Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 93 - Tu Vi Đột Phá Tầng Mười

/120




Đừng nói nữa, Chuyện này là ta làm sai, là ta làm việc có hại, cho nên phải gánh chịu hậu quả, may mà Phi Nhi không có chuyện gì xảy ra, nếu không ta chỉ sợ cũng không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt của Mị nữa.

Nhưng. . . . . . Mẫu Đơn còn muốn nói chút gì đó đến bù đắp lại, nàng thật vất vả mới để cho Thương Mặc Tuyết có ấn tượng xấu với Quý Phi Nhi, chẳng lẽ muốn dễ dàng hóa giải như vậy sao?

Nàng biết Thương Mặc Tuyết là một người vô cùng nặng tình nghĩa, cho nên hiện tại mới có thể lo lắng như vậy.

Mặc kệ như thế nào, Mị thành công đột phá tầng mười, đây là chuyện tốt, chuyện này tạm thời đã qua một giai đoạn, chúng ta đi thôi! Hắn thở dài, xoay người rời đi nơi tập trung khí lạnh này.

Mẫu Đơn dậm chân, cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể rời khỏi chỗ này với hắn.

Đáng chết, trước khi rời đi nàng vốn định làm một chuyện cuối cùng là ly gián Thương Mặc Tuyết và Quý Phi Nhi, nhưng bây giờ xem ra lại thất bại trong gang tấc.

. . . . . .

Lục Khởi và Lục Ý quả thật không ngờ, sáng sớm đế hậu nương nương còn tươi cười rạng rỡ, thần thái hồng hào ra ngoài, lúc trở lại rốt cuộc lại biến thành trạng thái hôn mê, còn là do đế quân tự mình ôm trở về.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Phi Nhi đã bị lạnh đến tím bầm, cả người lạnh lẽo run lẩy bẩy, hiển nhiên là bị khí lạnh gây thương tích.

Cho dù hắn lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện, tạm thời đặt nàng ở trong miệng, nhưng cũng quên, bây giờ nàng là thể xác phàm trần, hoàn toàn không có một chút năng lực chống đỡ khí lạnh nào, bây giờ tiểu nữ nhân này, chỉ sợ hàn độc đã vào cơ thể rồi.

Chỗ sâu trong Hàn Trì đó là địa phương nào, nàng cũng dám tùy tiện đi vào, thật là không muốn sống nữa.

Túc Ly Mị vừa tức giận vừa lo lắng, vội vàng phân phó: Mau chuẩn bị nước nóng.

Hắn muốn bức hàn độc trong thân thể nàng ra ngoài.

Lục Khởi và Lục Ý lập tức đi chuẩn bị, nhìn bộ dạng Quý Phi Nhi giống như rất xấu, cho nên bọn họ cũng không phải lo lắng bình thường.

Bất chấp đi tới hồ tắm hơi nóng, Túc Ly Mị cũng không cần Lục Khởi ở chỗ này hầu hạ, tự mình cởi áo nới dây lưng Quý Phi Nhi, cho đến khi trên người nàng không một mảnh vải, sau đó đặt nàng vào trong bồn tắm.

Nếu như là trước kia, chỉ cần thấy được thân thể của nàng, hắn sẽ không thể tự kềm chế được, nhưng mà bây giờ không phải thời điểm nghĩ đến chuyện này, sắc mặt của Túc Ly Mị trầm đến dọa người, lòng tràn đầy suy nghĩ vì an nguy của nàng.

Dò thấy hô hấp và nhịp tim của nàng hơi yếu, trong lòng hắn căng thẳng, vội vàng làm phép bảo vệ tâm mạch của nàng, để cho cả người nàng ngâm mình ở trong nước nóng, hắn ở phía sau lưng vận chuyển chân khí cho nàng. Thật tốt là bây giờ hắn đã đột phá cảnh giới, nội lực hao tổn đã quay trở về, nếu không bây giờ hắn không nhất định có thể cứu được tiểu nữ nhân này.

Hai mắt Quý Phi Nhi nhắm nghiền, hoàn toàn đã mất đi ý thức, cho dù ngâm mình ở trong ao nước ấm áp, nàng vẫn còn run lẩy bẩy, hàn độc của Hàn Trì căn bản cũng không phải là nàng có thể chống cự nổi.

Không biết qua bao lâu, lúc này Túc Ly Mị mới đứng dậy, kéo qua một khăn vải khác quấn lấy thân thể nàng, ôm ngang lên, sau đó đi ra ngoài.

Mà phía sau hắn, hồ nước vốn đang tỏa ra hơi nóng, cũng đã bị đóng băng.

. . . . . .

Quý Phi Nhi đang gặp ác mộng.

Trong ác mộng, nàng như đứng ở trong trời băng đất tuyết, trên người chỉ mặc quần áo thật mỏng, lạnh đến run lẩy bẩy, lúc này đột nhiên xuất hiện một con rắn khổng lồ đáng sợ, miệng to như chậu máu một hớp nuốt nàng vào trong bụng, Quý Phi Nhi hét lên một tiếng, sau đó đột nhiên tỉnh lại.

A, rắn. . . . . . Có rắn, đừng ăn thịt ta! Nàng chợt ngồi dậy, chưa tỉnh hồn, run lẩy bẩy.

Túc Ly Mị ngủ ở bên cạnh bị nàng thức tỉnh, vội vàng vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, trấn an nàng: Không sao, đã không sao rồi.

Một lúc lâu, Quý Phi Nhi mới chậm rãi khôi phục, liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy tay hắn đặt ở trên người nàng, áo màu trắng kia, đột nhiên tương ứng với con bạch xà khổng lồ trong đầu, thân thể nàng run lên một cái, thế nhưng theo bản năng đẩy tay của hắn, né tránh đụng chạm của hắn.

Ánh mắt của Túc Ly Mị rõ ràng thoáng qua bi thương, hắn biết nàng sợ rắn, nhưng mấy ngày nay chung đụng, hắn cho là nàng đã từ từ quen, thậm chí không ngại chuyện này rồi, nhưng không nghĩ bản thể của hắn còn hù dọa nàng như vậy.

Phi Nhi, thật xin lỗi.

Rốt cuộc Quý Phi Nhi ý thức được mình mới vừa làm ra phản ứng ngu xuẩn dường nào, trong lòng vô cùng hối hận, hình như nàng cũng vừa mới phản ứng với con rắn lớn đáng sợ trong mộng kia thật ra thì chính là Túc Ly Mị, thật ra thì không phải nàng bài xích Túc Ly Mị, chỉ là có chút không phản ứng kịp mà thôi.

Ta. . . . . . Tiểu Bạch, ta không phải cố ý.

Nàng nhớ tới những lời Thương Mặc Tuyết nói, Túc Ly Mị vì nàng làm nhiều như vậy, thậm chí không để ý sinh mạng, tại sao nàng có thể ghét hắn, bài xích hắn đây?

Dù là bản thể của hắn quá đáng sợ, nàng cũng không nên bài xích, bởi vì trên cái thế giới này, không có ai yêu nàng hơn Túc Ly Mị. Thế gian này chỉ có hắn không làm thương tổn nàng.

Phi Nhi, mặc kệ như thế nào, vẫn cảm ơn nàng, vào thời khắc đó nàng không xoay người rời đi, không có vứt bỏ ta. Mặc dù hắn bị đóng băng, không thể nói chuyện, nhưng ý thức vẫn rất thanh tỉnh, hắn biết quý Phi nhi đang ở bên cạnh hắn, hắn có thể cảm nhận được tim của nàng đập. Cho dù bây giờ nàng vẫn không cách nào tiếp nhận chân thân của hắn, hắn vẫn hết sức thỏa mãn.

Mũi Quý Phi Nhi cay xè, nghẹn ngào nói: Chàng cái đồ ngốc này, người nên nói xin lỗi là ta mới đúng, trước kia ta rõ ràng nói sẽ tiếp nhận tất cả của chàng, nhưng mà ở tại thời khắc kia, ta lại lui bước, ta không muốn giấu giếm chàng, lúc ấy ta rất sợ hãi, thậm chí có ý niệm xoay người rời đi, là Thương Mặc Tuyết mắng tỉnh ta, để cho ta biết mình là người ích kỷ cỡ nào, chàng vì ta bị đóng băng, đang chịu đau khổ hành hạ, ta lại không có tiền đồ như vậy, thậm chí độc ác muốn vứt bỏ chàng mà đi. . . . . .

Nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn ở lại bên cạnh ta, Phi Nhi, cảm ơn nàng, ta thật sự vô cùng cảm động.

Tiểu Bạch, ta đồng ý với chàng, về sau ta tuyệt đối sẽ không bài xích chàng nữa, mặc kệ chàng là người cũng được, là rắn cũng tốt, ta đều thích chàng.

Phi Nhi, ta không muốn miễn cưỡng nàng, cũng cố gắng không làm cho nàng thấy được chân thân của ta, nhưng không nghĩ đến. . . . . . Hắn thật sự là không có nghĩ đến nàng lại đi tới Hàn Trì, thiếu chút nữa nộp mạng.

Cái này không có gì hay để tranh luận, có lẽ cũng không phải là chuyện gì xấu, chàng xem ta dám đến gần chàng, ta đã không sợ chàng nữa. Ngược lại chàng...chàng bị thương nặng như vậy, tại sao phải cậy mạnh nói mình không có việc gì, thân thể của mình cũng chống đỡ không nổi nữa, còn phải hao hết chút pháp lực cuối cùng kia giúp ta chữa thương, thấy chàng bị đóng băng ở Hàn Trì, ta thật sự là bị chàng hù chết rồi.

Suy nghĩ một chút trong lòng vẫn còn sợ hãi, nếu Túc Ly Mị chết rồi, nàng thật sự không cách nào tưởng tượng mình nên làm gì bây giờ.

Nhưng. . . . . . Cũng chính bởi vì vậy, ta mới vì họa được phúc. Túc Ly Mị khẽ mỉm cười, khuôn mặt tuyệt mỹ còn hơn thế gian ngàn vạn.

Cái gì phúc?

Thời điểm ở Hàn Trì, ta bị đóng băng, nhưng mà ta lại biết nàng ở bên cạnh ta, cho nên ta nhất định phải kiên trì, tại giây phút khẩn cấp này, ta thành công đột phá cảnh giới, đây đều là công lao của nàng.

Đột phá cảnh giới? Nói đúng là bây giờ công lực của chàng lợi hại nhiều hơn trước kia sao? Khụ, nàng cũng không hiểu gì về phương diện này, mình là một hồn phách người phàm cũng sẽ không tu luyện gì, nhưng nghe ý tứ mặt chữ này, cũng là bộ dạng thuộc loại rất trâu bò.

Dĩ nhiên, ta một lòng chỉ nghĩ trở nên cường đại hơn, như vậy mới có thể có đủ cường đại để bảo vệ nàng.

Vậy thì thật là quá tốt, ta thật sự lo lắng chàng sẽ xảy ra chuyện, nghe Mặc Tuyết nói, trước kia chàng vì bảo vệ hồn phách Tử Huyên hao tổn tu vi cực lớn, vậy bây giờ, chàng đã không sao, pháp lực còn nâng cao một bước rồi hả?

Đúng vậy.

Nghe được tin tức này, Quý Phi Nhi vô cùng vui vẻ, trời cao cuối cùng đối xử với nàng không tệ, để cho nàng cảm thấy áy náy trong lòng cũng giảm bớt không ít.

Nói như vậy, phải cảm tạ Mặc Tuyết rồi, nếu không phải là hắn dẫn ta đi Hàn Trì, ta sẽ không thấy được chàng, nói không chừng chàng cũng không có biện pháp thuận lợi đột phá cảnh giới, đây đều là công lao của hắn. Thật sự là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, Quý Phi Nhi cao hứng nói.

Sắc mặt của Túc Ly Mị thì không phải là dễ nhìn như vậy rồi: Ta còn không tính sổ với hắn, Hàn Trì là địa phương nào, hắn lại dám dẫn nàng đi, nàng có biết hàn độc vào cơ thể thiếu chút nữa vứt bỏ mạng nhỏ của nàng hay không?

Quý Phi Nhi giật giật thân thể, nàng biết mình lúc ấy giống như rất lạnh, nhanh chóng lạnh cóng, ngược lại bây giờ một chút cảm giác cũng không có, vốn đang rất kỳ quái, nói như vậy nhất định là Túc Ly Mị lại giúp nàng vận công chữa bệnh.

Bây giờ không phải là đã không có việc gì rồi sao?

Chừng nào thì nàng có thể nhớ một chút, đừng để ta lo lắng cho nàng. Loại vết thương này lành tính tình đã quên đau thật là làm cho hắn hết sức bất đắc dĩ.

Nếu như là trước kia, có lẽ ta còn có thể nghe lời chàng, nhưng lần này ngoại lệ, nếu không phải là ta đi sang tìm chàng, chàng chuẩn bị muốn đóng băng ở nơi đó bao lâu? Nếu chàng một mực không ra được, vậy ta nên làm gì? Chàng có biết thời điểm Mặc Tuyết nói chàng bị nguy hiểm đến tính mạng, ta lo lắng rất nhiều hay không? Còn nói ta, chính chàng không phải cũng như vậy sao. Bây giờ nàng lại nói đạo lý rõ ràng rồi.

Ta chỉ hi vọng nàng có thể sống vui vẻ, dù không có ta, ta cũng hi vọng nàng có thể sống thật tốt. Túc Ly Mị thâm tình nhìn nàng, nàng chính là lý do để bây giờ hắn sinh sống.

Báo thù, quyền lợi, địa vị, không có gì quan trọng hơn nàng.

Hai chúng ta nhưng là một thể, không có chàng, ta cũng sống không nổi, chẳng lẽ chàng muốn cho ta thủ tiết? Hừ, chàng dám vứt bỏ ta...ta phải đi Hồ Tộc tìm Cảnh Hiên, ta sẽ không vì chàng thủ tiết . Nàng đương nhiên là nói lẫy, nàng chỉ không muốn Túc Ly Mị rời khỏi nàng mà thôi.

Vốn tưởng rằng tên yêu nghiệt nào đó khẳng định lại bá đạo tuyên thệ, để cho nàng chỉ thuộc về một mình hắn, không cho tìm nam nhân khác, nhưng hắn lại ôm nàng, nhẹ nhàng thở dài: Nếu quả thật có một ngày kia, cứ làm như vậy thôi.

Quý Phi Nhi ngẩn ra, Túc Ly Mị có bộ dáng này làm cho nàng cảm thấy đau lòng.

Nàng chủ động hôn lên khóe môi hắn: Tiểu Bạch, ta chỉ yêu một mình chàng, đừng rời khỏi ta.

Tay nhỏ bé của nàng chủ động đặt lên lồng ngực của hắn, cách y phục thăm dò vào da thịt của hắn, cảm thụ nhiệt độ thân thể của hắn.

Kỹ xảo nàng không lưu loát như ý hắn, hoàn toàn chính là thành quả trêu đùa, hô hấp Túc Ly Mị dần dần nặng nề.

Phi Nhi, nàng biết nàng đang làm cái gì không?

Quý Phi Nhi nhếch môi cười, ánh mắt lúng liếng đưa tình: Ta chỉ biết, hôm nay ta muốn dốc lòng vì chàng!

Xong rồi, nàng thật sự là học xấu, lại dám nói ra lời nói gan to như vậy, chỉ là tất cả đều đỗ lỗi một câu, yêu quá tha thiết tự nhiên nồng.

Bóng đêm kiều diễm kéo màn che lại. . . . . .


/120

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status