Hoàng Thiên trong lòng lửa giận bốc lên, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía tên thiếu niên đang đánh tới. Hắn không muốn gây chuyện không có nghĩa đối phương muốn làm gì thì làm.
Tên thiếu niên cước bộ khẽ vạch, thân hình hơi nghiêng về phía trước, hữu quyền mang theo tiếng xé gió lao về phía Hoàng Thiên.
Trước thế tới của đối phương, Hoàng Thiên vẫn thập phần bình tĩnh, tay phải vỗ mạnh xuống bàn, thân hình nhảy lên, quỷ dị lao về phía tên thiếu niên, tay trái mạnh mẽ đánh văng quyền đầu của hắn, tay phải xòe rộng chụp lấy cổ hắn mà siết chặt, nhấc bổng cả cơ thể hắn lên.
Tên thiếu niên ánh mắt cực kỳ hoảng loạn cùng sợ hãi, nơi yết hầu bị bóp chặt đau đớn, hô hấp cũng đình trệ, cảm giác Hoàng Thiên chỉ cần mạnh tay thêm một chút là có thể lấy mạng hắn.
Hoàng Thiên hai mắt ánh lên, quét qua đám thiếu niên cùng Tiểu My đang ngây người chết khiếp, quát nói:
- Còn làm phiền ta nữa thì đừng trách ta vô tình, cút!
Dứt lời, tay hắn vung lên, mạnh mẽ ném tên thiếu niên trong tay ra ngoài cửa. Cũng không buồn hỏi nguyên cớ đối phương gây sự, hắn biết đối với loại người này có giải thích cũng vô dụng.
Tiểu My vốn có chút kinh ngạc trước thực lực của Hoàng Thiên, nhưng khi bị hắn đuổi đi thì cả giận, nhìn đám thiếu niên bên cạnh quát lên:
- Còn chờ gì nữa, đánh hắn cho ta.
Thế nhưng mấy tên thiếu niên kia đều chần chừ, nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt đầy e ngại. Tu vi bọn hắn cùng tên thiếu niên vừa nãy cùng tương đương, chênh lệch không nhiều. Mà Hoàng Thiên dễ dàng nện tên kia như vậy, bây giờ bắt bọn hắn lên chẳng phải là đi nộp mạng sao?
- Các ngươi… hừ… lũ ăn hại…
Tiểu My tức giận trừng mắt nhìn đám thiếu niên. Sau đó nhìn thấy Hoàng Thiên đang ung dung ngồi ăn trưa như không có chuyện gì xảy ra càng khiến nàng trong lòng ấm ức. Từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ bị khi dễ như thế.
- Tên khốn… ngươi đợi đó… không trị được ngươi ta không còn là Tiểu My nữa.
Bàn tay ngọc siết chặt, nàng nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, uất ức nói, sau đó quay người bỏ đi, đám thiếu niên cũng nhanh chóng đi theo.
Không khí trong nhà ăn bỗng chốc lại ồn ào trở lại, rất nhiều ánh mắt đều hướng về phía Hoàng Thiên, ai cũng tò mò, không biết thiếu niên này là ai, lại có thể mạnh mẽ như thế.
Bị nhiều ánh mắt dõi theo như thế, Hoàng Thiên có chút không quen, hơn nữa tên khốn Trác Mộc còn hỏi dò linh tinh khiến hắn không biết phải trả lời như thế nào, đành vội vàng ăn hết phần của mình, sau đó rời khỏi nhà ăn.
oOo
Vũ trụ Hỗn độn
Hoàng Thiên đang mải mê luyện kiếm, gần đây hắn phát hiện ra có thể đem Thiên Kiếm vào vùng không gian này. Điều này khiến hắn khó hiểu, không biết rốt cục đây là không gian bên trong của Thiên Kiếm hay là một không gian độc lập nữa.
Hoàng Thiên một thân đạo bào đen không ngừng di chuyển, kiếm trong tay huy động mạnh mẽ, xung quanh có hơn vạn kiếm ảnh. Sát khí tràn ngập cả một vùng không gian quả thật làm cho người khác phải kinh hãi.
Một kiếm bổ tới, vạn kiếm ảnh cùng đi, khung cảnh cực kỳ hoa lệ, mãi tới khi hắn thu kiếm, kiếm ảnh mới dần tan đi.
- Nhất kiếm vạn ảnh uy lực tuy mạnh nhưng lại phân tán, nếu gặp phải đối thủ có phòng ngự mạnh thì khó mà đánh.
Vuốt ve Thiên Kiếm, hắn khẽ than. Nhìn mũi kiếm nhọn hoắt, bất chợt trong đầu hắn lóe lên suy nghĩ, hắn lầm bầm:
- Phải rồi, cùng một lực lượng, cùng đánh tới một vật. Mũi kiếm nhọn sẽ dễ dàng công phá hơn so nắm quyền. Nhất kiếm vạn ảnh nếu như hợp nhất làm một… ha ha.. chính là nó, hợp nhất vạn ảnh lại, uy lực sẽ cực kỳ kinh người.
Trong lòng một trận kích động, Hoàng Thiên vội vàng vung kiếm thử nghiệm.
Nhưng không đơn giản như hắn nghĩ, muốn hợp nhất vạn ảnh quả thực khó khăn. Hắn thử đi thử lại không biết bao nhiêu lần, thế nhưng chưa kịp hợp nhất thì vạn ảnh đã tự triệt tiêu lẫn nhau mà tan biến rồi.
Không biết qua thời gian bao lâu, lần thứ bao nhiêu hắn thử nghiệm, vạn kiếm ảnh mới có dấu hiệu dung hợp.
Chỉ thấy dưới sự huy động của hắn, vạn kiếm ảnh liền hợp thành một chỉnh thể hoàn mỹ. Lấy hai kiếm ảnh hợp làm một cặp, rất nhanh dung hợp lại với nhau. Số lượng kiếm ảnh lền giảm xuống một nửa.
Ngay sau đó từng cặp kiếm ảnh lại tiếp tục dung hợp lần thứ hai, thứ ba… cuối cùng hoàn tất dung hợp làm một. Kiếm ảnh lúc này như hóa thực, ánh lên hào quang chói lóa, hàm chứa uy lực càng đáng sợ.
- Tốc độ dung hợp quá chậm, phải nhanh hơn mới được.
Không hài lòng với kết quả đó, Hoàng Thiên lại tiếp tục thử nghiệm, ngày càng thành thục, tốc độ dung hợp ngày càng nhanh.
Lại trôi qua không biết bao lâu, vạn kiếm ảnh vừa ra, dưới sự điều khiển của hắn ngay tức khắc dung hợp làm một, uy lực mạnh mẽ tuyệt luân.
- Ha ha! Rốt cục cũng luyện thành, vạn kiếm ảnh cùng hợp lại một chỗ, gọi là Vạn Kiếm Quy Nhất đi.
Hoàng Thiên kích động cười phá lên, trong lòng nôn nóng muốn ngay lập tức thử nghiệm uy lực của Vạn Kiếm Quy Nhất, liền thu hồi Thiên Kiếm, tâm niệm khẽ động rời khỏi không gian của Vũ Trụ Hỗn Độn.
-“Phá Kiếm Thức”-“Nhất Kiếm Vạn Ảnh”-“Vạn Kiếm Quy Nhất”… Hoàng Thiên không biết rằng… trong lúc vô tình hắn đã bước đi trên con đường này, con đường của Kiếm Đạo… Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp.
oOo
Rầm! Uỳnh! Uỳnh! Ùm…
- Ui cha! Con bà nó, đau chết ta rồi.
Hồ Tiên Lãng, Trác Mộc đầu tóc rũ rượi, chật vật bò từ dưới hồ lên bờ, cả người ướt sũng như chuột lột.
Hắn vốn đang nằm ngủ đấy, Hoàng Thiên không biết tự chỗ nào chạy tới kéo hắn ra đây, bảo muốn thử tuyệt chiêu gì đó.
Vốn tự tin bản thân có pháp bảo hộ thân của gia gia, Trác Mộc cũng không ngần ngại mà đồng ý. Không nghĩ tuyệt chiêu của Hoàng Thiên lại mạnh như thế, đã có hộ thể giáp ngăn cản gần hết uy lực mà bản thân vẫn suýt nữa thì bị thương, còn bị đánh văng xuống hồ nữa.
Hoàng Thiên đứng trên bờ, một thân hắc y bay phần phật, thanh kiếm gỗ trên tay vẫn còn mơ hồ tỏa ra hào quang nhàn nhạt. Nhìn Trác Mộc chật vật, Hoàng Thiên cũng có chút cảm thấy có lỗi, cười trừ xin lỗi:
- Ha ha, xin lỗi, ta quá tay.
Trác Mộc trừng mắt, giáng một cước về phía Hoàng Thiên, nhưng lại đánh hụt vào không khí, hắn chửi:
- Con bà nó! Rõ ràng ngươi cố ý chơi ta.
Hoàng Thiên xấu hổ vuốt mũi, cười cười:
- Thôi mà, ta đâu cố ý, bây giờ đi ăn, ta trả a.
Ngay lúc này, Hàn Lâm chợt từ xa chạy tới:
- Tìm thấy các ngươi rồi, mau tới đấu võ trường, có danh sách nhóm thí luyện rồi đó.
Hoàng Thiên liền chớp lấy cơ hội, đánh trống lảng sang chuyện khác, ra vẻ vui mừng nói:
- Thật sao? Hay quá, mau tới xem a.
Trác Mộc cũng nguôi nguôi, chỉ hừ lạnh, liếc nhìn Hoàng Thiên cảnh cáo.
Ba người rất nhanh có mặt tại đấu võ trường, lúc này quanh bảng thông báo có rất đông người xem, Hoàng Thiên phải cố gắng lắm mới chen được vào. Không quá khó để tìm được tên mình, nhưng khi nhìn thấy tên của mấy thành viên còn lại, hắn suýt nữa chửi thề.
Trưởng nhóm Ngô Vân, học viên năm tư (siêu đẳng) Tiểu My, học viên lớp hai (thượng đẳng) Bạch Tư Thần…
Chuyện quái gì xảy ra vậy, dường như tất cả mấy kẻ có thù với hắn đều tập trung tại nhóm này vậy.
- Tiên sư con bà nó, cơ cấu, cơ cấu rồi.
Hoàng Thiên không nhịn được mà chửi thầm, hắn không ngại ra ngoài rèn luyện, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, ra ngoài rèn luyện, mài giũa tâm cảnh, rất có lợi cho tu hành.
Hơn nữa, gần đây tu luyện gặp chướng ngại, hắn nỗ lực thế nào cũng không tiến bộ, nên muốn nhân lần này mà đột phá bình cảnh.
Nhưng không nghĩ nhóm của hắn lại như thế, hiển nhiên đối phương đã có sắp đặt từ trước, lần thí luyện này hắn e là khó mà yên ổn rồi.
Thế nhưng nói vậy không có nghĩa là hắn sợ, mạnh nhất trong nhóm là Ngô Vân cùng lắm có tu vi nguyên đan sơ kỳ, còn chưa đủ để lấy mạng hắn. Mang theo vẻ mặt khó coi, hắn chen ra ngoài, tiến về phía Trác Mộc.
- Nhóm của ngươi thế nào?
Trác Mộc nhếch môi:
- Có mấy tên bị chúng ta đánh hôm trước, ta nghĩ tên trưởng nhóm cũng là người của bọn chúng.
Hoàng Thiên cau mày, thầm chửi. Bản thân hắn thì không có vấn đề gì, nhưng còn Trác Mộc cùng Hàn Lâm thì thực sự rất nguy hiểm.
Thấy vẻ mặt của Hoàng Thiên, Trác Mộc trong lòng cũng là một trận ấm áp, cười nói:
- Ngươi yên tâm, Nguyên đan tu sỹ giết không nổi ta.
- Nếu bọn chúng thích thì Hoàng Thiên ta cũng không ngại.
Hoàng Thiên trong lòng cũng có một cỗ kích động, đấu với Nguyên đan tu sỹ đem lại cho hắn hứng thú không nhỏ. Lần trước tuy cũng có giao thủ với đối phương, nhưng không thực sự cả hai chưa xuất ra toàn lực, do đó cũng chưa thể đánh giá thực lực. Đây có thể là cơ hội để hắn đánh giá chính xác thực lực của mình, liệu hắn có thể chiến Nguyên đan?
oOo
Phân tổ xong, sớm hôm sau sẽ tập hợp xuất phát.
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Thiên lười biếng cùng Trác Mộc và Hàn Lâm đi tới nơi tập trung. Trên quảng trường lúc này có một phiến lá khổng lồ, phát ra quang huy nhàn nhạt, gân lá thi thoảng lại có từng đạo thiểm điện xẹt qua, cực kỳ yêu dị.
Mà tại cuống lá lúc này, lại có một lão giả trạc thất niên đang đứng, trên người như có như không tỏa ra uy áp.
Ba người Hoàng Thiên đứng cùng với nhau, bình tĩnh nhìn khung cảnh xung quanh. Rất nhanh từng đợt người tiến đến, quảng trường ngày càng đông.
Khoảng một canh giờ sau, tất cả mọi người đều đã có mặt. Đợi đám học viên ổn định vị trí, lão giả chợt mở mắt, tay hắn đánh ra thủ pháp kỳ dị.
Thoáng sau phiến lá liền động, rất nhanh đã bay lên trên trăm trượng cao, dưới chân chỉ có một lớp sáng, không ít học viên sợ hãi kêu lên, hiển nhiên lần đầu được bay lượn trên không. Hoàng Thiên năm đó từng được Lâm thúc thúc ôm trong tay phi hành, nên không lạ lẫm gì, vẻ mặt thập phần bình tĩnh.
- Im lặng.
Lão giả quát lớn, đám học viên đang nhao nhao liền lập tức im bặt không dám mở miệng, nhìn lão giả đầy kính sợ.
Tốc độ phi hành của lôi diệp rất nhanh, mỗi ngày có thể đi năm ngàn dặm lộ trình, khoảng cách từ Học viện tới Vạn Thú Sơn Lâm khoảng chừng ba vạn dặm, chỉ cần 6 ngày đường là tới nơi.
Tên thiếu niên cước bộ khẽ vạch, thân hình hơi nghiêng về phía trước, hữu quyền mang theo tiếng xé gió lao về phía Hoàng Thiên.
Trước thế tới của đối phương, Hoàng Thiên vẫn thập phần bình tĩnh, tay phải vỗ mạnh xuống bàn, thân hình nhảy lên, quỷ dị lao về phía tên thiếu niên, tay trái mạnh mẽ đánh văng quyền đầu của hắn, tay phải xòe rộng chụp lấy cổ hắn mà siết chặt, nhấc bổng cả cơ thể hắn lên.
Tên thiếu niên ánh mắt cực kỳ hoảng loạn cùng sợ hãi, nơi yết hầu bị bóp chặt đau đớn, hô hấp cũng đình trệ, cảm giác Hoàng Thiên chỉ cần mạnh tay thêm một chút là có thể lấy mạng hắn.
Hoàng Thiên hai mắt ánh lên, quét qua đám thiếu niên cùng Tiểu My đang ngây người chết khiếp, quát nói:
- Còn làm phiền ta nữa thì đừng trách ta vô tình, cút!
Dứt lời, tay hắn vung lên, mạnh mẽ ném tên thiếu niên trong tay ra ngoài cửa. Cũng không buồn hỏi nguyên cớ đối phương gây sự, hắn biết đối với loại người này có giải thích cũng vô dụng.
Tiểu My vốn có chút kinh ngạc trước thực lực của Hoàng Thiên, nhưng khi bị hắn đuổi đi thì cả giận, nhìn đám thiếu niên bên cạnh quát lên:
- Còn chờ gì nữa, đánh hắn cho ta.
Thế nhưng mấy tên thiếu niên kia đều chần chừ, nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt đầy e ngại. Tu vi bọn hắn cùng tên thiếu niên vừa nãy cùng tương đương, chênh lệch không nhiều. Mà Hoàng Thiên dễ dàng nện tên kia như vậy, bây giờ bắt bọn hắn lên chẳng phải là đi nộp mạng sao?
- Các ngươi… hừ… lũ ăn hại…
Tiểu My tức giận trừng mắt nhìn đám thiếu niên. Sau đó nhìn thấy Hoàng Thiên đang ung dung ngồi ăn trưa như không có chuyện gì xảy ra càng khiến nàng trong lòng ấm ức. Từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ bị khi dễ như thế.
- Tên khốn… ngươi đợi đó… không trị được ngươi ta không còn là Tiểu My nữa.
Bàn tay ngọc siết chặt, nàng nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, uất ức nói, sau đó quay người bỏ đi, đám thiếu niên cũng nhanh chóng đi theo.
Không khí trong nhà ăn bỗng chốc lại ồn ào trở lại, rất nhiều ánh mắt đều hướng về phía Hoàng Thiên, ai cũng tò mò, không biết thiếu niên này là ai, lại có thể mạnh mẽ như thế.
Bị nhiều ánh mắt dõi theo như thế, Hoàng Thiên có chút không quen, hơn nữa tên khốn Trác Mộc còn hỏi dò linh tinh khiến hắn không biết phải trả lời như thế nào, đành vội vàng ăn hết phần của mình, sau đó rời khỏi nhà ăn.
oOo
Vũ trụ Hỗn độn
Hoàng Thiên đang mải mê luyện kiếm, gần đây hắn phát hiện ra có thể đem Thiên Kiếm vào vùng không gian này. Điều này khiến hắn khó hiểu, không biết rốt cục đây là không gian bên trong của Thiên Kiếm hay là một không gian độc lập nữa.
Hoàng Thiên một thân đạo bào đen không ngừng di chuyển, kiếm trong tay huy động mạnh mẽ, xung quanh có hơn vạn kiếm ảnh. Sát khí tràn ngập cả một vùng không gian quả thật làm cho người khác phải kinh hãi.
Một kiếm bổ tới, vạn kiếm ảnh cùng đi, khung cảnh cực kỳ hoa lệ, mãi tới khi hắn thu kiếm, kiếm ảnh mới dần tan đi.
- Nhất kiếm vạn ảnh uy lực tuy mạnh nhưng lại phân tán, nếu gặp phải đối thủ có phòng ngự mạnh thì khó mà đánh.
Vuốt ve Thiên Kiếm, hắn khẽ than. Nhìn mũi kiếm nhọn hoắt, bất chợt trong đầu hắn lóe lên suy nghĩ, hắn lầm bầm:
- Phải rồi, cùng một lực lượng, cùng đánh tới một vật. Mũi kiếm nhọn sẽ dễ dàng công phá hơn so nắm quyền. Nhất kiếm vạn ảnh nếu như hợp nhất làm một… ha ha.. chính là nó, hợp nhất vạn ảnh lại, uy lực sẽ cực kỳ kinh người.
Trong lòng một trận kích động, Hoàng Thiên vội vàng vung kiếm thử nghiệm.
Nhưng không đơn giản như hắn nghĩ, muốn hợp nhất vạn ảnh quả thực khó khăn. Hắn thử đi thử lại không biết bao nhiêu lần, thế nhưng chưa kịp hợp nhất thì vạn ảnh đã tự triệt tiêu lẫn nhau mà tan biến rồi.
Không biết qua thời gian bao lâu, lần thứ bao nhiêu hắn thử nghiệm, vạn kiếm ảnh mới có dấu hiệu dung hợp.
Chỉ thấy dưới sự huy động của hắn, vạn kiếm ảnh liền hợp thành một chỉnh thể hoàn mỹ. Lấy hai kiếm ảnh hợp làm một cặp, rất nhanh dung hợp lại với nhau. Số lượng kiếm ảnh lền giảm xuống một nửa.
Ngay sau đó từng cặp kiếm ảnh lại tiếp tục dung hợp lần thứ hai, thứ ba… cuối cùng hoàn tất dung hợp làm một. Kiếm ảnh lúc này như hóa thực, ánh lên hào quang chói lóa, hàm chứa uy lực càng đáng sợ.
- Tốc độ dung hợp quá chậm, phải nhanh hơn mới được.
Không hài lòng với kết quả đó, Hoàng Thiên lại tiếp tục thử nghiệm, ngày càng thành thục, tốc độ dung hợp ngày càng nhanh.
Lại trôi qua không biết bao lâu, vạn kiếm ảnh vừa ra, dưới sự điều khiển của hắn ngay tức khắc dung hợp làm một, uy lực mạnh mẽ tuyệt luân.
- Ha ha! Rốt cục cũng luyện thành, vạn kiếm ảnh cùng hợp lại một chỗ, gọi là Vạn Kiếm Quy Nhất đi.
Hoàng Thiên kích động cười phá lên, trong lòng nôn nóng muốn ngay lập tức thử nghiệm uy lực của Vạn Kiếm Quy Nhất, liền thu hồi Thiên Kiếm, tâm niệm khẽ động rời khỏi không gian của Vũ Trụ Hỗn Độn.
-“Phá Kiếm Thức”-“Nhất Kiếm Vạn Ảnh”-“Vạn Kiếm Quy Nhất”… Hoàng Thiên không biết rằng… trong lúc vô tình hắn đã bước đi trên con đường này, con đường của Kiếm Đạo… Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp.
oOo
Rầm! Uỳnh! Uỳnh! Ùm…
- Ui cha! Con bà nó, đau chết ta rồi.
Hồ Tiên Lãng, Trác Mộc đầu tóc rũ rượi, chật vật bò từ dưới hồ lên bờ, cả người ướt sũng như chuột lột.
Hắn vốn đang nằm ngủ đấy, Hoàng Thiên không biết tự chỗ nào chạy tới kéo hắn ra đây, bảo muốn thử tuyệt chiêu gì đó.
Vốn tự tin bản thân có pháp bảo hộ thân của gia gia, Trác Mộc cũng không ngần ngại mà đồng ý. Không nghĩ tuyệt chiêu của Hoàng Thiên lại mạnh như thế, đã có hộ thể giáp ngăn cản gần hết uy lực mà bản thân vẫn suýt nữa thì bị thương, còn bị đánh văng xuống hồ nữa.
Hoàng Thiên đứng trên bờ, một thân hắc y bay phần phật, thanh kiếm gỗ trên tay vẫn còn mơ hồ tỏa ra hào quang nhàn nhạt. Nhìn Trác Mộc chật vật, Hoàng Thiên cũng có chút cảm thấy có lỗi, cười trừ xin lỗi:
- Ha ha, xin lỗi, ta quá tay.
Trác Mộc trừng mắt, giáng một cước về phía Hoàng Thiên, nhưng lại đánh hụt vào không khí, hắn chửi:
- Con bà nó! Rõ ràng ngươi cố ý chơi ta.
Hoàng Thiên xấu hổ vuốt mũi, cười cười:
- Thôi mà, ta đâu cố ý, bây giờ đi ăn, ta trả a.
Ngay lúc này, Hàn Lâm chợt từ xa chạy tới:
- Tìm thấy các ngươi rồi, mau tới đấu võ trường, có danh sách nhóm thí luyện rồi đó.
Hoàng Thiên liền chớp lấy cơ hội, đánh trống lảng sang chuyện khác, ra vẻ vui mừng nói:
- Thật sao? Hay quá, mau tới xem a.
Trác Mộc cũng nguôi nguôi, chỉ hừ lạnh, liếc nhìn Hoàng Thiên cảnh cáo.
Ba người rất nhanh có mặt tại đấu võ trường, lúc này quanh bảng thông báo có rất đông người xem, Hoàng Thiên phải cố gắng lắm mới chen được vào. Không quá khó để tìm được tên mình, nhưng khi nhìn thấy tên của mấy thành viên còn lại, hắn suýt nữa chửi thề.
Trưởng nhóm Ngô Vân, học viên năm tư (siêu đẳng) Tiểu My, học viên lớp hai (thượng đẳng) Bạch Tư Thần…
Chuyện quái gì xảy ra vậy, dường như tất cả mấy kẻ có thù với hắn đều tập trung tại nhóm này vậy.
- Tiên sư con bà nó, cơ cấu, cơ cấu rồi.
Hoàng Thiên không nhịn được mà chửi thầm, hắn không ngại ra ngoài rèn luyện, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, ra ngoài rèn luyện, mài giũa tâm cảnh, rất có lợi cho tu hành.
Hơn nữa, gần đây tu luyện gặp chướng ngại, hắn nỗ lực thế nào cũng không tiến bộ, nên muốn nhân lần này mà đột phá bình cảnh.
Nhưng không nghĩ nhóm của hắn lại như thế, hiển nhiên đối phương đã có sắp đặt từ trước, lần thí luyện này hắn e là khó mà yên ổn rồi.
Thế nhưng nói vậy không có nghĩa là hắn sợ, mạnh nhất trong nhóm là Ngô Vân cùng lắm có tu vi nguyên đan sơ kỳ, còn chưa đủ để lấy mạng hắn. Mang theo vẻ mặt khó coi, hắn chen ra ngoài, tiến về phía Trác Mộc.
- Nhóm của ngươi thế nào?
Trác Mộc nhếch môi:
- Có mấy tên bị chúng ta đánh hôm trước, ta nghĩ tên trưởng nhóm cũng là người của bọn chúng.
Hoàng Thiên cau mày, thầm chửi. Bản thân hắn thì không có vấn đề gì, nhưng còn Trác Mộc cùng Hàn Lâm thì thực sự rất nguy hiểm.
Thấy vẻ mặt của Hoàng Thiên, Trác Mộc trong lòng cũng là một trận ấm áp, cười nói:
- Ngươi yên tâm, Nguyên đan tu sỹ giết không nổi ta.
- Nếu bọn chúng thích thì Hoàng Thiên ta cũng không ngại.
Hoàng Thiên trong lòng cũng có một cỗ kích động, đấu với Nguyên đan tu sỹ đem lại cho hắn hứng thú không nhỏ. Lần trước tuy cũng có giao thủ với đối phương, nhưng không thực sự cả hai chưa xuất ra toàn lực, do đó cũng chưa thể đánh giá thực lực. Đây có thể là cơ hội để hắn đánh giá chính xác thực lực của mình, liệu hắn có thể chiến Nguyên đan?
oOo
Phân tổ xong, sớm hôm sau sẽ tập hợp xuất phát.
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Thiên lười biếng cùng Trác Mộc và Hàn Lâm đi tới nơi tập trung. Trên quảng trường lúc này có một phiến lá khổng lồ, phát ra quang huy nhàn nhạt, gân lá thi thoảng lại có từng đạo thiểm điện xẹt qua, cực kỳ yêu dị.
Mà tại cuống lá lúc này, lại có một lão giả trạc thất niên đang đứng, trên người như có như không tỏa ra uy áp.
Ba người Hoàng Thiên đứng cùng với nhau, bình tĩnh nhìn khung cảnh xung quanh. Rất nhanh từng đợt người tiến đến, quảng trường ngày càng đông.
Khoảng một canh giờ sau, tất cả mọi người đều đã có mặt. Đợi đám học viên ổn định vị trí, lão giả chợt mở mắt, tay hắn đánh ra thủ pháp kỳ dị.
Thoáng sau phiến lá liền động, rất nhanh đã bay lên trên trăm trượng cao, dưới chân chỉ có một lớp sáng, không ít học viên sợ hãi kêu lên, hiển nhiên lần đầu được bay lượn trên không. Hoàng Thiên năm đó từng được Lâm thúc thúc ôm trong tay phi hành, nên không lạ lẫm gì, vẻ mặt thập phần bình tĩnh.
- Im lặng.
Lão giả quát lớn, đám học viên đang nhao nhao liền lập tức im bặt không dám mở miệng, nhìn lão giả đầy kính sợ.
Tốc độ phi hành của lôi diệp rất nhanh, mỗi ngày có thể đi năm ngàn dặm lộ trình, khoảng cách từ Học viện tới Vạn Thú Sơn Lâm khoảng chừng ba vạn dặm, chỉ cần 6 ngày đường là tới nơi.
/463
|