Đại Việt, từ chung cực chiến đã chìm nổi ba mươi năm trời.
Người chết, đều đã chết, người thương cũng đã thương, chỉ còn lại một mảng sơn hà rách nát, núi sông oằn mình trong máu đỏ. Chiến tranh chưa bao giờ là một điều tốt đẹp, nhất là khi nó còn là nội chiến.
Phe Mộng Thuyết năm xưa đã bị toàn dân trấn áp, nhưng rốt cục trời vẫn còn vỡ ra, tận thế vẫn không ngừng tiến tới. Những người còn lại có khác gì lũ trẻ tha hương ngày tận thế, vật vờ sống trong tuyệt vọng và bi thương. Đại Việt rồi sẽ đi đến ngày kết thúc, nhưng đau đớn làm sao khi chết đi không phải trong quang vinh, mà là trong tiếng thút thít kéo dài.
Mộng Tâm ngắm nhìn tất cả những thứ này, con ngươi ngày một đỏ, chảy dài ra nước mắt. Cứ nói anh hùng đổ máu không đổ lệ, nhưng giờ phút này, ai còn có thể kìm lòng được nữa. Năm đó hắn tạo ra Đại Việt, nhưng không phải một Đại Việt như thế.
Một đời chinh chiến, một đời vương, đất nhà không chết, chết tha phương. Năm đó hắn theo người chinh chiến Thương Sinh, bỏ mình nơi đất khách, cho tới tận lúc chết đi vẫn không bỏ được chấp niệm trong lòng, nhớ về cố thổ.
Đầu hắn rơi vào trong Vạn Thú Sơn Lâm, máu chảy hàng trăm vạn năm tụ thành Minh Hồ rộng lớn. Hắn gần như đã hoàn toàn chết đi, nhưng cuối cùng chỉ vì cố chấp kia mà sống sót.
Con người mà, đôi khi chỉ cần một tia ý chí thôi cũng có thể mạnh mẽ vượt qua sinh tử. Cũng là từ thời khắc ấy, hắn mơ, mơ về Đại Việt, tự huyễn hoá tương lai của mình trong mộng cảnh.
Nhưng rồi hư ảo, cuối cùng vẫn là hư ảo. Hắn có thể đánh lừa con tim, nhưng làm sao chiến thắng được lý trí. Hàng tỷ năm mơ hồ chìm đắm, rốt cục cũng có một ngày hắn nhận ra nơi này không phải nhà của hắn, hắn phải trở về.
Mộng Tâm, cũng vì ý chí đó mà sinh ra đời.
Nhân thế từng nói, người là sinh vật mâu thuẫn nhất thế gian, làm sao mà chính xác. Hắn một nửa muốn tỉnh, nửa lại không, cứ thế giằng co suốt nhiều năm, dẫn đến bên trong mộng cảnh, xuất hiện hai phe Mộng Thuyết và Chống Mộng, đại diện cho hai tầng ý chí.
Từ ngày kia trời vỡ, cho đến tiên thần hi sinh, tiên thần mâu thuẫn, ước định Tản Viên, tất cả đều vì những mâu thuẫn giằng co trong tâm trí.
Mộng Tâm chính là hoá thân của hắn tại nhân gian, cũng có thể nói chính là hắn tân sinh một lần, cả đời sống chỉ vì đi tìm đáp án, đi ra được con đường chính xác.
Nhưng từ đầu tới cuối, đáp trả cho hắn chỉ là khổ đau, uất ức, tuyệt vọng và không lối thoát, cho tới khi hắn tìm được Hoàng Thiên, người đầu tiên nói cho hắn biết, cái hắn đang đối mặt không phải là tỉnh mộng hay không, mà là nhận ra giá trị của giấc mơ này đối với cuộc đời của hắn.
Giấc mơ hoá ra từ chấp niệm, giúp hắn cứng cỏi sinh tồn, giúp hắn thực hiện tiếc nuối lớn lao, càng giúp hắn tân sinh một đời. Cho nên, hắn không thể nào buông bỏ được.
Nhưng hắn cũng không thể mãi mãi chìm đắm trong mơ mà huỷ hoại mình, thế là hắn cứ dằn vặt mãi không xong. Hôm nay, hắn tìm ra đáp án.
Thời gian vẫn từng giây từng phút đi qua, Mộng Tâm không biết đã ngây ngẩn bao nhiêu ngày, rốt cục tới một ngày bỗng nhiên bật cười khẽ nói:
- Các ngươi, chưa bao giờ là mộng ảo. Một ngày nào đó, ta sẽ mang theo các ngươi trở về đất mẹ.
Chỉ thấy hắn giang cánh tay rộng lớn, như muốn ôm lấy đất trời vào trong lòng, âm thanh ấm áp.
Pháp lực khủng bố từ người hắn tràn ra, kinh thiên động địa, khiếp sợ quỷ thần. Con dân Đại Việt ở dưới giang sơn đang lay lắt đau thương bỗng nhiên nhất tề ngước mắt, trông thấy trên bầu trời nứt vỡ không biết vì sao xuất hiện một cái hình dáng mơ hồ, tản mát ra hào quang ấm áp, bao trùm cả ba sáu tầng thiên.
Như là lấy toàn bộ thân mình cứu thế, tu vi thông thiên của hắn dần chuyển hoá thành thiên địa chi năng, đem nền trời vỡ nát khép lại, núi sông bên dưới cũng bỗng chốc hoá lành.
- Mộng Thiên Vương, ngươi điên rồi sao?
Phương xa, Hoả Tinh Thần Long vốn đang rất vui mừng vì cảm nhận được bạn cũ trở về, nhưng khi thấy hắn làm ra hành động, không khỏi kinh hô, cuống quýt thét gào.
Âm thanh của nó rất gấp, nhưng cũng không khiến cho Mộng Tâm thay đổi chút nào. Pháp lực của hắn tuôn ra ngày một hạo hãn, sắc mặt hồng hào dần tái nhợt đi, phảng phất già nua đi hàng vạn tuổi.
- Không được. Ngươi khó khăn lắm mới có thể vượt qua kiếp nạn sống tới tận bây giờ. Vì một giấc mơ mà từ bỏ tu vi của mình, có đáng không hả? Ngươi chẳng lẽ không muốn trở về sao?
Bị Mộng Tâm làm lơ không thấy, Hoả Tinh Thần Long gấp đến muốn bay về, không cam tâm quát nói.
Một lời của nó rốt cục khiến cho Mộng Tâm biến hoá, nhưng không có dừng tay mà ngược lại còn bật cười, bỗng nhiên quay đầu sang nhìn về phía nó:
- Trở về, đó là ước muốn cả đời, ta làm sao không muốn. Nhưng ta không muốn trở về một mình, ta muốn đem tất cả bọn hắn cùng theo, trở về với đất tổ.
Âm thanh hắn không lớn, nhưng lại khiến cho lòng người hỗn loạn. Hoả Tinh Thần Long kinh hãi, dù là Vô Phong cũng ngây người, chỉ biết lặng mình nhìn tới.
Chỉ thấy sau giây phút đó, hư ảnh của Mộng Tâm tại trên chín tầng trời càng thêm ngưng thực. Trong quá trình phát tán uy năng, hào quang ngũ sắc bao phủ khắp thế giới, điên cuồng chữa trị nhân thế.
Hai cánh tay của hắn phảng phất như to lên vô biên vô hạn, đem thế giới kia đều ôm vào trong lòng của hắn. Đại Việt sau đó lâm vào biến động trước nay chưa từng có, điên cuồng đảo nghịch, sông núi lành lại, máu đỏ bay hơi. Chính nó cũng đồng thời thu nhỏ lại, mà càng thu nhỏ, lại càng trở nên ngưng đọng, hoá thành thực thể.
Bên trong thế giới, con dân nhìn thấy một màn hiển thánh, liền nghĩ tới có cha ông vá trời cứu thế, nhất tề quỳ xuống khóc thương, nỉ non cảm tạ. Bọn hắn nào có biết, người cứu bọn hắn không phải là tiên thần, mà chính là đứa bé bị bọn hắn coi là tội đồ thiên cổ, tai tinh kiếp số.
Chỉ có một vài người trong số đó biết đến chân tướng kia, thần sắc phức tạp không gì tả nổi. Có Sơn Tinh Thuỷ Tinh, có Thạch Thiên Ngân, có lão tổ các nhà như Trần Lê Đinh Lý… và còn Chân Không Ngã.
Vị sư thầy lúc này đây hai tay gãy nát, như một gã ăn mày núp ở chốn xa, ngước mặt lên bầu trời mà khóc:
- Mộng Tâm… đây là lựa chọn của con sao?
Không có ai trả lời cho ông ấy cả. Chỉ có một cỗ hào quang lấp lánh như ánh nắng ban mai dạt dào hạ xuống, ở trên thân thể ông hoá ra biến chuyển kinh người. Thương thế của ông dần trở nên tốt đẹp, thậm chí là hai chân đã đứt từ lâu lúc này cũng đang lành lại, toàn vẹn như chưa bao giờ bị đứt.
Không chỉ có ông, mà ở khắp nơi của Đại Việt cũng đều như thế. Cây cối sinh sôi, núi đồi lành lại, người chết thậm chí phục sinh, người thương thì khỏi hẳn. Đại Việt giây phút ấy như chớp mắt trở về trạng thái thịnh thế ban sơ, khai hoa kết quả, thể hiện ra sinh cơ trước nay chưa từng có.
Mọi thứ, cứ như là một hồi mộng ảo, giật mình tỉnh dậy hoá ác mộng mà thôi.
Cuối cùng, dưới sự chứng kiến của Hoàng Thiên, Vô Phong và Hoả Tinh Thần Long, toàn bộ thế giới Đại Việt như từ mộng ảo ngưng thực ra, hoá thành một thế giới có thực rơi vào bên trong dị không gian thức hải, rồi dung hoà vào trong mi tâm của Mộng Tâm.
Kể từ giây phút ấy, Đại Việt không còn là mộng ảo nữa, mà đã trở thành có thực. Một khi Mộng Tâm đi ra bước cuối cùng, hắn sẽ có thể đưa nó trở về đất tổ.
Mà ngay tại thời khắc Đại Việt nhập vào dị không gian, Hoàng Thiên liền cảm thấy cảnh vật chung quanh đột nhiên biến đổi, từ hư không hắc ám trở thành một vùng mặt hồ rộng lớn. Đúng là trung tâm của Minh Hồ, là nơi bọn hắn bắt buộc phải “đi qua” để tiến vào Đại Việt.
Như là một hồi tỉnh giấc từ trong giấc ngủ sâu dài, đến khi hắn nhận thức được chung quanh, liền trông thấy được nhóm người Hàn Lâm cũng tại đó, nội tâm không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Cao Vô Cầu trong nhóm người so ra tỉnh lại sớm nhất, trông thấy Hoàng Thiên thì vội tiến lại cúi chào, đồng thời đánh thức tất cả những người kia. Lúc này mới phát hiện ra, Tử Thanh sớm đã không có tại nơi này, có lẽ là lợi dụng lúc mọi người chưa tỉnh lại rời đi.
Hoàng Thiên cũng không có nhiều chú ý tới nàng, mà ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn dõi theo trên trời, nơi có ba cái thân hình đang lăng không mà đứng. Một con rồng lớn và hai người.
- Hai vị bạn cũ, mọi chuyện cũng đã có cái kết thúc rồi. Chúng ta có lẽ nên tạm biệt từ đây.
Mộng Tâm sau khi dung nhập Đại Việt vào trong thức hải, thần sắc tái nhợt đi không khác gì người chết. Toàn bộ tu vi kinh khủng của hắn đã không còn thấy nữa, chỉ có một chút nguyên khí yếu ớt chèo chống thân thể bé con này.
- Ngươi… ngươi. Rốt cục có đáng không?
Hoả Tinh Thần Long giận không thể tả, nhưng sự việc cũng đã rồi, nó dù có muốn cũng không cách nào thay đổi, chỉ có thể thở dài mà nói.
Bên cạnh cách nó không xa, Vô Phong cũng là trầm mặc cúi đầu. Hắn mặc dù trăm phương ngàn kế ngăn cản quá trình Mộng Tâm thức giấc, nhưng tuyệt nhiên không muốn Mộng Tâm tổn thương dù là một chút. Dẫu sao năm đó bọn hắn đều từng là huynh đệ, từng vào sinh ra tử chinh chiến thiên địa này.
Ai có thể ngờ tới, Mộng Tâm không chỉ có tỉnh giấc, mà còn cố chấp đem tất cả tu vi của mình tiêu tán, dung nhập vào trong giấc mộng, muốn biến thế gian kia trở thành thực thể. Quá mức điên cuồng và ngu xuẩn.
- Có cái gì mà đáng hay không. Ta chỉ làm việc mà ta cho là đúng đắn.
Mộng Tâm lắc đầu mỉm cười nói, trong đôi mắt đã không còn mê mang, thần sắc dần trở nên hồng thuận. Hắn dường như đã không còn là người kia nữa, mà chỉ là một thằng nhóc Mộng Tâm, ngây thơ trong sáng.
- Quá khứ, vĩnh viễn chỉ là quá khứ. Hãy để nó chôn vùi trong ký ức đi. Từ giờ phút này trở đi, ta đã không còn là Mộng Thiên Vương nữa, ta là tiểu hoà thượng… Mộng Tâm.
Một người một rồng run lên nhè nhẹ, trong mắt tràn lên vô vàn cảm xúc, nhưng nhiều hơn là cảm động bi thương, khẽ hướng về phí nó cúi đầu, như là một lời từ biệt.
Mộng Tâm không nhìn bọn hắn, ngay sau đó phất phất tay quay đầu, hướng về phía Hoàng Thiên bay tới.
Hoàng Thiên nhìn nó, cảm xúc trong lòng ngổn ngang thét gào, sau đó chỉ có thể mỉm cười thoả mãn, gọi lên hai từ:
- Trở lại?
Mộng Tâm nhìn về những người bạn thân quen của nó, trong mắt như có sương mù ẩm ướt, gật đầu mỉm cười nói:
- Cám ơn mọi người. Thật đấy.
Tự mình trải nghiệm qua kinh lịch khổ đau của thằng bé, nhóm người không khỏi vì nó mà đau thương, sau cùng lại hoá thành vui vẻ, giang tay đón nó trở về.
- Thằng bé ngốc, đã là huynh đệ trong nhà, có cái gì mà ơn huệ.
Hàn Lâm tiến lên vỗ về vai nó, khe khẽ cười. Những người còn lại cũng đều nhất tề hưởng ứng, ngay cả Kiếm Ma thường ngày lạnh lùng ít nói cũng phải tiến lên, nhìn về nó mà mỉm cười ấm áp.
Cảm nhận được sự quan tâm đến từ mọi người, Mộng Tâm không thể hài lòng hơn thế nữa, thậm chí để mặc cho đầu chó xoa xoa đầu mình, hành động trước đây nó cho là tối kỵ.
- Không, đó là lời đệ buộc phải nói. Không phải là khách khí, mà là chuẩn tắc.
Thế rồi nó mang theo Cẩu Thủ trên vai bước ra đứng trước mặt mọi người,nghiêm túc nói. Cánh tay bất chợt huy động pháp ấn, khiến cho thân thể nó bộc phát ra hào quang mãnh liệt.
- Một khắc gieo nhân, cả đời gặt quả. Năm đó mọi người không màng nguy hiểm vì đệ, bây giờ cũng là lúc mọi người nên nhận được hồi báo.
Đi theo âm thanh non nớt của nó vang lên, vừa dứt, Minh Hồ liền đột nhiên nổi lên vô cùng sóng lớn, bạo động trước nay chưa từng có.
Nhóm người Hoàng Thiên biến sắc nhìn tới xung quanh, còn không hiểu nó muốn làm gì, một đạo quang hoa thần thánh đã từ mi tâm của nó vọt ra, bao phủ lấy tất cả Minh Hồ rộng lớn.
Chỉ thấy giây phút về sau, toàn bộ hắc thuỷ trong hồ đột nhiên chuyển thành màu kim sắc, bốc lên năng lượng vô biên vô hạn, trực tiếp xông thẳng vào giữa mọi người.
Ấp áp dạt dào, năng lượng vô biên thuần khiết.
Đó là cảm nhận mà tất cả mọi người cảm thụ thấy. Quang hoa mang theo một cỗ lại một cỗ lực lượng thần bí tối nghĩa, không ngừng rót vào trong thân bọn hắn, khiến cho tất cả đều có cảm giác như muốn bay lên.
Đó là cảm giác của pháp lực, tu vi, thể ngộ, ý cảnh tăng lên, khiến cho cảnh giới của bọn hắn như thoát khỏi gông xiềng, điên cuồng lột xác.
Nó đang dùng toàn bộ sức mạnh của Minh Hồ để giúp cho tất cả mọi người trở nên mạnh mẽ.
Người chết, đều đã chết, người thương cũng đã thương, chỉ còn lại một mảng sơn hà rách nát, núi sông oằn mình trong máu đỏ. Chiến tranh chưa bao giờ là một điều tốt đẹp, nhất là khi nó còn là nội chiến.
Phe Mộng Thuyết năm xưa đã bị toàn dân trấn áp, nhưng rốt cục trời vẫn còn vỡ ra, tận thế vẫn không ngừng tiến tới. Những người còn lại có khác gì lũ trẻ tha hương ngày tận thế, vật vờ sống trong tuyệt vọng và bi thương. Đại Việt rồi sẽ đi đến ngày kết thúc, nhưng đau đớn làm sao khi chết đi không phải trong quang vinh, mà là trong tiếng thút thít kéo dài.
Mộng Tâm ngắm nhìn tất cả những thứ này, con ngươi ngày một đỏ, chảy dài ra nước mắt. Cứ nói anh hùng đổ máu không đổ lệ, nhưng giờ phút này, ai còn có thể kìm lòng được nữa. Năm đó hắn tạo ra Đại Việt, nhưng không phải một Đại Việt như thế.
Một đời chinh chiến, một đời vương, đất nhà không chết, chết tha phương. Năm đó hắn theo người chinh chiến Thương Sinh, bỏ mình nơi đất khách, cho tới tận lúc chết đi vẫn không bỏ được chấp niệm trong lòng, nhớ về cố thổ.
Đầu hắn rơi vào trong Vạn Thú Sơn Lâm, máu chảy hàng trăm vạn năm tụ thành Minh Hồ rộng lớn. Hắn gần như đã hoàn toàn chết đi, nhưng cuối cùng chỉ vì cố chấp kia mà sống sót.
Con người mà, đôi khi chỉ cần một tia ý chí thôi cũng có thể mạnh mẽ vượt qua sinh tử. Cũng là từ thời khắc ấy, hắn mơ, mơ về Đại Việt, tự huyễn hoá tương lai của mình trong mộng cảnh.
Nhưng rồi hư ảo, cuối cùng vẫn là hư ảo. Hắn có thể đánh lừa con tim, nhưng làm sao chiến thắng được lý trí. Hàng tỷ năm mơ hồ chìm đắm, rốt cục cũng có một ngày hắn nhận ra nơi này không phải nhà của hắn, hắn phải trở về.
Mộng Tâm, cũng vì ý chí đó mà sinh ra đời.
Nhân thế từng nói, người là sinh vật mâu thuẫn nhất thế gian, làm sao mà chính xác. Hắn một nửa muốn tỉnh, nửa lại không, cứ thế giằng co suốt nhiều năm, dẫn đến bên trong mộng cảnh, xuất hiện hai phe Mộng Thuyết và Chống Mộng, đại diện cho hai tầng ý chí.
Từ ngày kia trời vỡ, cho đến tiên thần hi sinh, tiên thần mâu thuẫn, ước định Tản Viên, tất cả đều vì những mâu thuẫn giằng co trong tâm trí.
Mộng Tâm chính là hoá thân của hắn tại nhân gian, cũng có thể nói chính là hắn tân sinh một lần, cả đời sống chỉ vì đi tìm đáp án, đi ra được con đường chính xác.
Nhưng từ đầu tới cuối, đáp trả cho hắn chỉ là khổ đau, uất ức, tuyệt vọng và không lối thoát, cho tới khi hắn tìm được Hoàng Thiên, người đầu tiên nói cho hắn biết, cái hắn đang đối mặt không phải là tỉnh mộng hay không, mà là nhận ra giá trị của giấc mơ này đối với cuộc đời của hắn.
Giấc mơ hoá ra từ chấp niệm, giúp hắn cứng cỏi sinh tồn, giúp hắn thực hiện tiếc nuối lớn lao, càng giúp hắn tân sinh một đời. Cho nên, hắn không thể nào buông bỏ được.
Nhưng hắn cũng không thể mãi mãi chìm đắm trong mơ mà huỷ hoại mình, thế là hắn cứ dằn vặt mãi không xong. Hôm nay, hắn tìm ra đáp án.
Thời gian vẫn từng giây từng phút đi qua, Mộng Tâm không biết đã ngây ngẩn bao nhiêu ngày, rốt cục tới một ngày bỗng nhiên bật cười khẽ nói:
- Các ngươi, chưa bao giờ là mộng ảo. Một ngày nào đó, ta sẽ mang theo các ngươi trở về đất mẹ.
Chỉ thấy hắn giang cánh tay rộng lớn, như muốn ôm lấy đất trời vào trong lòng, âm thanh ấm áp.
Pháp lực khủng bố từ người hắn tràn ra, kinh thiên động địa, khiếp sợ quỷ thần. Con dân Đại Việt ở dưới giang sơn đang lay lắt đau thương bỗng nhiên nhất tề ngước mắt, trông thấy trên bầu trời nứt vỡ không biết vì sao xuất hiện một cái hình dáng mơ hồ, tản mát ra hào quang ấm áp, bao trùm cả ba sáu tầng thiên.
Như là lấy toàn bộ thân mình cứu thế, tu vi thông thiên của hắn dần chuyển hoá thành thiên địa chi năng, đem nền trời vỡ nát khép lại, núi sông bên dưới cũng bỗng chốc hoá lành.
- Mộng Thiên Vương, ngươi điên rồi sao?
Phương xa, Hoả Tinh Thần Long vốn đang rất vui mừng vì cảm nhận được bạn cũ trở về, nhưng khi thấy hắn làm ra hành động, không khỏi kinh hô, cuống quýt thét gào.
Âm thanh của nó rất gấp, nhưng cũng không khiến cho Mộng Tâm thay đổi chút nào. Pháp lực của hắn tuôn ra ngày một hạo hãn, sắc mặt hồng hào dần tái nhợt đi, phảng phất già nua đi hàng vạn tuổi.
- Không được. Ngươi khó khăn lắm mới có thể vượt qua kiếp nạn sống tới tận bây giờ. Vì một giấc mơ mà từ bỏ tu vi của mình, có đáng không hả? Ngươi chẳng lẽ không muốn trở về sao?
Bị Mộng Tâm làm lơ không thấy, Hoả Tinh Thần Long gấp đến muốn bay về, không cam tâm quát nói.
Một lời của nó rốt cục khiến cho Mộng Tâm biến hoá, nhưng không có dừng tay mà ngược lại còn bật cười, bỗng nhiên quay đầu sang nhìn về phía nó:
- Trở về, đó là ước muốn cả đời, ta làm sao không muốn. Nhưng ta không muốn trở về một mình, ta muốn đem tất cả bọn hắn cùng theo, trở về với đất tổ.
Âm thanh hắn không lớn, nhưng lại khiến cho lòng người hỗn loạn. Hoả Tinh Thần Long kinh hãi, dù là Vô Phong cũng ngây người, chỉ biết lặng mình nhìn tới.
Chỉ thấy sau giây phút đó, hư ảnh của Mộng Tâm tại trên chín tầng trời càng thêm ngưng thực. Trong quá trình phát tán uy năng, hào quang ngũ sắc bao phủ khắp thế giới, điên cuồng chữa trị nhân thế.
Hai cánh tay của hắn phảng phất như to lên vô biên vô hạn, đem thế giới kia đều ôm vào trong lòng của hắn. Đại Việt sau đó lâm vào biến động trước nay chưa từng có, điên cuồng đảo nghịch, sông núi lành lại, máu đỏ bay hơi. Chính nó cũng đồng thời thu nhỏ lại, mà càng thu nhỏ, lại càng trở nên ngưng đọng, hoá thành thực thể.
Bên trong thế giới, con dân nhìn thấy một màn hiển thánh, liền nghĩ tới có cha ông vá trời cứu thế, nhất tề quỳ xuống khóc thương, nỉ non cảm tạ. Bọn hắn nào có biết, người cứu bọn hắn không phải là tiên thần, mà chính là đứa bé bị bọn hắn coi là tội đồ thiên cổ, tai tinh kiếp số.
Chỉ có một vài người trong số đó biết đến chân tướng kia, thần sắc phức tạp không gì tả nổi. Có Sơn Tinh Thuỷ Tinh, có Thạch Thiên Ngân, có lão tổ các nhà như Trần Lê Đinh Lý… và còn Chân Không Ngã.
Vị sư thầy lúc này đây hai tay gãy nát, như một gã ăn mày núp ở chốn xa, ngước mặt lên bầu trời mà khóc:
- Mộng Tâm… đây là lựa chọn của con sao?
Không có ai trả lời cho ông ấy cả. Chỉ có một cỗ hào quang lấp lánh như ánh nắng ban mai dạt dào hạ xuống, ở trên thân thể ông hoá ra biến chuyển kinh người. Thương thế của ông dần trở nên tốt đẹp, thậm chí là hai chân đã đứt từ lâu lúc này cũng đang lành lại, toàn vẹn như chưa bao giờ bị đứt.
Không chỉ có ông, mà ở khắp nơi của Đại Việt cũng đều như thế. Cây cối sinh sôi, núi đồi lành lại, người chết thậm chí phục sinh, người thương thì khỏi hẳn. Đại Việt giây phút ấy như chớp mắt trở về trạng thái thịnh thế ban sơ, khai hoa kết quả, thể hiện ra sinh cơ trước nay chưa từng có.
Mọi thứ, cứ như là một hồi mộng ảo, giật mình tỉnh dậy hoá ác mộng mà thôi.
Cuối cùng, dưới sự chứng kiến của Hoàng Thiên, Vô Phong và Hoả Tinh Thần Long, toàn bộ thế giới Đại Việt như từ mộng ảo ngưng thực ra, hoá thành một thế giới có thực rơi vào bên trong dị không gian thức hải, rồi dung hoà vào trong mi tâm của Mộng Tâm.
Kể từ giây phút ấy, Đại Việt không còn là mộng ảo nữa, mà đã trở thành có thực. Một khi Mộng Tâm đi ra bước cuối cùng, hắn sẽ có thể đưa nó trở về đất tổ.
Mà ngay tại thời khắc Đại Việt nhập vào dị không gian, Hoàng Thiên liền cảm thấy cảnh vật chung quanh đột nhiên biến đổi, từ hư không hắc ám trở thành một vùng mặt hồ rộng lớn. Đúng là trung tâm của Minh Hồ, là nơi bọn hắn bắt buộc phải “đi qua” để tiến vào Đại Việt.
Như là một hồi tỉnh giấc từ trong giấc ngủ sâu dài, đến khi hắn nhận thức được chung quanh, liền trông thấy được nhóm người Hàn Lâm cũng tại đó, nội tâm không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Cao Vô Cầu trong nhóm người so ra tỉnh lại sớm nhất, trông thấy Hoàng Thiên thì vội tiến lại cúi chào, đồng thời đánh thức tất cả những người kia. Lúc này mới phát hiện ra, Tử Thanh sớm đã không có tại nơi này, có lẽ là lợi dụng lúc mọi người chưa tỉnh lại rời đi.
Hoàng Thiên cũng không có nhiều chú ý tới nàng, mà ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn dõi theo trên trời, nơi có ba cái thân hình đang lăng không mà đứng. Một con rồng lớn và hai người.
- Hai vị bạn cũ, mọi chuyện cũng đã có cái kết thúc rồi. Chúng ta có lẽ nên tạm biệt từ đây.
Mộng Tâm sau khi dung nhập Đại Việt vào trong thức hải, thần sắc tái nhợt đi không khác gì người chết. Toàn bộ tu vi kinh khủng của hắn đã không còn thấy nữa, chỉ có một chút nguyên khí yếu ớt chèo chống thân thể bé con này.
- Ngươi… ngươi. Rốt cục có đáng không?
Hoả Tinh Thần Long giận không thể tả, nhưng sự việc cũng đã rồi, nó dù có muốn cũng không cách nào thay đổi, chỉ có thể thở dài mà nói.
Bên cạnh cách nó không xa, Vô Phong cũng là trầm mặc cúi đầu. Hắn mặc dù trăm phương ngàn kế ngăn cản quá trình Mộng Tâm thức giấc, nhưng tuyệt nhiên không muốn Mộng Tâm tổn thương dù là một chút. Dẫu sao năm đó bọn hắn đều từng là huynh đệ, từng vào sinh ra tử chinh chiến thiên địa này.
Ai có thể ngờ tới, Mộng Tâm không chỉ có tỉnh giấc, mà còn cố chấp đem tất cả tu vi của mình tiêu tán, dung nhập vào trong giấc mộng, muốn biến thế gian kia trở thành thực thể. Quá mức điên cuồng và ngu xuẩn.
- Có cái gì mà đáng hay không. Ta chỉ làm việc mà ta cho là đúng đắn.
Mộng Tâm lắc đầu mỉm cười nói, trong đôi mắt đã không còn mê mang, thần sắc dần trở nên hồng thuận. Hắn dường như đã không còn là người kia nữa, mà chỉ là một thằng nhóc Mộng Tâm, ngây thơ trong sáng.
- Quá khứ, vĩnh viễn chỉ là quá khứ. Hãy để nó chôn vùi trong ký ức đi. Từ giờ phút này trở đi, ta đã không còn là Mộng Thiên Vương nữa, ta là tiểu hoà thượng… Mộng Tâm.
Một người một rồng run lên nhè nhẹ, trong mắt tràn lên vô vàn cảm xúc, nhưng nhiều hơn là cảm động bi thương, khẽ hướng về phí nó cúi đầu, như là một lời từ biệt.
Mộng Tâm không nhìn bọn hắn, ngay sau đó phất phất tay quay đầu, hướng về phía Hoàng Thiên bay tới.
Hoàng Thiên nhìn nó, cảm xúc trong lòng ngổn ngang thét gào, sau đó chỉ có thể mỉm cười thoả mãn, gọi lên hai từ:
- Trở lại?
Mộng Tâm nhìn về những người bạn thân quen của nó, trong mắt như có sương mù ẩm ướt, gật đầu mỉm cười nói:
- Cám ơn mọi người. Thật đấy.
Tự mình trải nghiệm qua kinh lịch khổ đau của thằng bé, nhóm người không khỏi vì nó mà đau thương, sau cùng lại hoá thành vui vẻ, giang tay đón nó trở về.
- Thằng bé ngốc, đã là huynh đệ trong nhà, có cái gì mà ơn huệ.
Hàn Lâm tiến lên vỗ về vai nó, khe khẽ cười. Những người còn lại cũng đều nhất tề hưởng ứng, ngay cả Kiếm Ma thường ngày lạnh lùng ít nói cũng phải tiến lên, nhìn về nó mà mỉm cười ấm áp.
Cảm nhận được sự quan tâm đến từ mọi người, Mộng Tâm không thể hài lòng hơn thế nữa, thậm chí để mặc cho đầu chó xoa xoa đầu mình, hành động trước đây nó cho là tối kỵ.
- Không, đó là lời đệ buộc phải nói. Không phải là khách khí, mà là chuẩn tắc.
Thế rồi nó mang theo Cẩu Thủ trên vai bước ra đứng trước mặt mọi người,nghiêm túc nói. Cánh tay bất chợt huy động pháp ấn, khiến cho thân thể nó bộc phát ra hào quang mãnh liệt.
- Một khắc gieo nhân, cả đời gặt quả. Năm đó mọi người không màng nguy hiểm vì đệ, bây giờ cũng là lúc mọi người nên nhận được hồi báo.
Đi theo âm thanh non nớt của nó vang lên, vừa dứt, Minh Hồ liền đột nhiên nổi lên vô cùng sóng lớn, bạo động trước nay chưa từng có.
Nhóm người Hoàng Thiên biến sắc nhìn tới xung quanh, còn không hiểu nó muốn làm gì, một đạo quang hoa thần thánh đã từ mi tâm của nó vọt ra, bao phủ lấy tất cả Minh Hồ rộng lớn.
Chỉ thấy giây phút về sau, toàn bộ hắc thuỷ trong hồ đột nhiên chuyển thành màu kim sắc, bốc lên năng lượng vô biên vô hạn, trực tiếp xông thẳng vào giữa mọi người.
Ấp áp dạt dào, năng lượng vô biên thuần khiết.
Đó là cảm nhận mà tất cả mọi người cảm thụ thấy. Quang hoa mang theo một cỗ lại một cỗ lực lượng thần bí tối nghĩa, không ngừng rót vào trong thân bọn hắn, khiến cho tất cả đều có cảm giác như muốn bay lên.
Đó là cảm giác của pháp lực, tu vi, thể ngộ, ý cảnh tăng lên, khiến cho cảnh giới của bọn hắn như thoát khỏi gông xiềng, điên cuồng lột xác.
Nó đang dùng toàn bộ sức mạnh của Minh Hồ để giúp cho tất cả mọi người trở nên mạnh mẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/463
|