Trong hành lang, tiếp tục có người nghị luận, mà trước kia Lý Nguyệt đã báo ra tên của mình, mà Diệp Lãng cũng không che dấu tên thật của nàng, cho nên tên của nàng không phải là bí mật, rất nhanh đã bị truyền ra.
- Không biết, hắn chưa từng giới thiệu qua!
Nói đến chuyện này, Diệp Lãng giống như mới nhớ tới, đúng là mình còn chưa báo ra tên của mình.
- Lý Nguyệt, ngươi nói ta hiện tại có nên báo ra tên của mình hay không?
Diệp Lãng tựa hồ biết rõ mình chắc chắn sẽ gặp lại tình huống như vậy, ở lại chỗ này sẽ bị người ta hỏi danh tính.
- Được! Nhưng không được dùng tên thật!
Lý Nguyệt nói ra.
- Tại sao?
Diệp Lãng khó hiểu hỏi thăm.
- Nếu ngươi nói ra tên của ngươi, người khác nhất định sẽ đoán ra chúng ta là ai, nhưng nếu ngươi báo ra một cái tên giả, người khác nhất định sẽ không nhận ra ta.
Lý Nguyệt trả lời rất đơn giản.
- A...
Diệp Lãng gật đầu.
- Ngươi nghe hiểu sao?
Lý Nguyệt có chút kỳ quái, bình thường ngươi mơ mơ màng màng, cái gì cũng không hiểu, ta còn chưa giải thích, ngươi giống như đã hiểu.
- Chuyện này có gì khó hiểu, nếu như có người biết rõ Lý Nguyệt ở chỗ này, tự nhiên cũng biết ta ở chỗ này, đó là hội tụ điều kiện của chúng ta. Nếu ta nói ra tên giả, người khác ngay từ đầu sẽ không nghĩ tới ta, mà Lý Nguyệt ngươi cũng không bị người ta đoán ra, cũng không nghĩ đó là ngươi.
- Bọn họ sẽ nhớ tên giả của ta, nhưng ngươi dùng tên thật, vậy tại sao lúc đó cũng dùng tên giả, làm gì vẽ vời cho thêm chuyện, nhưng nếu dùng tên giả, cảm thấy ta không phải ta, ngươi không phải ngươi!
Diệp Lãng giải thích, mà cách giải thích này cũng là cách nghĩ của Lý Nguyệt.
- Đúng vậy! Chính là như vậy, xem ra có đôi khi ngươi cũng rất khôn khéo.
Lý Nguyệt nhìn Diệp Lãng, cảm thấy cũng có thời điểm Diệp Lãng không mơ hồ, cũng có chút tiểu thông minh.
- Đương nhiên.
Diệp Lãng kiêu ngạo nói.
- Đúng là ngươi chẳng biết mắc cỡ là gì.
Lý Nguyệt nhìn thấy bộ dạng của Diệp Lãng như vậy, cũng có chút tức giận.
- Mắc cỡ là vật gì? Ta không biết.
Diệp Lãng thuận miệng nói ra, sau đó hắn bắt đầu ăn, Lý Nguyệt cũng giống như vậy, hai người đều ăn cơm, sau đó uống trà trò chuyện.
- Diệp Lãng, chúng ta nên đi thôi.
Đã qua được một khoảng thời gian, Lý Nguyệt nói ra, thời điểm này, nàng cảm thấy những người kia có lẽ cũng sắp tìm tới đây, nếu không đi, sẽ bị những người kia dây dưa.
- Đi? Đi nơi nào, chẳng phải đêm nay chúng ta ở lại đây sao?
Diệp Lãng vẫn không hiểu, không để ý đến chuyện sắp xảy ra.
...
Lý Nguyệt có chút vô lực.
- Không thể lưu lại đây, những người kia sẽ đến báo thù, tuy chúng ta không sợ, nhưng sẽ rất phiền toái, sẽ ảnh hưởng đến lộ trình của chúng ta.
- Ah, như vậy à, vậy chúng ta đi thôi.
Diệp Lãng đáp. Nguồn truyện:
/803
|