Editor: Gà
Những lời vừa nãy ả nói trước mặt Túc Ly Mị, chính vì muốn đơn độc tìm Quý Phi Nhi tính sổ, nhưng bây giờ nếu trong phòng chỉ có hai người các nàng, như vậy ả không cần câu nệ nữa.
Nguyệt Phi Yên, ta thấy ngươi sống thật sự không nhịn được, bây giờ ngươi là Đế hậu cao cao tại thượng, nhưng ngươi đừng quên, trong vương cung Hồ Tộc, tính mạng của mẫu thân ngươi đang ở trong tay ta, ta muốn để cho bà ta chết, bà ta tuyệt đối không thể sống đến ngày mai.
Những lời này khiến Quý Phi Nhi khẽ nhíu mày, mẫu thân Nguyệt Phi Yên, mặc dù nàng không phải Nguyệt Phi Yên, có thể vì cỗ thân thể này có huyết mạch tương liên, khiến nàng cảm giác trong lòng căng thẳng.
Mẫu thân ta như thế nào?
Ha ha, ta cho rằng ngươi đã vô tình vô nghĩa đến ngay cả tính mạng của mẫu thân mình cũng không để ý. Bà ta là vương phi Hồ Tộc, còn có thể như thế nào?
Quý Phi Nhi biết, nếu quả thật đơn giản như vậy, ả sẽ không lợi dụng chuyện này để kích thích nàng.
Ngươi có ý gì?
Thế nào? Rất muốn hiểu rõ sao? Ta có thể nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi là Đế hậu Yêu ma giới, cao cao tại thượng, dĩ nhiên có thể không coi ta ra gì, nhưng mẫu thân của ngươi, chỉ treo một danh hiệu Vương phi, trong vương cung làm những việc nặng hạ đẳng nhất, mỗi ngày đốn củi giặt quần áo, chịu đựng mọi hành hạ. Ha ha, như thế nào, có phải rất đau lòng không? Bà ta vì ngươi mới có thể chịu bị cư xử như vậy.
Lúc này dung mạo thanh lệ của Nguyệt Lưu Sương vặn vẹo dữ tợn, xấu xí vô cùng.
Cho dù Quý Phi Nhi không phải Nguyệt Phi Yên thật sự, nhưng nghe lời này, cũng cảm giác trong lòng đau xót.
Nguyệt Lưu Sương muốn chính là vẻ mặt nàng như thế, ả tiếp tục cười hả hê: Nếu như ngươi thức thời, nhường chỗ ngồi Đế hậu lại nhanh chút, sau đó cút xa một chút, nếu không tính mạng của mẫu thân ngươi sẽ khó bảo toàn.
Rốt cuộc trên mặt Quý Phi Nhi hiện ra một tia tức giận: Làm sao ngươi có thể hèn hạ như vậy? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta cáo tố việc này cho Đế Quân, trị tội ngươi sao?
Ha ha, tùy ngươi, nếu ngươi đem ta ra hỏi tội, bản công chúa không thể bảo đảm mẫu thân ngươi còn sống ở nhân thế không.
Ngươi Quý Phi Nhi hoàn toàn tức giận.
A xem ra vị trí Đế hậu thật sự khiến ngươi tham luyến đến không biết nguồn gốc của mình là gì luôn rồi hả? Năm đó ngươi vì mẫu thân ngươi, ngay cả danh tiết của mình cũng có thể hy sinh, bản công chúa muốn ngươi làm gì ngươi sẽ làm cái đó, ta cướp đi người nam nhân ngươi yêu, ta để ngươi biến thành dâm phụ cho Yêu ma giới thấy rõ, ngươi đều không để ta thất vọng, hiện tại ta muốn ngươi rời khỏi Đế Quân, ngươi dám cãi lời ta sao? Nguyệt Lưu Sương vênh váo hống hách nhìn nàng, tràn đầy phách lối, trên người có cay nghiệt của Lam Nguyệt và ác độc của Nguyệt Vô Tu.
Quý Phi Nhi không dám tin mở to hai mắt, rốt cuộc nàng đã hiểu, thì ra danh tiếng Nguyệt Phi Yên có được là do ả đồn ra, nên mới biến thành dáng vẻ này, thì ra, Nguyệt Phi Yên cũng là một nữ nhân đáng thương bất đắc dĩ.
Cố tình Nguyệt Lưu Sương còn không hiểu được cái gọi là có chừng mực, vẫn tiếp tục nói: Ngươi chỉ là một tiện chủng do hạ nhân sinh ra, cho dù trước mặt phụ vương nhận thức nữ nhi như ngươi, cho ả xấu xí kia thân phận Vương phi, ta và mẫu hậu cũng sẽ không tha cho mẫu nữ các ngươi, ngươi là sỉ nhục của Hồ Tộc chúng ta.
Nếu
Những lời vừa nãy ả nói trước mặt Túc Ly Mị, chính vì muốn đơn độc tìm Quý Phi Nhi tính sổ, nhưng bây giờ nếu trong phòng chỉ có hai người các nàng, như vậy ả không cần câu nệ nữa.
Nguyệt Phi Yên, ta thấy ngươi sống thật sự không nhịn được, bây giờ ngươi là Đế hậu cao cao tại thượng, nhưng ngươi đừng quên, trong vương cung Hồ Tộc, tính mạng của mẫu thân ngươi đang ở trong tay ta, ta muốn để cho bà ta chết, bà ta tuyệt đối không thể sống đến ngày mai.
Những lời này khiến Quý Phi Nhi khẽ nhíu mày, mẫu thân Nguyệt Phi Yên, mặc dù nàng không phải Nguyệt Phi Yên, có thể vì cỗ thân thể này có huyết mạch tương liên, khiến nàng cảm giác trong lòng căng thẳng.
Mẫu thân ta như thế nào?
Ha ha, ta cho rằng ngươi đã vô tình vô nghĩa đến ngay cả tính mạng của mẫu thân mình cũng không để ý. Bà ta là vương phi Hồ Tộc, còn có thể như thế nào?
Quý Phi Nhi biết, nếu quả thật đơn giản như vậy, ả sẽ không lợi dụng chuyện này để kích thích nàng.
Ngươi có ý gì?
Thế nào? Rất muốn hiểu rõ sao? Ta có thể nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi là Đế hậu Yêu ma giới, cao cao tại thượng, dĩ nhiên có thể không coi ta ra gì, nhưng mẫu thân của ngươi, chỉ treo một danh hiệu Vương phi, trong vương cung làm những việc nặng hạ đẳng nhất, mỗi ngày đốn củi giặt quần áo, chịu đựng mọi hành hạ. Ha ha, như thế nào, có phải rất đau lòng không? Bà ta vì ngươi mới có thể chịu bị cư xử như vậy.
Lúc này dung mạo thanh lệ của Nguyệt Lưu Sương vặn vẹo dữ tợn, xấu xí vô cùng.
Cho dù Quý Phi Nhi không phải Nguyệt Phi Yên thật sự, nhưng nghe lời này, cũng cảm giác trong lòng đau xót.
Nguyệt Lưu Sương muốn chính là vẻ mặt nàng như thế, ả tiếp tục cười hả hê: Nếu như ngươi thức thời, nhường chỗ ngồi Đế hậu lại nhanh chút, sau đó cút xa một chút, nếu không tính mạng của mẫu thân ngươi sẽ khó bảo toàn.
Rốt cuộc trên mặt Quý Phi Nhi hiện ra một tia tức giận: Làm sao ngươi có thể hèn hạ như vậy? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta cáo tố việc này cho Đế Quân, trị tội ngươi sao?
Ha ha, tùy ngươi, nếu ngươi đem ta ra hỏi tội, bản công chúa không thể bảo đảm mẫu thân ngươi còn sống ở nhân thế không.
Ngươi Quý Phi Nhi hoàn toàn tức giận.
A xem ra vị trí Đế hậu thật sự khiến ngươi tham luyến đến không biết nguồn gốc của mình là gì luôn rồi hả? Năm đó ngươi vì mẫu thân ngươi, ngay cả danh tiết của mình cũng có thể hy sinh, bản công chúa muốn ngươi làm gì ngươi sẽ làm cái đó, ta cướp đi người nam nhân ngươi yêu, ta để ngươi biến thành dâm phụ cho Yêu ma giới thấy rõ, ngươi đều không để ta thất vọng, hiện tại ta muốn ngươi rời khỏi Đế Quân, ngươi dám cãi lời ta sao? Nguyệt Lưu Sương vênh váo hống hách nhìn nàng, tràn đầy phách lối, trên người có cay nghiệt của Lam Nguyệt và ác độc của Nguyệt Vô Tu.
Quý Phi Nhi không dám tin mở to hai mắt, rốt cuộc nàng đã hiểu, thì ra danh tiếng Nguyệt Phi Yên có được là do ả đồn ra, nên mới biến thành dáng vẻ này, thì ra, Nguyệt Phi Yên cũng là một nữ nhân đáng thương bất đắc dĩ.
Cố tình Nguyệt Lưu Sương còn không hiểu được cái gọi là có chừng mực, vẫn tiếp tục nói: Ngươi chỉ là một tiện chủng do hạ nhân sinh ra, cho dù trước mặt phụ vương nhận thức nữ nhi như ngươi, cho ả xấu xí kia thân phận Vương phi, ta và mẫu hậu cũng sẽ không tha cho mẫu nữ các ngươi, ngươi là sỉ nhục của Hồ Tộc chúng ta.
Nếu
/120
|