Lại nói về nhóm người Cố Sở, lấy thân phận của lão, làm sao có thể bị đuổi ra như mấy tên ngoài cổng thành nói kháy. Thậm chí mấy tên Thống Lĩnh khi thấy lệnh bài của lão còn bị doạ cho giật mình kinh hãi, vội vàng phân phó cấp dưới tiếp đón, dẫn bọn lão tiến vào trong nội thành.
Phủ tướng quân ở cách cửa Nam thành Yết Dương khoảng chừng ba trăm dặm, nhưng với tu vi của nhóm người chẳng mất mấy thời gian đã có mặt tại nơi này.
- Cố Sở huynh tới rồi. Việc quân bề bộn không thể tiếp đón từ xa, mong huynh đừng trách.
Cao Văn đã sớm mang theo cháu mình tới chờ ở cửa, trông thấy Cố Sở mang theo người tới thì vội vàng tiến lên nói, niềm nở vô cùng.
Cố Sở gặp hắn nhiệt tình, cũng không thể không đáp lễ, nhất là đối phương còn có ơn cứu giúp cháu gái mình, vội nói:
- Không có gì, Cao huynh quá lời. Là ta làm phiền các ngươi mới đúng.
Cao Văn thụ sủng nhược kinh, nghiêm túc lắc đầu:
- Cố huynh không nên nói vậy, Cố Gia vì thủ hộ Bắc Lăng mới chết đi không biết bao nhiêu anh tài, ta thân là hậu tuyến nhưng lại chẳng thể ứng cứu kịp thời, không bị truy cứu trách nhiệm thì thôi, há lại có thể dùng từ làm phiền mà nói.
Hai bên khách khí lẫn nhau, Cố Sở còn muốn nói gì, phía bên kia Cao Vô Cầu đã có chút nghe không vào, lườm lườm nói:
- Thôi được rồi, cứu liền cứu, có cái gì mà nói nhiều. Ngươi muốn trả ơn đúng không, đem Phong Thiên cho ta mượn nghiên cứu một hai tháng là được. Còn ngài, dẫu sao cũng là lão tổ của Cao Gia, giữ mặt một chút đi.
Một lời thật sự quá thẳng, khiến cho Cố Sở đều phồng râu trừng mắt với hắn, chỉ thiếu chút nữa liền muốn đem hắn kéo lên cửu thiên đập nhau một trận.
Duy chỉ có Hắc Minh Long là hơi gật gù, ánh mắt nhìn về phía Cao Vô Cầu tràn đầy tán thưởng, hiển nhiên hắn cũng rất chướng mắt mấy cái kiểu nói chuyện ta đưa ngươi đẩy thế này. So ra, tên nhóc này vẫn là hợp ý hắn nhất, trực tiếp, rõ ràng.
- Ha ha… Vô Cầu nói phải, là ta nhiều lời rồi. Mau mau, mời mọi người vào trong. Để ta thông báo cho Lệ Yên.
Cao Văn hơi ngượng ngùng cười xoà, hắn ở trong tộc mặc dù bối phận cao hơn Cao Vô Cầu, nhưng tu vi lại đúng là thua một trời một vực, cho nên đối với tên hậu bối này vẫn luôn luôn tôn trọng và có phần nào đó cưng chiều, chẳng những không có trách cứ mà còn nghe hắn, vội vàng đánh lái mời mọi người vào trong.
- Không cần đâu, để chúng ta tới chỗ nó là được rồi.
Cố Sở đối với tình hình của Cố Lệ Yên cũng có phần không yên lòng, trực tiếp từ chối. Cao Văn nghe vậy thì gật đầu đồng ý, trong lúc vô tình khẽ đưa mắt đánh giá nhóm người đằng sau, vừa trông thấy Hắc Minh Long thì hơi biến sắc, nặn ra một nụ cười khẽ nói:
- Không biết mấy vị đây xưng hô thế nào?
Cố Sở làm sao không nhìn ra được biến hoá của hắn, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, ha hả giới thiệu từng người:
- Đều là mấy vị bằng hữu của ta. Vị này là Vô Danh, đây là Lệ Tuyết, còn hắn sao, ngươi gọi hắn là Rồng Đen được rồi.
Cao Văn ban đầu có thể nói là bình tĩnh, nhưng sau khi nghe Cố Sở cợt nhả cái tên Rồng Đen thì hơi kinh hãi, hồi sau mới giả bộ cười trừ chào hỏi, phi thường khách khí. Cố Sở dám gọi đối phương như vậy, nhưng hắn dù có thêm mấy lá gan cũng không dám xằng bậy.
Mặc dù bề ngoài đối phương thật sự chẳng khác gì một ông lão ốm yếu, nhưng cảm giác đang nói cho hắn biết, đó là một con quái vật mà hắn tuyệt đối không nên đắc tội. Thậm chí chỉ cần bị đối phương nhìn một cái, hắn liền có cảm giác sống lưng phát lạnh, quá đáng sợ.
Cứ thế mỗi người một suy nghĩ, chẳng mấy chốc mà bọn hắn đã tiến tới biệt việt mà Lệ Yên nghỉ lại. Cố Anh đẩy ra cửa viện, có chút lo lắng đi nhanh vào, không quên hô lớn:
- Lệ Yên.
Hắn vừa mới dứt lời, từ bên kia toà đình các ven hồ, một nữ tử váy hồng bỗng nhiên vội vàng đứng dậy, tràn đầy vui mừng chạy tới, lướt qua mấy chục mét khoảng không xuất hiện trước mặt mọi người.
Cố Anh trông thấy nàng, hai cánh tay dang rộng, để nàng lao tới ôm chặt lấy mình, vui mừng đến bật khóc:
- Ca ca… Gia gia.
Đằng đẵng ba mấy năm mới được gặp lại, nàng vốn có quá nhiều lời muốn nói. Thế nhưng, đau thương đã sớm lấp đầy tâm trí, suốt những ngày dồn nén không ra, bây giờ mới có cơ hội bộc phá, khiến nàng chỉ biết khóc oà lên, rồi mệt mỏi dựa vào trong lòng ca ca của mình, như cố gắng kiếm tìm một cảm giác an toàn.
Chỉ mới đây thôi, nàng đã suýt nữa bị người giết chết, thậm chí còn bất lực chứng kiến người thân mình chết đi, tan xương nát thịt, nỗi đau đó quả thực quá sốc, dù cho nàng đã là một cô gái trưởng thành, lớn lên từ trong quân ngũ.
- Lệ Yên, đừng khóc. Ca ca trở về, chúng ta cùng nhau báo thù cho mọi người, được chứ?
Cố Anh cũng bị tiếng khóc của nàng làm cho đỏ mắt, bàn tay thô ráp vỗ về lưng muội muội, khe khẽ nói. Cố Lệ Yên mặc dù không phải em gái ruột của hắn, nhưng từ nhỏ đã luôn đi theo hắn, được hắn bảo vệ che chở, nên tình cảm so với đệ đệ ruột Cố Văn cũng không kém chút nào.
Nay nhìn nàng gặp nạn suy sụp, hắn không đau lòng mới là chuyện lạ.
Cố Lệ Yên sau một hồi phát tiết, rốt cục cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, khe khẽ gật đầu rời khỏi Cố Anh, lúc này mới để ý thấy có rất nhiều người lạ mặt, không khỏi ngượng ngùng cúi chào.
- Đứa bé ngốc, để con phải khổ.
Cố Sở nhìn đứa cháu gái, nội tâm không hiểu dâng lên mấy phần đau sót, nhẹ nhàng tiến lên xoa xoa đầu nàng một cái, cưng chiều nói.
- Gia gia, con muốn đi tìm bọn họ.
Lệ Yên nắm chặt tay Cố Sở, miệng nói mà nước mắt vẫn rơi, nhưng không chút nào làm mờ đi sự quyết tâm trong đôi mắt ấy. Nàng muốn trở lại Bắc Lăng, nàng muốn đi tìm bạn bè đã chết, chí ít cũng phải đưa họ về với cố thổ.
- Được, có gia gia ở đây, con không cần phải sợ. Đám phế vật Thiên Nguyên ỷ thế khinh người, lấy đông hiếp yếu, bọn hắn giết của chúng ta một người, chúng ta phải giết trăm người của chúng.
Cố Sở chẳng có lý do gì phản đối, thậm chí còn sẵn sàng làm chỗ dựa cho cháu mình.
- Được rồi, để gia gia giúp ngươi kiểm tra thương thế.
Cuối cùng, lão bỗng nhiên kéo Lệ Yên tiến về một bên đình các, giúp nàng kiểm tra thương thế, đến nửa ngày sau mới an tâm, dặn dò một chút liền mang theo mấy người Cao Vô Cầu rời đi, để lại đám trẻ ở nơi này.
Mặc dù ban đầu mục đích tiến về Yết Dương chính là vì Lệ Yên, nhưng sau khi xác nhận nàng không có việc gì, lão tự nhiên có việc khác phải làm. Hơn hai trăm triệu quân sắp lên đường chinh chiến chiếm lại Bắc Lăng, lão thân là một trong những lãnh đạo hàng đầu, làm sao có thể không quan tâm tới. Nhất là khi kẻ lãnh đạo quân địch có thân phận phi thường đặc thù, Lâm Anh Vũ.
Trong nhóm lão đầu, chỉ có duy nhất Hắc Minh Long là chẳng thèm quan tâm tới, thậm chí còn tỏ ra khó chịu khi ở chung cùng Cố Sở, nên mặc kệ cho Cố Sở có khích bác kiểu gì, hắn vẫn như pho tượng đứng ngây ra đó, khiến cho lão chỉ có thể mặc kệ hắn.
Nhóm trẻ được tạo không gian riêng, huynh muội Cố Gia mấy chục năm mới gặp lại, quả thực có rất nhiều điều muốn nói. Chỉ tiếc là nhóm người Kiếm Ma lại không giống vậy, bọn hắn và Lệ Yên có thể nói là lần đầu gặp gỡ, cho nên chỉ biết im lặng ngồi ở kế bên lắng nghe, thi thoảng còn liếc nhìn về phía lão già lạc loài bên cạnh, tràn đầy đánh giá.
Cứ thế đến tầm sẩm tối, cánh cửa bên ngoài bỗng nhiên bị ai đó đẩy ra, đi vào sáu bảy người trẻ tuổi. Có nam có nữ, vận y phi thường quy cách, rõ ràng là quân nhân.
- A… sao lại đông người thế này.
Theo bọn hắn tiến vào bên trong biệt viện, một âm thanh có mấy phần quen thuộc bỗng nhiên vang lên, khiến cho Cố Anh và Hàn Lâm đều có chút ngẩn người.
Chỉ thấy giữa nhóm người mới tới nổi bật lên hẳn là hai cô gái xinh đẹp rạng ngời, một người mang giáp phục bao lên váy đỏ, một người thì hồng y bó sát, tuy cung cách không giống nhau, nhưng đều tràn trề anh khí, khiến cho người ta đều cảm thấy tươi vui mỗi khi nhìn thấy.
- Cố Anh…
Bất chợt, nữ tử mặc váy hơi dừng bước chân, nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc năm xưa ấy, thân thể mảnh mai hơi cứng lại, như suy nghĩ thất thần.
Cố Anh nghe thấy nàng gọi tên mình, cả người hơi run rẩy, như có như không dâng lên cảm xúc, nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ là ngượng ngùng cười một tiếng coi như chào hỏi.
Đúng vậy, nàng là Khương Hồng, thiếu nữ năm xưa nay đã lớn, cách biệt ba mấy năm, đối với phàm nhân quả thực đã nửa đời người, thậm chí là chính hắn cũng có cảm giác hơi xa lạ.
- Trở về lúc nào?
Trông thấy vẻ xa cách của Cố Anh, Khương Hồng không biết vì sao lại có cảm giác nhói ở trong lòng, nhưng rất nhanh liền che giấu, hướng về phía trước mà đi, cười nói.
- Trưa nay, chúng ta tới đón Lệ Yên.
Cố Anh gật đầu, lại nhìn tới phía sau nàng, nơi có năm gã hán tử cũng đang nhìn về phía hắn.
Nhiếp Kinh Khôi lặng yên tại chỗ, ánh mắt nông sâu đối mặt với Cố Anh, tràn đầy ngoài ý muốn, hiển nhiên không nghĩ Cố Anh sẽ sớm trở về như vậy.
Cùng là lứa trẻ thiên tài của đại thế gia, bọn hắn nhận biết lẫn nhau là điều tất yếu. Chỉ có điều không giống như hai nhà Cố Khương là đồng minh thân cận, Nhiếp Gia trước giờ vẫn luôn luôn trung lập một phía, cho nên hắn và Cố Anh cũng không tính quá quen.
Còn về phần Khương Hồng, vốn là ban đầu chẳng khác gì Cố Anh. Nhưng tại hơn hai mươi năm trước, trong một lần quân huấn hắn gặp được nàng, chỉ vừa gặp gỡ liền như nhân duyên định sẵn, khiến hắn ngày đêm nhớ nhung trong lòng. Cũng là từ thời điểm đó, hắn quyết tâm theo đuổi nàng, dù cho biết rằng một ngày nào đó trong tương lai, hắn sẽ phải cùng Cố Anh chạm mặt.
- Cố Anh huynh đệ, đã lâu không gặp.
Tình địch gặp nhau, dù không có biểu hiện ra ngoài, nhưng địch ý vẫn là có. Nhiếp Kinh Khôi nhàn nhạt cười tiến về phía Cố Anh, lịch thiệp vươn tay tới.
Hắn cũng rất hiếu kỳ muốn biết, kẻ đã từng là thiên tài kinh diễm của Cố Gia, sau mấy chục năm mất tích có thể có thêm bản lãnh gì.
- Đã lâu không gặp.
Cố Anh gật đầu, không nhanh không chậm đưa tay tới bắt. Tuy rằng tựa như tuỳ ý, nhưng chỉ chốc lát sau, cả hai người đều hơi biến sắc.
Phủ tướng quân ở cách cửa Nam thành Yết Dương khoảng chừng ba trăm dặm, nhưng với tu vi của nhóm người chẳng mất mấy thời gian đã có mặt tại nơi này.
- Cố Sở huynh tới rồi. Việc quân bề bộn không thể tiếp đón từ xa, mong huynh đừng trách.
Cao Văn đã sớm mang theo cháu mình tới chờ ở cửa, trông thấy Cố Sở mang theo người tới thì vội vàng tiến lên nói, niềm nở vô cùng.
Cố Sở gặp hắn nhiệt tình, cũng không thể không đáp lễ, nhất là đối phương còn có ơn cứu giúp cháu gái mình, vội nói:
- Không có gì, Cao huynh quá lời. Là ta làm phiền các ngươi mới đúng.
Cao Văn thụ sủng nhược kinh, nghiêm túc lắc đầu:
- Cố huynh không nên nói vậy, Cố Gia vì thủ hộ Bắc Lăng mới chết đi không biết bao nhiêu anh tài, ta thân là hậu tuyến nhưng lại chẳng thể ứng cứu kịp thời, không bị truy cứu trách nhiệm thì thôi, há lại có thể dùng từ làm phiền mà nói.
Hai bên khách khí lẫn nhau, Cố Sở còn muốn nói gì, phía bên kia Cao Vô Cầu đã có chút nghe không vào, lườm lườm nói:
- Thôi được rồi, cứu liền cứu, có cái gì mà nói nhiều. Ngươi muốn trả ơn đúng không, đem Phong Thiên cho ta mượn nghiên cứu một hai tháng là được. Còn ngài, dẫu sao cũng là lão tổ của Cao Gia, giữ mặt một chút đi.
Một lời thật sự quá thẳng, khiến cho Cố Sở đều phồng râu trừng mắt với hắn, chỉ thiếu chút nữa liền muốn đem hắn kéo lên cửu thiên đập nhau một trận.
Duy chỉ có Hắc Minh Long là hơi gật gù, ánh mắt nhìn về phía Cao Vô Cầu tràn đầy tán thưởng, hiển nhiên hắn cũng rất chướng mắt mấy cái kiểu nói chuyện ta đưa ngươi đẩy thế này. So ra, tên nhóc này vẫn là hợp ý hắn nhất, trực tiếp, rõ ràng.
- Ha ha… Vô Cầu nói phải, là ta nhiều lời rồi. Mau mau, mời mọi người vào trong. Để ta thông báo cho Lệ Yên.
Cao Văn hơi ngượng ngùng cười xoà, hắn ở trong tộc mặc dù bối phận cao hơn Cao Vô Cầu, nhưng tu vi lại đúng là thua một trời một vực, cho nên đối với tên hậu bối này vẫn luôn luôn tôn trọng và có phần nào đó cưng chiều, chẳng những không có trách cứ mà còn nghe hắn, vội vàng đánh lái mời mọi người vào trong.
- Không cần đâu, để chúng ta tới chỗ nó là được rồi.
Cố Sở đối với tình hình của Cố Lệ Yên cũng có phần không yên lòng, trực tiếp từ chối. Cao Văn nghe vậy thì gật đầu đồng ý, trong lúc vô tình khẽ đưa mắt đánh giá nhóm người đằng sau, vừa trông thấy Hắc Minh Long thì hơi biến sắc, nặn ra một nụ cười khẽ nói:
- Không biết mấy vị đây xưng hô thế nào?
Cố Sở làm sao không nhìn ra được biến hoá của hắn, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, ha hả giới thiệu từng người:
- Đều là mấy vị bằng hữu của ta. Vị này là Vô Danh, đây là Lệ Tuyết, còn hắn sao, ngươi gọi hắn là Rồng Đen được rồi.
Cao Văn ban đầu có thể nói là bình tĩnh, nhưng sau khi nghe Cố Sở cợt nhả cái tên Rồng Đen thì hơi kinh hãi, hồi sau mới giả bộ cười trừ chào hỏi, phi thường khách khí. Cố Sở dám gọi đối phương như vậy, nhưng hắn dù có thêm mấy lá gan cũng không dám xằng bậy.
Mặc dù bề ngoài đối phương thật sự chẳng khác gì một ông lão ốm yếu, nhưng cảm giác đang nói cho hắn biết, đó là một con quái vật mà hắn tuyệt đối không nên đắc tội. Thậm chí chỉ cần bị đối phương nhìn một cái, hắn liền có cảm giác sống lưng phát lạnh, quá đáng sợ.
Cứ thế mỗi người một suy nghĩ, chẳng mấy chốc mà bọn hắn đã tiến tới biệt việt mà Lệ Yên nghỉ lại. Cố Anh đẩy ra cửa viện, có chút lo lắng đi nhanh vào, không quên hô lớn:
- Lệ Yên.
Hắn vừa mới dứt lời, từ bên kia toà đình các ven hồ, một nữ tử váy hồng bỗng nhiên vội vàng đứng dậy, tràn đầy vui mừng chạy tới, lướt qua mấy chục mét khoảng không xuất hiện trước mặt mọi người.
Cố Anh trông thấy nàng, hai cánh tay dang rộng, để nàng lao tới ôm chặt lấy mình, vui mừng đến bật khóc:
- Ca ca… Gia gia.
Đằng đẵng ba mấy năm mới được gặp lại, nàng vốn có quá nhiều lời muốn nói. Thế nhưng, đau thương đã sớm lấp đầy tâm trí, suốt những ngày dồn nén không ra, bây giờ mới có cơ hội bộc phá, khiến nàng chỉ biết khóc oà lên, rồi mệt mỏi dựa vào trong lòng ca ca của mình, như cố gắng kiếm tìm một cảm giác an toàn.
Chỉ mới đây thôi, nàng đã suýt nữa bị người giết chết, thậm chí còn bất lực chứng kiến người thân mình chết đi, tan xương nát thịt, nỗi đau đó quả thực quá sốc, dù cho nàng đã là một cô gái trưởng thành, lớn lên từ trong quân ngũ.
- Lệ Yên, đừng khóc. Ca ca trở về, chúng ta cùng nhau báo thù cho mọi người, được chứ?
Cố Anh cũng bị tiếng khóc của nàng làm cho đỏ mắt, bàn tay thô ráp vỗ về lưng muội muội, khe khẽ nói. Cố Lệ Yên mặc dù không phải em gái ruột của hắn, nhưng từ nhỏ đã luôn đi theo hắn, được hắn bảo vệ che chở, nên tình cảm so với đệ đệ ruột Cố Văn cũng không kém chút nào.
Nay nhìn nàng gặp nạn suy sụp, hắn không đau lòng mới là chuyện lạ.
Cố Lệ Yên sau một hồi phát tiết, rốt cục cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, khe khẽ gật đầu rời khỏi Cố Anh, lúc này mới để ý thấy có rất nhiều người lạ mặt, không khỏi ngượng ngùng cúi chào.
- Đứa bé ngốc, để con phải khổ.
Cố Sở nhìn đứa cháu gái, nội tâm không hiểu dâng lên mấy phần đau sót, nhẹ nhàng tiến lên xoa xoa đầu nàng một cái, cưng chiều nói.
- Gia gia, con muốn đi tìm bọn họ.
Lệ Yên nắm chặt tay Cố Sở, miệng nói mà nước mắt vẫn rơi, nhưng không chút nào làm mờ đi sự quyết tâm trong đôi mắt ấy. Nàng muốn trở lại Bắc Lăng, nàng muốn đi tìm bạn bè đã chết, chí ít cũng phải đưa họ về với cố thổ.
- Được, có gia gia ở đây, con không cần phải sợ. Đám phế vật Thiên Nguyên ỷ thế khinh người, lấy đông hiếp yếu, bọn hắn giết của chúng ta một người, chúng ta phải giết trăm người của chúng.
Cố Sở chẳng có lý do gì phản đối, thậm chí còn sẵn sàng làm chỗ dựa cho cháu mình.
- Được rồi, để gia gia giúp ngươi kiểm tra thương thế.
Cuối cùng, lão bỗng nhiên kéo Lệ Yên tiến về một bên đình các, giúp nàng kiểm tra thương thế, đến nửa ngày sau mới an tâm, dặn dò một chút liền mang theo mấy người Cao Vô Cầu rời đi, để lại đám trẻ ở nơi này.
Mặc dù ban đầu mục đích tiến về Yết Dương chính là vì Lệ Yên, nhưng sau khi xác nhận nàng không có việc gì, lão tự nhiên có việc khác phải làm. Hơn hai trăm triệu quân sắp lên đường chinh chiến chiếm lại Bắc Lăng, lão thân là một trong những lãnh đạo hàng đầu, làm sao có thể không quan tâm tới. Nhất là khi kẻ lãnh đạo quân địch có thân phận phi thường đặc thù, Lâm Anh Vũ.
Trong nhóm lão đầu, chỉ có duy nhất Hắc Minh Long là chẳng thèm quan tâm tới, thậm chí còn tỏ ra khó chịu khi ở chung cùng Cố Sở, nên mặc kệ cho Cố Sở có khích bác kiểu gì, hắn vẫn như pho tượng đứng ngây ra đó, khiến cho lão chỉ có thể mặc kệ hắn.
Nhóm trẻ được tạo không gian riêng, huynh muội Cố Gia mấy chục năm mới gặp lại, quả thực có rất nhiều điều muốn nói. Chỉ tiếc là nhóm người Kiếm Ma lại không giống vậy, bọn hắn và Lệ Yên có thể nói là lần đầu gặp gỡ, cho nên chỉ biết im lặng ngồi ở kế bên lắng nghe, thi thoảng còn liếc nhìn về phía lão già lạc loài bên cạnh, tràn đầy đánh giá.
Cứ thế đến tầm sẩm tối, cánh cửa bên ngoài bỗng nhiên bị ai đó đẩy ra, đi vào sáu bảy người trẻ tuổi. Có nam có nữ, vận y phi thường quy cách, rõ ràng là quân nhân.
- A… sao lại đông người thế này.
Theo bọn hắn tiến vào bên trong biệt viện, một âm thanh có mấy phần quen thuộc bỗng nhiên vang lên, khiến cho Cố Anh và Hàn Lâm đều có chút ngẩn người.
Chỉ thấy giữa nhóm người mới tới nổi bật lên hẳn là hai cô gái xinh đẹp rạng ngời, một người mang giáp phục bao lên váy đỏ, một người thì hồng y bó sát, tuy cung cách không giống nhau, nhưng đều tràn trề anh khí, khiến cho người ta đều cảm thấy tươi vui mỗi khi nhìn thấy.
- Cố Anh…
Bất chợt, nữ tử mặc váy hơi dừng bước chân, nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc năm xưa ấy, thân thể mảnh mai hơi cứng lại, như suy nghĩ thất thần.
Cố Anh nghe thấy nàng gọi tên mình, cả người hơi run rẩy, như có như không dâng lên cảm xúc, nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ là ngượng ngùng cười một tiếng coi như chào hỏi.
Đúng vậy, nàng là Khương Hồng, thiếu nữ năm xưa nay đã lớn, cách biệt ba mấy năm, đối với phàm nhân quả thực đã nửa đời người, thậm chí là chính hắn cũng có cảm giác hơi xa lạ.
- Trở về lúc nào?
Trông thấy vẻ xa cách của Cố Anh, Khương Hồng không biết vì sao lại có cảm giác nhói ở trong lòng, nhưng rất nhanh liền che giấu, hướng về phía trước mà đi, cười nói.
- Trưa nay, chúng ta tới đón Lệ Yên.
Cố Anh gật đầu, lại nhìn tới phía sau nàng, nơi có năm gã hán tử cũng đang nhìn về phía hắn.
Nhiếp Kinh Khôi lặng yên tại chỗ, ánh mắt nông sâu đối mặt với Cố Anh, tràn đầy ngoài ý muốn, hiển nhiên không nghĩ Cố Anh sẽ sớm trở về như vậy.
Cùng là lứa trẻ thiên tài của đại thế gia, bọn hắn nhận biết lẫn nhau là điều tất yếu. Chỉ có điều không giống như hai nhà Cố Khương là đồng minh thân cận, Nhiếp Gia trước giờ vẫn luôn luôn trung lập một phía, cho nên hắn và Cố Anh cũng không tính quá quen.
Còn về phần Khương Hồng, vốn là ban đầu chẳng khác gì Cố Anh. Nhưng tại hơn hai mươi năm trước, trong một lần quân huấn hắn gặp được nàng, chỉ vừa gặp gỡ liền như nhân duyên định sẵn, khiến hắn ngày đêm nhớ nhung trong lòng. Cũng là từ thời điểm đó, hắn quyết tâm theo đuổi nàng, dù cho biết rằng một ngày nào đó trong tương lai, hắn sẽ phải cùng Cố Anh chạm mặt.
- Cố Anh huynh đệ, đã lâu không gặp.
Tình địch gặp nhau, dù không có biểu hiện ra ngoài, nhưng địch ý vẫn là có. Nhiếp Kinh Khôi nhàn nhạt cười tiến về phía Cố Anh, lịch thiệp vươn tay tới.
Hắn cũng rất hiếu kỳ muốn biết, kẻ đã từng là thiên tài kinh diễm của Cố Gia, sau mấy chục năm mất tích có thể có thêm bản lãnh gì.
- Đã lâu không gặp.
Cố Anh gật đầu, không nhanh không chậm đưa tay tới bắt. Tuy rằng tựa như tuỳ ý, nhưng chỉ chốc lát sau, cả hai người đều hơi biến sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/463
|