Ánh sáng tịch liêu, không gian chết lặng. Sau cú nổ kinh hoàng ngoài vũ trụ, không có nhiều người biết được kết quả trận chiến như thế nào, thậm chí là nhóm người Cố Sở cũng phải toàn lực vận dụng thần thức mới có thể miễn cưỡng nhìn ra.
Chỉ thấy giữa tinh không im ắng, hai người Hắc Minh Long và Cao Vô Cầu đã tách ra hai bề đối nghịch, cả người không có nhiều biến hóa so với trước khi đánh ra hai đòn khủng khiếp. Nhưng ai cũng có thể đoán được đó chỉ là biểu hiện bề ngoài.
Ma đao trong tay còn chìm trong rung động, Hắc Minh Long nhìn Cao Vô Cầu, tiên quang tán loạn không ngừng du động hội tụ trở về, khiến cho khí tức của hắn càng thêm âm trầm và nội liễm.
Đối diện hắn, Cao Vô Cầu cũng không có nhiều biến hóa, nhưng xen lẫn trong tròng mắt kim sắc đã có một phần tiếc nuối.
Vẫn là quá chênh lệch.
Bán Tiên chi cảnh vẫn luôn là một cái gì đó quá khác biệt so với phần còn lại của phàm cảnh, dù cho hắn có vận dụng hết lá bài tẩy cũng không thể nào san phẳng được cái lạch trời kinh thiên đó. Càng như vậy, hắn càng thêm khâm phục Hoàng Thiên, phục từ sự quyết đoán thiêu đốt tinh hoa sinh mệnh đến việc có những lá bài tẩy khủng khiếp mà hắn không thể nào tưởng tượng nổi.
Có lẽ, trên đời này cũng chỉ có Hoàng Thiên mới có đủ sự quyết đoán, đủ điều kiện và khả năng để làm ra sự việc nghịch thiên này, chí ít cho tới bây giờ đối với hiểu biết của hắn là vậy.
Cũng là từ thời điểm đó, Cao Vô Cầu rốt cục phát sinh ra một vài biến hóa, không rõ ràng, nhưng tuyệt đối là có. Đồng thời, một cỗ ham muốn không chịu thua kém dần dần nảy mầm trong hắn, khiến cho sự tự tin càng thêm cường đại, mặc cho vừa rồi bại trận cũng không có ảnh hưởng gì.
Phía trước, Hắc Minh Long cũng nhìn ra được sự biến hóa của Cao Vô Cầu, sắc mặt không có chút vui mừng nào của chiến thắng mà trở nên âm trầm cực độ, bởi vì sự tự tin đó đem lại cho hắn cảm giác vô cùng áp lực. Tựa như nhìn thấy một tương lai sẽ bị người này đánh bại, phải cúi đầu.
Mà với một loại người quen cao cao tại thượng như hắn, làm sao có thể để cho việc này xảy đến?
Chỉ thấy hắn không nói mà làm, ma đao trong tay tích tụ tiên quang đã gần như lên đến cực hạn, không màng hậu quả hướng về phía Cao Vô Cầu diệt sát. Hắn muốn hủy Cao Vô Cầu.
Trước mặt một chiêu tất sát, Cao Vô Cầu chỉ có bình tĩnh đón chờ, cánh tay vuốt ve Đồ Hoàng Diệt Thánh mang theo một phần buồn bã.
- Phanh… anh… anh…
Đúng lúc mà hắn tưởng như sẽ phải chết, một tiếng nổ khủng khiếp bỗng nhiên phá ra từ đao quang đang chém xuống, âm thanh theo vùng vật chất hóa lan đi, nhưng chẳng thể truyền được quá xa trong chân không liền tắt ngúm, chỉ có hình ảnh đáng sợ phản chiếu ra ngoài.
Chỉ thấy một cái hư ảnh mờ ảo không biết bằng cách nào lại xuất hiện trước mặt của hắn, không có bá tuyệt thiên địa, không có khí thế hùng cường, nhưng lại khiến cho sắc mặt lạnh lẽo của Hắc Minh Long tràn đầy kinh hãi, không thể không bẻ lái đao quang, làm nó nổ tung trước khi chém tới mục tiêu.
Hỗn độn tung hoành, sát khí hoành thiên. Năng lượng nổ tung đến cả nửa ngày sau mới tiêu tán nổi, để lộ ra khuôn mặt của hư ảnh, vậy mà lại là Hàn Lâm.
- Đánh đủ chưa?
Tiếng nói tràn đầy trầm thấp truyền qua tâm trí Hắc Minh Long, có phần ngắt quãng, tựa hồ như việc truyền tin vì quá xa mà rối loạn.
Chỉ đơn giản là một câu hỏi, nhưng khiến cho sắc mặt của Hắc Minh Long biến hóa điên cuồng. Từ hoảng sợ, kinh hãi, đến không thể tin, càng nhiều hơn là không cam lòng, nhưng lại không dám làm càn.
Bởi vì hắn cảm nhận được ý chí của Hoàng Thiên ở trên người Hàn Lâm, một loại ý chí kiểm soát nô huyết mà đáng lẽ chỉ có Hoàng Thiên mới có. Hoàng Thiên chết tiệt, vậy mà lại dám trao quyền kiểm soát nô huyết cho huynh đệ của mình, một hành động mà đến bây giờ Hắc Minh Long vẫn có phần không thể nào chấp nhận nổi.
Phải biết, ngày hôm đó Hoàng Thiên vừa mới nô dịch hắn liền bị phản phệ mà bất tỉnh, sau đó bị Thiên Phương mang đi, nào có thời gian để bàn giao lại ý chí kiểm soát nô huyết cho Hàn Lâm? Chẳng lẽ trước đó hắn đã dự liệu được kết quả sẽ xảy ra và chuẩn bị từ trước?
Nếu quả thật là như vậy thì vị chủ nhân này của hắn quá mức đáng sợ rồi.
Không chỉ mình Hắc Minh Long, cho dù Cao Vô Cầu bên này cũng bị biến cố diễn ra làm cho bất khả tư nghị, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lâm thoáng trịnh trọng thêm mấy phần.
- Ta đánh giá thấp hắn, cũng đánh giá thấp cả ngươi rồi.
Đối diện một người đang nắm sinh tử của chính mình, Hắc Minh Long sau khi bất ngờ qua đi lại không có quá nhiều sợ hãi, chỉ hơi lắc đầu cười một tiếng nhìn về phía Hàn Lâm tràn đầy ẩn ý.
Hàn Lâm biết vì sao hắn lại nói vậy, cũng không có phủ nhận mà chỉ nhàn nhạt nhìn qua, hồi sau mới nói:
- Chừng nào ngươi còn tự cho mình là đúng, ngươi sẽ còn sai lầm nhiều nữa. Ta biết ta không có tư cách để dạy bảo ngươi, ta chỉ khuyên ngươi một điều, đã nhận “kiếm” của hắn thì nên biết làm sao để xứng đáng với nó, nếu không, ngươi sẽ chết vì chính thanh “kiếm” mà hắn cho ngươi đấy.
- Trở về đi!
Âm thanh truyền âm có phần đứt quãng, nhưng vẫn đủ rõ ràng và đủ ý. Hàn Lâm sau khi nói xong, cũng không có quan tâm Hắc Minh Long có nghe vào hay không, quay đầu nói với Cao Vô Cầu một lời như là khuyên bảo, rồi mới tiêu tán khỏi tinh không vũ trụ này.
Hai cái siêu cấp cường giả đại chiến với nhau, chỉ vì sự xuất hiện của một người mà phải ngừng lại. Hắc Minh Long nắm chặt ma đao, ánh mắt khép hờ lấp lóe, tựa như đang suy nghĩ lấy điều gì. Hàn Lâm cũng đã nói đến mức đó, hắn tự nhiên không dám giết chết Cao Vô Cầu nữa. Nhưng cứ thế buông tha cho một mối nguy lại khiến cho hắn có cảm giác không cam lòng.
- Muốn giết ta? Không cần gấp, chờ hắn trở về đi, ta và ngươi nhất định sẽ có một trận ra trò.
Nhìn thấy sự không cam lòng của Hắc Minh Long, Cao Vô Cầu chỉ đơn giản cười lạnh mở lời, sau đó quay người bỏ đi, trở về phía hạ giới.
Hắc Minh Long không cam lòng, hắn làm sao lại thoải mái cho được.
Mặc cho hôm nay bại bởi đối phương, thậm chí nếu không có Hàn Lâm ngăn cản, hắn không chết thì cũng phải bị phế đi nửa người. Nhưng hắn không sợ, bởi vì hắn biết tiềm lực của bản thân còn chưa dừng lại ở đó, hắn có con đường rất dài, Hắc Minh Long lại mạnh hơn cũng chỉ đơn giản là tấm đá lót đường trên con đường đó.
Sự thất bại, sự yếu đuối hôm nay, chính là động lực để hắn càng đi nhanh hơn nữa. Sức mạnh hồi báo của Mộng Tâm vần còn ở đó, hắn sẽ và chắc chắn sẽ Quy Nguyên tam bước. Lúc đó, hắn sẽ cho Hắc Minh Long ai mới là người cười cuối cùng, ai mới là nhân vật chính trong thời đại mới này.
Bên dưới hạ giới, Cố Sở vốn còn lo lắng cho Cao Vô Cầu gặp nguy, nhưng khi trông thấy hai người vậy mà không đánh nữa thì hơi sững sờ, vội vàng thu hồi Phong Thiên Lạc Địa kích cùng vòng sáng bảo hộ thành Yết Dương, bay lên hội ngộ cùng Cao Vô Cầu.
Phía sau đó, Hắc Minh Long cũng đã trở về, khuôn mặt vẫn như lúc trước chẳng hề biến hóa, nhưng rõ ràng ánh mắt nhìn về phía Hàn Lâm đã thay đổi rất nhiều, không còn sự lãnh đạm như trước đó.
Cao Văn lúc này hận không thể đem đám ôn thần này đều tống cổ hết ra khỏi thành Yết Dương, nhưng nghĩ tới một màn khủng khiếp mà bọn hắn vừa thể hiện ra, hắn liền chỉ biết ủy khuất quay sang quát nạt thuộc hạ của mình, mau chóng dọn dẹp đống hoang tàn.
Hàn Lâm vẫn như cũ ôm lấy Tiểu Lan đang hôn mê trong lòng, thần sắc có chút gì đó mỏi mệt rã rời. Vừa đến từ thân xác, mà cũng đến từ trong lòng. Không ai có thể hiểu được, tâm trí của hắn bây giờ đang khó chịu đến thế nào.
Bên cạnh hắn, nhóm người Kiếm Ma cũng đã hội tụ lại, ánh mắt nhìn hắn như muốn động viên mấy lời rồi lại thôi. Chỉ có Khương Hồng bên cạnh là không cảm nhận được trạng thái của hắn, chỉ một mực quan tâm Tiểu Lan đang hôn mê.
- Khương Hồng… muội ấy sao rồi?
Phía trước, Nhiếp Kinh Khôi và mấy tên trưởng lão cứu được Nhiếp Kinh Hằng, lúc này cũng đã xuất hiện tại trước mặt Hàn Lâm, trông thấy Tiểu Lan đang trong lòng hắn, nhưng lại cố ý không hỏi hắn mà chỉ hỏi Khương Hồng.
- Ta không biết nữa… nội tạng muội ấy đều vỡ nát, hồn thể cũng bị tổn thương nặng, hôn mê sâu rồi…
Khương Hồng một mực nắm tay muội muội mình, nghe có người hỏi thăm thì khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn không ngừng quét tìm xung quanh, tựa hồ muốn tìm kiếm người trợ giúp.
- Đừng lo lắng, để tam trưởng lão của chúng ta giúp nàng chữa trị đi.
Nhiếp Kinh Khôi tựa như chỉ chờ cơ hội này, vội vàng ra hiệu cho một tên lão giả ở cạnh mình, muốn giúp Tiểu Lan xem xét thương thế.
- Không cần.
Chỉ là tên trưởng lão vừa mới vâng lệnh tiến lên, đã bị tiếng nói lạnh lùng của Hàn Lâm làm cho ngừng bước.
Khương Hồng mặc dù cũng không quá tin tưởng tên trưởng lão Nhiếp Gia có thể giúp muội muội mình, nhưng khi thấy Hàn Lâm vậy mà tỏ thái độ với đối phương thì có chút bất mãn, nhìn qua như muốn có câu trả lời.
Hàn Lâm nhìn nàng, ánh mắt âm tình bất định, nhàn nhạt nói:
- Hồn thể cô ấy không sao, chỉ là cơ thể tổn thương quá nặng nên mới hôn mê, nghỉ ngơi vài ngày liền tốt thôi.
Năm đó khi Hoàng Thiên phục sinh hắn, đã dùng máu của Tiểu Lan làm vật dẫn cho Cố Tinh Cực Đạo thạch tâm hóa. Mặc dù sau đó tinh huyết bị Phượng Hoàng Niết Bàn hỏa hủy diệt, nhưng vẫn còn lưu lại mầm mống huyết mạch trong hồn thể.
Sau này mặc dù hắn đã mạnh lên, có thể xóa đi mầm mống đó bất cứ lúc nào, nhưng hắn vẫn lựa chọn giữ lại, cho nên khi tiếp xúc với nàng, hắn vẫn có thể phần nào đó kết nối và cảm nhận trạng thái hồn thể của nàng.
- Ngươi…
Chỉ có điều, hắn cảm nhận được, nhưng người khác thì không. Khương Hồng còn cho rằng hắn vì thích Tiểu Lan mà không muốn cho người khác chiếm tiện nghi, có chút giận, nhưng chưa kịp phát tác đã bị Cố Anh kéo về.
- Nếu thật như vậy thì tốt quá… Làm phiền huynh đệ chăm sóc cho nàng ah. Tên Lâm Anh Vũ kia thật đáng chết, quá không coi ai ra gì.
Bị Hàn Lâm trần trụi cự tuyệt, Nhiếp Kinh Khôi vẫn tỏ ra vô cùng thân sĩ, mỉm cười gật đầu. Sau đó bỗng nhiên chuyển chủ đề lên người Anh Vũ.
- Đúng vậy… tên súc sinh đó. Cậy nhờ ông mình mới dám ngông cuồng như vậy, không phải hắn muốn hẹn chúng ta ở Bắc Lăng đó ư, ba ngày sau ta sẽ cho hắn biết thế nào là đau khổ.
Tại bên cạnh Nhiếp Kinh Khôi, Nhiếp Kinh Hằng cả người đẫm máu đứng trong âm trầm, vừa mới nghe nhắc tới Anh Vũ thì nắm đấm ghì vào nhau, nghiến răng rít nói. Đoạn, hắn như chợt nhớ ra điều gì, bỗng nhiên nhìn về phía Hàn Lâm cười gằn nói:
- Vị huynh đệ này, đi cùng chúng ta chứ? Báo thù cho Tiểu Lan ah…
Một lời khiêu khích khiến cho sắc mặt Hàn Lâm khẽ biến, trở nên phức tạp vạn phần. Trong phút chốc cúi đầu nhìn Tiểu Lan, bàn tay hắn vô hình hơi siết lại, cuối cùng vẫn là mở ra trong tiếng thở dài.
- Lâm…
Sắc mặt nhóm người Kiếm Ma lúc đó đều có chút lạnh lẽo, tựa như có người đang hướng về phía bọn hắn đi tìm cái chết. Cố Anh là khó xử nhất, cũng là người duy nhất lên tiếng. Chỉ là hắn còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Hàn Lâm ngắt lời:
- Ta không sao… Chỉ là mệt mỏi quá…
Đưa bàn tay lạnh ngắt vuốt ve gò má Tiểu Lan, Hàn Lâm vừa nói vừa cười gượng, sau đó bỗng nhiên quay sang giao lại nàng cho Khương Hồng, buồn bã nói:
- Có lẽ ta nên về Cố phủ…
Một lời nói ở trong dự liệu của nhiều người, nhưng càng nhiều hơn số đó là bất ngờ. Khương Hồng ôm lấy Tiểu Lan, có chút không thể tin được nhìn về phía tên thanh niên trước mắt này, gắt hỏi:
- Vì sao?
Đúng vậy, nàng thật sự không thể tin được, hắn lại không dám đến Bắc Lăng mà trở về Cố Phủ. Chẳng lẽ hắn không muốn báo thù cho Tiểu Lan sao?
Hàn Lâm không nói, hắn biết nói thế nào đây, nói Anh Vũ là huynh đệ của hắn, là người mà hiện tại hắn chưa biết phải làm sao để đối đầu? Hay là nói hắn vốn là người Thiên Nguyên, không thể xuống tay với những người đồng hương của chính mình? Hắn chỉ biết cười đắng chát, lắc đầu bỏ đi một cách cô độc.
- Tên hèn…
Khương Hồng siết chặt bàn tay, ôm ghì lấy muội muội mình, trong lòng thay nàng mà khó chịu, lạnh lùng nói ra hai từ xúc phạm. Cước bộ Hàn Lâm vẫn không dừng lại, chỉ có khóe môi giật giật mấy lần, cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc, có lẽ nàng mắng không sai, hắn đúng thật là một kẻ hèn.
Vậy thì để cho kẻ hèn đó trở về đúng nơi thuộc về hắn đi, hắn muốn về nhà.
Bước chân phù phiếm trên không khí, bóng dáng của hắn dần dần rời xa tầm mắt của tất cả mọi người, có chút cô tịch và đơn độc giống hệt như huynh đệ của hắn, để lại phía sau là một nhóm người không đồng cảm xúc.
- Ngươi không hiểu hắn… vĩnh viễn không bao giờ có thể hiểu được hắn.
Kiếm Ma nhìn bóng dáng đơn độc của đội trưởng, trong lòng không hiểu sao cảm thấy khó chịu vô cùng, quay sang hướng về phía Khương Hồng mà nói.
Đoạn, hắn dắt theo Mộng Tâm và Cẩu Thủ lướt qua nhóm người, muốn đuổi theo Hàn Lâm, nhưng không hiểu sao đi được nửa đường, đột nhiên quay lại quay đầu bay về phía Nhiếp Kinh Hằng, bất ngờ vươn tay tới tát cho hắn một cái say sẩm mặt mày, rồi trước sự hung hung muốn đánh nhau của mấy tên trưởng lão Nhiếp Gia, cười lạnh nói:
- Ngươi tốt nhất nên ước ba ngày sau bị Lâm Anh Vũ đánh chết, nếu không, ta sẽ để ngươi biết cái gì là sống không bằng chết.
Chỉ thấy giữa tinh không im ắng, hai người Hắc Minh Long và Cao Vô Cầu đã tách ra hai bề đối nghịch, cả người không có nhiều biến hóa so với trước khi đánh ra hai đòn khủng khiếp. Nhưng ai cũng có thể đoán được đó chỉ là biểu hiện bề ngoài.
Ma đao trong tay còn chìm trong rung động, Hắc Minh Long nhìn Cao Vô Cầu, tiên quang tán loạn không ngừng du động hội tụ trở về, khiến cho khí tức của hắn càng thêm âm trầm và nội liễm.
Đối diện hắn, Cao Vô Cầu cũng không có nhiều biến hóa, nhưng xen lẫn trong tròng mắt kim sắc đã có một phần tiếc nuối.
Vẫn là quá chênh lệch.
Bán Tiên chi cảnh vẫn luôn là một cái gì đó quá khác biệt so với phần còn lại của phàm cảnh, dù cho hắn có vận dụng hết lá bài tẩy cũng không thể nào san phẳng được cái lạch trời kinh thiên đó. Càng như vậy, hắn càng thêm khâm phục Hoàng Thiên, phục từ sự quyết đoán thiêu đốt tinh hoa sinh mệnh đến việc có những lá bài tẩy khủng khiếp mà hắn không thể nào tưởng tượng nổi.
Có lẽ, trên đời này cũng chỉ có Hoàng Thiên mới có đủ sự quyết đoán, đủ điều kiện và khả năng để làm ra sự việc nghịch thiên này, chí ít cho tới bây giờ đối với hiểu biết của hắn là vậy.
Cũng là từ thời điểm đó, Cao Vô Cầu rốt cục phát sinh ra một vài biến hóa, không rõ ràng, nhưng tuyệt đối là có. Đồng thời, một cỗ ham muốn không chịu thua kém dần dần nảy mầm trong hắn, khiến cho sự tự tin càng thêm cường đại, mặc cho vừa rồi bại trận cũng không có ảnh hưởng gì.
Phía trước, Hắc Minh Long cũng nhìn ra được sự biến hóa của Cao Vô Cầu, sắc mặt không có chút vui mừng nào của chiến thắng mà trở nên âm trầm cực độ, bởi vì sự tự tin đó đem lại cho hắn cảm giác vô cùng áp lực. Tựa như nhìn thấy một tương lai sẽ bị người này đánh bại, phải cúi đầu.
Mà với một loại người quen cao cao tại thượng như hắn, làm sao có thể để cho việc này xảy đến?
Chỉ thấy hắn không nói mà làm, ma đao trong tay tích tụ tiên quang đã gần như lên đến cực hạn, không màng hậu quả hướng về phía Cao Vô Cầu diệt sát. Hắn muốn hủy Cao Vô Cầu.
Trước mặt một chiêu tất sát, Cao Vô Cầu chỉ có bình tĩnh đón chờ, cánh tay vuốt ve Đồ Hoàng Diệt Thánh mang theo một phần buồn bã.
- Phanh… anh… anh…
Đúng lúc mà hắn tưởng như sẽ phải chết, một tiếng nổ khủng khiếp bỗng nhiên phá ra từ đao quang đang chém xuống, âm thanh theo vùng vật chất hóa lan đi, nhưng chẳng thể truyền được quá xa trong chân không liền tắt ngúm, chỉ có hình ảnh đáng sợ phản chiếu ra ngoài.
Chỉ thấy một cái hư ảnh mờ ảo không biết bằng cách nào lại xuất hiện trước mặt của hắn, không có bá tuyệt thiên địa, không có khí thế hùng cường, nhưng lại khiến cho sắc mặt lạnh lẽo của Hắc Minh Long tràn đầy kinh hãi, không thể không bẻ lái đao quang, làm nó nổ tung trước khi chém tới mục tiêu.
Hỗn độn tung hoành, sát khí hoành thiên. Năng lượng nổ tung đến cả nửa ngày sau mới tiêu tán nổi, để lộ ra khuôn mặt của hư ảnh, vậy mà lại là Hàn Lâm.
- Đánh đủ chưa?
Tiếng nói tràn đầy trầm thấp truyền qua tâm trí Hắc Minh Long, có phần ngắt quãng, tựa hồ như việc truyền tin vì quá xa mà rối loạn.
Chỉ đơn giản là một câu hỏi, nhưng khiến cho sắc mặt của Hắc Minh Long biến hóa điên cuồng. Từ hoảng sợ, kinh hãi, đến không thể tin, càng nhiều hơn là không cam lòng, nhưng lại không dám làm càn.
Bởi vì hắn cảm nhận được ý chí của Hoàng Thiên ở trên người Hàn Lâm, một loại ý chí kiểm soát nô huyết mà đáng lẽ chỉ có Hoàng Thiên mới có. Hoàng Thiên chết tiệt, vậy mà lại dám trao quyền kiểm soát nô huyết cho huynh đệ của mình, một hành động mà đến bây giờ Hắc Minh Long vẫn có phần không thể nào chấp nhận nổi.
Phải biết, ngày hôm đó Hoàng Thiên vừa mới nô dịch hắn liền bị phản phệ mà bất tỉnh, sau đó bị Thiên Phương mang đi, nào có thời gian để bàn giao lại ý chí kiểm soát nô huyết cho Hàn Lâm? Chẳng lẽ trước đó hắn đã dự liệu được kết quả sẽ xảy ra và chuẩn bị từ trước?
Nếu quả thật là như vậy thì vị chủ nhân này của hắn quá mức đáng sợ rồi.
Không chỉ mình Hắc Minh Long, cho dù Cao Vô Cầu bên này cũng bị biến cố diễn ra làm cho bất khả tư nghị, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lâm thoáng trịnh trọng thêm mấy phần.
- Ta đánh giá thấp hắn, cũng đánh giá thấp cả ngươi rồi.
Đối diện một người đang nắm sinh tử của chính mình, Hắc Minh Long sau khi bất ngờ qua đi lại không có quá nhiều sợ hãi, chỉ hơi lắc đầu cười một tiếng nhìn về phía Hàn Lâm tràn đầy ẩn ý.
Hàn Lâm biết vì sao hắn lại nói vậy, cũng không có phủ nhận mà chỉ nhàn nhạt nhìn qua, hồi sau mới nói:
- Chừng nào ngươi còn tự cho mình là đúng, ngươi sẽ còn sai lầm nhiều nữa. Ta biết ta không có tư cách để dạy bảo ngươi, ta chỉ khuyên ngươi một điều, đã nhận “kiếm” của hắn thì nên biết làm sao để xứng đáng với nó, nếu không, ngươi sẽ chết vì chính thanh “kiếm” mà hắn cho ngươi đấy.
- Trở về đi!
Âm thanh truyền âm có phần đứt quãng, nhưng vẫn đủ rõ ràng và đủ ý. Hàn Lâm sau khi nói xong, cũng không có quan tâm Hắc Minh Long có nghe vào hay không, quay đầu nói với Cao Vô Cầu một lời như là khuyên bảo, rồi mới tiêu tán khỏi tinh không vũ trụ này.
Hai cái siêu cấp cường giả đại chiến với nhau, chỉ vì sự xuất hiện của một người mà phải ngừng lại. Hắc Minh Long nắm chặt ma đao, ánh mắt khép hờ lấp lóe, tựa như đang suy nghĩ lấy điều gì. Hàn Lâm cũng đã nói đến mức đó, hắn tự nhiên không dám giết chết Cao Vô Cầu nữa. Nhưng cứ thế buông tha cho một mối nguy lại khiến cho hắn có cảm giác không cam lòng.
- Muốn giết ta? Không cần gấp, chờ hắn trở về đi, ta và ngươi nhất định sẽ có một trận ra trò.
Nhìn thấy sự không cam lòng của Hắc Minh Long, Cao Vô Cầu chỉ đơn giản cười lạnh mở lời, sau đó quay người bỏ đi, trở về phía hạ giới.
Hắc Minh Long không cam lòng, hắn làm sao lại thoải mái cho được.
Mặc cho hôm nay bại bởi đối phương, thậm chí nếu không có Hàn Lâm ngăn cản, hắn không chết thì cũng phải bị phế đi nửa người. Nhưng hắn không sợ, bởi vì hắn biết tiềm lực của bản thân còn chưa dừng lại ở đó, hắn có con đường rất dài, Hắc Minh Long lại mạnh hơn cũng chỉ đơn giản là tấm đá lót đường trên con đường đó.
Sự thất bại, sự yếu đuối hôm nay, chính là động lực để hắn càng đi nhanh hơn nữa. Sức mạnh hồi báo của Mộng Tâm vần còn ở đó, hắn sẽ và chắc chắn sẽ Quy Nguyên tam bước. Lúc đó, hắn sẽ cho Hắc Minh Long ai mới là người cười cuối cùng, ai mới là nhân vật chính trong thời đại mới này.
Bên dưới hạ giới, Cố Sở vốn còn lo lắng cho Cao Vô Cầu gặp nguy, nhưng khi trông thấy hai người vậy mà không đánh nữa thì hơi sững sờ, vội vàng thu hồi Phong Thiên Lạc Địa kích cùng vòng sáng bảo hộ thành Yết Dương, bay lên hội ngộ cùng Cao Vô Cầu.
Phía sau đó, Hắc Minh Long cũng đã trở về, khuôn mặt vẫn như lúc trước chẳng hề biến hóa, nhưng rõ ràng ánh mắt nhìn về phía Hàn Lâm đã thay đổi rất nhiều, không còn sự lãnh đạm như trước đó.
Cao Văn lúc này hận không thể đem đám ôn thần này đều tống cổ hết ra khỏi thành Yết Dương, nhưng nghĩ tới một màn khủng khiếp mà bọn hắn vừa thể hiện ra, hắn liền chỉ biết ủy khuất quay sang quát nạt thuộc hạ của mình, mau chóng dọn dẹp đống hoang tàn.
Hàn Lâm vẫn như cũ ôm lấy Tiểu Lan đang hôn mê trong lòng, thần sắc có chút gì đó mỏi mệt rã rời. Vừa đến từ thân xác, mà cũng đến từ trong lòng. Không ai có thể hiểu được, tâm trí của hắn bây giờ đang khó chịu đến thế nào.
Bên cạnh hắn, nhóm người Kiếm Ma cũng đã hội tụ lại, ánh mắt nhìn hắn như muốn động viên mấy lời rồi lại thôi. Chỉ có Khương Hồng bên cạnh là không cảm nhận được trạng thái của hắn, chỉ một mực quan tâm Tiểu Lan đang hôn mê.
- Khương Hồng… muội ấy sao rồi?
Phía trước, Nhiếp Kinh Khôi và mấy tên trưởng lão cứu được Nhiếp Kinh Hằng, lúc này cũng đã xuất hiện tại trước mặt Hàn Lâm, trông thấy Tiểu Lan đang trong lòng hắn, nhưng lại cố ý không hỏi hắn mà chỉ hỏi Khương Hồng.
- Ta không biết nữa… nội tạng muội ấy đều vỡ nát, hồn thể cũng bị tổn thương nặng, hôn mê sâu rồi…
Khương Hồng một mực nắm tay muội muội mình, nghe có người hỏi thăm thì khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn không ngừng quét tìm xung quanh, tựa hồ muốn tìm kiếm người trợ giúp.
- Đừng lo lắng, để tam trưởng lão của chúng ta giúp nàng chữa trị đi.
Nhiếp Kinh Khôi tựa như chỉ chờ cơ hội này, vội vàng ra hiệu cho một tên lão giả ở cạnh mình, muốn giúp Tiểu Lan xem xét thương thế.
- Không cần.
Chỉ là tên trưởng lão vừa mới vâng lệnh tiến lên, đã bị tiếng nói lạnh lùng của Hàn Lâm làm cho ngừng bước.
Khương Hồng mặc dù cũng không quá tin tưởng tên trưởng lão Nhiếp Gia có thể giúp muội muội mình, nhưng khi thấy Hàn Lâm vậy mà tỏ thái độ với đối phương thì có chút bất mãn, nhìn qua như muốn có câu trả lời.
Hàn Lâm nhìn nàng, ánh mắt âm tình bất định, nhàn nhạt nói:
- Hồn thể cô ấy không sao, chỉ là cơ thể tổn thương quá nặng nên mới hôn mê, nghỉ ngơi vài ngày liền tốt thôi.
Năm đó khi Hoàng Thiên phục sinh hắn, đã dùng máu của Tiểu Lan làm vật dẫn cho Cố Tinh Cực Đạo thạch tâm hóa. Mặc dù sau đó tinh huyết bị Phượng Hoàng Niết Bàn hỏa hủy diệt, nhưng vẫn còn lưu lại mầm mống huyết mạch trong hồn thể.
Sau này mặc dù hắn đã mạnh lên, có thể xóa đi mầm mống đó bất cứ lúc nào, nhưng hắn vẫn lựa chọn giữ lại, cho nên khi tiếp xúc với nàng, hắn vẫn có thể phần nào đó kết nối và cảm nhận trạng thái hồn thể của nàng.
- Ngươi…
Chỉ có điều, hắn cảm nhận được, nhưng người khác thì không. Khương Hồng còn cho rằng hắn vì thích Tiểu Lan mà không muốn cho người khác chiếm tiện nghi, có chút giận, nhưng chưa kịp phát tác đã bị Cố Anh kéo về.
- Nếu thật như vậy thì tốt quá… Làm phiền huynh đệ chăm sóc cho nàng ah. Tên Lâm Anh Vũ kia thật đáng chết, quá không coi ai ra gì.
Bị Hàn Lâm trần trụi cự tuyệt, Nhiếp Kinh Khôi vẫn tỏ ra vô cùng thân sĩ, mỉm cười gật đầu. Sau đó bỗng nhiên chuyển chủ đề lên người Anh Vũ.
- Đúng vậy… tên súc sinh đó. Cậy nhờ ông mình mới dám ngông cuồng như vậy, không phải hắn muốn hẹn chúng ta ở Bắc Lăng đó ư, ba ngày sau ta sẽ cho hắn biết thế nào là đau khổ.
Tại bên cạnh Nhiếp Kinh Khôi, Nhiếp Kinh Hằng cả người đẫm máu đứng trong âm trầm, vừa mới nghe nhắc tới Anh Vũ thì nắm đấm ghì vào nhau, nghiến răng rít nói. Đoạn, hắn như chợt nhớ ra điều gì, bỗng nhiên nhìn về phía Hàn Lâm cười gằn nói:
- Vị huynh đệ này, đi cùng chúng ta chứ? Báo thù cho Tiểu Lan ah…
Một lời khiêu khích khiến cho sắc mặt Hàn Lâm khẽ biến, trở nên phức tạp vạn phần. Trong phút chốc cúi đầu nhìn Tiểu Lan, bàn tay hắn vô hình hơi siết lại, cuối cùng vẫn là mở ra trong tiếng thở dài.
- Lâm…
Sắc mặt nhóm người Kiếm Ma lúc đó đều có chút lạnh lẽo, tựa như có người đang hướng về phía bọn hắn đi tìm cái chết. Cố Anh là khó xử nhất, cũng là người duy nhất lên tiếng. Chỉ là hắn còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Hàn Lâm ngắt lời:
- Ta không sao… Chỉ là mệt mỏi quá…
Đưa bàn tay lạnh ngắt vuốt ve gò má Tiểu Lan, Hàn Lâm vừa nói vừa cười gượng, sau đó bỗng nhiên quay sang giao lại nàng cho Khương Hồng, buồn bã nói:
- Có lẽ ta nên về Cố phủ…
Một lời nói ở trong dự liệu của nhiều người, nhưng càng nhiều hơn số đó là bất ngờ. Khương Hồng ôm lấy Tiểu Lan, có chút không thể tin được nhìn về phía tên thanh niên trước mắt này, gắt hỏi:
- Vì sao?
Đúng vậy, nàng thật sự không thể tin được, hắn lại không dám đến Bắc Lăng mà trở về Cố Phủ. Chẳng lẽ hắn không muốn báo thù cho Tiểu Lan sao?
Hàn Lâm không nói, hắn biết nói thế nào đây, nói Anh Vũ là huynh đệ của hắn, là người mà hiện tại hắn chưa biết phải làm sao để đối đầu? Hay là nói hắn vốn là người Thiên Nguyên, không thể xuống tay với những người đồng hương của chính mình? Hắn chỉ biết cười đắng chát, lắc đầu bỏ đi một cách cô độc.
- Tên hèn…
Khương Hồng siết chặt bàn tay, ôm ghì lấy muội muội mình, trong lòng thay nàng mà khó chịu, lạnh lùng nói ra hai từ xúc phạm. Cước bộ Hàn Lâm vẫn không dừng lại, chỉ có khóe môi giật giật mấy lần, cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc, có lẽ nàng mắng không sai, hắn đúng thật là một kẻ hèn.
Vậy thì để cho kẻ hèn đó trở về đúng nơi thuộc về hắn đi, hắn muốn về nhà.
Bước chân phù phiếm trên không khí, bóng dáng của hắn dần dần rời xa tầm mắt của tất cả mọi người, có chút cô tịch và đơn độc giống hệt như huynh đệ của hắn, để lại phía sau là một nhóm người không đồng cảm xúc.
- Ngươi không hiểu hắn… vĩnh viễn không bao giờ có thể hiểu được hắn.
Kiếm Ma nhìn bóng dáng đơn độc của đội trưởng, trong lòng không hiểu sao cảm thấy khó chịu vô cùng, quay sang hướng về phía Khương Hồng mà nói.
Đoạn, hắn dắt theo Mộng Tâm và Cẩu Thủ lướt qua nhóm người, muốn đuổi theo Hàn Lâm, nhưng không hiểu sao đi được nửa đường, đột nhiên quay lại quay đầu bay về phía Nhiếp Kinh Hằng, bất ngờ vươn tay tới tát cho hắn một cái say sẩm mặt mày, rồi trước sự hung hung muốn đánh nhau của mấy tên trưởng lão Nhiếp Gia, cười lạnh nói:
- Ngươi tốt nhất nên ước ba ngày sau bị Lâm Anh Vũ đánh chết, nếu không, ta sẽ để ngươi biết cái gì là sống không bằng chết.
/463
|