Tôi là Yul, tôi sống trong rừng sâu cùng với dân làng của mình. Ừ thì tôi không phải là con người đấy, thì sao? Hàng ngày tôi săn bắt động vật ở trong rừng để ăn, và chúng tôi duy trì sự sống bằng thịt của những con vật ấy. Những người nơi tôi ở rất hiếm khi đặt chân đến ngôi làng ở ngoài bìa rừng kia vì chúng tôi không muốn có quan hệ gì với con người hết. Tôi cũng đã từng tự hứa với bản thân rằng mình sẽ luôn duy trì như thế, cho đến khi...
Trưa hôm ấy, tôi đuổi bắt một con nai khá to. Chạy mãi mà vẫn không sao bắt được nó, thật khiến cho người khác bực bội mà. Con mồi của tôi khá là hiếu thắng, nó cứ chạy mãi, rồi dẫn tôi ra tận bìa rừng. Bản thân thầm nghĩ lỡ ra đến đây rồi thì thôi vậy, khi nào bắt được nó tôi sẽ trở về ngay mà. Nhưng rồi tôi chợt nhìn thấy một cô gái ngồi trên chiếc ghế dựa và đang cầm thứ gì đó đưa lên mái tóc của mình. Loáng một cái mái tóc cô ấy đã thật óng mượt và gọn gàng. Tôi tò mò lắm! Lưỡng lự mãi, tôi mới đánh bạo bước vào căn nhà ấy thì nghe thấy một mùi hương quen thuộc. Thứ mùi đáng ghét đó cứ xộc thẳng vào mũi khiến tôi chau mày. Là mùi của kẻ thù chứ không ai khác! Cô gái này ư? Không! Tôi không nghĩ cô ấy là một trong số họ.
Quả là không phải thật. Tốt quá! Qua cuộc nói chuyện ngắn, tôi đã biết tên cô ấy là Mie. Cái tên thật là đẹp! Tôi cố ghi nhớ cái tên ấy vào trong đầu mình, cứ lặp đi lặp lại mãi. Thực sự mà nói thì Mie rất là dễ thương!
Mọi chuyện diễn ra nhanh như vậy thì có được tính là đã quen biết nhau không?
*
Trở về nhà, và chẳng hiểu sao từ ngày hôm đó, tâm trạng tôi cứ bứt bối không yên. Lúc nào trong đầu tôi cũng hiện ra nụ cười đẹp đẽ kia của Mie. Thật sự mà nói thì cứ như một liều thuốc vậy, bởi vì có lúc nó khiến tôi trở nên ngây dại mà cười một mình.
Khoan đã, tôi đang nghĩ lệch đi đâu thế này? Không được, điều tôi cần làm bây giờ là loại bỏ thứ hình ảnh đó ra khỏi đầu mình ngay. Bởi vì tôi và cô ấy, căn bản là không thể nào.
Vào một ngày kia, trong lúc tôi đang đuổi theo kẻ thù sau khi đã đánh với hắn một trận tơi tả, thì ánh mắt tôi lại dừng ở nơi Mie cùng với dân làng đang tụ họp, xác động vật có rất nhiều ở xung quanh. Màu đỏ tươi của máu vương vãi khắp nơi và trông cô ấy có vẻ hoảng hốt lắm. Đúng là con gái! Nhìn lại vết cắn và thứ mùi hương đáng ghét ấy, tôi đã nhận ra chính bọn chúng là thủ phạm gây ra vụ này. Lại được trò chuyện với Mie. Tất nhiên, cô ấy hỏi tôi đủ thứ khi tôi đã vô tình khơi gợi câu chuyện về những người có mùi hương lạ kia. Bản thân tôi nghĩ là cô ấy không nên biết quá nhiều nên cố tình nói vòng vo. Khuôn mặt Mie ngố ra trông dễ thương chết mất! À, tôi còn không ngần ngại cho cô ấy biết tên của mình nữa nha. Lâu lắm rồi mới có người gọi tôi là Yul, cảm giác sao mà thân thuộc, bình yên đến thế.
Đó là người đầu tiên, nói chuyện với tôi chẳng hề câu nệ. Người đầu tiên, khiến tôi nhớ mãi một nụ cười. Và cũng là người đầu tiên, đã gọi tên tôi tự nhiên như vậy.
Tôi muốn làm bạn với Mie, thực sự là tôi rất muốn thử một lần làm bạn với con người. Cái ranh giới vô hình từ trước đến nay mà dân làng tôi đã đặt ra, liệu tôi đây có thể thay đổi?
Trưa hôm ấy, tôi đuổi bắt một con nai khá to. Chạy mãi mà vẫn không sao bắt được nó, thật khiến cho người khác bực bội mà. Con mồi của tôi khá là hiếu thắng, nó cứ chạy mãi, rồi dẫn tôi ra tận bìa rừng. Bản thân thầm nghĩ lỡ ra đến đây rồi thì thôi vậy, khi nào bắt được nó tôi sẽ trở về ngay mà. Nhưng rồi tôi chợt nhìn thấy một cô gái ngồi trên chiếc ghế dựa và đang cầm thứ gì đó đưa lên mái tóc của mình. Loáng một cái mái tóc cô ấy đã thật óng mượt và gọn gàng. Tôi tò mò lắm! Lưỡng lự mãi, tôi mới đánh bạo bước vào căn nhà ấy thì nghe thấy một mùi hương quen thuộc. Thứ mùi đáng ghét đó cứ xộc thẳng vào mũi khiến tôi chau mày. Là mùi của kẻ thù chứ không ai khác! Cô gái này ư? Không! Tôi không nghĩ cô ấy là một trong số họ.
Quả là không phải thật. Tốt quá! Qua cuộc nói chuyện ngắn, tôi đã biết tên cô ấy là Mie. Cái tên thật là đẹp! Tôi cố ghi nhớ cái tên ấy vào trong đầu mình, cứ lặp đi lặp lại mãi. Thực sự mà nói thì Mie rất là dễ thương!
Mọi chuyện diễn ra nhanh như vậy thì có được tính là đã quen biết nhau không?
*
Trở về nhà, và chẳng hiểu sao từ ngày hôm đó, tâm trạng tôi cứ bứt bối không yên. Lúc nào trong đầu tôi cũng hiện ra nụ cười đẹp đẽ kia của Mie. Thật sự mà nói thì cứ như một liều thuốc vậy, bởi vì có lúc nó khiến tôi trở nên ngây dại mà cười một mình.
Khoan đã, tôi đang nghĩ lệch đi đâu thế này? Không được, điều tôi cần làm bây giờ là loại bỏ thứ hình ảnh đó ra khỏi đầu mình ngay. Bởi vì tôi và cô ấy, căn bản là không thể nào.
Vào một ngày kia, trong lúc tôi đang đuổi theo kẻ thù sau khi đã đánh với hắn một trận tơi tả, thì ánh mắt tôi lại dừng ở nơi Mie cùng với dân làng đang tụ họp, xác động vật có rất nhiều ở xung quanh. Màu đỏ tươi của máu vương vãi khắp nơi và trông cô ấy có vẻ hoảng hốt lắm. Đúng là con gái! Nhìn lại vết cắn và thứ mùi hương đáng ghét ấy, tôi đã nhận ra chính bọn chúng là thủ phạm gây ra vụ này. Lại được trò chuyện với Mie. Tất nhiên, cô ấy hỏi tôi đủ thứ khi tôi đã vô tình khơi gợi câu chuyện về những người có mùi hương lạ kia. Bản thân tôi nghĩ là cô ấy không nên biết quá nhiều nên cố tình nói vòng vo. Khuôn mặt Mie ngố ra trông dễ thương chết mất! À, tôi còn không ngần ngại cho cô ấy biết tên của mình nữa nha. Lâu lắm rồi mới có người gọi tôi là Yul, cảm giác sao mà thân thuộc, bình yên đến thế.
Đó là người đầu tiên, nói chuyện với tôi chẳng hề câu nệ. Người đầu tiên, khiến tôi nhớ mãi một nụ cười. Và cũng là người đầu tiên, đã gọi tên tôi tự nhiên như vậy.
Tôi muốn làm bạn với Mie, thực sự là tôi rất muốn thử một lần làm bạn với con người. Cái ranh giới vô hình từ trước đến nay mà dân làng tôi đã đặt ra, liệu tôi đây có thể thay đổi?
/60
|