Khi một cá nhân một khi quá nổi tiếng thì khó tránh khỏi rước quá nhiều phiền phức vào mình, nếu hắn muốn hoàn toàn thoát khỏi những phiền não này, cách triệt để nhất chỉ có một phương pháp đó là “chết”.
(Cổ Long - Luận)
Liễu Dật phe phẩy cây quạt, tảng đá trong lòng đã được cất đi, Cửu công chúa hiện đang do Lang vương hộ tống đến Miêu Cương, bây giờ sự tình đã đơn giản hơn nhiều, chỉ cần mau chóng đi đến Miêu Cương hội họp với bọn họ. Bình thường lúc hai người nghỉ ngơi, đều là do Thập Kiệt Nhất chuẩn bị đồ ăn; còn Liễu Dật thì bay lên hạ xuống luyện tập “Ẩn Toàn Cửu Ảnh”. Tuy không biết lai lịch bí kiếp này như thế nào, nhưng Liễu Dật cảm thấy hữu dụng phi thường. Sau khi có quyển Ẩn Toàn Cửu Ảnh, lại thêm vào Bích Ngọc Hoa Chỉ nữa, cho dù không làm được đại hiệp thì ít ra cũng khỏi bị người khác tùy tiện chém chết, đương nhiên tại thời điểm này việc luyện tâm pháp để dung hợp nội đan là không thể tránh được nữa rồi. Thập Kiệt Nhất cũng rất đảm đang trong công việc bếp núc. Cứ mỗi lần luyện công, Liễu Dật đều phải đánh vật rất vất vả với cái bao tử bởi các mùi nấu nướng thơm tho, mà thường thì Liễu Dật đành phải dừng việc luyện công vì sự mời gọi của các món ăn hấp dẫn kia. Hai người cứ lúc đi lúc nghỉ thế này, qua hết vài ngày, cũng đã đến Phong Ma Trấn. Lúc Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất trước sau tiến vào đều có cảm giác khá kỳ lạ, ở đây dường như đã khôi phục lại sự nhiệt náo bình thường của một thị trấn. Liễu Dật nhìn chừng bóng chiều, bàn bạc: “Trước hết chúng ta tìm Tửu thúc chào hỏi cái đã, sau hãy mua lấy hai thớt khoái mã, nhanh chóng lên đường.” Thập Kiệt Nhất đương nhiên không có có ý kiến, chỉ gật đầu đồng ý, hai người liền đi về phía nơi ở của Tửu thúc.
Tửu thúc dáng vẻ già lão, nằm dài trên một chiếc ghế thái sư đã cũ mèm, tay cầm một hồ rượu, chậm rãi uống từng ngụm. Liễu Dật bước đến trước, ôm quyền thi lễ: “Tửu thúc, đã lâu không gặp trông lão có vẻ hưởng thụ lắm nhỉ.” Tửu thúc mở mắt ra ra nhìn, trông thấy Liễu Dật liền lập tức ngồi dậy: “Thiếu hiệp, ngài đã trở lại rồi, dạo này trong trấn yên tĩnh lắm, cũng không thấy Hắc Hùng Tinh lẫn Hồ Ly Tinh xuất hiện, các vị nhất định là đã giết chết chúng rồi.” Thập Kiệt Nhất vỗ ngực khoe: “Đương nhiên, không thế làm sao chúng ta có thể quay trở lại được?” Tửu thúc liền đứng dậy vào nhà lấy ra hai cái ghế, mời Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất ngồi xuống. Tửu thúc uống một ngụm từ hồ rượu cầm trên tay rồi nói: “Thiếu hiệp, bản lãnh của ngươi quả là cao cường, đã trừ khử đại họa cho Phong Ma Trấn của chúng tôi. Thật là cám ơn ngươi lắm lắm. Thế là mọi người lại được hưởng thêm mấy ngày yên ổn nữa rồi.” Liễu Dật phe phẩy chiếc quạt, hấp tấp hỏi ngay: “Yêu quái đã chết, sao Tửu thúc lại nói là chỉ được thêm mấy ngày yên ổn thôi?” Tửu thúc lắc đầu thở dài: “Thiếu hiệp không biết đấy thôi, Phong Ma Trấn vốn dĩ là nơi đa tai đa nạn, trăm năm trước, có một vị cao nhân đã trấn áp một số lớn yêu ma tại Loạn Cương cách Phong Ma Trấn năm dặm. Không ngờ vài mươi năm gần đây, mấy con yêu đó bỗng nhiên phá vỡ sự phong tỏa, ban đêm mò đến Phong Ma Trấn bắt người ăn thịt.” Liễu Dật kinh ngạc: “Vị cao nhân đó sao lại sơ ý như thế, sao lại đi phong bế yêu ma ở gần bên thị trấn chứ.” Tửu thúc lắc đầu: “Cũng không thể trách vị cao nhân kia. Chỉ vì lúc bây giờ Phong Ma Trấn dân cư thưa thớt, ai mà có thể biết trước sẽ có hôm nay, cao nhân đó cũng có truyền lời lại rằng, chẳng may trăm năm sau yêu tà đột phá cấm chế, thì nên thỉnh người đến Thần Môn ở tại núi Côn Lôn mà tìm bảo vật khống chế bọn chúng.” Liễu Dật hỏi tiếp: “Về sau thế nào?” Tửu thúc uống thêm một ngụm rượu rồi tiếp tục: “Đến chừng mười hai năm trước, có người phát hiện hủ thi (xác chết thối rữa) bắt đầu đến thị trấn, tuy rằng mọi người đều nỗ lực ngăn cản, chỉ là số lượng hủ thi quá đông, sau này lại xuất hiện thêm cương thi cùng nhập bọn, người trong trấn càng thêm sợ hãi. Chỉ có điều sau khi hai con yêu quái đó xuất hiện, bọn tà ma cũng yên ắng bớt.”
Tửu thúc uống hết hớp rượu lại tiếp: “Hiện tại thiếu hiệp đã tiêu diệt hai tên yêu quái đó, lão tưởng, đám yêu tà sẽ lại xuất hiện trong nay mai...” Liễu Dật tiếp tục truy vấn: “Tửu thúc, chẳng lẽ các người không phái ai đi đến Thần Môn tìm pháp bảo để chế ngự yêu ma sao?” Tửu thúc đáp: “Có đấy, mười hai năm trước cảm thấy tình hình không ổn, đã phái người đi, nhưng đi một cái là liền mươi hai năm, đến một tin tức báo về cũng không có.” Liễu Dật hỏi: “Lẽ nào lại không phái người đi nữa hay sao?” Tửu thúc lắc đầu: “Người được phái đi không thấy thấy tin tức khẳng định đã gặp chuyện không may, người trong thôn cũng không ai dám đi nữa.” Thập Kiệt Nhất xoa xoa nắm đấm nói: “Thập Kiệt Nhất ta sẽ giúp các người giải quyết đám quái vật kia.” Tửu thúc lắc đầu: “Bọn yêu ma này và hai yêu quái kia không giống nhau, tuy rằng bọn chúng không phải là yêu ma lợi hại gì, chỉ là nhiều không đếm xuể, đừng nói lão đầu ta nói bậy hù người, thiếu hiệp có chết vì mệt cũng không giết hết bọn chúng đâu.” Tửu thúc ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thấy rằng người trong trấn chẳng còn phái được ai đi, lại gặp được thiếu hiệp là người hảo tâm, lão đầu ta thỉnh mong thiếu hiệp đi đến Thần Môn, chắc có khả năng lấy về pháp bảo phục yêu, vì Phong Ma Trấn mà trừ hại.” Nói xong, liền hạ mình quỳ xuống. Liễu Dật vội vàng đỡ lấy Tửu thúc: “Tửu thúc, sao ông lại thế, mau đứng lên, mau đứng lên! Tiểu điệt xin đáp ứng, sau khi làm xong việc, sẽ đi ngay đến Thần Môn xin mượn bảo vật.” Tửu thúc bèn đứng dậy: “Thiếu hiệp quả có lòng dạ bồ tát, người tốt tất sẽ có hậu báo.” Liễu Dật thưa: “Tửu thúc nói quá lời, hiện tại tiểu điệt có chuyện gấp phải đi đến Miêu Cương, khi nào làm xong việc này, nhất định sẽ đến Thần Môn một chuyến.” Tửu thúc mỉm cười gật gù: “Hảo hài tử, đi đi! Trước tiền diện khách sạn có rất nhiều ngựa, các ngươi hãy chọn lấy hai con, Tửu thúc chẳng có gì để đưa tiễn, chỉ có miếng ngọc này, ngươi hãy giữ lấy.” Liễu Dật không thèm nhìn đến, lắc đầu nguây ngẩy: “Tửu thúc chẳng quá coi thường Liễu Dật rồi. Liễu Dật nào có phải hạng người chỉ vì tiền tài như thế?”
Tửu thúc lắc đầu nói: “Hảo hài tử, ngọc này nào có giá trị gì, vả lại chỉ có một phần, để làm kỷ niệm mà thôi, nếu như quả thật không nhận chính là thiếu hiệp có ý khinh chê Tửu thúc ta.” Liễu Dật cúi đầu nhìn miếng ngọc trong tay Tửu thúc, tuyền một màu huyết hồng, chỉ lớn độ phần tư một miếng ngọc hoàn chỉnh, ở trên có khắc mấy hình người màu lục, không rõ là ai, nhưng trông rất sinh động, nhìn qua cũng biết là vật đặc biệt phi thường... Liễu Dật gật đầu: “Tửu thúc đã nói thế thì tiểu điệt đành thu nhận.” Nói xong, liền tiếp lấy miếng ngọc hồng ngọc đặc biệt đó. Tửu thúc nói tiếp: “Vả lại miếng ngọc này có một truyền thuyết thần bí rất phi thường...” Liễu Dật càng lúc càng trở nên thích thú, dường như việc cấp tốc đi đến Miêu Cương chẳng còn quan trọng, lúc này chỉ muốn dông dài nghe chuyện Tửu thúc bảo hai người cùng ngồi, tự mình cũng ngồi xuống, uống thêm hớp rượu: “Hài tử, hài tử, ngươi hãy đeo miếng ngọc lên cổ trước, nó vốn là vật đeo sát trên người mà.” Liễu Dật gật đầu, dùng sợi dây đỏ xuyên qua khối hồng ngọc, đeo lên trên cổ, bỗng chốc cảm thấy thân thể tràn ngập vui sướng, thanh mát vô cùng, làm cho bản thân cảm thấy tinh thần thật hưng phấn. Liễu Dật kinh ngạc nhìn Tửu thúc hỏi: “Tại sao...?” Tửu thúc kể: “Đó chỉ là một điểm thần kỳ của nó thôi. Truyền thuyết kể rằng, miếng ngọc này vốn nguyên vẹn, sau này không biết tại sao mà bị phân thành bốn mảnh, ta nghe nói chỉ còn sót lại có một miếng này thôi. Vì thế, sau này người nên để tâm lưu ý đến mấy mảnh kia, khi nào tìm được một mảnh, chỉ cần ngươi đặt nó dưới miếng ngươi đang có, chúng sẽ tự động dung hợp cùng nhau. Khi nào tìm được cả thảy bốn mảnh, chúng sẽ tựu hội hợp thành một khối ngọc hoàn chỉnh.”" Ngừng lại nghỉ một lát, uống một hớp rượu, Tửu thúc lại kể tiếp: “Chính ra lão đầu không biết khi miếng ngọc được hòan chỉnh sẽ có công dụng gì hay không, nhưng dựa vào nhãn quang mấy mươi năm của lão đầu mà nói, miếng ngọc này nhất định không phải là vật tầm thường.” Liễu Dật liền nói: “Tửu thúc, lễ vật của ông quả là vật trân quý, Liễu Dật sợ là...” Tửu thúc thở dài: “Ngươi đã vì Phong Ma Trấn mà làm bao nhiêu chuyện, ta chỉ có thể tặng ngươi vật này, thôi thì đừng để cho lão đầu này cảm thấy bất an nữa.”
Liễu Dật lắc đầu đáp lời: “Việc này bất cứ nam nhân nhiệt huyết nào cũng nên làm như thế, Tửu thúc sao lại nói quá. Tiểu điệt phải lên đường thôi. Tửu thúc, khi xong việc tiểu điệt nhất định đi đến Thần Môn, mượn lấy bảo vật mà trừ hại cho Phong Ma Trấn.” Tửu thúc gật đầu, uống một hớp rượu rồi nói: “Đi đi, hài tử! Tửu thúc đợi ngươi trở về.” Liễu Dật không nói một lời, chuyển thân hướng về phía đối diện với khách sạn mà đi. Một trận gió lớn thổi đến, thân ảnh Tửu thúc biến mất, thay vào đó là một bóng người mang chiến giáp màu đen, ngang hông tướng quân đeo một thanh trường kiếm, áo khoác màu đen lay động trong gió, dưới ánh mặt trời mãnh liệt không thấy rõ nhân dạng, chỉ nghe tiếng tướng quân thở dài: “Vị Linh Phong, hai mươi năm trước ngươi không nên chết đi, có lẽ đó là vận mệnh định sẵn, Liễu Dật là sinh mệnh của ngươi hai mươi năm sau, chỉ hy vọng ngươi không cần phải dùng đến Lãnh Kiếm...”
-oOo
(Cổ Long - Luận)
Liễu Dật phe phẩy cây quạt, tảng đá trong lòng đã được cất đi, Cửu công chúa hiện đang do Lang vương hộ tống đến Miêu Cương, bây giờ sự tình đã đơn giản hơn nhiều, chỉ cần mau chóng đi đến Miêu Cương hội họp với bọn họ. Bình thường lúc hai người nghỉ ngơi, đều là do Thập Kiệt Nhất chuẩn bị đồ ăn; còn Liễu Dật thì bay lên hạ xuống luyện tập “Ẩn Toàn Cửu Ảnh”. Tuy không biết lai lịch bí kiếp này như thế nào, nhưng Liễu Dật cảm thấy hữu dụng phi thường. Sau khi có quyển Ẩn Toàn Cửu Ảnh, lại thêm vào Bích Ngọc Hoa Chỉ nữa, cho dù không làm được đại hiệp thì ít ra cũng khỏi bị người khác tùy tiện chém chết, đương nhiên tại thời điểm này việc luyện tâm pháp để dung hợp nội đan là không thể tránh được nữa rồi. Thập Kiệt Nhất cũng rất đảm đang trong công việc bếp núc. Cứ mỗi lần luyện công, Liễu Dật đều phải đánh vật rất vất vả với cái bao tử bởi các mùi nấu nướng thơm tho, mà thường thì Liễu Dật đành phải dừng việc luyện công vì sự mời gọi của các món ăn hấp dẫn kia. Hai người cứ lúc đi lúc nghỉ thế này, qua hết vài ngày, cũng đã đến Phong Ma Trấn. Lúc Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất trước sau tiến vào đều có cảm giác khá kỳ lạ, ở đây dường như đã khôi phục lại sự nhiệt náo bình thường của một thị trấn. Liễu Dật nhìn chừng bóng chiều, bàn bạc: “Trước hết chúng ta tìm Tửu thúc chào hỏi cái đã, sau hãy mua lấy hai thớt khoái mã, nhanh chóng lên đường.” Thập Kiệt Nhất đương nhiên không có có ý kiến, chỉ gật đầu đồng ý, hai người liền đi về phía nơi ở của Tửu thúc.
Tửu thúc dáng vẻ già lão, nằm dài trên một chiếc ghế thái sư đã cũ mèm, tay cầm một hồ rượu, chậm rãi uống từng ngụm. Liễu Dật bước đến trước, ôm quyền thi lễ: “Tửu thúc, đã lâu không gặp trông lão có vẻ hưởng thụ lắm nhỉ.” Tửu thúc mở mắt ra ra nhìn, trông thấy Liễu Dật liền lập tức ngồi dậy: “Thiếu hiệp, ngài đã trở lại rồi, dạo này trong trấn yên tĩnh lắm, cũng không thấy Hắc Hùng Tinh lẫn Hồ Ly Tinh xuất hiện, các vị nhất định là đã giết chết chúng rồi.” Thập Kiệt Nhất vỗ ngực khoe: “Đương nhiên, không thế làm sao chúng ta có thể quay trở lại được?” Tửu thúc liền đứng dậy vào nhà lấy ra hai cái ghế, mời Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất ngồi xuống. Tửu thúc uống một ngụm từ hồ rượu cầm trên tay rồi nói: “Thiếu hiệp, bản lãnh của ngươi quả là cao cường, đã trừ khử đại họa cho Phong Ma Trấn của chúng tôi. Thật là cám ơn ngươi lắm lắm. Thế là mọi người lại được hưởng thêm mấy ngày yên ổn nữa rồi.” Liễu Dật phe phẩy chiếc quạt, hấp tấp hỏi ngay: “Yêu quái đã chết, sao Tửu thúc lại nói là chỉ được thêm mấy ngày yên ổn thôi?” Tửu thúc lắc đầu thở dài: “Thiếu hiệp không biết đấy thôi, Phong Ma Trấn vốn dĩ là nơi đa tai đa nạn, trăm năm trước, có một vị cao nhân đã trấn áp một số lớn yêu ma tại Loạn Cương cách Phong Ma Trấn năm dặm. Không ngờ vài mươi năm gần đây, mấy con yêu đó bỗng nhiên phá vỡ sự phong tỏa, ban đêm mò đến Phong Ma Trấn bắt người ăn thịt.” Liễu Dật kinh ngạc: “Vị cao nhân đó sao lại sơ ý như thế, sao lại đi phong bế yêu ma ở gần bên thị trấn chứ.” Tửu thúc lắc đầu: “Cũng không thể trách vị cao nhân kia. Chỉ vì lúc bây giờ Phong Ma Trấn dân cư thưa thớt, ai mà có thể biết trước sẽ có hôm nay, cao nhân đó cũng có truyền lời lại rằng, chẳng may trăm năm sau yêu tà đột phá cấm chế, thì nên thỉnh người đến Thần Môn ở tại núi Côn Lôn mà tìm bảo vật khống chế bọn chúng.” Liễu Dật hỏi tiếp: “Về sau thế nào?” Tửu thúc uống thêm một ngụm rượu rồi tiếp tục: “Đến chừng mười hai năm trước, có người phát hiện hủ thi (xác chết thối rữa) bắt đầu đến thị trấn, tuy rằng mọi người đều nỗ lực ngăn cản, chỉ là số lượng hủ thi quá đông, sau này lại xuất hiện thêm cương thi cùng nhập bọn, người trong trấn càng thêm sợ hãi. Chỉ có điều sau khi hai con yêu quái đó xuất hiện, bọn tà ma cũng yên ắng bớt.”
Tửu thúc uống hết hớp rượu lại tiếp: “Hiện tại thiếu hiệp đã tiêu diệt hai tên yêu quái đó, lão tưởng, đám yêu tà sẽ lại xuất hiện trong nay mai...” Liễu Dật tiếp tục truy vấn: “Tửu thúc, chẳng lẽ các người không phái ai đi đến Thần Môn tìm pháp bảo để chế ngự yêu ma sao?” Tửu thúc đáp: “Có đấy, mười hai năm trước cảm thấy tình hình không ổn, đã phái người đi, nhưng đi một cái là liền mươi hai năm, đến một tin tức báo về cũng không có.” Liễu Dật hỏi: “Lẽ nào lại không phái người đi nữa hay sao?” Tửu thúc lắc đầu: “Người được phái đi không thấy thấy tin tức khẳng định đã gặp chuyện không may, người trong thôn cũng không ai dám đi nữa.” Thập Kiệt Nhất xoa xoa nắm đấm nói: “Thập Kiệt Nhất ta sẽ giúp các người giải quyết đám quái vật kia.” Tửu thúc lắc đầu: “Bọn yêu ma này và hai yêu quái kia không giống nhau, tuy rằng bọn chúng không phải là yêu ma lợi hại gì, chỉ là nhiều không đếm xuể, đừng nói lão đầu ta nói bậy hù người, thiếu hiệp có chết vì mệt cũng không giết hết bọn chúng đâu.” Tửu thúc ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thấy rằng người trong trấn chẳng còn phái được ai đi, lại gặp được thiếu hiệp là người hảo tâm, lão đầu ta thỉnh mong thiếu hiệp đi đến Thần Môn, chắc có khả năng lấy về pháp bảo phục yêu, vì Phong Ma Trấn mà trừ hại.” Nói xong, liền hạ mình quỳ xuống. Liễu Dật vội vàng đỡ lấy Tửu thúc: “Tửu thúc, sao ông lại thế, mau đứng lên, mau đứng lên! Tiểu điệt xin đáp ứng, sau khi làm xong việc, sẽ đi ngay đến Thần Môn xin mượn bảo vật.” Tửu thúc bèn đứng dậy: “Thiếu hiệp quả có lòng dạ bồ tát, người tốt tất sẽ có hậu báo.” Liễu Dật thưa: “Tửu thúc nói quá lời, hiện tại tiểu điệt có chuyện gấp phải đi đến Miêu Cương, khi nào làm xong việc này, nhất định sẽ đến Thần Môn một chuyến.” Tửu thúc mỉm cười gật gù: “Hảo hài tử, đi đi! Trước tiền diện khách sạn có rất nhiều ngựa, các ngươi hãy chọn lấy hai con, Tửu thúc chẳng có gì để đưa tiễn, chỉ có miếng ngọc này, ngươi hãy giữ lấy.” Liễu Dật không thèm nhìn đến, lắc đầu nguây ngẩy: “Tửu thúc chẳng quá coi thường Liễu Dật rồi. Liễu Dật nào có phải hạng người chỉ vì tiền tài như thế?”
Tửu thúc lắc đầu nói: “Hảo hài tử, ngọc này nào có giá trị gì, vả lại chỉ có một phần, để làm kỷ niệm mà thôi, nếu như quả thật không nhận chính là thiếu hiệp có ý khinh chê Tửu thúc ta.” Liễu Dật cúi đầu nhìn miếng ngọc trong tay Tửu thúc, tuyền một màu huyết hồng, chỉ lớn độ phần tư một miếng ngọc hoàn chỉnh, ở trên có khắc mấy hình người màu lục, không rõ là ai, nhưng trông rất sinh động, nhìn qua cũng biết là vật đặc biệt phi thường... Liễu Dật gật đầu: “Tửu thúc đã nói thế thì tiểu điệt đành thu nhận.” Nói xong, liền tiếp lấy miếng ngọc hồng ngọc đặc biệt đó. Tửu thúc nói tiếp: “Vả lại miếng ngọc này có một truyền thuyết thần bí rất phi thường...” Liễu Dật càng lúc càng trở nên thích thú, dường như việc cấp tốc đi đến Miêu Cương chẳng còn quan trọng, lúc này chỉ muốn dông dài nghe chuyện Tửu thúc bảo hai người cùng ngồi, tự mình cũng ngồi xuống, uống thêm hớp rượu: “Hài tử, hài tử, ngươi hãy đeo miếng ngọc lên cổ trước, nó vốn là vật đeo sát trên người mà.” Liễu Dật gật đầu, dùng sợi dây đỏ xuyên qua khối hồng ngọc, đeo lên trên cổ, bỗng chốc cảm thấy thân thể tràn ngập vui sướng, thanh mát vô cùng, làm cho bản thân cảm thấy tinh thần thật hưng phấn. Liễu Dật kinh ngạc nhìn Tửu thúc hỏi: “Tại sao...?” Tửu thúc kể: “Đó chỉ là một điểm thần kỳ của nó thôi. Truyền thuyết kể rằng, miếng ngọc này vốn nguyên vẹn, sau này không biết tại sao mà bị phân thành bốn mảnh, ta nghe nói chỉ còn sót lại có một miếng này thôi. Vì thế, sau này người nên để tâm lưu ý đến mấy mảnh kia, khi nào tìm được một mảnh, chỉ cần ngươi đặt nó dưới miếng ngươi đang có, chúng sẽ tự động dung hợp cùng nhau. Khi nào tìm được cả thảy bốn mảnh, chúng sẽ tựu hội hợp thành một khối ngọc hoàn chỉnh.”" Ngừng lại nghỉ một lát, uống một hớp rượu, Tửu thúc lại kể tiếp: “Chính ra lão đầu không biết khi miếng ngọc được hòan chỉnh sẽ có công dụng gì hay không, nhưng dựa vào nhãn quang mấy mươi năm của lão đầu mà nói, miếng ngọc này nhất định không phải là vật tầm thường.” Liễu Dật liền nói: “Tửu thúc, lễ vật của ông quả là vật trân quý, Liễu Dật sợ là...” Tửu thúc thở dài: “Ngươi đã vì Phong Ma Trấn mà làm bao nhiêu chuyện, ta chỉ có thể tặng ngươi vật này, thôi thì đừng để cho lão đầu này cảm thấy bất an nữa.”
Liễu Dật lắc đầu đáp lời: “Việc này bất cứ nam nhân nhiệt huyết nào cũng nên làm như thế, Tửu thúc sao lại nói quá. Tiểu điệt phải lên đường thôi. Tửu thúc, khi xong việc tiểu điệt nhất định đi đến Thần Môn, mượn lấy bảo vật mà trừ hại cho Phong Ma Trấn.” Tửu thúc gật đầu, uống một hớp rượu rồi nói: “Đi đi, hài tử! Tửu thúc đợi ngươi trở về.” Liễu Dật không nói một lời, chuyển thân hướng về phía đối diện với khách sạn mà đi. Một trận gió lớn thổi đến, thân ảnh Tửu thúc biến mất, thay vào đó là một bóng người mang chiến giáp màu đen, ngang hông tướng quân đeo một thanh trường kiếm, áo khoác màu đen lay động trong gió, dưới ánh mặt trời mãnh liệt không thấy rõ nhân dạng, chỉ nghe tiếng tướng quân thở dài: “Vị Linh Phong, hai mươi năm trước ngươi không nên chết đi, có lẽ đó là vận mệnh định sẵn, Liễu Dật là sinh mệnh của ngươi hai mươi năm sau, chỉ hy vọng ngươi không cần phải dùng đến Lãnh Kiếm...”
-oOo
/272
|