Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 10 - Chương 10

/120


Editor: Gà

Nếu từ trong miệng người khác nói ra lời này, người này nhất định sẽ trực tiếp bị Túc Ly Mị nghiền xương thành tro, nhưng Thương Mặc Tuyết là bạn thân của hắn đến mấy vạn năm, trừ cười khổ, hắn không biết phải nói gì.

Thương Mặc Tuyết cũng phát hiện lời nói mình quá khích, nhắc đến Tử Huyên chỉ sợ lại đả thương trái tim của hắn, vội vàng nói sang chuyện khác: “Ngươi nói nữ nhân đó có giá trị lợi dụng, chẳng lẽ vì để nuôi một phách kia của Tử Huyên ư?”

Việc đã đến nước này, hắn chỉ muốn tìm được một người làm lý do để hắn hết hi vọng.

Trong kính Huyền Quang, chính tai hắn nghe được nàng và Nguyệt Vô Tu nói chuyện, chính mắt nhìn thấy nàng tiếp nhận bình chất lỏng chứa hoa U Minh kịch độc kia, sự thật chứng minh tất cả.

Quý Phi Nhi làm sao biết, bản thân thông minh quá sẽ bị thông minh hại, vì lần này thất sách mà khiến Túc Ly Mị động sát khí? Dẫn nàng ra ngoài đồng nghĩa là lần cuối cùng cho nàng xem một chút phong cảnh đế đô, chính là. . . . . . một nói lời từ biệt của Túc Ly Mị với nàng mà thôi.

Nhìn nữ nhân nằm trên giường, sắc mặt đỏ ửng đã lâm vào ảo cảnh, đột nhiên ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, quanh thân tỏa khí lạnh bức người, trong tay từ từ hóa ra một hình cầu băng màu lam, bao phủ thân thể Quý Phi Nhi, bắt đầu liên tục không ngừng hấp thu gì đó.

Dần dần, thân thể Quý Phi Nhi bắt đầu co quắp, giãy giụa, nhưng vẫn không thể mắt mở ra.

Thật đau. . . . . . Thật khổ sở, hồn phách bị kéo xé đau đớn, không phải lần đầu tiên nàng cảm nhận được, thân thể nhỏ nhắn co rúc lại, thân thể nàng rốt cuộc hét lên: “Tiểu Bạch, cứu. . . . . . Cứu ta!”

Tiểu Bạch, ở đây ta rất cô đơn, không có người thân, cũng không có bằng hữu.

Suy nghĩ của hắn trở lại ngàn năm trước, tử y nữ tử tuyệt mỹ tựa vào lòng hắn, nghịch mái tóc trắng của hắn: “Mị, tóc của chàng có màu sắc thật đẹp, xem ra về sau ta không nên gọi chàng là Mị, vẫn nên gọi Tiểu Bạch là tốt nhất.”

“Đáng chết, cái tên ngu ngốc như vậy, không được gọi, gọi nữa Bổn vương sẽ không để ý đến nàng!”

“Tiểu Bạch, đừng bỏ rơi ta...ta rất cô đơn, không có người thân, cũng không có bằng hữu, ta chỉ có chàng thôi!” Nàng ôm chặt lấy hắn, đôi mắt giảo hoạt cười đến đắc ý.

“Vậy thì tốt, chỉ cần nàng vui là được.”

Đột nhiên tay Túc Ly Mị cứng đờ, trong nháy mắt ánh sáng băng lam biến mất, không khí trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, chân mày nhíu chặt của Quý Phi Nhi từ từ giãn ra, vẻ mặt khổ sở cũng chầm chậm bình phục.

Chỉ thiếu chút nữa, chỉ kém một chút, Quý Phi Nhi sẽ vứt bỏ mạng nhỏ của mình, hơn nữa ngay cả hồn phách cũng không còn tồn tại nữa.

Ánh mắt Túc Ly Mị phức tạp nhìn nàng, hủy bỏ phép thuật thi triển trên người nàng, khốn kiếp, Quý Phi Nhi an tĩnh rơi vào giấc ngủ say, hô hấp đều đều.

Một khắc cuối cùng kia, hắn phát hiện, hắn không xuống tay được. Có lẽ chỉ vì, trên người nàng, có quá nhiều điểm giống với Tử Huyên.

Đây cũng là nguyên nhân hắn giữ lại nàng đến giờ.

Năm đó tính tình của Tử Huyên giống hệt nàng, ranh mãnh dí dỏm, giảo hoạt đáng yêu, linh hoạt thuần khiết không hiểu thế sự.

Trên thực tế, từ giây phút Nguyệt Phi Yên khởi tử hoàn sinh kia, thấy nàng mở mắt, ngoài việc hắn khiếp sợ, nhưng trong lòng có một tia kích động mừng như điên, hắn nghĩ rằng Tử Huyên đã trở lại. Hiện tại hắn không biết đến tột cùng mình có tâm tình như thế nào, cũng không cách nào xác định rốt cuộc nàng có liên quan gì đến Tử Huyên hay không, cho dù chỉ là trùng hợp, nhưng hắn không thể thuyết phục bản thân xem nhẹ được.

Thôi vậy, nể mặt Tử Huyên, tạm thời tha cho nàng một mạng.

Dĩ nhiên Quý Phi Nhi không biết, chỉ một ý niệm của hắn, thiếu




/120

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status