Ma Thiên Ký

Q.5 - Chương 880 - Tả Công Quyền

/1550


Một tháng sau, bên trong một dãy núi chạy dài bị che phủ bởi sương mù màu xám ở Tây Bắc của Trung Thiên đại lục, có một tòa kiến trúc bị bao trùm bởi âm khí đen kịt, diện tích khoảng vài chục mẫu. Trong đó có tháp cao, lầu các, cung điện. Toàn bộ toà kiến trúc này được bao phủ bởi một màn pháp lực kết giới nhàn nhạt, từng đoàn âm khí màu đen nhẹ nhàng phiêu lãng trôi bên trên không trung, đem nơi đây ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Ở bên trong kết giới, thỉnh thoảng xuất hiện một đám người mặc trang phục màu xám bay qua bay lại, thoạt trông có chút náo nhiệt.

Tại một tòa tháp màu đen cao hơn mười tầng, có một cưu diện lão giả mặc cẩm bào màu tím đang khoanh chân ngồi ngay ngắn trong một gian mật thất ở đỉnh cao nhất của tòa tháp này. Khuôn mặt người này thon gầy như quỷ, hai hốc mắt lõm thật sâu vào, thân hình gầy còm nhìn như một bộ xương.

Cưu diện lão giả này đang tĩnh tọa tu luyện, hai tay nắm lấy một khối tinh thạch màu đen giữ ở giữa ngực, từ trong khối tinh thạch thỉnh thoảng tỏa ra tro khí nhàn nhạt, bị lão giả này hút vào trong miệng.

Bỗng nhiên hư không trong mật thất chấn động một hồi, phía trước mặt lão giả cách khoảng hai ba bước xuất hiện một bóng người.

“Ngươi là Ô lão đầu của Hàn Nha phái?” Người này bên ngoài thân hình bị bao phủ bởi một tầng hắc khí nhàn nhạt, khiến cho hắn không thể thấy rõ khuôn mặt, bất quá nghe âm thanh dường như là giọng của một thanh niên nam tử.

Lão giả mặt ưng tỏ ra kinh sợ, đang định hành động, bỗng một tiếng sắc nhọn vang lên, một đồ vật bén nhọn và lạnh buốt đã nhanh chóng dí vào trên trán của lão, một cảm giác đau đớn truyền tới. Thân thể cưu diện lão giả lập tức trở nên cứng đờ, không chút nghi ngờ gì, nếu bản thân hắn có chút cử động nào, đầu lâu của hắn sẽ lập tức bị đâm thủng.

Hắn đã phong bế hoàn toàn gian mật thất này, hơn nữa cả tòa tháp này còn bố trí rất nhiều trận pháp cấm chế, mà người này lại có thể lặng yên không một tiếng động lẻn vào đây được, điều này đã có thể nói rõ vấn đề.

“Chẳng lẽ là Chân Đan cảnh tu sĩ?”

Cưu diện lão giả không dám thả ra thần thức thăm dò tu vi của bóng người màu đen này, trong đầu hắn hiện lên một số suy đoán bất định, miệng đành phải thành thật trả lời:

“Đúng vậy, vãn bối đúng là Ô Thân, xin hỏi tiền bối có gì phân phố?”

“Ta hỏi ngươi, năm năm trước, tại Đồng Dương sơn mạch ở Đông Nam Đại Lục, có phải ngươi đã từng tiếp xúc qua với một tu sĩ trung niên áo trắng, trên mặt đầy sẹo phải không?” Bóng người màu đen thản niên nói, tuy ngữ khí bằng phẳng, nhưng lại mơ hồ lộ ra một cỗ sát khí.

Cưu diện lão giả trong nội tâm trở nên phát lạnh, hắn lục lọi trí nhớ trong đầu, rốt cục nhớ lại chuyến đi xa mấy năm trước, vội vàng nói:

“Vâng, tiền bối nói không sai. Khi đó vãn bối mới tiến cấp Hóa Tinh hậu kỳ, bởi vì tìm kiếm một vị thuốc nên mới đi Đồng Dương sơn mạch. Vãn bối đã gia nhập một đoàn săn, bên trong đoàn săn này đúng là có một người như thế.”

“Rất tốt, ngươi biết được bao nhiêu về người này?” Thanh âm của bóng người màu đen nâng lên vài phần.

“Người nọ tự xưng họ Phạm, là một gã tán tu có tu vi Chân Đan cảnh, là một trong những thủ lĩnh của đoàn săn thú, công pháp hay linh khí của hắn đều hết sức lợi hại. Bất quá tính cách của hắn rất quái gỡ, rất ít khi trao đổi với người khác. Vãn bối sau khi gia nhập đoàn săn đó hơn nửa năm, bởi vì đã tìm được vị thuốc cần thiết, liền mượn cớ ly khai đoàn săn. Sau đó cũng không lưu lại ở Đồng Dương sơn mạch nữa. Cho nên vãn bối đối với người kia cũng không hiểu rõ gì hơn cả.”

Cưu diện lão giả không biết bóng người màu đen muốn tìm hiểu điều gì, bất quá hiện tại hắn cũng chỉ biết toàn lực phối hợp mới mong giữ được mạng sống. Cho nên hắn dốc hết ruột gan, cố gắng hồi tưởng lại cái đoạn trí nhớ kia mà hắn cho là hết sức bình thường.

“Trừ lần đó ra, cũng không có gì khác sao? Suy nghĩ thật kỹ, đừng bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.” Bóng người màu đen dùng khẩu khí chân thật nói.

“Đúng rồi, tiền bối, ta nhớ ra rồi … người nọ hẳn là một Luyện Đan Sư, hơn nữa thủ pháp luyện đan của hắn cũng có chút cao minh.” Cưu diện lão giả chợt nhớ ra một chuyện, vội cao giọng nói.

“Nói tiếp.” Bóng người màu đen nói.

“Có một lần đoàn săn thú kia truy kích một con Độc Viên Kim Tinh, đuổi tới miệng một sơn cố tràn ngập khí độc. Tu sĩ họ Phạm kia liền thu thập mấy thứ Linh tài, rồi tiện tay luyện chế ra mấy viên hóa độc đan, để cho chúng ta mang trên người mà tránh được khí độc trong sơn cốc.” Cưu diện lão giả nhớ lại nói.

“A! Miếng hóa độc đan kia ngươi còn giữ không?” Âm thanh của bóng người màu đen nghe có chút kích động.

“Không còn, sau khi đánh chết Độc Viên Kim Tinh, người kia đã đòi lại hết hóa độc đan rồi.” Cưu diện lão giả gấp gáp nói.

Bóng người màu đen im lặng một hồi, sau đó thản nhiên nói: “Ngươi đem danh sách những người tham gia đoàn săn đưa cho ta, còn nữa, ngươi đánh dấu kỹ càng trên địa đồ những địa điểm mà các ngươi đã từng chiến đấu ở Đồng Dương sơn mạch cho ta.”

“Vâng, thưa tiền bối.” Cưu diện lão giả nghe vậy thì ngẩn ngơ một lát, nhưng ngay lập tức trong nội tâm vui vẻ vội vàng đáp ứng. Hắn lấy ra một tấm địa đồ màu sắc đã ngã vàng, sau một hồi cẩn thận suy tư, liền đánh dấu mấy địa phương trên địa đồ.

Sau đó, hắn lại lấy ra một khối ngọc giản, dán lên trán, một tay bấm niệm pháp quyết thả ra tinh thần lực, cẩn thận đem địa đồ phục chế bên trong đó.

Một phút đồng hồ sau, bóng người màu đen vô thanh vô tức bay ra khỏi tháp cao của Hàn Nha phái, bồng bềnh bay đến một vách núi cách đó không xa. Hắc khí bao quanh bóng người này chậm rãi tan biến, lộ ra thân ảnh của Liễu Minh, nhưng hắn lúc này đang cau mày lại, thần sắc có chút phiền muộn.

Trong vòng một tháng này, hắn dựa theo ghi chép trong ngọc giản mà tông môn cung cấp, truy xét tung tích của Thiên Huyễn Nhân Ma khắp bốn phía, nhưng kết quả thu được cực kỳ bé nhỏ. Người nọ tựa hồ cực kỳ cẩn thận, mỗi địa phương hắn đi qua, hoặc mỗi người hắn từng tiếp xúc, đều đem dấu vết xóa đi một cách sạch sẽ.

Liễu Minh lần này vất vả nghe ngóng một phen, đã tìm được cưu diện lão giả này, đã từng tiếp xúc trực tiếp với tên kia, không ngờ rằng cũng không thể tìm được hình tung chính xác của Thiên Huyễn Nhân Ma.

“Bất quá, có thể biết rõ hắn có sở trường về luyện đan, coi như là đã thu được một kết quả nho nhỏ, nếu có thể tìm được đan dược dho người này luyện chế là tốt nhất.” Liễu Minh thở dài, lẩm bẩm nói.

U Minh Tầm Hồn Thuật có thể dựa vào một ít khí tức lẻ tẻ, trong một phạm vi nhất định có cảm giác đại khái vị trí của bản thể, mặc dù là pháp lực lưu lại trong lúc luyện chế đan dược, nhưng như vậy cũng đủ để thi pháp rồi. Lúc trước hắn có thể trong hai năm thời gian ngắn ngủi, liên tục đánh chết nhiều tên tà tu như vậy, cũng là dựa vào bí thuật truy tung thần kì này.

Khuôn mặt Liễu Minh sau một hồi âm tình bất định, liền lật bàn tay ra, một bạch quang lóe lên trong lòng bàn tay, chính là ngọc giản do cưu diện lão giả kia đưa cho. Lại nói tiếp, cưu diện lão giả này cũng có chút thức thời, không những ghi ra danh sách những người tham dự đoàn săn kia năm năm trước, mà còn chú thích lại đại khái thân phận lai lịch của từng người.

Bất quá, đại bộ phận tên tuổi những người này hết sức hàm hồ, chỉ có thể dùng họ để xưng hô. Đối với loại đoàn săn do những tán tu này tạo thành, bình thường đều là do những tu sĩ ngẫu nhiên tụ họp lại cùng một chỗ, bởi vì có mục đích giống nhau, nên tổ chức ngắn hạn, bình thường đều là tiến vào một số khu vực ít nguy hiểm, săn giết một ít Yêu thú, tìm kiếm di tích, thu thập linh tài, linh thảo.

Bởi vì việc đi ở vô cùng tự do, thành phần tương đối phức tạp. Cho nên do đề phòng lẫn nhau, bọn họ bình thường sẽ không lộ ra tên thật.

Theo phán đoán của Liễu Minh, đại bộ phận số người trong danh sách này đều không thể nào truy xét được. Bất quá thủ lĩnh của đoàn săn, ngoại trừ Thiên Huyễn Nhân Ma dùng họ giả là Phạm tu sĩ, còn có một tu sĩ Chân Đan họ Tả.

Về người này, mô tả của cưu diện lão giả coi như kỹ càng: “Tả Công Quyền, ở khu vực Đồng Dương sơn mạch, là chưởng môn của một môn phái nhỏ, là người chủ yếu chiêu mộ tu sĩ cho đoàn săn … “

“Có danh tiếng cũng tiện, người này nếu như cùng Thiên Huyễn Nhân Ma làm đầu lĩnh của đoàn săn, có lẽ sẽ hiểu rõ hắn hơn là cưu diện lão giả kia.” Liễu Minh sau một phen suy nghĩ, tay áo giơ lên, xuất ra Đái Nguyệt Ngọc Chu. Sau khi cả người nhẹ nhàng nhảy lên phi chu, liền hóa thành một đạo hồng ảnh, hướng về phía phương xa vội vã mà đi.

Đồng Dương sơn mạch nằm ở phía Đông Nam của Trung Thiên đại lục, là một tòa sơn mạch cỡ trung, kéo dài mấy vạn dặm từ Tây qua Đông, bên trong sơn mạch đa số là chứa mạch khoáng đồng thiết, cho nên mới có tên gọi như vậy.

Bên trong rặng núi này có thiên địa nguyên khí nồng đậm, trong đó có nhiều Yêu thú qua lại, linh thảo cũng có không ít. Do vậy, có không ít tu sĩ thường xuyên tới đây săn bắn, trong đó có không thiếu tu sĩ Hóa Tinh kỳ, thậm chí có cả tu sĩ đẳng cấp cao cấp bậc Chân Đan cảnh. Bên cạnh đó, cũng có một số môn phái nhỏ cắm rễ ở nơi đây.

Ở phía Đông sơn mạch là một cái khe núi bằng bẳng, nơi đây có hơn trăm tòa kiến trúc có chiều cao không đồng nhất, sắp đặt thành một cái phường thị không lớn không nhỏ.

Lúc này là giữa trưa, trong phường thị người đi lại đông đúc, vô cùng náo nhiệt.

Tại khu vực trung tâm của phường thị, có một toàn lầu các bằng gỗ cao ba tầng, trên cửa treo một bảng hiệu đen nhánh cực lớn, phía trên cổng chính viết ba chữ thật to “Tụ Bảo Lâu” bằng kim sơn nước, khi ánh mặt trời chiếu xuống làm tỏa ra ánh lấp lánh, trông hết sức thu hút.

Không gian bên trong lầu các cũng khá rộng rãi, có từng dãy quầy hàng trưng bày bên trong, bên trên các quầy hàng bày ra đủ loại đan dược, phù lục, linh thảo, tài liệu Yêu thú, … thỉnh thoảng có người ra ra vào vào trong cửa hàng.

Sinh ý cường thịnh như thế, chưởng quầy cùng bọn tiểu nhị bên trong cửa hàng người nào cũng ra dáng tươi cười, càng thêm ra sức kêu gọi sinh ý.

Lão chưởng quầy đã qua tuổi trung tuần tiến lên hỏi thăm một khách nhân, sau khi nói chuyện hai ba câu, con mắt không tự chủ được tò mò liếc nhìn lên tầng hai. Lại nói tiếp, tại phường thị này, những cửa hàng có quy mô lớn, đều có một thế lực chống lưng phía sau đấy.

Ngay tại vừa rồi, chủ nhân chân chính của Tụ Bảo Lâu, Bích Diễm Môn chưởng môn Tả Công Quyền, bình thường rất ít khi đi vào cửa hàng, lại mang theo một tu sĩ trung niên mặc thanh sam đi lên lầu hai.

Ông chủ cửa hàng đến dò xét, đám hạ nhân phía dưới tự nhiên càng thêm dụng tâm, tranh thủ gây ấn tượng tốt với ông chủ.

Cùng lúc đó, trong một gian phòng trang nhã trên lầu hai của lầu các, một lão giả mặc da bào, ngồi ở ghế chủ toạ, người này lưng dài vai rộng, thân hình cao lớn. Hắc mặc dù ngồi trên ghế, nhưng cũng tản mát tỏa ra một cỗ khí thế uy nghiêm.

Ngồi đối diện với hắn, là một cái nam tử trung niên mặc thanh sam, sắc mặt vàng như nghệ, bộ dáng tiều tụy bởi bệnh, duy nhất chỉ có cặp mắt sáng trong, làm cho người ta có một cảm giác không thể khinh thường.

“Diệp đạo hữu nguyên lai là tu sĩ Thiên Ảnh Ma Tông, Tả mỗ thật sự là thất kính.” Tả Công Quyền nhìn lệnh bài màu đen trong tay, bên trên lệnh bài khắc ba cái văn tự cổ xưa, lúc này sắc mặt nghiêm túc đem lệnh bài trả cho nam tử thanh sam, đồng thời chắp tay nói.

Bích Diễm môn mặc dù có chút danh khí ở khu vực Đồng Dương sơn mạch, nhưng bất quá cũng chỉ là một cái tam lưu môn phái, cùng một đại môn phái tồn tại vạn năm như Thiên Ảnh Ma Tông căn bản là không có cách nào so sánh đấy.

Trong mắt của lão giả, khí tức của nam tử thanh sam có phần hỗn độn, mông lung. Dùng thần thức Chân Đan cảnh trung kỳ của hắn, cũng không thể nhìn ra tu vi chính thức của đối phương như thế nào. Trong nội tâm tự nhiên đánh giá cao đối phương vài phần rồi.

/1550

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status