Thật may là vết bỏng của Mie không có gì đáng lo ngại. Đúng là khiến người khác lo lắng mà. Một cô gái có tâm hồn đơn thuần như chị thì tên Kris kia là loại người không nên gặp nhiều thì hơn.
Vì đến đây, vì tôi mà chị đã phải chịu khổ rồi. Tôi sẽ cố tìm cách để đưa chị ra khỏi nơi này. Càng sớm càng tốt.
Mấy ngày nay, lúc nào đi ra ngoài, tôi cũng thấy tên người sói đáng ghét nọ luôn túc trực sẵn ở ngoài kia. Hôm nay cũng vậy, dường như hắn đã đứng chờ ở đây từ lâu lắm rồi.
- Anh lại đến đây nữa à? Để làm gì chứ? - Tôi hỏi.
- Mie cô ấy sao rồi? - Hắn có vẻ sốt ruột lắm.
- Chẳng phải là tôi đã nói với anh rồi hay sao?
- Tôi...
- Chị ấy đang sống rất tốt! Anh nghĩ là có chuyện gì được?
- Tôi không tin! Mie sẽ gặp nguy hiểm khi ở trong đó với cậu. - Hắn trừng mắt.
- Anh thôi đi! - Tôi chạy đến ra sức dùng tay ấn vào cổ hắn - Đừng quên rằng bây giờ người chị ấy yêu là tôi!
Hắn nghiến răng, vật tôi ngã xuống đất theo hướng ngược lại. Tôi đã bị rơi vào thế bị động. Và rồi Yul lại nghiến răng và đấm vào mặt tôi một cái rõ đau :
- Tôi biết Mie đã chọn cậu. Chính vì vậy cậu phải đối xử thật tốt với cô ấy. Tôi cảnh cáo đấy!
- Không cần anh phải nhắc. Tôi tự biết mình phải làm gì! - Tôi dùng lực đánh lại anh ta một cái vào bụng.
- Đừng để tôi biết cô ấy chịu bất cứ thiệt thòi gì. Nếu không chính bàn tay này của tôi sẽ giết chết cậu lúc nào không biết đấy! - Hắn lại giương cú đấm kề sát vào mặt tôi.
Tôi và Yul còn ẩu đả với nhau thêm một lúc nữa. Cho đến khi cả hai đều thấm mệt, ngã nhoài ra đất.
- Hừ! - Tôi đứng dậy, lau vệt máu tươi đang chảy dài bên khoé miệng - Sẽ không có chuyện anh giết tôi vì lí do như vậy đâu! Vì tôi sẽ không bao giờ làm chị ấy phải buồn.
- Biết vậy thì tốt. Tốt nhất là cậu nên làm sao để tôi cảm thấy sự rút lui của mình là đúng đắn! - Yul nói và bất chợt bỏ đi.
Dạo gần đây, chúng tôi thường xuyên đánh nhau không phải là vì sự thù hận từ lâu kia, mà là vì chị ấy. Nhờ đó tôi cũng đã biết được một sự thật rằng : Yul cũng đã yêu Mie, rất nhiều.
*
Lặng lẽ bước vào phòng, thấy chị đã ngủ thiếp đi. Dáng ngủ chị rất bình yên, mọi rắc rối có vẻ đã lắng xuống. Nhẹ nhàng kéo chiếc chăn lên đắp lại cho chị tôi chợt nhận ra mình yêu chị thật nhiều. Nhưng sự ích kỷ, độc chiếm của tôi kia liệu có quá đáng?
Cầm bàn tay nhỏ nhắn của chị lên, tôi hôn nhẹ lên vết bỏng đã bắt đầu lành lại ấy. Giọng tôi bỗng trầm xuống hẳn như chỉ muốn nói đủ để bản thân mình nghe thôi :
- Mie này, yêu em chị có hạnh phúc không? Hay em chỉ khiến chị luôn lo lắng? Yul nói rằng anh ta cũng rất yêu chị... Anh ta nói sẽ chẳng tha cho em nếu em làm chị phải chịu khổ đấy! Thật là... Em yêu chị đến thế mà, sao có thể để chị phải buồn được nhỉ?
Gì đây? Nước mắt? Tôi khóc ư? Lần đầu tiên trong suốt những năm từng tồn tại tôi đã biết rơi nước mắt, lý do là vì chị. Tôi khóc vì sợ mình sẽ không đủ sức để bảo vệ chị, sợ rằng những lời nói cam đoan kia đến một ngày nào đó cũng sẽ thành lời hứa suông mà thôi!
Yêu tôi, chị sẽ hạnh phúc chứ?
Hay cuối cùng chỉ nhận lại những niềm đau, vì trái tim thuần khiết ấy đã yêu phải một người quái lạ như tôi - Ma cà rồng?
Vì đến đây, vì tôi mà chị đã phải chịu khổ rồi. Tôi sẽ cố tìm cách để đưa chị ra khỏi nơi này. Càng sớm càng tốt.
Mấy ngày nay, lúc nào đi ra ngoài, tôi cũng thấy tên người sói đáng ghét nọ luôn túc trực sẵn ở ngoài kia. Hôm nay cũng vậy, dường như hắn đã đứng chờ ở đây từ lâu lắm rồi.
- Anh lại đến đây nữa à? Để làm gì chứ? - Tôi hỏi.
- Mie cô ấy sao rồi? - Hắn có vẻ sốt ruột lắm.
- Chẳng phải là tôi đã nói với anh rồi hay sao?
- Tôi...
- Chị ấy đang sống rất tốt! Anh nghĩ là có chuyện gì được?
- Tôi không tin! Mie sẽ gặp nguy hiểm khi ở trong đó với cậu. - Hắn trừng mắt.
- Anh thôi đi! - Tôi chạy đến ra sức dùng tay ấn vào cổ hắn - Đừng quên rằng bây giờ người chị ấy yêu là tôi!
Hắn nghiến răng, vật tôi ngã xuống đất theo hướng ngược lại. Tôi đã bị rơi vào thế bị động. Và rồi Yul lại nghiến răng và đấm vào mặt tôi một cái rõ đau :
- Tôi biết Mie đã chọn cậu. Chính vì vậy cậu phải đối xử thật tốt với cô ấy. Tôi cảnh cáo đấy!
- Không cần anh phải nhắc. Tôi tự biết mình phải làm gì! - Tôi dùng lực đánh lại anh ta một cái vào bụng.
- Đừng để tôi biết cô ấy chịu bất cứ thiệt thòi gì. Nếu không chính bàn tay này của tôi sẽ giết chết cậu lúc nào không biết đấy! - Hắn lại giương cú đấm kề sát vào mặt tôi.
Tôi và Yul còn ẩu đả với nhau thêm một lúc nữa. Cho đến khi cả hai đều thấm mệt, ngã nhoài ra đất.
- Hừ! - Tôi đứng dậy, lau vệt máu tươi đang chảy dài bên khoé miệng - Sẽ không có chuyện anh giết tôi vì lí do như vậy đâu! Vì tôi sẽ không bao giờ làm chị ấy phải buồn.
- Biết vậy thì tốt. Tốt nhất là cậu nên làm sao để tôi cảm thấy sự rút lui của mình là đúng đắn! - Yul nói và bất chợt bỏ đi.
Dạo gần đây, chúng tôi thường xuyên đánh nhau không phải là vì sự thù hận từ lâu kia, mà là vì chị ấy. Nhờ đó tôi cũng đã biết được một sự thật rằng : Yul cũng đã yêu Mie, rất nhiều.
*
Lặng lẽ bước vào phòng, thấy chị đã ngủ thiếp đi. Dáng ngủ chị rất bình yên, mọi rắc rối có vẻ đã lắng xuống. Nhẹ nhàng kéo chiếc chăn lên đắp lại cho chị tôi chợt nhận ra mình yêu chị thật nhiều. Nhưng sự ích kỷ, độc chiếm của tôi kia liệu có quá đáng?
Cầm bàn tay nhỏ nhắn của chị lên, tôi hôn nhẹ lên vết bỏng đã bắt đầu lành lại ấy. Giọng tôi bỗng trầm xuống hẳn như chỉ muốn nói đủ để bản thân mình nghe thôi :
- Mie này, yêu em chị có hạnh phúc không? Hay em chỉ khiến chị luôn lo lắng? Yul nói rằng anh ta cũng rất yêu chị... Anh ta nói sẽ chẳng tha cho em nếu em làm chị phải chịu khổ đấy! Thật là... Em yêu chị đến thế mà, sao có thể để chị phải buồn được nhỉ?
Gì đây? Nước mắt? Tôi khóc ư? Lần đầu tiên trong suốt những năm từng tồn tại tôi đã biết rơi nước mắt, lý do là vì chị. Tôi khóc vì sợ mình sẽ không đủ sức để bảo vệ chị, sợ rằng những lời nói cam đoan kia đến một ngày nào đó cũng sẽ thành lời hứa suông mà thôi!
Yêu tôi, chị sẽ hạnh phúc chứ?
Hay cuối cùng chỉ nhận lại những niềm đau, vì trái tim thuần khiết ấy đã yêu phải một người quái lạ như tôi - Ma cà rồng?
/60
|