Pháp thuật của Đông Phương Thanh Thương không có tác dụng trên người Hoa Lan nhỏ lâu, vì lúc Hoa Lan nhỏ rời khỏi Vạn thiên chi khư, cơ thể Ty Mệnh vẽ cho nàng bắt đầu dần dần biến mất, đương nhiên là chú thuật của Đông Phương Thanh Thương cũng biến mất theo cơ thể đó luôn.
Hoa Lan nhỏ chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, đến khi mở mắt, Đông Phương Thanh Thương đã đứng trên mây, nàng đột ngột biến mất khiến hắn không phản ứng kịp.
Nhìn hồn phách Hoa Lan nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện trọng mây trắng, đồng tử Đông Phương Thanh Thương co lại.
Cảm giác hoang mang không nơi nương tựa khiến Hoa Lan nhỏ vô thức chìa tay về phía hắn, “Đại ma…” Lời chưa dứt thì gió đã nổi lên, Hoa Lan nhỏ cảm thấy mình bị cơn gió này cuốn đi.
Hồn phách chao đảo, trong lúc đang không biết làm sao, bỗng nhiên nàng bị một sức mạnh ấm áp níu giữ, Hoa Lan nhỏ nhỏ cảm nhận rõ ràng mình đang được sức mạnh đó kéo đi về phía trước.
Mây trắng trôi lững lờ trước mắt, nàng bỗng đâm sầm vào một lồng ngực.
Nhưng nàng không thể dừng bước lại được, sức mạnh níu giữ khiến nàng dần dần hòa vào trong cơ thể người đó.
Trước mắt tối đi, đến khi tỉnh lại, Hoa Lan nhỏ cảm thấy cơ thể bên trái nặng trĩu, bên phải vẫn nhẹ bẫng, không có cảm giác thật sự, nhưng chung quy nàng cảm thấy ổn định hơn ban nãy nhiều, gió không thổi được nàng…
Khoan đã.
Cảm giác này…
Hoa Lan nhỏ bèn thử cử động tay trái, cảm giác tay trái mình đưa lên, cúi đầu nhìn xuống, ngón tay thon dài, móng tay bén nhọn, đoạn liền đờ đẫn.
Nhìn vòm ngực phẳng mặc y phục đen, trước ngực có tóc bạc đón gió…
“Ta!” Vừa lên tiếng,quả nhiên là giọng Đông Phương Thanh Thương!
Hoa Lan nhỏ giật mình, “Đông Phương Thanh Thương! Tại sao ngươi lại dùng chung cơ thể với ta nữa!”
Cơ thể bên phải cử động, vén tóc bạc trên vai ra phía sau “Ồ? Tại sao phải dùng chữ “lại”?” Hoa Lan nhỏ lập tức im lặng, nàng cảm giác được đôi mắt đang không chịu sự khống chế của nàng mà nheo lại, “Tiểu hoa yêu, chẳng phải ngươi không nhớ gì cả sao, hử?”
Năm ngón tay Hoa Lan nhỏ siết rồi lại buông, buông rồi lại siết, sau đó nghiến răng nói: “Chẳng phải ngươi nhìn ra từ lâu rồi sao…” Hiện giờ nàng hiểu Đông Phương Thanh Thương không ít hơn hắn hiểu nàng, “Ta làm vậy chẳng phải ngươi cũng ngầm thừa nhận rồi sao?” Hoa Lan nhỏ nói, “Thả ta về, ta muốn ở bên cạnh chủ nhân.”
“Không thả.” Hai chữ của Đông Phương Thanh Thương cứng đờ nhưng vô cùng quả quyết.
Hoa Lan nhỏ giận dữ nói: “Ta phải ở bên chủ nhân! Lần này ta không đi theo ngươi nữa đâu, ngươi cũng đừng hòng chơi đùa ta trong lòng bàn tay nữa! Ta không bị ngươi gạt, cũng không muốn bị ngươi lấy đi làm thuốc nữa đâu.” Giọng nàng khẽ thấp xuống, “Chỉ có chủ nhân không hại ta.”
“Bổn tọa… cũng không hại ngươi.”
Tiếng Đông Phương Thanh Thương trầm thấp như đang nỉ non hứa hẹn, Hoa Lan nhỏ ngây người im lặng.
Hắn lại nói: “Hiện giờ ngươi cũng không làm thuốc được nữa, hồn phách ngưng tụ lại há có thể khôi phục sức mạnh vốn có của ngươi, chỉ là miễn cưỡng trở thành hồn phách bình thường mà thôi.”
“Vậy ngươi hồi sinh ta làm gì?”
Lời Hoa Lan nhỏ buột miệng nói ra khiến Đông Phương Thanh Thương im lặng rất lâu, mãi đến khi nàng tưởng hắn không lên tiếng đáp mới nghe thấy: “Do tình mà ra, là lẽ đương nhiên.”
Hoa Lan nhỏ kinh ngạc đờ người, trong phút chốc tưởng tai mình có vấn đề, nếu nàng vẫn còn cơ thể, nhất định sẽ vỗ vỗ lên mặt Đông Phương Thanh Thương cho hắn tỉnh táo lại. Ngây ngẩn một lúc, không ngờ ai đó nói tiếp, Hoa Lan nhỏ như ngẫm ra gì đó liền trở nên nghiêm túc, nàng cắn môi nói: “Ngươi lại gạt ta.”
“Tin hay không tùy ngươi, tóm lại ngươi phải ở bên cạnh bổn tọa.”
Hoa Lan nhỏ bất lực khôn cùng, “Tại sao ngươi cứ gây khó khăn cho ta!”
“Bổn tọa nói rồi, vì yêu.”
Cái…
Trong lúc nàng còn ngơ ngác, Đông Phương Thanh Thương xoay người hóa thành luồng sáng trắng, bay xuyên vào trong mây, Hoa Lan nhỏ bất an hỏi, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Tìm cho ngươi một cơ thể.”
Tìm cơ thể cho nàng, đây là việc lúc trước nàng hết cầu xin cũng không được hắn làm cho, nhưng hiện giờ hắn lại tự nguyện làm giúp nàng…
Hoa Lan nhỏ ngây ngốc đứng trong cơ thể Đông Phương Thanh Thương, khống chế nửa cơ thể bên trái của hắn nhưng không làm gì cả. Hắn tự mình lê nửa cơ thể như tàn phế xông vào kết giới Ma giới, khiến thị vệ ở đây hoảng sợ hồn vía lên mây, trước ánh mắt như nhìn một kẻ điên của chúng nhân Ma giới, hắn lê chân, khí thế bừng bừng bước vào.
Hơn mười năm, Ma giới bị Đông Phương Thanh Thương làm cho hỗn loạn đã khôi phục trật tự, ở cuối con đường lớn giữa Ma đô Cửu U lại xây lên một cung điện cao to.
Khổng Tước và Thương Khuyết nghe tin, đưa trọng binh chặn đường vào của Đông Phương Thanh Thương.
Khổng Tước thân hình yêu mị, nhưng lúc này vẻ mặt vô cùng khó coi: “Đông Phương Thanh Thương.” Hắn nghiến răng gọi cái tên dài này.
Vẻ mặt Thừa tướng Thương Khuyết bên cạnh cũng nặng nề, nhưng vẫn khống chế cảm xúc, trầm giọng hỏi: “Cách biệt mười mấy năm, không biết hôm nay Ma Tôn quay lại Ma giới có việc gì?”
Đông Phương Thanh Thương nhướng mày: “Bổn tọa không nên tới Ma giới à?” Chữ cuối cùng vừa thốt ra, giọng hắn khẽ trầm xuống, uy nghiêm bị khiêu chiến hắn không vui, “Đám hậu bối các ngươi ngay cả sủng vật thượng cổ cũng không bằng.” Vừa dứt lời, oai phong kinh người liền tỏa ra.
Trọng binh Ma giới đều quỳ rạp, ngay cả Thương Khuyết cũng cong gối, suýt chút nữa quỳ xuống đất. Sắc mặt Khổng Tước và Thương Khuyết cực kỳ khó coi, một lần nữa nhìn thẳng vào Đông Phương Thanh Thương, đồng tử trong đôi mắt màu máu tựa như một chiếc móc câu chui vào tim họ, sau đó móc ra hoảng sợ trong lòng họ. Thương Khuyết khuỵu gối quỳ xuống đất.
Khổng Tước nghiến răng chống đỡ, Đông Phương Thanh Thương cong môi bật cười, ý cười đầy mỉa mai, đưa tay phải lên, năm ngón thu lại, Khổng Tước bị túm lên không trung. Hắn bóp cổ Khổng Tước, vẻ mặt đầy sát khí.
“Suýt chút nữa thì quên chuyện ngươi tính kế bổn tọa.”
Lòng bàn tay Đông Phương Thanh Thương tỏa ra khí đen, chui vào cổ Khổng Tước.
Đôi mắt gã trợn to, chân quẩy đạp trong không trung.
Thương Khuyết cả kinh, liên tiếng cầu xin: “Xin Tôn thượng tha cho Quân sư.”
Đông Phương Thanh Thương nào để ý tới, ma khí trong tay tỏa ra càng nhiều, bò khắp mặt Khổng Tước, khiến gương mặt gã trở nên ghê rợn.
Mắt trái bỗng nhắm lại. Hắn bỗng ý thức được là Hoa Lan nhỏ cũng đang nhìn thấy những chuyện này, liền chau mày, tiện tay ném Khổng Tước đi, để lại cho gã chút hơi tàn.
“Hôm nay ta không muốn bẩn tay, coi như ngươi may mắn.” Đông Phương Thanh Thương phẩy áo, cao giọng nói, “Bất luận vào lúc nào, bất luận ở nơi đâu, nếu bổn tọa xuất hiện, các ngươi chỉ cần nhớ một điều là được.” Giọng hắn hờ hững, “Thần phục.”
Hắn bước một bước, Hoa Lan nhỏ bèn cố ý không cử động chân trái. Đông Phương Thanh Thương khập khiễng, bóng hắn dưới đất cũng trở nên khôi hài, cho dù đang quỳ nhưng vẫn có người của Ma giới nhìn thấy.
Tất cả im lặng như tờ.
Ma Tôn mặt không đổi sắc đưa ra yêu cầu: “Bổn tọa đến đây chỉ vì tìm một người, tập trung lực lượng của Ma giới, tìm Chủ nhân chợ yêu và một nữ nhân bên cạnh hắn. Lúc nào tìm được thì lúc ấy bổn tọa sẽ rời đi. Trước lúc đó nơi này sẽ là tẩm điện của bổn tọa.”
Nói xong, hắn đi thẳng một mạch, trong chớp mắt đã đi tới chỗ cao nhất của cung điện kia.
Ma Tôn bỏ đi, áp lực giảm, binh sĩ xung quang đứng dậy thì thầm to nhỏ. Thương Khuyết vội dìu Khổng Tước lên, Khổng Tước hận đến nghiến răng. Hồi sinh Ma Tôn mong Ma Tôn phục hưng Ma giới, đây là quyết định nực cười nhất của đời hắn.
Đó có phải là Ma thần gì đâu, rành rành là Ôn thần!
Đến cung điện, Hoa Lan nhỏ nói: “Đại ma đầu, người của Ma giới đều tưởng ngươi có bệnh…”
“Mặc kệ chúng. Dù sao thì kể từ khi gặp ngươi, bổn tọa chưa hề bình thường trong mắt chúng.” Đông Phương Thanh Thương dừng bước, “Đi cho tử tế.”
Hoa Lan nhỏ lẩm bẩm thêm mấy câu, nhưng vẫn nghe lời hắn, phối hợp với hắn bước vào trong cung điện.
Đến đêm, Hoa Lan nhỏ không làm sao ngủ được, nàng mở mắt trái, ai đó cùng nàng mở mắt phải. Hai người không ai lên tiếng, cứ mãi im lặng trong bóng tối yên tĩnh.
Thật ra cảm giác này rất kỳ lạ, Hoa Lan nhỏ nghĩ, rõ ràng trong cùng một cơ thể nhưng vẫn không biết đối phương đang nghĩ gì, thứ trừu tượng như “ý nghĩ” chắc là phần bí mật nhất trong cơ thể tất cả mọi người, đừng nói là người khác, ngay cả bản thân có lẽ cũng không nhìn rõ…
Hoa Lan nhỏ cảm thấy hiện giờ hình như nàng cũng không nhìn rõ suy nghĩ và cảm nhận đối với Đông Phương Thanh Thương trong nội tâm mình, nhưng có một điểm nàng rất rõ, nàng không tin hắn.
Hay phải nói…
Nàng không muốn tin hắn.
Bởi vậy Đông Phương Thanh Thương tốt với nàng vì yêu cũng được, muốn giúp nàng tìm cơ thể cũng được, Hoa Lan nhỏ vẫn vắt óc suy nghĩ, hắn giúp nàng làm những chuyện này để bắt nàng làm điều gì? Nàng có gì để trả lại cho hắn đây…
Một đêm tĩnh mịch. Lúc ngoài cửa sổ bắt đầu có chút ánh sáng, Hoa Lan nhỏ mới hay được trời đã sáng rồi, còn nàng và Đông Phương Thanh Thương…cứ nằm mở mắt như vậy tới khi trời sáng, không nói câu nào…
“Đại ma đầu.”
“Ừ.”
“…Không có gì, suốt đêm ngươi không ngủ à.”
“Chờ ngươi lên tiếng.”
Lòng Hoa Lan nhỏ lại bất giác xao động, nàng đè nén tâm tư: “Ta đâu có gì để nói… Trời sắp sáng rồi, ta ngủ một lúc đây.”
Đông Phương Thanh Thương im lặng, trong lúc Hoa Lan nhỏ tưởng hắn không nói nữa, hắn lại lên tiếng: “Tiểu hoa yêu, không phải ngươi nói bổn tọa rất xấu nhưng ngươi vẫn yêu sao?”
Đúng vậy, nàng từng nói.
“Đại ma đầu.” Hoa Lan nhỏ nhẹ giọng nói, “Ta từng chết một lần rồi.” Nàng khựng lại, “Chết đi một lần, có nhiều chuyện sẽ thay đổi.”
Bởi vậy…không yêu nữa sao.
Tay phải Đông Phương Thanh Thương bất giác siết lại thành quyền, sau đó lẳng lặng buông ra.
Ma Tôn ở Ma giới, Khổng Tước và Thương Khuyết ăn ngủ không yên, khổ nỗi thực lực rành rành, hai người đành vội vã như tiễn Ôn thần, thúc giục thuộc hạ dốc sức đi tìm tung tích của Chủ nhân chợ yêu.
Nửa tháng sau, cuối cùng cũng có tin.
“Đồng cỏ?” Ngón tay Ma Tôn gõ lên tay vịn vương tọa, “Là chỗ Xích Lân náu thân nơi mười năm trước?”
Tướng lĩnh tới bẩm báo bên dưới gật đầu thưa phải.
Đông Phương Thanh Thương suy nghĩ một lúc: “Ngoại trừ Chủ nhân chợ yêu có thăm dò được tin tức nữ nhân ở cùng hắn không?”
“Chuyện này…không có nữ nhân nào ở cùng Chủ nhân chợ yêu cả.”
Khóe môi Đông Phương Thanh Thương nhếch lên một đường cong nguy hiểm: “Giấu đi rồi à…” Hắn lẩm bẩm, “Lúc trước để ngươi cướp người trong tay bổn tọa, lần này bổn tọa sẽ hủy cả thế giới của ngươi.”
Không chào hỏi bất kỳ ai, Ma Tôn giống như lúc vào Ma giới, thoắt một cái đã biến mất, có điều khi tướng lĩnh ngẩng đầu lên thì thấy bánh bên trái vương tọa thiếu đi hai miếng.
Thân pháp của Đông Phương Thanh Thương cực nhanh, ra khỏi Ma giới chỉ trong thoáng chốc đã tới đồng cỏ.
Nhưng tới đồng cỏ, Hoa Lan nhỏ nhìn cảnh sắc phía trước bỗng nhiên cảm thấy không khí nặng nề, cảnh sắc này giống hệt Thiên trùng huyễn cảnh của Chủ nhân chợ yêu lúc trước, trước đây nàng bị nhốt trong này rồi chết ở đó, đương nhiên không có ấn tượng tốt với nơi này.
Cảm giác được Hoa Lan nhỏ căng thẳng, Đông Phương Thanh Thương bỗng nói: “Không ai tổn hại ngươi được đâu.”
Phải, lần này không ai tổn hại được nàng, nàng đang ở trong cơ thể của Ma Tôn. Hắn là đại ma đầu lợi lại kiêu căng nhất thế gian, bởi vậy hắn muốn bảo vệ cũng là nơi an toàn nhất trên thế gian này.
Hoa cỏ vẫn mang theo hương thơm, nhưng khác với lúc trước trong cơ thể Tức nhưỡng, lúc này ở trong cơ thể Đông Phương Thanh Thương, Hoa Lan nhỏ có thể rõ ràng ngửi được mùi pháp lực trong không khí, nàng cũng có thể nhìn thấy kết giới, thậm chí mắt trận cũng thấy rõ ràng.
Cơ thể của Ma Tôn thật tiện lợi vô cùng.
Đông Phương Thanh Thương đi thẳng tới chỗ mắt trận.
Trên đồng cỏ cũng có một tiểu viện đơn sơ, không khác gì trong huyễn cảnh của Chủ nhân chợ yêu, nếu nói có điểm khác biệt duy nhất là trước đây mắt trận ở ngay trong tiểu viện này, còn hiện giờ mắt trận bị Chủ nhân chợ yêu giấu thật sâu dưới đất.
Đôi mắt đỏ của Ma Tôn thi pháp lực, cấu tạo dưới đất mười trượng hắn cũng nhìn thấy rõ ràng, sơn động đường ngầm kết cấu phức tạp đan xen, cơ quan đầy rẫy, còn có vô số thạch thất để che mắt, nhưng tất cả ngụy trang đều bị Đông Phương Thanh Thương nhìn thấu, hắn tìm được thứ mình muốn tìm.
Trong thạch thất cuối cùng có một người đang ngồi.
Đông Phương Thanh Thương nhắm mắt, thần thức thăm dò bên dưới, tiếp đó bật cười: “Tiểu hoa yêu, ngươi vẫn chưa biết bản lĩnh của bổn tọa à?”
Hoa Lan nhỏ biết mà.
Lúc hắn chỉ dựa vào sức mạnh pháp trận đập tan tháp Hạo Thiên, lúc hắn vẫy tay là khiến tám vạn nhân mã biến mất, lúc hắn lẳng lặng nhấn chìm núi Thiên Ẩn, Hoa Lan nhỏ vẫn luôn biết hắn mạnh mẽ. Nhưng vào lúc này, cho dù ở trong cơ thể Ma Tôn, nhưng Hoa Lan nhỏ cũng có hơi sợ hãi.
Nàng muốt nước bọt: “Ngươi muốn làm gì?”
Đông Phương Thanh Thương bật cười: “Nhờ phúc của Chủ nhân chợ yêu, hiện giờ bổn tọa cảm thấy bức bối lắm. “Nói xong, tay hắn ngưng tụ ngọn lửa hóa thành trường kiếm, “Trộm đi thành quả của bổn tọa, kẻ tiểu nhân này nhất định đã mừng thầm lâu lắm rồi.” Giọng Ma Tôn ngày càng nguy hiểm, “Bổn tọa sẽ cho hắn mất tất cả trong phúc chốc.”
Ma Tôn không phải là người lấy đức báo oán.
Trường kiếm lửa ngưng tụ pháp lực, tựa như búa Khai thiên của Bàn Cổ một kiếm chém xuống đâm vào đất, hoa cỏ bên cạnh lập tức bị thiêu rụi, sức mạnh tỏa ra, đừng nói hoa cỏ, cát đá khắp nơi cũng bay tứ tung, một vết nức mở ra dưới đất. Ngày càng sâu, ngày càng lớn, đi thẳng xuống dưới như thuật rẽ nước, chém mặt đất thành hai nửa.
Hoa Lan nhỏ chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, đến khi mở mắt, Đông Phương Thanh Thương đã đứng trên mây, nàng đột ngột biến mất khiến hắn không phản ứng kịp.
Nhìn hồn phách Hoa Lan nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện trọng mây trắng, đồng tử Đông Phương Thanh Thương co lại.
Cảm giác hoang mang không nơi nương tựa khiến Hoa Lan nhỏ vô thức chìa tay về phía hắn, “Đại ma…” Lời chưa dứt thì gió đã nổi lên, Hoa Lan nhỏ cảm thấy mình bị cơn gió này cuốn đi.
Hồn phách chao đảo, trong lúc đang không biết làm sao, bỗng nhiên nàng bị một sức mạnh ấm áp níu giữ, Hoa Lan nhỏ nhỏ cảm nhận rõ ràng mình đang được sức mạnh đó kéo đi về phía trước.
Mây trắng trôi lững lờ trước mắt, nàng bỗng đâm sầm vào một lồng ngực.
Nhưng nàng không thể dừng bước lại được, sức mạnh níu giữ khiến nàng dần dần hòa vào trong cơ thể người đó.
Trước mắt tối đi, đến khi tỉnh lại, Hoa Lan nhỏ cảm thấy cơ thể bên trái nặng trĩu, bên phải vẫn nhẹ bẫng, không có cảm giác thật sự, nhưng chung quy nàng cảm thấy ổn định hơn ban nãy nhiều, gió không thổi được nàng…
Khoan đã.
Cảm giác này…
Hoa Lan nhỏ bèn thử cử động tay trái, cảm giác tay trái mình đưa lên, cúi đầu nhìn xuống, ngón tay thon dài, móng tay bén nhọn, đoạn liền đờ đẫn.
Nhìn vòm ngực phẳng mặc y phục đen, trước ngực có tóc bạc đón gió…
“Ta!” Vừa lên tiếng,quả nhiên là giọng Đông Phương Thanh Thương!
Hoa Lan nhỏ giật mình, “Đông Phương Thanh Thương! Tại sao ngươi lại dùng chung cơ thể với ta nữa!”
Cơ thể bên phải cử động, vén tóc bạc trên vai ra phía sau “Ồ? Tại sao phải dùng chữ “lại”?” Hoa Lan nhỏ lập tức im lặng, nàng cảm giác được đôi mắt đang không chịu sự khống chế của nàng mà nheo lại, “Tiểu hoa yêu, chẳng phải ngươi không nhớ gì cả sao, hử?”
Năm ngón tay Hoa Lan nhỏ siết rồi lại buông, buông rồi lại siết, sau đó nghiến răng nói: “Chẳng phải ngươi nhìn ra từ lâu rồi sao…” Hiện giờ nàng hiểu Đông Phương Thanh Thương không ít hơn hắn hiểu nàng, “Ta làm vậy chẳng phải ngươi cũng ngầm thừa nhận rồi sao?” Hoa Lan nhỏ nói, “Thả ta về, ta muốn ở bên cạnh chủ nhân.”
“Không thả.” Hai chữ của Đông Phương Thanh Thương cứng đờ nhưng vô cùng quả quyết.
Hoa Lan nhỏ giận dữ nói: “Ta phải ở bên chủ nhân! Lần này ta không đi theo ngươi nữa đâu, ngươi cũng đừng hòng chơi đùa ta trong lòng bàn tay nữa! Ta không bị ngươi gạt, cũng không muốn bị ngươi lấy đi làm thuốc nữa đâu.” Giọng nàng khẽ thấp xuống, “Chỉ có chủ nhân không hại ta.”
“Bổn tọa… cũng không hại ngươi.”
Tiếng Đông Phương Thanh Thương trầm thấp như đang nỉ non hứa hẹn, Hoa Lan nhỏ ngây người im lặng.
Hắn lại nói: “Hiện giờ ngươi cũng không làm thuốc được nữa, hồn phách ngưng tụ lại há có thể khôi phục sức mạnh vốn có của ngươi, chỉ là miễn cưỡng trở thành hồn phách bình thường mà thôi.”
“Vậy ngươi hồi sinh ta làm gì?”
Lời Hoa Lan nhỏ buột miệng nói ra khiến Đông Phương Thanh Thương im lặng rất lâu, mãi đến khi nàng tưởng hắn không lên tiếng đáp mới nghe thấy: “Do tình mà ra, là lẽ đương nhiên.”
Hoa Lan nhỏ kinh ngạc đờ người, trong phút chốc tưởng tai mình có vấn đề, nếu nàng vẫn còn cơ thể, nhất định sẽ vỗ vỗ lên mặt Đông Phương Thanh Thương cho hắn tỉnh táo lại. Ngây ngẩn một lúc, không ngờ ai đó nói tiếp, Hoa Lan nhỏ như ngẫm ra gì đó liền trở nên nghiêm túc, nàng cắn môi nói: “Ngươi lại gạt ta.”
“Tin hay không tùy ngươi, tóm lại ngươi phải ở bên cạnh bổn tọa.”
Hoa Lan nhỏ bất lực khôn cùng, “Tại sao ngươi cứ gây khó khăn cho ta!”
“Bổn tọa nói rồi, vì yêu.”
Cái…
Trong lúc nàng còn ngơ ngác, Đông Phương Thanh Thương xoay người hóa thành luồng sáng trắng, bay xuyên vào trong mây, Hoa Lan nhỏ bất an hỏi, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Tìm cho ngươi một cơ thể.”
Tìm cơ thể cho nàng, đây là việc lúc trước nàng hết cầu xin cũng không được hắn làm cho, nhưng hiện giờ hắn lại tự nguyện làm giúp nàng…
Hoa Lan nhỏ ngây ngốc đứng trong cơ thể Đông Phương Thanh Thương, khống chế nửa cơ thể bên trái của hắn nhưng không làm gì cả. Hắn tự mình lê nửa cơ thể như tàn phế xông vào kết giới Ma giới, khiến thị vệ ở đây hoảng sợ hồn vía lên mây, trước ánh mắt như nhìn một kẻ điên của chúng nhân Ma giới, hắn lê chân, khí thế bừng bừng bước vào.
Hơn mười năm, Ma giới bị Đông Phương Thanh Thương làm cho hỗn loạn đã khôi phục trật tự, ở cuối con đường lớn giữa Ma đô Cửu U lại xây lên một cung điện cao to.
Khổng Tước và Thương Khuyết nghe tin, đưa trọng binh chặn đường vào của Đông Phương Thanh Thương.
Khổng Tước thân hình yêu mị, nhưng lúc này vẻ mặt vô cùng khó coi: “Đông Phương Thanh Thương.” Hắn nghiến răng gọi cái tên dài này.
Vẻ mặt Thừa tướng Thương Khuyết bên cạnh cũng nặng nề, nhưng vẫn khống chế cảm xúc, trầm giọng hỏi: “Cách biệt mười mấy năm, không biết hôm nay Ma Tôn quay lại Ma giới có việc gì?”
Đông Phương Thanh Thương nhướng mày: “Bổn tọa không nên tới Ma giới à?” Chữ cuối cùng vừa thốt ra, giọng hắn khẽ trầm xuống, uy nghiêm bị khiêu chiến hắn không vui, “Đám hậu bối các ngươi ngay cả sủng vật thượng cổ cũng không bằng.” Vừa dứt lời, oai phong kinh người liền tỏa ra.
Trọng binh Ma giới đều quỳ rạp, ngay cả Thương Khuyết cũng cong gối, suýt chút nữa quỳ xuống đất. Sắc mặt Khổng Tước và Thương Khuyết cực kỳ khó coi, một lần nữa nhìn thẳng vào Đông Phương Thanh Thương, đồng tử trong đôi mắt màu máu tựa như một chiếc móc câu chui vào tim họ, sau đó móc ra hoảng sợ trong lòng họ. Thương Khuyết khuỵu gối quỳ xuống đất.
Khổng Tước nghiến răng chống đỡ, Đông Phương Thanh Thương cong môi bật cười, ý cười đầy mỉa mai, đưa tay phải lên, năm ngón thu lại, Khổng Tước bị túm lên không trung. Hắn bóp cổ Khổng Tước, vẻ mặt đầy sát khí.
“Suýt chút nữa thì quên chuyện ngươi tính kế bổn tọa.”
Lòng bàn tay Đông Phương Thanh Thương tỏa ra khí đen, chui vào cổ Khổng Tước.
Đôi mắt gã trợn to, chân quẩy đạp trong không trung.
Thương Khuyết cả kinh, liên tiếng cầu xin: “Xin Tôn thượng tha cho Quân sư.”
Đông Phương Thanh Thương nào để ý tới, ma khí trong tay tỏa ra càng nhiều, bò khắp mặt Khổng Tước, khiến gương mặt gã trở nên ghê rợn.
Mắt trái bỗng nhắm lại. Hắn bỗng ý thức được là Hoa Lan nhỏ cũng đang nhìn thấy những chuyện này, liền chau mày, tiện tay ném Khổng Tước đi, để lại cho gã chút hơi tàn.
“Hôm nay ta không muốn bẩn tay, coi như ngươi may mắn.” Đông Phương Thanh Thương phẩy áo, cao giọng nói, “Bất luận vào lúc nào, bất luận ở nơi đâu, nếu bổn tọa xuất hiện, các ngươi chỉ cần nhớ một điều là được.” Giọng hắn hờ hững, “Thần phục.”
Hắn bước một bước, Hoa Lan nhỏ bèn cố ý không cử động chân trái. Đông Phương Thanh Thương khập khiễng, bóng hắn dưới đất cũng trở nên khôi hài, cho dù đang quỳ nhưng vẫn có người của Ma giới nhìn thấy.
Tất cả im lặng như tờ.
Ma Tôn mặt không đổi sắc đưa ra yêu cầu: “Bổn tọa đến đây chỉ vì tìm một người, tập trung lực lượng của Ma giới, tìm Chủ nhân chợ yêu và một nữ nhân bên cạnh hắn. Lúc nào tìm được thì lúc ấy bổn tọa sẽ rời đi. Trước lúc đó nơi này sẽ là tẩm điện của bổn tọa.”
Nói xong, hắn đi thẳng một mạch, trong chớp mắt đã đi tới chỗ cao nhất của cung điện kia.
Ma Tôn bỏ đi, áp lực giảm, binh sĩ xung quang đứng dậy thì thầm to nhỏ. Thương Khuyết vội dìu Khổng Tước lên, Khổng Tước hận đến nghiến răng. Hồi sinh Ma Tôn mong Ma Tôn phục hưng Ma giới, đây là quyết định nực cười nhất của đời hắn.
Đó có phải là Ma thần gì đâu, rành rành là Ôn thần!
Đến cung điện, Hoa Lan nhỏ nói: “Đại ma đầu, người của Ma giới đều tưởng ngươi có bệnh…”
“Mặc kệ chúng. Dù sao thì kể từ khi gặp ngươi, bổn tọa chưa hề bình thường trong mắt chúng.” Đông Phương Thanh Thương dừng bước, “Đi cho tử tế.”
Hoa Lan nhỏ lẩm bẩm thêm mấy câu, nhưng vẫn nghe lời hắn, phối hợp với hắn bước vào trong cung điện.
Đến đêm, Hoa Lan nhỏ không làm sao ngủ được, nàng mở mắt trái, ai đó cùng nàng mở mắt phải. Hai người không ai lên tiếng, cứ mãi im lặng trong bóng tối yên tĩnh.
Thật ra cảm giác này rất kỳ lạ, Hoa Lan nhỏ nghĩ, rõ ràng trong cùng một cơ thể nhưng vẫn không biết đối phương đang nghĩ gì, thứ trừu tượng như “ý nghĩ” chắc là phần bí mật nhất trong cơ thể tất cả mọi người, đừng nói là người khác, ngay cả bản thân có lẽ cũng không nhìn rõ…
Hoa Lan nhỏ cảm thấy hiện giờ hình như nàng cũng không nhìn rõ suy nghĩ và cảm nhận đối với Đông Phương Thanh Thương trong nội tâm mình, nhưng có một điểm nàng rất rõ, nàng không tin hắn.
Hay phải nói…
Nàng không muốn tin hắn.
Bởi vậy Đông Phương Thanh Thương tốt với nàng vì yêu cũng được, muốn giúp nàng tìm cơ thể cũng được, Hoa Lan nhỏ vẫn vắt óc suy nghĩ, hắn giúp nàng làm những chuyện này để bắt nàng làm điều gì? Nàng có gì để trả lại cho hắn đây…
Một đêm tĩnh mịch. Lúc ngoài cửa sổ bắt đầu có chút ánh sáng, Hoa Lan nhỏ mới hay được trời đã sáng rồi, còn nàng và Đông Phương Thanh Thương…cứ nằm mở mắt như vậy tới khi trời sáng, không nói câu nào…
“Đại ma đầu.”
“Ừ.”
“…Không có gì, suốt đêm ngươi không ngủ à.”
“Chờ ngươi lên tiếng.”
Lòng Hoa Lan nhỏ lại bất giác xao động, nàng đè nén tâm tư: “Ta đâu có gì để nói… Trời sắp sáng rồi, ta ngủ một lúc đây.”
Đông Phương Thanh Thương im lặng, trong lúc Hoa Lan nhỏ tưởng hắn không nói nữa, hắn lại lên tiếng: “Tiểu hoa yêu, không phải ngươi nói bổn tọa rất xấu nhưng ngươi vẫn yêu sao?”
Đúng vậy, nàng từng nói.
“Đại ma đầu.” Hoa Lan nhỏ nhẹ giọng nói, “Ta từng chết một lần rồi.” Nàng khựng lại, “Chết đi một lần, có nhiều chuyện sẽ thay đổi.”
Bởi vậy…không yêu nữa sao.
Tay phải Đông Phương Thanh Thương bất giác siết lại thành quyền, sau đó lẳng lặng buông ra.
Ma Tôn ở Ma giới, Khổng Tước và Thương Khuyết ăn ngủ không yên, khổ nỗi thực lực rành rành, hai người đành vội vã như tiễn Ôn thần, thúc giục thuộc hạ dốc sức đi tìm tung tích của Chủ nhân chợ yêu.
Nửa tháng sau, cuối cùng cũng có tin.
“Đồng cỏ?” Ngón tay Ma Tôn gõ lên tay vịn vương tọa, “Là chỗ Xích Lân náu thân nơi mười năm trước?”
Tướng lĩnh tới bẩm báo bên dưới gật đầu thưa phải.
Đông Phương Thanh Thương suy nghĩ một lúc: “Ngoại trừ Chủ nhân chợ yêu có thăm dò được tin tức nữ nhân ở cùng hắn không?”
“Chuyện này…không có nữ nhân nào ở cùng Chủ nhân chợ yêu cả.”
Khóe môi Đông Phương Thanh Thương nhếch lên một đường cong nguy hiểm: “Giấu đi rồi à…” Hắn lẩm bẩm, “Lúc trước để ngươi cướp người trong tay bổn tọa, lần này bổn tọa sẽ hủy cả thế giới của ngươi.”
Không chào hỏi bất kỳ ai, Ma Tôn giống như lúc vào Ma giới, thoắt một cái đã biến mất, có điều khi tướng lĩnh ngẩng đầu lên thì thấy bánh bên trái vương tọa thiếu đi hai miếng.
Thân pháp của Đông Phương Thanh Thương cực nhanh, ra khỏi Ma giới chỉ trong thoáng chốc đã tới đồng cỏ.
Nhưng tới đồng cỏ, Hoa Lan nhỏ nhìn cảnh sắc phía trước bỗng nhiên cảm thấy không khí nặng nề, cảnh sắc này giống hệt Thiên trùng huyễn cảnh của Chủ nhân chợ yêu lúc trước, trước đây nàng bị nhốt trong này rồi chết ở đó, đương nhiên không có ấn tượng tốt với nơi này.
Cảm giác được Hoa Lan nhỏ căng thẳng, Đông Phương Thanh Thương bỗng nói: “Không ai tổn hại ngươi được đâu.”
Phải, lần này không ai tổn hại được nàng, nàng đang ở trong cơ thể của Ma Tôn. Hắn là đại ma đầu lợi lại kiêu căng nhất thế gian, bởi vậy hắn muốn bảo vệ cũng là nơi an toàn nhất trên thế gian này.
Hoa cỏ vẫn mang theo hương thơm, nhưng khác với lúc trước trong cơ thể Tức nhưỡng, lúc này ở trong cơ thể Đông Phương Thanh Thương, Hoa Lan nhỏ có thể rõ ràng ngửi được mùi pháp lực trong không khí, nàng cũng có thể nhìn thấy kết giới, thậm chí mắt trận cũng thấy rõ ràng.
Cơ thể của Ma Tôn thật tiện lợi vô cùng.
Đông Phương Thanh Thương đi thẳng tới chỗ mắt trận.
Trên đồng cỏ cũng có một tiểu viện đơn sơ, không khác gì trong huyễn cảnh của Chủ nhân chợ yêu, nếu nói có điểm khác biệt duy nhất là trước đây mắt trận ở ngay trong tiểu viện này, còn hiện giờ mắt trận bị Chủ nhân chợ yêu giấu thật sâu dưới đất.
Đôi mắt đỏ của Ma Tôn thi pháp lực, cấu tạo dưới đất mười trượng hắn cũng nhìn thấy rõ ràng, sơn động đường ngầm kết cấu phức tạp đan xen, cơ quan đầy rẫy, còn có vô số thạch thất để che mắt, nhưng tất cả ngụy trang đều bị Đông Phương Thanh Thương nhìn thấu, hắn tìm được thứ mình muốn tìm.
Trong thạch thất cuối cùng có một người đang ngồi.
Đông Phương Thanh Thương nhắm mắt, thần thức thăm dò bên dưới, tiếp đó bật cười: “Tiểu hoa yêu, ngươi vẫn chưa biết bản lĩnh của bổn tọa à?”
Hoa Lan nhỏ biết mà.
Lúc hắn chỉ dựa vào sức mạnh pháp trận đập tan tháp Hạo Thiên, lúc hắn vẫy tay là khiến tám vạn nhân mã biến mất, lúc hắn lẳng lặng nhấn chìm núi Thiên Ẩn, Hoa Lan nhỏ vẫn luôn biết hắn mạnh mẽ. Nhưng vào lúc này, cho dù ở trong cơ thể Ma Tôn, nhưng Hoa Lan nhỏ cũng có hơi sợ hãi.
Nàng muốt nước bọt: “Ngươi muốn làm gì?”
Đông Phương Thanh Thương bật cười: “Nhờ phúc của Chủ nhân chợ yêu, hiện giờ bổn tọa cảm thấy bức bối lắm. “Nói xong, tay hắn ngưng tụ ngọn lửa hóa thành trường kiếm, “Trộm đi thành quả của bổn tọa, kẻ tiểu nhân này nhất định đã mừng thầm lâu lắm rồi.” Giọng Ma Tôn ngày càng nguy hiểm, “Bổn tọa sẽ cho hắn mất tất cả trong phúc chốc.”
Ma Tôn không phải là người lấy đức báo oán.
Trường kiếm lửa ngưng tụ pháp lực, tựa như búa Khai thiên của Bàn Cổ một kiếm chém xuống đâm vào đất, hoa cỏ bên cạnh lập tức bị thiêu rụi, sức mạnh tỏa ra, đừng nói hoa cỏ, cát đá khắp nơi cũng bay tứ tung, một vết nức mở ra dưới đất. Ngày càng sâu, ngày càng lớn, đi thẳng xuống dưới như thuật rẽ nước, chém mặt đất thành hai nửa.
/60
|