Cố Sở một thân trường bào màu xám ngự tại trên trời cao. Trường kích trong tay vẫn còn rung lên sau cú va chạm hồi nãy, nhưng tuyệt nhiên không hề có chút thụ thương nào.
Toàn bộ thế giới chớp mắt tĩnh lặng như tờ, bất kể là thập phương thế lực đang tan tác như chó nhà có tang hay mười siêu cấp cự đầu đều câm như hến.
Những kẻ tu vi thấp hoặc đến từ thế lực nhỏ yếu lúc này trên gương mặt chỉ có sự sợ hãi đến kinh hồn táng đảm, cắm đầu bỏ chạy thật xa khỏi nơi thị phi này. Chỉ có mười cái siêu cấp thế lực là còn đủ can đảm ở lại, vì bọn chúng biết rõ, sự việc đã sớm vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Nếu như không đồng lòng ngăn chặn nó lại, chỉ sợ sẽ trở thành đại kiếp nạn cho toàn bộ phiến đại lục này.
- Vút… Phanh!
Cố Sở lúc này như một đầu dã thú, không có nhiều lời, không có né tránh, chỉ có điên cuồng cùng bạo nộ. Phong Thiên Lạc Địa kích trong tay lão lần nữa vung lên, mang theo khí tức của toàn bộ thiên không, tiếp tục truy sát Bạch Chấn Long.
Nếu như lúc trước kế hoạch của lão chỉ là muốn giải cứu Hoàng Thiên, thì bây giờ đã chuyển thành đồ sát. Lão muốn tất cả bọn chúng, tất cả đám người này phải trả giá cho hành động của mình, trả giá bằng máu.
- Cố Sở, chớ có làm càn.
Trông thấy Cố Sở truy sát Bạch Chấn Long không chịu buông tha, Lâm Thanh Phong cùng Lục Tiểu Ca đều đồng thời quát lớn. Người này từ đầu tới cuối đều không hề để ý tới sự tồn tại của bọn họ, đây là cỡ nào xem thường.
Không hẹn mà cùng lên, Lâm Thanh Phong và Lục Tiểu Ca chớp mắt thi triển ra thần thông, muốn ngăn cản lại Cố Sở. Hai cái Quy Nguyên cường giả cùng lúc ra tay, sức mạnh tuyệt đối kinh thiên động địa, khiếp doạ trời cao.
- Oành…
Chỉ nghe thấy tiếng oanh minh rung động, một cột nấm năng lượng chớp mắt mọc ra giữa không trung, vọt lên tận mười dặm bầu trời mà toả sáng.
- Uuu… ầm… ầm.
Sóng năng lượng cực đại lan ra, đem toàn bộ kiến trúc còn lại của Thiên Nguyên học viện san bằng thành bình địa, không chỉ có khói bụi mà ngay cả nước mưa cũng bị bốc hơi, trắng xoá một màu ngập tràn thinh không.
Mấy hơi thở thời gian sau, khi mà bụi trắng đã bị nước mưa làm cho lắng xuống, đại địa đổ nát mới hiển lộ ra trước mắt. Mà trung tâm của vụ nổ lúc này lại có một hình cầu năng lượng khổng lồ, toát ra khí tức siêu việt thần thánh. Chỉ một tia năng lượng lan ra cũng đủ để chấn nát hồn phách, chém tan linh hồn con người.
Cố Sở đứng trong vòng trong năng lượng, thân hình có vài phần chật vật. Hiển nhiên vừa rồi bị hai người Lâm Thanh Phong đánh lén, lão đã ăn thiệt thòi. Nếu chẳng phải kịp thời kích phát tầng bảo hộ của Phong Thiên Lạc Địa Kích, chỉ sợ đã thụ trọng thương.
- Tiên khí cực phẩm?
Bốn chữ này được Lâm Thanh Phong cùng Lục Tiểu Ca đồng thời hô lên, có chút thất thố kinh sợ. Vòng bảo hộ có thể hứng chịu cùng lúc công kích của hai người bọn họ mà không tổn hao chút gì như thế, chỉ có tiên khí cực phẩm mới có thể phát ra được. Tiên khí cực phẩm, thật sự quá mức chấn động.
Phải biết thế gian này tiên khí so với cường giả Quy Nguyên càng thêm quý hiếm. Tu đạo một đường, tiên đạo không thông, Nguyên Giới từ sau Thượng Cổ đã không có người đột phá tiên cảnh, tiên khí cũng từ đây mà mai một tuyệt tích.
Toàn bộ lịch sử Nguyên Giới từ sau Thượng Cổ đến bây giờ, chỉ vẻn vẹn xuất hiện năm tên luyện khí sỹ có được năng lực chế tác ra tiên khí, mà số lượng chế tác lại không nhiều. Một phần là do nguyên liệu quý hiếm, phần nữa là do tổn hao đến tu vi quá lớn.
Cường giả Quy Nguyên đời này đến đời khác hoàn toàn có thể sinh ra, nhưng tiên khí lại như cũ chỉ có hạn, thậm chí còn mất đi hoặc bị phá huỷ, quý hiếm vô song. Nói như vậy để có thể thấy được, chỉ một kiện tiên khí hạ phẩm cũng có giá trị đến mức khó mà đong đếm, chứ đừng nói tiên khí cực phẩm. Quả thực là không kém gì phượng mao lân giác.
Nguyên Giới bề nổi mặc dù nói có tới bảy chí cường giả Quy Nguyên, nhưng có được tiên khí thượng phẩm sợ không quá bốn người. Vậy mà Cố Sở chỉ là một kẻ mới đột phá Quy Nguyên, lại nắm trong tay tiên khí cực phẩm, làm sao không khiến cho người kinh sợ cho được.
- Lâm Thanh Phong, ngươi thật sự muốn cùng chúng ta đối nghịch sao?
Ánh mắt Cố Sở lạnh lẽo xuyên qua thời không đặt lên thân ảnh của Lâm Thanh Phong, mang theo nồng đậm sát khí. Lão không biết vì sao Lâm Thanh Phong lại có biến hoá như vậy, từ bảo vệ bao bọc Hoàng Thiên trở thành kẻ địch, muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Đáp lại Cố Sở chỉ là sự im lặng, Lâm Thanh Phong từ chối mở lời, cũng coi như là cho ra đáp án. Ông đã sớm quyết định, hoàn toàn đứng về phe bên này.
- Lão già, ngươi chính là kẻ hại chết cha mẹ ta?
Đúng lúc này, Anh Vũ đang đứng sau Lâm Thanh Phong bỗng nhiên bay ra trước, hướng về phía Cố Sở mà lên tiếng. Nắm tay của hắn trong vô thức đã siết chặt lại, ánh mắt ngập tràn sự hận thù.
Câu hỏi của Anh Vũ nhất thời khiến Cố Sở ngẩn người, một hồi sau mới như hiểu ra được điều gì đó, đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Phong tràn đầy miệt thị.
- Cố Sở!
Đang định vạch trần sự thật, trong đầu lão bỗng nhiên vang lên thanh âm của Hoàng Thiên, tựa như muốn ngăn cản lão nói ra. Cố Sở sống không ít năm, suy nghĩ một chút liền hiểu được tại sao chủ nhân lại làm vậy, đành phải ngậm miệng không nói. Đôi mắt mang theo chút phức tạp nhìn thoáng qua chủ nhân, không khỏi thở dài một tiếng.
- Đã như vậy, cả ba người các ngươi cùng tới đi.
Giương lên Phong Thiên Lạc Địa Kích, Cố Sở từ chối trả lời Anh Vũ mà trực tiếp khiêu chiến ba người Lâm Thanh Phong. Thiên địa dưới một lời này đều phảng phất trở nên hắc ám, phi thường lạnh lẽo.
- Ngông cuồng!
Người quát là Lục Tiểu Ca, hắn cầm trong tay một hồn phiên ngọc cốt, cả người bỗng chốc mơ mơ hồ hồ như ẩn vào trong đại địa, mang theo sát khí cực thịnh lao về phía Cố Sở.
Một luồng kinh thiên ánh sáng vọt qua bầu trời, mặc dù chỉ ở mức thấp nhất của tầng đối lưu, nhưng năng lượng ba động lại mãnh liệt cực hạn. Vụt qua xé ra tầng tầng mây đen, đâm xuyên thương vũ. Một chiêu này uy thế khủng bố khó cách nào mà hình dung, đậm đặc tính chất huỷ diệt.
Cố Sở lạnh lùng nhìn công kích của Lục Tiểu Ca, Phong Thiên Lạc Địa Kích trong tay như hoá thành đầu ác long mãnh thú, một kích vắt ngang đại địa, mang theo huyết quang đậm đặc, bổ vào thinh không.
- Oanh…
Như cửu thiên sấm nổ, đem cả vùng trời đều rạn nứt, loạn lưu khí tức lan tràn khếch tán.
Lục Tiểu Ca nương theo huỷ diệt mà lui về sau mấy chục dặm thinh không, trong lòng trấn động dữ dội. Hắn mặc dù không có thụ thương, nhưng một chiêu giao phong kia lại hoàn toàn bị áp chế. Rõ ràng cùng là Quy Nguyên bước thứ nhất, nhưng đối phương sở hữu sức mạnh cường đại hơn hắn nhiều, chí ít nếu đơn đả độc đấu, hắn còn lâu mới là đối thủ.
Cố Sở ra tay cực kỳ ác liệt, không hề có ý định lưu thủ. Trong khoảng thời gian Lục Tiểu Ca còn đang trong trạng thái kinh sợ, lão đã bay vọt lên trời, thi triển đại thần thông đánh xuống.
- Ầm!
Như là lưu tinh xuyên phá đại địa, Cố Sở sau lưng là đuôi lửa chói loà, hung hăng đem Lục Tiểu Ca quất xuống đại địa. Một làn sóng từ trong lòng đất bồng lên, huỷ diệt đi vô số kiến trúc lân cận.
- Ngươi muốn chết!
Từ trong bùn đất lao ra, Lục Tiểu Ca rống lên giận dữ, cả người quần áo tả tơi, thấp thoáng lộ ra vài đường vết máu. Từ khi Quy Nguyên đến nay, đã bao giờ hắn bị người ngược thảm hại đến như thế.
Hồn cốt ngọc phiên trong tay bắn ra vô tận âm hồn, thê lương gào thét. Âm khí lạnh lẽo chớp mắt ngấm vào mỗi tấc không gian. Trong giây lát này thinh không lay động, những giọt mưa cũng như sợ hãi không dám rơi, bầu trời phá toái.
- Tiểu Ca huynh, chúng ta liên thủ trấn sát hắn.
Phía bên kia Bạch Chấn Long thương thế khôi phục được mấy phần, thấy Lục Tiểu Ca cũng ăn thiệt thòi liền nhanh chóng tiến lên, muốn cùng Lục Tiểu Ca liên hợp giết chết Cố Sở.
Trong tất cả mọi người, quan hệ giữa lão và Hoàng Thiên là gay gắt nhất, thậm chí có thể nói là thâm thù đại hận, một mất một còn. Nếu như không cùng nhau liên thủ với người khác, chỉ sợ lão sẽ bị Cố Sở giết chết.
Từ trong tay lão xuất ra một cây chiến phủ cổ xưa, toát ra vô tận vô cùng phù văn huyền bí. Không ngờ lại là Giao Long Chiến Tiên Phủ, một kiện tiên khí hoàn chỉnh được đấu giá tại hội đấu giá siêu cấp hồi năm năm trước. Đã đại chiến đến mức này, lão cũng không còn cái gì giấu diếm nữa, tiên khí mặc dù quý, nhưng mạng sống lại càng quý hơn.
Ba cái cường giả Quy Nguyên nắm trong tay ba kiện tiên khí, liền như vậy ác chiến lên, lan ra vô tận gợn sóng khủng bố, trời sụp đất nứt.
Cố Sở quá mức mạnh mẽ, lại nắm trong tay tiên khí cực phẩm như Phong Thiên Lạc Địa Kích thì càng thêm dũng mãnh. Trước thế công của hai cường giả Quy Nguyên lại không hề tỏ ra yếu thế chút nào.
- Còn đứng nhìn cái gì, mau mau kết đại trận đem hắn giết chết.
Bạch Chấn Long lần nữa bay ngược ra ngoài, hướng ánh mắt về phía cường giả của mười siêu cấp thế lực mà rống lớn.
Đám người này trông thấy Cố Sở độc chiến hai vị Quy Nguyên mà vẫn đứng ở thế bất bại, trong lòng dĩ nhiên khó mà bình tĩnh. Nhưng khi nghe thấy Bạch Chấn Long quát, bọn chúng mới giật mình tỉnh ngộ. Hôm nay triệt để đắc tội Hoàng Thiên, nếu như Cố Sở không chết thì chính là bọn chúng vong.
Không có nhiều lời, hai mươi cái thân ảnh bỗng nhiên cùng nhau vọt tới, trên thân toả ra ngút trời khí tức đan xen vào nhau. Không gian chung quanh đột nhiên hình thành hai mươi cái cột sáng, từ thân thể bọn chúng phóng thẳng vào mây trời. Sát na mà thôi, toàn bộ thiên địa đều như run nhẹ, phảng phất như đang sợ hãi.
Hai mươi người này, là hai mươi cường giả mạnh nhất của mười siêu cấp thế lực, thành tựu không thấp hơn nửa bước Quy Nguyên. Thậm chí còn có kẻ đã trải qua tam kiếp, vô hạn tiếp cận nhất tai, Quy Nguyên không ra, bọn hắn hoàn toàn có thể xưng vô địch.
Trận pháp mà bọn chúng kết thành mặc dù chỉ là một loại trận liên hợp công kích đơn giản, nhưng dùng hai mươi cái nửa bước Quy Nguyên thúc dục, uy lực so ra tuyệt đối không kém chân chính cường giả Quy Nguyên chút nào, thậm chí còn mạnh hơn gấp mấy lần.
- Giết…
Tiếng hô hoán vang trời, đại trận hoàn thành vận hành, phát ra một cỗ thông thiên triệt địa sát khí, phong mang doạ người.
Một thanh hư ảnh cự kiếm cắt ngang bầu trời chém tới, khiến cho lòng người kinh hồn táng đảm. Thời khắc này thiên địa như bị nó trảm thành hai nửa, lung lay sụp đổ đi về hướng tận diệt. Toàn bộ phạm vi của đại lục đều ngập tràn cỗ khí tức của cự kiếm, vạn tỉ sinh linh linh hồn vặn vẹo, có chút không thể hô hấp vì sợ hãi.
Một chiêu kiếm này, không khác gì tận thế.
Toàn bộ thế giới chớp mắt tĩnh lặng như tờ, bất kể là thập phương thế lực đang tan tác như chó nhà có tang hay mười siêu cấp cự đầu đều câm như hến.
Những kẻ tu vi thấp hoặc đến từ thế lực nhỏ yếu lúc này trên gương mặt chỉ có sự sợ hãi đến kinh hồn táng đảm, cắm đầu bỏ chạy thật xa khỏi nơi thị phi này. Chỉ có mười cái siêu cấp thế lực là còn đủ can đảm ở lại, vì bọn chúng biết rõ, sự việc đã sớm vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Nếu như không đồng lòng ngăn chặn nó lại, chỉ sợ sẽ trở thành đại kiếp nạn cho toàn bộ phiến đại lục này.
- Vút… Phanh!
Cố Sở lúc này như một đầu dã thú, không có nhiều lời, không có né tránh, chỉ có điên cuồng cùng bạo nộ. Phong Thiên Lạc Địa kích trong tay lão lần nữa vung lên, mang theo khí tức của toàn bộ thiên không, tiếp tục truy sát Bạch Chấn Long.
Nếu như lúc trước kế hoạch của lão chỉ là muốn giải cứu Hoàng Thiên, thì bây giờ đã chuyển thành đồ sát. Lão muốn tất cả bọn chúng, tất cả đám người này phải trả giá cho hành động của mình, trả giá bằng máu.
- Cố Sở, chớ có làm càn.
Trông thấy Cố Sở truy sát Bạch Chấn Long không chịu buông tha, Lâm Thanh Phong cùng Lục Tiểu Ca đều đồng thời quát lớn. Người này từ đầu tới cuối đều không hề để ý tới sự tồn tại của bọn họ, đây là cỡ nào xem thường.
Không hẹn mà cùng lên, Lâm Thanh Phong và Lục Tiểu Ca chớp mắt thi triển ra thần thông, muốn ngăn cản lại Cố Sở. Hai cái Quy Nguyên cường giả cùng lúc ra tay, sức mạnh tuyệt đối kinh thiên động địa, khiếp doạ trời cao.
- Oành…
Chỉ nghe thấy tiếng oanh minh rung động, một cột nấm năng lượng chớp mắt mọc ra giữa không trung, vọt lên tận mười dặm bầu trời mà toả sáng.
- Uuu… ầm… ầm.
Sóng năng lượng cực đại lan ra, đem toàn bộ kiến trúc còn lại của Thiên Nguyên học viện san bằng thành bình địa, không chỉ có khói bụi mà ngay cả nước mưa cũng bị bốc hơi, trắng xoá một màu ngập tràn thinh không.
Mấy hơi thở thời gian sau, khi mà bụi trắng đã bị nước mưa làm cho lắng xuống, đại địa đổ nát mới hiển lộ ra trước mắt. Mà trung tâm của vụ nổ lúc này lại có một hình cầu năng lượng khổng lồ, toát ra khí tức siêu việt thần thánh. Chỉ một tia năng lượng lan ra cũng đủ để chấn nát hồn phách, chém tan linh hồn con người.
Cố Sở đứng trong vòng trong năng lượng, thân hình có vài phần chật vật. Hiển nhiên vừa rồi bị hai người Lâm Thanh Phong đánh lén, lão đã ăn thiệt thòi. Nếu chẳng phải kịp thời kích phát tầng bảo hộ của Phong Thiên Lạc Địa Kích, chỉ sợ đã thụ trọng thương.
- Tiên khí cực phẩm?
Bốn chữ này được Lâm Thanh Phong cùng Lục Tiểu Ca đồng thời hô lên, có chút thất thố kinh sợ. Vòng bảo hộ có thể hứng chịu cùng lúc công kích của hai người bọn họ mà không tổn hao chút gì như thế, chỉ có tiên khí cực phẩm mới có thể phát ra được. Tiên khí cực phẩm, thật sự quá mức chấn động.
Phải biết thế gian này tiên khí so với cường giả Quy Nguyên càng thêm quý hiếm. Tu đạo một đường, tiên đạo không thông, Nguyên Giới từ sau Thượng Cổ đã không có người đột phá tiên cảnh, tiên khí cũng từ đây mà mai một tuyệt tích.
Toàn bộ lịch sử Nguyên Giới từ sau Thượng Cổ đến bây giờ, chỉ vẻn vẹn xuất hiện năm tên luyện khí sỹ có được năng lực chế tác ra tiên khí, mà số lượng chế tác lại không nhiều. Một phần là do nguyên liệu quý hiếm, phần nữa là do tổn hao đến tu vi quá lớn.
Cường giả Quy Nguyên đời này đến đời khác hoàn toàn có thể sinh ra, nhưng tiên khí lại như cũ chỉ có hạn, thậm chí còn mất đi hoặc bị phá huỷ, quý hiếm vô song. Nói như vậy để có thể thấy được, chỉ một kiện tiên khí hạ phẩm cũng có giá trị đến mức khó mà đong đếm, chứ đừng nói tiên khí cực phẩm. Quả thực là không kém gì phượng mao lân giác.
Nguyên Giới bề nổi mặc dù nói có tới bảy chí cường giả Quy Nguyên, nhưng có được tiên khí thượng phẩm sợ không quá bốn người. Vậy mà Cố Sở chỉ là một kẻ mới đột phá Quy Nguyên, lại nắm trong tay tiên khí cực phẩm, làm sao không khiến cho người kinh sợ cho được.
- Lâm Thanh Phong, ngươi thật sự muốn cùng chúng ta đối nghịch sao?
Ánh mắt Cố Sở lạnh lẽo xuyên qua thời không đặt lên thân ảnh của Lâm Thanh Phong, mang theo nồng đậm sát khí. Lão không biết vì sao Lâm Thanh Phong lại có biến hoá như vậy, từ bảo vệ bao bọc Hoàng Thiên trở thành kẻ địch, muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Đáp lại Cố Sở chỉ là sự im lặng, Lâm Thanh Phong từ chối mở lời, cũng coi như là cho ra đáp án. Ông đã sớm quyết định, hoàn toàn đứng về phe bên này.
- Lão già, ngươi chính là kẻ hại chết cha mẹ ta?
Đúng lúc này, Anh Vũ đang đứng sau Lâm Thanh Phong bỗng nhiên bay ra trước, hướng về phía Cố Sở mà lên tiếng. Nắm tay của hắn trong vô thức đã siết chặt lại, ánh mắt ngập tràn sự hận thù.
Câu hỏi của Anh Vũ nhất thời khiến Cố Sở ngẩn người, một hồi sau mới như hiểu ra được điều gì đó, đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Phong tràn đầy miệt thị.
- Cố Sở!
Đang định vạch trần sự thật, trong đầu lão bỗng nhiên vang lên thanh âm của Hoàng Thiên, tựa như muốn ngăn cản lão nói ra. Cố Sở sống không ít năm, suy nghĩ một chút liền hiểu được tại sao chủ nhân lại làm vậy, đành phải ngậm miệng không nói. Đôi mắt mang theo chút phức tạp nhìn thoáng qua chủ nhân, không khỏi thở dài một tiếng.
- Đã như vậy, cả ba người các ngươi cùng tới đi.
Giương lên Phong Thiên Lạc Địa Kích, Cố Sở từ chối trả lời Anh Vũ mà trực tiếp khiêu chiến ba người Lâm Thanh Phong. Thiên địa dưới một lời này đều phảng phất trở nên hắc ám, phi thường lạnh lẽo.
- Ngông cuồng!
Người quát là Lục Tiểu Ca, hắn cầm trong tay một hồn phiên ngọc cốt, cả người bỗng chốc mơ mơ hồ hồ như ẩn vào trong đại địa, mang theo sát khí cực thịnh lao về phía Cố Sở.
Một luồng kinh thiên ánh sáng vọt qua bầu trời, mặc dù chỉ ở mức thấp nhất của tầng đối lưu, nhưng năng lượng ba động lại mãnh liệt cực hạn. Vụt qua xé ra tầng tầng mây đen, đâm xuyên thương vũ. Một chiêu này uy thế khủng bố khó cách nào mà hình dung, đậm đặc tính chất huỷ diệt.
Cố Sở lạnh lùng nhìn công kích của Lục Tiểu Ca, Phong Thiên Lạc Địa Kích trong tay như hoá thành đầu ác long mãnh thú, một kích vắt ngang đại địa, mang theo huyết quang đậm đặc, bổ vào thinh không.
- Oanh…
Như cửu thiên sấm nổ, đem cả vùng trời đều rạn nứt, loạn lưu khí tức lan tràn khếch tán.
Lục Tiểu Ca nương theo huỷ diệt mà lui về sau mấy chục dặm thinh không, trong lòng trấn động dữ dội. Hắn mặc dù không có thụ thương, nhưng một chiêu giao phong kia lại hoàn toàn bị áp chế. Rõ ràng cùng là Quy Nguyên bước thứ nhất, nhưng đối phương sở hữu sức mạnh cường đại hơn hắn nhiều, chí ít nếu đơn đả độc đấu, hắn còn lâu mới là đối thủ.
Cố Sở ra tay cực kỳ ác liệt, không hề có ý định lưu thủ. Trong khoảng thời gian Lục Tiểu Ca còn đang trong trạng thái kinh sợ, lão đã bay vọt lên trời, thi triển đại thần thông đánh xuống.
- Ầm!
Như là lưu tinh xuyên phá đại địa, Cố Sở sau lưng là đuôi lửa chói loà, hung hăng đem Lục Tiểu Ca quất xuống đại địa. Một làn sóng từ trong lòng đất bồng lên, huỷ diệt đi vô số kiến trúc lân cận.
- Ngươi muốn chết!
Từ trong bùn đất lao ra, Lục Tiểu Ca rống lên giận dữ, cả người quần áo tả tơi, thấp thoáng lộ ra vài đường vết máu. Từ khi Quy Nguyên đến nay, đã bao giờ hắn bị người ngược thảm hại đến như thế.
Hồn cốt ngọc phiên trong tay bắn ra vô tận âm hồn, thê lương gào thét. Âm khí lạnh lẽo chớp mắt ngấm vào mỗi tấc không gian. Trong giây lát này thinh không lay động, những giọt mưa cũng như sợ hãi không dám rơi, bầu trời phá toái.
- Tiểu Ca huynh, chúng ta liên thủ trấn sát hắn.
Phía bên kia Bạch Chấn Long thương thế khôi phục được mấy phần, thấy Lục Tiểu Ca cũng ăn thiệt thòi liền nhanh chóng tiến lên, muốn cùng Lục Tiểu Ca liên hợp giết chết Cố Sở.
Trong tất cả mọi người, quan hệ giữa lão và Hoàng Thiên là gay gắt nhất, thậm chí có thể nói là thâm thù đại hận, một mất một còn. Nếu như không cùng nhau liên thủ với người khác, chỉ sợ lão sẽ bị Cố Sở giết chết.
Từ trong tay lão xuất ra một cây chiến phủ cổ xưa, toát ra vô tận vô cùng phù văn huyền bí. Không ngờ lại là Giao Long Chiến Tiên Phủ, một kiện tiên khí hoàn chỉnh được đấu giá tại hội đấu giá siêu cấp hồi năm năm trước. Đã đại chiến đến mức này, lão cũng không còn cái gì giấu diếm nữa, tiên khí mặc dù quý, nhưng mạng sống lại càng quý hơn.
Ba cái cường giả Quy Nguyên nắm trong tay ba kiện tiên khí, liền như vậy ác chiến lên, lan ra vô tận gợn sóng khủng bố, trời sụp đất nứt.
Cố Sở quá mức mạnh mẽ, lại nắm trong tay tiên khí cực phẩm như Phong Thiên Lạc Địa Kích thì càng thêm dũng mãnh. Trước thế công của hai cường giả Quy Nguyên lại không hề tỏ ra yếu thế chút nào.
- Còn đứng nhìn cái gì, mau mau kết đại trận đem hắn giết chết.
Bạch Chấn Long lần nữa bay ngược ra ngoài, hướng ánh mắt về phía cường giả của mười siêu cấp thế lực mà rống lớn.
Đám người này trông thấy Cố Sở độc chiến hai vị Quy Nguyên mà vẫn đứng ở thế bất bại, trong lòng dĩ nhiên khó mà bình tĩnh. Nhưng khi nghe thấy Bạch Chấn Long quát, bọn chúng mới giật mình tỉnh ngộ. Hôm nay triệt để đắc tội Hoàng Thiên, nếu như Cố Sở không chết thì chính là bọn chúng vong.
Không có nhiều lời, hai mươi cái thân ảnh bỗng nhiên cùng nhau vọt tới, trên thân toả ra ngút trời khí tức đan xen vào nhau. Không gian chung quanh đột nhiên hình thành hai mươi cái cột sáng, từ thân thể bọn chúng phóng thẳng vào mây trời. Sát na mà thôi, toàn bộ thiên địa đều như run nhẹ, phảng phất như đang sợ hãi.
Hai mươi người này, là hai mươi cường giả mạnh nhất của mười siêu cấp thế lực, thành tựu không thấp hơn nửa bước Quy Nguyên. Thậm chí còn có kẻ đã trải qua tam kiếp, vô hạn tiếp cận nhất tai, Quy Nguyên không ra, bọn hắn hoàn toàn có thể xưng vô địch.
Trận pháp mà bọn chúng kết thành mặc dù chỉ là một loại trận liên hợp công kích đơn giản, nhưng dùng hai mươi cái nửa bước Quy Nguyên thúc dục, uy lực so ra tuyệt đối không kém chân chính cường giả Quy Nguyên chút nào, thậm chí còn mạnh hơn gấp mấy lần.
- Giết…
Tiếng hô hoán vang trời, đại trận hoàn thành vận hành, phát ra một cỗ thông thiên triệt địa sát khí, phong mang doạ người.
Một thanh hư ảnh cự kiếm cắt ngang bầu trời chém tới, khiến cho lòng người kinh hồn táng đảm. Thời khắc này thiên địa như bị nó trảm thành hai nửa, lung lay sụp đổ đi về hướng tận diệt. Toàn bộ phạm vi của đại lục đều ngập tràn cỗ khí tức của cự kiếm, vạn tỉ sinh linh linh hồn vặn vẹo, có chút không thể hô hấp vì sợ hãi.
Một chiêu kiếm này, không khác gì tận thế.
/463
|