- Ha ha, đừng trách, ta không phải ý đó.
Lý Nguyệt hình như phát hiện ra điều gì, lập tức xin lỗi, chỉ là nàng làm như vậy chỉ càng khiến sự tình thêm rõ ràng.
-...
Hỗ Nữ không biết phải trả lời thế nào.
- Đi, đừng nói chuyện!
Đúng lúc này, Diệp Lãng có vẻ muốn giải vây cho Hổ Nữ, kéo tay Hổ Nữ đi vào bên trong.
Khoảnh khắc đó, Hổ Nữ phát hiện Diệp Lãng không ngốc như nàng tưởng, chỉ là, rất nhanh, nàng lập tức thay đổi suy nghĩ, giận dỗi mắng Diệp Lãng là đồ ngốc.
- Lý Nguyệt nàng xin lỗi cái gì, đâu phải nàng nói sai, Hổ Nữ lớn rồi, trước đấy nàng ấy chỉ đứng đến cằm ta, bây giờ đã ngang vai rồi, như vậy là cao lên hay thấp đi?
Diệp Lãng đột nhiên mơ hồ.
-...
Lý Nguyệt không biết nói gì
- Ngốc ngốc! Đương nhiên là cao lên rồi!
Hổ Nữ lập tức nói.
- Vậy tại sao bây giờ nàng chỉ đứng đến vai ta?
Diệp Lãng mặt đầy nghi hoặc, nhìn đôi má phúng phính của Hổ Nữ.
- Là bởi vì thiếu gia cũng cao lên, nhưng ta không lớn nhanh bằng thiếu gia, hừ, thiếu gia hư quá!
Hổ Nữ nhe cặp răng nanh dễ thương, tựa hồ như muốn cắn người, nhưng sao nàng nỡ cắn thiếu gia của nàng.
- Ừ nhỉ, thì ra là vậy! Ngươi lớn chậm hơn ta là điều đương nhiên, bởi vì thiếu gia ta muốn ngọc thụ lâm phong, cao lớn uy mãnh, ngươi nhỏ bé đáng yêu là được rồi.
Diệp Lãng gật đầu, nói rất tự nhiên.
/803
|