Từ lúc hắn tỏ tình với nó tới giờ, nó rất chi là xấu hổ, đứng cách hắn một mét. Ba hắn vô cùng vui vì mình đã có thể chuộc lỗi với gia đình nó. Mẹ hắn thì khỏi phải nói, bà thích cô con dâu đảm đang tài giỏi và xinh đẹp này chết đi được. Mẹ hắn chăm nó từng chút một khiến nó nghẹt thở. Cặp đôi còn lại thì sao đây nhỉ?
Gia đình Nhất Nam cũng có mặt và cũng chăm bón cho Ngọc Mai không kém gì ba mẹ hắn. Họ cũng rất thích cô con dâu nhí nhảnh đáng yêu này. Đúng là vui như tết! Nhất Nam và cô thì khác nó và hắn, hai người đứng cạnh nhau rất vui vẻ. Hắn nhìn cô và anh mà lòng ghen tị, ấm ức không thôi. Tại sao lại không được nó ôm một cái nhỉ? Sao cứ đứng xa hắn tới một mét lận thế kia?
Buổi tiệc đã được bắt đầu luôn trong căn biệt thự ấy. Tất cả mọi người từ a tới z vui chơi, quậy phá tưng bừng. Và một điều đặc biệt đó là... Ba gã dân tị nạn hay tham ăn hôm nay lại... ''tham hát''. Bọn hắn ngồi xuống dàn karaoke cầm mic lên ngân nga với giọng ''khủng'' như khủng long bạo chúa.
- Đôi... mắt nhìn ứ ư... lại tôi...
- Hãy về đi mãi mãi... ứ ừ... (ha ha, tác giả sặc chết mất tiêu rồi!)
-----------------------
--------------------------
------------------------------
Mọi hoạt động ngừng lại. Chị Ly và chị Hương đang ăn bánh kem rơi luôn cả muỗng. Nó đang đứng cùng mẹ thì lòi mắt ra ngoài. Cô vừa ăn xong miếng thịt chiên chạy đi nôn thốc nôn tháo do giọng hát ''khủng'' kia. Hai bà quản gia đi gọi xe cứu thương đề phòng có người ngất. Nó thấy tình hình rất ư là căng thẳng, lại gần hắn và cậu giật mic, cô thì giật của anh. Nó quát hắn:
- Anh luyện đâu ra cái giọng khó nghe thế hả? Tôi sắp ngất rồi đấy!
Ừm, hình như có điều gì đó không ổn. Tất cả nhìn nó như sinh vật lạ. Hắn ngoáy lỗ tai xong ấm ức nhìn nó:
- Làm người yêu của người ta rồi mà cứ xưng tôi, gọi anh xưng em xem nào! (tác giả té vỡ mặt)
- Hả...
Ồ, thì ra điều không ổn là đây. Mọi người xung quanh gật đầu tán thành ý kiến của hắn. Nó gãi đầu gãi tai:
- Ờ ừm, hì hì... em!
- Đúng rồi! - hắn sướng rơn.
Bây giờ là lúc nó hỏi lại hắn:
- Giọng anh cực kì khó nghe, nó run run, xong chốc chốc lại chêm thêm chút ''ứ ừ'' thế là thế nào?
- À, phong cách âm nhạc mới.
Tất cả nhìn ba gã dân tị nạn bằng ánh mắt thiếu mì chính nhất có thể:
- Đồ khùng!
Nói rồi quay lưng đi, nó và cô đi giấu luôn mic đề phòng có chuyện xảy ra. Cô sợ mấy tên kia đi lục mic thì bày ra chiêu bê món bánh nho hấp ra. Mấy tên kia đang ỉu xìu chợt sáng mắt lên. Phải măm, phải măm mới được!
--------------------------------------------------------------------------
Buổi tiệc kết thúc với tiếng cười ròn rã. Ngày hôm nay thật vui, bây giờ chúng ta đã có thêm hai cặp đôi trai tài gái sắc. Cuộc sống hạnh phúc này liệu đã là phần kết? Hắn đưa nó về nhà, nó chui tọt vào phòng đóng cửa không chào hắn nửa câu. Hắn muốn điên lên nhưng chẳng lẽ lại vô phòng nó quát um lên à? Haiz... tỏ tình xong khéo khi còn mệt hơn khi chưa tỏ tình! Ba mẹ hắn thấy vậy chỉ cười, họ rất thích cách ứng xử của nó. Vô cùng hài mà lại rất đáng yêu! Ba mẹ hắn cũng chuẩn bị đi ngủ. Còn về phần hắn khó chịu một lúc cũng chịu chui vào chăn để ngủ. Hắn cười, ngày mai có thể chính thức làm người yêu nó rồi!
Nhất Hải cũng đã về tới nơi. Cậu nhìn lại tất cả chặng đường mình đã đi. Cuối cùng thì mọi thứ cũng tốt đẹp, chỉ tiếc là nó không yêu cậu. Nhưng không sao, cho dù thế nào cậu vẫn chúc phúc cho nó và hắn. Cậu nhìn lại nhà anh lần cuối. Đã đến lúc cậu nên đi để có thể tĩnh tâm một thời gian, cậu sẽ đi sau khi cuộc thi bóng rổ vào ngày kia kết thúc. Có lẽ là sẽ rất buồn khi phải xa mọi người. Cậu nằm xuống, nhắm đôi mắt lại...
Cuộc sống có những lúc đầy khổ đau... nhưng cũng sẽ có cả nụ cười! Cậu sẽ mãi không quên những kỉ niệm đẹp nơi đây, cậu sẽ giữ mãi nó trong lòng mình. Và dù nó không yêu cậu đi chăng nữa thì cậu vẫn sẽ giữ hình ảnh nó trong mình. Hãy cho cậu một lần được ích kỉ như vậy!
-----------------------------------------------------------------
Sáng sớm vừa ''mở mắt đi làm'', nó hé đôi mắt ra nhìn mọi thứ. Chợt thấy có cái gì đó kì kì. Ủa, mấy cái áo đồng phục treo lủng lẳng trước mặt nó là sao ta? Nó ngồi phắt dậy, hắn đang chỉ đạo người hầu trong nhà sắp xếp lại phòng nó. Nó hét vào mặt hắn:
- Anh đang làm cái gì trong phòng tôi thế hả? À nhầm, trong phòng em?
''Rầm''... đám người hầu trong nhà trượt chân vào thảm té dập mông. Hắn quay sang nó:
- Nói lớn quá đấy, em sắp làm con dâu nhà họ Trương rồi, giờ phải thay đổi phong cách đi!
Nó bò dậy đánh răng rửa mặt rồi ngồi xuống bàn trang điểm. Mẹ ơi, cái nơ đỏ choét kia. Đôi bông tai nặng trình trịch rụng luôn tai ấy chứ đùa. Nó cầm cái nơ lên:
- Từ trước tới giờ em cực ghét đeo nơ, anh mang vào đây làm cái gì?
- Để giúp em thay đổi!
Một phút trôi qua trong âm thầm... Nó tức điên lên rống to hết cỡ:
- ANH CÚT RA NGOÀI CHO EM!
''Rầm rầm rầm''... mọi người bán sống bán chết ra khỏi phòng nó. Nó thở dài nhìn đống đồ này, thật là muốn giết hắn mà! Nó thay đồng phục và diện những đồ vật giản dị nhất có thể. Mở cửa phòng bước xuống nhà, hôm nay quả là một ngày mệt mỏi. Nó vào phòng bếp, ôi cái gì thế kia? Bữa sáng đây ấy hả? Mẹ hắn kéo nó ngồi vào bàn.
- Ăn thôi con, ăn trứng này!
- Vâng, cảm ơn bác, à mẹ!
- Ăn nhanh rồi tới trường!
Nó nhìn mọi vật xung quanh, thật là phiền toái từ sau khi nó chính thức trở thành người yêu của hắn. Mệt quá! Nó nhìn lại mọi vật, nhưng mà thực sự thì cũng rất vui. Những phút giây này thật hạnh phúc, thật đáng trân trọng. Nó nhìn hắn đang ăn nhanh chóng như thể có việc gì rất quan trọng và mỉm cười. Cuối cùng thì nó cũng đã quên đi cái cảm giác mặc cảm trong tâm trí và trái tim nó đang ngày một mở rộng hơn để yêu hắn. Cảm giác xung quanh giống như toàn một màu hồng đang bao vây, khiến cho không khí trở nên ấm áp. Những phút giây này, xin hãy đừng bao giờ mất, bởi vì nó đang rất hạnh phúc, đang rất mãn nguyện. Tình yêu chợt đến và rồi ngày một bền chặt hơn, tình yêu này đã cho hắn và nó được sống bên nhau suốt đời. Liệu có đúng là như vậy?
Hạnh phúc sẽ không đến nếu như bạn không dám thử. Hãy một lần mạnh dạn, hãy đừng nản trí khi có sóng gió. Và tất cả rồi sẽ qua thay vào đó là nụ cười. Những phút giây hạnh phúc của nó và hắn là cả một quãng thời gian mệt mỏi, khó khăn. Nhưng giờ đây nó và hắn đang tận hưởng hạnh phúc này. Chúng ta hãy cùng chúc phúc cho họ! Tình cảm chân thành ấy sẽ vươn tới những ngôi sao băng!... Hạnh phúc ngọt ngào!!!
Các độc giả thấy chap này có phiền không? Nếu có cho mình ý kiến nha! Lưu ý là từ chap sau sẽ là đoạn cao trào mà mình thích nhất, mong bạn đọc hãy kiên nhẫn vì nó sẽ là sóng gió cuối cùng mà nó và hắn phải trải qua! Nếu không kiên nhẫn thì có thể các bạn sẽ nghĩ kết thúc là bị kịch đấy, nhưng thực ra kết thúc có hậu nên mình mong các bạn kiên nhẫn nha! Thân ái chào các bạn!
Gia đình Nhất Nam cũng có mặt và cũng chăm bón cho Ngọc Mai không kém gì ba mẹ hắn. Họ cũng rất thích cô con dâu nhí nhảnh đáng yêu này. Đúng là vui như tết! Nhất Nam và cô thì khác nó và hắn, hai người đứng cạnh nhau rất vui vẻ. Hắn nhìn cô và anh mà lòng ghen tị, ấm ức không thôi. Tại sao lại không được nó ôm một cái nhỉ? Sao cứ đứng xa hắn tới một mét lận thế kia?
Buổi tiệc đã được bắt đầu luôn trong căn biệt thự ấy. Tất cả mọi người từ a tới z vui chơi, quậy phá tưng bừng. Và một điều đặc biệt đó là... Ba gã dân tị nạn hay tham ăn hôm nay lại... ''tham hát''. Bọn hắn ngồi xuống dàn karaoke cầm mic lên ngân nga với giọng ''khủng'' như khủng long bạo chúa.
- Đôi... mắt nhìn ứ ư... lại tôi...
- Hãy về đi mãi mãi... ứ ừ... (ha ha, tác giả sặc chết mất tiêu rồi!)
-----------------------
--------------------------
------------------------------
Mọi hoạt động ngừng lại. Chị Ly và chị Hương đang ăn bánh kem rơi luôn cả muỗng. Nó đang đứng cùng mẹ thì lòi mắt ra ngoài. Cô vừa ăn xong miếng thịt chiên chạy đi nôn thốc nôn tháo do giọng hát ''khủng'' kia. Hai bà quản gia đi gọi xe cứu thương đề phòng có người ngất. Nó thấy tình hình rất ư là căng thẳng, lại gần hắn và cậu giật mic, cô thì giật của anh. Nó quát hắn:
- Anh luyện đâu ra cái giọng khó nghe thế hả? Tôi sắp ngất rồi đấy!
Ừm, hình như có điều gì đó không ổn. Tất cả nhìn nó như sinh vật lạ. Hắn ngoáy lỗ tai xong ấm ức nhìn nó:
- Làm người yêu của người ta rồi mà cứ xưng tôi, gọi anh xưng em xem nào! (tác giả té vỡ mặt)
- Hả...
Ồ, thì ra điều không ổn là đây. Mọi người xung quanh gật đầu tán thành ý kiến của hắn. Nó gãi đầu gãi tai:
- Ờ ừm, hì hì... em!
- Đúng rồi! - hắn sướng rơn.
Bây giờ là lúc nó hỏi lại hắn:
- Giọng anh cực kì khó nghe, nó run run, xong chốc chốc lại chêm thêm chút ''ứ ừ'' thế là thế nào?
- À, phong cách âm nhạc mới.
Tất cả nhìn ba gã dân tị nạn bằng ánh mắt thiếu mì chính nhất có thể:
- Đồ khùng!
Nói rồi quay lưng đi, nó và cô đi giấu luôn mic đề phòng có chuyện xảy ra. Cô sợ mấy tên kia đi lục mic thì bày ra chiêu bê món bánh nho hấp ra. Mấy tên kia đang ỉu xìu chợt sáng mắt lên. Phải măm, phải măm mới được!
--------------------------------------------------------------------------
Buổi tiệc kết thúc với tiếng cười ròn rã. Ngày hôm nay thật vui, bây giờ chúng ta đã có thêm hai cặp đôi trai tài gái sắc. Cuộc sống hạnh phúc này liệu đã là phần kết? Hắn đưa nó về nhà, nó chui tọt vào phòng đóng cửa không chào hắn nửa câu. Hắn muốn điên lên nhưng chẳng lẽ lại vô phòng nó quát um lên à? Haiz... tỏ tình xong khéo khi còn mệt hơn khi chưa tỏ tình! Ba mẹ hắn thấy vậy chỉ cười, họ rất thích cách ứng xử của nó. Vô cùng hài mà lại rất đáng yêu! Ba mẹ hắn cũng chuẩn bị đi ngủ. Còn về phần hắn khó chịu một lúc cũng chịu chui vào chăn để ngủ. Hắn cười, ngày mai có thể chính thức làm người yêu nó rồi!
Nhất Hải cũng đã về tới nơi. Cậu nhìn lại tất cả chặng đường mình đã đi. Cuối cùng thì mọi thứ cũng tốt đẹp, chỉ tiếc là nó không yêu cậu. Nhưng không sao, cho dù thế nào cậu vẫn chúc phúc cho nó và hắn. Cậu nhìn lại nhà anh lần cuối. Đã đến lúc cậu nên đi để có thể tĩnh tâm một thời gian, cậu sẽ đi sau khi cuộc thi bóng rổ vào ngày kia kết thúc. Có lẽ là sẽ rất buồn khi phải xa mọi người. Cậu nằm xuống, nhắm đôi mắt lại...
Cuộc sống có những lúc đầy khổ đau... nhưng cũng sẽ có cả nụ cười! Cậu sẽ mãi không quên những kỉ niệm đẹp nơi đây, cậu sẽ giữ mãi nó trong lòng mình. Và dù nó không yêu cậu đi chăng nữa thì cậu vẫn sẽ giữ hình ảnh nó trong mình. Hãy cho cậu một lần được ích kỉ như vậy!
-----------------------------------------------------------------
Sáng sớm vừa ''mở mắt đi làm'', nó hé đôi mắt ra nhìn mọi thứ. Chợt thấy có cái gì đó kì kì. Ủa, mấy cái áo đồng phục treo lủng lẳng trước mặt nó là sao ta? Nó ngồi phắt dậy, hắn đang chỉ đạo người hầu trong nhà sắp xếp lại phòng nó. Nó hét vào mặt hắn:
- Anh đang làm cái gì trong phòng tôi thế hả? À nhầm, trong phòng em?
''Rầm''... đám người hầu trong nhà trượt chân vào thảm té dập mông. Hắn quay sang nó:
- Nói lớn quá đấy, em sắp làm con dâu nhà họ Trương rồi, giờ phải thay đổi phong cách đi!
Nó bò dậy đánh răng rửa mặt rồi ngồi xuống bàn trang điểm. Mẹ ơi, cái nơ đỏ choét kia. Đôi bông tai nặng trình trịch rụng luôn tai ấy chứ đùa. Nó cầm cái nơ lên:
- Từ trước tới giờ em cực ghét đeo nơ, anh mang vào đây làm cái gì?
- Để giúp em thay đổi!
Một phút trôi qua trong âm thầm... Nó tức điên lên rống to hết cỡ:
- ANH CÚT RA NGOÀI CHO EM!
''Rầm rầm rầm''... mọi người bán sống bán chết ra khỏi phòng nó. Nó thở dài nhìn đống đồ này, thật là muốn giết hắn mà! Nó thay đồng phục và diện những đồ vật giản dị nhất có thể. Mở cửa phòng bước xuống nhà, hôm nay quả là một ngày mệt mỏi. Nó vào phòng bếp, ôi cái gì thế kia? Bữa sáng đây ấy hả? Mẹ hắn kéo nó ngồi vào bàn.
- Ăn thôi con, ăn trứng này!
- Vâng, cảm ơn bác, à mẹ!
- Ăn nhanh rồi tới trường!
Nó nhìn mọi vật xung quanh, thật là phiền toái từ sau khi nó chính thức trở thành người yêu của hắn. Mệt quá! Nó nhìn lại mọi vật, nhưng mà thực sự thì cũng rất vui. Những phút giây này thật hạnh phúc, thật đáng trân trọng. Nó nhìn hắn đang ăn nhanh chóng như thể có việc gì rất quan trọng và mỉm cười. Cuối cùng thì nó cũng đã quên đi cái cảm giác mặc cảm trong tâm trí và trái tim nó đang ngày một mở rộng hơn để yêu hắn. Cảm giác xung quanh giống như toàn một màu hồng đang bao vây, khiến cho không khí trở nên ấm áp. Những phút giây này, xin hãy đừng bao giờ mất, bởi vì nó đang rất hạnh phúc, đang rất mãn nguyện. Tình yêu chợt đến và rồi ngày một bền chặt hơn, tình yêu này đã cho hắn và nó được sống bên nhau suốt đời. Liệu có đúng là như vậy?
Hạnh phúc sẽ không đến nếu như bạn không dám thử. Hãy một lần mạnh dạn, hãy đừng nản trí khi có sóng gió. Và tất cả rồi sẽ qua thay vào đó là nụ cười. Những phút giây hạnh phúc của nó và hắn là cả một quãng thời gian mệt mỏi, khó khăn. Nhưng giờ đây nó và hắn đang tận hưởng hạnh phúc này. Chúng ta hãy cùng chúc phúc cho họ! Tình cảm chân thành ấy sẽ vươn tới những ngôi sao băng!... Hạnh phúc ngọt ngào!!!
Các độc giả thấy chap này có phiền không? Nếu có cho mình ý kiến nha! Lưu ý là từ chap sau sẽ là đoạn cao trào mà mình thích nhất, mong bạn đọc hãy kiên nhẫn vì nó sẽ là sóng gió cuối cùng mà nó và hắn phải trải qua! Nếu không kiên nhẫn thì có thể các bạn sẽ nghĩ kết thúc là bị kịch đấy, nhưng thực ra kết thúc có hậu nên mình mong các bạn kiên nhẫn nha! Thân ái chào các bạn!
/61
|