“Đúng vậy!” Bốn phía đang yên lặng, câu trả lời của Tịch Ân như tiếng rống của con sư tử đánh vào tâm mọi người.
“Đáng giá sao? Nàng đáng giá để ngươi buông tha tất cả sao?” Mại Nhĩ không tìm được lời nào khuyên hắn hồi tâm chuyển ý, sự cố chấp của Tịch Ân cũng không kém bất kỳ ai.
“Đáng giá, ta chỉ quan tâm xem có thể cứu sống nàng hay không mà thôi, tất cả những thứ còn lại, đối với ta đều không có ý nghĩa.” Chàng thầm nghĩ hãy để bản thân ích kỷ sống một lần đi, chàng đã vì quốc gia, vì dân chúng nỗ lực rất nhiều rồi, sau này cũng sẽ không xảy ra chiến sự nữa, bây giờ là thời gian chàng lui về thôi.
“Những thứ còn lại, với ngươi đều vô ý nghĩa sao? ! Lẽ nào ta và Á Khắc Tư cũng vậy sao? Còn đệ tử đắc ý nhất của ngươi Khinh Hồng, hắn còn chưa học được hết pháp thuật của ngươi.” Mại Nhĩ phẫn nộ nhếch mi nói, không muốn tin tình hữu nghị của hắn cũng bị Tịch Ân đặt ngoài.
“Vương và ngươi đau buồn nhiều rồi, ta không muốn tiếp tục gây phiền phức cho ngươi nữa, không nên xuất hiện ở vương quốc Á La Tư, không bao giờ xuất hiện nữa cũng tốt.” Hắn biết Lộ rất chấn động với toàn dân Á La Tư, không ai chấp nhận nàng! Không bằng cùng nàng rời đi, để tránh mang lại phiền phức cho các bằng hữu.
Về phần Khinh Hồng, chàng tuyệt đối có lòng tin, hài tử này sẽ không làm chàng thất vọng, tương lai hắn nhất định sẽ tiếp nhận được vị trí của chàng, vì Á La Tư phụng sự, làm một tư tế tốt.
“Xem ra ngươi không có cách nào buông tha nàng, ta cũng không cách nào thuyết phục ngươi trở lại như xưa.” Mại Nhĩ thở dài một hơi.
Tịch Ân nói xong không sai, Lộ xuất hiện sẽ khiến mọi người hoảng sợ, sau này nếu có chuyện gì xảy ra, cho dù không phải là nàng làm, mọi người cũng sẽ hướng ánh mắt về nàng, mà Tịch Ân muốn bảo vệ nàng, sẽ không để bằng hữu tốt dính vào phiền phức.
“Đúng vậy, ta phải rời đi.” Rời đi là chuyện vô cùng thương tâm, nhưng vì Lộ, chàng nguyện ý bỏ qua tất cả.
Mại Nhĩ không có lời nào để nói, yên lặng nhìn chàng, dường như muốn nhớ kỹ khuôn mặt đầy tình cảm của chàng.
“Tước gia…” Đỗ Lỗ đại nhân luyến tiếc nhìn Tịch Ân rời đi, muốn Mại Nhĩ có thể nói gì đó phục Tịch Ân, bằng không dùng cách trói vào cũng được, chỉ cần có thể giữ được Tịch Ân là tốt rồi, hắn không quan tâm là phải dùng biện pháp gì.
“Mại Nhĩ, xin hãy thay ta hướng Vương nói tiếng xin lỗi nhé.” Đối mặt với bằng hữu, Tịch Ân áy náy không nói nên lời.
“Ngươi không định trực tiếp nói với hắn sao?”
“Không được.” Tịch Ân cười lắc đầu, đây là con đường chàng chọn, chàng tuyệt đối không hối hận. Ôm chặt người trong lòng, chàng kiên quyết cất bước đi.
“Ngươi ngay cả lời hẹn gặp lại cũng không nói sao?” Mại Nhĩ vội vàng gọi Tịch Ân đang cất bước rời đi.
“Chúng ta có lẽ không nên gặp lại sẽ tốt hơn.” Gặp lại chi bằng không gặp, lúc đó đã trở nên xa lạ rồi.
“Tịch Ân!” Mại Nhĩ vẫn có ý định giữ chàng lại, hắn định dùng bạo lực cưỡng chế Tịch Ân ở lại, cho dù không quang minh chính đại.
Thế nhưng tình cảm vĩ đại của Tịch Ân ngăn hắn lại, hắn không thể làm Tịch Ân thương tâm, hắn cũng từng nếm qua mùi vị như vậy, cho nên để thành toàn cho Tịch Ân, hắn cố gắng kiềm chế.
“Mại Nhĩ, xin lỗi.” Một câu xin lỗi từ xa truyền tới, ly biệt mang theo vẻ u sầu, trong lòng Mại Nhĩ chấn động và chua xót.
“Tước gia, chúng ta đuổi theo tư tế đưa hắn trở về! Hắn sẽ hiểu, hắn sẽ bỏ qua tà ma nữ Lộ.” Đỗ Lỗ đại nhân vội vàng đưa ra tuyên bố.
“Để hắn đi thôi!” Vì bản thân là một nam nhân không giữ được hạnh phúc của mình, mà bằng hữu đã có dũng khí đuổi theo hạnh phúc, hắn sao có thể phá hỏng chứ.
“Thế nhưng… Nếu như vậy chúng ta sẽ không có tư tế!” Đỗ Lỗ đại nhân vẫn chưa từ bỏ ý định.
Mại Nhĩ quay đầu nhìn về phía Đỗ Lỗ đại nhân, nhìn nhìn lại bọn lính xung quanh, kiềm chế buồn bã, tuyên bố nói:
“Lúc tư tế Tịch Ân của vương quốc Á La Tư cùng tà ma nữ Lộ giao đấu, đã đồng quy vu tận (cùng đến chỗ chết), không còn xương cốt.”
Tuyên bố hùng hồn của hắn, giọng nói thuần phát đi vào lòng người, tuy mọi người không ủng hộ tư tế đi cùng tà ma nữ Lộ nhưng cũng không còn cách nào khác.
Mỗi người đều nhất trí gật đầu, đồng ý theo cách giải quyết của Mại Nhĩ.
Mà tâm tình Đỗ Lỗ đại nhân lại vô cùng kém, trong lòng kêu to không đáng. Hắn thế nào cũng không tin tư tế Tịch Ân ở cùng một chỗ với tà ma nữ Lộ có thể có hạnh phúc, cùng cái loại nữ nhân tà ác ấy một chỗ, sao có thể nói là hạnh phúc chứ? Hơn nữa điều kiện trước mắt là phải cứu sống nàng!
Ôi! Hắn vì quyết định sai lầm của Tịch Ân mà cảm thấy vô cùng khó chịu, âm thầm kỳ vọng có một ngày Tịch Ân có thể quay đầu lại.
“Đáng giá sao? Nàng đáng giá để ngươi buông tha tất cả sao?” Mại Nhĩ không tìm được lời nào khuyên hắn hồi tâm chuyển ý, sự cố chấp của Tịch Ân cũng không kém bất kỳ ai.
“Đáng giá, ta chỉ quan tâm xem có thể cứu sống nàng hay không mà thôi, tất cả những thứ còn lại, đối với ta đều không có ý nghĩa.” Chàng thầm nghĩ hãy để bản thân ích kỷ sống một lần đi, chàng đã vì quốc gia, vì dân chúng nỗ lực rất nhiều rồi, sau này cũng sẽ không xảy ra chiến sự nữa, bây giờ là thời gian chàng lui về thôi.
“Những thứ còn lại, với ngươi đều vô ý nghĩa sao? ! Lẽ nào ta và Á Khắc Tư cũng vậy sao? Còn đệ tử đắc ý nhất của ngươi Khinh Hồng, hắn còn chưa học được hết pháp thuật của ngươi.” Mại Nhĩ phẫn nộ nhếch mi nói, không muốn tin tình hữu nghị của hắn cũng bị Tịch Ân đặt ngoài.
“Vương và ngươi đau buồn nhiều rồi, ta không muốn tiếp tục gây phiền phức cho ngươi nữa, không nên xuất hiện ở vương quốc Á La Tư, không bao giờ xuất hiện nữa cũng tốt.” Hắn biết Lộ rất chấn động với toàn dân Á La Tư, không ai chấp nhận nàng! Không bằng cùng nàng rời đi, để tránh mang lại phiền phức cho các bằng hữu.
Về phần Khinh Hồng, chàng tuyệt đối có lòng tin, hài tử này sẽ không làm chàng thất vọng, tương lai hắn nhất định sẽ tiếp nhận được vị trí của chàng, vì Á La Tư phụng sự, làm một tư tế tốt.
“Xem ra ngươi không có cách nào buông tha nàng, ta cũng không cách nào thuyết phục ngươi trở lại như xưa.” Mại Nhĩ thở dài một hơi.
Tịch Ân nói xong không sai, Lộ xuất hiện sẽ khiến mọi người hoảng sợ, sau này nếu có chuyện gì xảy ra, cho dù không phải là nàng làm, mọi người cũng sẽ hướng ánh mắt về nàng, mà Tịch Ân muốn bảo vệ nàng, sẽ không để bằng hữu tốt dính vào phiền phức.
“Đúng vậy, ta phải rời đi.” Rời đi là chuyện vô cùng thương tâm, nhưng vì Lộ, chàng nguyện ý bỏ qua tất cả.
Mại Nhĩ không có lời nào để nói, yên lặng nhìn chàng, dường như muốn nhớ kỹ khuôn mặt đầy tình cảm của chàng.
“Tước gia…” Đỗ Lỗ đại nhân luyến tiếc nhìn Tịch Ân rời đi, muốn Mại Nhĩ có thể nói gì đó phục Tịch Ân, bằng không dùng cách trói vào cũng được, chỉ cần có thể giữ được Tịch Ân là tốt rồi, hắn không quan tâm là phải dùng biện pháp gì.
“Mại Nhĩ, xin hãy thay ta hướng Vương nói tiếng xin lỗi nhé.” Đối mặt với bằng hữu, Tịch Ân áy náy không nói nên lời.
“Ngươi không định trực tiếp nói với hắn sao?”
“Không được.” Tịch Ân cười lắc đầu, đây là con đường chàng chọn, chàng tuyệt đối không hối hận. Ôm chặt người trong lòng, chàng kiên quyết cất bước đi.
“Ngươi ngay cả lời hẹn gặp lại cũng không nói sao?” Mại Nhĩ vội vàng gọi Tịch Ân đang cất bước rời đi.
“Chúng ta có lẽ không nên gặp lại sẽ tốt hơn.” Gặp lại chi bằng không gặp, lúc đó đã trở nên xa lạ rồi.
“Tịch Ân!” Mại Nhĩ vẫn có ý định giữ chàng lại, hắn định dùng bạo lực cưỡng chế Tịch Ân ở lại, cho dù không quang minh chính đại.
Thế nhưng tình cảm vĩ đại của Tịch Ân ngăn hắn lại, hắn không thể làm Tịch Ân thương tâm, hắn cũng từng nếm qua mùi vị như vậy, cho nên để thành toàn cho Tịch Ân, hắn cố gắng kiềm chế.
“Mại Nhĩ, xin lỗi.” Một câu xin lỗi từ xa truyền tới, ly biệt mang theo vẻ u sầu, trong lòng Mại Nhĩ chấn động và chua xót.
“Tước gia, chúng ta đuổi theo tư tế đưa hắn trở về! Hắn sẽ hiểu, hắn sẽ bỏ qua tà ma nữ Lộ.” Đỗ Lỗ đại nhân vội vàng đưa ra tuyên bố.
“Để hắn đi thôi!” Vì bản thân là một nam nhân không giữ được hạnh phúc của mình, mà bằng hữu đã có dũng khí đuổi theo hạnh phúc, hắn sao có thể phá hỏng chứ.
“Thế nhưng… Nếu như vậy chúng ta sẽ không có tư tế!” Đỗ Lỗ đại nhân vẫn chưa từ bỏ ý định.
Mại Nhĩ quay đầu nhìn về phía Đỗ Lỗ đại nhân, nhìn nhìn lại bọn lính xung quanh, kiềm chế buồn bã, tuyên bố nói:
“Lúc tư tế Tịch Ân của vương quốc Á La Tư cùng tà ma nữ Lộ giao đấu, đã đồng quy vu tận (cùng đến chỗ chết), không còn xương cốt.”
Tuyên bố hùng hồn của hắn, giọng nói thuần phát đi vào lòng người, tuy mọi người không ủng hộ tư tế đi cùng tà ma nữ Lộ nhưng cũng không còn cách nào khác.
Mỗi người đều nhất trí gật đầu, đồng ý theo cách giải quyết của Mại Nhĩ.
Mà tâm tình Đỗ Lỗ đại nhân lại vô cùng kém, trong lòng kêu to không đáng. Hắn thế nào cũng không tin tư tế Tịch Ân ở cùng một chỗ với tà ma nữ Lộ có thể có hạnh phúc, cùng cái loại nữ nhân tà ác ấy một chỗ, sao có thể nói là hạnh phúc chứ? Hơn nữa điều kiện trước mắt là phải cứu sống nàng!
Ôi! Hắn vì quyết định sai lầm của Tịch Ân mà cảm thấy vô cùng khó chịu, âm thầm kỳ vọng có một ngày Tịch Ân có thể quay đầu lại.
/62
|