Chỉ mới ngâm mình đã cảm thấy vô cùng thoải mái, Cơ Ngọc Nữ mê man chìm trong mộng mị, chợt đột ngột tiến gần Dạ Khinh Ưu. Thân thể trơn mềm bắt đầu cọ xát da thịt hắn, ánh mắt của nữ nhân mê người, mùi hương kỳ hoa dị thảo xung quanh cùng với vị hương da thịt mị cốt toát ra từ thân thể nàng càng làm người mê say.
" Công tử, để ta giúp công tử tẩy lễ. "
Dạ Khinh Ưu nhíu mày, cảm giác Cơ Ngọc Nữ đang cố dụ dỗ hắn, mà nhìn vào thân thể mê người của nàng, nam nhân nào không dậy sóng chắc chắn có vấn đề. Cơ Ngọc Nữ thấy hắn gật đầu đáp ứng, liền ngoan ngoãn vươn cánh tay ngọc vung nước xoa tẩy trên thân thể cứng rắn của hắn. Dù bề ngoài hắn thư sinh nhưng cơ bắp lộ ra rõ ràng, tràn ngập mị lực nam nhân, hai mắt nàng xao xuyến chà xát da thịt hắn, vừa nói.
" Công tử, không biết người có biết hay không. Nhưng ta nợ ơn công tử một ân huệ rất lớn… "
" Ân huệ??? Hình như không có. "
Dạ Khinh Ưu lắc đầu, trực tiếp phủ nhận, Cơ Ngọc Nữ ngẩng mặt mỉm cười, lúc này toàn chân hoa lệ mỹ sắc lộ ra, con ngươi sáng trong như bảo ngọc, môi đỏ răng trắng, ngũ quan vô khuyết vô tị. Nàng mỉm cười càng thêm tuyệt sắc, ánh mắt mông lung, lông mi chập chờn đóng mở, giọng thanh thúy nói.
" Đương nhiên công tử không biết, vì hoàn toàn đó là vô tình công tử giúp ta… Nhớ lúc đó vì nhan sắc của bản thân mà mang lại tai họa cho tông môn, khiến cho tông môn bị diệt… "
Cơ Ngọc Nữ dẫn đến tai họa diệt môn cho tông môn của mình, làm cho lòng người thóa mạ, chủ yếu vì những nữ tử ghen ghét dung mạo của nàng, hay những tên nam nhân không có cách chiếm được người ngọc, càng đẩy nàng vào hố lửa. Một tuyệt sắc giai nhân chỉ vì dung mạo và thể chất của mình, dẫn đến vô vàn tai họa.
Nàng khi đó chỉ có một mình, che giấu thân phận chạy trốn khắp nơi, lạc vào trong một sơn cốc, nơi đó tự nhiên lại không có người nào dám bén mảng tới. Khi đó nàng không biết nguyên nhân, chỉ mãi chạy trốn, khi vào sâu bên trong, nhìn thấy nơi đây dường như là chỗ trồng thảo dược. Có một cái động lớn bên trong đầy đủ đồ đạc nhưng lại không có ai, nàng quyết định ở tạm nơi này.
Dù sao cũng là ở nhờ, cho nên nàng không có động chạm nhiều, rảnh rỗi lại chăm sóc vài cây dược thảo. Tình hình nhanh chóng trôi qua, cho đến khi mấy thế lực kia truy quét, tiến sâu vào trong cốc, trực tiếp muốn bắt nàng.
Mặc dù bản lĩnh của nàng không tệ, nhưng không cách nào chống lại vây công, thân thể trọng thương đầy máu nằm lăn lóc trước cốc. Sau này nàng mới biết, hóa ra do thể chất 'Âm Hương Mị Thể' của bản thân gây ra tai họa, người có thể chất này nghe nói lại là hậu nhân của một tông môn chuyên tu luyện mị công bằng hương sắc, tồn tại trước thời kỳ diệt vong. Đám người đó lại nghĩ nàng hiểu biết về truyền thừa của cổ tông tộc, cho nên mới mượn cớ truy sát.
Tưởng như lúc sắp bị bắt, thì đám ngươi kia bị một thiếu niên mang mặt nạ chặn lại, một mình hắn không nói không rằng thảm sát toàn bộ, khung cảnh huyết tinh tráng lệ làm cho nàng nhìn ngẩn người. Ánh mắt nhìn vào người thần bí mang mặt nạ, vừa sợ hãi vừa dâng lên cảm giác sùng bái.
Tưởng chừng như sắp bị hắn giết, thì nam tử kia trực tiếp lướt qua nàng, sau đó hái những dị thảo kia đi. Hóa ra những cây dược thảo kia là của hắn, mà nàng có lẽ vì giúp hắn chăm sóc cho nên hắn mới tha cho nàng, thu xong linh dược, hắn không một lời liền bỏ đi. Cơ Ngọc Nữ có thể ghi nhớ được mùi hương của hắn, trong lòng xao xuyến muốn một lần gặp lại.
Vì hắn đi không mang theo đồ gì, cho nên vật bên trong phòng nàng đều lấy đi, mà trong đó có một khỏa thất phẩm đan dược 'Hồi Công Nguyên Đan', cũng nhờ vào nó mà nàng có cơ duyên cứu giúp lâu chủ lúc đó của Tử Thiên Lâu một mạng, được vị lâu chủ kia thu nhận cho làm tứ điện chủ. Có thể nói, nam tử kia là một đời ân nhân của nàng, chỉ là nàng không có cơ hội gặp lại.
Cho đến khi tiến nhập Liên Minh Cửu Môn, gặp được một nam tử có chút mùi hương giống như nam nhân kia. Nàng còn không có chắc chắn, cho đến khi càng ở gần hắn thì mùi vị càng giống, cho đến bây giờ nàng có thể chắc chắn nam nhân kia chính là nam tử anh tuấn trước mặt.
Dạ Khinh Ưu cũng không có biết hết nội tình, đối diện với ánh mắt nhu hòa của mỹ nữ, cũng không hiểu nguyên do. Chợt thấy Cơ Ngọc Nữ mỉm cười, e lệ nói.
" Công tử, để ta làm người thoải mái… "
Nói xong, nàng liền cúi đầu xuống nước, trong sự kinh ngạc của hắn, liền có một cảm giác kỳ quái, một bàn tay mềm mại tóm lấy tiểu long chìm trong nước. Bàn tay mịn màng hơi lạnh của mỹ nữ chà sát, tuốt động nhẹ nhàng, làm cho hắn rùng mình, cảm giác bên dưới hạ căn đã nóng hổi.
Theo động tác mát - xa tay của nàng, long căn của Dạ Khinh Ưu nổi cộm, biến trở nên dữ tợn, đạt được độ xài làm cho nữ tử phải hoảng sợ. Cơ Ngọc Nữ mặt ngọc chôn trong nước linh tuyền, giấu sự xấu hổ ngại ngùng, dùng hai tay luân phiên vuốt ve dương vật của Dạ Khinh Ưu, mắt đẹp vừa sợ hãi vừa tò mò nhìn nhục căn của nam nhân, động tác sờ vuốt nhẹ nhàng tinh tế mang đến mỹ diệu thật lớn.
Dạ Khinh Ưu cắn chặt miệng, cảm giác thoải mái không phát ra lời, hắn chỉ vừa cảm nhận long căn cứng rắn, thì đột nhiên một động huyệt ấm áp bao phủ nuốt trọn đỉnh long đầu vào trong. Cúi đầu nhìn xuống mặt nước, hóa ra Cơ Ngọc Nữ đang dùng miệng nuốt cái thứ to dài của hắn vào trong miệng nàng.
Bị bảo phủ bởi miệng nhỏ ấm nóng, mềm mại trơn trượt, làm cho long đầu càng căng lên dữ tợn, xâm chiếm cả miệng nhỏ mỹ nhân. Cơ Ngọc Nữ tại quỳ trong mặt nước, đầu cúi thấp ngậm mút cự long, bàn tay xoa xoa hai hòn ngọc dương, cử chỉ hành động cẩn thận, ân cần như sợ tổn thương tiểu long côn.
Nàng tuy kinh nghiệm không nhiều, nhưng thiên phú rất cao, nhanh cái đã thành thục làm cho nam nhân cảm thấy thoải mái. Hơi nóng toát ra bao phủ xung quanh, làm cảnh tượng trước mắt trở nên càng mơ màng, thần bí.
Dạ Khinh Ưu ngửi thấy từng làn hương khí dịu nhẹ, lan tỏa nhẹ nhàng, cảm thụ như chìm trong cõi thiên thai, sức mê hoặc của mị hương thể của Cơ Ngọc Nữ không ngờ có thể gia tăng khoái cảm. Cơ Ngọc Nữ chôn mặt trong nước được một lúc, đã không còn đủ sức lực, chợt ngồi dậy, mái tóc đẹp bồng bềnh ướt đẫm mượt mà, khuôn mặt tuyệt sắc của đại mỹ nữ một thời nay trở nên kiều mị vô song, sóng mắt ngập nước, tình tràn vô bờ, môi đào mấp máy chảy ra chút dịch nhờn, hai má ửng hồng càng tăng nét thanh khiết.
Dáng vẻ này của nàng, chỉ sợ để đám nam nhân kia biết sẽ điên cuồng mà lung lạc đạo tâm, không ai có thể nghĩ một nữ tử 'họa tông tai tộc' lại có thể lộ ra nét mặt như vậy. Dạ Khinh Ưu thưởng thức, ngắm nhìn phương dung mỹ mạo hiếm có, chỉ thấy nàng nở ra nụ cười, tự nhiên đến cạnh, tại trước ngực hắn, một tay sờ lên cơ ngực rắn rỏi, một tay mò xuống nắm vuốt cự long mân mê.
" Công tử, lần này không từ chối nữa chứ? "
" Dĩ nhiên không thể… "
Dạ Khinh Ưu cúi đầu, mũi dựa trên mái tóc của Cơ Ngọc Nữ, cảm thụ mùi hương mê người ngọt ngào, hương thơm lan tỏa như vạn hoa tụ họp, dịu nhẹ tinh tế, nhưng cũng không kém phần ngọt ngào mê say. Hắn vươn bàn tay mân mê mái tóc dài của nàng, làm mỹ nhân chú ý, nàng chỉ khẽ cười, sau đó lè lưỡi liếm láp một bên ngực của hắn.
Lâm Di Ảnh vốn trong mơ màng, nhìn tình cảnh hai người một nam một nữ ở gần nhau ám muội, toàn thân nàng nóng lên, một cỗ dục hỏa dâng lên, phía bên dưới ngứa ngáy, chịu không được phải mò tay sờ mó. Một tay nàng đặt tại trên ngực tự mân mê không ngừng, một tay luồn bên dưới tự sờ thịt huyệt nhỏ bé.
Cảm giác vẫn không đủ thỏa mãn, nàng chợt bò tới, hai mắt tràn ngập xuân quang, xuất hiện tại một bên cạnh hắn, ngước đầu ngắm nhìn tuấn nhan nam tử, tràn ngập mê ly. Vươn ra bàn tay sờ khắp ngực eo hắn, cặp ngực mềm cọ xát kẹp giữa cánh tay nam nhân.
Dạ Khinh Ưu quay đầu, nhìn thấy biểu hiện có phần kỳ quái của Lâm Di Ảnh, nhíu mày, không ngờ thiếu nữ thường tỏ ra ngại ngùng lại có thể bạo gan như vậy. Cơ Ngọc Nữ cũng nhìn qua thấy biểu hiện của Lâm Di Ảnh, lại không thấy lạ, mỉm cười giải thích.
" Nàng chính là trúng 'Cổ Yêu Tình Độc' của Cổ Yêu Môn… Mà đối tượng hạ chú là công tử, cho nên đối với công tử mê man như vậy. "
" Trúng cổ? Từ khi nào… Sao lại tự hạ cổ bản thân? "
Dạ Khinh Ưu nhíu mày, cảm giác nhớ lại lần đầu gặp nữ nhân này có một lần va chạm, chẳng lẽ lại là lúc đó? Cơ Ngọc Nữ sau khi liếm hết khuôn ngực của hắn, hai tay mò mẫn bên dưới vuốt ve long căn dài, há miệng cắn ngậm một bên núm vú hắn nói.
" Nàng chính là muốn hạ cổ công tử, để cho công tử yêu nàng. Nhưng không ngờ thân thể công tử đặc thù, lại khiến cho cổ độc cắn ngược, làm ra biến thành nàng trở nên yêu mến công tử. "
Nghe Cơ Ngọc Nữ nói vậy, Dạ Khinh Ưu cũng chả biết nói gì hơn, cũng không ngờ Lâm Di Ảnh như vậy mà cũng có thể đi làm sát thủ được.
" Công tử, để ta giúp công tử tẩy lễ. "
Dạ Khinh Ưu nhíu mày, cảm giác Cơ Ngọc Nữ đang cố dụ dỗ hắn, mà nhìn vào thân thể mê người của nàng, nam nhân nào không dậy sóng chắc chắn có vấn đề. Cơ Ngọc Nữ thấy hắn gật đầu đáp ứng, liền ngoan ngoãn vươn cánh tay ngọc vung nước xoa tẩy trên thân thể cứng rắn của hắn. Dù bề ngoài hắn thư sinh nhưng cơ bắp lộ ra rõ ràng, tràn ngập mị lực nam nhân, hai mắt nàng xao xuyến chà xát da thịt hắn, vừa nói.
" Công tử, không biết người có biết hay không. Nhưng ta nợ ơn công tử một ân huệ rất lớn… "
" Ân huệ??? Hình như không có. "
Dạ Khinh Ưu lắc đầu, trực tiếp phủ nhận, Cơ Ngọc Nữ ngẩng mặt mỉm cười, lúc này toàn chân hoa lệ mỹ sắc lộ ra, con ngươi sáng trong như bảo ngọc, môi đỏ răng trắng, ngũ quan vô khuyết vô tị. Nàng mỉm cười càng thêm tuyệt sắc, ánh mắt mông lung, lông mi chập chờn đóng mở, giọng thanh thúy nói.
" Đương nhiên công tử không biết, vì hoàn toàn đó là vô tình công tử giúp ta… Nhớ lúc đó vì nhan sắc của bản thân mà mang lại tai họa cho tông môn, khiến cho tông môn bị diệt… "
Cơ Ngọc Nữ dẫn đến tai họa diệt môn cho tông môn của mình, làm cho lòng người thóa mạ, chủ yếu vì những nữ tử ghen ghét dung mạo của nàng, hay những tên nam nhân không có cách chiếm được người ngọc, càng đẩy nàng vào hố lửa. Một tuyệt sắc giai nhân chỉ vì dung mạo và thể chất của mình, dẫn đến vô vàn tai họa.
Nàng khi đó chỉ có một mình, che giấu thân phận chạy trốn khắp nơi, lạc vào trong một sơn cốc, nơi đó tự nhiên lại không có người nào dám bén mảng tới. Khi đó nàng không biết nguyên nhân, chỉ mãi chạy trốn, khi vào sâu bên trong, nhìn thấy nơi đây dường như là chỗ trồng thảo dược. Có một cái động lớn bên trong đầy đủ đồ đạc nhưng lại không có ai, nàng quyết định ở tạm nơi này.
Dù sao cũng là ở nhờ, cho nên nàng không có động chạm nhiều, rảnh rỗi lại chăm sóc vài cây dược thảo. Tình hình nhanh chóng trôi qua, cho đến khi mấy thế lực kia truy quét, tiến sâu vào trong cốc, trực tiếp muốn bắt nàng.
Mặc dù bản lĩnh của nàng không tệ, nhưng không cách nào chống lại vây công, thân thể trọng thương đầy máu nằm lăn lóc trước cốc. Sau này nàng mới biết, hóa ra do thể chất 'Âm Hương Mị Thể' của bản thân gây ra tai họa, người có thể chất này nghe nói lại là hậu nhân của một tông môn chuyên tu luyện mị công bằng hương sắc, tồn tại trước thời kỳ diệt vong. Đám người đó lại nghĩ nàng hiểu biết về truyền thừa của cổ tông tộc, cho nên mới mượn cớ truy sát.
Tưởng như lúc sắp bị bắt, thì đám ngươi kia bị một thiếu niên mang mặt nạ chặn lại, một mình hắn không nói không rằng thảm sát toàn bộ, khung cảnh huyết tinh tráng lệ làm cho nàng nhìn ngẩn người. Ánh mắt nhìn vào người thần bí mang mặt nạ, vừa sợ hãi vừa dâng lên cảm giác sùng bái.
Tưởng chừng như sắp bị hắn giết, thì nam tử kia trực tiếp lướt qua nàng, sau đó hái những dị thảo kia đi. Hóa ra những cây dược thảo kia là của hắn, mà nàng có lẽ vì giúp hắn chăm sóc cho nên hắn mới tha cho nàng, thu xong linh dược, hắn không một lời liền bỏ đi. Cơ Ngọc Nữ có thể ghi nhớ được mùi hương của hắn, trong lòng xao xuyến muốn một lần gặp lại.
Vì hắn đi không mang theo đồ gì, cho nên vật bên trong phòng nàng đều lấy đi, mà trong đó có một khỏa thất phẩm đan dược 'Hồi Công Nguyên Đan', cũng nhờ vào nó mà nàng có cơ duyên cứu giúp lâu chủ lúc đó của Tử Thiên Lâu một mạng, được vị lâu chủ kia thu nhận cho làm tứ điện chủ. Có thể nói, nam tử kia là một đời ân nhân của nàng, chỉ là nàng không có cơ hội gặp lại.
Cho đến khi tiến nhập Liên Minh Cửu Môn, gặp được một nam tử có chút mùi hương giống như nam nhân kia. Nàng còn không có chắc chắn, cho đến khi càng ở gần hắn thì mùi vị càng giống, cho đến bây giờ nàng có thể chắc chắn nam nhân kia chính là nam tử anh tuấn trước mặt.
Dạ Khinh Ưu cũng không có biết hết nội tình, đối diện với ánh mắt nhu hòa của mỹ nữ, cũng không hiểu nguyên do. Chợt thấy Cơ Ngọc Nữ mỉm cười, e lệ nói.
" Công tử, để ta làm người thoải mái… "
Nói xong, nàng liền cúi đầu xuống nước, trong sự kinh ngạc của hắn, liền có một cảm giác kỳ quái, một bàn tay mềm mại tóm lấy tiểu long chìm trong nước. Bàn tay mịn màng hơi lạnh của mỹ nữ chà sát, tuốt động nhẹ nhàng, làm cho hắn rùng mình, cảm giác bên dưới hạ căn đã nóng hổi.
Theo động tác mát - xa tay của nàng, long căn của Dạ Khinh Ưu nổi cộm, biến trở nên dữ tợn, đạt được độ xài làm cho nữ tử phải hoảng sợ. Cơ Ngọc Nữ mặt ngọc chôn trong nước linh tuyền, giấu sự xấu hổ ngại ngùng, dùng hai tay luân phiên vuốt ve dương vật của Dạ Khinh Ưu, mắt đẹp vừa sợ hãi vừa tò mò nhìn nhục căn của nam nhân, động tác sờ vuốt nhẹ nhàng tinh tế mang đến mỹ diệu thật lớn.
Dạ Khinh Ưu cắn chặt miệng, cảm giác thoải mái không phát ra lời, hắn chỉ vừa cảm nhận long căn cứng rắn, thì đột nhiên một động huyệt ấm áp bao phủ nuốt trọn đỉnh long đầu vào trong. Cúi đầu nhìn xuống mặt nước, hóa ra Cơ Ngọc Nữ đang dùng miệng nuốt cái thứ to dài của hắn vào trong miệng nàng.
Bị bảo phủ bởi miệng nhỏ ấm nóng, mềm mại trơn trượt, làm cho long đầu càng căng lên dữ tợn, xâm chiếm cả miệng nhỏ mỹ nhân. Cơ Ngọc Nữ tại quỳ trong mặt nước, đầu cúi thấp ngậm mút cự long, bàn tay xoa xoa hai hòn ngọc dương, cử chỉ hành động cẩn thận, ân cần như sợ tổn thương tiểu long côn.
Nàng tuy kinh nghiệm không nhiều, nhưng thiên phú rất cao, nhanh cái đã thành thục làm cho nam nhân cảm thấy thoải mái. Hơi nóng toát ra bao phủ xung quanh, làm cảnh tượng trước mắt trở nên càng mơ màng, thần bí.
Dạ Khinh Ưu ngửi thấy từng làn hương khí dịu nhẹ, lan tỏa nhẹ nhàng, cảm thụ như chìm trong cõi thiên thai, sức mê hoặc của mị hương thể của Cơ Ngọc Nữ không ngờ có thể gia tăng khoái cảm. Cơ Ngọc Nữ chôn mặt trong nước được một lúc, đã không còn đủ sức lực, chợt ngồi dậy, mái tóc đẹp bồng bềnh ướt đẫm mượt mà, khuôn mặt tuyệt sắc của đại mỹ nữ một thời nay trở nên kiều mị vô song, sóng mắt ngập nước, tình tràn vô bờ, môi đào mấp máy chảy ra chút dịch nhờn, hai má ửng hồng càng tăng nét thanh khiết.
Dáng vẻ này của nàng, chỉ sợ để đám nam nhân kia biết sẽ điên cuồng mà lung lạc đạo tâm, không ai có thể nghĩ một nữ tử 'họa tông tai tộc' lại có thể lộ ra nét mặt như vậy. Dạ Khinh Ưu thưởng thức, ngắm nhìn phương dung mỹ mạo hiếm có, chỉ thấy nàng nở ra nụ cười, tự nhiên đến cạnh, tại trước ngực hắn, một tay sờ lên cơ ngực rắn rỏi, một tay mò xuống nắm vuốt cự long mân mê.
" Công tử, lần này không từ chối nữa chứ? "
" Dĩ nhiên không thể… "
Dạ Khinh Ưu cúi đầu, mũi dựa trên mái tóc của Cơ Ngọc Nữ, cảm thụ mùi hương mê người ngọt ngào, hương thơm lan tỏa như vạn hoa tụ họp, dịu nhẹ tinh tế, nhưng cũng không kém phần ngọt ngào mê say. Hắn vươn bàn tay mân mê mái tóc dài của nàng, làm mỹ nhân chú ý, nàng chỉ khẽ cười, sau đó lè lưỡi liếm láp một bên ngực của hắn.
Lâm Di Ảnh vốn trong mơ màng, nhìn tình cảnh hai người một nam một nữ ở gần nhau ám muội, toàn thân nàng nóng lên, một cỗ dục hỏa dâng lên, phía bên dưới ngứa ngáy, chịu không được phải mò tay sờ mó. Một tay nàng đặt tại trên ngực tự mân mê không ngừng, một tay luồn bên dưới tự sờ thịt huyệt nhỏ bé.
Cảm giác vẫn không đủ thỏa mãn, nàng chợt bò tới, hai mắt tràn ngập xuân quang, xuất hiện tại một bên cạnh hắn, ngước đầu ngắm nhìn tuấn nhan nam tử, tràn ngập mê ly. Vươn ra bàn tay sờ khắp ngực eo hắn, cặp ngực mềm cọ xát kẹp giữa cánh tay nam nhân.
Dạ Khinh Ưu quay đầu, nhìn thấy biểu hiện có phần kỳ quái của Lâm Di Ảnh, nhíu mày, không ngờ thiếu nữ thường tỏ ra ngại ngùng lại có thể bạo gan như vậy. Cơ Ngọc Nữ cũng nhìn qua thấy biểu hiện của Lâm Di Ảnh, lại không thấy lạ, mỉm cười giải thích.
" Nàng chính là trúng 'Cổ Yêu Tình Độc' của Cổ Yêu Môn… Mà đối tượng hạ chú là công tử, cho nên đối với công tử mê man như vậy. "
" Trúng cổ? Từ khi nào… Sao lại tự hạ cổ bản thân? "
Dạ Khinh Ưu nhíu mày, cảm giác nhớ lại lần đầu gặp nữ nhân này có một lần va chạm, chẳng lẽ lại là lúc đó? Cơ Ngọc Nữ sau khi liếm hết khuôn ngực của hắn, hai tay mò mẫn bên dưới vuốt ve long căn dài, há miệng cắn ngậm một bên núm vú hắn nói.
" Nàng chính là muốn hạ cổ công tử, để cho công tử yêu nàng. Nhưng không ngờ thân thể công tử đặc thù, lại khiến cho cổ độc cắn ngược, làm ra biến thành nàng trở nên yêu mến công tử. "
Nghe Cơ Ngọc Nữ nói vậy, Dạ Khinh Ưu cũng chả biết nói gì hơn, cũng không ngờ Lâm Di Ảnh như vậy mà cũng có thể đi làm sát thủ được.
/430
|