Mấy tiếng kêu đau đớn vang lên, bọn trẻ bị vụ nổ ảnh hưởng, làm chúng văng ra ngoài lăn long lóc ngã xuống, thậm chí có đứa trực tiếp hôn mê, mặt mũi lấm lem tóc tai bù xù.
Mấy đứ trẻ không bị hôn mê kinh hãi nhìn bầu trời đang rực lửa, sợ hãi gào to:
- Các vị đạo hữu chạy mau...
Thiên Phương không còn chú ý gì nữa, nàng lao nhanh ra suối, hai khóe mắt đã ầng ậng nước. Hoàng Thiên lúc này đã hôn mê và chìm xuống dòng nước, máu trong cơ thể vẫn không ngừng trào ra nhuộm đỏ cả con suối. Thiên Phương ôm hắn vào lòng miệng liên tục gọi tên hắn, nước mắt nàng vẫn cứ thế trào ra, đau lắm, nàng cảm thấy đau lắm.
- Tại sao chứ?… Tại sao ngươi ngốc vậy chứ?… Ta đâu cần ngươi cứu… Tỉnh lại đi, Hoàng Thiên, mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại cho ta!
Từng đạo hồng sắc hỏa diễm vẫn cứ thế liên tiếp giáng xuống, nhưng rất may mắn là mục tiêu không phải là La Hoa thôn mà là Mộc Thanh Lâm. Bầu trời lúc này rực sáng, như có thêm vô số mặt trời chiếu rọi, chói lòa.
Hung quang ngợp trời, hào quang như máu, quang tráo chói lòa khiến con ngươi người ta đau nhức, không dám mở mắt.
Sát khí lan tràn ra bốn phương, không gian cũng bị khí thế khủng bố làm cho vặn vẹo rồi đổ vỡ, xuất hiện hàng chục vết rách đen ngòm trên không.
Một cỗ khí thế đế vương khuếch tán khiến vạn chúng bái triều, mạnh mẽ chống lại khí thế trên bầu trời.
O…o…o…n…g
Một tiếng nổ thanh thúy vang lên, không biết là do thứ gì bùng nổ, thanh âm vang vọng khắp cả không gian, nện thẳng vào trong tim mỗi người…
Đạo pháp, quy tắc lúc này cũng rung động không thôi, như gặp phải một cấm kỵ tồn tại, có thể đe dọa đến chúng.
Dị tượng cũng đánh thức rất nhiều tồn tại đỉnh cấp, ai ai cũng nhíu mày suy nghĩ. Có một số lão gia hỏa không biết thọ nguyên đã bao nhiêu bất chợt ngửa mặt nhìn trời mà thở dài than vãn:
- Sát kiếp a, sát kiếp a
Không lâu sau đó, mọi thứ đều dừng lại, thiên kiếp chấn động cũng lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện. Dị tượng tan biến, bầu trờ lại trở lại trong xanh như vốn có.
Nếu không phải xung quanh còn mấy vị trí bị tàn phá, và phía Mộc Thanh Lâm đang bốc lên khói lửa ngùn ngụt, người ta còn tưởng khi nãy chỉ là ảo cảnh đấy.
OoO
Hoàng Thiên hôn mê suốt ba ngày, trong lúc hôn mê hắn không biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, cũng không biết trong ba ngày qua Thiên Phương không ăn không ngủ, mỗi ngày đem tiên khí của bản thân rót vào trong thân thể để chữa thương cho hắn, nối xương, thu thập dược thảo, nấu thuốc cho hắn.
Hoàng Thiên tỉnh lại, vừa mở mắt ra, đập vào mắt hắn là hình ảnh tiều tụy của Thiên Phương. Nàng ngồi ngay bên thành giường gối đầu lên cánh tay trái hắn mà ngủ một cách ngon lành.
Hoàng Thiên cười khổ, hắn cố gắng cựa mình, muốn kéo chăn xuống đắp cho nàng. Nhưng hắn vừa động, một cảm giác đau đớn kịch liệt từ sau lưng lan truyền đi khắp cơ thể.
Mặc dù rất đau nhưng không muốn làm Thiên Phương thức giấc nên hắn cố gắng chịu đựng. Thế nhưng thân thể vẫn không tự chủ được mà run rẩy, khóe miệng đã trào ra một vệt máu.
Thiên Phương đang ngủ bị động chợt tỉnh giấc, thấy hắn đã tỉnh lại nàng vội vàng kêu lên:
- Hoàng Thiên ngươi tỉnh rồi sao? Cảm giác thế nào? còn đau không? Ngươi làm sao vậy?
Thiên Phương sốt ruột liên tiếp hỏi han, thấy khóe miệng hắn có vết máu liền vội vàng dùng ống tay áo lau đi. Hoàng Thiên không nói gì, chỉ lặng im nhìn nàng khẽ cười.
Thấy ánh mắt kì quặc của hắn đang nhìn mình, Thiên Phương hơi xấu hổ rụt tay về, khuôn mặt lo lắng lúc nãy lại trở về trạng thái băng lãnh thường ngày, nói:
- Cười cái gì?
- Ta… ta…
Hoàng Thiên ấp úng, không biết nói gì.
- Đợi ta một lát, để ta đi lấy thuốc cho ngươi.
Nói đoạn nàng đi nhanh ra ngoài, lát sau nàng trở lại, trên tay bưng một bát thuốc còn nóng khói bay nghi ngút. Nàng đỡ Hoàng Thiên dậy cho hắn uống thuốc.
- A! nóng quá… khụ! khụ!
Hoàng Thiên la lên, đầu lưỡi của hắn bị nước thuốc nóng làm cho đau rát một trận, nước mắt nước mũi giàn giụa, ho sặc sụa.
- A! ta xin lỗi, có sao không?
Thiên Phương giật mình, vuốt vuốt ngực hắn.
- Hu hu, nóng chết ta rồi…
- Ta xin lỗi rồi mà.
OoO
Năm ngày sau, tình trạng của Hoàng Thiên đỡ hơn rất nhiều, hắn đã có thể miễn cưỡng đi lại được. Nhưng có điều bây giờ hắn không thể vận chuyển nguyên lực được nữa, kinh mạch của hắn lần trước đã bị tổn thương trầm trọng.
Lần này coi như là đã hoàn toàn bị chấn nát, hắn cười khổ, cũng chẳng biết tại sao không còn kinh mạch mà vẫn còn có thể sống tới bây giờ. Hiện tại, ngoài cơ thể cường hãn tới mức biến thái ra hắn chẳng khác nào một người bình thường.
Nhìn về hướng Mộc Thanh Lâm, hắn không khỏi nổi lên tò mò. Từ khi tỉnh lại tới giờ, hắn luôn có một cảm giác rất khác lạ, không thể nói rõ được. Dường như xa xa trong Mộc Thanh Lâm này có thứ gì đó đang kêu gọi hắn. Mới đầu hắn còn cười thầm, tự nhủ bản thân nghĩ nhiều, thế nhưng càng ngày cảm giác càng là mãnh liệt khiến trong lòng hắn tràn đầy hiếu kỳ.
Buổi tối ngày hôm sau trời không trăng, chỉ có vài vì sao lấp ló dưới mây mù phát ra những tia sáng yếu ớt, không gian chìm trong bóng tối. Trên con đường mòn dẫn đến Mộc Thanh Lâm, Hoàng Thiên đang chậm rãi bước tới, hướng thẳng về phía khu rừng.
Những ngày này, cảm giác kêu gọi càng mãnh liệt, thậm chí cả lúc ngủ cũng có cảm giác đó khiến hắn như phát điên. Suy nghĩ mấy ngày, hắn quyết định giấu Thiên Phương đi vào Mộc Thanh Lâm điều tra nguyên nhân.
Mỗi bước chân của hắn trầm ổn đều đặn, rất nhanh đã tiến tới rìa của Mộc Thanh Lâm, một cảm giác đại hoang ập vào mặt khiến hắn không tự chủ được mà lui về sau một bước. Không hiểu sao Mộc Thanh Lâm này trong màn đêm lại đem lại cho hắn một cảm giác quái dị mà ma mị đến đáng sợ.
Hắn thở hắt ra hai hơi lấy lại bình tĩnh, nghiến răng nói:
- Dù sao cũng tới rồi, liều thôi…
Dứt lời, hắn thả người lao vào, thân hình của hắn nhanh chóng khuất sau những đại thụ của Mộc Thanh Lâm.
Địa hình của nơi này khá phức tạp, đại thụ khổng lồ che trời chắn lối, lại thêm những nhánh dây leo vắt ngang vắt dọc khiến việc di chuyển rất khó khăn.
Nhưng Hoàng Thiên dù sao cùng là tu sỹ Ngưng nguyên, dẫu có bị thương thì vẫn hơn xa người bình thường nên tốc độ vẫn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã vào sâu trong Mộc Thanh Lâm.
Càng vào sâu thì bóng tối càng trở nên u ám, đến mức lòng hắn cũng trầm xuống, một cảm giác nặng nề nghẹt thở khiến cước bộc của hắn không khỏi chậm lại.
Một luồng hàn phong đột nhiên rít qua, khiến cả khu rừng vang lên tiếng xào xạc, Hoàng Thiên cau mày, dường như phát hiện có điều gì đó không ổn.Trái tim hắn đập ngày càng nhanh, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn. Hắn có cảm giác đằng sau bóng tối, giữa những gốc đại thụ cao lớn phảng phất như có ánh mắt quỷ dị đang chăm chú nhìn hắn.
Hoàng Thiên trong lòng thầm hô không ổn, vội vàng xoay người định lui về. Nhưng ngay lúc đó, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện hai đốm sáng chậm dãi lưu động, tiến lại gần hắn.
Hắn trong lòng nhanh chóng suy nghĩ tìm cách thoát khốn, vốn đang bị thương như thế, dù gặp yêu thú cấp 1 hắn cũng khó mà chống lại. Hai đốm sáng ngày càng gần, hiển lộ ra một bóng đen cao lớn, mà hai đốm sáng chính là hai con mắt của bóng đen đó. Hoàng Thiên trống ngực đập thình thịch, hắn cảm thấy một luồng khí lạnh run người chạy suốt sống lưng.
Với thị lực của một tu sỹ Ngưng nguyên, hắn mơ hồ cảm nhận được bóng đen vừa đi ra là một con yêu thú hình dạng như dã cẩu, áng chừng cao gấp rưỡi người thường, thân hình to lớn vạm vỡ. Với kích thước như thế, chí ít cũng phải là yêu thú cấp bốn.
- Tiên sư con bà nó, sao ta lại xui xẻo như thế.
Hoàng Thiên nhịn không được mà chửi lên, yêu thú cấp bốn có thực lực ngang với Nguyên Đan hậu kỳ tu sỹ, hắn dù lúc toàn thịnh gặp yêu thú cấp bốn còn phải bỏ chạy, huống hồ là bây giờ.
- Gràorr….
Con yêu thú nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, há cái miệng đỏ lòng như máu mà rống lên. Cả cơ thể nó trùng xuống, đuôi không ngừng đập mạnh xuống nền đất, tùy thời có thể phóng tới.
Hoàng Thiên cả đầu ông ông một hồi, hai tai như ù đi, bất giác lui mạnh về phía sau, quay người chạy trốn.
Trông thấy Hoàng Thiên bỏ chạy, yêu thú khóe miệng khẽ nhếch lên, bật mạnh một cái vọt về phía trước. Chỉ có điều khi nó lăng không, Hoàng Thiên bỗng nhiên quay người vứt ra bốn năm tờ giấy, phù văn chi chít, miệng hô lớn:
- Bạo.
Nhất thời năm tờ phù bùng cháy, tỏa ra một luồng lực lượng khổng lồ, hỏa diễm ngũ sắc bừng bừng tỏa ra rọi sáng một góc rừng.
Từng tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, luồng lực lượng mạnh mẽ lan tới khiến thân hình của con yêu thú bay ra ngoài, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất tơi khi va vào một gốc đại thụ rồi mới dừng lại.
Hoàng Thiên không hề dừng lại mà tiếp tục chạy trốn, hắn biết năm chiếc Phong Nguyên phù chỉ có thể nhất thời cản chân con yêu thú thôi, mơ tưởng đến đả thương nó. Nếu không nhân cơ hội này chạy trốn thì hắn chết chắc. Đường về đã bị chặn bởi yêu thú, hắn không còn cách nào khác phải hướng tới sâu trong rừng mà tới.
Khoảng một khắc sau, một tiếng rống giận từ đằng sau vang lên rung động cả một góc rừng, con yêu thú hai mắt lộ ra hung quang, phóng đi như bay đuổi theo Hoàng Thiên. Mặc dù thân hình to lớn, địa hình trong rừng lại phức tạp, nhưng tốc độ của nó vẫn rất nhanh, chẳng mấy chốc mà đuổi kịp tới.
Hoàng Thiên cảm nhận sau lưng có hàn phong quét qua, vội vàng ngả người. Trong tay xuất hiện linh kiếm, chắn ngang một chảo, ngay sau đó lợi dụng lực lượng mà bật mạnh lên, đạp vào thân cây rồi phóng tới, kéo dãn khoảng cách với yêu thú.
Hai ba lần liên tiếp như thế, Hoàng Thiên trong lòng tràn ngập khó hiểu, dường như yêu thú không phải muốn tấn công hắn mà là muốn bức hắn chạy hướng sâu vào trong rừng.
Cuộc truy đuổi kỳ lạ diễn ra hơn một tiếng đồng hồ, Hoàng Thiên rốt cục vọt ra ngoài khu rừng, tiến nhập vào một khu đất rộng lớn. Một hương thơm dịu nhẹ trong thoáng chốc ập vào mặt, khiến trong lòng hắn không khỏi có cảm giác kỳ quái. Phía sau, yêu thú rất nhanh đã đuổi tới, nhìn hắn giận giữ mà rống lên một tiếng. Thế nhưng cũng không có tấn công hắn.
- Tiểu bạch lang, được rồi…
Một thanh âm khàn khàn vang lên khiến Hoàng Thiên ngẩn người, đưa ánh mắt nhìn về phía xa trong bóng tối.
Hắn liền nhìn thấy một ông lão mặc áo xám đang chầm chậm bước tới. Khí thế của ông ta vô cùng trầm ổn, chỉ là tùy bước đi nhẹ nhàng nhưng lại tỏa ra một phong vận khó mà diễn tả bằng lời, cặp mắt bắn ra tinh quang lấp loáng có thần.
Yêu thú trông thấy lão giả thì quẫy đuôi, liếc Hoàng Thiên một cái rồi vọt về phía lão giả, quấn quýt như thú non vậy. Hoàng Thiên trong lòng không ngừng suy nghĩ, mơ hồ hiểu ra được vấn đề, hắn mỉm cười xấu xa nhìn ông lão mà hỏi:
- E hèm! Tiền bối, đây là thú nuôi của người hả?
Lão giả xoa xoa đầu tiểu bạch lang, khẽ cười nói:
- Phải, nó tên là Tiểu bạch lang…
Hoàng Thiên vẻ mặt biểu lộ bất mãn, trách móc:
- Ta nói… sao người không nhốt nó lại, để nó chạy lung tung suýt nữa cắn chết ta nha.
Lão giả quét mắt nhìn Hoàng Thiên, vẻ mặt vẫn cực kỳ thản nhiên, nói:
- Xú tiểu tử, mi đã đoán ra được rồi còn cố ý hỏi.
Hoàng Thiên vẻ mặt hậm hực, miệng lẩm bẩm với thanh âm chỉ mình hắn nghe được:
- Hừ… nó lùa ta chạy mệt gần chết, cũng phải bồi thường chút đỉnh chứ.
Lời hắn tuy nhỏ, nhưng lão giả tu vi cũng không tầm thường, tất nhiên là nghe thấy. Thế nhưng vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên đầy suy tư:
- Mi có biết vì sao ta gọi mi tới đây?
Hoàng Thiên nào biết được, chỉ có điều khi bị ánh mắt của lão quét qua, hắn không tự chủ được mà rùng mình, ánh mắt đó như nhìn xuyên qua cơ thể hắn, thấy được tất cả bí mật trong thức hải.
Long đan vốn đang ổn định bỗng nhiên rung rẩy không ngừng, khiến cho cả Nguyên hồ dậy sóng, Hoàng Thiên kinh sợ không thôi, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc:
- Vãn bối không biết, mong tiền bối chỉ giáo.
Lão giả mí mắt khẽ giật, bởi khi lão cố gắng nhìn vào sâu trong nội thể Hoàng Thiên, liền bị một luồng lực lượng thần bí ngăn lại khiến lão không thể nhìn ra được gì. Nội tâm lão không khỏi cảm thán, tiểu tử này mới có tý tuổi mà lại có nhiều bí mật như thế.
- Có phải trên người mi có một viên Thần Châu?
Hoàng Thiên vừa nghe thì giật mình kinh hãi, không tự chủ được mà lui về một bước. Thần Châu, có khi nào lão nói tới Long Đan trong nội thể của hắn. Chuyện hắn đoạt được Long Đan chưa bao giờ nói cho người thứ hai biết, làm sao lão lại biết được chuyện này. Nhìn vẻ mặt của Hoàng Thiên, lão cười cười, lại nói:
- Không cần phải sợ, ta sẽ không làm gì hại mi đâu.
Hoàng Thiên cố gắng trấn tĩnh, dùng ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ nhìn lão. Tuy hắn không nhìn ra được tu vi của lão giả này nông sâu như thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không thấp. Hơn nữa đối phương lại biết được bí mật của hắn, còn cố ý dụ hắn tới đây, không biết là có ý gì.
Lão giả vuốt vuốt chòm râu, nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt tán thưởng:
- Tiểu tử mi vận khí không tệ, đoạt được Thần Châu, lại còn được Vô Phong giúp cải tạo kinh mạch, quả nhiên đại vận khí a.
Hoàng Thiên như ngây ngốc tại chỗ, làm sao lão lại biết được những chuyện đó, Thần Châu, Vô phong rốt cục có liên quan gì tới lão.
- Chuyện mi không biết còn nhiều lắm, Nguyên Giới, Thượng Cổ, đại cấm địa Vạn Thú Sơn Lâm, Cửu U Chi Địa…
Ngưng một lát, lão lại nói:
- Được Thần Châu nhận chủ, cũng coi như cùng ta có duyên. Theo ta đi!
Lão giả lắc đầu cười nhẹ, quay người bước đi để Hoàng Thiên ngây ngốc tại chỗ.
- Thái Cổ Hồng Hoang, cửu giới cùng sinh, Nhân Tiên Thần Phật Ma Quỷ Yêu Minh, thân là Đạo Quỷ chi nhân, tha phương nơi đây… cam lòng sao… cam lòng sao…
Mấy đứ trẻ không bị hôn mê kinh hãi nhìn bầu trời đang rực lửa, sợ hãi gào to:
- Các vị đạo hữu chạy mau...
Thiên Phương không còn chú ý gì nữa, nàng lao nhanh ra suối, hai khóe mắt đã ầng ậng nước. Hoàng Thiên lúc này đã hôn mê và chìm xuống dòng nước, máu trong cơ thể vẫn không ngừng trào ra nhuộm đỏ cả con suối. Thiên Phương ôm hắn vào lòng miệng liên tục gọi tên hắn, nước mắt nàng vẫn cứ thế trào ra, đau lắm, nàng cảm thấy đau lắm.
- Tại sao chứ?… Tại sao ngươi ngốc vậy chứ?… Ta đâu cần ngươi cứu… Tỉnh lại đi, Hoàng Thiên, mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại cho ta!
Từng đạo hồng sắc hỏa diễm vẫn cứ thế liên tiếp giáng xuống, nhưng rất may mắn là mục tiêu không phải là La Hoa thôn mà là Mộc Thanh Lâm. Bầu trời lúc này rực sáng, như có thêm vô số mặt trời chiếu rọi, chói lòa.
Hung quang ngợp trời, hào quang như máu, quang tráo chói lòa khiến con ngươi người ta đau nhức, không dám mở mắt.
Sát khí lan tràn ra bốn phương, không gian cũng bị khí thế khủng bố làm cho vặn vẹo rồi đổ vỡ, xuất hiện hàng chục vết rách đen ngòm trên không.
Một cỗ khí thế đế vương khuếch tán khiến vạn chúng bái triều, mạnh mẽ chống lại khí thế trên bầu trời.
O…o…o…n…g
Một tiếng nổ thanh thúy vang lên, không biết là do thứ gì bùng nổ, thanh âm vang vọng khắp cả không gian, nện thẳng vào trong tim mỗi người…
Đạo pháp, quy tắc lúc này cũng rung động không thôi, như gặp phải một cấm kỵ tồn tại, có thể đe dọa đến chúng.
Dị tượng cũng đánh thức rất nhiều tồn tại đỉnh cấp, ai ai cũng nhíu mày suy nghĩ. Có một số lão gia hỏa không biết thọ nguyên đã bao nhiêu bất chợt ngửa mặt nhìn trời mà thở dài than vãn:
- Sát kiếp a, sát kiếp a
Không lâu sau đó, mọi thứ đều dừng lại, thiên kiếp chấn động cũng lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện. Dị tượng tan biến, bầu trờ lại trở lại trong xanh như vốn có.
Nếu không phải xung quanh còn mấy vị trí bị tàn phá, và phía Mộc Thanh Lâm đang bốc lên khói lửa ngùn ngụt, người ta còn tưởng khi nãy chỉ là ảo cảnh đấy.
OoO
Hoàng Thiên hôn mê suốt ba ngày, trong lúc hôn mê hắn không biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, cũng không biết trong ba ngày qua Thiên Phương không ăn không ngủ, mỗi ngày đem tiên khí của bản thân rót vào trong thân thể để chữa thương cho hắn, nối xương, thu thập dược thảo, nấu thuốc cho hắn.
Hoàng Thiên tỉnh lại, vừa mở mắt ra, đập vào mắt hắn là hình ảnh tiều tụy của Thiên Phương. Nàng ngồi ngay bên thành giường gối đầu lên cánh tay trái hắn mà ngủ một cách ngon lành.
Hoàng Thiên cười khổ, hắn cố gắng cựa mình, muốn kéo chăn xuống đắp cho nàng. Nhưng hắn vừa động, một cảm giác đau đớn kịch liệt từ sau lưng lan truyền đi khắp cơ thể.
Mặc dù rất đau nhưng không muốn làm Thiên Phương thức giấc nên hắn cố gắng chịu đựng. Thế nhưng thân thể vẫn không tự chủ được mà run rẩy, khóe miệng đã trào ra một vệt máu.
Thiên Phương đang ngủ bị động chợt tỉnh giấc, thấy hắn đã tỉnh lại nàng vội vàng kêu lên:
- Hoàng Thiên ngươi tỉnh rồi sao? Cảm giác thế nào? còn đau không? Ngươi làm sao vậy?
Thiên Phương sốt ruột liên tiếp hỏi han, thấy khóe miệng hắn có vết máu liền vội vàng dùng ống tay áo lau đi. Hoàng Thiên không nói gì, chỉ lặng im nhìn nàng khẽ cười.
Thấy ánh mắt kì quặc của hắn đang nhìn mình, Thiên Phương hơi xấu hổ rụt tay về, khuôn mặt lo lắng lúc nãy lại trở về trạng thái băng lãnh thường ngày, nói:
- Cười cái gì?
- Ta… ta…
Hoàng Thiên ấp úng, không biết nói gì.
- Đợi ta một lát, để ta đi lấy thuốc cho ngươi.
Nói đoạn nàng đi nhanh ra ngoài, lát sau nàng trở lại, trên tay bưng một bát thuốc còn nóng khói bay nghi ngút. Nàng đỡ Hoàng Thiên dậy cho hắn uống thuốc.
- A! nóng quá… khụ! khụ!
Hoàng Thiên la lên, đầu lưỡi của hắn bị nước thuốc nóng làm cho đau rát một trận, nước mắt nước mũi giàn giụa, ho sặc sụa.
- A! ta xin lỗi, có sao không?
Thiên Phương giật mình, vuốt vuốt ngực hắn.
- Hu hu, nóng chết ta rồi…
- Ta xin lỗi rồi mà.
OoO
Năm ngày sau, tình trạng của Hoàng Thiên đỡ hơn rất nhiều, hắn đã có thể miễn cưỡng đi lại được. Nhưng có điều bây giờ hắn không thể vận chuyển nguyên lực được nữa, kinh mạch của hắn lần trước đã bị tổn thương trầm trọng.
Lần này coi như là đã hoàn toàn bị chấn nát, hắn cười khổ, cũng chẳng biết tại sao không còn kinh mạch mà vẫn còn có thể sống tới bây giờ. Hiện tại, ngoài cơ thể cường hãn tới mức biến thái ra hắn chẳng khác nào một người bình thường.
Nhìn về hướng Mộc Thanh Lâm, hắn không khỏi nổi lên tò mò. Từ khi tỉnh lại tới giờ, hắn luôn có một cảm giác rất khác lạ, không thể nói rõ được. Dường như xa xa trong Mộc Thanh Lâm này có thứ gì đó đang kêu gọi hắn. Mới đầu hắn còn cười thầm, tự nhủ bản thân nghĩ nhiều, thế nhưng càng ngày cảm giác càng là mãnh liệt khiến trong lòng hắn tràn đầy hiếu kỳ.
Buổi tối ngày hôm sau trời không trăng, chỉ có vài vì sao lấp ló dưới mây mù phát ra những tia sáng yếu ớt, không gian chìm trong bóng tối. Trên con đường mòn dẫn đến Mộc Thanh Lâm, Hoàng Thiên đang chậm rãi bước tới, hướng thẳng về phía khu rừng.
Những ngày này, cảm giác kêu gọi càng mãnh liệt, thậm chí cả lúc ngủ cũng có cảm giác đó khiến hắn như phát điên. Suy nghĩ mấy ngày, hắn quyết định giấu Thiên Phương đi vào Mộc Thanh Lâm điều tra nguyên nhân.
Mỗi bước chân của hắn trầm ổn đều đặn, rất nhanh đã tiến tới rìa của Mộc Thanh Lâm, một cảm giác đại hoang ập vào mặt khiến hắn không tự chủ được mà lui về sau một bước. Không hiểu sao Mộc Thanh Lâm này trong màn đêm lại đem lại cho hắn một cảm giác quái dị mà ma mị đến đáng sợ.
Hắn thở hắt ra hai hơi lấy lại bình tĩnh, nghiến răng nói:
- Dù sao cũng tới rồi, liều thôi…
Dứt lời, hắn thả người lao vào, thân hình của hắn nhanh chóng khuất sau những đại thụ của Mộc Thanh Lâm.
Địa hình của nơi này khá phức tạp, đại thụ khổng lồ che trời chắn lối, lại thêm những nhánh dây leo vắt ngang vắt dọc khiến việc di chuyển rất khó khăn.
Nhưng Hoàng Thiên dù sao cùng là tu sỹ Ngưng nguyên, dẫu có bị thương thì vẫn hơn xa người bình thường nên tốc độ vẫn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã vào sâu trong Mộc Thanh Lâm.
Càng vào sâu thì bóng tối càng trở nên u ám, đến mức lòng hắn cũng trầm xuống, một cảm giác nặng nề nghẹt thở khiến cước bộc của hắn không khỏi chậm lại.
Một luồng hàn phong đột nhiên rít qua, khiến cả khu rừng vang lên tiếng xào xạc, Hoàng Thiên cau mày, dường như phát hiện có điều gì đó không ổn.Trái tim hắn đập ngày càng nhanh, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn. Hắn có cảm giác đằng sau bóng tối, giữa những gốc đại thụ cao lớn phảng phất như có ánh mắt quỷ dị đang chăm chú nhìn hắn.
Hoàng Thiên trong lòng thầm hô không ổn, vội vàng xoay người định lui về. Nhưng ngay lúc đó, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện hai đốm sáng chậm dãi lưu động, tiến lại gần hắn.
Hắn trong lòng nhanh chóng suy nghĩ tìm cách thoát khốn, vốn đang bị thương như thế, dù gặp yêu thú cấp 1 hắn cũng khó mà chống lại. Hai đốm sáng ngày càng gần, hiển lộ ra một bóng đen cao lớn, mà hai đốm sáng chính là hai con mắt của bóng đen đó. Hoàng Thiên trống ngực đập thình thịch, hắn cảm thấy một luồng khí lạnh run người chạy suốt sống lưng.
Với thị lực của một tu sỹ Ngưng nguyên, hắn mơ hồ cảm nhận được bóng đen vừa đi ra là một con yêu thú hình dạng như dã cẩu, áng chừng cao gấp rưỡi người thường, thân hình to lớn vạm vỡ. Với kích thước như thế, chí ít cũng phải là yêu thú cấp bốn.
- Tiên sư con bà nó, sao ta lại xui xẻo như thế.
Hoàng Thiên nhịn không được mà chửi lên, yêu thú cấp bốn có thực lực ngang với Nguyên Đan hậu kỳ tu sỹ, hắn dù lúc toàn thịnh gặp yêu thú cấp bốn còn phải bỏ chạy, huống hồ là bây giờ.
- Gràorr….
Con yêu thú nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, há cái miệng đỏ lòng như máu mà rống lên. Cả cơ thể nó trùng xuống, đuôi không ngừng đập mạnh xuống nền đất, tùy thời có thể phóng tới.
Hoàng Thiên cả đầu ông ông một hồi, hai tai như ù đi, bất giác lui mạnh về phía sau, quay người chạy trốn.
Trông thấy Hoàng Thiên bỏ chạy, yêu thú khóe miệng khẽ nhếch lên, bật mạnh một cái vọt về phía trước. Chỉ có điều khi nó lăng không, Hoàng Thiên bỗng nhiên quay người vứt ra bốn năm tờ giấy, phù văn chi chít, miệng hô lớn:
- Bạo.
Nhất thời năm tờ phù bùng cháy, tỏa ra một luồng lực lượng khổng lồ, hỏa diễm ngũ sắc bừng bừng tỏa ra rọi sáng một góc rừng.
Từng tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, luồng lực lượng mạnh mẽ lan tới khiến thân hình của con yêu thú bay ra ngoài, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất tơi khi va vào một gốc đại thụ rồi mới dừng lại.
Hoàng Thiên không hề dừng lại mà tiếp tục chạy trốn, hắn biết năm chiếc Phong Nguyên phù chỉ có thể nhất thời cản chân con yêu thú thôi, mơ tưởng đến đả thương nó. Nếu không nhân cơ hội này chạy trốn thì hắn chết chắc. Đường về đã bị chặn bởi yêu thú, hắn không còn cách nào khác phải hướng tới sâu trong rừng mà tới.
Khoảng một khắc sau, một tiếng rống giận từ đằng sau vang lên rung động cả một góc rừng, con yêu thú hai mắt lộ ra hung quang, phóng đi như bay đuổi theo Hoàng Thiên. Mặc dù thân hình to lớn, địa hình trong rừng lại phức tạp, nhưng tốc độ của nó vẫn rất nhanh, chẳng mấy chốc mà đuổi kịp tới.
Hoàng Thiên cảm nhận sau lưng có hàn phong quét qua, vội vàng ngả người. Trong tay xuất hiện linh kiếm, chắn ngang một chảo, ngay sau đó lợi dụng lực lượng mà bật mạnh lên, đạp vào thân cây rồi phóng tới, kéo dãn khoảng cách với yêu thú.
Hai ba lần liên tiếp như thế, Hoàng Thiên trong lòng tràn ngập khó hiểu, dường như yêu thú không phải muốn tấn công hắn mà là muốn bức hắn chạy hướng sâu vào trong rừng.
Cuộc truy đuổi kỳ lạ diễn ra hơn một tiếng đồng hồ, Hoàng Thiên rốt cục vọt ra ngoài khu rừng, tiến nhập vào một khu đất rộng lớn. Một hương thơm dịu nhẹ trong thoáng chốc ập vào mặt, khiến trong lòng hắn không khỏi có cảm giác kỳ quái. Phía sau, yêu thú rất nhanh đã đuổi tới, nhìn hắn giận giữ mà rống lên một tiếng. Thế nhưng cũng không có tấn công hắn.
- Tiểu bạch lang, được rồi…
Một thanh âm khàn khàn vang lên khiến Hoàng Thiên ngẩn người, đưa ánh mắt nhìn về phía xa trong bóng tối.
Hắn liền nhìn thấy một ông lão mặc áo xám đang chầm chậm bước tới. Khí thế của ông ta vô cùng trầm ổn, chỉ là tùy bước đi nhẹ nhàng nhưng lại tỏa ra một phong vận khó mà diễn tả bằng lời, cặp mắt bắn ra tinh quang lấp loáng có thần.
Yêu thú trông thấy lão giả thì quẫy đuôi, liếc Hoàng Thiên một cái rồi vọt về phía lão giả, quấn quýt như thú non vậy. Hoàng Thiên trong lòng không ngừng suy nghĩ, mơ hồ hiểu ra được vấn đề, hắn mỉm cười xấu xa nhìn ông lão mà hỏi:
- E hèm! Tiền bối, đây là thú nuôi của người hả?
Lão giả xoa xoa đầu tiểu bạch lang, khẽ cười nói:
- Phải, nó tên là Tiểu bạch lang…
Hoàng Thiên vẻ mặt biểu lộ bất mãn, trách móc:
- Ta nói… sao người không nhốt nó lại, để nó chạy lung tung suýt nữa cắn chết ta nha.
Lão giả quét mắt nhìn Hoàng Thiên, vẻ mặt vẫn cực kỳ thản nhiên, nói:
- Xú tiểu tử, mi đã đoán ra được rồi còn cố ý hỏi.
Hoàng Thiên vẻ mặt hậm hực, miệng lẩm bẩm với thanh âm chỉ mình hắn nghe được:
- Hừ… nó lùa ta chạy mệt gần chết, cũng phải bồi thường chút đỉnh chứ.
Lời hắn tuy nhỏ, nhưng lão giả tu vi cũng không tầm thường, tất nhiên là nghe thấy. Thế nhưng vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên đầy suy tư:
- Mi có biết vì sao ta gọi mi tới đây?
Hoàng Thiên nào biết được, chỉ có điều khi bị ánh mắt của lão quét qua, hắn không tự chủ được mà rùng mình, ánh mắt đó như nhìn xuyên qua cơ thể hắn, thấy được tất cả bí mật trong thức hải.
Long đan vốn đang ổn định bỗng nhiên rung rẩy không ngừng, khiến cho cả Nguyên hồ dậy sóng, Hoàng Thiên kinh sợ không thôi, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc:
- Vãn bối không biết, mong tiền bối chỉ giáo.
Lão giả mí mắt khẽ giật, bởi khi lão cố gắng nhìn vào sâu trong nội thể Hoàng Thiên, liền bị một luồng lực lượng thần bí ngăn lại khiến lão không thể nhìn ra được gì. Nội tâm lão không khỏi cảm thán, tiểu tử này mới có tý tuổi mà lại có nhiều bí mật như thế.
- Có phải trên người mi có một viên Thần Châu?
Hoàng Thiên vừa nghe thì giật mình kinh hãi, không tự chủ được mà lui về một bước. Thần Châu, có khi nào lão nói tới Long Đan trong nội thể của hắn. Chuyện hắn đoạt được Long Đan chưa bao giờ nói cho người thứ hai biết, làm sao lão lại biết được chuyện này. Nhìn vẻ mặt của Hoàng Thiên, lão cười cười, lại nói:
- Không cần phải sợ, ta sẽ không làm gì hại mi đâu.
Hoàng Thiên cố gắng trấn tĩnh, dùng ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ nhìn lão. Tuy hắn không nhìn ra được tu vi của lão giả này nông sâu như thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không thấp. Hơn nữa đối phương lại biết được bí mật của hắn, còn cố ý dụ hắn tới đây, không biết là có ý gì.
Lão giả vuốt vuốt chòm râu, nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt tán thưởng:
- Tiểu tử mi vận khí không tệ, đoạt được Thần Châu, lại còn được Vô Phong giúp cải tạo kinh mạch, quả nhiên đại vận khí a.
Hoàng Thiên như ngây ngốc tại chỗ, làm sao lão lại biết được những chuyện đó, Thần Châu, Vô phong rốt cục có liên quan gì tới lão.
- Chuyện mi không biết còn nhiều lắm, Nguyên Giới, Thượng Cổ, đại cấm địa Vạn Thú Sơn Lâm, Cửu U Chi Địa…
Ngưng một lát, lão lại nói:
- Được Thần Châu nhận chủ, cũng coi như cùng ta có duyên. Theo ta đi!
Lão giả lắc đầu cười nhẹ, quay người bước đi để Hoàng Thiên ngây ngốc tại chỗ.
- Thái Cổ Hồng Hoang, cửu giới cùng sinh, Nhân Tiên Thần Phật Ma Quỷ Yêu Minh, thân là Đạo Quỷ chi nhân, tha phương nơi đây… cam lòng sao… cam lòng sao…
/463
|