Lúc đó tại tầng không trên mặt hồ, nguyệt quang tựa hồ càng sáng hơn, mây xám không thể tiếp cận với ánh trăng, những mảnh băng trên mặt hồ phản xạ ra bạch quang khiến khung cảnh chung quanh phảng phất như một tiên cảnh, song Liễu Dật nhìn thấy trong đó có con thần long mà chàng cần thu phục. “Choang”, âm thanh băng lãnh vang lên, trường kiếm đen nhánh đã được tra vào bao, cùng với động tác đó, kiếm quang đỏ rực mang theo tốc độ và sức mạnh xé toang không gian, cuộn lên một cột thủy hoa rồi biến mất vào trung tâm hồ nước.
Mặt hồ bị xé toạc, ở đáy hồ xuất hiện một bãi cát, những chỉ nháy mắt sau mặt hồ đã khép lại. Hiển nhiên Liễu Dật không dùng nhiều chân nguyên song trong khoảnh khắc đó chàng đã nhìn ra dưới hồ không hề có vật gì: trừ một vài mảnh băng trắng toát chìm xuống, không có bất cứ vật thể nào tồn tại, giống hệt như không gian trong nhược thủy ngày trước.
Liễu Dật tỏ ra nghi vấn: “Chẳng lẽ…thật sự không có gì?” Ngay lập tức những lời này bị một ý nghĩ khác gạt đi, nơi đây nhất định phải có vật gì đó, vừa nãy thần thức của chàng đã nhìn rõ, song chiếc hồ này rất quái dị, hoang long không tồn tại trong đó chăng? Thế thì nó ở đâu? Chàng không thể nào đoán sai được.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng trắng bạc, chàng nhủ thầm: “Không được, thế này chỉ lãng phí thời gian, nó đã không xuất hiện thì ta phải tìm cách cứu viện cho Vô Lệ thành trước đã, sau này có cơ hội sẽ trở lại, nếu không thì ba ngày sau cũng không về kịp.” Nghĩ vậy, tâm tình chàng bĩnh tĩnh lại, không nghĩ đến chuyện thu phục thần long nữa vì có việc quan trọng hơn đang đợi.
Trong lúc quay đi, chàng cảm giác bạch quang phía sau lưng càng lúc càng sáng, dường như ngưng tụ thành một điểm, một cỗ hàn khí từ các lỗ chân lông trên mình xạ thẳng vào kinh mạch, thân thể không tự chủ được khẽ run lên, dự cảm không lành ập vào tim, theo ý thức, chàng khẽ động thân nhảy tránh qua một bên.
Cảm giác đó không phải tự nhiên mà dâng lên, tu vi của chàng cực cao, ở trên đỉnh Thiên Sơn nơi Nhân gian giới chàng vẫn ngự kiếm bay lượn được, hàn khí ở Băng Tâm động, Vô Lệ thành cũng không thể ảnh hưởng đến chàng mà bây giờ hàn khí lại xâm nhập được vào thân thể, cảm giác lạnh lẽo chưa từng thấy cơ hồ khiến chàng không khống chế được thân thể, lại run lên.
Chàng quay phắt lại, cảnh tượng trước mắt khiến chàng kinh ngạc, trên mặt hồ vô số mảnh băng trắng bạc đang chầm chậm ngưng tụ giữa không trung, hàn khí từ điểm trung tâm tỏa ra, thân thể chàng bắt đầu cứng đơ, huyết dịch lưu động chậm hẳn, lần đầu tiên chàng cảm thấy băng lãnh thật đáng sợ.
Ánh trăng trắng bạc chiếu trên những mảnh băng, ở trung tâm tầng không giữa hồ, vô số phiến băng đã ngưng tụ thành hình một sinh vật dài trên mười trượng, giống như một chiếc sừng kết từ băng, đôi mắt đỏ lòm, sợi râu trắng toát, cả thân thể cuộn lại lập lờ trên không trung, những mảnh băng tạo thành vô số miếng vảy trắng tinh trên mình nó.
Liễu Dật kinh ngạc, là băng long, một con ngân sắc trường long do băng kết cấu thành, phản xạ ánh trăng lấp lánh, đôi mắt đỏ lòm như máu trông giống như hai khối thủy tinh to cỡ nắm tay đang ngưng thị nhìn chàng. Chàng cảm giác rõ ràng hàn khí do thân thể băng long tỏa ra, cây cối quanh đó đều đã ngưng kết thành băng, chàng biết chắc thuộc tính của băng long hoàn toàn tương phản với hỏa long, đến giờ chàng chưa bị đông thành băng khối hoàn toàn vì có chân nguyên mãnh liệt chống chịu.
Nhưng sức mạnh của băng long thật quá mãnh liệt, cho dù chàng đã vận chân nguyên bảo hộ kinh mạch toàn thân mà vẫn bị hàn khí xâm tập, bèn vận chân nguyên vào Bi Mộng Kiếm để triệu hoán long viêm, thân kiếm phát ra tử hồng quang, một cỗ khí tức ấm áp lan khắp toàn thân, cảm giác lạnh lẽo lập tức tan biến.
Đám cây cối đã kết thành băng quanh mình chàng thật kì quái, không hề bị đốt cháy, thậm chí đến một vết bị dung hóa nhỏ nhoi cũng không nốt, tuy chàng không cảm giác được khí tức bỏng rãy do hỏa long phát ra nhưng chàng hiểu rõ với hỏa khí mãnh liệt của nó, dù cho mặt đất cũng có thể bị khí tức đốt đến nứt nẻ, vì thế phải cẩn thận thẩm định băng long.
Băng long ngửng mặt lên trời kêu vang, tiếng kêu chấn động thiên địa, khiến cho phi cầm tẩu thú trong khu rừng già nguyên thủy hoảng loạn, song mục đích của nó là con người nhỏ bé kia, vừa dứt tiếng kêu, hữu trảo xuất ra mãnh liệt, ba đạo bạch sắc quang ảnh hóa thành ba phiến băng xạ vào chàng với tốc độ như điện hoa hỏa thạch.
Liễu Dật không hề coi thường sự lợi hại của băng long, thấy băng phiến xông tới, thân hình chuyển động, loáng lên, ba mảnh băng xạ trúng ngay khoảng đất bên cạnh, chàng nhủ thầm trong lòng: “Sức mạnh của con rồng này không tệ, dị năng lợi hại vô bỉ, đáng tiếc là động tác quá chậm, cho dù nhanh gấp bội thì mình cũng dễ dàng tránh được, chỉ cần tìm được nhược điểm của nó thì thu phục cũng không khó lắm.”
Đúng như chàng nói, tốc độ của băng long so với chàng thì chậm hơn nhiều, chân thân tránh đi, ba mảnh băng đến cả tàn ảnh của chàng cũng không đánh trúng…Bất quá chàng nhanh chóng cảm thấy hối hận bởi ý nghĩ vừa rồi, chàng đã đánh giá mình quá cao mà coi thường năng lực đặc thù của băng long.
Ba phiến băng rơi xuống đất liền biến mất chóng vánh, trong phạm vi một trượng chớp mắt đã kết thành băng, phiền phức hơn là song cước của chàng cũng bị băng đông chặt, không thể di động được, chàng kinh ngạc, kêu thầm trong lòng: “Không ổn.” Rồi khu động chân nguyên mãnh liệt ngõ hầu búng mình lên, nhưng song cước bị cố định, không có điểm tá lực, dù cho tu vi của chàng có cao nhất thời cũng không thể thoát thân.
Băng long lại kêu lên một tràng dài, hữu trảo xạ ra ba phiến băng, tốc độ của băng dầu nhanh thì chàng cũng dễ dàng tránh được, nhưng bây giờ thân thể chàng bất động dưới đất, dù chàng có thể uốn mình tránh né, song không thể khẳng định những mảnh khác không kích trúng mình.
Đúng lúc không thể tránh né, hữu thủ Liễu Dật lật lại, chân nguyên lại được đề thăng, trực tiếp tiến nhập sát lục chi tâm, thanh trường kiếm đen nhánh rời vỏ, tử hồng quang lấp lánh, chàng dùng cả song thủ nắm lấy kiếm, “choang”, băng phiến và trường kiếm va nhau phát ra âm thanh kim thuộc, có thể thấy lực va chạm cực mạnh.
Hai mảnh băng phía sau vừa tiếp cận với chàng thình lình biến mất, chàng ngẩng đầu nhìn băng long, ý thức được mình đang lâm vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm, vừa nãy trong lúc nguy cấp đã đề thăng tâm pháp đến sát lục chi tâm, đem vô thượng chân nguyên đồng thời xuất ra 2 kiếm phá tan hai mảnh băng đằng sau, còn mảnh băng trước mặt chàng đành dùng kiếm chặn lại, theo tu vi của chàng, trừ phi luân lạc ma đạo, tuyệt đối không có khả năng xuất ra một lúc ba kiếm.
Tiếp xúc với mảnh băng, chàng liền phát hiện hai chuyện, một tốt một xấu. Chuyện tốt là song cước được đại lực kích vào đã thoát khỏi sự trói buộc của băng đóng dưới đất, chuyện xấu là khi khối băng cuối cùng đập vào thân kiếm, hàn khí theo thân kiếm xâm nhập vào hai tay, lập tức hai tay chàng cứng đơ, không có phản ứng gì.
Liễu Dật không kịp nghĩ gì, nhanh chóng thôi động chân nguyên, triệu hoán hỏa long ngõ hầu gạt đi hàn khí, nhưng chàng lập tức thất vọng, chân nguyên chạy qua cánh tay thì dường như gặp phải trở lực, không thể tiến thêm một phân nào, trong lòng chàng hiểu rõ, hàn khí khiến tĩnh mạch chàng đông kết lại.
Tư tưởng của chàng xoay chuyển nhanh chóng, tuy không nắm được thực lực của băng long nhưng bằng vào tu vi hiện giờ của chàng hoàn toàn không có khả năng thu phục nó, một ý nghĩ khiến chàng bật cười nảy ra trong óc: “Mình vẫn nhớ lúc còn trẻ, đánh không lại thì bỏ chạy, xem ra hôm nay không chạy không được rồi.”
Song cước được giải phóng thì song thủ lại không sử dụng được, có lí gì chàng lại tiếp tục liều mạng, dùng chân nguyên thôi động Ẩn Toàn Cửu Ảnh, thi triển chữ Tật lướt đi, mười năm trước công phu bỏ chạy của chàng đã lợi hại hết mực, cỡ như Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất đều không sánh kịp, với tu vi như bây giờ thì chạy thoát không thành vấn đề.
Đôi mắt đỏ lòm như máu của băng long nháy động, dường như không ngờ con người nhỏ xíu kia phản ứng như vậy, tốc độ lại nhanh, chỉ xoay người một cái đã thấy bụi đất mù trời, bóng dáng nào thấy đâu, trong khu rừng nguyên thủy trống rỗng chỉ còn lại một bầu yên tĩnh, băng long kêu lên một tràng dài rồi từ từ chìm xuống, biến mất vào mặt hồ phát quang, tất cả trở lại lặng lẽ, cây cối chung quanh thu nhỏ lại, biến thành những phiến băng, khôi phục nguyên trạng, hình như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Về phần Liễu Dật, không vì chuyện không thu phục được băng long mà lấy làm buồn bã, ngược lại, trong lúc bỏ chạy tâm tình thư sướng vô bỉ, đã lâu lắm rồi chàng không phải bỏ chạy thế này, từ khi tiếp nhận thân phận, một dạng áp lực vô hình chèn ép chàng đến ngạt thở, bây giờ bỏ chạy lại như được phát tiết, hình như bỏ chạy càng nhanh, càng phát tiết lâm li thoải mái. Có lẽ càng trải nghiệm, cùng Diệp La Bách Hoa trải qua giấc mộng, chàng hiểu được con người phải đối diện với chính bản thân, còn sống vẫn là đáng quý nhất, cho dù phải chết cũng không thể chết bởi một sinh vật ngu xuẩn, không có đầu óc.
Không biết chàng đã chạy được bao lâu và bao xa, tàn ảnh phía sau đã dần dần biến mất trong làn bụi xám, chân thân của chàng dậy lên một trận kình phong, lẫn mất vào trời đêm.
Rốt cuộc chàng dừng lại ở một vùng đất rộng, nơi đây thật bình yên, chung quanh chỉ có mấy cây cổ thụ cao ngất. Chàng quan sát tứ bề, xem ra khá sạch sẽ, khô ráo, không hề có bất kì loại xà trùng nào, nhìn chung so với khu rừng già thì hơn nhiều, nhìn về phía sau chàng thầm nhủ: “Chắc nó không đuổi theo.”
Chàng không nghĩ vẩn vơ nữa, hiện giờ việc cần làm là từ từ dùng chân nguyên đánh thông kinh mạch, xua tan hàn khí trong nội thể, nếu còn kéo dài, kinh mạch bị tắc, hai cánh tay sẽ bị phế. Chàng từ từ ngồi xuống, song thủ miễn cưỡng chắp lại, vận chân nguyên xung kích, chuẩn bị xong xuôi, chàng đề thăng Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp lên tầng mười hai vận khởi hộ thân cương khí đề phòng xà trùng đến gần, rồi phong bế lục thức, tiến nhập vong ngã chi cảnh. Chân nguyên từ từ xung kích lên hai cánh tay, không ngừng bức hàn khí khỏi cơ thể.
Ở vùng đất yên tĩnh đó không có quá nhiều cổ thụ che lấp, ngàn sao trên trời vẫn lấp lánh, ánh trăng trong ngần chiếu rọi xuống khu rừng nguyên thủy quỷ dị, phía xa không ngừng vang lên tiếng kêu của quái thú nhưng so với băng long thì những tiếng kêu đó dễ nghe hơn nhiều, bất quá lúc này Liễu Dật không có thời gian lắng nghe, bước vào vong ngã chi cảnh, chàng đã sớm cách li với thế giới bên ngoài.
Vì vậy, ở vùng đất yên lành này, sinh mệnh chàng lấp ló bên bờ tử vong, song chuyện đó không trọng yếu, mọi chuyện xảy ra ở đây, chàng vốn không nhìn hay nghe thấy, cũng không biết gì.
Một con rồng màu xám, không, không phải rồng, là một con rắn, một con cự xà dài hơn 10 trượng, thân hình thô tráng to gấp ba lần Liễu Dật, mình nó màu xám trắng, không có sọc, quang hoa tỏa sáng như kim thuộc được đánh bóng. Càng kì dị hơn là nửa thân trên của nó có một đôi cánh màu bạc xám, không có lông, hoàn toàn do cơ thịt cấu thành, đôi cánh này mà giương ra phải rộng đến sáu trượng, gấp lại nhìn vô cùng hài hòa, giống hệt màu thân, nếu không phải nó tự giương cánh ra, e là không ai biết được nó lại có cánh.
Dưới trời đêm, đôi mắt của con rắn khổng lồ màu xám có màu lục sẫm, trong chiếc mồm to như chậu máu là hàm răng sắc nhọn, có thể khẳng định hàm răng đó đủ sức nghiền nát cả sắt đá, do răng quá dài nên nó không khép miệng lại được, từ hàm răng trắng ởn đó, cái lưỡi đỏ lòm không ngừng thò thụt, tỏa ra mùi khăm khẳm. Gập cánh lại, thân thể con rắn khổng lồ màu xám uốn éo tiếp cận với Liễu Dật, đôi mắt màu lục sẫm càng lúc càng sáng rực, nó đã nhìn thấy con mồi.
Lúc đó Liễu Dật đã hoàn toàn phong bế lục thức, tiến nhập vô ngã chi cảnh, dựa vào phản ứng tự nhiên của thân thể xung phá kinh mạch bị đông kết, tốc độ nhanh nhất cũng là an toàn nhất, nhưng chàng quên mất nguy hiểm chung quanh. Nếu chàng có thể mở mắt tất sẽ thấy con rắn màu xám này đẹp hơn băng long không biết bao nhiêu lần. Nhưng hiện giờ chàng chưa tỉnh lại nên ngay cả cơ hội phảng kháng cũng không có.
Cự xà từ từ tiếp cận, hàm răng trắng ởn nhe ra như muốn tuyên bố tử thần đang đến, thấy Liễu Dật ngồi yên lặng, từ mồm nó đột nhiên phụt ra một chất dịch thể nhầy đặc sệt, nó dừng lại ngõ hầu xác định vị trí có thể công kích, ánh mắt màu lục lấp lánh bất định, cái lưỡi đỏ lòm thò ra thụt vào.
Sự tình xảy xa trước mắt rất đỗi giản đơn nhưng khiến người ta không dám tin, một người trải nghiệm đã nhiều, lẽ nào lại mất mạng trong miệng một con súc sinh. Song cũng có lúc, chúng ta không được chọn lựa.
Cự xà lao vút vào Liễu Dật, chiếc mồm đỏ lòm như máu phóng ra mùi tanh tưởi lợm giọng, chộp xuống thân thể chàng.
Chỉ còn cách tấc gang, đột nhiên bóng đen loáng lên, xuất hiện trên miệng con cự xà, nó kêu lên một tràng thảm thiết, liều mạng lúc lắc đầu, thân thể quật qua quật lại, bóng đen bị quăng đi hơn mười trượng, bay vào trong khu rừng.
Không ai nhìn rõ bóng đen là gì, chỉ thấy một nửa khuôn mặt cự xà trở nên âm u đáng sợ vì bị huyết dịch màu lục của chính nó nhuộm đẫm, nguyên lai bóng đen nhảy lên miệng cự xà, không biết dùng vật gì mà đâm mù một mắt của nó, cơn đau kịch liệt khiến nó lăn lộn trên mặt đất, cái đuôi xù xì quét rụng cành lá, thổi bay tứ tung.
Một thoáng sau, cự xà đã khôi phục lại như thường, tuy một mắt đã mù nhưng thú tính hung bạo khiến nó lập tức đứng thẳng dậy, giang cánh ra, nhìn về nơi bóng đen biến mất, dường như tìm kiếm gì đó…
****
Thời gian từ từ trôi qua, ánh dương quang chiếu vào thân thể Liễu Dật, được chân nguyên thôi động, hai cánh tay chàng đã khôi phục tri giác, hơn nữa hàn khí trong nội thể đã tiêu tan hết, qua một đêm nên chàng bình phục, từ từ mở mắt ra, đột nhiên mặt đất khẽ chấn động, chàng bất giác lắc đầu: “Con hoang long này thật sự đáng sợ, không nhiên lại tạo ra được ảo giác.”
Chàng đang tự nói với mình thì mặt đất lại chấn động, chàng liền cảm thấy không đúng, đó không phải là ảo giác, mặt đất quả thật có rung động, chàng đứng dậy, mặt đất rung càng mạnh hơn, chàng trụ vững thân hình, chim chóc phía trước mặt dường như gặp phải vật gì đó đáng sợ, tung bay tứ tán.
Các loại thú trong rừng cũng cuống cuồng trốn chạy, kể cả những con quái thú hung ác, to lớn cũng vậy, chàng thấy kinh ngạc: “Chẳng lẽ là băng long xuất hiện? Nếu đúng thế thì không có gì lạ.”
Chàng đang nghĩ lung tung, một tiếng rống vang dội, chấn động cả khu rừng, chàng lập tức phủ nhận ý nghĩ vừa nãy, tiếng rống này làm sao là tiếng rồng kêu được, cứ cho là trong một đêm băng long đã lớn lên hoặc già đi cũng không thể phát ra tiếng kêu khản đặc kiểu đó được. Liễu Dật chưa từng nghe thấy âm thanh này nên nhanh chóng nhận ra không phải là tiếng hoang long.
Từ bên ngoài lại vang lên tiếng kêu sắc nhọn, chàng nghĩ ngay ra: “Là hai con quái thú ta chưa gặp bao giờ, nếu ta đoán không sai thì chúng đang đánh nhau.” Chàng không phải là người vô tâm, từ lúc thấy chim thú bỏ chạy hoảng loạn đã phán đoán được hai con quái thú đang choảng nhau thập phần hung ác, ở Minh giới chúng phải là linh thú trở lên, hoặc là thần thú…Rốt lại chúng là gì?
Ai chẳng có lòng hiếu kì, nhưng chàng nhớ đến việc mình phải làm, hôm nay đã là ngày thứ hai, ngày mai nhất định phải quay về Vô Lệ thành, giờ phải lập tức tìm Hạt Điểu rồi tính cách dẫn quái thú về đối phó với Diệp La Hùng. Nghĩ vậy, chàng quyết định quay người đi về hướng tối qua đã đi.
Chàng vừa quay đi thì “vèo”, một chiếc bóng to lớn màu xám trắng chặn trước mặt.
Mặt hồ bị xé toạc, ở đáy hồ xuất hiện một bãi cát, những chỉ nháy mắt sau mặt hồ đã khép lại. Hiển nhiên Liễu Dật không dùng nhiều chân nguyên song trong khoảnh khắc đó chàng đã nhìn ra dưới hồ không hề có vật gì: trừ một vài mảnh băng trắng toát chìm xuống, không có bất cứ vật thể nào tồn tại, giống hệt như không gian trong nhược thủy ngày trước.
Liễu Dật tỏ ra nghi vấn: “Chẳng lẽ…thật sự không có gì?” Ngay lập tức những lời này bị một ý nghĩ khác gạt đi, nơi đây nhất định phải có vật gì đó, vừa nãy thần thức của chàng đã nhìn rõ, song chiếc hồ này rất quái dị, hoang long không tồn tại trong đó chăng? Thế thì nó ở đâu? Chàng không thể nào đoán sai được.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng trắng bạc, chàng nhủ thầm: “Không được, thế này chỉ lãng phí thời gian, nó đã không xuất hiện thì ta phải tìm cách cứu viện cho Vô Lệ thành trước đã, sau này có cơ hội sẽ trở lại, nếu không thì ba ngày sau cũng không về kịp.” Nghĩ vậy, tâm tình chàng bĩnh tĩnh lại, không nghĩ đến chuyện thu phục thần long nữa vì có việc quan trọng hơn đang đợi.
Trong lúc quay đi, chàng cảm giác bạch quang phía sau lưng càng lúc càng sáng, dường như ngưng tụ thành một điểm, một cỗ hàn khí từ các lỗ chân lông trên mình xạ thẳng vào kinh mạch, thân thể không tự chủ được khẽ run lên, dự cảm không lành ập vào tim, theo ý thức, chàng khẽ động thân nhảy tránh qua một bên.
Cảm giác đó không phải tự nhiên mà dâng lên, tu vi của chàng cực cao, ở trên đỉnh Thiên Sơn nơi Nhân gian giới chàng vẫn ngự kiếm bay lượn được, hàn khí ở Băng Tâm động, Vô Lệ thành cũng không thể ảnh hưởng đến chàng mà bây giờ hàn khí lại xâm nhập được vào thân thể, cảm giác lạnh lẽo chưa từng thấy cơ hồ khiến chàng không khống chế được thân thể, lại run lên.
Chàng quay phắt lại, cảnh tượng trước mắt khiến chàng kinh ngạc, trên mặt hồ vô số mảnh băng trắng bạc đang chầm chậm ngưng tụ giữa không trung, hàn khí từ điểm trung tâm tỏa ra, thân thể chàng bắt đầu cứng đơ, huyết dịch lưu động chậm hẳn, lần đầu tiên chàng cảm thấy băng lãnh thật đáng sợ.
Ánh trăng trắng bạc chiếu trên những mảnh băng, ở trung tâm tầng không giữa hồ, vô số phiến băng đã ngưng tụ thành hình một sinh vật dài trên mười trượng, giống như một chiếc sừng kết từ băng, đôi mắt đỏ lòm, sợi râu trắng toát, cả thân thể cuộn lại lập lờ trên không trung, những mảnh băng tạo thành vô số miếng vảy trắng tinh trên mình nó.
Liễu Dật kinh ngạc, là băng long, một con ngân sắc trường long do băng kết cấu thành, phản xạ ánh trăng lấp lánh, đôi mắt đỏ lòm như máu trông giống như hai khối thủy tinh to cỡ nắm tay đang ngưng thị nhìn chàng. Chàng cảm giác rõ ràng hàn khí do thân thể băng long tỏa ra, cây cối quanh đó đều đã ngưng kết thành băng, chàng biết chắc thuộc tính của băng long hoàn toàn tương phản với hỏa long, đến giờ chàng chưa bị đông thành băng khối hoàn toàn vì có chân nguyên mãnh liệt chống chịu.
Nhưng sức mạnh của băng long thật quá mãnh liệt, cho dù chàng đã vận chân nguyên bảo hộ kinh mạch toàn thân mà vẫn bị hàn khí xâm tập, bèn vận chân nguyên vào Bi Mộng Kiếm để triệu hoán long viêm, thân kiếm phát ra tử hồng quang, một cỗ khí tức ấm áp lan khắp toàn thân, cảm giác lạnh lẽo lập tức tan biến.
Đám cây cối đã kết thành băng quanh mình chàng thật kì quái, không hề bị đốt cháy, thậm chí đến một vết bị dung hóa nhỏ nhoi cũng không nốt, tuy chàng không cảm giác được khí tức bỏng rãy do hỏa long phát ra nhưng chàng hiểu rõ với hỏa khí mãnh liệt của nó, dù cho mặt đất cũng có thể bị khí tức đốt đến nứt nẻ, vì thế phải cẩn thận thẩm định băng long.
Băng long ngửng mặt lên trời kêu vang, tiếng kêu chấn động thiên địa, khiến cho phi cầm tẩu thú trong khu rừng già nguyên thủy hoảng loạn, song mục đích của nó là con người nhỏ bé kia, vừa dứt tiếng kêu, hữu trảo xuất ra mãnh liệt, ba đạo bạch sắc quang ảnh hóa thành ba phiến băng xạ vào chàng với tốc độ như điện hoa hỏa thạch.
Liễu Dật không hề coi thường sự lợi hại của băng long, thấy băng phiến xông tới, thân hình chuyển động, loáng lên, ba mảnh băng xạ trúng ngay khoảng đất bên cạnh, chàng nhủ thầm trong lòng: “Sức mạnh của con rồng này không tệ, dị năng lợi hại vô bỉ, đáng tiếc là động tác quá chậm, cho dù nhanh gấp bội thì mình cũng dễ dàng tránh được, chỉ cần tìm được nhược điểm của nó thì thu phục cũng không khó lắm.”
Đúng như chàng nói, tốc độ của băng long so với chàng thì chậm hơn nhiều, chân thân tránh đi, ba mảnh băng đến cả tàn ảnh của chàng cũng không đánh trúng…Bất quá chàng nhanh chóng cảm thấy hối hận bởi ý nghĩ vừa rồi, chàng đã đánh giá mình quá cao mà coi thường năng lực đặc thù của băng long.
Ba phiến băng rơi xuống đất liền biến mất chóng vánh, trong phạm vi một trượng chớp mắt đã kết thành băng, phiền phức hơn là song cước của chàng cũng bị băng đông chặt, không thể di động được, chàng kinh ngạc, kêu thầm trong lòng: “Không ổn.” Rồi khu động chân nguyên mãnh liệt ngõ hầu búng mình lên, nhưng song cước bị cố định, không có điểm tá lực, dù cho tu vi của chàng có cao nhất thời cũng không thể thoát thân.
Băng long lại kêu lên một tràng dài, hữu trảo xạ ra ba phiến băng, tốc độ của băng dầu nhanh thì chàng cũng dễ dàng tránh được, nhưng bây giờ thân thể chàng bất động dưới đất, dù chàng có thể uốn mình tránh né, song không thể khẳng định những mảnh khác không kích trúng mình.
Đúng lúc không thể tránh né, hữu thủ Liễu Dật lật lại, chân nguyên lại được đề thăng, trực tiếp tiến nhập sát lục chi tâm, thanh trường kiếm đen nhánh rời vỏ, tử hồng quang lấp lánh, chàng dùng cả song thủ nắm lấy kiếm, “choang”, băng phiến và trường kiếm va nhau phát ra âm thanh kim thuộc, có thể thấy lực va chạm cực mạnh.
Hai mảnh băng phía sau vừa tiếp cận với chàng thình lình biến mất, chàng ngẩng đầu nhìn băng long, ý thức được mình đang lâm vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm, vừa nãy trong lúc nguy cấp đã đề thăng tâm pháp đến sát lục chi tâm, đem vô thượng chân nguyên đồng thời xuất ra 2 kiếm phá tan hai mảnh băng đằng sau, còn mảnh băng trước mặt chàng đành dùng kiếm chặn lại, theo tu vi của chàng, trừ phi luân lạc ma đạo, tuyệt đối không có khả năng xuất ra một lúc ba kiếm.
Tiếp xúc với mảnh băng, chàng liền phát hiện hai chuyện, một tốt một xấu. Chuyện tốt là song cước được đại lực kích vào đã thoát khỏi sự trói buộc của băng đóng dưới đất, chuyện xấu là khi khối băng cuối cùng đập vào thân kiếm, hàn khí theo thân kiếm xâm nhập vào hai tay, lập tức hai tay chàng cứng đơ, không có phản ứng gì.
Liễu Dật không kịp nghĩ gì, nhanh chóng thôi động chân nguyên, triệu hoán hỏa long ngõ hầu gạt đi hàn khí, nhưng chàng lập tức thất vọng, chân nguyên chạy qua cánh tay thì dường như gặp phải trở lực, không thể tiến thêm một phân nào, trong lòng chàng hiểu rõ, hàn khí khiến tĩnh mạch chàng đông kết lại.
Tư tưởng của chàng xoay chuyển nhanh chóng, tuy không nắm được thực lực của băng long nhưng bằng vào tu vi hiện giờ của chàng hoàn toàn không có khả năng thu phục nó, một ý nghĩ khiến chàng bật cười nảy ra trong óc: “Mình vẫn nhớ lúc còn trẻ, đánh không lại thì bỏ chạy, xem ra hôm nay không chạy không được rồi.”
Song cước được giải phóng thì song thủ lại không sử dụng được, có lí gì chàng lại tiếp tục liều mạng, dùng chân nguyên thôi động Ẩn Toàn Cửu Ảnh, thi triển chữ Tật lướt đi, mười năm trước công phu bỏ chạy của chàng đã lợi hại hết mực, cỡ như Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất đều không sánh kịp, với tu vi như bây giờ thì chạy thoát không thành vấn đề.
Đôi mắt đỏ lòm như máu của băng long nháy động, dường như không ngờ con người nhỏ xíu kia phản ứng như vậy, tốc độ lại nhanh, chỉ xoay người một cái đã thấy bụi đất mù trời, bóng dáng nào thấy đâu, trong khu rừng nguyên thủy trống rỗng chỉ còn lại một bầu yên tĩnh, băng long kêu lên một tràng dài rồi từ từ chìm xuống, biến mất vào mặt hồ phát quang, tất cả trở lại lặng lẽ, cây cối chung quanh thu nhỏ lại, biến thành những phiến băng, khôi phục nguyên trạng, hình như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Về phần Liễu Dật, không vì chuyện không thu phục được băng long mà lấy làm buồn bã, ngược lại, trong lúc bỏ chạy tâm tình thư sướng vô bỉ, đã lâu lắm rồi chàng không phải bỏ chạy thế này, từ khi tiếp nhận thân phận, một dạng áp lực vô hình chèn ép chàng đến ngạt thở, bây giờ bỏ chạy lại như được phát tiết, hình như bỏ chạy càng nhanh, càng phát tiết lâm li thoải mái. Có lẽ càng trải nghiệm, cùng Diệp La Bách Hoa trải qua giấc mộng, chàng hiểu được con người phải đối diện với chính bản thân, còn sống vẫn là đáng quý nhất, cho dù phải chết cũng không thể chết bởi một sinh vật ngu xuẩn, không có đầu óc.
Không biết chàng đã chạy được bao lâu và bao xa, tàn ảnh phía sau đã dần dần biến mất trong làn bụi xám, chân thân của chàng dậy lên một trận kình phong, lẫn mất vào trời đêm.
Rốt cuộc chàng dừng lại ở một vùng đất rộng, nơi đây thật bình yên, chung quanh chỉ có mấy cây cổ thụ cao ngất. Chàng quan sát tứ bề, xem ra khá sạch sẽ, khô ráo, không hề có bất kì loại xà trùng nào, nhìn chung so với khu rừng già thì hơn nhiều, nhìn về phía sau chàng thầm nhủ: “Chắc nó không đuổi theo.”
Chàng không nghĩ vẩn vơ nữa, hiện giờ việc cần làm là từ từ dùng chân nguyên đánh thông kinh mạch, xua tan hàn khí trong nội thể, nếu còn kéo dài, kinh mạch bị tắc, hai cánh tay sẽ bị phế. Chàng từ từ ngồi xuống, song thủ miễn cưỡng chắp lại, vận chân nguyên xung kích, chuẩn bị xong xuôi, chàng đề thăng Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp lên tầng mười hai vận khởi hộ thân cương khí đề phòng xà trùng đến gần, rồi phong bế lục thức, tiến nhập vong ngã chi cảnh. Chân nguyên từ từ xung kích lên hai cánh tay, không ngừng bức hàn khí khỏi cơ thể.
Ở vùng đất yên tĩnh đó không có quá nhiều cổ thụ che lấp, ngàn sao trên trời vẫn lấp lánh, ánh trăng trong ngần chiếu rọi xuống khu rừng nguyên thủy quỷ dị, phía xa không ngừng vang lên tiếng kêu của quái thú nhưng so với băng long thì những tiếng kêu đó dễ nghe hơn nhiều, bất quá lúc này Liễu Dật không có thời gian lắng nghe, bước vào vong ngã chi cảnh, chàng đã sớm cách li với thế giới bên ngoài.
Vì vậy, ở vùng đất yên lành này, sinh mệnh chàng lấp ló bên bờ tử vong, song chuyện đó không trọng yếu, mọi chuyện xảy ra ở đây, chàng vốn không nhìn hay nghe thấy, cũng không biết gì.
Một con rồng màu xám, không, không phải rồng, là một con rắn, một con cự xà dài hơn 10 trượng, thân hình thô tráng to gấp ba lần Liễu Dật, mình nó màu xám trắng, không có sọc, quang hoa tỏa sáng như kim thuộc được đánh bóng. Càng kì dị hơn là nửa thân trên của nó có một đôi cánh màu bạc xám, không có lông, hoàn toàn do cơ thịt cấu thành, đôi cánh này mà giương ra phải rộng đến sáu trượng, gấp lại nhìn vô cùng hài hòa, giống hệt màu thân, nếu không phải nó tự giương cánh ra, e là không ai biết được nó lại có cánh.
Dưới trời đêm, đôi mắt của con rắn khổng lồ màu xám có màu lục sẫm, trong chiếc mồm to như chậu máu là hàm răng sắc nhọn, có thể khẳng định hàm răng đó đủ sức nghiền nát cả sắt đá, do răng quá dài nên nó không khép miệng lại được, từ hàm răng trắng ởn đó, cái lưỡi đỏ lòm không ngừng thò thụt, tỏa ra mùi khăm khẳm. Gập cánh lại, thân thể con rắn khổng lồ màu xám uốn éo tiếp cận với Liễu Dật, đôi mắt màu lục sẫm càng lúc càng sáng rực, nó đã nhìn thấy con mồi.
Lúc đó Liễu Dật đã hoàn toàn phong bế lục thức, tiến nhập vô ngã chi cảnh, dựa vào phản ứng tự nhiên của thân thể xung phá kinh mạch bị đông kết, tốc độ nhanh nhất cũng là an toàn nhất, nhưng chàng quên mất nguy hiểm chung quanh. Nếu chàng có thể mở mắt tất sẽ thấy con rắn màu xám này đẹp hơn băng long không biết bao nhiêu lần. Nhưng hiện giờ chàng chưa tỉnh lại nên ngay cả cơ hội phảng kháng cũng không có.
Cự xà từ từ tiếp cận, hàm răng trắng ởn nhe ra như muốn tuyên bố tử thần đang đến, thấy Liễu Dật ngồi yên lặng, từ mồm nó đột nhiên phụt ra một chất dịch thể nhầy đặc sệt, nó dừng lại ngõ hầu xác định vị trí có thể công kích, ánh mắt màu lục lấp lánh bất định, cái lưỡi đỏ lòm thò ra thụt vào.
Sự tình xảy xa trước mắt rất đỗi giản đơn nhưng khiến người ta không dám tin, một người trải nghiệm đã nhiều, lẽ nào lại mất mạng trong miệng một con súc sinh. Song cũng có lúc, chúng ta không được chọn lựa.
Cự xà lao vút vào Liễu Dật, chiếc mồm đỏ lòm như máu phóng ra mùi tanh tưởi lợm giọng, chộp xuống thân thể chàng.
Chỉ còn cách tấc gang, đột nhiên bóng đen loáng lên, xuất hiện trên miệng con cự xà, nó kêu lên một tràng thảm thiết, liều mạng lúc lắc đầu, thân thể quật qua quật lại, bóng đen bị quăng đi hơn mười trượng, bay vào trong khu rừng.
Không ai nhìn rõ bóng đen là gì, chỉ thấy một nửa khuôn mặt cự xà trở nên âm u đáng sợ vì bị huyết dịch màu lục của chính nó nhuộm đẫm, nguyên lai bóng đen nhảy lên miệng cự xà, không biết dùng vật gì mà đâm mù một mắt của nó, cơn đau kịch liệt khiến nó lăn lộn trên mặt đất, cái đuôi xù xì quét rụng cành lá, thổi bay tứ tung.
Một thoáng sau, cự xà đã khôi phục lại như thường, tuy một mắt đã mù nhưng thú tính hung bạo khiến nó lập tức đứng thẳng dậy, giang cánh ra, nhìn về nơi bóng đen biến mất, dường như tìm kiếm gì đó…
****
Thời gian từ từ trôi qua, ánh dương quang chiếu vào thân thể Liễu Dật, được chân nguyên thôi động, hai cánh tay chàng đã khôi phục tri giác, hơn nữa hàn khí trong nội thể đã tiêu tan hết, qua một đêm nên chàng bình phục, từ từ mở mắt ra, đột nhiên mặt đất khẽ chấn động, chàng bất giác lắc đầu: “Con hoang long này thật sự đáng sợ, không nhiên lại tạo ra được ảo giác.”
Chàng đang tự nói với mình thì mặt đất lại chấn động, chàng liền cảm thấy không đúng, đó không phải là ảo giác, mặt đất quả thật có rung động, chàng đứng dậy, mặt đất rung càng mạnh hơn, chàng trụ vững thân hình, chim chóc phía trước mặt dường như gặp phải vật gì đó đáng sợ, tung bay tứ tán.
Các loại thú trong rừng cũng cuống cuồng trốn chạy, kể cả những con quái thú hung ác, to lớn cũng vậy, chàng thấy kinh ngạc: “Chẳng lẽ là băng long xuất hiện? Nếu đúng thế thì không có gì lạ.”
Chàng đang nghĩ lung tung, một tiếng rống vang dội, chấn động cả khu rừng, chàng lập tức phủ nhận ý nghĩ vừa nãy, tiếng rống này làm sao là tiếng rồng kêu được, cứ cho là trong một đêm băng long đã lớn lên hoặc già đi cũng không thể phát ra tiếng kêu khản đặc kiểu đó được. Liễu Dật chưa từng nghe thấy âm thanh này nên nhanh chóng nhận ra không phải là tiếng hoang long.
Từ bên ngoài lại vang lên tiếng kêu sắc nhọn, chàng nghĩ ngay ra: “Là hai con quái thú ta chưa gặp bao giờ, nếu ta đoán không sai thì chúng đang đánh nhau.” Chàng không phải là người vô tâm, từ lúc thấy chim thú bỏ chạy hoảng loạn đã phán đoán được hai con quái thú đang choảng nhau thập phần hung ác, ở Minh giới chúng phải là linh thú trở lên, hoặc là thần thú…Rốt lại chúng là gì?
Ai chẳng có lòng hiếu kì, nhưng chàng nhớ đến việc mình phải làm, hôm nay đã là ngày thứ hai, ngày mai nhất định phải quay về Vô Lệ thành, giờ phải lập tức tìm Hạt Điểu rồi tính cách dẫn quái thú về đối phó với Diệp La Hùng. Nghĩ vậy, chàng quyết định quay người đi về hướng tối qua đã đi.
Chàng vừa quay đi thì “vèo”, một chiếc bóng to lớn màu xám trắng chặn trước mặt.
/272
|