Một đám u linh thuần đen tre già măng mọc đi vào trận ma pháp, ở trong ngọn lửa màu trắng hóa thành hư ảo.
Rooney một bên bắn tên xuống, một bên miệng than thở.
Một binh lính bên cạnh cậu nghe vậy cười phụ họa cùng nói: “Chính thế chính thế. Trưởng quan, anh nói giới Vong Linh thật sự có đáng sợ như vậy sao? Hình như cũng không khó đối phó a ——”
“Thúi lắm!” Lời còn chưa dứt đã bị Rooney một tiếng tức giận mắng cho trở về, “Không khó đối phó?! Dùng cái đầu cậu ngẫm lại cho tôi, nếu không có mặt tường băng này, thì những người chúng ta cùng mấy cái cương thi vừa hôi lại có độc này chiến đấu đến tổn thất càng nhiều. Càng đừng nói phía sau có u linh có thể phóng ra suy yếu nguyền rủa, chúng nó sau một vòng nguyền rủa, chúng ta bên này lực chiến đấu liền thấp hơn, đến lúc đó thương vong lớn hơn nữa! Còn nữa, cậu hiện tại nghĩ thấy giết chết mấy Vong Linh này đơn giản, cậu thử xem một ngày hai ngày ba ngày, một cái cuối tuần hai cái cuối tuần…, mỗi thời mỗi khắc đều phải chiến đấu, Vong Linh này vĩnh viễn cũng sẽ không giảm bớt, nhưng mấy đồng bạn bên cạnh cậu lại từng người biến mất…”
“Rooney Cruzte! Em lại nói lời kinh sợ anh liền bắn chết em!”
Tom phía dưới tức đến cái mũi đều sắp lệch. Người này có biết không cái gì gọi là nhiễu loạn quân tâm a? Mệt nó chính là xuất thân từ thế gia quân nhân – trừ thời điểm chiến đấu, cũng không thể ngẫu nhiên động động đầu óc sao?
Feigez che mặt, thực không muốn thừa nhận bản thân quen biết cái tên ngu ngốc phía trên kia.
“Em cũng là để cho bọn họ nhận thức được tính tàn khốc của chiến tranh, anh không thấy tâm tính của bọn họ đã bắt đầu trầm tĩnh lại sao?”
Rooney trong lòng không phục nhắc mãi, chẳng qua là đảo ngược không thực sự nói ra miệng, cậu cùng Tom hiện tại thân phận đều là tướng lãnh quân đội, không phải cuộc chiến diễn tập trong nhà, nếu ở trên chiến trường ầm ĩ lên, ông nội trong nhà mới sẽ không nhớ thương, khẳng định trực tiếp đem hai người bọn họ đưa cho quân pháp xử trí.
Chiến đấu càng ngày càng nghiêm trọng, thi thể cương thi dưới tường băng đắp đống đã một tầng thật dày, mà cương thi phía sau còn đang không ngừng dọc theo thi thể này hướng trèo lên, tựa hồ toàn bộ ý nghĩa tồn tại của chúng nó chỉ ở việc tiến lên và giết chóc sinh linh.
Cung tiễn thủ đã sớm thay đổi vài lượt, các tướng sĩ bên pháo đài Snow tâm trạng coi như là thoải mái. Tiêu diệt nhiều cương thi như vậy, bọn họ bên này cũng không tổn thất một người.
“Thế nào?”
Bạch Hành từ trong minh tưởng tỉnh lại, nhìn qua thế nhưng là một bức cảnh tượng mọi người thoải mái ăn ăn uống uống, không nhịn được mỉm cười hỏi.
Anh tỉnh lại đi tới, Tiểu Ngân tất nhiên sẽ không im lặng xuống nữa.
“Hai người các anh, thật đúng là rất thân mật nha, căn bản là trong khoảnh khắc cũng không cam lòng tách ra.”
Rooney có chút ít ghen tị nói, Feigez nhà cậu cái gì cũng tốt, chỉ là có chút nhỏ không được tự nhiên, mặc dù thời điểm bình thường loại không tự nhiên này luôn bị cậu lợi dụng để trở thành tình thú, chẳng qua ngẫu nhiên, cậu vẫn là sẽ hy vọng anh ấy cũng có thể thẳng thắng một chút.
Quái, theo lý thuyết Bạch người ôn hòa nho nhã như vậy không nên cùng Feigez giống nhau da mặt mỏng đến lợi hại chứ?
Bạch Hành hơi chút giản ra một chút cơ thể của bản thân, động tác lúc đó nhất thời hiển lộ ra đường cong cơ thể thon dài tuyệt đẹp.
Tiểu Ngân thấy ánh mắt sáng ngời, trực tiếp tiếp tục ôm eo của Bạch Hành, vùi đầu vào trong cổ của y.
Tom cùng Feigez thấy mà trợn mắt há mồm – hai người kia sẽ không là so với Rooney còn muốn cái kia hơn đi?
Rooney thổi một tiếng huýt sao âm vang cao lên, trợn lớn mắt hưng trí bừng bừng chuẩn bị xem diễn.
“Ha ha ——” Cổ Bạch Hành bị hô hấp của Tiểu Ngân biến thành nhồn nhột, không nhịn được cười khẽ ra tiếng.
“Đợi đến sau chiến đấu, để cho ta đi vào được không?”
Những lời này là từ trong lòng nói ra, lấy thông minh của Tiểu Ngân làm sao sẽ không phát hiện Bạch Hành ở trước mặt mọi người đối với việc này là cấm kỵ, cho nên rất săn sóc lựa chọn nói ở trong lòng.
“Không được!” Bạch Hành không tức giận trả lời nói, người này mười năm trước rõ ràng ngay cả thấy anh trần truồng cũng không hề phản ứng, tại sao hiện tại dễ dàng phát tình như vậy? Nhịn không được trừng mắt nhìn Rooney vui ha ha xem diễn, Bạch Hành trong lòng lại quyết định, tuyệt đối phải đối với Tiểu Ngân và Rooney thi hành chính sách cách ly, Rooney người này lực ô nhiễm quá lớn!
Rooney bị trừng vô tội chớp chớp mắt, liên quan gì cậu a?
Còn chưa kịp kháng nghị, thì lại từ chỗ Tom cùng Feigez nhận được hai đạo ánh mắt trách cứ – suy nghĩ của mọi người vô cùng giống nhau, Tiểu Ngân ‘Đơn thuần’ lại biến thành bộ dáng hiện tại Rooney người này tuyệt đối thoát không khỏi quan hệ.
Không phải tôi a!!! Rooney vội vàng dùng ánh mắt hướng mọi người ý bảo cậu vô tội, đáng tiếc không ai để ý.
Ai đó có chút phương diện làm người quá thất bại, không có biện pháp…
“Hiện tại không phải thời điểm nghĩ chuyện này, sau chiến đấu lần này tôi sẽ nói chuyện với anh được chứ.”
Bạch Hành tay thon dài phủ lên cái đầu vùi vào cần cổ của mình, ôn hòa nói.
Tiểu Ngân cân nhắc một hồi lâu, mới gật đầu.
Chuyện này tính là qua đi như thế.
Bạch Hành nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, chiến đấu lần này xong hết nhất định phải cho Tiểu Ngân bổ sung một chút tri thức sinh lý thật kỹ mới được, ở trước công chúng động dục cũng không tốt.
“Chúng ta cũng ăn một chút đi.”
Bạch Hành từ trong ôn nhu tỉnh lại thấy tất cả mọi người nhìn xem hai người bọn họ, mặt không nhịn được đỏ lên, ngoài miệng bắt đầu nói sang chuyện khác.
Tiểu Ngân không thèm để ý xem nhẹ đi ánh mắt của người khác, tùy tiện kéo Bạch Hành ngồi xuống.
“Đúng rồi, Ngân, anh làm ra cái ngọn lửa màu trắng kia là thứ gì vậy? Tôi vốn tưởng là cấm chú Quang Minh Chi Diễm, nhưng rất hiển nhiên, uy lực của Quang Minh Chi Diễm sẽ không chỉ nhỏ như vậy.”
Tiểu Ngân chậm rãi nuốt xuống thịt khô trong miệng, mới mở miệng trả lời nói: “Là một trận ma pháp hệ quang, dùng tám mươi mốt viên ma tinh hệ quang. Ngọn lửa sinh ra là biến yếu cực độ của Quang Minh Chi Diễm, đối với Vong Linh loại linh hồn lực sát thương so ra lớn hơn, nhưng uy lực có hạn, cho nên mới có thể chỉ có thể tiêu diệt hết u linh mà chỉ có thể suy yếu cương thi và xương khô.”
“Vậy có trận ma pháp có thể tiêu diệt cương thi cùng xương khô không?”
Rooney trực tiếp hỏi ra tiếng lòng của nhân sĩ ở đây.
Tiểu Ngân lắc đầu, nếu nói có hắn đã sớm dùng, còn có thể đợi đến hiện tại sao, liền ngay cả cái ma pháp dùng trước đó cũng là ở trong năm trăm năm này mới nghiên cứu ra, đến hiện tại ngay cả tên cũng không có.
Chú ý thấy thi thể của cương thi đã đắp đống đến thời điểm cách đỉnh tường băng chỉ còn có độ cao hơn một thước, Bạch Hành đề nghị nói. “Tom, anh hạ lệnh để binh sĩ tạm thời rút quân. Tôi cùng Tiểu Ngân đem đống thi thể kia giải quyết hết.”
“Làm sao giải quyết?”
Tom thuận miệng hỏi một câu.
“Thiêu hết.”
Tiểu Ngân cũng rất tùy ý trả lời.
“Tốt lắm.”
Feigez tổng kết.
“Tường băng làm sao bây giờ? Sẽ bị hòa tan đi?”
“Yên tâm, không có việc gì.”
Nói xong, Bạch Hành cùng Tiểu Ngân trực tiếp bay lên phía trên tường băng.
Tiểu Ngân vung tay lên chính là một đạo Rồng Lửa, nhiệt độ cực nóng nhất thời đem cương thi bên cạnh tường băng ngay cả thi thể cương thi liên quan cũng thiêu thành cháy đen, sau đó chậm rãi đốt thành tro.
Tường băng hòa tan, nguyên tố băng nhanh chóng chuyển hòa thành nguyên tố nước, sau đó biến thành hơi nước, chẳng qua vị trí tường băng ban đầu trước khi bị đốt xuất hiện một đạo khu vực trống chật hẹp. Thừa dịp cơ hội này, Bạch Hành lại xây lên một đạo tường băng.
“Tốt lắm.”
Hai người thần thanh khí sảng trở lại đại đội.
“Thật tốt, Đại Chiến lần này có thể hay không thật dễ dàng đã xong?” Một tên binh cảm khái như vậy.
“Không có khả năng!” Bạch Hành, Rooney và Tom trăm miệng một lời nói.
“Loại ma pháp trình độ này ngăn cản Vong Linh cấp thấp còn được, nếu nói là Kỵ Sĩ Tử Vong, Vu Yêu, Kẻ Bất Tử, Cốt Long vân vân Vong Linh cấp cao, trên cơ bản liền không có tác dụng gì.”
Trong thời gian ba ngày, dựa vào một tường băng đổ thật dày cùng Bạch Hành Tiểu Ngân hai tên thực lực biến thái này vậy mà thời gian ba ngày một người phòng thủ cũng không tổn hại. Này quả thực là chuyện không có khả năng, trước kia nhiều năm như vậy cho tới bây giờ chưa xuất hiện qua tình huống như thế.
“Bạch, Ngân, hai người các cậu thật sự là quá tuyệt vời!”
Ba ngày sau, đại quân tiên phong của vương quốc Forde cùng một số lớn vật tư chạy tới. Bọn họ thay chỗ cho quân đội pháo đài Snow đã liên tục chiến đấu ba ngày.
Nguyên soái Weson đặc biệt tiếp gặp Bạch Hành cùng Tiểu Ngân, bọn họn là công thần lớn nhất của trận chiến lần này.
Ở đây còn có một số tướng lãnh lạ mặt khác.
Nguyên soái Weson bắt đầu hướng bọn họ giới thiệu hai vị cao thủ Thánh cấp trẻ tuổi này, bọn họ thực lực siêu mạnh, bọn họ ở trong chiến đấu hiện ra trí tuệ, cùng với biểu hiện tuyệt vời trong trận chiến lần này.
“Chúng tôi cũng không làm gì đặc biệt.”
Bạch Hành cười nhạt như gió xuân, nụ cười ôn nhuận rất khó làm cho người ta liên tưởng đến cường hãn của anh ở trên chiến trường. Nhưng thật ra Tiểu Ngân lãnh nghiêm mặt rất có khí thế cao thủ.
Bọn họ thật sự không cho rằng bản thân làm cái gì đáng giá đặc biệt tán dương.
“Không không không, tường băng của cậu phòng ngừa tử vong cho rất nhiều binh lính.” Nguyên soái Weson rất hòa ái lắc đầu, “Đây là một công tích rất lớn.”
“Trên thực tế, đó là chúng tôi nên làm không phải sao? Toàn bộ sinh linh trên đại lục, bất luận chủng tộc cùng thực lực cao thấp, vào lúc đó nên đoàn kết cùng nhau, tiêu diệt kẻ địch, hơn nữa tận lực bảo hộ chiến hữu bên người.”
“Cậu nói rất đúng!” Nguyên soái Weson ánh mắt nhìn về phía Bạch Hành càng thêm hòa nhã, thân là một tướng lãnh thành công mà lại thương lính như con mình, lời của Bạch Hành quả thực nói đến vào trong tâm ông.
“Các ngươi chính là hai ma pháp sư cùng những binh lính bình thường đó trộn lẫn cùng nhau chiến đấu?”
Một ông cụ mặc áo choàng ma pháp hoa lệ màu tím thần sắc kiêu ngạo, sắc mặt không vui vẻ cau mày hoa râm dùng ngữ khí chất vấn hỏi.
Bạch Hành sửng sốt, người này là ai vậy?
“Khụ khụ, vị này là hội trưởng Sandro của Hiệp hội ma pháp đế quốc Oni? Rõ hơn, ông ấy là một vị ma pháp sư Thánh cấp hệ quang.”
Cũng là Thánh cấp?
“Đúng, chính là chúng tôi.”
“Hoang đường! Đường đường là ma pháp sư Thánh cấp cao quý thế nhưng cùng một đám binh lính hạ đẳng xen lẫn vào nhau, các ngươi quả thực không xứng đáng làm ma pháp sư!”
——
Người đầu đầu óc có bệnh đi?
Bạch Hành bất khả tư nghị nhìn Sandro? Hơn nữa, phía sau thế nhưng là phần đông tướng lãnh quân đội nói loại lời này – sẽ không là bị Vong Linh dọa điên đi?
“Cút!”
Thời điểm Bạch Hành còn đang cân nhắc là dùng lời quanh co phun ra làm tức chết ông cụ này hay là trực tiếp dùng lời trắng ra tức chết ông ta, Tiểu Ngân đã đơn giản mà trực tiếp tỏ thái độ.
Bạch Hành rất tiếc – cứ như vậy một chữ làm sao đủ trút giận chứ?
“Khốn kiếp, ngươi có biết ta là thân phận gì không?! Ngươi dám như vậy cùng ta nói chuyện!”
Sandro từ nhỏ chính là thiên tài, luôn luôn nhận tán thưởng cùng kính nể, nhất là từ sau khi xưng là hội trưởng Hiệp hội ma pháp của đế quốc Oni, thì ngay cả quốc vương nhìn thấy ông cũng phải cung kính, chưa bị người đối đãi vô lễ qua như vậy, một chữ ‘Cút’ của Tiểu Ngân, thiếu chút nữa làm ông tức chết.
Việc này nếu ở đế quốc Oni, ông tuyệt đối trực tiếp đem Bạch Hành cùng Tiểu Ngân từ Hiệp hội ma pháp sư khai trừ ra!
“Tiểu Ngân, đừng đối với Sandro tiên sinh như vậy. Đáng thương người ta số tuổi lớn như vậy, còn thần trí không rõ đến ngay cả chính mình là ai cũng không biết, ở thời kỳ Đại Chiến, sinh linh trên đại lục đều là đồng bạn cùng chiến hữu của chúng ta, cho dù ông ấy không phải người hoặc là kẻ điên người ngốc, chúng ta cũng phải đối xử tốt.”
Bạch Hành áp chế lửa giận trong lòng, thần sắc trịnh trọng đối với Tiểu Ngân nói, âm thanh không lớn không nhỏ, vừa vặn mọi người cả trong đại sảnh có thể nghe được.
Phụt xì – Rooney ngồi ở sau cùng nhất nhịn không được bật cười, không nghĩ tới Bạch nhìn thành thật như vậy đả thương người cũng lợi hại như thế – thật sự là rất khốc!
“A, đúng rồi, Sandro tiên sinh, là như thế này. Đầu tiên, tôi cùng Tiểu Ngân cho tới bây giờ không có gia nhập Hiệp hội ma pháp sư Oni, cho nên, ông là hội trưởng Hiệp hội ma pháp sư Oni, không có quyền lợi quản chuyện của chúng tôi! Đương nhiên, hiện tại gặp ông về sau tôi rất may mắn mình không có gia nhập đế quốc Oni. Đế quốc Forde vạn tuế!”
Nói một trận, nói đến các tướng lãnh Forde ở đây mặt mày hớn hở. Sandro nhìn qua sắp muốn tức chết.
Tức chết mới tốt!
Bạch Hành ghét nhất người như thế! Trên chiến trường cũng là cái đồ phá hoại, không làm ra tác dụng ngược là đã không tệ rồi.
“Bọn họ không phải binh lính hạ đẳng!”
Tiểu Ngân lãnh nghiêm mặt nói một câu. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn cùng mấy binh lính cùng nhau chiến đấu, dũng cảm cùng cố gắng của bọn họ toàn bộ thấy vào trong mắt hắn, loài người không biết ở đâu nhảy ra này không có tư cách vũ nhục bọn họ.
Hắn vừa dứt lời, Bạch Hành lại mở miệng, dùng một loại ngữ khí vô cùng bất đắc dĩ, “Vì sao bất kể lúc nào, bất kể ở dưới tình huống khẩn cấp bao nhiêu trong nhân loại luôn có thể nhảy ra một số cực phẩm nhỉ?”
“Cực phẩm?” Rooney tò mò lặp lại nói.
Bạch Hành gật đầu.
“Ừ, cực phẩm rác rưởi.”
“Ngươi ngươi —— Vô liêm sỉ! A ——”
Ông cụ không dám tin bụm mặt, khóe miệng chảy ra tơ máu, trợn trừng con mắt nhìn về phía Tiểu Ngân.
“Dám mắng chửi y nữa liền giết ngươi!”
Trong ngữ khí của Tiểu Ngân tràn ngập sát khí, nhất thời trong cả đại sảnh đều tràn ngập sát ý lạnh như băng.
“Hai người chúng tôi đều là Thánh cấp đó, hội trưởng Sandro.” Trên mặt Bạch Hành kéo ra nụ cười, ngữ khí nhàn nhạt nhắc nhở, “Đương nhiên, ngài là tiền bối, cho nên hai người chúng ta cũng không để ý hai người đánh một người. Nếu nói muốn động thủ, chúng tôi phụng bồi!”
Bạch Hành không phải là không cân nhắc đến thân phận của đối phương, chỉ là thật sự rất chán ghét ông cụ này, hơn nữa liền ngay cả mặt mũi đối với Nguyên soái Weson cũng không có nửa điểm kính ý, thời điểm ông ta nói chuyện các tướng lãnh Forde xung quanh đều mặt lộ vẻ khó chịu, nói lên nhân duyên với người khác cũng rất thối nát, một người như vậy, ở loại thời điểm này, cho dù là Thánh cấp cũng không thể ở trong quân. Cho dù để ông ta lưu lại, cũng không thể cho ông ta cơ hội khoa tay múa chân.
Thực lực của Sandro không cần Tiểu Ngân nói, liền ngay cả Bạch Hành cũng không nhất định so được, hơn nữa, loại người như ông ta biểu hiện cao quý hoang tưởng tự đại kỳ thật là tiếc mệnh nhất, rất sợ chết, không sợ ông ta đánh trả. Cho nên, tâm trạng Bạch Hành rất thoải mái.
Về phần Tiểu Ngân, anh suy nghĩ liền càng đơn giản hơn, trong lòng cho tới bây giờ chưa từng có một chút gánh nặng.
“Ta phải quyết đấu với hai ngươi!”
Sandro quan tâm đến thể diện, trong mắt ông, hai thằng nhóc này mặc dù là Thánh cấp nhưng tuổi tác còn trẻ, tuyệt đối không phải đối thủ của mình. Nhất định phải thừa dịp cơ hội quyết đấu giết chết bọn chúng mới có thể tiêu được mối hận trong lòng mình. Về phần mất đi hai cái cao thủ Thánh cấp rất nhiều tiền đồ đối với Đại Chiến có hay không sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt cũng không ở trong vòng phạm vi lo lắng của Sandro.
/91
|