Tiểu nhị dẫn hai người Diệp Lãng đến một vị trí không tồi, ở trên lầu gần cửa sổ, đây là vị trí mà nhiều người ưa thích, mà quan cảnh ngoài cửa sổ cũng không tệ.
Cả bàn đầy thức ăn ngon được dọn lên, còn có một bình rượu ngon, đây là cho Lý Nguyệt uống, Diệp Lãng không uống rượu.
-Diệp Lãng, chẳng lẽ ngươi không uống được một giọt rượu thật sao?
Sau khi Lý Nguyệt uống xong một chén rượu, tò mò hỏi.
-Ân!
Diệp Lãng gật đầu, sau đó tiếp tục ăn uống.
-Ta không tin, có thể hay không thử là biết.
Lý Nguyệt nhìn chằm chằm vào Diệp Lãng, bộ dáng rất hiếu kỳ.
-Không, ta vừa uống vào sẽ chóng mặt, đến lúc đó ngươi nói xem ta sẽ làm gì với ngươi bây giờ.
Diệp Lãng lập tức cự tuyệt, hơn nữa còn nói một câu rất mập mờ.
-Cút! Ta sẽ không cho ngươi làm gì cả, ngươi cho rằng ngươi là người nào chứ, ta không có một chút hứng thú nào với ngươi cả.
Mặt Lý Nguyệt hơi đỏ lên, sau đó nói ra một câu hờn dỗi giận dữ.
-Không có hứng thú thì ngươi bảo ta uống rượu làm gì, ta cảnh cáo ngươi, đừng nên thử, chúng ta hiện tại đang ở vào thời kỳ phi thường. Thời điểm đến bộ lạc Hổ tộc, ta sẽ cho ngươi xem, dù sao ta cũng đang buồn ngủ.
Diệp Lãng thuận miệng trả lời.
...
Lý Nguyệt trầm mặc không nói, đang chậm rãi nhai thức ăn, đương nhiên, động tác nhai nuốt chậm rãi của nàng chỉ là ảo giác, trên thực tế nàng ăn rất nhanh.
-Ôi!!! Không ngờ ở đây lại có một tiểu nương tử xinh đẹp như vậy, xem ra ta chưa bao giờ tới sai địa phương, không tệ không tệ.
Thời điểm hai người Diệp Lãng đang ăn uống, liền có một anh thanh rất chán ghét truyền tới, nhưng hai người bọn họ lại không để ý đến điều này.
Xem ra vừa tới nơi này đã có chuyện phát sinh, không biết có phải là tiểu cô nương này mang tới xui xẻo hay không, lại bị nhiều người vừa ý như vậy.
Đây là suy nghĩ của Diệp Lãng vào thời điểm này, nhưng mà, có một chuyện mà bọn họ không thể tưởng tượng được, tiểu nương tử trong lời nói của người này lại là...
-Tiểu nương tử, ngươi tên là gì, ta tên Mạc Lâm, cha ta là Mạc Cát.
Một người xuất hiện bên cạnh bàn của Diệp Lãng, nhìn Lý Nguyệt đang ăn, nói chuyện đầy phong độ của thân sĩ.
-Tiểu nương tử, hắn đang gọi ngươi kìa.
Diệp Lãng ngây ngốc một chút, sau đó cười nói với Lý Nguyệt.
-Bỏ qua đi, tiếp tục ăn cơm!
Lý Nguyệt liếc Diệp Lãng, nói rất lạnh nhạt, vào lúc đó, dưới mặt bàn, nàng dùng chân đá một cái vào Diệp Lãng, giống như trừng phạt Diệp Lãng đang rất hả hê.
...
Diệp Lãng vùi đầu ăn cơm.
-Tiểu nương tử, đừng như vậy, đừng ăn ở chỗ này, ta mời ngươi đi ăn ở nơi tốt nhất...
Mạc Lâm vốn muốn nói mời Lý Nguyệt đi ăn ở nơi tốt nhất, nhưng đột nhiên hắn phát hiện, đồ ăn trên bàn của Diệp Lãng đều là thứ tốt nhất.
-Ta muốn ăn cùng một chỗ với các ngươi, các ngươi không ngại chứ!
Đột nhiên người nọ cải biến chủ ý, cười nói rồi ngồi xuống.
-Chú ý!
Diệp Lãng và Lý Nguyệt đồng thời nói ra, bọn họ không muốn ngồi ăn cơm cùng bàn với loại người như vậy, nhưng thời điểm họ nói ra thì người nọ đã ngồi xuống.
-Không nên như vậy, mọi người gặp nhau là hữu duyên, nếu các ngươi ở chỗ này có chuyện gì thì cứ đến tìm ta, ta sẽ bảo kê cho các ngươi, không ai có thể khi dễ các ngươi.
Mạc Lâm vừa cười vừa nói, da mặt của hắn không phải dầy bình thường.
-Lý Nguyệt, ngươi nói xem tại sao lại có người mặt dầy như vậy chứ, rõ ràng không chào đón hắn, nhưng hắn vẫn ngồi xuống.
Diệp Lãng nhìn Lý Nguyệt nói ra.
Con mắt Mạc Lâm nói ra, nhưng cũng không tức giận, mà là vì Diệp Lãng nói ra tên của Lý Nguyệt, kết quả là, hắn lập tức nói:
-Nguyên lai là Lý Nguyệt tiểu tỷ a, hạnh ngộ hạnh ngộ.
-Bởi vì có nhiều người không biết liêm sỉ, mặc kệ hắn, cứ xem hắn như bãi cứt, chúng ta ăn đi.
Lý Nguyệt trả lời một câu.
...
Mạc Lâm thấy Lý Nguyệt như thế, cơ thịt trên mặt nhăn lại một cái, nhưng hắn vẫn bảo trì dáng tươi cười như cũ.
-Lý Nguyệt tiểu tỷ, không biết ngươi tới nơi này làm gì, có gì cần ta hỗ trợ xin cứ nói.
...
Lý Nguyệt bỏ qua hắn, tiếp tục ăn cơm.
Mạc Lâm nhìn thấy bộ dạng như thế, vẫn nói tiếp, mãi cho đến khi hai người bọn họ ăn xong, hắn vẫn kiên nhẫn nói, trên mặt vẫn treo nụ cười giả nhân giả nghĩa, ai cũng đều thấy được, trong lòng của hắn rất không thoải mái.
Thật sự là quá đẹp, nếu không phải như vậy, lão tử sẽ không tha thứ cho các ngươi.
Mạc Lâm nhìn Lý Nguyệt, hai con mắt liền tỏa sáng, muốn lưu dung mạo của Lý Nguyệt vào trong đầu của mình, hắn là một hoa hoa công tử chuyên tán gái, nhìn thấy một thiếu nữ tuyệt sắc như Lý Nguyệt thì hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
-Nhìn đi! Tỷ tỷ của ta rất có mị lực.
Lý Nguyệt khinh thường nhìn Mạc Lâm, nhưng cũng nhìn Diệp Lãng bằng ánh mắt đầy thâm ý, lúc này Diệp Lãng rất kiêu ngạo nói một câu.
-Ta biết, tỷ tỷ của ta rất có mị lực, cho nên mới bị những con ruồi thế này vây quanh.
Diệp Lãng nói một câu rất vô tình.
-Hỗn đản, ngươi nói ai là con ruồi!
Sau khi Mạc Lâm nghe được lời này của Diệp Lãng, hắn bắt đầu nổi bão, nếu còn tiếp tục nhịn nữa, thì hắn không phải là hắn.
-Nói con ruồi chính là nói ngươi đó, suốt ngày cứ vo ve bên lỗ tai của ta.
Lý Nguyệt cũng nói một câu vô tình, vào lúc đó, đột nhiên nàng nhớ tới một việc. Bạn đang đọc truyện tại
/803
|