Âu Thừa Duẫn nhìn Tô Vận Nhi hai tay chống nạnh, thở phì phì đá cửa đi vào, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong xinh đẹp, không nghĩ tới cô bé này lại còn có một mặt hung dữ như vậy. Khuôn mặt trắng mịn đỏ hồng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên tuyên cáo cảm xúc của cô. Hiện tại cô thực sự không hài lòng với anh.
“Em rất tức giận?” Âu Thừa Duẫn ngẩng đầu, ra hiệu với Tín đứng ở phía sau, Vận Nhi chợt nghe thấy tiếng cửa văn phòng bị đóng lại. Trong phòng, không khí cũng lập tức trở nên lạnh hơn.
Tức giận, không, hiện tại cô là rất tức giận!
Tô Vận Nhi cũng học bộ dáng của anh, nhíu mày, tỏ vẻ mặt dày, “Không thể sao?”
Âu Thừa Duẫn đột nhiên nở nụ cười, một khắc trước anh còn trầm lạnh cho là mình sẽ rất tức giận mà mắng chửi cô, nhưng giờ khắc này, khi gặp cô, tâm tình thế nhưng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Môi mỏng khẽ nhếch, Âu Thừa Duẫn hai tay đặt lên hai chân, cử chỉ vô cùng tao nhã, đôi mắt nhíu lại, đem ánh mắt ngừng lại bên trong con ngươi của cô, “Đêm qua đi đâu?”
“Hẹn hò!” Tô Vận Nhi trả lời anh hai chữ, sau đó đi thẳng đến bên kia sô pha bằng da, chỗ đối diện Âu Thừa Duẫn. Cô cũng không phải là phạm nhân chờ bị thẩm vấn.
“Cùng ai? Lam Hạo?” Âu Thừa Duẫn híp hai tròng mắt lại phát ra âm thanh trầm thấp lạnh lùng, người phụ nữ không sợ chết này, dám khiêu khích anh như vậy!
“Không cần anh xen vào!” Tô Vận Nhi trừng mắt, trên mặt tràn đầy khí thế không chịu thua. Tổng giám đốc của SK thì giỏi lắm sao, thân phận cao quý thì rất giỏi à, ở trong mắt Tô Vận Nhi cô, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ: biến thái!
“Tô Vận Nhi!” Âu Thừa Duẫn trên mặt xẹt qua vẻ lo lắng cùng ba vạch đen, đối với thái độ hiện tại của cô thực không hài lòng.
“Tôi nghe thấy, điện hạ!” Tô Vận Nhi nhìn Âu Thừa Duẫn trưng ra bộ mặt tuấn tú âm trầm, thì cảm thấy tâm tình thật tốt. Cô chính là thích nhìn thấy anh tức giận, nhìn xem trước kia anh ta bắt nạt cô như thế nào, con hổ không phát uy, nghĩ cô là con mèo sao?
Chết tiệt, người phụ nữ này thật sự là càng lúc càng lớn mật!Lần đầu tiên, có một người phụ nữ dám lớn tiếng chỉ trích trước mặt anh, còn dám cùng anh tranh luận.Hai chữ “Điện hạ” theo miệng cô nói ra, như thế nào mà nghe thấy liền biến vị vậy?
“Nhớ kỹ thân phận của cô đấy, Tô Vận Nhi! Đừng thấy tôi đối với cô dễ dàng tha thứ, mà trở thành người không biết xấu hổ!” Âu Thừa Duẫn phát hiện chính mình ở trước mặt cô thế nhưng lại có thể dễ dàng bại lộ ra bản tính thật sự, đây là chuyện từ trước cho tới bây giờ đều chưa từng xảy ra.
“Nếu anh tìm tôi đến chỉ để nói những lời này, vậy được rồi, tôi đã nghe xong rồi, điện hạ!” Tô Vận Nhi không kiên nhẫn đứng lên, đối với Âu Thừa Duẫn cho anh cái nhìn xem thường. Cô cũng không so đo chuyện tình yêu của anh ta, trái lại anh ta lại đi canh chừng cô. Còn có, khi nào thì cô không biết xấu hổ ? Giống như anh ta cả ngày lưu luyến bụi hoa thì tốt sao? Công bằng một chút được không?
“Đừng nghĩ có thể cùng tôi so sánh ông ăn chả bà ăn nem. Tô Vận Nhi cô vẫn chưa đủ tư cách!” Tựa hồ có thể đọc hiểu vẻ mặt của cô, đôi mắt Âu Thừa Duẫn sâu thẳm âm trầm xoay chuyển con ngươi lộ ra một chút sát khí tự nhiên, làm cho Vận Nhi không khỏi có chút rùng mình.
Nghĩ anh ta có thể thao túng sinh tử, Vận Nhi bĩu môi, chuẩn bị rời đi không muốn đối chọi với anh nữa. Cụp mắt, đôi mắt to, sáng trong như bầu trời phủ một lớp sương mù ánh lên tia ủy khuất, nhấc chân, chuẩn bị rời khỏi nơi làm cho cô hít thở không thông này.
Khi tay đụng đến tay nắm cửa, phút chốc dừng lại, xoay người, lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành, ánh mắt xinh đẹp, thế nhưng lại làm cho Âu Thừa Duẫn có chút mê hoặc. Giọng nói ngọt ngào tức khắc truyền đến,“Tôi quên nói một câu , hai người phụ nữ kia, so với chị của tôi còn kém xa!”Nói xong, xoay người, ở trước mặt Âu Thừa Duẫn “Phanh” một tiếng đóng cửa lại.
Ngay sau đó, văn phòng nội truyền đến tiếng rống ẩn nhẫn giận dữ của Âu Thừa Duẫn,“***k!”
“Tín, xử lý chuyện ngày hôm nay cho tôi, ngay lập tức!” Nâng tay, nắm lấy bản công tác trên bàn vào trong lòng bàn tay, vò nát, không mang theo một tia cảm tình nào, quăng vào thùng rác.
“Em rất tức giận?” Âu Thừa Duẫn ngẩng đầu, ra hiệu với Tín đứng ở phía sau, Vận Nhi chợt nghe thấy tiếng cửa văn phòng bị đóng lại. Trong phòng, không khí cũng lập tức trở nên lạnh hơn.
Tức giận, không, hiện tại cô là rất tức giận!
Tô Vận Nhi cũng học bộ dáng của anh, nhíu mày, tỏ vẻ mặt dày, “Không thể sao?”
Âu Thừa Duẫn đột nhiên nở nụ cười, một khắc trước anh còn trầm lạnh cho là mình sẽ rất tức giận mà mắng chửi cô, nhưng giờ khắc này, khi gặp cô, tâm tình thế nhưng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Môi mỏng khẽ nhếch, Âu Thừa Duẫn hai tay đặt lên hai chân, cử chỉ vô cùng tao nhã, đôi mắt nhíu lại, đem ánh mắt ngừng lại bên trong con ngươi của cô, “Đêm qua đi đâu?”
“Hẹn hò!” Tô Vận Nhi trả lời anh hai chữ, sau đó đi thẳng đến bên kia sô pha bằng da, chỗ đối diện Âu Thừa Duẫn. Cô cũng không phải là phạm nhân chờ bị thẩm vấn.
“Cùng ai? Lam Hạo?” Âu Thừa Duẫn híp hai tròng mắt lại phát ra âm thanh trầm thấp lạnh lùng, người phụ nữ không sợ chết này, dám khiêu khích anh như vậy!
“Không cần anh xen vào!” Tô Vận Nhi trừng mắt, trên mặt tràn đầy khí thế không chịu thua. Tổng giám đốc của SK thì giỏi lắm sao, thân phận cao quý thì rất giỏi à, ở trong mắt Tô Vận Nhi cô, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ: biến thái!
“Tô Vận Nhi!” Âu Thừa Duẫn trên mặt xẹt qua vẻ lo lắng cùng ba vạch đen, đối với thái độ hiện tại của cô thực không hài lòng.
“Tôi nghe thấy, điện hạ!” Tô Vận Nhi nhìn Âu Thừa Duẫn trưng ra bộ mặt tuấn tú âm trầm, thì cảm thấy tâm tình thật tốt. Cô chính là thích nhìn thấy anh tức giận, nhìn xem trước kia anh ta bắt nạt cô như thế nào, con hổ không phát uy, nghĩ cô là con mèo sao?
Chết tiệt, người phụ nữ này thật sự là càng lúc càng lớn mật!Lần đầu tiên, có một người phụ nữ dám lớn tiếng chỉ trích trước mặt anh, còn dám cùng anh tranh luận.Hai chữ “Điện hạ” theo miệng cô nói ra, như thế nào mà nghe thấy liền biến vị vậy?
“Nhớ kỹ thân phận của cô đấy, Tô Vận Nhi! Đừng thấy tôi đối với cô dễ dàng tha thứ, mà trở thành người không biết xấu hổ!” Âu Thừa Duẫn phát hiện chính mình ở trước mặt cô thế nhưng lại có thể dễ dàng bại lộ ra bản tính thật sự, đây là chuyện từ trước cho tới bây giờ đều chưa từng xảy ra.
“Nếu anh tìm tôi đến chỉ để nói những lời này, vậy được rồi, tôi đã nghe xong rồi, điện hạ!” Tô Vận Nhi không kiên nhẫn đứng lên, đối với Âu Thừa Duẫn cho anh cái nhìn xem thường. Cô cũng không so đo chuyện tình yêu của anh ta, trái lại anh ta lại đi canh chừng cô. Còn có, khi nào thì cô không biết xấu hổ ? Giống như anh ta cả ngày lưu luyến bụi hoa thì tốt sao? Công bằng một chút được không?
“Đừng nghĩ có thể cùng tôi so sánh ông ăn chả bà ăn nem. Tô Vận Nhi cô vẫn chưa đủ tư cách!” Tựa hồ có thể đọc hiểu vẻ mặt của cô, đôi mắt Âu Thừa Duẫn sâu thẳm âm trầm xoay chuyển con ngươi lộ ra một chút sát khí tự nhiên, làm cho Vận Nhi không khỏi có chút rùng mình.
Nghĩ anh ta có thể thao túng sinh tử, Vận Nhi bĩu môi, chuẩn bị rời đi không muốn đối chọi với anh nữa. Cụp mắt, đôi mắt to, sáng trong như bầu trời phủ một lớp sương mù ánh lên tia ủy khuất, nhấc chân, chuẩn bị rời khỏi nơi làm cho cô hít thở không thông này.
Khi tay đụng đến tay nắm cửa, phút chốc dừng lại, xoay người, lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành, ánh mắt xinh đẹp, thế nhưng lại làm cho Âu Thừa Duẫn có chút mê hoặc. Giọng nói ngọt ngào tức khắc truyền đến,“Tôi quên nói một câu , hai người phụ nữ kia, so với chị của tôi còn kém xa!”Nói xong, xoay người, ở trước mặt Âu Thừa Duẫn “Phanh” một tiếng đóng cửa lại.
Ngay sau đó, văn phòng nội truyền đến tiếng rống ẩn nhẫn giận dữ của Âu Thừa Duẫn,“***k!”
“Tín, xử lý chuyện ngày hôm nay cho tôi, ngay lập tức!” Nâng tay, nắm lấy bản công tác trên bàn vào trong lòng bàn tay, vò nát, không mang theo một tia cảm tình nào, quăng vào thùng rác.
/260
|