Dương Quân Minh ngồi trên ghế, miệng ông ta nở nụ cười đểu cáng. Cho người khác chịu khổ cực là niềm vui của ông ta. Ông ta đang muốn xem thử, một đứa con gái như nó sẽ làm được gì khi thiếu nước. Khi đói thì còn có thể nhịn được, nhưng thiếu nước, chỉ cần một ngày đã đủ để nó lả đi rồi. Hừm, nghe danh nó rất kiên cường, vì vậy ông ta muốn xem có đúng vậy không?
Nó ngồi một tiếng ở đây cảm thấy vô cùng bí bức, thật khó chịu mà. Nhưng hình như... Phải rồi, máy nó có thiết bị định vị, nếu như mọi người nhớ ra nhất định sẽ tới tìm nó. Nó có chút tinh thần hơn.
Dương Quân Minh lấy điện thoại ra gọi cho đám sát thủ đàn em mình. Không nghe máy, đúng là cái lũ thích chết mà! Ông ta mở máy dò tìm định vị. Đám này thật lười biếng, giờ này mà vẫn còn đi chơi đú đởn. Ông gọi người:
- Về thành phố tìm bọn nó lên đi, tao cần làm một số việc.
- Dạ nhưng tụi nó ở đâu ạ?
- Ở thành phố, chắc trong mấy quán ba chứ gì, đi đi.
- Vâng ạ.
Ông ta cầm li rượu lên nhâm nhi. Hửm, máy định vị? Ông ta tức tốc quay lại phòng giam nó. Nhìn vào bên trong, túi xách nó ở kia, suýt chút nữa quên kiểm tra thứ quan trọng.
- Lấy túi đó lại đây.
- Đây ạ.
- Phá cái điện thoại này cho tao.
- Vâng.
Không ổn, nó hiện giờ đang rất tức giận. Con người này, không biết có còn cái gì ông ta bỏ sót khi làm việc không? Đến ngay cả những thứ như vậy vẫn tính toán kĩ lưỡng. Đúng là con cáo già. Chết tiệt, phá điện thoại, không biết họ có nghĩ nó bị bắt cóc mà kịp dò tìm chưa nữa. Phải làm sao để thoát đây?
-----------------------------------------------------------------------------------
Mọi người đã nhanh chóng tới núi Tứ Kì. Địa hình ở đây cũng không được thoải cho lắm, nhưng cũng không quá nguy hiểm. Hắn nhanh chân vào trong rừng, không thể biết được rằng nó có thể bị nhốt ở nơi nào, nhưng nhất định là nơi ấy sẽ kín đáo và vô cùng khó tìm. Nhưng cũng không ngoại lệ trường hợp bọn chúng áp dụng phương pháp: ''Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất'', vì vậy tốt nhất là nên tìm kiếm tất cả, không bỏ sót nơi nào, kể cả là nơi dễ quan sát nhất. Mọi người vẫn thông qua máy định vị để tìm kiếm, nó đang ở hướng Bắc. Chợt màn hình máy tính vụt tắt. Chuyện gì xảy ra vậy?
- Không xong rồi, máy định vị đã mất liên lạc.
- Sao cơ?
- Vậy thì phải cố gắng tự tìm rồi. Quan trọng là cô ấy ở phía Bắc, cứ theo đó mà đi.
- Được.
Họ trèo lên trên để quan sát tình hình. Bây giờ máy định vị cũng vô dụng, chỉ có thể tự tìm nó. Cũng may là biết được nó đang ở hướng Bắc. Hắn nhìn lên trời, đã quá trưa rồi, nó bị bắt từ sáng nhưng việc tìm kiếm quá lâu nên mới muộn như vậy. Nhất Hải đang bàn một số vấn đề cho kế hoạch giải cứu nếu như tìm thấy nó lúc này. Nhưng điều đó chỉ là dự phòng chứ cậu cũng không chắc là có thể tìm được nó ngay lúc này. Thật tình, lúc đầu sao không nghĩ luôn ra máy định vị mà phải tới lúc muộn ơi là muộn rồi mới nghĩ ra cơ chứ? Hôm nay tất cả mọi người ở đây, cũng như cậu hình như bị ngu hết mất rồi!
Mọi người dừng lại, ở kia là một cái hang, cũng có khả năng nó bị bắt và nhốt ở đó. Họ nhanh chân lại gần. ''Cạch''... súng được chuẩn bị sẵn sàng. Ngọc Mai định xông vào trong nhưng Nhất Nam kéo cô lại:
- Hãy để đội đặc nhiệm đi trước, cậu muốn bị thương sao?
- Ừm.
''Bịch''... là một tảng đất to. Họ vào sâu hơn nữa. ''Soạt''...
- Giơ tay lên!
''Im ắng''... Không ổn rồi, họ đã nhầm, ở đây không có ai cả. Lại tốn thêm thời gian rồi. Họ nhanh chân ra khỏi hang.
- Á...
- Sao vậy? - Nhất Nam.
Có một con rắn đang bò. Không xong rồi, Ngọc Mai đang gặp nguy hiểm. Mọi người bắt đầu thấy tức giận. Con rắn khốn kiếp, ngay cả mày cũng muốn cản bọn tao tìm cô ấy sao? Cậu tức giận cầm khúc gỗ to đập nó. Nhưng nó tránh được và bắt đầu quay ra chỗ cậu tấn công. ''Hòn đá''... Ngọc Mai đã thoát khỏi con rắn, cô nhanh trí lấy đá tương con rắn. Nó sợ trườn sang góc khác. Mọi người vẫn đề phòng nó tiếp tục tấn công. Đội đặc nhiệm lôi cả dụng cụ ra để bắt con rắn. Nhưng mười phút trôi qua, con rắn đó không quay lại, có lẽ nó đã sợ bỏ đi.
- Mau đi ủng vào, chúng tôi có chuẩn bị cho cả mọi người đây. - Đội trưởng đội đặc nhiệm.
Mọi người đi ủng và mặc một số thứ cần thiết cho việc đi rừng vào. Hắn xem đồng hồ, bốn giờ chiều rồi, chết tiệt. Ba hắn quay sang tất cả:
- Chúng ta có chuẩn bị lều, nhưng nhất định phải cố gắng tìm, cho tới khi trời tối hoàn toàn mới ngừng lại.
- Vâng thưa chủ tịch.
Hắn nhìn ba mình, ba hắn đang giúp hắn tìm kiếm nó. Ông đang giúp chứ không phải là kì thị và khoanh tay đứng nhìn. Hắn mỉm cười nhẹ: ''Cảm ơn ba!''
--------------------------------------------------------------------
Nó đang bắt đầu cảm thấy đói do trưa không được ăn. Nhưng nó là ai nào? Lý Mỹ Hà này chưa từng sợ đói. Nhưng nó có chút mệt mỏi, đó là do phải nhịn uống nước. Ông ta biết nó khát nhưng lại bật máy hút ẩm trong phòng này. Như thế này giúp nó chết luôn chứ hành hạ gì. Quả thực là thâm độc, nếu đây là trường hợp bạn bè chơi với nhau thì nhất định nó sẽ chửi vào mặt ông ta ngu: đã khô còn hút ẩm để chết khô à? Nhưng trong trường hợp này phải gọi ông ta là thâm độc, mưu mô, hút ẩm như thế, nó đã thiếu nước lại càng thiếu hơn. Nó mệt đi, càng lúc càng cảm thấy mệt. Nhưng nhất định nó vẫn phải cố gắng chịu đựng.
Tên cận vệ bên ngoài thấy nó xinh xắn nên có ý trêu chọc:
- Muốn uống nước và thoát ra không?
- Ông anh đang giả hỏi ngu hay ngu bẩm sinh vậy? - Nó bắt đầu giở món văn của mình ra.
Tên kia tắt điện, mệt như thế kia rồi mà vẫn còn nói như thế được, mà câu nói thì nào có thiện cảm đâu cơ chứ! Xoáy tên này cứng hết cả miệng vào. Anh ta hắng giọng:
- Nếu muốn uống và thoát ra thì gọi là anh đi, hứa làm người yêu anh nữa!
- Bản mặt nhà ông chắc dày lắm nhỉ, chắc tôi phải mài bớt đi. Hoang tưởng quá đấy, ông nghĩ tôi dễ khuất phục vậy sao?
- Đang làm cái trò gì thế hả?
- Dạ, ông chủ.
Dương Quân Minh quay lại tẩn cho tên cận vệ một trận. Ông ta quay sang nhìn nó, đúng là rất rắn, như vậy mà vẫn còn mạnh miệng được. Được thôi, qua một giờ nữa xem nó còn nói được hay không? Ông ta đắc ý, quả thực hành hạ nó rất thú vị, nếu con gái ông ta ở đây, có thể sẽ còn nhiều trò hay hơn thế đây nhỉ? Nhưng tốt hơn hết không nên để vợ và con gái ông ta lộ diện, vì đó là người quen của nó. Người vô cùng quen thuộc nhưng lại không ai biết được đó là con ông ta, vì ông ta đã sắp đặt hết mọi chuyện, để đề phòng nguy hiểm cho vợ và con gái mình. Nhưng không lâu sau này, khi mọi thứ ông ta thành công, và điều mà con ông ta muốn có thể đạt được thì sẽ có một Dương tiểu thư xuất hiện. Lúc đó, cả gia đình ông ta sẽ thâu tóm kinh tế của Đài Loan này. Ha Ha... Ông ta nở nụ cười độc ác.
Nó ngồi một tiếng ở đây cảm thấy vô cùng bí bức, thật khó chịu mà. Nhưng hình như... Phải rồi, máy nó có thiết bị định vị, nếu như mọi người nhớ ra nhất định sẽ tới tìm nó. Nó có chút tinh thần hơn.
Dương Quân Minh lấy điện thoại ra gọi cho đám sát thủ đàn em mình. Không nghe máy, đúng là cái lũ thích chết mà! Ông ta mở máy dò tìm định vị. Đám này thật lười biếng, giờ này mà vẫn còn đi chơi đú đởn. Ông gọi người:
- Về thành phố tìm bọn nó lên đi, tao cần làm một số việc.
- Dạ nhưng tụi nó ở đâu ạ?
- Ở thành phố, chắc trong mấy quán ba chứ gì, đi đi.
- Vâng ạ.
Ông ta cầm li rượu lên nhâm nhi. Hửm, máy định vị? Ông ta tức tốc quay lại phòng giam nó. Nhìn vào bên trong, túi xách nó ở kia, suýt chút nữa quên kiểm tra thứ quan trọng.
- Lấy túi đó lại đây.
- Đây ạ.
- Phá cái điện thoại này cho tao.
- Vâng.
Không ổn, nó hiện giờ đang rất tức giận. Con người này, không biết có còn cái gì ông ta bỏ sót khi làm việc không? Đến ngay cả những thứ như vậy vẫn tính toán kĩ lưỡng. Đúng là con cáo già. Chết tiệt, phá điện thoại, không biết họ có nghĩ nó bị bắt cóc mà kịp dò tìm chưa nữa. Phải làm sao để thoát đây?
-----------------------------------------------------------------------------------
Mọi người đã nhanh chóng tới núi Tứ Kì. Địa hình ở đây cũng không được thoải cho lắm, nhưng cũng không quá nguy hiểm. Hắn nhanh chân vào trong rừng, không thể biết được rằng nó có thể bị nhốt ở nơi nào, nhưng nhất định là nơi ấy sẽ kín đáo và vô cùng khó tìm. Nhưng cũng không ngoại lệ trường hợp bọn chúng áp dụng phương pháp: ''Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất'', vì vậy tốt nhất là nên tìm kiếm tất cả, không bỏ sót nơi nào, kể cả là nơi dễ quan sát nhất. Mọi người vẫn thông qua máy định vị để tìm kiếm, nó đang ở hướng Bắc. Chợt màn hình máy tính vụt tắt. Chuyện gì xảy ra vậy?
- Không xong rồi, máy định vị đã mất liên lạc.
- Sao cơ?
- Vậy thì phải cố gắng tự tìm rồi. Quan trọng là cô ấy ở phía Bắc, cứ theo đó mà đi.
- Được.
Họ trèo lên trên để quan sát tình hình. Bây giờ máy định vị cũng vô dụng, chỉ có thể tự tìm nó. Cũng may là biết được nó đang ở hướng Bắc. Hắn nhìn lên trời, đã quá trưa rồi, nó bị bắt từ sáng nhưng việc tìm kiếm quá lâu nên mới muộn như vậy. Nhất Hải đang bàn một số vấn đề cho kế hoạch giải cứu nếu như tìm thấy nó lúc này. Nhưng điều đó chỉ là dự phòng chứ cậu cũng không chắc là có thể tìm được nó ngay lúc này. Thật tình, lúc đầu sao không nghĩ luôn ra máy định vị mà phải tới lúc muộn ơi là muộn rồi mới nghĩ ra cơ chứ? Hôm nay tất cả mọi người ở đây, cũng như cậu hình như bị ngu hết mất rồi!
Mọi người dừng lại, ở kia là một cái hang, cũng có khả năng nó bị bắt và nhốt ở đó. Họ nhanh chân lại gần. ''Cạch''... súng được chuẩn bị sẵn sàng. Ngọc Mai định xông vào trong nhưng Nhất Nam kéo cô lại:
- Hãy để đội đặc nhiệm đi trước, cậu muốn bị thương sao?
- Ừm.
''Bịch''... là một tảng đất to. Họ vào sâu hơn nữa. ''Soạt''...
- Giơ tay lên!
''Im ắng''... Không ổn rồi, họ đã nhầm, ở đây không có ai cả. Lại tốn thêm thời gian rồi. Họ nhanh chân ra khỏi hang.
- Á...
- Sao vậy? - Nhất Nam.
Có một con rắn đang bò. Không xong rồi, Ngọc Mai đang gặp nguy hiểm. Mọi người bắt đầu thấy tức giận. Con rắn khốn kiếp, ngay cả mày cũng muốn cản bọn tao tìm cô ấy sao? Cậu tức giận cầm khúc gỗ to đập nó. Nhưng nó tránh được và bắt đầu quay ra chỗ cậu tấn công. ''Hòn đá''... Ngọc Mai đã thoát khỏi con rắn, cô nhanh trí lấy đá tương con rắn. Nó sợ trườn sang góc khác. Mọi người vẫn đề phòng nó tiếp tục tấn công. Đội đặc nhiệm lôi cả dụng cụ ra để bắt con rắn. Nhưng mười phút trôi qua, con rắn đó không quay lại, có lẽ nó đã sợ bỏ đi.
- Mau đi ủng vào, chúng tôi có chuẩn bị cho cả mọi người đây. - Đội trưởng đội đặc nhiệm.
Mọi người đi ủng và mặc một số thứ cần thiết cho việc đi rừng vào. Hắn xem đồng hồ, bốn giờ chiều rồi, chết tiệt. Ba hắn quay sang tất cả:
- Chúng ta có chuẩn bị lều, nhưng nhất định phải cố gắng tìm, cho tới khi trời tối hoàn toàn mới ngừng lại.
- Vâng thưa chủ tịch.
Hắn nhìn ba mình, ba hắn đang giúp hắn tìm kiếm nó. Ông đang giúp chứ không phải là kì thị và khoanh tay đứng nhìn. Hắn mỉm cười nhẹ: ''Cảm ơn ba!''
--------------------------------------------------------------------
Nó đang bắt đầu cảm thấy đói do trưa không được ăn. Nhưng nó là ai nào? Lý Mỹ Hà này chưa từng sợ đói. Nhưng nó có chút mệt mỏi, đó là do phải nhịn uống nước. Ông ta biết nó khát nhưng lại bật máy hút ẩm trong phòng này. Như thế này giúp nó chết luôn chứ hành hạ gì. Quả thực là thâm độc, nếu đây là trường hợp bạn bè chơi với nhau thì nhất định nó sẽ chửi vào mặt ông ta ngu: đã khô còn hút ẩm để chết khô à? Nhưng trong trường hợp này phải gọi ông ta là thâm độc, mưu mô, hút ẩm như thế, nó đã thiếu nước lại càng thiếu hơn. Nó mệt đi, càng lúc càng cảm thấy mệt. Nhưng nhất định nó vẫn phải cố gắng chịu đựng.
Tên cận vệ bên ngoài thấy nó xinh xắn nên có ý trêu chọc:
- Muốn uống nước và thoát ra không?
- Ông anh đang giả hỏi ngu hay ngu bẩm sinh vậy? - Nó bắt đầu giở món văn của mình ra.
Tên kia tắt điện, mệt như thế kia rồi mà vẫn còn nói như thế được, mà câu nói thì nào có thiện cảm đâu cơ chứ! Xoáy tên này cứng hết cả miệng vào. Anh ta hắng giọng:
- Nếu muốn uống và thoát ra thì gọi là anh đi, hứa làm người yêu anh nữa!
- Bản mặt nhà ông chắc dày lắm nhỉ, chắc tôi phải mài bớt đi. Hoang tưởng quá đấy, ông nghĩ tôi dễ khuất phục vậy sao?
- Đang làm cái trò gì thế hả?
- Dạ, ông chủ.
Dương Quân Minh quay lại tẩn cho tên cận vệ một trận. Ông ta quay sang nhìn nó, đúng là rất rắn, như vậy mà vẫn còn mạnh miệng được. Được thôi, qua một giờ nữa xem nó còn nói được hay không? Ông ta đắc ý, quả thực hành hạ nó rất thú vị, nếu con gái ông ta ở đây, có thể sẽ còn nhiều trò hay hơn thế đây nhỉ? Nhưng tốt hơn hết không nên để vợ và con gái ông ta lộ diện, vì đó là người quen của nó. Người vô cùng quen thuộc nhưng lại không ai biết được đó là con ông ta, vì ông ta đã sắp đặt hết mọi chuyện, để đề phòng nguy hiểm cho vợ và con gái mình. Nhưng không lâu sau này, khi mọi thứ ông ta thành công, và điều mà con ông ta muốn có thể đạt được thì sẽ có một Dương tiểu thư xuất hiện. Lúc đó, cả gia đình ông ta sẽ thâu tóm kinh tế của Đài Loan này. Ha Ha... Ông ta nở nụ cười độc ác.
/61
|