"Em nghĩ tôi sẽ cho em một cơ hội nữa sao?" Tề Thiên Ngạo chật vật mở mắt, yếu ớt nói ra một câu... Tài xế có phần lo lắng quay đầu liếc mắt nhìn, Tề Thiên Ngạo lập tức nhấn nút làm cho phần ghế sau xe trở thành một không gian riêng biệt.
Lạc Tư Mạn xoay người dán lên người anh, không chút khách khí vươn tay đặt lên vết thương đang nứt ra của anh, Tề Thiên Ngạo hít mạnh một hơi, cắn răng nhìn cô: "Sao vậy? Còn muốn mưu sát chồng sao?"
Sắc mặt Lạc Tư Mạn đỏ bừng lên, tay ấn càng thêm lực, Tề Thiên Ngạo lập tức đau lạnh cả người suýt chút nữa ngất đi luôn!
Trời sinh vốn tốt bụng nên khi cô thấy vậy đã muốn buông tay, nhưng vừa nghĩ tới Triệt sống chết chưa rõ thì cô thầm cắn răng, ép buộc bản thân không được ngừng lại!
"Thả Triệt, thả anh ấy ra, về sau em nhất định ngoan ngoãn ở bên cạnh anh."
Lạc Tư Man lên tiếng, âm thanh có chút run rẩy nhưng vẫn kiên cường nói hết.
Tề Thiên Ngạo hơi nheo mắt lại nhẹ nhàng lắc đầu: "Lạc Tư Mạn, em bảo tôi nên làm thế nào với em mới tốt đây? Em không biết sao? Em càng quan tâm hắn ta, anh lại càng muốn hành hạ hắn ta. Hiện tại em liều lĩnh cầu xin giúp hắn ta như vậy, đúng là đã động vào kiêng kỵ của anh, hiểu không?"
Cho dù giờ khắc này đang chật vật bị cô đè dưới thân, cảm giác máu tươi đang trôi đi từng chút một, thì anh vẫn kiêu ngạo ưu nhã khiến người ta tức giận!
Lạc Tư Mạn oán hận càng thêm dùng sức cảm giác được anh đau tới toàn thân co rút lại, thậm chí còn nhỏ giọng rên rỉ một tiếng thì không nhịn được buông tay ra: "Tề Thiên Ngạo, rốt cuộc anh có đồng ý hay không?"
"Nằm mơ..."
Tề Thiên Ngạo yếu ớt lên tiếng, thương thế không nghiêm trọng lắm đáng ghét một điểm là không ngừng xuất huyết, khí lực toàn thân anh giống như theo dòng máu đó không ngừng trôi đi, lúc này lại bị nữ nhân yếu đuối này khống chế dưới thân, vì thế không có sức mạnh để phản kháng!
"Tề Thiên Ngạo, bây giờ anh suy yếu như thế, ngay cả em cũng không đánh lại..."
Lạc Tư Man lấy hết dũng khí giả bộ hung ác: "Nếu như em giết anh, có lẽ anh cũng không có biện pháp ngăn cản đâu!"
Anh từ từ nhắm hai mắt lại nằm đó, nghe thấy câu nói này thì cong khóe môi: "Anh dám một mình ở cùng em thì sẽ không sợ em!"
"Anh..." Lạc Tư Man tức giận thật muốn cắn anh một cái! Tề Thiên Ngạo chỉ khẽ hé mắt, xấu xa cười: "Cô bé... Nếu anh chết, em thực sự xong đời rồi!"
"Anh nói cái gì?" Lạc Tư Man không giải thích được câu nói kia nên mở to hai mắt nhìn lại, Tề Thiên Ngạo chuyển thân mình, không biết lấy sức lực từ đâu ra mà vươn một tay tới ôm lấy Lạc Tư Mạn vào ngực, áp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vào ngực mình...
"Làm cái gì vậy, Tề Thiên Ngạo anh làm gì vậy...."
Lạc Tư Man liều mạng giãy dụa muốn thoát ra nhưng cánh tay Tề Thiên Ngạo chặt chẽ giống như kìm sắt, hắn nhắm chặt hai mắt thở ra một hơi dài: "Cô bé, để anh ôm một lát..."
Tề Thiên Ngạo âm thầm nguyền rủa chửi bới bản thân! Cô phản bội anh, trong lòng hoàn toàn không có một milimet cho anh, nhưng anh lại không thể nào đối xử cứng rắn với cô!
Lạc Tư Man vừa muốn mở miệng lên tiếng lại cảm giác toàn thân anh nóng tới dọa người, trong lòng lập tức kinh hoàng: "Được... Em để anh ôm, nhưng hiện tại... Em muốn được gặp anh Triệt!"
"Em không thể đi..."
Lạc Tư Man lập tức không chút khách khí ngọ nguậy, muốn tiếp tục giãy thoát khỏi vòng tay anh...
"Được, em có thể đi, thế nhưng... Em xác định, em chịu được?"
Tề Thiên Ngạo lại một lần nữa thỏa hiệp, anh ấn nút. Tài xế lập tức lo lắng quay đầu, thấy chủ nhân của anh ta vẫn mạnh khỏe ngồi ở đó thì thở phào: "Thủ lĩnh, chúng ta lập tức trở về biệt thự, bác sĩ Cảnh đã chờ sẵn! Vết thương của ngài không thể kéo dài thêm..."
Tài xế đánh tay lái vội vàng nói!
Lạc Tư Man lập tức nắm chặt cánh tay Tề Thiên Ngạo, trong đôi mắt trong suốt mang theo vẻ kiên định lạ thường: "Em nhất định phải gặp anh Triệu, em muốn xác định anh ấy còn sống thật khỏe, anh ấy không bị làm sao!"
Tề Thiên Ngạo hơi hé đôi mắt, sâu trong đôi mắt ấy dần dần hiện lên từng tia thất vọng cùng cô đơn nói không nên lời...
"Tên đó thật sự quan trọng như vậy? Em xác định dùng sự tự do của em trao đổi một cái mạng cho hắn ta?"
Tề Thiên Ngạo nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, lòng bàn tay bị móng tay cắm chặt tới đau đớn... Anh ghen tị, giờ khắc này, anh thế mà lại ghen tị với cái tên Tiêu Quang Triệt chỉ biết ăn bám, cái gì cũng không biết kia!
"Nếu như có thể, em hoàn toàn nguyện ý dùng mạng của em đổi lấy anh ấy không bị chút đau khổ nào!"
"Không có khả năng!" Tề Thiên Ngạo lớn tiếng: "Anh giữ lại một cái mạng cho tên đàn ông kia đã là cực hạn! Lạc Tư Man, em đừng tưởng rằng em rất quan trọng!"
Tề Thiên Ngạo mặc kệ thân thể của mình, giống như sự yếu đuối mới vừa thấy đã biến mất hết, anh đã khôi phục lại sự bá đạo và lạnh lùng vốn có: "Lập tức tới Mị!" Khóe môi hiện ra nụ cười tiêu điều. Anh sẽ chinh phục em từng chút một, anh thề...
Đêm buông xuống!
Ánh đèn lờ mờ mang theo ánh sáng mê hoặc, nam nữ hỗn loạn, nam nam quấn lấy nhau, trong không khí tràn ngập mùi vị mê say và sa đọa, kỳ lạ là lại không có cảm giác dơ dáy bẩn thỉu thấp kém, không thoải mái!
Nam nữ ôm hôn nhau, nam ôm lấy một nam khác còn thanh tú yêu mị hơn cả nữ hôn ngấu nghiến. Nơi này là thiên đường của những người sa đọa, thượng đế không có cách nào quan tâm đến nơi này!
Mị! Nơi các công tử ca của xã hội thượng lưu Đài Bắc thích tới nhất, thậm chí một tấm danh thiếp ở nơi đây còn trở thành thứ tượng trưng cho thân phận địa vị cho sự công thành danh toại của các vị thiếu niên phong lưu!
Trong một phòng bao đang khép hờ có một người đàn ông tao nhã mang theo nụ cười mê người đang ngồi. Người đó tuấn mỹ giống như trích tiên, lại mang theo một xíu thân thiện khiến người ta cảm thấy gần gũi hơn, không tới mức cao không thể chạm...
Dạ U Lạc nhẹ nhàng lắc lắc rượu vang Lafite 1990 trong ly chân dài, ngắm nhìn người đàn ông bị lột trần đang được đặt trên giường lớn ở đài cao trung tâm.
Gã thích đàn ông, thích đàn ông khó có thể thuần phục, lại nhất định phải là đàn ông có dáng người vô cùng đẹp mắt, mà người đàn ông trước mắt đây thì vô cùng phù hợp với yêu cầu của gã!
Chỉ là từ trước tới giờ gã không thích tốn thời gian cố sức dạy dỗ đàn ông, phải là đàn ông đã được dạy dỗ tốt gã chơi mới có mùi vị!
"Các anh... Muốn làm gì?" Tiêu Quang Triệt kinh ngạc nâng người lên, nhìn mười mấy người đàn ông cường tráng đứng ở mép giường nhìn anh ta.
Trên người Tiêu Quang Triệt là đủ loại vết máu xanh tím quả thực là kích thích nhân tố tà ác của người khác, mà đôi mắt sợ hãi rồi u buồn kia càng khiến người ta nổi lên dục vọng. Ngắm nghía vài lần, đã có người dập đầu thuốc, âm thanh bắt đàu gào thét ồn ào...
Cuối cùng có người tiến lên đè anh ta lại, không chút do dự kéo cái thứ cuối cùng còn treo trên người anh ta.
Nhục nhã to lớn làm cho Tiêu Quang Triệt gào thét như con thú bị vây nhốt, anh ta liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi những người này, lại bị người ta dễ dàng kéo về ném lên giường...
Lạc Tư Mạn xoay người dán lên người anh, không chút khách khí vươn tay đặt lên vết thương đang nứt ra của anh, Tề Thiên Ngạo hít mạnh một hơi, cắn răng nhìn cô: "Sao vậy? Còn muốn mưu sát chồng sao?"
Sắc mặt Lạc Tư Mạn đỏ bừng lên, tay ấn càng thêm lực, Tề Thiên Ngạo lập tức đau lạnh cả người suýt chút nữa ngất đi luôn!
Trời sinh vốn tốt bụng nên khi cô thấy vậy đã muốn buông tay, nhưng vừa nghĩ tới Triệt sống chết chưa rõ thì cô thầm cắn răng, ép buộc bản thân không được ngừng lại!
"Thả Triệt, thả anh ấy ra, về sau em nhất định ngoan ngoãn ở bên cạnh anh."
Lạc Tư Man lên tiếng, âm thanh có chút run rẩy nhưng vẫn kiên cường nói hết.
Tề Thiên Ngạo hơi nheo mắt lại nhẹ nhàng lắc đầu: "Lạc Tư Mạn, em bảo tôi nên làm thế nào với em mới tốt đây? Em không biết sao? Em càng quan tâm hắn ta, anh lại càng muốn hành hạ hắn ta. Hiện tại em liều lĩnh cầu xin giúp hắn ta như vậy, đúng là đã động vào kiêng kỵ của anh, hiểu không?"
Cho dù giờ khắc này đang chật vật bị cô đè dưới thân, cảm giác máu tươi đang trôi đi từng chút một, thì anh vẫn kiêu ngạo ưu nhã khiến người ta tức giận!
Lạc Tư Mạn oán hận càng thêm dùng sức cảm giác được anh đau tới toàn thân co rút lại, thậm chí còn nhỏ giọng rên rỉ một tiếng thì không nhịn được buông tay ra: "Tề Thiên Ngạo, rốt cuộc anh có đồng ý hay không?"
"Nằm mơ..."
Tề Thiên Ngạo yếu ớt lên tiếng, thương thế không nghiêm trọng lắm đáng ghét một điểm là không ngừng xuất huyết, khí lực toàn thân anh giống như theo dòng máu đó không ngừng trôi đi, lúc này lại bị nữ nhân yếu đuối này khống chế dưới thân, vì thế không có sức mạnh để phản kháng!
"Tề Thiên Ngạo, bây giờ anh suy yếu như thế, ngay cả em cũng không đánh lại..."
Lạc Tư Man lấy hết dũng khí giả bộ hung ác: "Nếu như em giết anh, có lẽ anh cũng không có biện pháp ngăn cản đâu!"
Anh từ từ nhắm hai mắt lại nằm đó, nghe thấy câu nói này thì cong khóe môi: "Anh dám một mình ở cùng em thì sẽ không sợ em!"
"Anh..." Lạc Tư Man tức giận thật muốn cắn anh một cái! Tề Thiên Ngạo chỉ khẽ hé mắt, xấu xa cười: "Cô bé... Nếu anh chết, em thực sự xong đời rồi!"
"Anh nói cái gì?" Lạc Tư Man không giải thích được câu nói kia nên mở to hai mắt nhìn lại, Tề Thiên Ngạo chuyển thân mình, không biết lấy sức lực từ đâu ra mà vươn một tay tới ôm lấy Lạc Tư Mạn vào ngực, áp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vào ngực mình...
"Làm cái gì vậy, Tề Thiên Ngạo anh làm gì vậy...."
Lạc Tư Man liều mạng giãy dụa muốn thoát ra nhưng cánh tay Tề Thiên Ngạo chặt chẽ giống như kìm sắt, hắn nhắm chặt hai mắt thở ra một hơi dài: "Cô bé, để anh ôm một lát..."
Tề Thiên Ngạo âm thầm nguyền rủa chửi bới bản thân! Cô phản bội anh, trong lòng hoàn toàn không có một milimet cho anh, nhưng anh lại không thể nào đối xử cứng rắn với cô!
Lạc Tư Man vừa muốn mở miệng lên tiếng lại cảm giác toàn thân anh nóng tới dọa người, trong lòng lập tức kinh hoàng: "Được... Em để anh ôm, nhưng hiện tại... Em muốn được gặp anh Triệt!"
"Em không thể đi..."
Lạc Tư Man lập tức không chút khách khí ngọ nguậy, muốn tiếp tục giãy thoát khỏi vòng tay anh...
"Được, em có thể đi, thế nhưng... Em xác định, em chịu được?"
Tề Thiên Ngạo lại một lần nữa thỏa hiệp, anh ấn nút. Tài xế lập tức lo lắng quay đầu, thấy chủ nhân của anh ta vẫn mạnh khỏe ngồi ở đó thì thở phào: "Thủ lĩnh, chúng ta lập tức trở về biệt thự, bác sĩ Cảnh đã chờ sẵn! Vết thương của ngài không thể kéo dài thêm..."
Tài xế đánh tay lái vội vàng nói!
Lạc Tư Man lập tức nắm chặt cánh tay Tề Thiên Ngạo, trong đôi mắt trong suốt mang theo vẻ kiên định lạ thường: "Em nhất định phải gặp anh Triệu, em muốn xác định anh ấy còn sống thật khỏe, anh ấy không bị làm sao!"
Tề Thiên Ngạo hơi hé đôi mắt, sâu trong đôi mắt ấy dần dần hiện lên từng tia thất vọng cùng cô đơn nói không nên lời...
"Tên đó thật sự quan trọng như vậy? Em xác định dùng sự tự do của em trao đổi một cái mạng cho hắn ta?"
Tề Thiên Ngạo nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, lòng bàn tay bị móng tay cắm chặt tới đau đớn... Anh ghen tị, giờ khắc này, anh thế mà lại ghen tị với cái tên Tiêu Quang Triệt chỉ biết ăn bám, cái gì cũng không biết kia!
"Nếu như có thể, em hoàn toàn nguyện ý dùng mạng của em đổi lấy anh ấy không bị chút đau khổ nào!"
"Không có khả năng!" Tề Thiên Ngạo lớn tiếng: "Anh giữ lại một cái mạng cho tên đàn ông kia đã là cực hạn! Lạc Tư Man, em đừng tưởng rằng em rất quan trọng!"
Tề Thiên Ngạo mặc kệ thân thể của mình, giống như sự yếu đuối mới vừa thấy đã biến mất hết, anh đã khôi phục lại sự bá đạo và lạnh lùng vốn có: "Lập tức tới Mị!" Khóe môi hiện ra nụ cười tiêu điều. Anh sẽ chinh phục em từng chút một, anh thề...
Đêm buông xuống!
Ánh đèn lờ mờ mang theo ánh sáng mê hoặc, nam nữ hỗn loạn, nam nam quấn lấy nhau, trong không khí tràn ngập mùi vị mê say và sa đọa, kỳ lạ là lại không có cảm giác dơ dáy bẩn thỉu thấp kém, không thoải mái!
Nam nữ ôm hôn nhau, nam ôm lấy một nam khác còn thanh tú yêu mị hơn cả nữ hôn ngấu nghiến. Nơi này là thiên đường của những người sa đọa, thượng đế không có cách nào quan tâm đến nơi này!
Mị! Nơi các công tử ca của xã hội thượng lưu Đài Bắc thích tới nhất, thậm chí một tấm danh thiếp ở nơi đây còn trở thành thứ tượng trưng cho thân phận địa vị cho sự công thành danh toại của các vị thiếu niên phong lưu!
Trong một phòng bao đang khép hờ có một người đàn ông tao nhã mang theo nụ cười mê người đang ngồi. Người đó tuấn mỹ giống như trích tiên, lại mang theo một xíu thân thiện khiến người ta cảm thấy gần gũi hơn, không tới mức cao không thể chạm...
Dạ U Lạc nhẹ nhàng lắc lắc rượu vang Lafite 1990 trong ly chân dài, ngắm nhìn người đàn ông bị lột trần đang được đặt trên giường lớn ở đài cao trung tâm.
Gã thích đàn ông, thích đàn ông khó có thể thuần phục, lại nhất định phải là đàn ông có dáng người vô cùng đẹp mắt, mà người đàn ông trước mắt đây thì vô cùng phù hợp với yêu cầu của gã!
Chỉ là từ trước tới giờ gã không thích tốn thời gian cố sức dạy dỗ đàn ông, phải là đàn ông đã được dạy dỗ tốt gã chơi mới có mùi vị!
"Các anh... Muốn làm gì?" Tiêu Quang Triệt kinh ngạc nâng người lên, nhìn mười mấy người đàn ông cường tráng đứng ở mép giường nhìn anh ta.
Trên người Tiêu Quang Triệt là đủ loại vết máu xanh tím quả thực là kích thích nhân tố tà ác của người khác, mà đôi mắt sợ hãi rồi u buồn kia càng khiến người ta nổi lên dục vọng. Ngắm nghía vài lần, đã có người dập đầu thuốc, âm thanh bắt đàu gào thét ồn ào...
Cuối cùng có người tiến lên đè anh ta lại, không chút do dự kéo cái thứ cuối cùng còn treo trên người anh ta.
Nhục nhã to lớn làm cho Tiêu Quang Triệt gào thét như con thú bị vây nhốt, anh ta liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi những người này, lại bị người ta dễ dàng kéo về ném lên giường...
/30
|