Tối tăm, tất cả đều tăm tối. Trong không gian đen tối không thể nhìn được gì, không có đất trời hay phương hướng, hắc khí vô tận cấu thành không gian này, bọn Lam Ảnh đành đứng trong bóng tối cảm giác nỗi sợ bị tập kích, sợ cây kiếm của Liễu Dật.
Thời gian nhỏ giọt, sợ hãi nặng dần trong tim mỗi người, càng lúc càng đáng sợ, cây kiếm của Liễu Dật như tử thần trong đêm đen, từng bước đến gần họ, lưu lại đau đớn trên thân thể họ.
Lam Nhận đứng cạnh Lam Ảnh cũng trở nên bất an, vừa phòng bị xung quanh vừa hỏi: “Ca ca, chúng ta cứ thế này mà chết sao? Lẽ nào không có cách rời đi?” Lam Ảnh lí nào không muốn thoát ra nhưng vô lực, quả thật hắn chưa bao giờ tính đến việc mình sẽ lâm vào tuyệt cảnh thế này. Lòng hắn bất an, gần như không thể nín nhịn được nữa, qua một lúc lâu vẫn không trả lời muội muội.
Tô Thiếu đột nhiên xen lời: “Không gian tối tăm này hoàn toàn là một tiểu thế giới, sức mạnh của nó phủ khắp mọi vật nên sức mạnh của ảo giới vô dụng, nếu muốn toát đi, tôi thấy…vẫn còn một cách.” Lời lẽ của gã mang lại sinh cơ cho tất cả, Lam Nhận vội hỏi: “Ngươi có cách gì?” Tô Thiếu tựa hồ nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp: “Có lẽ sức mạnh của Thiên Chi Chương không thể phá giải, bất quá sức mạnh của ta và Thiên Chi Chương không giống nhau, ta có thể dùng sức mạnh của tử linh phá một lối ra để chúng ta thoát đi, phải thật nhanh, nhưng ta phá lối ở bất cứ chỗ nào cũng bị Liễu Dật phát hiện ngay lập tức, có thoát được hay không phụ thuộc vào tốc độ của chúng ta.” Lời Tô Thiếu rất rõ ràng, trong lòng mỗi người lại suy nghĩ khác nhau, theo đó người cuối cùng nhiều khả năng không thể thoát được. Gã vừa dứt lời, bốn vị quân chủ liền hướng về nơi gã đứng, họ đều hiểu nếu cách quá xa, rất có thể không thoát đi được.
Lam Nhận giục: “Tốt, tốt quá rồi, ngươi bắt đầu đi.” Tô Thiếu gật đầu, dừng lại một chốc như nghĩ ngợi gì đó, giọng nói lạnh lùng của Liễu Dật vọng lại: “Rất hay, đúng là rất hay, Tô Thiếu, ngươi thấy có đáng không? Nếu ngươi mở một lối ra trong không gian tối đen, người cuối cùng không thể thoát được nhất định là ngươi, thật sự như vậy có đáng không?” Lời nói của chàng lạnh lùng cực độ, nhưng lại ngập ý châm biếm, ai cũng hiểu muốn phá lối ra Tô Thiếu tất phải dốc hết sức, khi mọi người thoát đi, không còn ai tiếp sức cho gã để tử linh mở không gian, gã tất nhiên sẽ vĩnh viễn phải lưu lại trong bóng tối hoặc bị Liễu Dật giết chết.
Sắc mặt Tô Thiếu tịnh không biến đổi nhiều, hiển nhiên gã đã nghĩ đến trường hợp này, nếu Liễu Dật không nói ra chắc gã cũng không cho người khác biết. Lam Nhận hình như động dung, tỏ ra nghi vấn: “Hắn nói ngươi sẽ phải lưu lại đây ư?” Tô Thiếu gật đầu, đột nhiên mỉm cười, nụ cười mất hẳn vẻ hào phóng, sảng khoái, tràn trề bi thương, đáp: “Không sao đâu, ta một mình ở lại đây cũng được, cô thoát ra là được rồi, ca ca không sao thì nên rời khỏi đây, đừng quay lại làm gì, chúng ta không phải là đối thủ của y.” Rõ ràng Tô Thiếu hiện giờ so với lúc xưa đã trải đời hơn rất nhiều, tình cảm đơn phương khiến gã học được rất nhiều điều.
Lam Nhận đột ngột lắc đầu: “Không được.” không hiểu sao, chưa hề nghĩ ngợi gì mà nàng đã thốt ra hai chữ đó.
Cùng lúc, không gian tối tăm ngưng tụ khí lưu, hình thành vũng xoáy phía trước bọn Lam Nhận, liên tục chuyển động qua lại. Một thân ảnh màu đen chầm chậm xuất hiện, chỉ là một chiếc bóng nhưng ai cũng hiểu đó là tử thần trong bóng đêm.
Bóng đen, trường kiếm cũng đen, mái tóc dài tung bay, ánh mắt đỏ ngầu, tạo thành cảm giâc đáng sợ trong bóng tối. Thân hình Liễu Dật vừa dừng lại, Lam Ảnh đã quát to: “Xuất.” Lập tức mười hai quang cầu hình thành quanh người chàng, tấn công theo các vị trí, góc độ khác nhau.
Tiếng “bộp, bộp” vang lên, mười hai quang cầu trắng toát xạ vào bóng đen, đó là Thiên Chi Chương của Lam Ảnh, nhưng cũng như bóng đêm thần bí, kết quả lại khiến hắn không thể chấp nhận. Mười hai quang cầu sắc lẹm xạ vào bóng đen liền tự va vào nhau, y như bóng đen không có thực thể.
Lam Ảnh thu hồi Thiên Chi Chương, giọng nói lạnh toát ngập vẻ trào lộng của Liễu Dật lại vọng đến: “Ta không ngờ ngươi lại ấu trĩ như vậy, không gian này lúc nào cũng có thể sáng tạo một thân thể mới, ngươi tưởng đả thương được ta sao?” Lam Ảnh cơ hồ suy sụp, quát vang với Tô Thiếu: “Dùng sức mạnh của ngươi mở lối ra đi, ta muốn rời khỏi.” Thanh âm cực lớn, ai cũng nghe rõ, cùng lúc Lam Nhận nhìn ca ca với ánh mắt không dám tin vào tai mình.
Tuy nàng rất yêu thương ca ca, nguyện ý làm mọi chuyện vì hắn nhưng giờ đã cảm thấy lay động, nếu ca ca và nàng rời đi, Tô Thiếu chắc sẽ chết ở đây, Liễu Dật không đời nào bỏ qua địch nhân thế này. Nàng không yêu Tô Thiếu nhưng gần nhau đã lâu, nàng đã quen với sự tồn tại của gã, nếu giờ gã đột nhiên biến mất, nàng có phần hụt hẫng.
Cùng lúc, giọng Liễu Dật lại từ trong bóng tối truyền lại: “Được, Lam Ảnh, đế quân của ta, để ta cho ngươi một cơ hội chọn lựa, ngươi có thể li khai hoặc ở lại.” Hiển nhiên Liễu Dật hoàng toàn dựa vào sức mạnh của mình khống chế cục diện hiện giờ, chàng không muốn thả cho Lam Ảnh đi nhưng một ý nghĩ khác phá tan kế hoạch ban đầu của chàng. Bằng vào sức mạnh hiện thời, chàng tịnh không sợ Lam Ảnh nhưng một người khác khiến chàng không thể không phòng bị, là Tô Thiếu. Nói đơn giản, chẳng qua Lam Ảnh không hiểu về không gian tối tăm, sáng tạo thế giới kiểu này cần rất nhiều sức mạnh, lượng tiêu hao khó lòng tưởng tượng, nên nếu Lam Ảnh dụng tâm suy nghĩ thật kĩ thì không cần hi sinh Tô Thiếu cũng sẽ nhanh chóng tìm được lối ra, song lúc này hắn đã loạn, còn nghĩ ngợi được gì nữa.
Lam Nhận van nài: “Ca ca, không được, chúng ta không thể để Tô Thiếu lưu lại đây.” Không hiểu vì cớ gì, vốn trong lòng nàng có một nam tử khác nhưng giờ nàng không nhớ đến người đó, lựa chọn trước mắt khiến nàng không cố kị gì nữa.
Lam Ảnh lắc đầu: “Muội còn không hiểu ư? Nếu hắn không mở lối ra, chúng ta chỉ còn nước chết ở đây, muội muốn nhìn thấy ca ca mất mạng sao? Mau kêu hắn mở lối đi.” Lam Ảnh đã không còn cố kị gì nữa, giờ y chỉ muốn rời đi, hà huống Liễu Dật đã nói rõ chỉ cần Tô Thiếu có thể mở lối, bọn họ sẽ được phép rời đi.
Như chiếc bóng trong màn đêm, giọng nói của Liễu Dật lại vang vọng: “Lam Ảnh, ngươi còn nghĩ gì nữa, ngươi nên nhớ, ở đây ta lúc nào cũng giết được ngươi, mặc cho ngươi có Thiên Chi Chương bảo vệ cũng không chống nổi ma kiếm sắc bén, đây là cơ hội cuối cùng ta cho ngươi.” Lam Ảnh quát: “Được, ma quân, nhớ lấy lời ngươi nói, chỉ cần ta có thể thoát, quyết không bỏ qua cho ngươi.” Bóng đen lại vang lên tiếng nói: “Vốn ngươi phải chết tại đây nhưng ta thình lình không muốn giết ngươi, nên những gì ngươi nói cũng là ta muốn nói, hôm nay ngươi cứ đi, vô luận người tránh né ở đâu, trên trời hay ở Nhân gian, Liễu Dật cũng đợi ngươi tới, ngươi chuẩn bị thưởng thức Bi Mộng Kiếm sắc bén đi.” Những gì chàng nói thể hiện rõ tâm tình, rốt cuộc chàng đã kế thừa sức mạnh của Chân ma, có được hắc ám chi tâm, không cần phải tránh né nữa, con đường của chàng do chính chàng quyết định.
Lời lẽ của chàng lạnh tanh, không có dấu hiệu tình cảm, câu nào cũng như kiếm sắc xuyên vào lòng Lam Ảnh, ánh mắt hắn nhanh nhẹn chuyển động, tay phải lật lại, xoay xoay cực nhanh, một cây trường đao to lớn xuất hiện, lưỡi dao kề lên cổ Tô Thiếu.
Mọ việc xảy ra quá ư đột nhiên, quá nhanh, không cho người ta cơ hội chuẩn bị, ngay cả kẻ có tu vi cỡ Tô Thiếu cũng không ngờ Lam Ảnh đột ngột hạ thủ với mình. Lam Nhận kinh hãi, song thủ nhanh chóng giữ tay ca ca: “Ca ca, huynh định làm gì?” Kì thật nàng là người thông minh, trường đao của Lam Ảnh xuất ra, làm gì có chuyện nàng không hiểu ý, chỉ là chưa kịp phản ứng. Lam Ảnh lạnh lẽo đáp: “Muội muội, ta không thể làm khác, nếu hắn không mở lối ra, không ai trong chúng ta thoát được.” Nói đoạn liếc mắt nhìn Tô Thiếu.
Ánh mắt Tô Thiếu lướt qua một tia tình cảm rất khó nhận ra, có lẽ là cảm tình chân thật giữa mỗi người với nhau, rốt cuộc gã hướng ánh mắt lên mình Lam Nhận: “Ca ca cô nói đúng, nếu tôi không mở lối, tất cả sẽ chết ở đây.” Lam Nhận lắc mạnh đầu, hỏi với vẻ gấp rút: “Còn ngươi?” Ánh mắt gã liền trở nên trống không, đúng thế, còn gã thì sao? Nghĩ đến đây, trường kiếm trên tay phải gã nhanh chóng chuyển động, “choang”, gạt ngay trường đao của Lam Ảnh, chầm chậm rời ánh mắt đi, thấp giọng: “Tôi vốn không nân tồn tại, lâu nay rồi không biết mình rốt lại là gì, thật sự đã mỏi mệt rồi, nếu giúp cô thoát thân dẫu tôi có chết cũng không sao.” Lam Nhận đột nhiên kích động, không hiểu sao lời Tô Thiếu khiến nàng rất khó chịu, đúng thế, xưa nay gã vẫn ở bên nàng nhưng nàng đã bỏ qua, hôm nay gã muốn ra đi nàng mới nhận ra bóng hình gã, nhất thời nàng có bao điều muốn nói nhưng không thể nói thành lời, điều duy nhất muốn làm là không để y ra đi.
Song Tô Thiếu cơ hồ đã hạ quyết tâm, nhìn thân ảnh đen ngòm của Liễu Dật ở xa xa, cười lạnh lẽo, bước lên mấy bước, rồi thanh trường kiếm nhanh chóng chuyển động, rời khỏi tay, “soạt” một tiếng, cắm xuống đất, đòng thời gã lẩm nhẩm niệm mấy câu.
Quanh cây trường kiếm nhanh chóng xuất hiện bốn vòng tròn màu lục xạ ra lục quang, tử linh từ dưới dất trồi lên, kéo theo tiếng kêu ai oán, sau cùng nhập vào trên cao.
Song thủ Tô Thiếu liên tục phát ra chân nguyên mãnh liệt, dùng lục khí thôi động bốn vòng tròn, lất trường kiếm làm trung tâm nhanh chóng chuyển động, quang mang ngưng tụ lại, lục quang rải xuống, giữa không gian tối tăm liền hiện ra một khung cửa lớn.
Tô Thiếu vừa duy trì vòng sáng vừa quát lớn: “Các ngươi mau rời đi.” Lam Ảnh và bốn vị quân chủ phản ứng đầu tiên, không ai lãng phí thời gian, thân ảnh Lam Ảnh khẽ động tiến thẳng vào khung cửa, hắn biết trong thế giới tối tăm này đó là lối thoát duy nhất. Trong sát na rời đi, giọng nói của hắn lập lờ giữa bóng đem: “Ma quân, có ta không có ngươi, tranh đấu giữa chúng ta không bao giờ ngừng.” Thân ảnh Liễu Dật lắc đầu, tựa hồ than thở, Lam Ảnh nói không sai, chàng và hắn là đối đầu trời sinh, chỉ một người có thể sống sót, sau đận này, chàng sẽ dùng thân phận chủ nhân Ma giới truy sát hắn.
Sau Lam Ảnh, bốn vị quân chủ cũng rời đi, không gian tối tăm khiến họ kinh hoảng, giờ Tô Thiếu mở lối, họ không nghĩ ngợi gì, họ phải theo Lam Ảnh rời khỏi nơi đáng sợ này. Nháy mắt sau chỉ còn lại Lam Nhận cùng Tô Thiếu đang cố duy trì khung cửa. Phía xa là ánh mắt đỏ lòm như máu trong bóng tối của Liễu Dật.
Một lát sau, Lam Nhận vẫn không có động tĩnh, cơ hồ ngây ngẩn, Tô Thiếu không nén được, giục: “Cô mau đi đi, tôi không thể duy trì quá lâu.” Lam Nhận vẫn không có phản ứng.
Không biết thời gian qua bao lâu, nhưng trong không gian tối tăm lại dài dằng dặc, rốt cuộc, Lam Nhận cũng tỉnh lại, lắc đầu nói: “Ta đi rồi, ngươi thoát được sao?” Tô Thiếu lắc đầu, ngừng một lát rồi đáp: “Khung cửa này bắt buộc phải có một người duy trì, thế nào cũng phải có một người ở lại, cô mau đi đi.” Bất kể sự tình phức tạp hay đơn giản, gã cũng muốn Lam Nhận rời đi, từ ngày gặp nha đầu này, gã đã tiếp nhận không biết bao nhiêu kiểu tình cảm, một phần cảm giác đó khiến gã biến thành như ngày nay, chiến thắng được Cửu U ma thần, trở thành ma thần mới.
Nhưng giờ không hiểu vì sao, Lam Nhận vẫn đứng ngơ ngẩn, tựa hồ quê đi sự đáng sợ của không gian tối tăm, giọng nói của Liễu Dật từ bóng đêm truyền lại: “Lam Nhận, cô giết Thiên Kiêu, vốn ta không thể tha được nhưng tọ đã chịu hi sinh, vậy ta để một trong hai người được sống, chọn đi.” Tuy chàng nói vậy nhưng trong lòng chàng nghĩ khác, muốn thả Lam Ảnh, giữ Tô Thiếu lại.
Giọng nói lạnh lẽo khiến thần trí Lam Nhận tỉnh lại, vội chạy đến bên Tô Thiếu nói: “Ngươi đi đi, ta giúp ngươi duy trì khung cửa.” Lời lẽ gấp gáp nhưng thập phần kiên định, chưa dứt lời nàng đã đấy chân nguyên mạnh mẽ vào trong làn lục quang.
Tô Thiếu lắc đầu: “Ta không đi đâu, cô đi đi, nếu cô ở lại đây hoặc chết đi, thì trong thời loạn li này ta sống không còn ý nghĩa gì nữa, cô hiểu không? Ta không sợ ca ca cô, y không uy hiếp được ta, nếu ta không muốn mở lối, không ai uy hiếp nổi đâu.” Lam Nhận vừa nghe vừa điểm đầu, cảm động khiến trong mắt nàng ươn ướt, trong lúc sinh tử quan đầu, ca ca đã bỏ rơi nàng, người ở lại chính là gã thiếu gia vừa quen vừa lạ. Đột nhiên ánh mắt nàng mờ đi, đã lâu như vậy, rốt cuộc là vì điều gì? Vì ca ca làm mọi chuyện, giết người, không tiếc bất cứ điều gì, nhưng chuyện hôm nay khiến lòng nàng không ngừng lay động, lẽ nào mọi việc trong quá khứ đều là sai lầm?
Giọng nói của Tô Thiếu lại vang lên: “Cô đi tìm ca ca nhanh lên, tôi chỉ là một người khách qua đường lạ lẫm, sau này cô sẽ quân tôi.”
Lam Nhận lắc đầu, định nói gì đó nhưng không thành lời, sau cùng sắc mặt nàng trở lại bình thường, tựa hồ đã hạ quyết tâm, quay qua nới với Tô Thiếu: “Ngươi không làm sai, không nên mất mạng, ca ca ta làm sai phải do muội muội chịu, để ta ở lại.” Tô Thiếu lắc đầu, nhìn nàng rồi nhẹ giọng: “Lẽ nào cô còn không hiểu? Tôi biến thành như ngày nay là không còn lối thoát, ở bên cô lâu như vậy, có thể ngày ngày được thấy cô, tôi đã không còn gì ân hận nữa, có chết cũng không sợ, nhưng…nếu tôi rời khỏi đây đến một thế giới không có cô, không phải thế là quá cô đơn sao? Tôi có thể sẽ sống nhưng không bằng chết đi.” Cùng lúc, thân ảnh đen ngòm của Liễu Dật lại phát ra giọng nói lạnh tanh: “Ta có thể khiến cả hai ngươi đều sống sót.”
Thời gian nhỏ giọt, sợ hãi nặng dần trong tim mỗi người, càng lúc càng đáng sợ, cây kiếm của Liễu Dật như tử thần trong đêm đen, từng bước đến gần họ, lưu lại đau đớn trên thân thể họ.
Lam Nhận đứng cạnh Lam Ảnh cũng trở nên bất an, vừa phòng bị xung quanh vừa hỏi: “Ca ca, chúng ta cứ thế này mà chết sao? Lẽ nào không có cách rời đi?” Lam Ảnh lí nào không muốn thoát ra nhưng vô lực, quả thật hắn chưa bao giờ tính đến việc mình sẽ lâm vào tuyệt cảnh thế này. Lòng hắn bất an, gần như không thể nín nhịn được nữa, qua một lúc lâu vẫn không trả lời muội muội.
Tô Thiếu đột nhiên xen lời: “Không gian tối tăm này hoàn toàn là một tiểu thế giới, sức mạnh của nó phủ khắp mọi vật nên sức mạnh của ảo giới vô dụng, nếu muốn toát đi, tôi thấy…vẫn còn một cách.” Lời lẽ của gã mang lại sinh cơ cho tất cả, Lam Nhận vội hỏi: “Ngươi có cách gì?” Tô Thiếu tựa hồ nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp: “Có lẽ sức mạnh của Thiên Chi Chương không thể phá giải, bất quá sức mạnh của ta và Thiên Chi Chương không giống nhau, ta có thể dùng sức mạnh của tử linh phá một lối ra để chúng ta thoát đi, phải thật nhanh, nhưng ta phá lối ở bất cứ chỗ nào cũng bị Liễu Dật phát hiện ngay lập tức, có thoát được hay không phụ thuộc vào tốc độ của chúng ta.” Lời Tô Thiếu rất rõ ràng, trong lòng mỗi người lại suy nghĩ khác nhau, theo đó người cuối cùng nhiều khả năng không thể thoát được. Gã vừa dứt lời, bốn vị quân chủ liền hướng về nơi gã đứng, họ đều hiểu nếu cách quá xa, rất có thể không thoát đi được.
Lam Nhận giục: “Tốt, tốt quá rồi, ngươi bắt đầu đi.” Tô Thiếu gật đầu, dừng lại một chốc như nghĩ ngợi gì đó, giọng nói lạnh lùng của Liễu Dật vọng lại: “Rất hay, đúng là rất hay, Tô Thiếu, ngươi thấy có đáng không? Nếu ngươi mở một lối ra trong không gian tối đen, người cuối cùng không thể thoát được nhất định là ngươi, thật sự như vậy có đáng không?” Lời nói của chàng lạnh lùng cực độ, nhưng lại ngập ý châm biếm, ai cũng hiểu muốn phá lối ra Tô Thiếu tất phải dốc hết sức, khi mọi người thoát đi, không còn ai tiếp sức cho gã để tử linh mở không gian, gã tất nhiên sẽ vĩnh viễn phải lưu lại trong bóng tối hoặc bị Liễu Dật giết chết.
Sắc mặt Tô Thiếu tịnh không biến đổi nhiều, hiển nhiên gã đã nghĩ đến trường hợp này, nếu Liễu Dật không nói ra chắc gã cũng không cho người khác biết. Lam Nhận hình như động dung, tỏ ra nghi vấn: “Hắn nói ngươi sẽ phải lưu lại đây ư?” Tô Thiếu gật đầu, đột nhiên mỉm cười, nụ cười mất hẳn vẻ hào phóng, sảng khoái, tràn trề bi thương, đáp: “Không sao đâu, ta một mình ở lại đây cũng được, cô thoát ra là được rồi, ca ca không sao thì nên rời khỏi đây, đừng quay lại làm gì, chúng ta không phải là đối thủ của y.” Rõ ràng Tô Thiếu hiện giờ so với lúc xưa đã trải đời hơn rất nhiều, tình cảm đơn phương khiến gã học được rất nhiều điều.
Lam Nhận đột ngột lắc đầu: “Không được.” không hiểu sao, chưa hề nghĩ ngợi gì mà nàng đã thốt ra hai chữ đó.
Cùng lúc, không gian tối tăm ngưng tụ khí lưu, hình thành vũng xoáy phía trước bọn Lam Nhận, liên tục chuyển động qua lại. Một thân ảnh màu đen chầm chậm xuất hiện, chỉ là một chiếc bóng nhưng ai cũng hiểu đó là tử thần trong bóng đêm.
Bóng đen, trường kiếm cũng đen, mái tóc dài tung bay, ánh mắt đỏ ngầu, tạo thành cảm giâc đáng sợ trong bóng tối. Thân hình Liễu Dật vừa dừng lại, Lam Ảnh đã quát to: “Xuất.” Lập tức mười hai quang cầu hình thành quanh người chàng, tấn công theo các vị trí, góc độ khác nhau.
Tiếng “bộp, bộp” vang lên, mười hai quang cầu trắng toát xạ vào bóng đen, đó là Thiên Chi Chương của Lam Ảnh, nhưng cũng như bóng đêm thần bí, kết quả lại khiến hắn không thể chấp nhận. Mười hai quang cầu sắc lẹm xạ vào bóng đen liền tự va vào nhau, y như bóng đen không có thực thể.
Lam Ảnh thu hồi Thiên Chi Chương, giọng nói lạnh toát ngập vẻ trào lộng của Liễu Dật lại vọng đến: “Ta không ngờ ngươi lại ấu trĩ như vậy, không gian này lúc nào cũng có thể sáng tạo một thân thể mới, ngươi tưởng đả thương được ta sao?” Lam Ảnh cơ hồ suy sụp, quát vang với Tô Thiếu: “Dùng sức mạnh của ngươi mở lối ra đi, ta muốn rời khỏi.” Thanh âm cực lớn, ai cũng nghe rõ, cùng lúc Lam Nhận nhìn ca ca với ánh mắt không dám tin vào tai mình.
Tuy nàng rất yêu thương ca ca, nguyện ý làm mọi chuyện vì hắn nhưng giờ đã cảm thấy lay động, nếu ca ca và nàng rời đi, Tô Thiếu chắc sẽ chết ở đây, Liễu Dật không đời nào bỏ qua địch nhân thế này. Nàng không yêu Tô Thiếu nhưng gần nhau đã lâu, nàng đã quen với sự tồn tại của gã, nếu giờ gã đột nhiên biến mất, nàng có phần hụt hẫng.
Cùng lúc, giọng Liễu Dật lại từ trong bóng tối truyền lại: “Được, Lam Ảnh, đế quân của ta, để ta cho ngươi một cơ hội chọn lựa, ngươi có thể li khai hoặc ở lại.” Hiển nhiên Liễu Dật hoàng toàn dựa vào sức mạnh của mình khống chế cục diện hiện giờ, chàng không muốn thả cho Lam Ảnh đi nhưng một ý nghĩ khác phá tan kế hoạch ban đầu của chàng. Bằng vào sức mạnh hiện thời, chàng tịnh không sợ Lam Ảnh nhưng một người khác khiến chàng không thể không phòng bị, là Tô Thiếu. Nói đơn giản, chẳng qua Lam Ảnh không hiểu về không gian tối tăm, sáng tạo thế giới kiểu này cần rất nhiều sức mạnh, lượng tiêu hao khó lòng tưởng tượng, nên nếu Lam Ảnh dụng tâm suy nghĩ thật kĩ thì không cần hi sinh Tô Thiếu cũng sẽ nhanh chóng tìm được lối ra, song lúc này hắn đã loạn, còn nghĩ ngợi được gì nữa.
Lam Nhận van nài: “Ca ca, không được, chúng ta không thể để Tô Thiếu lưu lại đây.” Không hiểu vì cớ gì, vốn trong lòng nàng có một nam tử khác nhưng giờ nàng không nhớ đến người đó, lựa chọn trước mắt khiến nàng không cố kị gì nữa.
Lam Ảnh lắc đầu: “Muội còn không hiểu ư? Nếu hắn không mở lối ra, chúng ta chỉ còn nước chết ở đây, muội muốn nhìn thấy ca ca mất mạng sao? Mau kêu hắn mở lối đi.” Lam Ảnh đã không còn cố kị gì nữa, giờ y chỉ muốn rời đi, hà huống Liễu Dật đã nói rõ chỉ cần Tô Thiếu có thể mở lối, bọn họ sẽ được phép rời đi.
Như chiếc bóng trong màn đêm, giọng nói của Liễu Dật lại vang vọng: “Lam Ảnh, ngươi còn nghĩ gì nữa, ngươi nên nhớ, ở đây ta lúc nào cũng giết được ngươi, mặc cho ngươi có Thiên Chi Chương bảo vệ cũng không chống nổi ma kiếm sắc bén, đây là cơ hội cuối cùng ta cho ngươi.” Lam Ảnh quát: “Được, ma quân, nhớ lấy lời ngươi nói, chỉ cần ta có thể thoát, quyết không bỏ qua cho ngươi.” Bóng đen lại vang lên tiếng nói: “Vốn ngươi phải chết tại đây nhưng ta thình lình không muốn giết ngươi, nên những gì ngươi nói cũng là ta muốn nói, hôm nay ngươi cứ đi, vô luận người tránh né ở đâu, trên trời hay ở Nhân gian, Liễu Dật cũng đợi ngươi tới, ngươi chuẩn bị thưởng thức Bi Mộng Kiếm sắc bén đi.” Những gì chàng nói thể hiện rõ tâm tình, rốt cuộc chàng đã kế thừa sức mạnh của Chân ma, có được hắc ám chi tâm, không cần phải tránh né nữa, con đường của chàng do chính chàng quyết định.
Lời lẽ của chàng lạnh tanh, không có dấu hiệu tình cảm, câu nào cũng như kiếm sắc xuyên vào lòng Lam Ảnh, ánh mắt hắn nhanh nhẹn chuyển động, tay phải lật lại, xoay xoay cực nhanh, một cây trường đao to lớn xuất hiện, lưỡi dao kề lên cổ Tô Thiếu.
Mọ việc xảy ra quá ư đột nhiên, quá nhanh, không cho người ta cơ hội chuẩn bị, ngay cả kẻ có tu vi cỡ Tô Thiếu cũng không ngờ Lam Ảnh đột ngột hạ thủ với mình. Lam Nhận kinh hãi, song thủ nhanh chóng giữ tay ca ca: “Ca ca, huynh định làm gì?” Kì thật nàng là người thông minh, trường đao của Lam Ảnh xuất ra, làm gì có chuyện nàng không hiểu ý, chỉ là chưa kịp phản ứng. Lam Ảnh lạnh lẽo đáp: “Muội muội, ta không thể làm khác, nếu hắn không mở lối ra, không ai trong chúng ta thoát được.” Nói đoạn liếc mắt nhìn Tô Thiếu.
Ánh mắt Tô Thiếu lướt qua một tia tình cảm rất khó nhận ra, có lẽ là cảm tình chân thật giữa mỗi người với nhau, rốt cuộc gã hướng ánh mắt lên mình Lam Nhận: “Ca ca cô nói đúng, nếu tôi không mở lối, tất cả sẽ chết ở đây.” Lam Nhận lắc mạnh đầu, hỏi với vẻ gấp rút: “Còn ngươi?” Ánh mắt gã liền trở nên trống không, đúng thế, còn gã thì sao? Nghĩ đến đây, trường kiếm trên tay phải gã nhanh chóng chuyển động, “choang”, gạt ngay trường đao của Lam Ảnh, chầm chậm rời ánh mắt đi, thấp giọng: “Tôi vốn không nân tồn tại, lâu nay rồi không biết mình rốt lại là gì, thật sự đã mỏi mệt rồi, nếu giúp cô thoát thân dẫu tôi có chết cũng không sao.” Lam Nhận đột nhiên kích động, không hiểu sao lời Tô Thiếu khiến nàng rất khó chịu, đúng thế, xưa nay gã vẫn ở bên nàng nhưng nàng đã bỏ qua, hôm nay gã muốn ra đi nàng mới nhận ra bóng hình gã, nhất thời nàng có bao điều muốn nói nhưng không thể nói thành lời, điều duy nhất muốn làm là không để y ra đi.
Song Tô Thiếu cơ hồ đã hạ quyết tâm, nhìn thân ảnh đen ngòm của Liễu Dật ở xa xa, cười lạnh lẽo, bước lên mấy bước, rồi thanh trường kiếm nhanh chóng chuyển động, rời khỏi tay, “soạt” một tiếng, cắm xuống đất, đòng thời gã lẩm nhẩm niệm mấy câu.
Quanh cây trường kiếm nhanh chóng xuất hiện bốn vòng tròn màu lục xạ ra lục quang, tử linh từ dưới dất trồi lên, kéo theo tiếng kêu ai oán, sau cùng nhập vào trên cao.
Song thủ Tô Thiếu liên tục phát ra chân nguyên mãnh liệt, dùng lục khí thôi động bốn vòng tròn, lất trường kiếm làm trung tâm nhanh chóng chuyển động, quang mang ngưng tụ lại, lục quang rải xuống, giữa không gian tối tăm liền hiện ra một khung cửa lớn.
Tô Thiếu vừa duy trì vòng sáng vừa quát lớn: “Các ngươi mau rời đi.” Lam Ảnh và bốn vị quân chủ phản ứng đầu tiên, không ai lãng phí thời gian, thân ảnh Lam Ảnh khẽ động tiến thẳng vào khung cửa, hắn biết trong thế giới tối tăm này đó là lối thoát duy nhất. Trong sát na rời đi, giọng nói của hắn lập lờ giữa bóng đem: “Ma quân, có ta không có ngươi, tranh đấu giữa chúng ta không bao giờ ngừng.” Thân ảnh Liễu Dật lắc đầu, tựa hồ than thở, Lam Ảnh nói không sai, chàng và hắn là đối đầu trời sinh, chỉ một người có thể sống sót, sau đận này, chàng sẽ dùng thân phận chủ nhân Ma giới truy sát hắn.
Sau Lam Ảnh, bốn vị quân chủ cũng rời đi, không gian tối tăm khiến họ kinh hoảng, giờ Tô Thiếu mở lối, họ không nghĩ ngợi gì, họ phải theo Lam Ảnh rời khỏi nơi đáng sợ này. Nháy mắt sau chỉ còn lại Lam Nhận cùng Tô Thiếu đang cố duy trì khung cửa. Phía xa là ánh mắt đỏ lòm như máu trong bóng tối của Liễu Dật.
Một lát sau, Lam Nhận vẫn không có động tĩnh, cơ hồ ngây ngẩn, Tô Thiếu không nén được, giục: “Cô mau đi đi, tôi không thể duy trì quá lâu.” Lam Nhận vẫn không có phản ứng.
Không biết thời gian qua bao lâu, nhưng trong không gian tối tăm lại dài dằng dặc, rốt cuộc, Lam Nhận cũng tỉnh lại, lắc đầu nói: “Ta đi rồi, ngươi thoát được sao?” Tô Thiếu lắc đầu, ngừng một lát rồi đáp: “Khung cửa này bắt buộc phải có một người duy trì, thế nào cũng phải có một người ở lại, cô mau đi đi.” Bất kể sự tình phức tạp hay đơn giản, gã cũng muốn Lam Nhận rời đi, từ ngày gặp nha đầu này, gã đã tiếp nhận không biết bao nhiêu kiểu tình cảm, một phần cảm giác đó khiến gã biến thành như ngày nay, chiến thắng được Cửu U ma thần, trở thành ma thần mới.
Nhưng giờ không hiểu vì sao, Lam Nhận vẫn đứng ngơ ngẩn, tựa hồ quê đi sự đáng sợ của không gian tối tăm, giọng nói của Liễu Dật từ bóng đêm truyền lại: “Lam Nhận, cô giết Thiên Kiêu, vốn ta không thể tha được nhưng tọ đã chịu hi sinh, vậy ta để một trong hai người được sống, chọn đi.” Tuy chàng nói vậy nhưng trong lòng chàng nghĩ khác, muốn thả Lam Ảnh, giữ Tô Thiếu lại.
Giọng nói lạnh lẽo khiến thần trí Lam Nhận tỉnh lại, vội chạy đến bên Tô Thiếu nói: “Ngươi đi đi, ta giúp ngươi duy trì khung cửa.” Lời lẽ gấp gáp nhưng thập phần kiên định, chưa dứt lời nàng đã đấy chân nguyên mạnh mẽ vào trong làn lục quang.
Tô Thiếu lắc đầu: “Ta không đi đâu, cô đi đi, nếu cô ở lại đây hoặc chết đi, thì trong thời loạn li này ta sống không còn ý nghĩa gì nữa, cô hiểu không? Ta không sợ ca ca cô, y không uy hiếp được ta, nếu ta không muốn mở lối, không ai uy hiếp nổi đâu.” Lam Nhận vừa nghe vừa điểm đầu, cảm động khiến trong mắt nàng ươn ướt, trong lúc sinh tử quan đầu, ca ca đã bỏ rơi nàng, người ở lại chính là gã thiếu gia vừa quen vừa lạ. Đột nhiên ánh mắt nàng mờ đi, đã lâu như vậy, rốt cuộc là vì điều gì? Vì ca ca làm mọi chuyện, giết người, không tiếc bất cứ điều gì, nhưng chuyện hôm nay khiến lòng nàng không ngừng lay động, lẽ nào mọi việc trong quá khứ đều là sai lầm?
Giọng nói của Tô Thiếu lại vang lên: “Cô đi tìm ca ca nhanh lên, tôi chỉ là một người khách qua đường lạ lẫm, sau này cô sẽ quân tôi.”
Lam Nhận lắc đầu, định nói gì đó nhưng không thành lời, sau cùng sắc mặt nàng trở lại bình thường, tựa hồ đã hạ quyết tâm, quay qua nới với Tô Thiếu: “Ngươi không làm sai, không nên mất mạng, ca ca ta làm sai phải do muội muội chịu, để ta ở lại.” Tô Thiếu lắc đầu, nhìn nàng rồi nhẹ giọng: “Lẽ nào cô còn không hiểu? Tôi biến thành như ngày nay là không còn lối thoát, ở bên cô lâu như vậy, có thể ngày ngày được thấy cô, tôi đã không còn gì ân hận nữa, có chết cũng không sợ, nhưng…nếu tôi rời khỏi đây đến một thế giới không có cô, không phải thế là quá cô đơn sao? Tôi có thể sẽ sống nhưng không bằng chết đi.” Cùng lúc, thân ảnh đen ngòm của Liễu Dật lại phát ra giọng nói lạnh tanh: “Ta có thể khiến cả hai ngươi đều sống sót.”
/272
|