Phiêu phù giữa không trung, Hoàng Thiên lúc này như thực sự trở thành một đầu Ma Thần tuyệt thế, để cho tất cả vạn vật xung quanh đều phải cúi đầu sợ hãi.
Nhất là con mắt thứ ba của hắn, tròng mắt chính là một thái cực đồ nhỏ, toát ra từng tia lực lượng kỳ dị huyền bí. Tựa như có thể nhìn thấu âm dương, nhìn ra sinh tử. Bản chất của thiên địa này đều không thoát ra được một ánh mắt ấy, đều bị hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.
Cảm nhận sự biến hóa trong cơ thể mình, Hoàng Thiên khóe môi không tự chủ nhếch lên một đường cong đẹp mắt. Lực lượng này, vô cùng mạnh mẽ, có thể nói là mạnh mẽ nhất từ trước tới giờ mà tự bản thân hắn có thể thi triển ra được.
- Âm Dương Ma Thần Đạo… Hóa ra là vậy! Rất mạnh ah.
Đưa bàn tay phải lên trước mặt, Hoàng Thiên ngón tay khẽ đảo, sau đó siết chặt thành nắm đấm, tự thì thào trong miệng.
Hiểu ra được chân ý của Âm Dương Ma Thần Đạo, con đường tu luyện Ma Thần Cửu Biến của hắn sau này càng trở nên dễ dàng. Hơn nữa, việc kết hợp hai trạng thái mạnh nhất trước đó thành một trạng thái mới, không chỉ đơn giản là gấp đôi chiến lực, mà là một con số khó mà tưởng tượng.
- Chủ nhân! Ngươi đột phá?
Ngay khi Hoàng Thiên vừa hạ xuống dưới nền đá, thì thanh âm của Cố Sở đã vang lên bên tai.
Lão từ đầu tới giờ đều trấn thủ tại nơi này, vừa đảm bảo sự an toàn cho Hoàng Thiên, cũng như ngăn cản bất cứ người nào có thể làm phiền, gây ảnh hưởng đến việc tu luyện của hắn. Mà kinh biến vừa rồi cũng là do lão trấn áp, giới hạn trong phạm vi Thông Thiên Phong, không cho bên ngoài biết được việc xảy ra tại nơi này. Nếu không sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức không đáng có.
- Phải, vừa tấn cấp Nguyên Đan hậu kỳ.
Hoàng Thiên đã trở về trạng thái nhân hình, nhanh chóng lấy ra một bộ y phục mới mặc vào, mỉm cười nói với Cố Sở.
Cố Sở nghe thấy vậy, vẻ mặt thoáng hiện lên nét vui mừng, đang định mở miệng chúc mừng Hoàng Thiên, nhưng lại bị hắn chặn lại:
- Trong thời gian ta ở Kinh Các, có chuyện gì đặc biệt không?
Biết tính cách của Hoàng Thiên không thích xu nịnh, Cố Sở đành phải nuốt lời đang định nói vào trong lòng, sau đó nét mặt trở nên nghiêm túc, gật đầu trả lời:
- Vâng! Thời gian này đích xác là có ba cái sự kiện xảy ra, chắc chủ nhân cũng đoán được toàn bộ rồi.
Hoàng Thiên mỉm cười gật đầu, không có nhìn Cố Sở mà vẫn chăm chú mặc vào quần áo, giọng điệu có chút tán thưởng:
- Mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát sao. Rất tốt, ngươi nói rõ ràng một chút đi.
Cố Sở vâng một tiếng, sau đó nhẹ giọng nói:
- Sự kiện đầu tiên có liên quan tới Vân Vũ. Đúng như chủ nhân dự đoán, hai ngày trước hắn đã đưa mẫu thân quay trở lại học viện, còn đích thân chạy tới Kinh Các để gặp chủ nhân, nhưng bị ta chặn lại.
Nghe thấy Vân Vũ đã trở lại, Hoàng Thiên vẻ mặt thoáng lộ ra một tia vui mừng, hai cánh tay đang chỉnh lại y phục cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Sở:
- So với dự đoán của ta thì sớm hơn một chút, có lẽ hắn đã phát hiện ra được trớ chú trên người mẫu thân mình rồi.
Ngưng một lát, hắn lại nói tiếp:
- Có thể vì tình thân mà hi sinh bản thân mình, loại người này rất đáng để thu phục. Ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai chạy tới giúp mẹ hắn loại trừ trớ chú. Nhưng tuyệt đối không được nhắc tới chuyện thu hắn làm thủ hạ, hiểu chứ?
Tuy không hiểu Hoàng Thiên có dụng ý gì, nhưng Cố Sở không dám hai lời, vội vàng gật đầu đồng ý. Trớ chú trên người mẫu thân của Vân Vũ là do Lôi Viêm hạ, mà Lôi Viêm tu vi so ra còn kém lão một bậc, cho nên việc hóa giải là hoàn toàn có thể, thậm chí còn rất đơn giản.
- Sự kiện thứ hai chính là kế hoạch của chúng ta đã tiến đến giai đoạn mấu chốt. Cỗ thế lực kia đã tiến hành gặp gỡ Trần Gia và Hứa Gia, hiện tại chắc chắn đã xác minh được tin tức và bắt đầu bắt tay vào hành động rồi.
Hoàng Thiên mặc xong quần áo, hai tay chắp sau lưng nhìn về phương hướng chân núi, lặng yên một hồi lâu, sau đó mới lên tiếng:
- Bọn chúng không nghi ngờ gì sao?
Cố Sở gật đầu, sau đó lại lắc đầu, từ tốn giải thích:
- Tất nhiên sẽ có nghi ngờ, nhưng bằng chứng mà chúng ta đưa ra quá mức xác thực, đủ để cho chúng phải đưa ra lựa chọn. Chưa kể kết quả của Đại Hội Giao Lưu lần này, những con cờ của chúng ta đã phát huy toàn bộ tác dụng, chúng không muốn tin cũng phải tin.
Hoàng Thiên nghe đến mấy con cờ này, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh đi, để cho không khí xung quanh cũng thoáng chốc rét run, khóe môi bất giác nhếch lên một đường cong đẹp mắt:
- Rất tốt! Bọn chúng bây giờ hẳn là đang rất vui vẻ đi, nhưng không lâu nữa đâu, ta sẽ cho chúng xem cái gì là tuyệt vọng.
Lời nói của hắn vang vang, ánh mắt càng trở nên sắc lạnh khó tả, khiến cho một người có tu vi như Cố Sở cũng phải cảm thấy rờn rợn gai ốc, cảm giác bản thân như rơi xuống hồ băng.
- Sự kiện thứ ba là Đại Hội Giao Lưu của học viện đã kết thúc, ta đã tổng hợp thành một bảng danh sách thứ tự xếp hạng, chủ nhân xem qua ah.
Lời lão vừa dứt, trong lòng bàn tay liền lóe lên ánh sáng. Một cuốn sổ sách xuất hiện trong tầm mắt, đưa về phía Hoàng Thiên. Nhận sổ sách từ tay Cố Sở, Hoàng Thiên nheo mắt đọc từ đầu đến cuối, tốc độ nhanh đến không tưởng.
- Mười đại thế lực, không có lấy một người nào lọt top mười sao? Thật là thú vị ah, rốt cục các ngươi đang có âm mưu gì đây?
Gấp lại cuốn sổ, Hoàng Thiên chân mày không khỏi nhíu lại khó hiểu. Nhưng rất nhanh sau đó liền lắc đầu không quan tâm đến nữa, bọn chúng có kế hoạch của bọn chúng, còn hắn cũng có kế hoạch của riêng mình.
Một khi thế sự còn chưa ngã ngũ, ai tính kế ai còn chưa biết được. Bọ ngựa đi săn mồi, nhưng chính bản thân cũng là con mồi, chết lúc nào không hay. Không có một kẻ nào có thể chắc chắn mình nắm chắc toàn bộ thế cục, ngươi tính kế người khác thì sẽ có kẻ khác tính kế ngươi. Dù cho chim sẻ phía sau, cũng chỉ là con mồi trong mắt đại bàng mà thôi.
- Được rồi, sắp tới nơi này sẽ không còn yên ổn nữa, ngươi nên tìm một nơi lánh tạm tránh rắc rối không đáng có. Sớm đem cánh tay phục hồi lại, để bản thân trở về trạng thái toàn thịnh nhất đi. Sẽ có người cần chúng ta dọn dẹp chiến trường ah.
Cố Sở nghe vậy thì khẽ cúi đầu vâng một tiếng, tay phải theo bản năng đưa lên ôm lấy vai trái.
Nếu là bình thường, ở cấp độ tu vi như lão thì hoàn toàn có thể mọc lại một cánh tay mới. Chỉ là cánh tay này của lão không chỉ đơn giản bị chặt đứt như thế, mà là bị một đao của cường giả bước ra một bước Quy Nguyên chém đứt. Một đao không chỉ đơn giản là chém xuống, mà còn ẩn chứa thiên địa quy tắc trong đó, khiến cho việc mọc lại cực kỳ khó khăn. Đó cũng là lý do mà Hoàng Thiên khuyên Cố Sở tạm lánh đi một thời gian, cố gắng phá vỡ đi những thiên địa quy tắc ẩn tàng, phục hồi lại chiến lực đỉnh phong.
…
Từ biệt Cố Sở, Hoàng Thiên một đường tiến thẳng tới khu vực ăn uống của học viện. Hiện tại đã là hơn sáu giờ tối, cũng chính là giờ ăn uống của học viên. Anh Vũ vừa nãy mới truyền tin, kêu hắn chạy tới nơi này dùng bữa.
Chỉ đơn giản là dùng bữa, cho nên Anh Vũ đã lựa chọn khu nhà ăn thay vì đình các. Vì đang là giờ ăn uống, cho nên nơi này thập phần đông đúc. Hoàng Thiên xuất hiện trong đại sảnh lầu ba, quét ánh mắt khắp toàn trường, không khó khăn gì liền phát hiện ra vị trí của Anh Vũ.
Tên này vừa nhìn thấy hắn chạy tới, liền vội vàng cười toe toét nghênh đón, cái miệng huyên thuyên không ngừng.
Đại Hội Giao Lưu vừa mới chấm dứt, cho nên gần như toàn bộ mọi người trong nhà ăn đều đang bàn luận xoay quanh nó, Anh Vũ cũng vậy. Duy chỉ có Hoàng Thiên là ngoại lệ, ngoài cái danh sách mà Cố Sở đưa cho, hắn cái gì cũng không biết, nên đành phải chịu trận, ngồi một bên lắng nghe tên huynh đệ của mình huyên thuyên.
- Mẹ nó! Ngươi mấy hôm nay mất tích đi đâu, để mình ta chạy lên xem người ta đánh nhau, quả thực buồn muốn chết.
Anh Vũ giọng điệu bất mãn, trừng mắt nhìn Hoàng Thiên mà trách móc.
- Chẳng phải đang tạo cơ hội cho ngươi tiếp cận phu nhân tương lai sao?
Hoàng Thiên nhếch môi cười đểu, không chần chừ nói ra.
- A! Cái này… Làm sao ngươi biết?
Anh Vũ a lên một tiếng ngạc nhiên, suýt nữa làm rơi miếng thịt heo hun khói trong miệng, vội vàng hỏi. Hoàng Thiên liếc hắn một cái, chỉ hừ lạnh trêu tức một mà không nói gì, không khỏi khiến Anh Vũ tức giận trừng mắt.
- Hừ hừ! Ngươi được lắm. Dám xem thường Anh Vũ ta à. Cứ đợi xem, lão tử sẽ cho ngươi khóc không ra nước mắt ah…
Nghiến răng ken két, Anh Vũ thầm nghĩ trong lòng. Nhưng ngoài miệng lại tươi cười tựa như có chuyện gì xảy ra, tiếp tục huyên thuyên những chuyện trên trời dưới đất.
Cũng vào lúc này, tại một bàn ăn xa hoa cách hai người Hoàng Thiên khoảng hai mươi mét.
- Hoàng Thiên sao? Là cái tên có linh căn vượt qua siêu cấp phải không?
Một tên thanh niên ngồi ở vị trí chủ tọa, mấy ngón tay không ngừng di chuyển miết lên trên miệng ly rượu, hứng thú tự mình lẩm bẩm.
Đám người xung quanh hắn đa phần là học viên của học viện, nhưng cũng có một vài người ở bên ngoài. Ai ai cũng nhiệt tình nói cười, vẻ mặt vui mừng không ngừng nâng ly chúc mừng hướng về phía hắn.
- Vâng, hắn chính là Hoàng Thiên. Ta nghe nói hắn gần đây bị đạo thương sắp chết, chiến lực giảm đi cực nhiều. Chỉ sợ hiện tại liền Luyện Khí kỳ hắn cũng không đánh lại. Lạc Tấn huynh không cần để ý đến hắn ah.
Một tên thanh niên bên cạnh hắn vội vàng lên tiếng, thần sắc tràn đầy cung kính lấy lòng.
Lạc Tấn gật nhẹ đầu, thần sắc như lâm vào trong suy nghĩ, lát sau đột nhiên nở một nụ cười khẽ nói:
- Mãnh hổ dù trọng thương vẫn mạnh hơn chó mèo. Loại người này nếu có thể thu phục được thì tốt. Ngươi chút nữa chạy qua tiếp xúc với hắn, xem có thể hay không khuyên bảo hắn thần phục, trở thành một cánh tay đắc lực của ta.
- Vâng!
Tên thanh niên có chút khó hiểu vì chủ ý của Lạc Tấn, theo hắn thấy thì Hoàng Thiên quả thực sống chẳng được bao lâu nữa, dù cho có thu phục xuống cũng chẳng đem lại được bao nhiêu lợi ích. Chưa kể kẻ này xưa nay vốn mang tiếng kiêu căng ngạo mạn, lại là bạn thân của cháu nội Lâm Thanh Phong, chẳng ai dám chọc tới. Vậy mà giờ đây Lâm Tấn lại một mực muốn thu phục người ta, quả thực quá khó rồi.
Chỉ là hắn suy nghĩ như thế, nhưng lại không dám thắc mắc nhiều, nhanh chóng gật đầu lĩnh mệnh, đứng dậy hướng về phía bàn ăn của Hoàng Thiên và Anh Vũ mà tiến tới.
Nhất là con mắt thứ ba của hắn, tròng mắt chính là một thái cực đồ nhỏ, toát ra từng tia lực lượng kỳ dị huyền bí. Tựa như có thể nhìn thấu âm dương, nhìn ra sinh tử. Bản chất của thiên địa này đều không thoát ra được một ánh mắt ấy, đều bị hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.
Cảm nhận sự biến hóa trong cơ thể mình, Hoàng Thiên khóe môi không tự chủ nhếch lên một đường cong đẹp mắt. Lực lượng này, vô cùng mạnh mẽ, có thể nói là mạnh mẽ nhất từ trước tới giờ mà tự bản thân hắn có thể thi triển ra được.
- Âm Dương Ma Thần Đạo… Hóa ra là vậy! Rất mạnh ah.
Đưa bàn tay phải lên trước mặt, Hoàng Thiên ngón tay khẽ đảo, sau đó siết chặt thành nắm đấm, tự thì thào trong miệng.
Hiểu ra được chân ý của Âm Dương Ma Thần Đạo, con đường tu luyện Ma Thần Cửu Biến của hắn sau này càng trở nên dễ dàng. Hơn nữa, việc kết hợp hai trạng thái mạnh nhất trước đó thành một trạng thái mới, không chỉ đơn giản là gấp đôi chiến lực, mà là một con số khó mà tưởng tượng.
- Chủ nhân! Ngươi đột phá?
Ngay khi Hoàng Thiên vừa hạ xuống dưới nền đá, thì thanh âm của Cố Sở đã vang lên bên tai.
Lão từ đầu tới giờ đều trấn thủ tại nơi này, vừa đảm bảo sự an toàn cho Hoàng Thiên, cũng như ngăn cản bất cứ người nào có thể làm phiền, gây ảnh hưởng đến việc tu luyện của hắn. Mà kinh biến vừa rồi cũng là do lão trấn áp, giới hạn trong phạm vi Thông Thiên Phong, không cho bên ngoài biết được việc xảy ra tại nơi này. Nếu không sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức không đáng có.
- Phải, vừa tấn cấp Nguyên Đan hậu kỳ.
Hoàng Thiên đã trở về trạng thái nhân hình, nhanh chóng lấy ra một bộ y phục mới mặc vào, mỉm cười nói với Cố Sở.
Cố Sở nghe thấy vậy, vẻ mặt thoáng hiện lên nét vui mừng, đang định mở miệng chúc mừng Hoàng Thiên, nhưng lại bị hắn chặn lại:
- Trong thời gian ta ở Kinh Các, có chuyện gì đặc biệt không?
Biết tính cách của Hoàng Thiên không thích xu nịnh, Cố Sở đành phải nuốt lời đang định nói vào trong lòng, sau đó nét mặt trở nên nghiêm túc, gật đầu trả lời:
- Vâng! Thời gian này đích xác là có ba cái sự kiện xảy ra, chắc chủ nhân cũng đoán được toàn bộ rồi.
Hoàng Thiên mỉm cười gật đầu, không có nhìn Cố Sở mà vẫn chăm chú mặc vào quần áo, giọng điệu có chút tán thưởng:
- Mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát sao. Rất tốt, ngươi nói rõ ràng một chút đi.
Cố Sở vâng một tiếng, sau đó nhẹ giọng nói:
- Sự kiện đầu tiên có liên quan tới Vân Vũ. Đúng như chủ nhân dự đoán, hai ngày trước hắn đã đưa mẫu thân quay trở lại học viện, còn đích thân chạy tới Kinh Các để gặp chủ nhân, nhưng bị ta chặn lại.
Nghe thấy Vân Vũ đã trở lại, Hoàng Thiên vẻ mặt thoáng lộ ra một tia vui mừng, hai cánh tay đang chỉnh lại y phục cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Sở:
- So với dự đoán của ta thì sớm hơn một chút, có lẽ hắn đã phát hiện ra được trớ chú trên người mẫu thân mình rồi.
Ngưng một lát, hắn lại nói tiếp:
- Có thể vì tình thân mà hi sinh bản thân mình, loại người này rất đáng để thu phục. Ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai chạy tới giúp mẹ hắn loại trừ trớ chú. Nhưng tuyệt đối không được nhắc tới chuyện thu hắn làm thủ hạ, hiểu chứ?
Tuy không hiểu Hoàng Thiên có dụng ý gì, nhưng Cố Sở không dám hai lời, vội vàng gật đầu đồng ý. Trớ chú trên người mẫu thân của Vân Vũ là do Lôi Viêm hạ, mà Lôi Viêm tu vi so ra còn kém lão một bậc, cho nên việc hóa giải là hoàn toàn có thể, thậm chí còn rất đơn giản.
- Sự kiện thứ hai chính là kế hoạch của chúng ta đã tiến đến giai đoạn mấu chốt. Cỗ thế lực kia đã tiến hành gặp gỡ Trần Gia và Hứa Gia, hiện tại chắc chắn đã xác minh được tin tức và bắt đầu bắt tay vào hành động rồi.
Hoàng Thiên mặc xong quần áo, hai tay chắp sau lưng nhìn về phương hướng chân núi, lặng yên một hồi lâu, sau đó mới lên tiếng:
- Bọn chúng không nghi ngờ gì sao?
Cố Sở gật đầu, sau đó lại lắc đầu, từ tốn giải thích:
- Tất nhiên sẽ có nghi ngờ, nhưng bằng chứng mà chúng ta đưa ra quá mức xác thực, đủ để cho chúng phải đưa ra lựa chọn. Chưa kể kết quả của Đại Hội Giao Lưu lần này, những con cờ của chúng ta đã phát huy toàn bộ tác dụng, chúng không muốn tin cũng phải tin.
Hoàng Thiên nghe đến mấy con cờ này, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh đi, để cho không khí xung quanh cũng thoáng chốc rét run, khóe môi bất giác nhếch lên một đường cong đẹp mắt:
- Rất tốt! Bọn chúng bây giờ hẳn là đang rất vui vẻ đi, nhưng không lâu nữa đâu, ta sẽ cho chúng xem cái gì là tuyệt vọng.
Lời nói của hắn vang vang, ánh mắt càng trở nên sắc lạnh khó tả, khiến cho một người có tu vi như Cố Sở cũng phải cảm thấy rờn rợn gai ốc, cảm giác bản thân như rơi xuống hồ băng.
- Sự kiện thứ ba là Đại Hội Giao Lưu của học viện đã kết thúc, ta đã tổng hợp thành một bảng danh sách thứ tự xếp hạng, chủ nhân xem qua ah.
Lời lão vừa dứt, trong lòng bàn tay liền lóe lên ánh sáng. Một cuốn sổ sách xuất hiện trong tầm mắt, đưa về phía Hoàng Thiên. Nhận sổ sách từ tay Cố Sở, Hoàng Thiên nheo mắt đọc từ đầu đến cuối, tốc độ nhanh đến không tưởng.
- Mười đại thế lực, không có lấy một người nào lọt top mười sao? Thật là thú vị ah, rốt cục các ngươi đang có âm mưu gì đây?
Gấp lại cuốn sổ, Hoàng Thiên chân mày không khỏi nhíu lại khó hiểu. Nhưng rất nhanh sau đó liền lắc đầu không quan tâm đến nữa, bọn chúng có kế hoạch của bọn chúng, còn hắn cũng có kế hoạch của riêng mình.
Một khi thế sự còn chưa ngã ngũ, ai tính kế ai còn chưa biết được. Bọ ngựa đi săn mồi, nhưng chính bản thân cũng là con mồi, chết lúc nào không hay. Không có một kẻ nào có thể chắc chắn mình nắm chắc toàn bộ thế cục, ngươi tính kế người khác thì sẽ có kẻ khác tính kế ngươi. Dù cho chim sẻ phía sau, cũng chỉ là con mồi trong mắt đại bàng mà thôi.
- Được rồi, sắp tới nơi này sẽ không còn yên ổn nữa, ngươi nên tìm một nơi lánh tạm tránh rắc rối không đáng có. Sớm đem cánh tay phục hồi lại, để bản thân trở về trạng thái toàn thịnh nhất đi. Sẽ có người cần chúng ta dọn dẹp chiến trường ah.
Cố Sở nghe vậy thì khẽ cúi đầu vâng một tiếng, tay phải theo bản năng đưa lên ôm lấy vai trái.
Nếu là bình thường, ở cấp độ tu vi như lão thì hoàn toàn có thể mọc lại một cánh tay mới. Chỉ là cánh tay này của lão không chỉ đơn giản bị chặt đứt như thế, mà là bị một đao của cường giả bước ra một bước Quy Nguyên chém đứt. Một đao không chỉ đơn giản là chém xuống, mà còn ẩn chứa thiên địa quy tắc trong đó, khiến cho việc mọc lại cực kỳ khó khăn. Đó cũng là lý do mà Hoàng Thiên khuyên Cố Sở tạm lánh đi một thời gian, cố gắng phá vỡ đi những thiên địa quy tắc ẩn tàng, phục hồi lại chiến lực đỉnh phong.
…
Từ biệt Cố Sở, Hoàng Thiên một đường tiến thẳng tới khu vực ăn uống của học viện. Hiện tại đã là hơn sáu giờ tối, cũng chính là giờ ăn uống của học viên. Anh Vũ vừa nãy mới truyền tin, kêu hắn chạy tới nơi này dùng bữa.
Chỉ đơn giản là dùng bữa, cho nên Anh Vũ đã lựa chọn khu nhà ăn thay vì đình các. Vì đang là giờ ăn uống, cho nên nơi này thập phần đông đúc. Hoàng Thiên xuất hiện trong đại sảnh lầu ba, quét ánh mắt khắp toàn trường, không khó khăn gì liền phát hiện ra vị trí của Anh Vũ.
Tên này vừa nhìn thấy hắn chạy tới, liền vội vàng cười toe toét nghênh đón, cái miệng huyên thuyên không ngừng.
Đại Hội Giao Lưu vừa mới chấm dứt, cho nên gần như toàn bộ mọi người trong nhà ăn đều đang bàn luận xoay quanh nó, Anh Vũ cũng vậy. Duy chỉ có Hoàng Thiên là ngoại lệ, ngoài cái danh sách mà Cố Sở đưa cho, hắn cái gì cũng không biết, nên đành phải chịu trận, ngồi một bên lắng nghe tên huynh đệ của mình huyên thuyên.
- Mẹ nó! Ngươi mấy hôm nay mất tích đi đâu, để mình ta chạy lên xem người ta đánh nhau, quả thực buồn muốn chết.
Anh Vũ giọng điệu bất mãn, trừng mắt nhìn Hoàng Thiên mà trách móc.
- Chẳng phải đang tạo cơ hội cho ngươi tiếp cận phu nhân tương lai sao?
Hoàng Thiên nhếch môi cười đểu, không chần chừ nói ra.
- A! Cái này… Làm sao ngươi biết?
Anh Vũ a lên một tiếng ngạc nhiên, suýt nữa làm rơi miếng thịt heo hun khói trong miệng, vội vàng hỏi. Hoàng Thiên liếc hắn một cái, chỉ hừ lạnh trêu tức một mà không nói gì, không khỏi khiến Anh Vũ tức giận trừng mắt.
- Hừ hừ! Ngươi được lắm. Dám xem thường Anh Vũ ta à. Cứ đợi xem, lão tử sẽ cho ngươi khóc không ra nước mắt ah…
Nghiến răng ken két, Anh Vũ thầm nghĩ trong lòng. Nhưng ngoài miệng lại tươi cười tựa như có chuyện gì xảy ra, tiếp tục huyên thuyên những chuyện trên trời dưới đất.
Cũng vào lúc này, tại một bàn ăn xa hoa cách hai người Hoàng Thiên khoảng hai mươi mét.
- Hoàng Thiên sao? Là cái tên có linh căn vượt qua siêu cấp phải không?
Một tên thanh niên ngồi ở vị trí chủ tọa, mấy ngón tay không ngừng di chuyển miết lên trên miệng ly rượu, hứng thú tự mình lẩm bẩm.
Đám người xung quanh hắn đa phần là học viên của học viện, nhưng cũng có một vài người ở bên ngoài. Ai ai cũng nhiệt tình nói cười, vẻ mặt vui mừng không ngừng nâng ly chúc mừng hướng về phía hắn.
- Vâng, hắn chính là Hoàng Thiên. Ta nghe nói hắn gần đây bị đạo thương sắp chết, chiến lực giảm đi cực nhiều. Chỉ sợ hiện tại liền Luyện Khí kỳ hắn cũng không đánh lại. Lạc Tấn huynh không cần để ý đến hắn ah.
Một tên thanh niên bên cạnh hắn vội vàng lên tiếng, thần sắc tràn đầy cung kính lấy lòng.
Lạc Tấn gật nhẹ đầu, thần sắc như lâm vào trong suy nghĩ, lát sau đột nhiên nở một nụ cười khẽ nói:
- Mãnh hổ dù trọng thương vẫn mạnh hơn chó mèo. Loại người này nếu có thể thu phục được thì tốt. Ngươi chút nữa chạy qua tiếp xúc với hắn, xem có thể hay không khuyên bảo hắn thần phục, trở thành một cánh tay đắc lực của ta.
- Vâng!
Tên thanh niên có chút khó hiểu vì chủ ý của Lạc Tấn, theo hắn thấy thì Hoàng Thiên quả thực sống chẳng được bao lâu nữa, dù cho có thu phục xuống cũng chẳng đem lại được bao nhiêu lợi ích. Chưa kể kẻ này xưa nay vốn mang tiếng kiêu căng ngạo mạn, lại là bạn thân của cháu nội Lâm Thanh Phong, chẳng ai dám chọc tới. Vậy mà giờ đây Lâm Tấn lại một mực muốn thu phục người ta, quả thực quá khó rồi.
Chỉ là hắn suy nghĩ như thế, nhưng lại không dám thắc mắc nhiều, nhanh chóng gật đầu lĩnh mệnh, đứng dậy hướng về phía bàn ăn của Hoàng Thiên và Anh Vũ mà tiến tới.
/463
|