Đúng như lời hẹn, chiều tối Kiều An vừa ra khỏi công ty đã thấy một chiếc xe đắt tiền quen thuộc đợi sẵn.
Ngồi vào xe, Kiều An nhìn cái vẻ mặt hớn hở của Phương Minh Trung mà không khỏi bật cười trêu chọc anh.
" Bà đang ốm mà anh vui vậy."
Phương Minh Trung: "...."
Kiều An: " Hôm nay anh rảnh rỗi vậy, không tăng ca sao."
Phương Minh Trung: " Đưa em tới thăm bà, tôi ở đó làm việc luôn"
Suốt mấy ngày liền, cứ đúng giờ Phương Minh Trung sẽ đón Kiều An tới bệnh viện, trong lúc cô cùng ông, bà cụ trò chuyện anh lại tranh thủ làm việc, tới khuya lại đưa Kiều An về.
Trong khuôn viên rộng lớn của bệnh viện thành phố, cây lá nhè nhẹ uốn mình theo nhịp từng cơn gió, những bông ngọc lan cũng đang thi nhau toả hương thơm ngát.
Kiều An hít một hơi hưởng thụ hương thơm dìu dịu của những cánh ngọc lan vương theo gió rồi nhìn sang người bên cạnh.
" Anh nói thế nào mà bà đồng ý về nhà anh ở vậy?"
Trước đó cô và Phương Minh Trung đã nói lại lời của vị trưởng khoa kia nhưng bà cụ vẫn cương quyết muốn về vùng ngoại ô tĩnh dưỡng vì ở đó đã quen không muốn chuyển nơi ở.
Hôm nay bà cụ lại đồng ý đề nghị này thật là làm cô tò mò.
Phương Minh Trung bày ra vẻ mặt của người chiến thắng, cũng ra vẻ hít hít một hơi cảm nhận hương thơm trong gió rồi đủng đỉnh nói.
" Đố em biết."
Kiều An: "..."
Thái độ này chẳng phải khiêu khích cô cãi nhau hay sao.
Nếu biết cô còn cần phải hỏi làm gì cho nhọc.
Nuốt một cái lườm sắc nhọn nhưng Phương Minh Trung vẫn giả câm giả điếc như thể mình là người vô tội, nở một nụ cười cợt nhả rồi nhanh chóng bước về nơi đậu xe.
Trong đầu anh cũng thầm cảm ơn tạo hoá cho anh một đôi chân dài vì anh biết lúc này chỉ cần chậm một chút thôi có thể thần trưởng sẽ bay đến chỗ anh bất cứ lúc nào.
Cả đoạn đường về, Phương Minh Trung lái xe với vẻ mặt đăm chiêu, hoàn toàn khác xa cái dáng vẻ cợt nhả khi nãy trong bệnh viện, thi thoảng anh lại liếc nhìn sang ghế bên cạnh như muốn nói gì đó nhưng rồi thấy Kiều An đang say sưa chiến đấu trong game anh lại đành im lặng tiếp tục công việc trên ghế lái của mình.
Về tới ngôi nhà nhỏ ven thành phố, Phương Minh Trung nhỏ giọng hỏi.
" Tôi vào nhà một lát được không?"
Kiều An mở rộng cánh cổng để xe vào thay cho lời đồng ý, thật sự thì cô có hơi bất ngờ trước thái độ này, nhớ lần trước anh muốn vào là vào đâu cần cô cho phép, lần này lại bày đặt lịch sự cơ đấy.
Vừa vào đến nhà, không đợi Phương Minh Trung kịp ngồi xuống ghế Kiều An đã nhanh chóng mở lời.
" Anh có gì muốn nói sao?"
Suốt cả tuần nay, Phương Minh Trung đều đặn đón cô tới bệnh viện rồi đưa cô về nhưng chưa hôm nào anh vào nhà, cùng lắm cũng chỉ đợi cô bước vào nhà là đánh xe đi, nhìn thái độ anh thay đổi chóng mặt như vậy chắc hẳn là có lí do.
Chi bằng giải quyết sớm sẽ được tiễn khách sớm.
Phương Minh Trung vẫn mang vẻ mặt đăm chiêu, lặng lẽ nhìn Kiều An, từng hình ảnh, từng câu, từng từ bà cụ nói khi ở bệnh viện lại hiện lên trong đầu anh không thiếu chút nào.
Bà cụ nói năm đó cô yêu anh từ khi còn đi học, chính bà đã thấy trên bàn học của cô có tấm hình chụp anh được cắt từ một bài viết nào đó.
Chính vì vậy nên họ đã cố tình sắp xếp không để anh và cô gặp mặt, không để cô biết chàng trai trong tấm hình chính là đứa cháu duy nhất nhà họ Phương đang du học nơi xa.
Khi bà cụ đề cập đến việc kết hôn của hai người cô đã một mực từ chối tới khi biết anh chính là chàng trai trong lòng cô mới chịu đồng ý.
Bà cụ còn nói những năm qua là anh đã hiểu lầm cô.
Cô không ham muốn tiền bạc gì nhà họ, nếu anh không phải người cô thầm thương thì nhà họ có giàu có hơn đi nữa cô cũng không chịu làm vợ anh.
Dừng lại dòng suy nghĩ, Phương Minh Trung ngồi xuống ghế không nhanh không chậm cất lời.
" Tại sao khi đó em không nói cho tôi biết?"
Kiều An thấy Phương Minh Trung nhìn mình lâu như vậy đã khó chịu lại thêm câu hỏi không đầu không cuối này càng làm cô khó chịu hơn.
Giọng nói cũng có phần cáu gắt.
" Khi đó là khi nào? mà nói chuyện gì mới được chứ."
Phương Minh Trung nuốt một hơi rồi lại thở dài.
" Chuyện năm đó chúng ta kết hôn, bà đã nói lại với tôi rồi."
Nhắc đến việc kết hôn, Kiều An lại cảm thấy ong ong trong đầu.
Không phải những ngày qua bọn họ đang yên ổn sao, mọi chuyện đang tốt đẹp tự nhiên nhắc lại chuyện cũ làm gì không biết.
Kiều An bắt đầu mất kiên nhẫn hỏi lại.
" Chuyện khi kết hôn là chuyện gì?"
" Mà có là chuyện gì thì cũng là quá khứ rồi, nhắc lại làm gì nữa."
Phương Minh Trung cảm nhận được thái độ chán ghét của Kiều An nhưng anh vẫn nhẹ giọng nói tiếp.
" Năm đó tôi luôn nghĩ em lợi dụng yêu thương của ông bà, tính toán chuyện kết hôn để sở hữu gia sản trong nhà."
"Tại sao em không thanh minh cho bản thân mình?"1.
/73
|