- Không biết tiền bối là?
Anh Vũ sau phút giây ngưng trọng rất nhanh liền lấy lại được vẻ bình tĩnh vốn có. Hắn nhìn thấy Hắc Minh Long như cười mà không phải cười đứng đó, trong lòng có suy đoán, cũng không có kiêu ngạo, mà chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, hỏi ngược về.
Hắn biết Hắc Minh Long rất mạnh, càng biết lão là người mà Hoàng Thiên lôi kéo về để đối phó ông nội của hắn. Vốn theo lẽ thường, hắn chẳng có lý do nào để xuất hiện ở nơi này, thậm chí còn ra tay trước mặt đối phương để chuốc về nguy hiểm.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn tới, thậm chí trực tiếp ra tay với nhóm người, chỉ vì hắn đã quan sát được Hắc Minh Long và nhóm người Hàn Lâm mặc dù đi với nhau, nhưng lại không hề có sự gắn kết nào. Từ hành động, lời nói, ánh mắt cho đến cử chỉ đều chỉ dừng lại ở mức nhận thức, mà không có biểu hiện của sự thân cận, tín nhiệm như bình thường.
Đối với một người bị xem là kẻ thù như hắn, đây là tín hiệu rất tốt cho việc đối phó. Cho nên, hắn mới cả gan chạy tới nơi này, một phần là thật sự muốn bắt Cố Lệ Yên để truy hỏi thông tin về nội gián Thiên Vân Hội, phần khác là để thăm dò giới hạn lớn nhất của Hắc Minh Long.
Bây giờ, hắn có đáp án rồi.
Hắc Minh Long rất mạnh, nhưng không gắn kết với nhóm người Hoàng Thiên như hắn nghĩ, chí ít là không thể bằng đám người Cố Sở sai đâu đánh đó, mà vẫn còn tỉ lệ để chia rẽ.
- Ngươi rất thông minh, nhưng ở đời có đôi khi thông minh quá lại không có kết cục tốt.
Hắc Minh Long là một con cáo già, làm sao không đoán được mục đích thật sự của Anh Vũ, ánh mắt thâm sâu lắc nhẹ đầu.
Anh Vũ hiểu ý, lại không cho rằng như vậy, cười cợt một tiếng đáp rằng:
- Vậy cũng chỉ là đôi khi, vẫn tốt hơn là ngu ngốc để người đùa nghịch, đúng chứ? Tiền bối là người đi trước, vãn bối không dám múa rìu qua mắt thợ, chỉ là muốn minh bạch vài điều nên mới thất lễ, mong tiền bối đừng trách.
Vừa nói, hắn vừa chắp tay về phía Hắc Minh Long khẽ cúi đầu tạ lỗi, ánh mắt không quên quan sát thái độ của đối phương. Khi chắc chắn rằng Hắc Minh Long sẽ không vì nhóm người Hàn Lâm mà ra tay, lòng hắn đại định, khẽ cười một tiếng đứng thẳng người, liếc nhìn về phía Hàn Lâm và Cố Lệ Yên, nói:
- Đã tiền bối muốn bảo vệ bọn nàng, vãn bối liền không dám thất lễ nữa. Ba ngày sau hẹn gặp trên chiến trường phía Bắc, cáo từ.
Ý sau chính là nói với nhóm người Hàn Lâm, dứt lời hắn liền quay bước, ra hiệu với tên thủ hạ của mình, muốn rời đi nơi này.
- Tặc tử, nếu đã đến thì cũng đừng đi.
Đúng vào lúc đó, một âm thanh lạnh lẽo bỗng nhiên vang lên khiến cho cước bộ của Anh Vũ chững xuống. Một loạt đoàn lưu quang từ phía xa nhanh chóng vọt về tới bên này, xẹt qua bầu trời, hiển lộ ra một nhóm mười bốn người.
- Lệ Yên tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?
Trong nhóm, có hai cô gái chính là tỷ muội Khương Gia. Khương Tiểu Lan trông thấy Lệ Yên bị người đánh cho vết thương phát tác thì lo lắng hô lên, vội vàng bay tới bên cạnh đỡ lấy nàng.
Theo sau nàng chính là Nhiếp Kinh Hằng và mấy tên trưởng lão của Nhiếp Gia. Theo ý của Nhiếp Kinh Khôi, bọn hắn vốn đang có nhiệm vụ theo dõi đám người Hàn Lâm để tìm chứng cứ phá hoại hội đấu giá, thật không nghĩ chứng cứ còn chưa tìm được, lại thấy được một màn Anh Vũ đem đám người này chém giết, khiến cho hắn đều mừng đến đắc ý trong lòng.
Nếu chẳng phải hai tỉ muội Khương Gia chạy tới, hắn còn muốn toạ sơn quan hổ đấu, mặc kệ đám Hàn Lâm gặp nạn.
- Nói đi, các ngươi là ai, vì sao lại dám làm loạn trong thành?
Không muốn xuất hiện nhưng cũng đã xuất hiện, Nhiếp Kinh Hằng vẫn rất biết cách tạo ấn tượng cho người đẹp, lạnh lùng nhìn về phía Anh Vũ mà quát hỏi.
Anh Vũ và Trần Lộc vốn đang muốn rời đi, không nghĩ tới lại còn có người chặn đường, ánh mắt khẽ đánh giá mấy người mới tới, nhất là mấy tên trưởng lão đằng xa, khi nghe Nhiếp Kinh Hằng chất vấn thì mới nhìn sang phía hắn:
- Ngươi nói xem, vì sao ta phải trả lời ngươi?
Anh Vũ có chút lạnh lùng cười, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Kinh Hằng như nhìn một kẻ đần.
Sau khi rời khỏi hội đấu giá, hắn đã cảm nhận được đám người này bí mật theo dõi nhóm Hàn Lâm, thậm chí lúc hắn đánh nhau với bọn họ, chúng cũng có âm thầm quan sát, rõ ràng phải biết hắn đáng sợ nhường nào, nhưng vẫn đủ can đảm đứng ra chặn đường hắn chỉ với mấy tên Hồng Trần hậu kỳ tu sỹ, quả là buồn cười.
- Nói như vậy là ngươi muốn chọn cái chết rồi?
Nhiếp Kinh Hằng còn chẳng biết mình chọc phải người nào, chỉ đơn giản cười lạnh đáp trả. Hắn tự tin cũng là có cái lý của hắn, bởi vì cái hắn dựa vào không phải là mấy tên trưởng lão ở nơi này, cái hắn dựa vào là con quái vật Nhiếp Gia không người dám chọc. Vấn Đỉnh thì sao chứ? Vấn Đỉnh liền dám đắc tội siêu cấp thế gia sao, đơn giản là trò cười.
Đáng tiếc, hắn không biết được kẻ trước mắt này thật sự là dám chọc, thậm chí nếu xét yếu tố đơn thuần là lực lượng, Nhiếp Gia của hắn trong mắt đối phương chẳng là cái đinh gì.
- Nhiếp Kinh Hằng, ngươi còn ở đó nói cái gì. Mau bắt hắn lại. Dám đả thương Lệ Yên tỷ, thật sự không coi ai ra gì.
Phía dưới, Khương Tiểu Lan sau khi xem xét thương thế của Lệ Yên, cũng trông thấy Hàn Lâm gần như phế bỏ đứng một mình một góc, nàng giận đến run người, hận không thể đem Anh Vũ chém giết. Vậy mà tên ngu ngốc kia còn đứng đó nói nhăng nói cuội.
Nhiếp Kinh Hằng bị mỹ nhân quát, chẳng những không giận mà còn biết được cơ hội thể hiện của mình sắp tới, vội vàng vung tay, ra hiệu cho đám trưởng lão bắt lại hai người Anh Vũ.
- Tiểu Lan… Dừng tay.
Đâu đó vang lên tiếng gọi gấp gáp của Hàn Lâm, muốn ngăn lại Tiểu Lan và đám người Nhiếp Gia, nhưng đã không kịp. Phía trên, Nhiếp Kinh Hằng đã trực tiếp động tay, dẫn theo mười mấy tên trưởng lão giết về phía Anh Vũ.
- Xem ra ta vẫn đánh giá thấp sự ngu xuẩn của một số người.
Mười mấy người vây công hai người, nhìn qua có vẻ rất dễ dàng và chênh lệch lực lượng. Nhưng mà Nhiếp Kinh Hằng tuyệt đối không dám nghĩ tới đối phương sẽ dám ra tay với mình, chỉ nghe Anh Vũ cười lạnh một tiếng, một tay chắp sau lưng, một tay hướng lên trên trời nhấn mạnh một cái.
Chỉ đơn giản là một cái nhấn, nhưng lực lượng cứ như vô tận, trong khoảnh khắc cả bầu trời đều như sụp xuống, hư không nổ tung. Mười mấy tên trưởng lão bao gồm cả Nhiếp Kinh Hằng tung ra đại thuật, đang hung hăng hướng tới đầu Anh Vũ, sau không đầy một tích tắng liền bị một nhấn này sinh sinh đánh nát.
Nhiếp Kinh Hằng kinh hãi, bị lực lượng khổng lồ đánh sâu vào lòng đất, cả người tung toé máu tươi, đẫm vào đất đỏ.
Anh Vũ một đòn phế bỏ mười mấy người, không vui không buồn, trên môi vẫn treo một nụ cười lạnh lẽo. Hắn bước ra một bước, thân thể như hoá thành một hồi tàn ảnh, liền đã xuất hiện ở bên trên đầu của Nhiếp Kinh Hằng, bàn chân vô tình dậm lên trên mặt đối thủ, suýt lữa đem đầu lâu đều đạp vỡ toác.
- Quân nhân Tuyết Vũ nếu như đều đần như tên này, có lẽ ta không tốn một tuần liền có thể chinh phạt.
Tiếng cười nhạt từ hắn truyền ra, không phải nói với Nhiếp Kinh Hằng, mà là với Trần Lộc.
- Đáng chết… ngươi là người Thiên Nguyên?
Nhiếp Kinh Hằng trước giờ có khi nào bị sỉ nhục đến thế này, hắn giận đến run rẩy cả người. Nhưng khi nghe thấy Anh Vũ nói như thế, hắn lại nhiều hơn là kinh hãi, hoảng sợ gào lên.
Bởi vì, nếu đối phương thật sự là người của đại lục Thiên Nguyên, Nhiếp Gia đối với bọn họ chẳng có chút giá trị uy hiếp nào. Hắn thậm chí sẽ vì thân phận người của Nhiếp Gia mà chết.
Anh Vũ không có trả lời hắn, mà chỉ đơn giản cười một tiếng khinh thường, bàn chân dụng lực đem mặt Nhiếp Kinh Hằng đạp sâu thêm mấy tấc, ánh mắt đưa ra nhìn hàng ngàn người đang đứng quan sát đằng xa tràn đầy trêu tức.
Thân phận bị bại lộ, hắn cũng không có che giấu nữa, mà trở về đúng với hình dạng của mình, khiến cho rất nhiều người nhận ra hắn kinh hô.
- Lâm Anh Vũ? Là ngươi…
Khương Tiểu Lan mặc dù cũng chưa gặp Anh Vũ lần nào, nhưng thân là lực lượng nòng cốt của Khương Gia, làm sao không biết hắn, giận giữ quát nói.
- Vút… vút…
Vừa nói, nàng liền bấm tay đằng sau, phóng ra mười mấy đạo tín hiệu cảnh báo, khiến cho rất nhiều trạm cảnh giới bốn phương vang lên tiếng chuông đồng ầm ĩ.
Anh Vũ đối với cảnh báo đang vang lên cũng không có sợ, mà chỉ nhìn về phía Tiểu Lan, rồi lại nhìn Nhiếp Kinh Hằng cười cười:
- Xem ra, ngươi trong lòng mọi người cũng không có giá trị gì, đáng thương a. Thôi, bản tướng quân không có thời gian chơi với các ngươi nữa rồi, tạm biệt.
Nói đoạn, hắn bắt đầu cảm nhận được phía xa đang có rất nhiều đạo khí tức nguy hiểm chạy tới bên này, biết đã đến lúc phải rời đi, tự nhiên không dám mạo hiểm nữa, mà tung người lên khỏi mặt đất, muốn rời đi nơi này.
- Muốn chạy, nằm mơ.
Anh Vũ có thể cảm nhận được, Tiểu Lan làm sao lại không. Khi thấy hắn muốn bỏ chạy thì tức giận quát lên, không quản bản thân mới chỉ là Hồng Trần cảnh giới, lăng không tới chắn lại đường đi của Anh Vũ, không cho phép hắn rời khỏi nơi này.
- Hừ! Nghĩ rằng ta không dám giết người thật sao.
Trông thấy Tiểu Lan tự tìm cái chết, Anh Vũ cười lạnh trong lòng, cả người tản mát ra sức mạnh kinh hoàng, thoáng chốc lan ra khắp phạm vi trăm dặm, bầu không khí chớp mắt sau đó như có gió lốc càn qua, đem không biết bao nhiêu kiến trúc đều thổi đổ.
Chớp mắt mà thôi, hắn đột nhiên triệu hồi ra Đả Thần Bổng, xoay thành một vòng bán nguyệt đập xuống đầu Tiểu Lan, gần như là toàn lực muốn giết nàng.
Tiểu Lan cũng biết bản thân tuyệt đối không phải là đối thủ của Anh Vũ, vốn chỉ muốn cầm chân hắn một chút, thật không nghĩ tới hắn sẽ ra tay ác liệt thế này, nhưng vẫn không chút nào sợ hãi, toàn thân bộc phá ra ngọn lửa thần, như hoá thành một mặt trời nhỏ, đem hơn một phần tư thành Yết Dương đều rọi sáng, quy tụ thiên địa nguyên khí kinh thiên, đối đầu với một đòn đáng sợ của Anh Vũ.
- Không…
Nhưng mà Vấn Đỉnh toàn lực đánh ra một đòn, không có Quy Nguyên ra, có ai có thể đỡ?
Tại một bổng này va chạm với Tiểu Lan, mặt trời tựa như đều bị đập nát. Một tiếng vang thật lớn bung ra, đất trời chấn động, trong phạm vi chục dặm, chớp mắt bị dư ba càn thành phế tích.
Sóng lửa sáng rực đốt cháy tất cả bụi mù tán nát ra ngoài, cháy rực lên khắp nền trời, khiến cho gần như toàn bộ mọi người đang quan chiến đều phải bỏ chạy.
Những người có đủ khả năng chống đỡ sau giây phút đó đều bị doạ hãi, ánh mắt nhìn về vùng đổ nát bụi mù, nơi cao cao chỉ còn có hai bóng người là Anh Vũ và Trần Lộc rời đi, không ai dám cản.
Đó chính là cái oai của Vấn Đỉnh, một đòn huỷ thiên diệt địa chấn nhiếp quá nhiều người.
- Ừm…
Đúng vào lúc đó, Anh Vũ vốn đang rời đi, cước bộ đột nhiên sững lại, nhìn về phía phế tích tràn đầy kinh ngạc.
Bởi vì hắn trông thấy ở giữa bụi mù đổ nát đó, lúc này lại có một tên thanh niên đang ôm lấy thân thể đẫm máu của Tiểu Lan, mang theo ánh nhìn về phía hắn tràn đầy căm hận.
- Vì sao?
Đúng vậy, đó là Hàn Lâm. Hắn ôm lấy Tiểu Lan trong lòng, hơi thở cực kỳ trầm thấp, đôi mắt chất phác càng thêm băng lãnh, nhìn về phía huynh đệ mình mà gằn lên từng chữ một.
Anh Vũ lúc này làm sao không đoán ra mối quan hệ giữa Hàn Lâm và cô gái đó, ban đầu vốn định giải thích, nhưng khi nghĩ tới Hàn Lâm cũng phản bội mình, hắn lại nuốt lại lời nói, khinh thường cười một tiếng, cũng không nói thêm câu nào quay đầu rời khỏi.
- Đứng lại cho ta, đáng chết… Cố Anh, ngươi thả ta ra.
Đằng xa, Khương Hồng đã giận đến mức cắn môi bật máu, chứng kiến muội muội mình bị người ta đánh cho không rõ sống chết, nàng hận không thể đem Anh Vũ băm vằm thành ngàn mảnh. Vậy mà Cố Anh còn ngăn cản nàng, không có ý định tiến lên chặn đường Anh Vũ, khiến cho nàng không thể nào hiểu nổi.
Cố Anh so với Khương Hồng càng thêm hận Anh Vũ, nhưng hắn thật sự không thể nào làm gì khác, chẳng lẽ để nàng chạy lên tìm chết giống Tiểu Lan sao.
- Lâm Anh Vũ, ngươi cũng quá không coi ai ra gì ah.
Đúng vào lúc đó, một âm thanh hùng hậu bất chợt vang lên từ bốn phía, khiến cho rất nhiều người tỏ ra vui mừng cực độ.
Bốn năm đoàn hư ảnh chẳng biết lúc nào xuất hiện tại trước mặt của Nhiếp Kinh Hằng, dần dần ngưng thực, hoá thành mấy gã đàn ông cao lớn.
- Đại ca…
- Nhiếp thiếu gia…
Nhiếp Kinh Hằng vốn đang khuất nhục cực độ, trông thấy người tới là ca ca của mình thì tỏ ra kinh hỉ, vội vàng hô lên, chớp mắt sau nhìn về phía Anh Vũ tràn đầy lạnh lẽo, tựa như có được tự tin báo thù, muốn đem đối phương xé xác thành trăm nghìn mảnh.
- Ha ha… không coi ai ra gì? Thì đã sao chứ? Chỉ bằng mấy tên phế vật các ngươi cũng xứng để bản tướng quân coi trọng? Buồn cười.
Đáng tiếc là, Anh Vũ vẫn như cũ chẳng để bọn hắn vào trong mắt. Ánh mắt lấp lánh nhìn phía xa xa, cười lạnh nói rằng:
- Cố Sở, nếu đã tới, hà tất phải trốn trốn tránh tránh. Buông tha ta cũng chẳng khiến cho hắn coi trọng các ngươi thêm mấy phần đâu? Có bản lĩnh, cứ trực tiếp ra tay, bản tướng quân không cần các ngươi thương hại.
Tiếng cười của hắn vậy mà khiến cho rất nhiều người giật mình kinh hãi, lời vừa nói xong, phía trung tâm của Yết Dương đột nhiên như có tiếng hừ lạnh lẽo đáp trả hắn. Một đoàn ánh sáng biến hoá đột nhiên xuất hiện ở trước người Cố Anh, thông thiên triệt địa, đến lúc mờ đi liền hiển lộ ra bóng dáng của mấy người Cố Sở.
Anh Vũ sau phút giây ngưng trọng rất nhanh liền lấy lại được vẻ bình tĩnh vốn có. Hắn nhìn thấy Hắc Minh Long như cười mà không phải cười đứng đó, trong lòng có suy đoán, cũng không có kiêu ngạo, mà chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, hỏi ngược về.
Hắn biết Hắc Minh Long rất mạnh, càng biết lão là người mà Hoàng Thiên lôi kéo về để đối phó ông nội của hắn. Vốn theo lẽ thường, hắn chẳng có lý do nào để xuất hiện ở nơi này, thậm chí còn ra tay trước mặt đối phương để chuốc về nguy hiểm.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn tới, thậm chí trực tiếp ra tay với nhóm người, chỉ vì hắn đã quan sát được Hắc Minh Long và nhóm người Hàn Lâm mặc dù đi với nhau, nhưng lại không hề có sự gắn kết nào. Từ hành động, lời nói, ánh mắt cho đến cử chỉ đều chỉ dừng lại ở mức nhận thức, mà không có biểu hiện của sự thân cận, tín nhiệm như bình thường.
Đối với một người bị xem là kẻ thù như hắn, đây là tín hiệu rất tốt cho việc đối phó. Cho nên, hắn mới cả gan chạy tới nơi này, một phần là thật sự muốn bắt Cố Lệ Yên để truy hỏi thông tin về nội gián Thiên Vân Hội, phần khác là để thăm dò giới hạn lớn nhất của Hắc Minh Long.
Bây giờ, hắn có đáp án rồi.
Hắc Minh Long rất mạnh, nhưng không gắn kết với nhóm người Hoàng Thiên như hắn nghĩ, chí ít là không thể bằng đám người Cố Sở sai đâu đánh đó, mà vẫn còn tỉ lệ để chia rẽ.
- Ngươi rất thông minh, nhưng ở đời có đôi khi thông minh quá lại không có kết cục tốt.
Hắc Minh Long là một con cáo già, làm sao không đoán được mục đích thật sự của Anh Vũ, ánh mắt thâm sâu lắc nhẹ đầu.
Anh Vũ hiểu ý, lại không cho rằng như vậy, cười cợt một tiếng đáp rằng:
- Vậy cũng chỉ là đôi khi, vẫn tốt hơn là ngu ngốc để người đùa nghịch, đúng chứ? Tiền bối là người đi trước, vãn bối không dám múa rìu qua mắt thợ, chỉ là muốn minh bạch vài điều nên mới thất lễ, mong tiền bối đừng trách.
Vừa nói, hắn vừa chắp tay về phía Hắc Minh Long khẽ cúi đầu tạ lỗi, ánh mắt không quên quan sát thái độ của đối phương. Khi chắc chắn rằng Hắc Minh Long sẽ không vì nhóm người Hàn Lâm mà ra tay, lòng hắn đại định, khẽ cười một tiếng đứng thẳng người, liếc nhìn về phía Hàn Lâm và Cố Lệ Yên, nói:
- Đã tiền bối muốn bảo vệ bọn nàng, vãn bối liền không dám thất lễ nữa. Ba ngày sau hẹn gặp trên chiến trường phía Bắc, cáo từ.
Ý sau chính là nói với nhóm người Hàn Lâm, dứt lời hắn liền quay bước, ra hiệu với tên thủ hạ của mình, muốn rời đi nơi này.
- Tặc tử, nếu đã đến thì cũng đừng đi.
Đúng vào lúc đó, một âm thanh lạnh lẽo bỗng nhiên vang lên khiến cho cước bộ của Anh Vũ chững xuống. Một loạt đoàn lưu quang từ phía xa nhanh chóng vọt về tới bên này, xẹt qua bầu trời, hiển lộ ra một nhóm mười bốn người.
- Lệ Yên tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?
Trong nhóm, có hai cô gái chính là tỷ muội Khương Gia. Khương Tiểu Lan trông thấy Lệ Yên bị người đánh cho vết thương phát tác thì lo lắng hô lên, vội vàng bay tới bên cạnh đỡ lấy nàng.
Theo sau nàng chính là Nhiếp Kinh Hằng và mấy tên trưởng lão của Nhiếp Gia. Theo ý của Nhiếp Kinh Khôi, bọn hắn vốn đang có nhiệm vụ theo dõi đám người Hàn Lâm để tìm chứng cứ phá hoại hội đấu giá, thật không nghĩ chứng cứ còn chưa tìm được, lại thấy được một màn Anh Vũ đem đám người này chém giết, khiến cho hắn đều mừng đến đắc ý trong lòng.
Nếu chẳng phải hai tỉ muội Khương Gia chạy tới, hắn còn muốn toạ sơn quan hổ đấu, mặc kệ đám Hàn Lâm gặp nạn.
- Nói đi, các ngươi là ai, vì sao lại dám làm loạn trong thành?
Không muốn xuất hiện nhưng cũng đã xuất hiện, Nhiếp Kinh Hằng vẫn rất biết cách tạo ấn tượng cho người đẹp, lạnh lùng nhìn về phía Anh Vũ mà quát hỏi.
Anh Vũ và Trần Lộc vốn đang muốn rời đi, không nghĩ tới lại còn có người chặn đường, ánh mắt khẽ đánh giá mấy người mới tới, nhất là mấy tên trưởng lão đằng xa, khi nghe Nhiếp Kinh Hằng chất vấn thì mới nhìn sang phía hắn:
- Ngươi nói xem, vì sao ta phải trả lời ngươi?
Anh Vũ có chút lạnh lùng cười, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Kinh Hằng như nhìn một kẻ đần.
Sau khi rời khỏi hội đấu giá, hắn đã cảm nhận được đám người này bí mật theo dõi nhóm Hàn Lâm, thậm chí lúc hắn đánh nhau với bọn họ, chúng cũng có âm thầm quan sát, rõ ràng phải biết hắn đáng sợ nhường nào, nhưng vẫn đủ can đảm đứng ra chặn đường hắn chỉ với mấy tên Hồng Trần hậu kỳ tu sỹ, quả là buồn cười.
- Nói như vậy là ngươi muốn chọn cái chết rồi?
Nhiếp Kinh Hằng còn chẳng biết mình chọc phải người nào, chỉ đơn giản cười lạnh đáp trả. Hắn tự tin cũng là có cái lý của hắn, bởi vì cái hắn dựa vào không phải là mấy tên trưởng lão ở nơi này, cái hắn dựa vào là con quái vật Nhiếp Gia không người dám chọc. Vấn Đỉnh thì sao chứ? Vấn Đỉnh liền dám đắc tội siêu cấp thế gia sao, đơn giản là trò cười.
Đáng tiếc, hắn không biết được kẻ trước mắt này thật sự là dám chọc, thậm chí nếu xét yếu tố đơn thuần là lực lượng, Nhiếp Gia của hắn trong mắt đối phương chẳng là cái đinh gì.
- Nhiếp Kinh Hằng, ngươi còn ở đó nói cái gì. Mau bắt hắn lại. Dám đả thương Lệ Yên tỷ, thật sự không coi ai ra gì.
Phía dưới, Khương Tiểu Lan sau khi xem xét thương thế của Lệ Yên, cũng trông thấy Hàn Lâm gần như phế bỏ đứng một mình một góc, nàng giận đến run người, hận không thể đem Anh Vũ chém giết. Vậy mà tên ngu ngốc kia còn đứng đó nói nhăng nói cuội.
Nhiếp Kinh Hằng bị mỹ nhân quát, chẳng những không giận mà còn biết được cơ hội thể hiện của mình sắp tới, vội vàng vung tay, ra hiệu cho đám trưởng lão bắt lại hai người Anh Vũ.
- Tiểu Lan… Dừng tay.
Đâu đó vang lên tiếng gọi gấp gáp của Hàn Lâm, muốn ngăn lại Tiểu Lan và đám người Nhiếp Gia, nhưng đã không kịp. Phía trên, Nhiếp Kinh Hằng đã trực tiếp động tay, dẫn theo mười mấy tên trưởng lão giết về phía Anh Vũ.
- Xem ra ta vẫn đánh giá thấp sự ngu xuẩn của một số người.
Mười mấy người vây công hai người, nhìn qua có vẻ rất dễ dàng và chênh lệch lực lượng. Nhưng mà Nhiếp Kinh Hằng tuyệt đối không dám nghĩ tới đối phương sẽ dám ra tay với mình, chỉ nghe Anh Vũ cười lạnh một tiếng, một tay chắp sau lưng, một tay hướng lên trên trời nhấn mạnh một cái.
Chỉ đơn giản là một cái nhấn, nhưng lực lượng cứ như vô tận, trong khoảnh khắc cả bầu trời đều như sụp xuống, hư không nổ tung. Mười mấy tên trưởng lão bao gồm cả Nhiếp Kinh Hằng tung ra đại thuật, đang hung hăng hướng tới đầu Anh Vũ, sau không đầy một tích tắng liền bị một nhấn này sinh sinh đánh nát.
Nhiếp Kinh Hằng kinh hãi, bị lực lượng khổng lồ đánh sâu vào lòng đất, cả người tung toé máu tươi, đẫm vào đất đỏ.
Anh Vũ một đòn phế bỏ mười mấy người, không vui không buồn, trên môi vẫn treo một nụ cười lạnh lẽo. Hắn bước ra một bước, thân thể như hoá thành một hồi tàn ảnh, liền đã xuất hiện ở bên trên đầu của Nhiếp Kinh Hằng, bàn chân vô tình dậm lên trên mặt đối thủ, suýt lữa đem đầu lâu đều đạp vỡ toác.
- Quân nhân Tuyết Vũ nếu như đều đần như tên này, có lẽ ta không tốn một tuần liền có thể chinh phạt.
Tiếng cười nhạt từ hắn truyền ra, không phải nói với Nhiếp Kinh Hằng, mà là với Trần Lộc.
- Đáng chết… ngươi là người Thiên Nguyên?
Nhiếp Kinh Hằng trước giờ có khi nào bị sỉ nhục đến thế này, hắn giận đến run rẩy cả người. Nhưng khi nghe thấy Anh Vũ nói như thế, hắn lại nhiều hơn là kinh hãi, hoảng sợ gào lên.
Bởi vì, nếu đối phương thật sự là người của đại lục Thiên Nguyên, Nhiếp Gia đối với bọn họ chẳng có chút giá trị uy hiếp nào. Hắn thậm chí sẽ vì thân phận người của Nhiếp Gia mà chết.
Anh Vũ không có trả lời hắn, mà chỉ đơn giản cười một tiếng khinh thường, bàn chân dụng lực đem mặt Nhiếp Kinh Hằng đạp sâu thêm mấy tấc, ánh mắt đưa ra nhìn hàng ngàn người đang đứng quan sát đằng xa tràn đầy trêu tức.
Thân phận bị bại lộ, hắn cũng không có che giấu nữa, mà trở về đúng với hình dạng của mình, khiến cho rất nhiều người nhận ra hắn kinh hô.
- Lâm Anh Vũ? Là ngươi…
Khương Tiểu Lan mặc dù cũng chưa gặp Anh Vũ lần nào, nhưng thân là lực lượng nòng cốt của Khương Gia, làm sao không biết hắn, giận giữ quát nói.
- Vút… vút…
Vừa nói, nàng liền bấm tay đằng sau, phóng ra mười mấy đạo tín hiệu cảnh báo, khiến cho rất nhiều trạm cảnh giới bốn phương vang lên tiếng chuông đồng ầm ĩ.
Anh Vũ đối với cảnh báo đang vang lên cũng không có sợ, mà chỉ nhìn về phía Tiểu Lan, rồi lại nhìn Nhiếp Kinh Hằng cười cười:
- Xem ra, ngươi trong lòng mọi người cũng không có giá trị gì, đáng thương a. Thôi, bản tướng quân không có thời gian chơi với các ngươi nữa rồi, tạm biệt.
Nói đoạn, hắn bắt đầu cảm nhận được phía xa đang có rất nhiều đạo khí tức nguy hiểm chạy tới bên này, biết đã đến lúc phải rời đi, tự nhiên không dám mạo hiểm nữa, mà tung người lên khỏi mặt đất, muốn rời đi nơi này.
- Muốn chạy, nằm mơ.
Anh Vũ có thể cảm nhận được, Tiểu Lan làm sao lại không. Khi thấy hắn muốn bỏ chạy thì tức giận quát lên, không quản bản thân mới chỉ là Hồng Trần cảnh giới, lăng không tới chắn lại đường đi của Anh Vũ, không cho phép hắn rời khỏi nơi này.
- Hừ! Nghĩ rằng ta không dám giết người thật sao.
Trông thấy Tiểu Lan tự tìm cái chết, Anh Vũ cười lạnh trong lòng, cả người tản mát ra sức mạnh kinh hoàng, thoáng chốc lan ra khắp phạm vi trăm dặm, bầu không khí chớp mắt sau đó như có gió lốc càn qua, đem không biết bao nhiêu kiến trúc đều thổi đổ.
Chớp mắt mà thôi, hắn đột nhiên triệu hồi ra Đả Thần Bổng, xoay thành một vòng bán nguyệt đập xuống đầu Tiểu Lan, gần như là toàn lực muốn giết nàng.
Tiểu Lan cũng biết bản thân tuyệt đối không phải là đối thủ của Anh Vũ, vốn chỉ muốn cầm chân hắn một chút, thật không nghĩ tới hắn sẽ ra tay ác liệt thế này, nhưng vẫn không chút nào sợ hãi, toàn thân bộc phá ra ngọn lửa thần, như hoá thành một mặt trời nhỏ, đem hơn một phần tư thành Yết Dương đều rọi sáng, quy tụ thiên địa nguyên khí kinh thiên, đối đầu với một đòn đáng sợ của Anh Vũ.
- Không…
Nhưng mà Vấn Đỉnh toàn lực đánh ra một đòn, không có Quy Nguyên ra, có ai có thể đỡ?
Tại một bổng này va chạm với Tiểu Lan, mặt trời tựa như đều bị đập nát. Một tiếng vang thật lớn bung ra, đất trời chấn động, trong phạm vi chục dặm, chớp mắt bị dư ba càn thành phế tích.
Sóng lửa sáng rực đốt cháy tất cả bụi mù tán nát ra ngoài, cháy rực lên khắp nền trời, khiến cho gần như toàn bộ mọi người đang quan chiến đều phải bỏ chạy.
Những người có đủ khả năng chống đỡ sau giây phút đó đều bị doạ hãi, ánh mắt nhìn về vùng đổ nát bụi mù, nơi cao cao chỉ còn có hai bóng người là Anh Vũ và Trần Lộc rời đi, không ai dám cản.
Đó chính là cái oai của Vấn Đỉnh, một đòn huỷ thiên diệt địa chấn nhiếp quá nhiều người.
- Ừm…
Đúng vào lúc đó, Anh Vũ vốn đang rời đi, cước bộ đột nhiên sững lại, nhìn về phía phế tích tràn đầy kinh ngạc.
Bởi vì hắn trông thấy ở giữa bụi mù đổ nát đó, lúc này lại có một tên thanh niên đang ôm lấy thân thể đẫm máu của Tiểu Lan, mang theo ánh nhìn về phía hắn tràn đầy căm hận.
- Vì sao?
Đúng vậy, đó là Hàn Lâm. Hắn ôm lấy Tiểu Lan trong lòng, hơi thở cực kỳ trầm thấp, đôi mắt chất phác càng thêm băng lãnh, nhìn về phía huynh đệ mình mà gằn lên từng chữ một.
Anh Vũ lúc này làm sao không đoán ra mối quan hệ giữa Hàn Lâm và cô gái đó, ban đầu vốn định giải thích, nhưng khi nghĩ tới Hàn Lâm cũng phản bội mình, hắn lại nuốt lại lời nói, khinh thường cười một tiếng, cũng không nói thêm câu nào quay đầu rời khỏi.
- Đứng lại cho ta, đáng chết… Cố Anh, ngươi thả ta ra.
Đằng xa, Khương Hồng đã giận đến mức cắn môi bật máu, chứng kiến muội muội mình bị người ta đánh cho không rõ sống chết, nàng hận không thể đem Anh Vũ băm vằm thành ngàn mảnh. Vậy mà Cố Anh còn ngăn cản nàng, không có ý định tiến lên chặn đường Anh Vũ, khiến cho nàng không thể nào hiểu nổi.
Cố Anh so với Khương Hồng càng thêm hận Anh Vũ, nhưng hắn thật sự không thể nào làm gì khác, chẳng lẽ để nàng chạy lên tìm chết giống Tiểu Lan sao.
- Lâm Anh Vũ, ngươi cũng quá không coi ai ra gì ah.
Đúng vào lúc đó, một âm thanh hùng hậu bất chợt vang lên từ bốn phía, khiến cho rất nhiều người tỏ ra vui mừng cực độ.
Bốn năm đoàn hư ảnh chẳng biết lúc nào xuất hiện tại trước mặt của Nhiếp Kinh Hằng, dần dần ngưng thực, hoá thành mấy gã đàn ông cao lớn.
- Đại ca…
- Nhiếp thiếu gia…
Nhiếp Kinh Hằng vốn đang khuất nhục cực độ, trông thấy người tới là ca ca của mình thì tỏ ra kinh hỉ, vội vàng hô lên, chớp mắt sau nhìn về phía Anh Vũ tràn đầy lạnh lẽo, tựa như có được tự tin báo thù, muốn đem đối phương xé xác thành trăm nghìn mảnh.
- Ha ha… không coi ai ra gì? Thì đã sao chứ? Chỉ bằng mấy tên phế vật các ngươi cũng xứng để bản tướng quân coi trọng? Buồn cười.
Đáng tiếc là, Anh Vũ vẫn như cũ chẳng để bọn hắn vào trong mắt. Ánh mắt lấp lánh nhìn phía xa xa, cười lạnh nói rằng:
- Cố Sở, nếu đã tới, hà tất phải trốn trốn tránh tránh. Buông tha ta cũng chẳng khiến cho hắn coi trọng các ngươi thêm mấy phần đâu? Có bản lĩnh, cứ trực tiếp ra tay, bản tướng quân không cần các ngươi thương hại.
Tiếng cười của hắn vậy mà khiến cho rất nhiều người giật mình kinh hãi, lời vừa nói xong, phía trung tâm của Yết Dương đột nhiên như có tiếng hừ lạnh lẽo đáp trả hắn. Một đoàn ánh sáng biến hoá đột nhiên xuất hiện ở trước người Cố Anh, thông thiên triệt địa, đến lúc mờ đi liền hiển lộ ra bóng dáng của mấy người Cố Sở.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/463
|