Trong chớp mắt đánh trọng thương tên thanh niên kia, Hoàng Thiên đứng lặng tại giữa đám người, quần áo phiêu dương rung động. Hắn thần sắc không nhìn ra vui buồn, nhưng lại khiến cho đám người có cảm giác lãnh khốc vô tình. Đôi mắt đen nhánh ẩn ẩn tinh quang, phảng phất như chứa toàn bộ trời đất này hắc ám.
Đối diện hắn bốn cái thanh niên, khi nhìn thấy đôi ánh mắt này, thân thể đều không tự chủ được run lên từng hồi, trong lòng tự dưng xuất hiện cảm giác sụp đổ, vô phương chống đỡ. Giống như trước mặt bọn hắn không còn là một cái thiếu niên nữa, mà đã trở thành một cái tuyệt thế ma đầu, một cái giết qua không biết bao nhiều người, tắm qua vô số máu tanh cùng sát khí.
Vài hơi thở trôi qua, rốt cục bọn chúng cũng không còn đủ sức chống lại áp lực nữa, đồng loạt quỳ phục xuống dưới, ánh mắt kẻ nào kẻ nấy lộ ra vẻ nồng đậm sợ hãi.
Nhìn đám người kinh sợ đến mức không còn khí lực để đứng, Hoàng Thiên cũng không có buồn ra tay với chúng, liền quyết định rời đi. Hắn mặc dù hôm nay tâm trạng không được tốt, nhưng vẫn chưa tới mức phải giận cá chém thớt. Mấy tên này với hắn vốn không có thù oán gì quá lớn, chẳng qua vì dại gái mà rước họa vào thân, dọa sợ chúng như thế là đủ rồi.
- Cút!
Hướng đám người quát lên một tiếng chói tai, thanh âm của hắn tựa như tiếng sấm đùng đùng, nổ vang trong đầu óc, khiến cho mấy tên thanh niên giật mình choáng váng, cuống cuồng bò sang một bên tránh đường. Cái này quả đúng là một đại ma đầu, chỉ quát một tiếng liền khiến cho bọn chúng suýt chút nữa hồn phi phách tán ah.
Cất bước rời đi, Hoàng Thiên một đường không còn ai dám cản trở, xa dần rồi khuất hẳn, để lại hiện trường một đám người còn chưa thoát được kinh sợ. Ngay cả Hứa Thanh Hoa cũng thẫn thờ mất một hồi, bàn tay ngọc ngà không ngừng siết chặt lấy góc váy, tức giận dậm chân xuống đường đá.
Nhìn đám thanh niên đang bò dưới đất, nàng hận không thể tiến lên cho mỗi tên một cước. Đúng là mấy tên phế vật, chỉ được cái mồm miệng khoác lác, cái gì mà thiên tài trong tộc, cái gì mà dũng mãnh phi thường. Người ta mới chỉ dọa cho một chút liền sợ đến xanh mặt rồi, chỉ thiếu đái ra quần ah. Còn cái kia xú nam nhân đáng chết nữa, hết lần này đến lần khác ỷ mạnh ức hiếp nàng, thực sự là tức chết mà.
Nhất là cái vẻ lạnh lùng bất cần của hắn càng khiến nàng cảm thấy khó chịu trong lòng. Nàng thân phận thường ngày cao cao tại thượng, nam nhân nào cũng phải vây quanh cầu cạnh, nịnh nọt lấy lòng. Vậy mà Hoàng Thiên này, đến nhìn cũng không nhìn nàng lấy một cái, tựa như trong mắt của hắn, nàng so với những nữ nhân khác đều giống nhau, không có chút phân lượng nào. Đây tuyệt đối là một cái đả kích trí mạng đối với nữ nhân, nàng một thân tôn nghiêm không thể nào chấp nhận được chuyện này, tuyệt đối không thể.
Nghiến răng kìm nén tức giận trong lòng, nàng trong đầu không ngừng suy tính, sau đó đột nhiên nở ra một nụ cười đầy lãnh ý, lẩm bẩm trong miệng:
- Chết tiệt Hoàng Thiên, ngươi đợi đó.
Hoàng Thiên lúc này đã sớm chạy vào trong Kinh Các, nào biết mình bị nữ nhân này tính kế. Mà cho dù hắn có biết, cũng lười quản đến rồi. Trong tâm trí hắn bây giờ, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là tìm cách phục sinh Hàn Lâm mà thôi, những chuyện khác đều không quan trọng.
…
Thời gian thấm thoát trôi qua, trong khi Hoàng Thiên mất ăn mất ngủ trong Kinh Các để nghiên cứu kinh thư, thì ở bên ngoài, tất cả các học viên của Thiên Nguyên Học Viện cũng như thế mất ăn mất ngủ. Chỉ khác nhau ở chỗ, bọn họ mất ăn mất ngủ là vì Đại Hội Giao Lưu của Thiên Nguyên Học Viện sắp diễn ra rồi.
Như đã nói đến từ trước, đại hội lần này tuy chỉ thuộc phạm vi của Thiên Nguyên Học Viện, nhưng tầm ảnh hưởng của nó lại cực kỳ khủng khiếp, thậm chí có thể quyết định đến thế cục của cả đại lục này. Cửu U Chi Địa, luôn luôn là một địa phương mang đến sự hấp dẫn cực hạn mà không ai có thể chối từ, kể cả thập đại thế lực.
Cũng vì thế mà những ngày này, Thiên Nguyên Học Viện vốn đã đông đúc càng trở thêm nhộn nhịp. Thành viên của các phương thế lực, nhân kiệt trẻ tuổi tứ phương liên tục đổ dồn về, khiến cho nhân khí nơi đây thoáng chốc tăng lên chóng mặt, thậm chí đều xuất hiện dấu hiệu quá tải. Nhân kiệt đổ về, những buổi giao lưu làm quen, luận bàn chiến đấu tất nhiên là không thể thiếu, hầu như mỗi ngày đều xảy ra ít nhất một lần.
…
Hôm nay đã là ngày thứ năm Hoàng Thiên cắm rễ tại Kinh Các, không hề bước chân ra ngoài dù chỉ một lần. Số lượng kinh thư cùng điển tịch mà hắn đọc qua cũng phải đạt tới hơn ba ngàn cuốn hơn, nếu đem ra liền đủ để chất đầy thành một tòa núi nhỏ, khiến cho mấy lão nhân phụ trách trợn mắt ngoác mồm vì kinh sợ.
Năm ngày này, hắn tìm ra được không ít thông tin có giá trị, chí ít có thêm ba cái phương pháp có hiệu quả cao hơn. Nhưng chung quy vẫn không thể nào tìm được nguyên nhân Cố Tinh Cực Đạo Thạch sinh ra cản trở, khiến hắn không thể triệu hồi linh hồn của Hàn Lâm. Nếu như vẫn không tìm ra nguyên nhân và giải quyết được cái vấn đề này, hắn dù có tìm thêm ngàn cách phục sinh khác cũng bằng không.
Thành ra hắn tâm trạng lúc này hết sức phiền muộn, hận không thể đem cục đá khốn kiếp kia ra đập mấy cái cho bỏ tức. Tảng đá khốn nạn, vì cái gì nuốt vào mà không chịu nhả ra, muốn tức chết hắn đây mà, thực muốn đem nó quăng vào xây bệ xí.
Chỉ là, nếu như các phương thế lực kia mà biết được ý nghĩ này của hắn, mới chân chính là bị làm cho tức chết. Cái tên hỗn đản này lại muốn đem tiên thiên đồ vật đánh nát, còn muốn đem nó đi xây nhà xí nữa. Thiên ah, đây là cái gì người, liền như vậy cũng dám nghĩ.
Gấp lại cuốn kinh thư hơn mấy ngàn trang, Hoàng Thiên trong lòng không ngừng thở dài, lại tiếp tục tiến đến chọn ra một cuốn khác. Hắn đã quyết tâm liền không bao giờ bỏ cuộc, dù cho có phải đem hết toàn bộ kinh tư tại nơi này đọc hết toàn bộ, hắn cũng phải làm.
Hôm nay bên ngoài chính là ngày đầu tiên diễn ra Đại Hội Giao Lưu, nhưng hắn thực không có để tâm chút nào. Mặc dù từ đầu đã nói sẽ đưa top 50 người đứng đầu trong lần giao lưu này tiến nhập Cửu U Chi Địa, nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay của Lâm Thanh Phong. Ngay từ mấy tháng trước, lão đã sớm đảm bảo cho hắn cùng Anh Vũ mỗi người một vé mà không cần phải tham gia tranh đấu, cho nên việc tham gia đại hội với hắn không có ý nghĩa nhiều.
Cầm trên tay cuốn điển tịch dày cộm vừa mới chọn ra được, Hoàng Thiên bất giác đưa tay sờ lên dòng chữ nổi trên bìa sách, không khỏi tự lẩm bẩm trong miệng:
- Đại Việt Tâm Linh Huyền Bí Điển? Cái tên cũng quá khí phách đi.
Mỉm cười tán thưởng một câu, hắn bắt đầu lật ra những trang giấy đầu tiên, chậm dãi nghiền ngẫm. Loại bí điển này có lẽ cũng tương tự những điển tịch mà hắn đọc trước đó thôi, hắn cũng không dám hi vọng gì nhiều.
Nhưng mà, đến khi hắn lật tới trang giấy thứ năm, mày kiếm của hắn khẽ cau lại tràn đầy nghiêm túc, rất nhanh lại lật qua những trang khác. Dần dần, sắc mặt của hắn bắt đầu khó kìm nén được kích động, những trang giấy liên tục bị lật qua, từng dòng thông tin hiển hiện lên trong trí óc.
Vũ trụ khởi sanh, Âm Dương cùng chuyển.
Âm Dương tự thuở khai thiên, đã trở thành quy tắc vận hành của trời đất, vạn vật sinh linh đều không thoát khỏi quy luật ấy. Con người, với tư cách là một sinh linh trong vũ trụ, là một nhân tố hậu thiên, cũng chịu sự chưởng quản của quy tắc Âm Dương.
Từ khi sinh ra, con người đã mang trong mình sự hài hòa của âm dương nhị khí. Lấy Dương làm thể, lấy Âm làm hồn, một cái vật chất hiện hữu một cái năng lượng tinh thần, hòa hợp làm chỉnh thể hoàn mỹ. Một khi chúng bị tách rời, là khi sự cân bằng hài hòa vốn có sẽ bị phá vỡ, dẫn tới sự tự hủy diệt theo quy luật của đất trời, cũng chính là cái chết mà thế nhân thường gọi.
Thể của con người, đại biểu cho Dương cực, chính là thân thể hiện hữu, bao gồm da thịt, gân cốt, lục phủ ngũ tạng các loại.
Hồn của con người, đại biểu cho Âm cực, bao gồm Sinh Hồn, Giác Hồn và Linh Hồn.
Sinh Hồn chính là phần hồn được biểu hiện ra đầu tiên, đại biểu cho sự sống, cho tư duy và hành động của con người. Giác Hồn chính là phần hồn tiếp nhận tác động của thế giới lên nhân thể, phát ra các cảm giác cơ bản nhất. Linh Hồn chính là phần hồn quan trọng nhất, cũng là phần hồn huyền bí và linh diệu nhất, đại biểu cho tâm linh của con người. Mà dân gian thường nhắc tới luân hồi, chính là chỉ quá trình chịu kiếp của Linh Hồn.
Nói như vậy, muốn phục sinh một kẻ hồn lìa khỏi xác, chính là phải đảm bảo sự cân bằng âm dương của nó. Không chỉ tạo ra một cái thân thể phù hợp hoàn chỉnh, mà còn phải tập hợp đủ tam hồn của hắn. Sinh Hồn, Giác Hồn, Linh Hồn mỗi một cái đều không thể thiếu.
Đọc đến đây, Hoàng Thiên thân thể không tự chủ được run lên một hồi, suýt chút nữa để cho cuốn điển tịch kia rời tay. Hắn không run sao được, khi mà mới mấy hôm trước, hắn suýt nữa ngu ngốc bức ra Linh Hồn của Hàn Lâm từ Cố Tinh Cực Đạo Thạch, suýt chút nữa chân chính hại chết huynh đệ của mình.
Chỉ có Linh Hồn mà không có Sinh Hồn và Giác Hồn, hắn không những không phục sinh được huynh đệ của mình, mà còn đẩy Hàn Lâm vào trong Luân Hồi vĩnh viễn. Một khi Luân Hồi, chính là khi Hàn Lâm thực sự chết, không bao giờ có thể phục sinh lại nữa. Lúc đó hắn có muốn hối hận cũng không thể nào thay đổi, không thể nào cứu về huynh đệ của mình.
Hoảng sợ ngồi phịch xuống nền sảnh, hắn ngây ngốc hơn ba phút thời gian, sau đó mới vội vàng lấy ra Cố Tinh Cực Đạo Thạch, ánh mắt chăm chăm nhìn tới. Bàn tay không ngừng vuốt ve lên mặt đá bóng loáng, như thấy được huynh đệ của mình đang mỉm cười, hắn khóe mắt không tự chủ được chảy xuống hai hàng lệ nóng, thì thào trong cổ họng:
- Hàn Lâm… ta xin lỗi… suýt nữa hại ngươi rồi. Ngươi yên tâm, lần này ta nhất định sẽ giúp ngươi sống trở lại… nhất định.
Đối diện hắn bốn cái thanh niên, khi nhìn thấy đôi ánh mắt này, thân thể đều không tự chủ được run lên từng hồi, trong lòng tự dưng xuất hiện cảm giác sụp đổ, vô phương chống đỡ. Giống như trước mặt bọn hắn không còn là một cái thiếu niên nữa, mà đã trở thành một cái tuyệt thế ma đầu, một cái giết qua không biết bao nhiều người, tắm qua vô số máu tanh cùng sát khí.
Vài hơi thở trôi qua, rốt cục bọn chúng cũng không còn đủ sức chống lại áp lực nữa, đồng loạt quỳ phục xuống dưới, ánh mắt kẻ nào kẻ nấy lộ ra vẻ nồng đậm sợ hãi.
Nhìn đám người kinh sợ đến mức không còn khí lực để đứng, Hoàng Thiên cũng không có buồn ra tay với chúng, liền quyết định rời đi. Hắn mặc dù hôm nay tâm trạng không được tốt, nhưng vẫn chưa tới mức phải giận cá chém thớt. Mấy tên này với hắn vốn không có thù oán gì quá lớn, chẳng qua vì dại gái mà rước họa vào thân, dọa sợ chúng như thế là đủ rồi.
- Cút!
Hướng đám người quát lên một tiếng chói tai, thanh âm của hắn tựa như tiếng sấm đùng đùng, nổ vang trong đầu óc, khiến cho mấy tên thanh niên giật mình choáng váng, cuống cuồng bò sang một bên tránh đường. Cái này quả đúng là một đại ma đầu, chỉ quát một tiếng liền khiến cho bọn chúng suýt chút nữa hồn phi phách tán ah.
Cất bước rời đi, Hoàng Thiên một đường không còn ai dám cản trở, xa dần rồi khuất hẳn, để lại hiện trường một đám người còn chưa thoát được kinh sợ. Ngay cả Hứa Thanh Hoa cũng thẫn thờ mất một hồi, bàn tay ngọc ngà không ngừng siết chặt lấy góc váy, tức giận dậm chân xuống đường đá.
Nhìn đám thanh niên đang bò dưới đất, nàng hận không thể tiến lên cho mỗi tên một cước. Đúng là mấy tên phế vật, chỉ được cái mồm miệng khoác lác, cái gì mà thiên tài trong tộc, cái gì mà dũng mãnh phi thường. Người ta mới chỉ dọa cho một chút liền sợ đến xanh mặt rồi, chỉ thiếu đái ra quần ah. Còn cái kia xú nam nhân đáng chết nữa, hết lần này đến lần khác ỷ mạnh ức hiếp nàng, thực sự là tức chết mà.
Nhất là cái vẻ lạnh lùng bất cần của hắn càng khiến nàng cảm thấy khó chịu trong lòng. Nàng thân phận thường ngày cao cao tại thượng, nam nhân nào cũng phải vây quanh cầu cạnh, nịnh nọt lấy lòng. Vậy mà Hoàng Thiên này, đến nhìn cũng không nhìn nàng lấy một cái, tựa như trong mắt của hắn, nàng so với những nữ nhân khác đều giống nhau, không có chút phân lượng nào. Đây tuyệt đối là một cái đả kích trí mạng đối với nữ nhân, nàng một thân tôn nghiêm không thể nào chấp nhận được chuyện này, tuyệt đối không thể.
Nghiến răng kìm nén tức giận trong lòng, nàng trong đầu không ngừng suy tính, sau đó đột nhiên nở ra một nụ cười đầy lãnh ý, lẩm bẩm trong miệng:
- Chết tiệt Hoàng Thiên, ngươi đợi đó.
Hoàng Thiên lúc này đã sớm chạy vào trong Kinh Các, nào biết mình bị nữ nhân này tính kế. Mà cho dù hắn có biết, cũng lười quản đến rồi. Trong tâm trí hắn bây giờ, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là tìm cách phục sinh Hàn Lâm mà thôi, những chuyện khác đều không quan trọng.
…
Thời gian thấm thoát trôi qua, trong khi Hoàng Thiên mất ăn mất ngủ trong Kinh Các để nghiên cứu kinh thư, thì ở bên ngoài, tất cả các học viên của Thiên Nguyên Học Viện cũng như thế mất ăn mất ngủ. Chỉ khác nhau ở chỗ, bọn họ mất ăn mất ngủ là vì Đại Hội Giao Lưu của Thiên Nguyên Học Viện sắp diễn ra rồi.
Như đã nói đến từ trước, đại hội lần này tuy chỉ thuộc phạm vi của Thiên Nguyên Học Viện, nhưng tầm ảnh hưởng của nó lại cực kỳ khủng khiếp, thậm chí có thể quyết định đến thế cục của cả đại lục này. Cửu U Chi Địa, luôn luôn là một địa phương mang đến sự hấp dẫn cực hạn mà không ai có thể chối từ, kể cả thập đại thế lực.
Cũng vì thế mà những ngày này, Thiên Nguyên Học Viện vốn đã đông đúc càng trở thêm nhộn nhịp. Thành viên của các phương thế lực, nhân kiệt trẻ tuổi tứ phương liên tục đổ dồn về, khiến cho nhân khí nơi đây thoáng chốc tăng lên chóng mặt, thậm chí đều xuất hiện dấu hiệu quá tải. Nhân kiệt đổ về, những buổi giao lưu làm quen, luận bàn chiến đấu tất nhiên là không thể thiếu, hầu như mỗi ngày đều xảy ra ít nhất một lần.
…
Hôm nay đã là ngày thứ năm Hoàng Thiên cắm rễ tại Kinh Các, không hề bước chân ra ngoài dù chỉ một lần. Số lượng kinh thư cùng điển tịch mà hắn đọc qua cũng phải đạt tới hơn ba ngàn cuốn hơn, nếu đem ra liền đủ để chất đầy thành một tòa núi nhỏ, khiến cho mấy lão nhân phụ trách trợn mắt ngoác mồm vì kinh sợ.
Năm ngày này, hắn tìm ra được không ít thông tin có giá trị, chí ít có thêm ba cái phương pháp có hiệu quả cao hơn. Nhưng chung quy vẫn không thể nào tìm được nguyên nhân Cố Tinh Cực Đạo Thạch sinh ra cản trở, khiến hắn không thể triệu hồi linh hồn của Hàn Lâm. Nếu như vẫn không tìm ra nguyên nhân và giải quyết được cái vấn đề này, hắn dù có tìm thêm ngàn cách phục sinh khác cũng bằng không.
Thành ra hắn tâm trạng lúc này hết sức phiền muộn, hận không thể đem cục đá khốn kiếp kia ra đập mấy cái cho bỏ tức. Tảng đá khốn nạn, vì cái gì nuốt vào mà không chịu nhả ra, muốn tức chết hắn đây mà, thực muốn đem nó quăng vào xây bệ xí.
Chỉ là, nếu như các phương thế lực kia mà biết được ý nghĩ này của hắn, mới chân chính là bị làm cho tức chết. Cái tên hỗn đản này lại muốn đem tiên thiên đồ vật đánh nát, còn muốn đem nó đi xây nhà xí nữa. Thiên ah, đây là cái gì người, liền như vậy cũng dám nghĩ.
Gấp lại cuốn kinh thư hơn mấy ngàn trang, Hoàng Thiên trong lòng không ngừng thở dài, lại tiếp tục tiến đến chọn ra một cuốn khác. Hắn đã quyết tâm liền không bao giờ bỏ cuộc, dù cho có phải đem hết toàn bộ kinh tư tại nơi này đọc hết toàn bộ, hắn cũng phải làm.
Hôm nay bên ngoài chính là ngày đầu tiên diễn ra Đại Hội Giao Lưu, nhưng hắn thực không có để tâm chút nào. Mặc dù từ đầu đã nói sẽ đưa top 50 người đứng đầu trong lần giao lưu này tiến nhập Cửu U Chi Địa, nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay của Lâm Thanh Phong. Ngay từ mấy tháng trước, lão đã sớm đảm bảo cho hắn cùng Anh Vũ mỗi người một vé mà không cần phải tham gia tranh đấu, cho nên việc tham gia đại hội với hắn không có ý nghĩa nhiều.
Cầm trên tay cuốn điển tịch dày cộm vừa mới chọn ra được, Hoàng Thiên bất giác đưa tay sờ lên dòng chữ nổi trên bìa sách, không khỏi tự lẩm bẩm trong miệng:
- Đại Việt Tâm Linh Huyền Bí Điển? Cái tên cũng quá khí phách đi.
Mỉm cười tán thưởng một câu, hắn bắt đầu lật ra những trang giấy đầu tiên, chậm dãi nghiền ngẫm. Loại bí điển này có lẽ cũng tương tự những điển tịch mà hắn đọc trước đó thôi, hắn cũng không dám hi vọng gì nhiều.
Nhưng mà, đến khi hắn lật tới trang giấy thứ năm, mày kiếm của hắn khẽ cau lại tràn đầy nghiêm túc, rất nhanh lại lật qua những trang khác. Dần dần, sắc mặt của hắn bắt đầu khó kìm nén được kích động, những trang giấy liên tục bị lật qua, từng dòng thông tin hiển hiện lên trong trí óc.
Vũ trụ khởi sanh, Âm Dương cùng chuyển.
Âm Dương tự thuở khai thiên, đã trở thành quy tắc vận hành của trời đất, vạn vật sinh linh đều không thoát khỏi quy luật ấy. Con người, với tư cách là một sinh linh trong vũ trụ, là một nhân tố hậu thiên, cũng chịu sự chưởng quản của quy tắc Âm Dương.
Từ khi sinh ra, con người đã mang trong mình sự hài hòa của âm dương nhị khí. Lấy Dương làm thể, lấy Âm làm hồn, một cái vật chất hiện hữu một cái năng lượng tinh thần, hòa hợp làm chỉnh thể hoàn mỹ. Một khi chúng bị tách rời, là khi sự cân bằng hài hòa vốn có sẽ bị phá vỡ, dẫn tới sự tự hủy diệt theo quy luật của đất trời, cũng chính là cái chết mà thế nhân thường gọi.
Thể của con người, đại biểu cho Dương cực, chính là thân thể hiện hữu, bao gồm da thịt, gân cốt, lục phủ ngũ tạng các loại.
Hồn của con người, đại biểu cho Âm cực, bao gồm Sinh Hồn, Giác Hồn và Linh Hồn.
Sinh Hồn chính là phần hồn được biểu hiện ra đầu tiên, đại biểu cho sự sống, cho tư duy và hành động của con người. Giác Hồn chính là phần hồn tiếp nhận tác động của thế giới lên nhân thể, phát ra các cảm giác cơ bản nhất. Linh Hồn chính là phần hồn quan trọng nhất, cũng là phần hồn huyền bí và linh diệu nhất, đại biểu cho tâm linh của con người. Mà dân gian thường nhắc tới luân hồi, chính là chỉ quá trình chịu kiếp của Linh Hồn.
Nói như vậy, muốn phục sinh một kẻ hồn lìa khỏi xác, chính là phải đảm bảo sự cân bằng âm dương của nó. Không chỉ tạo ra một cái thân thể phù hợp hoàn chỉnh, mà còn phải tập hợp đủ tam hồn của hắn. Sinh Hồn, Giác Hồn, Linh Hồn mỗi một cái đều không thể thiếu.
Đọc đến đây, Hoàng Thiên thân thể không tự chủ được run lên một hồi, suýt chút nữa để cho cuốn điển tịch kia rời tay. Hắn không run sao được, khi mà mới mấy hôm trước, hắn suýt nữa ngu ngốc bức ra Linh Hồn của Hàn Lâm từ Cố Tinh Cực Đạo Thạch, suýt chút nữa chân chính hại chết huynh đệ của mình.
Chỉ có Linh Hồn mà không có Sinh Hồn và Giác Hồn, hắn không những không phục sinh được huynh đệ của mình, mà còn đẩy Hàn Lâm vào trong Luân Hồi vĩnh viễn. Một khi Luân Hồi, chính là khi Hàn Lâm thực sự chết, không bao giờ có thể phục sinh lại nữa. Lúc đó hắn có muốn hối hận cũng không thể nào thay đổi, không thể nào cứu về huynh đệ của mình.
Hoảng sợ ngồi phịch xuống nền sảnh, hắn ngây ngốc hơn ba phút thời gian, sau đó mới vội vàng lấy ra Cố Tinh Cực Đạo Thạch, ánh mắt chăm chăm nhìn tới. Bàn tay không ngừng vuốt ve lên mặt đá bóng loáng, như thấy được huynh đệ của mình đang mỉm cười, hắn khóe mắt không tự chủ được chảy xuống hai hàng lệ nóng, thì thào trong cổ họng:
- Hàn Lâm… ta xin lỗi… suýt nữa hại ngươi rồi. Ngươi yên tâm, lần này ta nhất định sẽ giúp ngươi sống trở lại… nhất định.
/463
|