“Ngươi đã quên thân phận của mình sao”. Nàng chán nản nhắc nhở hắn, không hiểu vì sao lại nhanh thất vọng như vậy
”Thân phận của ta?” Tịch Ân thì thầm nhắc lại lời của nàng, lập tức hiểu rõ ý của nàng.
“Ta không còn là tư tế của vương quốc Á La Tư”. Chàng nhẹ nhàng tuyên bố với nàng
”Hả? Vì sao?” Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn không phải luôn để ý xem bản thân có thể làm tư tế tốt không sao? Vì nguyên nhân gì khiến cho hắn buông tha chức vị tư tế, nguyên nhân kia so với chuyện phải làm tư tế quan trọng hơn sao?
“Bởi vì ta không thể như trước, không cách nào trở lại cuộc sống vô tình như trước” Tịch Ân nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng, là nàng quyến rũ hắn! Khiến hắn rơi vào đầm lầy tình ái, không thể thoát ra, thế nhưng, hắn vui mừng hưởng thụ hương vị tình ái này.
“Có ý gì?” Nàng không thể giải thích được, thế nhưng lòng của nàng liên tục run rẩy, dường như là chờ mong.
“Ý tứ rất đơn giản, ta đã động tâm! Không có cách nào không để ý đến nàng, coi nàng như vô hình”. Tay chàng hướng về khuôn mặt mịn màng của nàng, vuốt khẽ, giống như yêu thương không nói lên lời.
Nàng đã trải qua không ít khổ sở mà phần lớn đều là do chàng ban cho, bây giờ nghĩ lại lúc trước giải trừ tà ma pháp trên người nàng mà quyết tâm đem nàng giam trong kính, hành động đó khiến chàng tự trách không thôi, cho nên càng thêm yêu thương nàng.
Nếu như chàng phát hiện ra tình cảm của mình sớm một chút, mà không một mực phủ nhận, trốn tránh, nàng sẽ không phải chịu những cực khổ ấy.
Là chàng không tốt, là sai lầm của chàng !
‘Ngươi….. không có khả năng ! Ngươi lừa gạt ta ! Ngươi nói dối !’ Nàng hoàn toàn không tin lời hắn nói, hắn sao có thể yêu thương nàng chứ !
Nàng cũng chưa quên người hắn hận nhất trong cuộc đời là nàng ! Người hắn muốn trừ bỏ nhất cũng là nàng ! Nàng cũng không quên những việc ác mà mình đã làm trước đó, đều là những việc hắn không thể dễ dàng tha thứ. Cho nên những lời đó không phải là hắn nói, hắn không phải là Tịch Ân, hắn chẳng qua lớn lên giống Tịch Ân như đúc, là nam nhân có khí chất tương đồng (giống) mà thôi.
‘Ta cũng đã cho rằng không có khả năng, thế nhưng đó là sự thật’ Tịch Ân mỉm cười. Nếu như hai năm trước có người nói cho chàng, chàng sẽ yêu thương tà ma nữ Lộ, chàng tuyệt đối không tin.
Chàng không thể tưởng tượng được bản thân sẽ yêu thương tà ma nữ Lộ, thế nhưng ông trời hết lần này tới lần khác cứ an bài như thế, an bài để chàng yêu thương người chàng hận nhất trong cuộc đời, khiến cho chàng không thể nào tiếp tục hận nàng nữa, chỉ mong có thể yêu thương đùm bọc nàng cả đời.
‘Ngươi không phải là Tịch Ân ! Ngươi chỉ là người lớn lên giống hắn mà thôi, là ai phái ngươi tới gạt ta ? Gạt ta đối với ngươi có gì tốt chứ ? Ta đã không có tà ma pháp nữa, hơn nữa A Liệt cũng đã chết, gạt ta cũng không thể dùng được việc gì, ngươi không cảm thấy rất lãng phí thời gian và sức lực sao ?’ Nàng không ngừng lắc đầu cười, trong nụ cười hàm chứa cả đau khổ và không tin tưởng.
Nàng không thể tin Tịch Ân sẽ yêu thương nàng, đây nhất định là một âm mưu! Nàng sẽ không bị lừa! Vĩnh viễn sẽ không!
‘Ta là Tịch Ân ! Ta không có lừa nàng, hãy tin ta, ta không có ý định lợi dụng tình cảm của nàng, những gì ta nói đều xuất phát từ tận trong tim’. Từ trong mắt của nàng, Tịch Ân nhìn thấy bi thương và không tin được, không muốn nàng đau lòng, chàng dùng sức ôm nàng, muốn dùng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim và nhiệt độ của cơ thể để làm dịu đi đau buồn của nàng.
‘Ngươi không phải ! Ngươi đừng mơ có thể gạt ta, ta biết Tịch Ân không có khả năng yêu ta ! Vĩnh viễn không có khả năng, còn ta, ta cũng không cầu xin hắn yêu thương ta.’ Trên khuôn mặt lạnh lẽo của nàng tràn ngập không tin. Nàng không có yêu Tịch Ân, Tịch Ân cũng không có yêu nàng, hai người vừa lúc huề nhau, chuyện này nên dừng ở đây.
‘Lộ, nàng nhìn ta ! Nhìn ta đi ! Ta ở trong mắt nàng lẽ nào nàng thấy là lừa gạt sao ?’ Tịch Ân nắm lấy vai nàng, không cho nàng trốn tránh.
Bất đắc dĩ cộng với tò mò, nàng nhìn vào đôi mắt bạc của chàng, trong đôi mắt bạc đó tràn ngập chân thành cũng yêu thương thật sự.
Thế nhưng biểu hiện của hắn hoàn toàn khác Tịch Ân, làm sao nàng có thể tin hắn chứ? Nàng biết Tịch Ân sẽ không có khả năng dùng vẻ mặt ấy nhìn nàng.
“Mã Cơ đâu? Ngươi gọi nàng ra đây cho ta.” Nàng cuống quýt tìm chỗ dựa vào, không muốn suy nghĩ chuyện Mã Cơ yêu nàng, nàng chỉ hi vọng Mã Cơ có thể mang nàng ra khỏi chỗ này.
“Nàng ta đã chết” Tịch Ân nhếch mi, chàng không thể tin được nàng có thể làm trò trước mặt chàng, yêu cầu chàng gọi “Tình địch” lẽ nào so với Mã Cơ chàng không đáng để nàng dựa vào hay sao?
“Đã chết?…. Tại sao lại như vậy chứ?” Nàng ngây ngốc nhìn chàng, nàng cho rằng Mã Cơ sẽ nhanh chóng đi ra, lúc nào cũng có thể đến bên nàng, không nghĩ được rằng Mã Cơ sẽ chết, nàng ta sẽ không bao giờ ở bên cạnh nàng nữa.
Tuy rằng ở chung một chỗ với Mã Cơ rất lâu, nhưng nàng là một người vô tình, cho dù Mã Cơ có cố gắng quan tâm thế nào cũng vậy, thế nhưng khi nghe tin Mã Cơ chết, trong lòng nàng vô cùng đau, trong tai văng vẳng lời Mã Cơ nói yêu nàng.
Mã Cơ yêu nàng sao? Vậy sao nàng không biết? Không thể nói là không biết, mà là nàng chưa từng để ý đến tâm tình của Mã Cơ, nàng luôn lấy lợi ích của mình làm trọng tâm, người bên ngoài không phải là mục tiêu để nàng quan tâm, nhưng cho dù không thể đáp lại tình cảm của Mã Cơ thì nàng cũng không hi vọng Mã Cơ chết.
Nàng đau lòng không nói ra lời, thương xót nhắm mắt lại.
“Nàng là do ta giết chết!” Cảm nhận rõ ràng được bi thương của nàng, Tịch Ân không cách nào giấu diếm sự thật, chàng phải dũng cảm thừa nhận ở trước mặt nàng.
“Ngươi ư?” Là hắn giết sao? Tại sao lại như vậy?
“Phải, là ta”. Tịch Ân kiên định gật đầu.
“Nàng chết rồi cũng tốt, dù sao ta cũng chưa từng có cảm giác gì!”Nàng giả vờ nói những lời ngược với trái tim. Không cần hỏi nàng cũng đoán ra nguyên nhân Mã Cơ chết, bởi vì tình yêu của nàng ta không được đáp lại, thù hận của nàng ta đối với Tịch Ân sẽ càng tăng, Mã Cơ nhất định là quyết tâm sống chết với hắn, kết quả là Mã Cơ thua.
“Không nên tự lừa dối bản thân, thừa nhận là đau buồn đối với nàng khó khăn vậy sao?” Thấy nàng đem tình cảm chân thật giấu ở trong lòng, chàng mong nàng có thể dũng cảm đối mặt với sự thật.
“Ta thực sự không cảm thấy đau buồn, một chút cũng không! Mã Cơ nàng ta, Mã Cơ, nàng ta…. Ta ta …” Lời vô tình cũng không thể nói được, nước mắt cũng lăn dài trên má.
“Nàng đánh ta đi, nếu có thể làm nàng vui vẻ, ta chấp nhận để nàng đánh” Tịch Ân không đành lòng nhìn nàng rơi lệ, từ trước đến nay nàng không hề khóc, kể cả khi bị dằn vặt trong kính thủy tinh, cũng không thấy nàng rơi một giọt lệ nào, thế nhưng Mã Cơ chết, khiến nàng khóc đẫm nước mắt.
Thực ra nàng có thể bi thương, có thể rơi lệ, đối với nàng là một chuyện tốt, ít ra nàng cũng sẽ không phải kiềm chế đau lòng.
“Không ….. không” Dựa ở trong lòng Tịch Ân, Lộ liều mình lắc đầu. Nàng biết là hắn không sai, người sai là nàng, nàng không nên lơ là cảm nhận của Mã Cơ.
Lúc này nàng nhịn không được muốn hỏi, những gì sự phụ Hắc Đế Hà dạy nàng có đúng không? Lãnh huyết vô tình thực sự là chuyện tốt sao? Lẽ nào nàng trời sinh đã tàn khốc, độc ác sao?
”Thân phận của ta?” Tịch Ân thì thầm nhắc lại lời của nàng, lập tức hiểu rõ ý của nàng.
“Ta không còn là tư tế của vương quốc Á La Tư”. Chàng nhẹ nhàng tuyên bố với nàng
”Hả? Vì sao?” Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn không phải luôn để ý xem bản thân có thể làm tư tế tốt không sao? Vì nguyên nhân gì khiến cho hắn buông tha chức vị tư tế, nguyên nhân kia so với chuyện phải làm tư tế quan trọng hơn sao?
“Bởi vì ta không thể như trước, không cách nào trở lại cuộc sống vô tình như trước” Tịch Ân nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng, là nàng quyến rũ hắn! Khiến hắn rơi vào đầm lầy tình ái, không thể thoát ra, thế nhưng, hắn vui mừng hưởng thụ hương vị tình ái này.
“Có ý gì?” Nàng không thể giải thích được, thế nhưng lòng của nàng liên tục run rẩy, dường như là chờ mong.
“Ý tứ rất đơn giản, ta đã động tâm! Không có cách nào không để ý đến nàng, coi nàng như vô hình”. Tay chàng hướng về khuôn mặt mịn màng của nàng, vuốt khẽ, giống như yêu thương không nói lên lời.
Nàng đã trải qua không ít khổ sở mà phần lớn đều là do chàng ban cho, bây giờ nghĩ lại lúc trước giải trừ tà ma pháp trên người nàng mà quyết tâm đem nàng giam trong kính, hành động đó khiến chàng tự trách không thôi, cho nên càng thêm yêu thương nàng.
Nếu như chàng phát hiện ra tình cảm của mình sớm một chút, mà không một mực phủ nhận, trốn tránh, nàng sẽ không phải chịu những cực khổ ấy.
Là chàng không tốt, là sai lầm của chàng !
‘Ngươi….. không có khả năng ! Ngươi lừa gạt ta ! Ngươi nói dối !’ Nàng hoàn toàn không tin lời hắn nói, hắn sao có thể yêu thương nàng chứ !
Nàng cũng chưa quên người hắn hận nhất trong cuộc đời là nàng ! Người hắn muốn trừ bỏ nhất cũng là nàng ! Nàng cũng không quên những việc ác mà mình đã làm trước đó, đều là những việc hắn không thể dễ dàng tha thứ. Cho nên những lời đó không phải là hắn nói, hắn không phải là Tịch Ân, hắn chẳng qua lớn lên giống Tịch Ân như đúc, là nam nhân có khí chất tương đồng (giống) mà thôi.
‘Ta cũng đã cho rằng không có khả năng, thế nhưng đó là sự thật’ Tịch Ân mỉm cười. Nếu như hai năm trước có người nói cho chàng, chàng sẽ yêu thương tà ma nữ Lộ, chàng tuyệt đối không tin.
Chàng không thể tưởng tượng được bản thân sẽ yêu thương tà ma nữ Lộ, thế nhưng ông trời hết lần này tới lần khác cứ an bài như thế, an bài để chàng yêu thương người chàng hận nhất trong cuộc đời, khiến cho chàng không thể nào tiếp tục hận nàng nữa, chỉ mong có thể yêu thương đùm bọc nàng cả đời.
‘Ngươi không phải là Tịch Ân ! Ngươi chỉ là người lớn lên giống hắn mà thôi, là ai phái ngươi tới gạt ta ? Gạt ta đối với ngươi có gì tốt chứ ? Ta đã không có tà ma pháp nữa, hơn nữa A Liệt cũng đã chết, gạt ta cũng không thể dùng được việc gì, ngươi không cảm thấy rất lãng phí thời gian và sức lực sao ?’ Nàng không ngừng lắc đầu cười, trong nụ cười hàm chứa cả đau khổ và không tin tưởng.
Nàng không thể tin Tịch Ân sẽ yêu thương nàng, đây nhất định là một âm mưu! Nàng sẽ không bị lừa! Vĩnh viễn sẽ không!
‘Ta là Tịch Ân ! Ta không có lừa nàng, hãy tin ta, ta không có ý định lợi dụng tình cảm của nàng, những gì ta nói đều xuất phát từ tận trong tim’. Từ trong mắt của nàng, Tịch Ân nhìn thấy bi thương và không tin được, không muốn nàng đau lòng, chàng dùng sức ôm nàng, muốn dùng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim và nhiệt độ của cơ thể để làm dịu đi đau buồn của nàng.
‘Ngươi không phải ! Ngươi đừng mơ có thể gạt ta, ta biết Tịch Ân không có khả năng yêu ta ! Vĩnh viễn không có khả năng, còn ta, ta cũng không cầu xin hắn yêu thương ta.’ Trên khuôn mặt lạnh lẽo của nàng tràn ngập không tin. Nàng không có yêu Tịch Ân, Tịch Ân cũng không có yêu nàng, hai người vừa lúc huề nhau, chuyện này nên dừng ở đây.
‘Lộ, nàng nhìn ta ! Nhìn ta đi ! Ta ở trong mắt nàng lẽ nào nàng thấy là lừa gạt sao ?’ Tịch Ân nắm lấy vai nàng, không cho nàng trốn tránh.
Bất đắc dĩ cộng với tò mò, nàng nhìn vào đôi mắt bạc của chàng, trong đôi mắt bạc đó tràn ngập chân thành cũng yêu thương thật sự.
Thế nhưng biểu hiện của hắn hoàn toàn khác Tịch Ân, làm sao nàng có thể tin hắn chứ? Nàng biết Tịch Ân sẽ không có khả năng dùng vẻ mặt ấy nhìn nàng.
“Mã Cơ đâu? Ngươi gọi nàng ra đây cho ta.” Nàng cuống quýt tìm chỗ dựa vào, không muốn suy nghĩ chuyện Mã Cơ yêu nàng, nàng chỉ hi vọng Mã Cơ có thể mang nàng ra khỏi chỗ này.
“Nàng ta đã chết” Tịch Ân nhếch mi, chàng không thể tin được nàng có thể làm trò trước mặt chàng, yêu cầu chàng gọi “Tình địch” lẽ nào so với Mã Cơ chàng không đáng để nàng dựa vào hay sao?
“Đã chết?…. Tại sao lại như vậy chứ?” Nàng ngây ngốc nhìn chàng, nàng cho rằng Mã Cơ sẽ nhanh chóng đi ra, lúc nào cũng có thể đến bên nàng, không nghĩ được rằng Mã Cơ sẽ chết, nàng ta sẽ không bao giờ ở bên cạnh nàng nữa.
Tuy rằng ở chung một chỗ với Mã Cơ rất lâu, nhưng nàng là một người vô tình, cho dù Mã Cơ có cố gắng quan tâm thế nào cũng vậy, thế nhưng khi nghe tin Mã Cơ chết, trong lòng nàng vô cùng đau, trong tai văng vẳng lời Mã Cơ nói yêu nàng.
Mã Cơ yêu nàng sao? Vậy sao nàng không biết? Không thể nói là không biết, mà là nàng chưa từng để ý đến tâm tình của Mã Cơ, nàng luôn lấy lợi ích của mình làm trọng tâm, người bên ngoài không phải là mục tiêu để nàng quan tâm, nhưng cho dù không thể đáp lại tình cảm của Mã Cơ thì nàng cũng không hi vọng Mã Cơ chết.
Nàng đau lòng không nói ra lời, thương xót nhắm mắt lại.
“Nàng là do ta giết chết!” Cảm nhận rõ ràng được bi thương của nàng, Tịch Ân không cách nào giấu diếm sự thật, chàng phải dũng cảm thừa nhận ở trước mặt nàng.
“Ngươi ư?” Là hắn giết sao? Tại sao lại như vậy?
“Phải, là ta”. Tịch Ân kiên định gật đầu.
“Nàng chết rồi cũng tốt, dù sao ta cũng chưa từng có cảm giác gì!”Nàng giả vờ nói những lời ngược với trái tim. Không cần hỏi nàng cũng đoán ra nguyên nhân Mã Cơ chết, bởi vì tình yêu của nàng ta không được đáp lại, thù hận của nàng ta đối với Tịch Ân sẽ càng tăng, Mã Cơ nhất định là quyết tâm sống chết với hắn, kết quả là Mã Cơ thua.
“Không nên tự lừa dối bản thân, thừa nhận là đau buồn đối với nàng khó khăn vậy sao?” Thấy nàng đem tình cảm chân thật giấu ở trong lòng, chàng mong nàng có thể dũng cảm đối mặt với sự thật.
“Ta thực sự không cảm thấy đau buồn, một chút cũng không! Mã Cơ nàng ta, Mã Cơ, nàng ta…. Ta ta …” Lời vô tình cũng không thể nói được, nước mắt cũng lăn dài trên má.
“Nàng đánh ta đi, nếu có thể làm nàng vui vẻ, ta chấp nhận để nàng đánh” Tịch Ân không đành lòng nhìn nàng rơi lệ, từ trước đến nay nàng không hề khóc, kể cả khi bị dằn vặt trong kính thủy tinh, cũng không thấy nàng rơi một giọt lệ nào, thế nhưng Mã Cơ chết, khiến nàng khóc đẫm nước mắt.
Thực ra nàng có thể bi thương, có thể rơi lệ, đối với nàng là một chuyện tốt, ít ra nàng cũng sẽ không phải kiềm chế đau lòng.
“Không ….. không” Dựa ở trong lòng Tịch Ân, Lộ liều mình lắc đầu. Nàng biết là hắn không sai, người sai là nàng, nàng không nên lơ là cảm nhận của Mã Cơ.
Lúc này nàng nhịn không được muốn hỏi, những gì sự phụ Hắc Đế Hà dạy nàng có đúng không? Lãnh huyết vô tình thực sự là chuyện tốt sao? Lẽ nào nàng trời sinh đã tàn khốc, độc ác sao?
/62
|