Có thể nói sau khi đạt tới Thánh cấp Bạch Hành liền cách xa loại cảm giác mỏi mệt tiêu cực này. Liền ngay cả lúc ma lực và tinh thần lực tiêu hao không còn, gây cho anh nhiều hơn cũng là một loại cảm giác hư không năng lượng tiêu hao không còn chứ không phải cảm giác mệt mỏi bình thường trên ý nghĩa.
Cơ thể trầm trọng không thể nhúc nhích, suy nghĩ cũng hỗn loạn không thể tự hỏi.
Có lẽ không phải đã lâu…Trước đó không lâu, anh đã từng lĩnh hội qua một lần cảm giác như vậy.
Mở to mắt, cảm giác cay xót lập tức tràn ngập mắt anh. Ngày hôm qua hình như khóc nhiều lắm – anh cả đời rớt nước mắt cũng chưa rớt nhiều bằng hai lần làm tình này.
“Tỉnh?”
Người nào đó thân nóng hầm hập giam cầm cơ thể của anh nói.
“Ừm.” Cuống họng cũng đau, còn khàn đến lợi hại.
Một cái cầu nước từ hư vô xuất hiện, lơ lửng ở trong không trung hướng môi của Bạch Hành.
“Trời a ——”
Bạch Hành rên rỉ một tiếng, nhìn xem bộ dáng thê thảm của mình.
Anh hiện tại đang nằm nghiêng ở trên da lông, sau lưng là ***g ngực nóng hầm hập của Tiểu Ngân, vấn đề là, nơi tầm mắt có thể nhìn đến trên người anh tất cả đều gần như nối liền thành một mảnh hồng hồng tím tím, Bạch Hành nhìn qua không giống như vừa mới trải qua một hồi chuyện yêu, mà là bị tra tấn quốc hình.
“Anh quả nhiên là dã thú mà.”
Anh la hô nói, thật sự là bộ dạng hiện tại của mình có chút vô cùng thê thảm.
Cử động cơ thể, lại phát hiện tay chân hoàn toàn bị Tiểu Ngân giam cầm lấy.
Nửa người lại gần như mất đi tri giác, đáng tiếc chính là gần như, cho nên Bạch Hành có thể cảm giác được chỗ đó dính dính, còn có – quái thú nào đó đã mềm xuống vẫn còn đang sức nặng mười phần còn đợi ở trong cơ thể của mình, từ bụng cảm giác chướng bụng nhìn qua, người này sau khi xong xuyện trực tiếp cứ ở trong cơ thể của mình mà ngủ, căn bản là không có rút ra!
Bạch Hành nghĩ đến lần trước Tiểu Ngân đã đối với chuyện cơ thể của mình đã được rửa sạch sẽ vô cùng tiếc nuối – ở trên người bạn đời lưu lại mùi vị là bản năng của dã thú, có lẽ anh nên may mắn người này không ở trên người anh đi tiểu? Anh nhớ rõ trước kia lúc xem ‘Thế giới động vật’, hình như rất nhiều mãnh thú sẽ dùng loại phương thức này đánh dấu lãnh địa của mình.
Mẹ nó, nếu hắn dám như vậy, cả đời cũng đừng nghĩ lại đè anh!
—— Thứ lỗi cho Bạch Hành hiện tại thô tục nha, một người đàn ông mà lại nhiều lần bị người người đàn ông khác làm đến đến bất tỉnh, hơn nữa còn không thể không đem dịch thể của đối phương bảo tồn ở trong cơ thể mình, sau khi tỉnh lại eo nhức lưng đau hận không thể lại bất tỉnh lần nữa…Tính cách của anh cho dù lại ôn nhu cũng tuyệt đối ôn nhu không có giới hạn.
Hiện tại, vấn đề Bạch Hành đối mặt không chỉ có dấu vết thê thê thảm thảm trên người, trong cơ thể dịch thể của dã thú và phân thân của hắn, càng thêm phiền toái chính là, theo tính dậy của chủ nhân, quái thú kia cũng tỉnh dậy theo.
“Không nên tiếp nữa.”
Ngoài miệng nói xong bản thân cũng nghĩ thấy không có khả năng, Bạch Hành căn bản là không có khí lực chống cự hành động gì của đối phương.
Tiểu Ngân không nói chuyện, trực tiếp liền ở tư thế nằm nghiêng của Bạch Hành, nâng một cái chân của y lên, đem bản thân đưa vào chỗ sâu hơn trong cơ thể của y.
“Ưm ——”
Trước đem gì đó của anh lấy ra cũng được mà, ở trong bụng căng đến khó chịu…
Tên khốn!
…
Bạch Hành mặt không chút thay đổi tùy ý phần đông ma thú đối với anh làm lễ chú mục.
Rõ ràng ban ngày hai người chui vào trong động lõm, còn bày ra trận ma pháp đề phòng người nhìn trộm, nhất là dựng lên một cái tường băng lớn như vậy, ai lại không biết bọn họ làm chút gì đó?!
Từ lúc theo bắt đầu của Tiểu Ngân, Bạch Hành đã biết sẽ có loại tình trạng này. Anh mặt đều đỏ hồng ——
Khè một tiếng, Bé đáng yêu vội vàng lui lại.
“Lão Gấu, Gấu mẹ bên kia ——”
Bịch bịch bịch vài tiếng, Lão Gấu chạy đi, trước lúc rời đi còn lấy lòng đem đứa con bởi vì bị thương heo héo nhét vào trong lòng Bạch Hành.
Hai kẻ cực mạnh lui đi, ma thú khác rất thông minh nhìn trời nhìn đất đất nhìn ta nhìn hắn chính là không hề nâng mắt nhìn Bạch Hành.
Tiểu Ngân khí tràng quanh thân vô cùng vui vẻ và thoải mái, cho dù vừa rồi phần đông ma thú giương mắt nhìn Bạch Hành cũng không làm hắn sắc mặt biến kém.
Đó là chắc chắn đó, hắn hiện tại rất thần thanh khí sảng a!
Bởi vì Tiểu Ngân luyến tiếc dấu vết mình để lại biến mất mà không chịu lại dùng ma pháp hệ quang nên không thể không thừa nhận cơ thể sau khi miệt mài đau nhức khó nhịn Bạch Hành đối với Tiểu Ngân rõ ràng biểu lộ sảng khoái ra bên ngoài cảm thấy vô cùng bất bình.
“Lôi Ưng đâu?”
Đám ma thú một trận chiêm chiếp ríu rít…
Xôn xao một tiếng dạt qua hai bên, lộ ra ưng to suy yếu nằm ở trên đất.
Bạch Hành đi qua đó, phát hiện tình huống của Lôi Ưng cũng không so với ngày hôm qua tốt hơn bao nhiêu. Ưng con đang đứng ở bên cạnh Lôi Ưng, dùng cái mỏ nhọn nhọn của mình mổ thịt tươi đặt ở bên cạnh, từng cái từng cái mớm vào trong miệng của người cha suy yếu.
Một màn này Bạch Hành nhiều năm trước đã từng ở trong rừng rậm Sương Mù gặp qua, chỉ có điều thời điểm kia kẻ mớm cùng được mớm từng kẻ chọn đổi lại.
Đám ma thú cũng không có tiến lên quấy rầy đôi cha con này, càng không có tính toán tiến lên thay thế Ưng con có chút vụng về.
“Nó rất nhanh sẽ khôi phục, đúng không?”
Bạch Hành thả lỏng mình dựa vào trong ngực Tiểu Ngân, sau khi từ trong động lõm đi ra, bởi vì giận Tiểu Ngân không chịu giúp anh chữa trị cơ thể, anh vẫn luôn không nhận nâng đỡ của Tiểu Ngân. Hiện tại một màn này làm tâm anh trở nên mềm mại, không thể lại tiếp tục cự tuyệt Tiểu Ngân.
“Ừ.”
Tiểu Ngân ôm xiết Bạch Hành, khẳng định trả lời nói.
“Thật sự là thật tốt quá.” Tâm luôn luôn lo lắng liền như vậy thả lỏng xuống, Bạch Hành chưa bao giờ khẳng định qua như vậy – Lôi Ưng nhất định sẽ khôi phục lại, hơn nữa sẽ rất nhanh!
Vốn an phận trốn ở trong ngực Bạch Hành Gấu con thấy đồng bạn nhỏ, vươn cái móng vuốt nhỏ lông xù, ngao ngao kêu lên. Thân mình nhỏ thịt núc ních cũng bắt đầu quơ a quơ, rốt cuộc không chịu an phận chờ.
Tiếng kêu của nó hấp dẫn lực chú ý của Ưng con và Lôi Ưng.
Hai cha con đồng thời ngẩng đầu nhìn qua.
Thấy Bạch Hành và Gấu con, Ưng con cũng rất vui vẻ, nó vỗ cánh hai cái, lại hướng bọn họ kêu vài tiếng, chẳng qua không rời khỏi bên người cha.
Bạch Hành làm người rất hiểu ý buông Gấu con ra, để nó lắc lắc thân thể nhỏ mập mạp hướng cha con Lôi Ưng chạy qua.
Nhìn thấy Gấu con và Ưng con thân thân thiết thiết kì kèo vào nhau, sau đó Gấu con ân cần giúp Ưng con đút Lôi Ưng, Bạch Hành đột nhiên cười.
“Cảm giác có phải có chút giống con dâu ân cần, í, chồng trẻ, vợ trẻ?” Nói xong, anh đã bị cách nói của mình có chút 囧, “Xem như em cái gì cũng chưa nói là được.” Chúng nó lại không phải là một loài, xem ra mình thật sự là có chút mẫn cảm, mình là yêu đồng tính không đại biểu tất cả mọi người xung quanh là vậy a!”
“Đừng quản chúng nó, muốn hay không nghỉ ngơi trong chốc lát, ta ôm em.”
Tiểu Ngân đem đầu của y chuyển tới bên kia của mình, quan tâm nói, ngón tay xoa nhẹ bóng đen nhàn nhạt ở dưới mắt của Bạch Hành.
“Ừm, được, chẳng qua nếu có thể em vẫn là muốn trở về ngủ trên giường.”
“Ta ôm em trở về, em trước ngủ đi.”
“Vâng.”
“Bạch làm sao vậy?” Thấy Bạch Hành được Tiểu Ngân ôm về, Lankers quan tâm đi tới hỏi một câu.
“Y không có việc gì, có chút mệt.”
Kyle bên cạnh kính nể nhìn xem Bạch Hành, “Chiến đấu đến như vậy sao không mệt? Bạch quả nhiên thật không dậy nổi, chúng ta thật sự là rất vô dụng, chưa từng giúp được việc gì.” Nói xong, trên mặt có thần sắc xấu hổ.
Lankers hiếm khi đồng ý ý kiến của Kyle, đầu nhỏ gật gật, vội vàng tránh thân mình ra, âm thanh cũng đè thấp thấp, “Vậy anh mau dẫn anh ấy đi nghỉ ngơi đi, tôi cũng đi tu luyện. Cho dù tăng lên một chút thực lực cũng tốt!”
“Tôi cũng vậy!”
Nói xong, Kyle và Lankers bỏ chạy mất, hẳn là trở về phòng của mình tu luyện.
Tiểu Ngân há miệng thở dốc, cuối cùng quyết định vẫn là không nói.
Bỗng dưng, sắc mặt hắn lạnh lùng.
“Đi ra!”
Một con rồng loại nhỏ màu vàng kim xuất hiện ở trước mặt hắn, thật cẩn thận nhìn Bạch Hành một cái.
“Mỹ nhân mệt sao?”
“Bất kể chuyện của ngươi, ta từng nói qua không cần xuất hiện ở trước mặt chúng ta, bằng không liền giết ngươi!”
Nói xong, Tiểu Ngân chậm rãi hướng nó đi ra, trên người khí thế vẫn luôn thu liễm từng tầng tản mát ra, trước là đem rồng nhỏ cố định ở một chỗ, theo đến gần của Tiểu Ngân, cơ thể rồng nhỏ bắt đầu run rẩy, sau đó kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng trào ra màu rồng màu vàng kim.
Tiểu Ngân tựa như là dễn mèo chơi đùa bắt chuột, cũng không nóng lòng giết nó, ngược lại đầu tiên là chơi đùa một phen, chơi chán lại ăn luôn cũng không muộn.
“Ta không thích hắn.” Lần đầu tiên tự mình trải qua uy hiếp của tử vong, rồng nhỏ biểu hiện rất tốt, hắn chống sát khí như bản chất của Tiểu Ngân, khó khăn nói.
“Ngươi nghĩ lợi dụng y tội sẽ so với mơ ước y càng nhỏ hơn sao? Chỉ có điều Bạch y không so đo với ngươi mà thôi, ngươi không nên lặp lại nhiều lần, chủng tộc Kim Long có hoàng tử như ngươi, xứng đáng mất đi người kế thừa.”
Nói xong, Tiểu Ngân hừ lạnh một tiếng, trong chớp mắt xuất hiện ở phía sau rồng nhỏ, bàn tay to hướng cái cổ tóm lấy.
“Đừng mà!” Một cái thân ảnh to lớn xuất hiện ở giữa tay của Tiểu Ngân và rồng nhỏ.
Tiếp đó một tiếng kêu rên, trưởng lão Wester khóe miệng chảy máu bay ra ngoài – có thể tưởng tượng được cái đó nếu thật sự dùng ở trên cổ của rồng nhỏ, sẽ là loại hậu quả gì.
Trong khoảnh khắc trưởng lão Wester chạy ra, ánh mắt lạnh lẽo của Tiểu Ngân híp lại, dùng sức nhảy, lại xuất hiện ở phía sau trưởng lão Wester.
“Không được!”
Không quan tâm đến tiếng kêu sợ hãi của rồng nhỏ, trên tay hắn dùng một chút lực, sau vài tiếng ca rắc ca rắc, trưởng lão Wester ngay cả âm thanh cũng không xuất hiện, mềm nhũn nằm ở trên đất, mất đi ý thức.
“Mục tiêu của ngươi là hắn?”
Trong mắt Tiểu Ngân có khoái ý lãnh khốc, hắn là cố ý!
“Ngươi để ý hắn?”
Hắn một câu hỏi rồng nhỏ đang phẫn hận mà tràn ngập đau xót trừng mắt hắn.
“Nếu như, ngươi lại đến trêu chọc chúng ta, ta sẽ trước giết hắn ta, tin ta, hắn ta sẽ không chết rất thống khoái. Sau đó, sẽ giết ngươi. Ta nghĩ, ngươi hẳn là sẽ không xem nhẹ lời ta, phải không?”
Nói xong, Tiểu Ngân ôm Bạch Hành rời đi.
Đi được vài bước, hắn ngừng lại.
Bởi vì Bạch Hành lặng lẽ kéo xuống góc áo của hắn.
“Sao vậy?”
“Anh hình như hoàn toàn đem hoàng tử nhỏ của Long tộc chọc cho trở mặt.” Bạch Hành cười mặt mũi cong cong, Tiểu Ngân làm như vậy nếu phải nói là trả thù tình địch, còn không bằng nói là lợi dụng đối phương thay anh trả thù.
“Vậy thì sao?” Tiểu Ngân một bộ biểu tình khinh thường.
“Anh nói con rồng nhỏ kia khi phát hiện trưởng lão Wester căn bản là không té xỉu sẽ là cái biểu tình gì?”
“Nó vốn đã khóc, chẳng qua đợi nó đến gần lúc thấy con rồng kia đang lườm mắt nhìn nó sẽ có cái biểu tình gì ta cũng không biết.”
Hóa ra, Tiểu Ngân ngay từ đầu quả thật là muốn giết rồng nhỏ.
Chẳng qua, trong khoảng khắc trưởng lão Wester xuất hiện, rồng nhỏ biểu hiện ra khẩn trương đã bán đứng tình cảm của chính nó.
Vì thế, Tiểu Ngân thay đổi chủ ý.
Hắn chỉ là đem trưởng lão Wester đánh ngã trên đất, thuận tiện làm hắn ta không thể nói lên. Tay chân cũng trật khớp, sau khi nằm trên mặt đất như bị trọng thương như nhau, thứ nhất là rồng nhỏ đứng cách khá xa, thứ hai trước đó vừa mới trải qua thử thách sát khí của Tiểu Ngân tất nhiên sẽ không nghĩ đến hắn căn bản là không đối với Wester xuống tay nặng.
Thuận lý thành chương, dưới thiết kế của Tiểu Ngân, tình cảm của nó liền hoàn toàn bộc rõ…
“Anh cũng thật đủ xấu xa, tên nhóc đó khẳng định không biết nên hận anh hay là nên biết ơn anh.” Bạch Hành tưởng tượng trưởng lão Wester uy mãnh sẽ có tâm tình rối rắm và rồng nhỏ thấy Wester tỉnh lại thì biểu tình mâu thuẫn buồn vui lẫn lộn cộng thêm kinh ngạc và thống hận, không nhịn được ha ha cười lên.
“Nếu không phải em không muốn cùng Long tộc nảy lên mâu thuẫn ta vẫn là sẽ lựa chọn trực tiếp giết nó.”
Bạch Hành cười đem mặt vui vào trong ngực Tiểu Ngân – cho nên anh mới sẽ không ủy khuất Tiểu Ngân đó, Tiểu Ngân cho tới bây giờ sẽ không chân chính làm chuyện tình làm anh cảm thấy khó xử a…Giữa hai người bọn họ, tình cảm gì đó đều không phải đơn phương, chính là cưng chiều, dung túng và quan tâm.
“Chẳng qua, nó vì sao muốn tìm đến em vậy? Bàn về vẻ đẹp Maude so với em đẹp hơn nhiều, bàn về thực lực anh cũng so với em mạnh hơn.”
Tiểu Ngân bỗng nhiên trầm mặc – đúng a, vì cái gì chứ? Đương nhiên là bởi vì so với những người khác cái con rồng ngu kia đối với Bạch khá có hảo cảm! Hắn quả nhiên cần phải giết chết nó, dù sao Bạch cũng sẽ không quá phản đối – rất hiếm thấy, Tiểu Ngân lầm vào trong cảm xúc tên là hối hận.
“Hai người các anh tại sao ở đây?”
Andreu kinh ngạc nhìn xem Bạch Hành và Tiểu Ngân từ sau khi thân phận bại lộ liền hiếm hoi xuất hiện ở doanh khu loài người.
“Tôi mệt, muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút.”
Bạch Hành để Tiểu Ngân đặt anh xuống, dù sao đã tỉnh lại, vẫn là đi trở về phòng là được rồi.
“Cậu tại sao ở đây?”
“Đang tìm Lankers, không biết cậu ấy đi đâu. Thật sự không hiểu được cậu ấy và Kyle tại sao lại thế, rõ ràng không hợp nhau, cố tình hai người luôn hình bóng không rời.” Andreu cười khổ nói, trong ngữ khí mang theo một tia cưng chiều.
“À.”
Bạch Hành gật đầu.
“Bọn họ nói đi tu luyện.” Tiểu Ngân chủ động trả lời, Bạch Hành thời điểm đó đang ngủ, cho nên không biết bọn họ từng đụng qua chuyện này.
Andreu nghe xong sắc mặt vui vẻ, “Lankers thật sự là càng ngày càng hiểu chuyện.”
“Đúng a, chẳng qua vẫn là đơn thuần làm cho yêu thích như vậy.” Bạch Hành đồng ý lời cậu ta, vào lúc Andreu gật đầu, anh đột nhiên hỏi một câu, “Anh và em cậu rốt cuộc thích người nào?”
“Anh – ớ, Bạch!” Quen thói ở trước mặt Bạch Hành nói thật Andreu dễ dàng nói ra lời nói thật, sau khi nói xong có chút ảo não trừng mắt Bạch Hành.
“Ai bảo cậu thái độ không xác định rõ như vậy, tôi khuyên cậu nếu nói thích Maude vẫn là chuyên chú một chút, biểu hiện rõ một chút thì tốt hơn. Maude đối với phương diện này vốn đã có chút chậm chạp, cậu còn như cũ đối với Lankers ái muội như vậy, cẩn thận anh ta hiểu lầm cậu liền thảm.”
“Anh nghĩ rằng tôi và anh giống nhau sao? Trước đây thái độ của tôi đối với tên kia ngay cả Lankers mới mười tuổi cũng hiểu được, nhưng cố tình tên kia mặt tình cảm ngu ngốc một chút cũng không phát hiện, còn tưởng rằng tôi là vì cùng y giao tình để đổi lấy tình báo của gia tộc bọn họ! Chó má, tôi cần sao! Nếu không phải về sau tôi luôn cùng y đối nghịch, nói không chừng hiện tại tôi ở trong mắt y chính là một người qua đường giáp! Nghĩ ban đầu tôi là một cái công tử phong lưu biết bao nhiêu dương xuân bạch tuyết* a, kết quả về sau nhiều năm như vậy đều bị y huấn luyện thành nhân vật quan trọng của gia tộc!”
*阳春白雪: Một ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc – ý chỉ làm nên nhiều chiến tích phong lưu.
Andreu đảo cái xem thường, hiếm khi bùng nổ lời tục.
Phụt – Bạch Hành vui cười, công tử phong lưu dương xuân bạch tuyết?! Mệt cậu ta nói ra được lời này!
“Vậy Lankers là làm sao?”
“Em ấy trước đây là người duy nhất có thể vào được mặt tình cảm của Maude, sau lại biết tình cảm của tôi đối với Maude sau đó đối với tôi rất đồng cảm.”
“Cho nên cậu liền di tình biệt luyến?” Bạch Hành cười trêu chọc, tình hình đại khái anh đã đoán được.
Quả nhiên, Andreu trừng mắt liếc anh.
“Thả ——” Ở trong ánh mắt lạnh lẽo của Tiểu Ngân, Andreu buông tha cho hành động lại phá hư hình tượng quý tộc của mình, “Em ấy là đứa trẻ duy nhất Maude thương thôi, tôi đương nhiên cũng phải yêu thương một chút, hơn nữa đứa trẻ kia quả thật rất đáng yêu, có một em trai như vậy cũng không tệ.”
“Vậy cậu định làm sao bây giờ? Vì sao không đối với Maude tỏ rõ tình cảm?”
“Tôi nào dám, y nghĩ rằng tôi thích Lankers, nếu nói tôi hiện đang thích y, y nhất định sẽ vì tôi đối với em trai bảo bối của y ‘phản bội’ mà đối với tôi giết đến chết. Anh không biết tên kia có bao nhiêu cố chấp đâu, rõ ràng mình đối với mặt tình cảm chậm chạp lại ngu ngốc muốn chết, cố tình đối với chuyện mình nhận định lại đánh chết cũng không biết sai. Cho nên, tôi chỉ có thể đợi Lankers tìm được tình yêu thật sự, sau đó đem em ấy đóng gói gả ra ngoài, mới có thể đi nói rõ. Vấn đề là, đến lúc đó cái tên tâm nhãn chết kia khẳng định lại sẽ cho rằng tôi chiếm không được Lankers mới miễn cưỡng chắp vá y! Thật sự là làm khó muốn chết!!!”
Andreu hiếm khi có thể tìm chọn được người than phiền, một hơi đem khổ tâm trong lòng đều đưa cho Bạch Hành, cho nên Tiểu Ngân – bị xem nhẹ.
“Như vậy sao, Lankers hình như cũng không thích cậu đi?”
“Đương nhiên, em ấy vốn đã đem tôi trở thành một người anh khác.”
“Tôi nghĩ cậu không cần lo lắng Maude hiểu lầm.” Bạch Hành cười tủm tỉm nói, không biết vì sao, Andreu thấy nụ cười này có chút gan góc run rẩy.
“Vì sao?”
“Vào thời điểm chúng tôi lần đầu nhắc tới tên Lankers, người nào đó cũng đã đứng ở chỗ sau lưng cậu đại khái hơn mười thước. Tôi nghĩ lời nói vừa rồi, anh ta hẳn là nghe rất rõ ràng.”
Bạch Hành cười nhìn thấy Andreu như là bị đốt mông dường như nhảy lên, xoay người, giữa sắc mặt hồng trắng liên tục biến đổi, toàn bộ sắc mặt bởi vì thật sự thừa nhận không nổi phần đông biểu tình kinh hỉ kinh ngạc kinh hách vân vân mà hiện ra trạng thái run rẩy.
Ở dưới tình huống như vậy, cho dù Andreu xem như là chàng đẹp trai hiếm thấy, cả người nhìn qua cũng vô cùng thảm không thể nhìn.
Ai nha, anh và Tiểu Ngân hôm nay mỗi người tác hợp một đôi, thật sự là công đức to…
Lúc Bạch Hành lôi kéo Tiểu Ngân tránh đi còn đang nghĩ như vậy…
/91
|