Người đang leo lên bờ đê kia quả thật là Quách Khố. Tóc cậu ta rất dài nhưng được chải có thể xem là gọn gàng, mặc chiếc quần bằng sợi tổng hợp xắn lên thật cao, chân đi vớ và một đôi giày mùa hè, trước để lộ ngón chân, sau để lộ gót chân. Với một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc cà vạt làu đỏ thắt hờ cùng chiếc bút máy giắt trên túi ngực, trông cậu ta rõ ràng là một cán bộ cấp thị trấn.
Cậu ta chon một chỗ ngồi ở phía đông cây liễu và bắt đẩu móc mồi vào lưỡi câu, mồi câu là một con sâu đậu còn đang sống, bị móc vào lưỡi câu mà vẫn còn giãy giụa. Sau khi thả lưỡi câu xuống sông, cậu ta bật lửa châm thuốc rồi, lấy từ trong bụng ra một tấm nylon đỏ trải xuống mặt đê và ngồi lên.
- Tiền Anh Hào, chúng ta gọi thằng này lên cây nhé! - Tôi nói.
Tiền Anh Hào do dự trong giây lát:
- Được thôi, cậu gọi đi!
- Quách Kim Khố! Quách Kim Khố! - Tôi cao giọng gọi to.
Quách Kim Khố chẳng có phản ứng gì.
- Cậu ta đang bị ba ba làm cho mê muội rồi, cậu hãy xem tớ đây.
Nói xong, Tiền Anh Hào lấy con ba ba đang bị treo trên cành cây xuống, dùng một sợi dây giày khác trói chặt nó vào chai rượu Mao Đài đã đóng nút thật chặt, tiếp theo cậu ta dùng sợi dây quai ba lô nối tiếp vào chiếc dây giày buộc chân con ba ba rồi thòng con ba ba cùng với chai rượu Mao Đài xuống sông, ngay trước mặt Quách Kim Khố. Con ba ba quẫy đạp thật mạnh, nhưng bị chai rượu nặng hơn làm cho lật ngửa ra, bốn chân chổng lên trời. Nó giãy giụa, cố gắng lật úp bụng lại, cái nhãn cao quý của chai rượu nổi lên rực rỡ trên mặt nước nhờ nhờ đục. Một chai Mao Đài, một con ba ba kết hợp lại, trở thành một lễ vật vô cùng hậu hĩnh, đôi mắt Quách Kim Khố dột nhiên sáng rực lên.
Cậu ta vứt điếu thuốc hút dở xuống nước, xắn quần, cởi giày, dò dẫm từng bước tiến dần về phía con ba ba. Rất nhẹ nhàng, Tiền Anh Hào di động chiếc dây quai ba lô, đảm bảo một khoảng cách nhất định giữa Quách Kim Khố và con ba ba để dẫn cậu ta đi dần về phía gốc cây.
Nước ngập đến đùi, rồi từ từ ngập đến bụng và nhanh chóng ngập đến ngực Quách Kim Khố. Hình như cậu ta bị trượt chân, loạng choạng và cả thân hình cậu ta chìm xuống nước. Cậu ta quẫy đạp thật mạnh để đứng dậy, hoảng sợ thối lui về sau mấy bước. Động tác của cậu ta vô cùng vụng về trong nước. Lùi đến chỗ nông, cậu ta ngoái đầu nhìn con ba ba và chai rượu đang lật qua lật lại, do dự giây lát rồi quyết định tiếp tục dò dẫm đi về phía chúng.
Ngồi trên tán cây, tôi nhịn không được nên cười phá lên. Cậu ta đến đây để câu ba ba, không ngờ lại sinh chuyện ngược lại lúc này ba ba đang câu cậu ta.
Lần này, cậu ta rất cẩn thận, nước ngập đến cổ nhưng thân thể cậu ta vẫn rất ổn định. Tiền Anh Hào thả sợi dây quai ba lô chùng xuống để cho con ba ba và chai rượu trôi đến chỗ ranh giới giữa nước nông và nước sâu, Quách Kim Khố có thể vươn tay là chụp được. Rất cẩn thận, cậu ta ngắm nghía mục tiêu và vươn tay, hướng về trước chụp xuống... Nước sông trùm lên thân thể cậu ta...
... Như kéo một con chó chết, tôi và Tiền Anh Hào lôi cái thân hình cao lớn của Quách Kim Khố lên trên ngọn cây. Cậu ta đã bị sặc nước, ho lên dữ dội. Tôi vung tay đâm mạnh mấy cú vào lưng cậu ta, một luồng nước đùng đục từ miệng cậu ta trào ra ngoài. Cậu ta đưa tay dụi những vệt bùn đọng trên mí mắt, lúc này tôi mới cao giọng gọi:
- Quách Kim Khố! Quách Kim Khố!
Tiếng gọi của tôi vang vọng trong mênh mông của dòng sông, làm vỡ òa không gian hoàng hôn. Cậu ta mở mắt nhìn bốn phía từ trên ngọn cây. Tiếng gọi tên cậu ta dần dần tản mát trong những ngọn sóng trùng trùng điệp diệp, mặt cậu ta biểu hiện rõ nét hoang mang và sợ hãi tột độ. Giống như ngày nào cậu ta chộp lấy cổ tôi trong chợ phiên, tôi vươn tay chụp lấy cổ cậu ta từ phía sau và hét lên:
- Chạy đâu cho thoát!
Quách Kim Khố kinh hoàng quay phắt người lại rồi định thần, chửi:
- Mẹ kiếp, hóa ra là cậu đang làm trò quỷ quái!
Vừa nói, cậu ta vừa giơ tay giáng một cái tát vào mặt tôi, đau đến nỗi tôi muốn đứt thở. Cậu ta chụp lấy vai tôi, vừa đấm vừa hỏi rất nhiệt tình:
- Cậu trở về khi nào, trèo lên đây làm gì?
Tôi chỉ về phía sau lưng cậu ta, nói:
- Cậu hãy xem ai đây cái đã!
Quách Kim Khố quay đầu nhìn về phía sau, há hốc mồm đứng ngây như phỗng rồi reo lên:
- Tiền Anh Hào! Bạn tốt của tôi! Té ra cậu vẫn còn sống!
Bước về trước mấy bước, giơ hai tay ôm lấy eo lưng Tiền Anh Hào quay hai vòng rồi buông xuống, nước mắt lưng tròng, tay đấm hai chân đá liên tục như muốn xé nát thân thể Tiền Anh Hào ra mới thỏa.
- Tớ cứ nghĩ là cậu chết rồi, ai ngờ cậu vẫn sống một cách đàng hoàng - Cậu ta đột nhiên ngừng nói, đôi mắt lộ vẻ hồ nghi nhìn khuôn mặt nham nhở và xanh lét cũng như bộ quân phục rách rưới như tờ giấy bồi của Tiền Anh Hào, mặt cậu ta đột nhiên vàng như nghệ, hình như có một nỗi sợ hãi dâng lên, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại, nói:
- Tớ biết cậu là ma, là ma tớ cũng không sợ. Chúng ta có là ma thì cũng phải là ma anh hùng.
- Thằng quỷ này - Tiền Anh Hào nói - Cái tính khí như gấu đực của cậu vẫn không thay đổi được tí nào. Nếu tớ còn sống thì sau trận đấm đá vừa rồi của cậu, không chết mới là lạ.
Cả ba đứng trên ngọn cây cười vang thoải mái. Hoàng hôn, những đụn mây phía tây đỏ rực rỡ với bao nhiêu hình thù kỳ dị nào hoa mẫu đơn, nào ngựa phi chó chạy, biến đổi vô thường. Lửa rực cháy trên nửa bầu trời, chiếu xuống dòng sông biến nó thành dòng sông lửa, mặt chúng tôi cũng như được nhuộm trong lửa, hừng hực sức sống.
Quách Kim Khố dùng chân đạp mạnh lên mấy cành cây, ngọn cây lay động dữ dội, hàng trăm cành bị chìm trong nước bật lên khỏi mặt nước rồi hạ xuống, kèm theo là vô số những hạt nước bắn tung tóe, đẹp vô cùng. Cậu ta hỏi:
- Hai cậu làm trò quái quỷ gì trên ngọn cây này?
- Bọn tớ chẳng làm trò quái quỷ gì cả, bọn tớ đang câu cá - Tôi trả lời.
- Ha ha ha! Đúng là biết chọn lựa địa điểm câu cá kỳ diệu - Quách Kim Khố nói - Các cậu câu cá, còn tớ thì câu ba ba.
- Bọn tớ cũng câu ba ba, câu được một con thật to rồi đấy! - Tiền Anh Hào nhấc con ba ba bị cột chặt vào chai rượu lên huơ hươ trước mặt, cười một cách tính quái - Cậu bị ba ba câu thì có!
Quách Kim Khố bỗng tỉnh ngộ, cười nói:
- Té ra là hai cậu làm trò quỷ!
Ba chúng tôi trở thành ba góc của một tam giác đều, ngồi trên đầu ngọn cây. Tôi nói:
- Nghe nói cậu làm ăn khá lắm?
- Sao lại gọi là làm ăn? - Quách Kim Khố không bằng lòng - Cái bát sắt của tớ hiện có là từ trong rừng đạn mưa tên mà có, là chính sách của nhà nước, có hiểu không?
- Hiểu, hiểu rồi! - Tôi nói.
- Nhưng có kẻ không hiểu - Cậu ta tức giận nói - Có kẻ còn cho là tớ gặp may.
- Nhưng rõ ràng số phận cậu đâu đến nỗi tồi - Tôi nói.
- Thế số phận ai tồi? - Cậu ta điên tiết - Cậu nói đi, số phận ai tồi?
- Số phận Tiền Anh Hào tốt hơn so với cậu không? - Tôi hỏi.
- Lôi tớ vào làm gì? - Tiền Anh Hào xua tay - Đừng kéo tớ vào chuyện của các cậu.
Quách Kim Khố nhìn Tiền Anh Hào đang buồn bã ngồi hút thuốc, trong lòng cảm thấy bất nhẫn, gãi gáy nói:
- Nếu so với cậu, tớ không có tư cách để huyên thuyên về mình. Nếu cậu còn sống, cậu thừa tư cách để làm tư lệnh sư đoàn.
Tiền Anh Hào cười nói:
- Cứ nói đi! Nói dóc không hề phạm pháp, cũng không phải nộp thuế, cứ nói đi tư lệnh trưởng Quách!
Quách Kim Khố có điều gì đó rất khó nói ra, đưa đẩy:
- Tiền Anh Hào, có một chuyện tớ không phải với cậu...
- Dẹp đi! Cậu có chuyện gì mà không phải với tớ - Tiền Anh Hào nói - Triệu sư trưởng! Cậu nói đi, liệu Quách Kim Khố có điều gì không phải với tớ không?
Cậu ta chon một chỗ ngồi ở phía đông cây liễu và bắt đẩu móc mồi vào lưỡi câu, mồi câu là một con sâu đậu còn đang sống, bị móc vào lưỡi câu mà vẫn còn giãy giụa. Sau khi thả lưỡi câu xuống sông, cậu ta bật lửa châm thuốc rồi, lấy từ trong bụng ra một tấm nylon đỏ trải xuống mặt đê và ngồi lên.
- Tiền Anh Hào, chúng ta gọi thằng này lên cây nhé! - Tôi nói.
Tiền Anh Hào do dự trong giây lát:
- Được thôi, cậu gọi đi!
- Quách Kim Khố! Quách Kim Khố! - Tôi cao giọng gọi to.
Quách Kim Khố chẳng có phản ứng gì.
- Cậu ta đang bị ba ba làm cho mê muội rồi, cậu hãy xem tớ đây.
Nói xong, Tiền Anh Hào lấy con ba ba đang bị treo trên cành cây xuống, dùng một sợi dây giày khác trói chặt nó vào chai rượu Mao Đài đã đóng nút thật chặt, tiếp theo cậu ta dùng sợi dây quai ba lô nối tiếp vào chiếc dây giày buộc chân con ba ba rồi thòng con ba ba cùng với chai rượu Mao Đài xuống sông, ngay trước mặt Quách Kim Khố. Con ba ba quẫy đạp thật mạnh, nhưng bị chai rượu nặng hơn làm cho lật ngửa ra, bốn chân chổng lên trời. Nó giãy giụa, cố gắng lật úp bụng lại, cái nhãn cao quý của chai rượu nổi lên rực rỡ trên mặt nước nhờ nhờ đục. Một chai Mao Đài, một con ba ba kết hợp lại, trở thành một lễ vật vô cùng hậu hĩnh, đôi mắt Quách Kim Khố dột nhiên sáng rực lên.
Cậu ta vứt điếu thuốc hút dở xuống nước, xắn quần, cởi giày, dò dẫm từng bước tiến dần về phía con ba ba. Rất nhẹ nhàng, Tiền Anh Hào di động chiếc dây quai ba lô, đảm bảo một khoảng cách nhất định giữa Quách Kim Khố và con ba ba để dẫn cậu ta đi dần về phía gốc cây.
Nước ngập đến đùi, rồi từ từ ngập đến bụng và nhanh chóng ngập đến ngực Quách Kim Khố. Hình như cậu ta bị trượt chân, loạng choạng và cả thân hình cậu ta chìm xuống nước. Cậu ta quẫy đạp thật mạnh để đứng dậy, hoảng sợ thối lui về sau mấy bước. Động tác của cậu ta vô cùng vụng về trong nước. Lùi đến chỗ nông, cậu ta ngoái đầu nhìn con ba ba và chai rượu đang lật qua lật lại, do dự giây lát rồi quyết định tiếp tục dò dẫm đi về phía chúng.
Ngồi trên tán cây, tôi nhịn không được nên cười phá lên. Cậu ta đến đây để câu ba ba, không ngờ lại sinh chuyện ngược lại lúc này ba ba đang câu cậu ta.
Lần này, cậu ta rất cẩn thận, nước ngập đến cổ nhưng thân thể cậu ta vẫn rất ổn định. Tiền Anh Hào thả sợi dây quai ba lô chùng xuống để cho con ba ba và chai rượu trôi đến chỗ ranh giới giữa nước nông và nước sâu, Quách Kim Khố có thể vươn tay là chụp được. Rất cẩn thận, cậu ta ngắm nghía mục tiêu và vươn tay, hướng về trước chụp xuống... Nước sông trùm lên thân thể cậu ta...
... Như kéo một con chó chết, tôi và Tiền Anh Hào lôi cái thân hình cao lớn của Quách Kim Khố lên trên ngọn cây. Cậu ta đã bị sặc nước, ho lên dữ dội. Tôi vung tay đâm mạnh mấy cú vào lưng cậu ta, một luồng nước đùng đục từ miệng cậu ta trào ra ngoài. Cậu ta đưa tay dụi những vệt bùn đọng trên mí mắt, lúc này tôi mới cao giọng gọi:
- Quách Kim Khố! Quách Kim Khố!
Tiếng gọi của tôi vang vọng trong mênh mông của dòng sông, làm vỡ òa không gian hoàng hôn. Cậu ta mở mắt nhìn bốn phía từ trên ngọn cây. Tiếng gọi tên cậu ta dần dần tản mát trong những ngọn sóng trùng trùng điệp diệp, mặt cậu ta biểu hiện rõ nét hoang mang và sợ hãi tột độ. Giống như ngày nào cậu ta chộp lấy cổ tôi trong chợ phiên, tôi vươn tay chụp lấy cổ cậu ta từ phía sau và hét lên:
- Chạy đâu cho thoát!
Quách Kim Khố kinh hoàng quay phắt người lại rồi định thần, chửi:
- Mẹ kiếp, hóa ra là cậu đang làm trò quỷ quái!
Vừa nói, cậu ta vừa giơ tay giáng một cái tát vào mặt tôi, đau đến nỗi tôi muốn đứt thở. Cậu ta chụp lấy vai tôi, vừa đấm vừa hỏi rất nhiệt tình:
- Cậu trở về khi nào, trèo lên đây làm gì?
Tôi chỉ về phía sau lưng cậu ta, nói:
- Cậu hãy xem ai đây cái đã!
Quách Kim Khố quay đầu nhìn về phía sau, há hốc mồm đứng ngây như phỗng rồi reo lên:
- Tiền Anh Hào! Bạn tốt của tôi! Té ra cậu vẫn còn sống!
Bước về trước mấy bước, giơ hai tay ôm lấy eo lưng Tiền Anh Hào quay hai vòng rồi buông xuống, nước mắt lưng tròng, tay đấm hai chân đá liên tục như muốn xé nát thân thể Tiền Anh Hào ra mới thỏa.
- Tớ cứ nghĩ là cậu chết rồi, ai ngờ cậu vẫn sống một cách đàng hoàng - Cậu ta đột nhiên ngừng nói, đôi mắt lộ vẻ hồ nghi nhìn khuôn mặt nham nhở và xanh lét cũng như bộ quân phục rách rưới như tờ giấy bồi của Tiền Anh Hào, mặt cậu ta đột nhiên vàng như nghệ, hình như có một nỗi sợ hãi dâng lên, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại, nói:
- Tớ biết cậu là ma, là ma tớ cũng không sợ. Chúng ta có là ma thì cũng phải là ma anh hùng.
- Thằng quỷ này - Tiền Anh Hào nói - Cái tính khí như gấu đực của cậu vẫn không thay đổi được tí nào. Nếu tớ còn sống thì sau trận đấm đá vừa rồi của cậu, không chết mới là lạ.
Cả ba đứng trên ngọn cây cười vang thoải mái. Hoàng hôn, những đụn mây phía tây đỏ rực rỡ với bao nhiêu hình thù kỳ dị nào hoa mẫu đơn, nào ngựa phi chó chạy, biến đổi vô thường. Lửa rực cháy trên nửa bầu trời, chiếu xuống dòng sông biến nó thành dòng sông lửa, mặt chúng tôi cũng như được nhuộm trong lửa, hừng hực sức sống.
Quách Kim Khố dùng chân đạp mạnh lên mấy cành cây, ngọn cây lay động dữ dội, hàng trăm cành bị chìm trong nước bật lên khỏi mặt nước rồi hạ xuống, kèm theo là vô số những hạt nước bắn tung tóe, đẹp vô cùng. Cậu ta hỏi:
- Hai cậu làm trò quái quỷ gì trên ngọn cây này?
- Bọn tớ chẳng làm trò quái quỷ gì cả, bọn tớ đang câu cá - Tôi trả lời.
- Ha ha ha! Đúng là biết chọn lựa địa điểm câu cá kỳ diệu - Quách Kim Khố nói - Các cậu câu cá, còn tớ thì câu ba ba.
- Bọn tớ cũng câu ba ba, câu được một con thật to rồi đấy! - Tiền Anh Hào nhấc con ba ba bị cột chặt vào chai rượu lên huơ hươ trước mặt, cười một cách tính quái - Cậu bị ba ba câu thì có!
Quách Kim Khố bỗng tỉnh ngộ, cười nói:
- Té ra là hai cậu làm trò quỷ!
Ba chúng tôi trở thành ba góc của một tam giác đều, ngồi trên đầu ngọn cây. Tôi nói:
- Nghe nói cậu làm ăn khá lắm?
- Sao lại gọi là làm ăn? - Quách Kim Khố không bằng lòng - Cái bát sắt của tớ hiện có là từ trong rừng đạn mưa tên mà có, là chính sách của nhà nước, có hiểu không?
- Hiểu, hiểu rồi! - Tôi nói.
- Nhưng có kẻ không hiểu - Cậu ta tức giận nói - Có kẻ còn cho là tớ gặp may.
- Nhưng rõ ràng số phận cậu đâu đến nỗi tồi - Tôi nói.
- Thế số phận ai tồi? - Cậu ta điên tiết - Cậu nói đi, số phận ai tồi?
- Số phận Tiền Anh Hào tốt hơn so với cậu không? - Tôi hỏi.
- Lôi tớ vào làm gì? - Tiền Anh Hào xua tay - Đừng kéo tớ vào chuyện của các cậu.
Quách Kim Khố nhìn Tiền Anh Hào đang buồn bã ngồi hút thuốc, trong lòng cảm thấy bất nhẫn, gãi gáy nói:
- Nếu so với cậu, tớ không có tư cách để huyên thuyên về mình. Nếu cậu còn sống, cậu thừa tư cách để làm tư lệnh sư đoàn.
Tiền Anh Hào cười nói:
- Cứ nói đi! Nói dóc không hề phạm pháp, cũng không phải nộp thuế, cứ nói đi tư lệnh trưởng Quách!
Quách Kim Khố có điều gì đó rất khó nói ra, đưa đẩy:
- Tiền Anh Hào, có một chuyện tớ không phải với cậu...
- Dẹp đi! Cậu có chuyện gì mà không phải với tớ - Tiền Anh Hào nói - Triệu sư trưởng! Cậu nói đi, liệu Quách Kim Khố có điều gì không phải với tớ không?
/21
|