Lam Ảnh trông nom tiểu muội từ nhỏ tới lớn, tuy rằng tính cách thô lỗ, gàn bướng của nàng y đã không ít lần lĩnh giáo qua nhưng y không cho phép người khác khi phụ muội muội mình, đó là nguyên nhân lớn nhất vì sao người Minh giới lại nuông chiều Lam Nhận đến vậy. Thế mà tên nhãi ranh không biết trời cao đất dày này lại ngang nhiên xuất ngôn nhục mạ, y làm sao chấp nhận được.
Tô Thiếu nhìn qua, cầm lưỡi đoản đao của Lam Nhận quăng đi, nói: “Úi chà… ngươi quả là người không biết tốt xấu, lúc trước còn xưng huynh gọi đệ, hiện giờ lại lật mặt không nhận quen biết, thật là tối âm hiểm, may mà ngươi không phải là bằng hữu của ta; xem ra thế giới này thật sự công bình, ca ca thế nào thì muội muội thế ấy…”
Lam Ảnh tịnh không cáu bẳn, chỉ tiếp tục mỉm cười, nhưng ai cũng thấy trong nụ cười y cơn giận đã đến cực điểm, cùng lúc ma khí trên không trong càng lúc càng dày, thanh đao của y nhặt từ dưới đất lên phát ra hồng quang, phảng phất như bóng dáng tử thần…
Tô Thiếu vẫn ngây ngốc, không nhìn thấy những biến hóa chung quanh, nhất thời anh ta chỉ cảm thấy mình có thể bất đắc kỳ tử, những thứ quanh mình đều muốn đoạt mệnh. Tô Thiếu bất giác nhủ thầm: “Tên này xem ra lợi hại lắm, ngươi có nắm chắc thắng được y không?”
Cửu U Ma Thần đáp: “Nếu không thắng được y chắc chắn chúng ta ỹong đời, ma khí quanh y dường như còn mạnh hơn của Ma giới thành chủ, xem ra ta đã bị chôn vùi quá lâu, trên đời này xuất hiện cao thủ như thế mà ta cũng không biết.”
Tô Thiếu có vẻ không nhịn được, hỏi: “Con mẹ ngươi đừng nhăng cuội nữa, thắng được hay không thì nói tuột ra đi.”
Cửu U Ma Thần đáp: “Nếu như không thắng nổi được y thì ta còn xưng diệt thế Ma thần cái gì đây.”
Tô Thiếu tựa hồ có một hố sâu hun hút trong tâm lí, nói thầm: “Nhìn ngang là một cây đao, nhìn dọc cũng làm một cây đao mà thôi, sống chết có số, con mẹ mi, nếu sợ tên tiểu tử này, ta không phải là Tô gia đại thiếu gia.”
Gã nhìn Lam Ảnh, nói: “Chắc ngươi là vị ca ca vô địch của con ranh kia? Nhìn qua thì ngươi cũng lợi hại, không phải định chém ta chứ.”
Lam Ảnh gật đầu: “Trổ hết bản lĩnh ra đi, đừng nói ta không cảnh cáo ngươi.” Nói xong, y liền động, song thủ nắm lấy chuôi đao, từ dưới đất quay tròn một vòng, chớp nhoáng đã kéo lên đến đỉnh đầu, dưới ánh đao quang màu đỏ, một đạo đao nhận khổng lồ trắng lóa chém xuống, trong làn quang nhận kèm theo uy thế phong lôi, mãnh liệt vô cùng…
Cùng lúc, từ vai đến song thủ Tô Thiếu nhanh chóng biến thành màu đen, chỉ thấy tay phải đưa lên cong lại thành trảo trực tiếp hút lấy thanh U Nham Kiếm cắm trên mặt đất, dưới sự khống chế của Cửu U Ma Thần thanh kiếm màu tro vừa đến tay y liền mang theo hào quang đỏ như máu. Lúc bấy giờ, linh hồn Tô Thiếu hoàn toàn không thể khống chế được thân thể, y chỉ có thể làm người thứ ba đứng xem khi nào sinh mệnh y đến hồi kết…
Có kiếm trong tay, Cửu U Ma Thần mới chân chính có được năng lực của một diệt thế Ma thần, Tô Thiếu lúc đó đã hoàn toàn mang thân thể giao cho y. Có được nhục thân, Cửu U Ma Thần càng khống chế kiếm ý tốt hơn, biến thành mãnh liệt hơn…
Trong vòng 10 trượng quanh thân thể Tô Thiếu, đột nhiên truyền lại những tiếng kêu than thê thảm, âm thanh tắt đi thì vô số tử linh nhờ nhờ hình khô lâu từ mặt đất bay lên, thoáng chốc đã bao quanh thân thể thiếu gia lưu manh, cuộn thành vòng tròn phát tán độc chướng màu lục rồi đem ma khí dày đặc của Lam Ảnh cách li hẳn ra.
Khô lâu tử linh từ mặt đất bốc lên càng lúc càng nhiều, từ chân trời cũng bắt đầu tụ tập hồng vân, chỉ trong khoảng chớp mắt mây hồng cuồn cuộn bay về tạo thành thế đối lập với ma khí màu đen trên đầu Lam Ảnh, liên tục sản sinh sấm sét nổ văng khắp bốn phía.
Lý Lăng đứng ngoài buột miệng thốt lên: “Là…là Cửu U Ma Thần?”
Y không kịp nói tiếp, lúc đó thanh Thiên Đao mang theo khí thế phong lôi vượt qua khoảng cách mười trượng xả thẳng xuống, song thủ Tô Thiếu đồng thời nắm chặt cây kiếm, nhanh chóng giơ ngang đỉnh đầu.
“Choang choang”, âm thanh binh khí giao nhau vang lên, tiếp theo là một tiếng “bốp” rất nhỏ, Tô Thiếu đứng trong trường thản nhiên đỡ lấy Thiên Đao của Lam Ảnh.
Vì lực đạo của Thiên Đao quá mạnh, tuy Tô Thiếu đỡ được song thân thể bị cường lực ép lún xuống đất chừng một thước.
Trong lòng Lý Lăng nguội lạnh, không nén được lời khen ngợi thanh đao của Lam Ảnh cực kì mãnh liệt nhưng y càng bội phục Tô Thiếu, chỉ bằng vào một thanh kiếm lại đỡ được Thiên Đao trong tình huống như vậy, có thể thấy chân nguyên lực đạo cường hãn đến không thể tưởng tượng…nếu người phải tiếp một đao vừa rồi là y, e rằng đã kiếm hủy nhân vong.
Lam Ảnh chuẩn bị xuất ra đao thứ 2, thân hình Tô Thiếu lại động trước, toàn thân xoáy tròn, dễ dàng thoát khỏi mặt đất, y không dừng lại mà bay thẳng lên không chừng 3 trượng, hồng quang trong mắt lóe lên, song thủ nắm kiếm quăng xuống…
Hào quang trải dài từ đỉnh trời xuống tận đáy sâu đại địa, tạo thành một vòng tròn hoàn mĩ trực tiếp chém vào Lam Ảnh, không khí chớp mắt đã bị cắt ngọt, mặt đất đồng thời nứt ra thành vệt.
Lam Ảnh nào có sợ gì, trường đao đưa ngang, đem vô thượng chân nguyên xuất ra một chiêu mạnh nhất “Vô Ngân Trường Đao”. Thân đao tức thì tỏa ra quang mang màu tối chói mắt, ma khí chung quanh đều ngưng tụ về chỗ y đứng, gió lộng tung bay trường sam của y, cùng lúc Lam Ảnh từ phía trước kéo rê đao thành một dải, chuyển động 360 độ, dưới tác dụng của thân đao, một đạo quang mang hình bán nguyệt màu đen xé toạc không gian mang theo sấm chớp tím sẫm xoắn vào nhau, tạo thành thế giơ ngang hướng về đạo quang hoa trải khắp thiên địa cùng vô số khô lâu tử linh…
Hai đạo hào quang giao nhau theo hình chữ thập, không phát ra âm thanh, chỉ duy nhất dị quang bắn ra. Vừa giao nhau, từ chữ thập làm trung tâm, bạch quang phát tán ra theo phương song song.
Tất cả mọi người đều không mở nổi mắt, kể cả Tô Thiếu và Lam Ảnh…
Chỉ trong chớp mắt, chớp mắt mà mọi người không nhìn thấy gì, đạo quang mang thứ 2 đã biến mất, mọi người lại nhìn vào trong trường…
Lam Ảnh vẫn giơ ngang trường đao, nắm lấy chuôi đao, hơi thở phì phò, nhìn xuống mặt đất thấy dấu vết y bị bức lùi, phải đến hai trượng. Nhìn sang Tô Thiếu, cạnh người y vẫn còn vô số tử linh cuốn quanh, hai tay vẫn còn đen nhánh, duy có hai mắt là đổi khác, không còn vẻ thơ ngây mà hiện lên ý muốn giết chóc sung mãn, hoàn toàn không lộ ra biểu tình hay động tác gì, như thể đang ở trạng thái không tồn tại.
Lam Nhận là một vị cô nương tinh minh, trong mắt nàng đao pháp của ca ca là thiên hạ vô địch, kể cả khi nàng thấy được ma kiếm của Liễu Dật thì vẫn cho là thế nhưng một sự thật phũ phàng hiện ra trước mắt là nếu như ca ca đấu cùng với tên lưu manh này, khả năng bị giết chết rất lớn…
Chỉ trong hai chiêu đã phân xuất thắng phụ!
Tô Thiếu nhìn qua, cầm lưỡi đoản đao của Lam Nhận quăng đi, nói: “Úi chà… ngươi quả là người không biết tốt xấu, lúc trước còn xưng huynh gọi đệ, hiện giờ lại lật mặt không nhận quen biết, thật là tối âm hiểm, may mà ngươi không phải là bằng hữu của ta; xem ra thế giới này thật sự công bình, ca ca thế nào thì muội muội thế ấy…”
Lam Ảnh tịnh không cáu bẳn, chỉ tiếp tục mỉm cười, nhưng ai cũng thấy trong nụ cười y cơn giận đã đến cực điểm, cùng lúc ma khí trên không trong càng lúc càng dày, thanh đao của y nhặt từ dưới đất lên phát ra hồng quang, phảng phất như bóng dáng tử thần…
Tô Thiếu vẫn ngây ngốc, không nhìn thấy những biến hóa chung quanh, nhất thời anh ta chỉ cảm thấy mình có thể bất đắc kỳ tử, những thứ quanh mình đều muốn đoạt mệnh. Tô Thiếu bất giác nhủ thầm: “Tên này xem ra lợi hại lắm, ngươi có nắm chắc thắng được y không?”
Cửu U Ma Thần đáp: “Nếu không thắng được y chắc chắn chúng ta ỹong đời, ma khí quanh y dường như còn mạnh hơn của Ma giới thành chủ, xem ra ta đã bị chôn vùi quá lâu, trên đời này xuất hiện cao thủ như thế mà ta cũng không biết.”
Tô Thiếu có vẻ không nhịn được, hỏi: “Con mẹ ngươi đừng nhăng cuội nữa, thắng được hay không thì nói tuột ra đi.”
Cửu U Ma Thần đáp: “Nếu như không thắng nổi được y thì ta còn xưng diệt thế Ma thần cái gì đây.”
Tô Thiếu tựa hồ có một hố sâu hun hút trong tâm lí, nói thầm: “Nhìn ngang là một cây đao, nhìn dọc cũng làm một cây đao mà thôi, sống chết có số, con mẹ mi, nếu sợ tên tiểu tử này, ta không phải là Tô gia đại thiếu gia.”
Gã nhìn Lam Ảnh, nói: “Chắc ngươi là vị ca ca vô địch của con ranh kia? Nhìn qua thì ngươi cũng lợi hại, không phải định chém ta chứ.”
Lam Ảnh gật đầu: “Trổ hết bản lĩnh ra đi, đừng nói ta không cảnh cáo ngươi.” Nói xong, y liền động, song thủ nắm lấy chuôi đao, từ dưới đất quay tròn một vòng, chớp nhoáng đã kéo lên đến đỉnh đầu, dưới ánh đao quang màu đỏ, một đạo đao nhận khổng lồ trắng lóa chém xuống, trong làn quang nhận kèm theo uy thế phong lôi, mãnh liệt vô cùng…
Cùng lúc, từ vai đến song thủ Tô Thiếu nhanh chóng biến thành màu đen, chỉ thấy tay phải đưa lên cong lại thành trảo trực tiếp hút lấy thanh U Nham Kiếm cắm trên mặt đất, dưới sự khống chế của Cửu U Ma Thần thanh kiếm màu tro vừa đến tay y liền mang theo hào quang đỏ như máu. Lúc bấy giờ, linh hồn Tô Thiếu hoàn toàn không thể khống chế được thân thể, y chỉ có thể làm người thứ ba đứng xem khi nào sinh mệnh y đến hồi kết…
Có kiếm trong tay, Cửu U Ma Thần mới chân chính có được năng lực của một diệt thế Ma thần, Tô Thiếu lúc đó đã hoàn toàn mang thân thể giao cho y. Có được nhục thân, Cửu U Ma Thần càng khống chế kiếm ý tốt hơn, biến thành mãnh liệt hơn…
Trong vòng 10 trượng quanh thân thể Tô Thiếu, đột nhiên truyền lại những tiếng kêu than thê thảm, âm thanh tắt đi thì vô số tử linh nhờ nhờ hình khô lâu từ mặt đất bay lên, thoáng chốc đã bao quanh thân thể thiếu gia lưu manh, cuộn thành vòng tròn phát tán độc chướng màu lục rồi đem ma khí dày đặc của Lam Ảnh cách li hẳn ra.
Khô lâu tử linh từ mặt đất bốc lên càng lúc càng nhiều, từ chân trời cũng bắt đầu tụ tập hồng vân, chỉ trong khoảng chớp mắt mây hồng cuồn cuộn bay về tạo thành thế đối lập với ma khí màu đen trên đầu Lam Ảnh, liên tục sản sinh sấm sét nổ văng khắp bốn phía.
Lý Lăng đứng ngoài buột miệng thốt lên: “Là…là Cửu U Ma Thần?”
Y không kịp nói tiếp, lúc đó thanh Thiên Đao mang theo khí thế phong lôi vượt qua khoảng cách mười trượng xả thẳng xuống, song thủ Tô Thiếu đồng thời nắm chặt cây kiếm, nhanh chóng giơ ngang đỉnh đầu.
“Choang choang”, âm thanh binh khí giao nhau vang lên, tiếp theo là một tiếng “bốp” rất nhỏ, Tô Thiếu đứng trong trường thản nhiên đỡ lấy Thiên Đao của Lam Ảnh.
Vì lực đạo của Thiên Đao quá mạnh, tuy Tô Thiếu đỡ được song thân thể bị cường lực ép lún xuống đất chừng một thước.
Trong lòng Lý Lăng nguội lạnh, không nén được lời khen ngợi thanh đao của Lam Ảnh cực kì mãnh liệt nhưng y càng bội phục Tô Thiếu, chỉ bằng vào một thanh kiếm lại đỡ được Thiên Đao trong tình huống như vậy, có thể thấy chân nguyên lực đạo cường hãn đến không thể tưởng tượng…nếu người phải tiếp một đao vừa rồi là y, e rằng đã kiếm hủy nhân vong.
Lam Ảnh chuẩn bị xuất ra đao thứ 2, thân hình Tô Thiếu lại động trước, toàn thân xoáy tròn, dễ dàng thoát khỏi mặt đất, y không dừng lại mà bay thẳng lên không chừng 3 trượng, hồng quang trong mắt lóe lên, song thủ nắm kiếm quăng xuống…
Hào quang trải dài từ đỉnh trời xuống tận đáy sâu đại địa, tạo thành một vòng tròn hoàn mĩ trực tiếp chém vào Lam Ảnh, không khí chớp mắt đã bị cắt ngọt, mặt đất đồng thời nứt ra thành vệt.
Lam Ảnh nào có sợ gì, trường đao đưa ngang, đem vô thượng chân nguyên xuất ra một chiêu mạnh nhất “Vô Ngân Trường Đao”. Thân đao tức thì tỏa ra quang mang màu tối chói mắt, ma khí chung quanh đều ngưng tụ về chỗ y đứng, gió lộng tung bay trường sam của y, cùng lúc Lam Ảnh từ phía trước kéo rê đao thành một dải, chuyển động 360 độ, dưới tác dụng của thân đao, một đạo quang mang hình bán nguyệt màu đen xé toạc không gian mang theo sấm chớp tím sẫm xoắn vào nhau, tạo thành thế giơ ngang hướng về đạo quang hoa trải khắp thiên địa cùng vô số khô lâu tử linh…
Hai đạo hào quang giao nhau theo hình chữ thập, không phát ra âm thanh, chỉ duy nhất dị quang bắn ra. Vừa giao nhau, từ chữ thập làm trung tâm, bạch quang phát tán ra theo phương song song.
Tất cả mọi người đều không mở nổi mắt, kể cả Tô Thiếu và Lam Ảnh…
Chỉ trong chớp mắt, chớp mắt mà mọi người không nhìn thấy gì, đạo quang mang thứ 2 đã biến mất, mọi người lại nhìn vào trong trường…
Lam Ảnh vẫn giơ ngang trường đao, nắm lấy chuôi đao, hơi thở phì phò, nhìn xuống mặt đất thấy dấu vết y bị bức lùi, phải đến hai trượng. Nhìn sang Tô Thiếu, cạnh người y vẫn còn vô số tử linh cuốn quanh, hai tay vẫn còn đen nhánh, duy có hai mắt là đổi khác, không còn vẻ thơ ngây mà hiện lên ý muốn giết chóc sung mãn, hoàn toàn không lộ ra biểu tình hay động tác gì, như thể đang ở trạng thái không tồn tại.
Lam Nhận là một vị cô nương tinh minh, trong mắt nàng đao pháp của ca ca là thiên hạ vô địch, kể cả khi nàng thấy được ma kiếm của Liễu Dật thì vẫn cho là thế nhưng một sự thật phũ phàng hiện ra trước mắt là nếu như ca ca đấu cùng với tên lưu manh này, khả năng bị giết chết rất lớn…
Chỉ trong hai chiêu đã phân xuất thắng phụ!
/272
|