Ma Kiếm Lục

Chương 224: Binh lâm thành hạ, chiến tranh trung Bách Hoa khốc khấp

/272


Thời gian nhỏ giọt, những tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai từ ngoài song cửa chiếu vào, lưu lại trên khuôn mặt mĩ lệ thanh tục của Diệp La Bách Hoa, giữa sắc vàng trông càng diễm lệ, động lòng người. Nhìn ra ngoài song, nàng tự nói với mình: “Hôm nay đã ngày thứ ba, không biết chàng thế nào, chắc mọi chuyện đều thuận lợi.”

Tiếng bước chân trong đại thính vang vọng rồi ngừng bặt, một giọng nói già nua đượm vẻ quan hoài vang lên: “Công chúa, cả đêm không ngủ sao?” Người nói chính là một trong Lục đại nguyên lão của Diệp La thị: Diệp La Kiếm Mộ.

Diệp La Bách Hoa chầm chậm quay đầy lại, đáp: “Kiếm thúc thúc, thúc cũng không ngủ sao?” 

Diệp La Kiếm Mộ gật đầu nhè nhẹ, khuôn mặt từ ái lộ ra mấy phần ưu sầu, bước đến bên Diệp La Bách Hoa rồi nói: “Đã là ngày thứ ba rồi, kì hạn Diệp La Hùng buộc chúng ta phải chọn lựa đã đến, việc còn ngổn ngang trước mắt, thần có tâm tình nào mà nghỉ ngơi nữa?” Trong lời nói mang theo cảm thán vô vàn.

Diệp La Bách Hoa cũng thở dài: “Kiếm thúc thúc nói rất phải, đã ngày thứ ba rồi, cũng phải có kết quả rồi.” 

Diệp La Kiếm Mộ nhìn mây trắng nhởn nhơ bên ngoài, đột nhiên thở dài: “Tuy cách của Liễu công tử rất hay nhưng Đại hoang sơn đích xác vô cùng nguy hiểm, thú ở đó lợi hại đến độ khó mà tưởng tượng được, hiện giờ Liễu công tử vẫn chưa về, e là đã gặp phiền hà.”

Diệp La Bách Hoa vừa nghe vội hỏi: “Làm sao? Chẳng phải chuyện đó đơn giản lắm sao? Huynh ấy chỉ cần dẫn thú về là xong thôi mà.” 

Diệp La Kiếm Mộ đáp: “Chuyện này nhìn thì đơn giản lắm, nhưng chúng ta quên mất một chuyện, Đại hoang sơn là vùng đất thế ngoại còn lại từ thời thượng cổ, phi cầm tẩu thú ở đó đều hung mãnh, tàn bạo, lợi hại dị thường, dẫu Liễu công tử có thể dẫn dụ được quái thú thì với tốc độ của Hạt Điểu làm sao có khả năng thoát khỏi sự truy đuổi của yêu thú? Liễu công tử tuy tu vi cực cao, bất quá…thần thấy chuyện này phiền phức vô cùng, hi vọng công tử có thể bình yên trở về.” 

Diệp La Bách Hoa nhìn Diệp La Kiếm Mộ, dường như minh bạch ý ông vừa nói: “Kiếm thúc thúc, thúc đã biết Đại hoang sơn nguy hiểm, Hạt Điểu không thể thoát khỏi yêu thú truy đuổi, vì sao…vì sao thúc vẫn muốn huynh ấy đến Đại hoang sơn?”

Thấy thần tình kích động của nàng, Diệp La Kiếm Mộ miễn cưỡng lắc đầu: “Công chúa, bình tĩnh lại đi, tu vi của Liễu công tử chúng ta đều thấy là đạt mức tối cao, chuyện này chỉ mình công tử có thể làm được, hơn nữa chúng ta còn lựa chọn khác ư? Nếu công tử không đi, hi vọng phản kích duy nhất của chúng ta liệu có không? Hiện giờ công tử đi, chí ít chúng ta còn có một nửa cơ hội tránh cho con dân không phải nhà tan cửa nát, lưu li thất sở.”

Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “Không, Kiếm thúc thúc, chúng ta biết rõ là nguy hiểm vẫn kêu huynh ấy đi, không phải chúng ta quá tự tư sao?” 

Diệp La Kiếm Mộ thấy biểu tình của nàng, thở dài: “Công chúa đã thay đổi rồi, trở nên đa sầu đa cảm, thần biết công chúa rất lo cho công tử, chẳng qua…công chúa phải nghĩ cho con dân, cho Vô Lệ thành, cho tương lai của Diệp La thị, công chúa tưởng thần muốn dựa vào một ngoại nhân ra tay cứu vớt thị tộc của chúng ta lắm sao? Nhưng…hiện giờ thật sự không có cách nào khác, thần thấy, công chúa nên hiểu cho Liễu công tử, công chúa có ân với công tử, dẫu công tử biết là lần này vô cùng nguy hiểm cũng vẫn đi, đúng không?”

Diệp La Bách Hoa không phản bác được, tuy thời gian bên cạnh Liễu Dật không lâu nhưng cùng trải qua nhiều chuyện, và cả sự thật cũng nói lên rằng Diệp La Kiếm Mộ nói không sai, dù biết gặp nhiều nguy hiểm chàng cũng không nề hà.

Quay mình nhìn vầng mặt trời đang nhô lên, mây trắng vẩn vơ trên vòm trời xanh biếc, nàng như tự nói với mình, cũng là đợi Diệp La Kiếm Mộ trả lời: “Huynh ấy về chưa?” 

Diệp La Kiếm Mộ như cũng đang ưu sầu vô hạn, thở dài: “Có lẽ…sắp rồi.” 

Đúng lúc đó, cánh cửa đại thính vang lên tiếng bước chân gấp gáp, rồi chậm dần và một giọng nói vọng vào: “Bẩm Kiếm trưởng lão, Diệp La Hùng vừa đưa ra thông báo tối hậu cho Vô Lệ thành, nếu quá ngọ mà không mở cửa thành, y sẽ khai chiến.” 

Diệp La Kiếm Mộ gật đầu: “Ta biết rồi, báo với Minh trưởng lão trả lời Diệp La Hùng là chúng ta cần thời gian thương lượng.”

Viên vệ binh cúi đầu nhận lện, quay người bước ra ngoài… 

Diệp La Kiếm Mộ buồn bã: “Cái gì phải đến rồi cũng đến, chúng ta không cách nào tránh được, giờ đành phải làm như Liễu công tử dặn, cố gắng kéo dài thời gian, đợi công tử quay về…có lẽ, công tử là hi vọng của chúng ta.” 

Diệp La Bách Hoa nhè nhẹ gật đầu: “Huynh ấy nhất định quay lại, không biết huynh ấy hiện giờ thế nào?”

*****

Về phần Liễu Dật, lúc mở mắt thấy dương quang từ phương đông mọc lên, không khí trong khu rừng nguyên thủy thanh tân vô bỉ, thấy Thiết Thạch còn ngủ, chàng vỗ vào đầu thốt lên: “Hỏng rồi, giờ đã là ngày thứ ba, thời gian xem ra không còn sớm nữa, không biết có về kịp Vô Lệ thành không!” Không nghĩ ngợi nữa, chàng đến bên tai Thiết Thạch, gào to: “Dậy đi.”

Tuy thân thể chàng và Thiết Thạch không thể so sánh với nhau, nhưng nếu chàng gào to vào tai nó thì so với sấm nổ cũng không khác biệt gì, quả nhiên, Thiết Thạch bị đánh thức, thân thể to lớn nhìn có vẻ vụng về song phản ứng cực nhanh, mặt đất rung lên bần bật, thân hình như hòn núi đã đứng dậy.

Chàng thấy phản ứng đột nhiên bị đánh thức của Thiết Thạch mạnh như vậy, thật sự là ngoài ý muốn, búng mình lên vai nó, nói: “Ngươi ngủ lâu rồi, xem thời gian đi, chúng ta có về Vô Lệ thành kịp thời không!”

Thiết Thạch vặn mình, rống lên khoan khoái: “Kịp mà, kịp mà.” 

Liễu Dật tiếp tục: “Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi, ta lấy cuồng bạo chi huyết dụ thú trong rừng sâu ra, ngươi chứ chạy thẳng về hướng đông, trên đường đi ta sẽ liên tục nhỏ cuồng bạo chi huyết, ngươi phải cẩn thận, đừng để đám thú đó nuốt chửng.”

Thiết Thạch gật đầu, giơ ngọn trảo to tướng vỗ vào ngực, đáp với giọng nói khàn khàn: “Được.”

Chàng không nghĩ ngợi gì, thời gian không còn nữa, tốc độ càng nhanh càng hay, hữu thủ vẫy nhẹ, dùng chân nguyên bức ra một giọt huyết dịch đen ngòm, thấm qua găng tay nhỏ ra ngoài, chàng nhỏ giọt máu xuống đất rồi quát lớn: “Chạy.”

Nhận lệnh xong, Thiết Thạch như một mũi tên rời cung, lao vút về hướng đông, cùng lúc, cả khu rằng như thủy triều dâng lên, phi cầm từ tứ xứ đổ lại, tẩu thú nhanh chóng hướng về nơi đó, có con hình thể to lớn vô bỉ, có con lại nhỏ nhoi đến đáng thương, thiên kì bách quái, không gì là không có, các loại quái thú đều liên tục đổ xô theo hướng Thiết Thạch, con nào thể hình nhỏ bé bị bàn chân to như ngọn núi của nó giẫm chết, con nào thể hình to lớn thì bị chấn bay.

Buổi sáng yên bình trong rừng đã trở thành náo loạn, mọi loại quái thú ở phụ cận tràn ra ngập cả thiên địa, mặt đất càng rung lên dữ dội, phi điểu trên không trung thiên kì bách quái, chàng gật đầu thầm nhủ: “Thế này là được rồi, tiếp đây phải nhờ vào tốc độ của Thiết Thạch.” Nói đoạn lại bức ra một giọt máu tươi đen bầm, đám quái thú phía sau tranh nhau đuổi theo, những con chạy trước tốc độ hơi chậm lập tức bị những con thể hình to lớn dẫm lên.

Thiết Thạch tựa hồ thập phần hưng phấn, thân thể to lớn như ngọn núi lướt một bước được hơn mười trượng, tùy tiện nhảy một bước hơn ba mươi trượng, tốc độ cực nhanh, hơn Hạt Điểu không biết bao nhiêu lần, Liễu Dật cảm thán: “Thật là hạnh vận, nếu không gặp Thiết Thạch, bằng vào Hạt Điểu thì làm thế nào mà dẫn thú về được.”

Thiết Thạch càng chạy càng nhanh, liên tục nhảy tung lên, vì bị nó cày lướt mà Đại hoang sơn xuất hiện một con đường bằng phẳng…Không lâu sau, Thiết Thạch đã rời khỏi khu rừng già, thân thể to lớn như ngọn núi hạ xuống vùng đất rộng rãi, thoáng đãng, tuy không biết mất bao lâu nhưng Liễu Dật cảm giác nhanh phi thường, nếu cứ tốc độ này xấp xỉ giờ ngọ tuyệt đối có thể về kịp Vô Lệ thành. Chàng chầm chậm đứng dậy, cảm thụ tốc độ khủng khiếp của Thiết Thạch, đồng thời nghĩ đến kết cục của Diệp La Hùng.

Cuồng bạo chi huyết lại nhỏ xuống đất, vô số phi điểu quái dị che lấp cả ánh dương quang, kín trời ngập đất, đại địa run rẩy, bụi đất cuốn lên mù trời, những con quái thú hung tàn, bạo liệt không ngừng truy đuổi theo mùi vị máu tanh, bất kể thế nào thân thể to lớn của Thiết Thạch vẫn giữ vững một khoảng cách với đám quái thú vô tận ở phía sau.

Vùng đất hoang lương không còn tịch mịch nữa mà tràn đầy vẻ cuồng bạo, loại cuồng bạo tối nguyên thủy của thú, huyết dịch đen ngòm của Liễu Dật khiến đám thú cuồng bạo liên tục truy đuổi, bám theo thân thể to lớn của Thiết Thạch. Không muốn đám yêu thú qua mặt, Thiết Thạch liền gia tăng tốc độ, “ầm”, âm thanh như sấm động trời quang vang lên, theo từng bước nhảy của nó, mặt đất rung lên dữ dội.

*****

Thời gian lẳng lặng trôi đi, thái dương treo cao trên thinh không, Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “Giờ ngọ đến nhanh thật, sao huynh ấy vẫn chưa về, xảy ra chuyện gì nhỉ?”

Diệp La Kiếm Mộ ngồi trên một chiếc ghế trong đại thính, hớp nhẹ một ngụm trà, đáp: “Công chúa, giờ chúng nghĩ ngợi làm gì, suy đoán cũng vô dụng, thời gian sẽ cho chúng ta câu trả lời, hãy nén lòng đợi chờ.” 

Diệp La Bách Hoa nhè nhẹ gật đầu, từ ngoài đại thính vọng lại tiếng bước chân, nghe ra khá gấp gáp, thoáng sau, thân ảnh của Diệp La Minh xuất hiện trong đại thính, Diệp La Kiếm Mộ vội hỏi: “Minh huynh đệ, bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

Diệp La Minh nhìn Diệp La Bách Hoa bằng ánh mắt lo lắng, rồi quay đầu nhìn thẳng vào Diệp La Kiếm Mộ: “Kiếm huynh, huynh ra mà xem, Diệp La Hùng đã chuẩn bị tấn công Vô Lệ thành, hiện đã gần giờ ngọ rồi, y đang ở bên ngoài đợi chúng ta phúc đáp.” 

Diệp La Kiếm Mộ gật đầu, nhíu chặt đôi mày: “Xem ra chúng ta đành phải kéo dài thời gian, hi vọng Liễu công tử có thể quay về giúp, công chúa, Minh huynh đệ, chúng ta cùng ra xem sao.” 

Diệp La Minh quay người dẫn đường, bước ra ngoài đại thính. 

Đứng trên tường thành cao vút là hai vị lão nhân và một vị nữ tử, nữ tử chính là công chúa của Diệp La thị Diệp La Bách Hoa, hai vị lão giả đứng sau lưng là Diệp La Minh và Diệp La Kiếm Mộ. Bấy giờ ánh nắng ấm áp, gió mát đu đưa, nhưng trong lòng người nào cũng phiền não, nhìn xuống bên dưới có thể thấy rất rõ trong vòng mười dặm dày đặc quân binh, ba ngày nay Diệp La Hùng đang ngưng kết nhân thủ gấp bội, thời gian đã đến hạn, y chuẩn bị công vào Vô Lệ thành.

Diệp La Minh lấy ra một chiếc ống đồng trao cho Diệp La Bách Hoa: “Mời công chúa xem.” 

Diệp La Bách Hoa tiếp lấy ống đồng đưa lên mắt, nhìn về xa xa, song chỉ mười dặm là tầm mắt tối đa, người của Diệp La Hùng dày đặc, đứng ở trên cao nhìn cũng không có cách nào ước lượng được số nhân thủ. Ở đó, rất nhiều yêu thú đang kéo xe chở đá, trên xe toàn là đá hộc, ba mặt quanh xe được che chắn sâm nghiêm, cỗ xe hết sức to lớn đóng bằng gỗ, phía trước có gắn thiết côn nhọn sắc vô bỉ, đằng sau xe có vô số người đang dồn sức đẩy, xem ra mục đích là để phá cửa thành, hàng chục cỗ chiến xa quái dị có thể phóng ra được ba khối đá một lượt, chắc là để công kích tường thành. Đội ngũ chỉnh tề ở phía sau, tính toán sơ bộ cũng khoảng năm ngàn người trở lên, sau rốt là thiết giáp kị binh dày đằng đặc, căn bản không thể tính được, trên thinh không phải đến hơn một trăm phi điểu đang bay lượn, cắp theo nhưng khối đá to lớn, hình như chuẩn bị thả đá từ trên không xuống.

Đoàn người dưới sự chỉ huy của Diệp La Hùng dần dần tiến sát Vô Lệ thành, Diệp La Bách Hoa trả lại chiếc ống đồng cho Diệp La Minh, lắc đầu: “Thực lực của chúng ta căn bản không so với chúng được, đám người Diệp La Hùng tập kết thật sự quá đông, chuẩn bị đầy đủ, nếu hiện giờ phát động tấn công, ta thấy chúng ta không có khả năng chống cự.” 

Diệp La Kiếm Mộ tán đồng: “Đúng vậy, chúng ta đành cố kéo dài thời gian, hi vọng kì tích phát sinh.”

Diệp La Bách Hoa không đáp, nghe Diệp La Kiếm Mộ nói như thế nàng không lo lắng vì tình thế hiện tại, ngược lại đâm ra lo lắng hơn cho người đã đi biệt ba ngày không có tin tức gì, nàng không thể giải thích được sao lại thế, sinh tử của ngàn vạn người trong thành nàng chỉ còn nắm được trong khoảnh khắc nữa, ý nghĩ trong đầu không hướng về họ, mà hướng về một cá nhân.

Thời gian chầm chậm trôi qua, mặt trời dần đứng bóng, khói bụi cuốn lên mù trời, quân đội của Diệp La Hùng đã dừng lại cách tường thành năm trăm trượng. Một lão giả thân thể cao gầy, sắc mặt âm u, mặc ngân sắc khải giáp bước ra, chòm râu trắng muốt phiêu động trong gió, ngước nhìn Diệp La Bách Hoa, Diệp La Kiếm Mộ và Diệp La Minh trên tường thành, cao giọng: “Các vị, ta biết chúng ta đều hiểu rõ rằng trường chiến tranh này không tất yếu phải phát động, vì sao không sớm đưa ra kết quả đi nhỉ?”

Diệp La Bách Hoa nhìn hai vị nguyên lão đứng hai bên, lại nhìn lão giả cao gầy phía dưới: “Diệp La Hùng, ngươi đại nghịch bất đạo, phản lại thị tộc, còn mặt mũi nào đứng ở đây khoe khoang.” 

Diệp La Bách Hoa bước lên mấy bước, tà áo choàng màu đỏ tung bay, lắc lắc đầu: “Bách Hoa à, cháu phải biết định luật của cuộc đời… thành vương bại khấu, cháu không có năng lực nắm giữ Diệp La thị, vì sao còn không buông tay? Giao cho Hùng thúc thúc không phải càng tốt sao, cháu càng được thanh nhàn, tự tại.” 

Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “Giao cho ngươi là bỏ đi thanh danh ngàn năm của Diệp La thị, loại ngươi như ngươi chết còn chưa hết tội.”

Thấy Diệp La Bách Hoa có vẻ phẫn khí, Diệp La Hùng tỏ ra đắc ý cười vang: “Bách Hoa điệt nữ, còn chưa nhận ra tình huống sao? Cháu không cần phải nói với Hùng thúc thúc rằng cháu thà chết không quy phục, đem đám tàn binh bại tướng của Vô Lệ thành đấu cùng ta, thiên vạn thiên vạn lần không nên như thế…Bách Hoa điệt nữ, cháu sẽ thảm lắm đây.” Nói đoạn ngửa mặt lên trời cười vang.

Diệp La Kiếm Mộ nghe vậy, giận dữ: “Câm mồm, kể cả Vô Lệ thành còn lại một binh một tốt cũng huyết chiến đến cùng.”

Diệp La Hùng tịnh không phát hỏa, chỉ cười lạnh lùng, lắc đầu: “Huyết chiến đến cùng? Vậy sao? Ngươi có tư cách gì nói với ta câu đó, ta chỉ cần động một ngón tay, giây lát là đạp bằng Vô Lệ thành. Diệp La thị có ngày hôm nay hoàn toàn vì lão quỷ không chịu đem vị trí trao lại cho ta, giờ ta phải cho lão thấy, Diệp La Hùng ta bằng vào đôi tay của mình cũng lấy được vị trí của lão.” 

Diệp La Minh tức giận: “Câm mồm, ngươi bản tính tàn nhẫn máu lạnh, nhỏ mọn, làm sao trở thành người lãnh đạo Diệp La thị được, dù có ngày nào đó ngươi thống lĩnh được Diệp La thị tất sẽ bị đệ nhị Diệp La Hùng lật đổ.” 

Diệp La Kiếm Mộ chêm vào: “Diệp La Hùng, người bây giờ quay đầu vẫn còn kịp, nên nhớ, ngươi làm gì ông trời đều biết hết, ngươi đã có đủ rồi, không nên tham lam quá, bằng không…báo ứng sẽ vận vào ngươi nhanh thôi.” 

Diệp La Hùng nghe những lời đó, dường như có vẻ phẫn nộ: “Ông trời? Ông trời làm sao phải ngó đến ta, báo ứng? Nếu thật sự có báo ứng phải là ta báo ứng Diệp La thị, hơn nữa vào…hôm nay.”

Cảm thấy Diệp La Hùng sắp phát khởi tiến công, Diệp La Bách Hoa vội nói: “Diệp La Hùng, tuy ta không nguyện ý giao Vô Lệ thành cho ngươi, nhưng ta càng không muốn con dân của mình có nhà không về được, lưu li thất sở, nếu ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta sẽ mở cửa thành.”

Không đợi cho Diệp La Hùng lên tiếng, Diệp La Kiếm Mộ và Diệp La Minh cùng đồng thanh: “Công chúa, không thể nào, không thể giao Diệp La thị vào tay loại người như vậy được.”

Diệp La Hùng đảo mắt, nhìn lên Diệp La Bách Hoa đứng trên tường thành, dường như lão càng kinh ngạc với chuyện Bách Hoa công chúa dễ dàng giao ra thị tộc như vậy, nhưng thân là lão hồ li, lập tức trả lời: “Bách Hoa công chúa, vốn cô không có quyền bàn điều kiện với ta, nhưng…Diệp La Hùng ta luôn tâm trường từ bi, không đành thấy thị tộc máu chảy thành sông, thây cốt như núi, nếu có thể tránh được chiến tranh, ta tất nhiên sẽ xem xét điều kiện của cô.”

Trong lòng Diệp La Hùng có ngại gì chuyện chết vài người, lão chỉ không muốn thế lực của mình bị công kích, nêu không cần chiến tranh mà thu phục được Diệp La thị, nguyên khí của lão không những không bị thương tổn mà sẽ đại tăng.

Diệp La Bách Hoa nhìn Diệp La Kiếm Mộ đứng bên, đoạn nói: “Thứ nhất, khi vào thành ngươi không được giết bất cứ ai, thứ hai, tha cho Kiếm thúc thúc và Minh thúc thúc, ngươi chỉ cần đáp ứng hai điều kiện đơn giản đó, Diệp La Bách Hoa sẽ tự động rút lui.” 

Diệp La Minh cùng Diệp La Kiếm Mộ sao có thể đồng ý, lắc đầu: “Công chúa, không thể được, chúng tôi không muốn thành kẻ sợ chết.” 

Diệp La Hùng nghe rõ ràng, cười lạnh lùng: “Hai điều kiện này trong mắt ta không thể coi là điều kiện, giết hay không giết hai lão bất tử này cũng chẳng có ý nghĩa gì.” 

Diệp La Kiếm Mộ phong trụ huyệt đạo Diệp La Bách Hoa khiến nàng không thể lên tiếng rồi nói: “Công chúa, không thể như vậy được, để Diệp La thị thị trầm luân theo cách đó, ta vạn vạn lần không thể làm được, hôm nay dù phải chiến tử ở đây cũng không thể đầu hàng.”

Diệp La Minh gật đầu: “Kiếm huynh nói rất đúng, nhân dân Vô Lệ thành dẫu biết cũng không trách chúng ta, chúng ta chỉ muốn bảo hộ bản thân, bảo hộ họ, nếu phải giao Diệp La thị cho loại người như vậy, thà từ đây diệt vong còn hơn.” 

Ánh mắt Diệp La Bách Hoa vẫn có thể động đậy nhưng không nói được, thấy cử động của hai người Diệp La Kiếm Mộ, nàng nóng lòng vô cùng, việc đã là chú định, chả lẽ ngoài chiến tranh ra không còn cách nào giải quyết sao? Nhìn chiến đội chỉnh tề bên dưới, lại nhìn hai vị trưởng lão đứng hai bên, nàng càng cảm thấy tuyệt vọng, nàng chỉ muốn tận năng lực làm một việc cuối cùng, không muốn máu chảy thành sông, thây cốt như núi, nhưng những con người đầy lòng tự tôn không cho nàng làm được việc đơn giản đó.

Giọt lệ trong vắt như thủy tinh chầm chậm lăn xuống, thế giới của nàng trở nên im ắng, nàng chỉ còn biết giương mắt nhìn thiết giáp kị binh phía dưới giơ cao thuẫn bài, cung tiễn thủ kéo căng dây cung, sắp xếp công cụ chiến tranh vào đúng vị trí. Binh sĩ của nàng cũng vậy, cũng cầm vũ khí lên, cung tiễn thủ cũng nhằm vào địch nhân, quân binh đã đến sát chân thành, chiến tranh sắp bùng phát. Dương quang không còn ấm áp, sát lục che khuất hòa bình, mảnh đất này không còn trong sạch, đang luân lạc mất rồi…


/272

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status