Vũ Trụ hùng vĩ, mộng huyễn mơ hồ, vô biên vô tướng.
Bên trong vũ trụ hư vô, hỗn độn diễn hóa ra tất cả, từ những tồn tại vĩnh cửu như bản nguyên, cho tới những tồn tại chỉ chớp nhoáng sinh ra rồi vụt tắt như thiểm điện, từng cái điểm tô khắp thời không xinh đẹp này.
Giữa không gian vô cùng vô tận đó, Hoàng Thiên lẳng lặng khoanh chân mà ngồi. Vết sẹo nơi mi tâm chợt mở, phát ra hai đạo quang mang chói mắt, lấy hắn làm trung tâm mà xoay tròn. Một đạo phát ra Hỗn Nguyên chi khí, bao quát lên cả bản nguyên của vạn vật, huyền bí vô song, một đạo khác thì phát ra Thời Không khí tức, bao trùm lên cả quy tắc của đất trời, mạnh mẽ không thể nào chống đỡ.
Đó là hai viên Nguyên Đan của hắn, Hỗn Nguyên Đan và Thời Không Đan.
Mà khi hai viên Nguyên Đan này xuất ra, phía sau còn kéo theo hai vệt sáng nhỏ. Hai vệt sáng này sắc màu đối nghịch, nhưng lại khiến người ta không nhìn ra được chúng có màu gì, kỳ quái không thể nào giải thích. Chúng vừa bay ra, liền như hai đầu giao long nhỏ quấn quýt lấy nhau theo hình xoắn ốc, cứ thế miên man chuyển động, tựa hồ như vĩnh viễn là như thế.
Mà sự xuất hiện của chúng, liền khiến cho hai viên Nguyên Đan đang bạo động kia cũng đều ngưng lại, có chút rung lên như là đang kiêng kỵ. Thậm chí nếu như quan sát kỹ, có thể mơ hồ nhìn ra được giữa chúng đang bị hai sợi tơ liên kết buộc lại, không thể nào mà tách rời.
Có thể để cho hai viên siêu cấp Nguyên Đan tỏ ra như thế, hai vệt sáng này há có thể tầm thường. Chúng, không phải là thứ gì khác mà chính là mầm mống của viên Nguyên Đan thứ ba, Nhân Quả Đan.
Nhân Quả là một trong những phạm trù huyền bí nhất của vũ trụ hư vô, là một quy luật tự nhiên của trời đất, bao trùm lên cả vạn vật. Hoàng Thiên rất may mắn chạm được tới da lông áo nghĩa, quyết định lựa chọn nó để ngưng kết thành viên Nguyên Đan thứ ba cho bản thân mình. Chỉ là hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp, cơ duyên chưa tới, hắn có muốn cưỡng cầu cũng vô dụng.
Mục đích lần này tiến vào Vũ Trụ Hỗn Độn, chính là muốn lợi dụng sự chênh lệch thời gian của nơi đây để lĩnh ngộ về pháp môn Tâm Nhãn. Hai mắt đã mù, hắn dù cho chiến lực cường đại đến mức nào cũng khó lòng mà phát huy ra toàn bộ. Cứ cho là tinh thần lực cường đại, nhưng vẫn như cũ không thể hoàn toàn thay thế được đôi mắt.
Bởi vậy mà mục tiêu bây giờ của hắn, chính là lĩnh ngộ được huyền bí trong pháp môn này, tu luyện đột phá đến cảnh giới Thiên Nhãn, đưa hai mắt phục hồi như cũ.
Ý niệm vừa ra, toàn thân của hắn nhanh chóng biến hoá, tiến vào trạng thái Âm Dương Ma Thần Đạo. Vết thương trên hai mắt nhanh chóng phục hồi, chỉ là vẫn như cũ không thể mở ra được. Vết sẹo nơi mi tâm đột nhiên xé mở, hiển lộ ra con mắt thứ ba.
Con mắt này xuất hiện từ thời điểm hắn ngộ ra Ma Thần Đệ Nhị biến Dương Thần hồi năm năm trước. Một mực cho tới bây giờ chưa có thời gian tìm hiểu kỹ càng, nay có được pháp môn Tâm Nhãn, hắn mới nhìn ra được huyền cơ trong đó. Đệ tam nhãn của hắn, vậy mà lại là Thiên Nhãn.
Có chút vui mừng ngoài ý muốn, hắn nhanh chóng dụng tâm cảm ngộ biến hoá. Có đệ tam nhãn, hắn chẳng khác nào có người dẫn dắt, tu luyện Tâm Nhãn càng thêm dễ dàng.
Tu luyện tịch mịch, vốn không hề có hồi kết.
Ngây ngô không biết bao nhiêu thời gian, Hoàng Thiên rốt cục cũng đem pháp môn này tu luyện đến nhập môn. Mặc dù khoảng cách đến cảnh giới Thiên Nhãn còn khá xa, nhưng chí ít hắn đã học được cách dùng tâm để cảm nhận thế giới. Nếu như nói hắn lúc trước là mù loà, hoàn toàn không nhìn ra được thứ gì, thì bây giờ hắn đã có thể cảm nhận được một số vật chất tồn tại xung quanh mình mà không cần dùng giác quan khác hay tinh thần lực để dò xét.
Hài lòng rời khỏi không gian Vũ Trụ Hỗn Độn, bên ngoài thời gian đã chạng vạng tối. Chút ánh nắng yếu ớt của chiều tàn xuyên qua khung cửa sổ rọi vào khuôn mặt hắn, như muốn khắc hoạ lên đó nét cô liêu, tịch mịch của đất trời.
Ngẩn người hồi lâu, cho tới khi ánh mặt trời hoàn toàn khuất hẳn, Hoàng Thiên mới có chút mệt mỏi ngả lưng xuống giường. Rất thoải mái, thực sự không biết đã bao lâu rồi hắn mới được hưởng thụ cái cảm giác này, cái cảm giác gác hết mọi chuyện sang một bên, đắm chìm vào giấc ngủ. Hô hấp của hắn đều đều từng nhịp, sâu dần rồi lặng xuống như không. Bên ngoài bầu trời dần tối, những ngôi sao xa buông xuống nhân gian từng tia sáng yếu ớt, khiến cho không gian mờ ảo đến lạ thường.
…
Sáng sớm ban mai, Hoàng Thiên từ mơ màng tỉnh giấc. Rất lâu không có ngủ một giấc sâu như thế, hắn bỗng cảm thấy thân thể tràn đầy năng lượng, sinh khí bừng bừng. ]
Đang muốn vươn mình ngồi dậy, hắn bỗng có cảm giác cánh tay có chút gì đó nằng nặng, giống như có ai đó đè lên mình. Ngẩn người mất vài giây, hắn mới nhanh chóng dùng tinh thần lực để dò xét. Đập vào tâm trí hắn là hình ảnh của một cô gái xinh đẹp, nửa nằm nửa ngồi ôm lấy cánh tay của hắn mà ngủ một cách ngon lành. Hương thơm quen thuộc quấn quanh khiến cho hắn lặng đi, khoé môi bất giác nhếch lên mỉm cười mãn nguyện.
Nhẹ nhàng đưa cánh tay còn lại tới vuốt ve khuôn mặt nàng, cảm nhận lấy từng lọn tóc rối vấn vương, lòng hắn bỗng tràn ngập tự trách. Hắn lại khiến nàng phải lo lắng.
- Có im cho người ta ngủ không?
Thiên Phương vốn đang say giấc, bị cánh tay của hắn làm cho tỉnh lại thì lộ ra bất mãn, cong môi mà nói. Thanh âm của nàng trong veo như chuông bạc, lại pha thêm chút làm nũng khiến nội tâm của Hoàng Thiên như tan chảy. Đưa tay gõ gõ vào trán nàng, hắn có chút phì cười nói:
- Ngủ nhiêu đó còn chưa đủ sao? Trời sáng rồi.
Bị hắn gõ, Thiên Phương sắc mặt khẽ nhăn lộ ra vẻ khó chịu, vươn tay đánh liên hồi vào ngực hắn, cả giận quát lên:
- Trời sáng thì sao, bổn tiểu thư mới ngủ được có một giờ. Ngươi là đồ chết tiệt, đồ vô lương tâm, ta đánh chết ngươi…
Nghe nàng hờn dỗi, Hoàng Thiên bỗng nhiên lặng người, trong lòng vốn muốn trêu đùa nàng thêm một chút, lúc này mặc nhiên không còn. Từ lúc quen nhau cho tới bây giờ, nàng đã vì hắn mà hy sinh biết bao nhiêu, còn hắn thì sao, hắn chỉ khiến cho nàng hết lần này đến lần khác lo lắng cùng tủi hờn.
- Ta xin lỗi.
Nhẹ nhàng nghiêng người ôm lấy Thiên Phương, hắn nhẹ đưa cánh tay lên lau đi hai hàng nước mắt trên gò má thiếu nữ, rồi tự mình thì thào trong cổ họng.
- Ai cần ngươi xin lỗi.
Thiên Phương vùi đầu vào trong ngực hắn mà nói, dường như vẫn còn đang hờn dỗi khiến Hoàng Thiên có chút dở khóc dở cười. Không biết phải làm sao để dỗ dành nàng, hắn đành phải nằm im chịu trận, chờ nàng thiếp đi.
Thoáng một cái trôi qua nửa ngày, khi mà mặt trời đã đăng đỉnh, Thiên Phương mới từ trong mộng đẹp tỉnh lại. Nhìn thấy Hoàng Thiên đã không tại, nàng vội vàng ngồi dậy nhìn quanh.
Chỉ thấy bên kia căn phòng, nơi cửa sổ hướng ra bên ngoài chiến thuyền, một cái bóng dáng cao lớn lẳng lặng mà ngồi. Khuôn mặt của hắn một mực hướng ra bên ngoài không gian, như đang ngắm nhìn lấy thế giới. Điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu như đôi mắt của hắn không bị mù.
Một cái người không còn thị lực, lại ngồi sau khung cửa mà nhìn ra thế giới, cảnh tượng quả thực khiến người ta cảm thấy nao lòng.
Nhẹ nhàng tiến tới ngồi bên cạnh Hoàng Thiên, Thiên Phương nắm lấy tay hắn, nghiêng đầu hướng ánh mắt ra bên ngoài:
- Đang suy nghĩ gì vậy?
Hoàng Thiên siết lấy tay nàng, mỉm cười trả lời:
- Nghĩ về tương lai của chúng ta.
Lần đầu tiên nghe thấy Hoàng Thiên chủ động như thế, Thiên Phương sắc mặt bỗng có chút phiếm hồng. Nhưng là ngoài miệng vẫn tỏ ra lạnh lùng:
- Hừ! Đừng có tưởng bở, ta khi nào nói muốn cùng ngươi đâu.
Hoàng Thiên bỗng ngẩng đầu, một bộ dáng tự luyến nói:
- Thật là đau lòng, nếu nàng không muốn, vậy Hoàng Thiên ta phải đi tìm người khác rồi. Cũng không quá quan trọng, ta là một cái nam nhân kỳ hoa, chắc chắn sẽ có vô số mỹ nữ đuổi ngược, không lo không có bạn gái ah.
Thiên Phương nhìn thấy bộ dáng này của hắn, bị tức đến nghiến răng nghiến lợi. Đưa tay nắm lấy tai hắn mà xoắn thật mạnh, nàng hầm hừ nói:
- Tên chết tiệt này, ngươi nói lại thử xem.
Hoàng Thiên hoảng hốt bưng lấy tai mình, cảm giác đau muốn phát khóc. Suýt xoa một hồi, vội vàng nói:
- A! Không… không… ta chỉ nói đùa thôi mà.
Thiên Phương sắc mặt lạnh lùng, cánh tay không những không buông mà còn dùng thêm lực:
- Dám đùa với bổn tiểu tư, muốn chết đây mà!
Hoàng Thiên cả đầu đều nghiêng đi, nơi tai truyền đến từng hồi đau đớn đến tận tim gan. Hắn thực sự hối hận rồi, đang yên đang lành lại đi chọc nàng làm gì đâu, đưa tay xoa xoa lấy cánh tay của Thiên Phương, hắn vội vàng xin lỗi:
- Không dám nữa, ta sai rồi. Thiên Phương xinh đẹp, nàng tha cho ta đi.
Thiên Phương nghe hắn khen mình, trong lòng mới dịu đi đôi phần, lườm lườm hắn vài cái rồi mới buông tay.
Bưng lấy tai phải còn đang đau nhói, Hoàng Thiên không tự chủ muốn nhích ra xa Thiên Phương một chút. Chỉ là mông của hắn vừa nhấc lên, sống lưng đã cảm thấy lành lạnh nên phải vội vàng đặt xuống, thậm chí còn nhích lại gần thêm.
Thiên Phương nghiêng người tựa đầu vào vai hắn, nhìn hắn còn đang xuýt xoa, khoé môi nàng bất giác nở ra một nụ cười hạnh phúc. Giá như, khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi thì tốt biết bao.
Nàng chỉ muốn được bên cạnh hắn, mãi mãi không bao giờ lìa xa.
Bên trong vũ trụ hư vô, hỗn độn diễn hóa ra tất cả, từ những tồn tại vĩnh cửu như bản nguyên, cho tới những tồn tại chỉ chớp nhoáng sinh ra rồi vụt tắt như thiểm điện, từng cái điểm tô khắp thời không xinh đẹp này.
Giữa không gian vô cùng vô tận đó, Hoàng Thiên lẳng lặng khoanh chân mà ngồi. Vết sẹo nơi mi tâm chợt mở, phát ra hai đạo quang mang chói mắt, lấy hắn làm trung tâm mà xoay tròn. Một đạo phát ra Hỗn Nguyên chi khí, bao quát lên cả bản nguyên của vạn vật, huyền bí vô song, một đạo khác thì phát ra Thời Không khí tức, bao trùm lên cả quy tắc của đất trời, mạnh mẽ không thể nào chống đỡ.
Đó là hai viên Nguyên Đan của hắn, Hỗn Nguyên Đan và Thời Không Đan.
Mà khi hai viên Nguyên Đan này xuất ra, phía sau còn kéo theo hai vệt sáng nhỏ. Hai vệt sáng này sắc màu đối nghịch, nhưng lại khiến người ta không nhìn ra được chúng có màu gì, kỳ quái không thể nào giải thích. Chúng vừa bay ra, liền như hai đầu giao long nhỏ quấn quýt lấy nhau theo hình xoắn ốc, cứ thế miên man chuyển động, tựa hồ như vĩnh viễn là như thế.
Mà sự xuất hiện của chúng, liền khiến cho hai viên Nguyên Đan đang bạo động kia cũng đều ngưng lại, có chút rung lên như là đang kiêng kỵ. Thậm chí nếu như quan sát kỹ, có thể mơ hồ nhìn ra được giữa chúng đang bị hai sợi tơ liên kết buộc lại, không thể nào mà tách rời.
Có thể để cho hai viên siêu cấp Nguyên Đan tỏ ra như thế, hai vệt sáng này há có thể tầm thường. Chúng, không phải là thứ gì khác mà chính là mầm mống của viên Nguyên Đan thứ ba, Nhân Quả Đan.
Nhân Quả là một trong những phạm trù huyền bí nhất của vũ trụ hư vô, là một quy luật tự nhiên của trời đất, bao trùm lên cả vạn vật. Hoàng Thiên rất may mắn chạm được tới da lông áo nghĩa, quyết định lựa chọn nó để ngưng kết thành viên Nguyên Đan thứ ba cho bản thân mình. Chỉ là hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp, cơ duyên chưa tới, hắn có muốn cưỡng cầu cũng vô dụng.
Mục đích lần này tiến vào Vũ Trụ Hỗn Độn, chính là muốn lợi dụng sự chênh lệch thời gian của nơi đây để lĩnh ngộ về pháp môn Tâm Nhãn. Hai mắt đã mù, hắn dù cho chiến lực cường đại đến mức nào cũng khó lòng mà phát huy ra toàn bộ. Cứ cho là tinh thần lực cường đại, nhưng vẫn như cũ không thể hoàn toàn thay thế được đôi mắt.
Bởi vậy mà mục tiêu bây giờ của hắn, chính là lĩnh ngộ được huyền bí trong pháp môn này, tu luyện đột phá đến cảnh giới Thiên Nhãn, đưa hai mắt phục hồi như cũ.
Ý niệm vừa ra, toàn thân của hắn nhanh chóng biến hoá, tiến vào trạng thái Âm Dương Ma Thần Đạo. Vết thương trên hai mắt nhanh chóng phục hồi, chỉ là vẫn như cũ không thể mở ra được. Vết sẹo nơi mi tâm đột nhiên xé mở, hiển lộ ra con mắt thứ ba.
Con mắt này xuất hiện từ thời điểm hắn ngộ ra Ma Thần Đệ Nhị biến Dương Thần hồi năm năm trước. Một mực cho tới bây giờ chưa có thời gian tìm hiểu kỹ càng, nay có được pháp môn Tâm Nhãn, hắn mới nhìn ra được huyền cơ trong đó. Đệ tam nhãn của hắn, vậy mà lại là Thiên Nhãn.
Có chút vui mừng ngoài ý muốn, hắn nhanh chóng dụng tâm cảm ngộ biến hoá. Có đệ tam nhãn, hắn chẳng khác nào có người dẫn dắt, tu luyện Tâm Nhãn càng thêm dễ dàng.
Tu luyện tịch mịch, vốn không hề có hồi kết.
Ngây ngô không biết bao nhiêu thời gian, Hoàng Thiên rốt cục cũng đem pháp môn này tu luyện đến nhập môn. Mặc dù khoảng cách đến cảnh giới Thiên Nhãn còn khá xa, nhưng chí ít hắn đã học được cách dùng tâm để cảm nhận thế giới. Nếu như nói hắn lúc trước là mù loà, hoàn toàn không nhìn ra được thứ gì, thì bây giờ hắn đã có thể cảm nhận được một số vật chất tồn tại xung quanh mình mà không cần dùng giác quan khác hay tinh thần lực để dò xét.
Hài lòng rời khỏi không gian Vũ Trụ Hỗn Độn, bên ngoài thời gian đã chạng vạng tối. Chút ánh nắng yếu ớt của chiều tàn xuyên qua khung cửa sổ rọi vào khuôn mặt hắn, như muốn khắc hoạ lên đó nét cô liêu, tịch mịch của đất trời.
Ngẩn người hồi lâu, cho tới khi ánh mặt trời hoàn toàn khuất hẳn, Hoàng Thiên mới có chút mệt mỏi ngả lưng xuống giường. Rất thoải mái, thực sự không biết đã bao lâu rồi hắn mới được hưởng thụ cái cảm giác này, cái cảm giác gác hết mọi chuyện sang một bên, đắm chìm vào giấc ngủ. Hô hấp của hắn đều đều từng nhịp, sâu dần rồi lặng xuống như không. Bên ngoài bầu trời dần tối, những ngôi sao xa buông xuống nhân gian từng tia sáng yếu ớt, khiến cho không gian mờ ảo đến lạ thường.
…
Sáng sớm ban mai, Hoàng Thiên từ mơ màng tỉnh giấc. Rất lâu không có ngủ một giấc sâu như thế, hắn bỗng cảm thấy thân thể tràn đầy năng lượng, sinh khí bừng bừng. ]
Đang muốn vươn mình ngồi dậy, hắn bỗng có cảm giác cánh tay có chút gì đó nằng nặng, giống như có ai đó đè lên mình. Ngẩn người mất vài giây, hắn mới nhanh chóng dùng tinh thần lực để dò xét. Đập vào tâm trí hắn là hình ảnh của một cô gái xinh đẹp, nửa nằm nửa ngồi ôm lấy cánh tay của hắn mà ngủ một cách ngon lành. Hương thơm quen thuộc quấn quanh khiến cho hắn lặng đi, khoé môi bất giác nhếch lên mỉm cười mãn nguyện.
Nhẹ nhàng đưa cánh tay còn lại tới vuốt ve khuôn mặt nàng, cảm nhận lấy từng lọn tóc rối vấn vương, lòng hắn bỗng tràn ngập tự trách. Hắn lại khiến nàng phải lo lắng.
- Có im cho người ta ngủ không?
Thiên Phương vốn đang say giấc, bị cánh tay của hắn làm cho tỉnh lại thì lộ ra bất mãn, cong môi mà nói. Thanh âm của nàng trong veo như chuông bạc, lại pha thêm chút làm nũng khiến nội tâm của Hoàng Thiên như tan chảy. Đưa tay gõ gõ vào trán nàng, hắn có chút phì cười nói:
- Ngủ nhiêu đó còn chưa đủ sao? Trời sáng rồi.
Bị hắn gõ, Thiên Phương sắc mặt khẽ nhăn lộ ra vẻ khó chịu, vươn tay đánh liên hồi vào ngực hắn, cả giận quát lên:
- Trời sáng thì sao, bổn tiểu thư mới ngủ được có một giờ. Ngươi là đồ chết tiệt, đồ vô lương tâm, ta đánh chết ngươi…
Nghe nàng hờn dỗi, Hoàng Thiên bỗng nhiên lặng người, trong lòng vốn muốn trêu đùa nàng thêm một chút, lúc này mặc nhiên không còn. Từ lúc quen nhau cho tới bây giờ, nàng đã vì hắn mà hy sinh biết bao nhiêu, còn hắn thì sao, hắn chỉ khiến cho nàng hết lần này đến lần khác lo lắng cùng tủi hờn.
- Ta xin lỗi.
Nhẹ nhàng nghiêng người ôm lấy Thiên Phương, hắn nhẹ đưa cánh tay lên lau đi hai hàng nước mắt trên gò má thiếu nữ, rồi tự mình thì thào trong cổ họng.
- Ai cần ngươi xin lỗi.
Thiên Phương vùi đầu vào trong ngực hắn mà nói, dường như vẫn còn đang hờn dỗi khiến Hoàng Thiên có chút dở khóc dở cười. Không biết phải làm sao để dỗ dành nàng, hắn đành phải nằm im chịu trận, chờ nàng thiếp đi.
Thoáng một cái trôi qua nửa ngày, khi mà mặt trời đã đăng đỉnh, Thiên Phương mới từ trong mộng đẹp tỉnh lại. Nhìn thấy Hoàng Thiên đã không tại, nàng vội vàng ngồi dậy nhìn quanh.
Chỉ thấy bên kia căn phòng, nơi cửa sổ hướng ra bên ngoài chiến thuyền, một cái bóng dáng cao lớn lẳng lặng mà ngồi. Khuôn mặt của hắn một mực hướng ra bên ngoài không gian, như đang ngắm nhìn lấy thế giới. Điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu như đôi mắt của hắn không bị mù.
Một cái người không còn thị lực, lại ngồi sau khung cửa mà nhìn ra thế giới, cảnh tượng quả thực khiến người ta cảm thấy nao lòng.
Nhẹ nhàng tiến tới ngồi bên cạnh Hoàng Thiên, Thiên Phương nắm lấy tay hắn, nghiêng đầu hướng ánh mắt ra bên ngoài:
- Đang suy nghĩ gì vậy?
Hoàng Thiên siết lấy tay nàng, mỉm cười trả lời:
- Nghĩ về tương lai của chúng ta.
Lần đầu tiên nghe thấy Hoàng Thiên chủ động như thế, Thiên Phương sắc mặt bỗng có chút phiếm hồng. Nhưng là ngoài miệng vẫn tỏ ra lạnh lùng:
- Hừ! Đừng có tưởng bở, ta khi nào nói muốn cùng ngươi đâu.
Hoàng Thiên bỗng ngẩng đầu, một bộ dáng tự luyến nói:
- Thật là đau lòng, nếu nàng không muốn, vậy Hoàng Thiên ta phải đi tìm người khác rồi. Cũng không quá quan trọng, ta là một cái nam nhân kỳ hoa, chắc chắn sẽ có vô số mỹ nữ đuổi ngược, không lo không có bạn gái ah.
Thiên Phương nhìn thấy bộ dáng này của hắn, bị tức đến nghiến răng nghiến lợi. Đưa tay nắm lấy tai hắn mà xoắn thật mạnh, nàng hầm hừ nói:
- Tên chết tiệt này, ngươi nói lại thử xem.
Hoàng Thiên hoảng hốt bưng lấy tai mình, cảm giác đau muốn phát khóc. Suýt xoa một hồi, vội vàng nói:
- A! Không… không… ta chỉ nói đùa thôi mà.
Thiên Phương sắc mặt lạnh lùng, cánh tay không những không buông mà còn dùng thêm lực:
- Dám đùa với bổn tiểu tư, muốn chết đây mà!
Hoàng Thiên cả đầu đều nghiêng đi, nơi tai truyền đến từng hồi đau đớn đến tận tim gan. Hắn thực sự hối hận rồi, đang yên đang lành lại đi chọc nàng làm gì đâu, đưa tay xoa xoa lấy cánh tay của Thiên Phương, hắn vội vàng xin lỗi:
- Không dám nữa, ta sai rồi. Thiên Phương xinh đẹp, nàng tha cho ta đi.
Thiên Phương nghe hắn khen mình, trong lòng mới dịu đi đôi phần, lườm lườm hắn vài cái rồi mới buông tay.
Bưng lấy tai phải còn đang đau nhói, Hoàng Thiên không tự chủ muốn nhích ra xa Thiên Phương một chút. Chỉ là mông của hắn vừa nhấc lên, sống lưng đã cảm thấy lành lạnh nên phải vội vàng đặt xuống, thậm chí còn nhích lại gần thêm.
Thiên Phương nghiêng người tựa đầu vào vai hắn, nhìn hắn còn đang xuýt xoa, khoé môi nàng bất giác nở ra một nụ cười hạnh phúc. Giá như, khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi thì tốt biết bao.
Nàng chỉ muốn được bên cạnh hắn, mãi mãi không bao giờ lìa xa.
/463
|