Bạn đã từng yêu chưa? Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng phải có một mối tình khắc cốt ghi tâm. Cho dù nó diễn biến thật dài lâu hay đơn giản chỉ là một quãng thời gian cực ngắn. Đã yêu rồi thì nào có quan trọng thời gian. Chỉ cần trái tim ta dành tất cả cho đối phương là được.
Tôi chỉ ước mình có một cỗ máy để tôi có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ làm lại những việc mà hiện tại tôi đang phải đối mặt với sự hối tiếc.
Để tôi kể cho các bạn nghe về câu chuyện của mình nhé...
Mie là tên tôi, ngay từ nhỏ tôi đã không có ba mẹ, tôi sống trong nhà thờ cùng với những bạn trẻ mồ côi khác dưới sự bảo bọc của các sơ. Tôi chẳng có cơ hội biết ba mẹ mình là ai cả. Tuổi thơ tôi chỉ đắm mình trong quyển nhật ký mà mẹ để lại cho tôi mà tưởng tượng ra họ. Nhờ đó, tôi biết được ý nghĩa tên mình là hoa hồng anh. Thật buồn khi tôi chẳng biết loài hoa đó trông như thế nào cả và chẳng biết họ đặt cho tôi cái tên đó để làm gì.
Năm nay tôi 18 tuổi, cái tuổi mà những bạn đồng trang lứa với tôi đã có những mơ mộng hay dự định cho tương lai. Còn tôi, tương lai luôn là một cái gì đó rất mơ hồ. Tôi không suy nghĩ nhiều về điều đó, cứ để cho nó đến thật tự nhiên. Tôi sống khép kín, 18 tuổi mà vẫn chưa có được một mối tình cho riêng mình. Thật là thất bại mà.
Tôi sẽ dọn ra ngoài sống trong thời gian tới, dù gì thì tôi cũng đã trưởng thành. Tôi cần khoảng thời gian này để khắc phục bản thân. Đến một vùng thảo nguyên nào đó là sự lựa chọn tôi ưu tiên hàng đầu. Vì nó có vẻ yên tĩnh, thích hợp cho tôi.
Tôi đâu biết rằng chuyến đi lần này đã khiến tôi không thể nào quên. Nó cứ khắc sâu trong tâm trí tôi mãi cho đến suốt cuộc đời.
*
Sau một tuần chuẩn bị thì khu ngoại ô Springfield là nơi tôi chọn. Nó nằm cũng không xa nơi này là mấy. Tôi hồ hởi lên đường với chiếc xe đạp thể thao màu đen mới toanh mà tôi đã mua được bằng tiền tiết kiệm. Thật tuyệt vời!
Đến rồi, hoang vu - đó là hai từ tôi đã nhận định khi vừa đặt chân xuống đây. Bạn có tưởng tượng được không: Khu rừng đầy những cây keo mọc cao vút lên trên, để lại một mặt đất trống trải đầy lá khô. Nơi đây là một khu dân cư khá vắng vẻ. Những ngôi nhà gỗ thưa thớt, cách nhau rất xa.
Ngôi nhà tôi ở khá nhỏ gọn và hơi cũ. Nhưng tôi thích nó lắm. Có một chiếc giường, một cái bàn và một cái lò sưởi ở nhà trước. Tôi dựng chiếc xe sát vách rồi để hành lý lên bàn. Ngả người ra giường, oa thật là thoải mái!
Chợp mắt một chút, đến khi tỉnh dậy thì trời đã xế chiều. Tôi bắt đầu kiểm tra nhà cửa và đi mượn vài thứ cần thiết từ các nhà xung quanh. Họ niềm nở và thân thiện lắm. Hình như nơi đây hiếm khi có người khác đến ở nên họ rất vui mừng khi thấy tôi. Nhưng quãng đường từ nhà này đến nhà kia xa quá, tôi đi đến nỗi hai chân mỏi nhừ. Vì miếng ăn, tôi phải kiên nhẫn mới được.
Tối, sau khi đã gọi điện thoại về báo cho sơ biết mình đã ổn định chỗ ở nơi đây thì tôi đi ngủ. Yên tĩnh, không khí yên tĩnh vô cùng!
Tiếng động lạ làm tôi thức giấc. Nghe như tiếng xào xạc của lá cây. Tôi nghĩ là do gió. Nhưng rồi lại có cả tiếng lục cục trên mái nhà. Tôi lắng nghe một lúc thì không còn nữa. Thật là biết phiền người ta mà.
Tôi chỉ ước mình có một cỗ máy để tôi có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ làm lại những việc mà hiện tại tôi đang phải đối mặt với sự hối tiếc.
Để tôi kể cho các bạn nghe về câu chuyện của mình nhé...
Mie là tên tôi, ngay từ nhỏ tôi đã không có ba mẹ, tôi sống trong nhà thờ cùng với những bạn trẻ mồ côi khác dưới sự bảo bọc của các sơ. Tôi chẳng có cơ hội biết ba mẹ mình là ai cả. Tuổi thơ tôi chỉ đắm mình trong quyển nhật ký mà mẹ để lại cho tôi mà tưởng tượng ra họ. Nhờ đó, tôi biết được ý nghĩa tên mình là hoa hồng anh. Thật buồn khi tôi chẳng biết loài hoa đó trông như thế nào cả và chẳng biết họ đặt cho tôi cái tên đó để làm gì.
Năm nay tôi 18 tuổi, cái tuổi mà những bạn đồng trang lứa với tôi đã có những mơ mộng hay dự định cho tương lai. Còn tôi, tương lai luôn là một cái gì đó rất mơ hồ. Tôi không suy nghĩ nhiều về điều đó, cứ để cho nó đến thật tự nhiên. Tôi sống khép kín, 18 tuổi mà vẫn chưa có được một mối tình cho riêng mình. Thật là thất bại mà.
Tôi sẽ dọn ra ngoài sống trong thời gian tới, dù gì thì tôi cũng đã trưởng thành. Tôi cần khoảng thời gian này để khắc phục bản thân. Đến một vùng thảo nguyên nào đó là sự lựa chọn tôi ưu tiên hàng đầu. Vì nó có vẻ yên tĩnh, thích hợp cho tôi.
Tôi đâu biết rằng chuyến đi lần này đã khiến tôi không thể nào quên. Nó cứ khắc sâu trong tâm trí tôi mãi cho đến suốt cuộc đời.
*
Sau một tuần chuẩn bị thì khu ngoại ô Springfield là nơi tôi chọn. Nó nằm cũng không xa nơi này là mấy. Tôi hồ hởi lên đường với chiếc xe đạp thể thao màu đen mới toanh mà tôi đã mua được bằng tiền tiết kiệm. Thật tuyệt vời!
Đến rồi, hoang vu - đó là hai từ tôi đã nhận định khi vừa đặt chân xuống đây. Bạn có tưởng tượng được không: Khu rừng đầy những cây keo mọc cao vút lên trên, để lại một mặt đất trống trải đầy lá khô. Nơi đây là một khu dân cư khá vắng vẻ. Những ngôi nhà gỗ thưa thớt, cách nhau rất xa.
Ngôi nhà tôi ở khá nhỏ gọn và hơi cũ. Nhưng tôi thích nó lắm. Có một chiếc giường, một cái bàn và một cái lò sưởi ở nhà trước. Tôi dựng chiếc xe sát vách rồi để hành lý lên bàn. Ngả người ra giường, oa thật là thoải mái!
Chợp mắt một chút, đến khi tỉnh dậy thì trời đã xế chiều. Tôi bắt đầu kiểm tra nhà cửa và đi mượn vài thứ cần thiết từ các nhà xung quanh. Họ niềm nở và thân thiện lắm. Hình như nơi đây hiếm khi có người khác đến ở nên họ rất vui mừng khi thấy tôi. Nhưng quãng đường từ nhà này đến nhà kia xa quá, tôi đi đến nỗi hai chân mỏi nhừ. Vì miếng ăn, tôi phải kiên nhẫn mới được.
Tối, sau khi đã gọi điện thoại về báo cho sơ biết mình đã ổn định chỗ ở nơi đây thì tôi đi ngủ. Yên tĩnh, không khí yên tĩnh vô cùng!
Tiếng động lạ làm tôi thức giấc. Nghe như tiếng xào xạc của lá cây. Tôi nghĩ là do gió. Nhưng rồi lại có cả tiếng lục cục trên mái nhà. Tôi lắng nghe một lúc thì không còn nữa. Thật là biết phiền người ta mà.
/60
|