- Ta không đi theo ngươi thì theo ai, ở đây chỉ có hai người chúng ta, ngươi hiện tại là chỗ dựa vào duy nhất của ta, tỷ phu tốt của ta…
Triệu Nhã Nhu kéo cánh tay Diệp Lãng, rất thoải mái nói, phảng phất thực sự là một tiểu cô nương cần chỗ dựa.
Lúc này Triệu Nhã Nhu có một loại đáng yêu vô hạn, đổi thành bất cứ người nào cũng sẽ không thể liên hệ được nữ nhân biến thái kia cùng một chỗ, chỉ là biểu tình này tựa hồ không ai có thể xem được. Triệu Nhã Nhu tựa hồ chỉ khi trước mặt Diệp Lãng mới có biểu tình như vậy.
Lúc này Diệp Lãng cũng không chú ý tới những điều này, chỉ phe phẩy đầu nói:
- Ta không phải nói lúc này, ta nói là đoạn thời gian trước, tại thời điểm ta tiến vào đây, ngươi căn bản không cần theo ta, vậy vì soa ngươi muốn theo ta?
- Uh…
Triệu Nhã Nhu ngơ ngác, nàng không nghĩ tới Diệp Lãng sẽ hỏi chuyện này, càng không nghĩ tới Diệp Lãng sẽ chú ý tới chuyện này.
- Ta không biết, có lẽ là đầu của ta bị hỏng, phát mao bệnh, không thích sống vui vẻ làm hoàng đế của mình, ngược lại thích chịu khổ trong lao ngục với ngươi!
Triệu Nhã Nhu suy nghĩ thật lâu thật lâu mới trả lời vấn đề này. Mà trong lúc đó Diệp Lãng vẫn không nói gì, tựa hồ nhất định chờ Triệu Nhã Nhu trả lời vấn đề của chính mình.
Diệp Lãng đợi Triệu Nhã Nhu nói xong, cũng rất thẳng thắn đáp lại một câu:
- Ngươi đang qua loa với ta!
- …
Triệu Nhã Nhu trầm mặc.
- Ngươi có cái gì muốn nói thì nói thẳng đi, hiện tại cũng chỉ có hai người chúng ta, không cần phải giấu diếm cái gì.
Diệp Lãng vừa nhìn phía trước vừa đi, một mặt nhàn nhạt nói.
- …
Triệu Nhã Nhu lại trầm mặc, thần tình trở nên rất phức tạp, tựa hồ đang giao chiến trong lòng, rốt cuộc có nên nói bí mật hay không, nàng đang do dự.
Việc này nàng đã ẩn giấu lâu như vậy, hiện tại nói ra, tựa hồ để nàng cảm thấy rất không có giá trị, nhưng đúng như lời Diệp Lãng đã nói, hiện tại chỉ có hai người bọn họ, đồng thời còn phải ở chung mười năm.
/803
|