'Nhạc Hoa Thanh Tu Pháp' cũng chính là muốn nam nữ giao hoan, nói cách khác muốn tu luyện thành 'Thanh Diễn Bách Hoa Công' cần phải làm chuyện nam nữ, buông bỏ tạp niệm, hòa mình làm một thể với nam nhân.
Cái kiểu tu luyện này hoàn toàn trái ngược với phong cách của Bách Hoa Tông, thanh tu tránh xa phàm dục. Dạ Khinh Ưu đọc xong mới biết, tổ sư sáng lập Bách Hoa Tiên Môn, gọi là Bách Chi, từng là thần giới đệ nhất mỹ nữ, thiên kiêu tài tuấn say mê nàng nhiều như sao trên trời, chẳng qua mỹ nữ này kiêu ngạo không có ngó qua nam nhân nào. Thật không ngờ lại có thể tu luyện qua 'Nhạc Hoa Thanh Tu Pháp', cũng không biết nam tử nào may mắn cùng nàng tiến đến được một bước cuối cùng như vậy.
" Chắc hẳn là nàng ta đi. "
Dạ Khinh Ưu ngước đầu nhìn về phía bức tượng kia, cảm thấy rung động, dù chỉ là một bức tượng đá, nhưng có thể tỏa ra tiên vận tràn đầy, ảo ảo có cảm giác mê hoặc vậy. Hân Phong Tiểu Nguyệt thấy hắn nhập tâm, liền mỉm cười, chợt đẩy ngã hắn lên giường, thân thể nhu nhuyễn đè lên, mỉm cười đáp.
" Tướng công, ta tuy đối với công pháp này không mấy hứng thú. Nhưng đó là cơ hội để ta tiến nhập vào Thiên Mệnh cảnh, chàng giúp ta chứ. "
Dạ Khinh Ưu đột nhiên nghe nàng nói, nhíu mày, hiện tại hắn có thể áp nàng một bậc, nhưng nếu giúp nữ nhân này tiến cảnh, thì chắc chắn hắn không phải đối thủ. Dù lấy lại tu vi cũng không có cách nào thắng được. Nghĩ vậy, hắn mở miệng định nói.
" Ta… "
" Không cần nói, để ta chủ động… Yên tâm, ta tự có biện pháp, lần đầu vẫn là tốt nhất để dành cho đêm động phòng hoa chúc. "
Nàng dứt lời, bàn tay trượt tới vươn vào bên trong áo Dạ Khinh Ưu mò mẫn, không cần đợi hắn đồng ý, liền vén nửa bên trên y phục nam nhân, lộ ra bờ ngực trần rắn chắc của nam tử, mà nàng cũng kéo dây lưng. Y phục dần tuột xuống, lộ ra thân thể mê người, dáng người thon thả mảnh mai, đường cong lả lướt đầy cuốn hút. Hân Phong Tiểu Nguyệt lại có chút xấu hổ, dùng mảnh khăn bịt mắt hắn lại.
Dạ Khinh Ưu bị phong bế đạo nguyên lực, chẳng khác người thường là bao, dùng một mảnh khăn bình thường cũng có thể che được mắt hắn. Dạ Khinh Ưu không thể nhìn thấy gì, chỉ cảm giác được đằng trước thân thể non mềm của tuyệt sắc mỹ nữ trần trụi trước mắt, mùi hương dịu nhẹ êm ái càng gây thêm kích thích, nam nhân nào trong tình cảnh này cũng sẽ giống như bị tra tấn, ngứa ngáy khó chịu. Hân Phong Tiểu Nguyệt nhìn nam nhân bên dưới, khẽ cười, sau đó nhìn vào bên trong 'Nhạc Hoa Thanh Tu Pháp', nhíu mày, sau đó kết thủ ấn.
" Dạ lang ráng chịu một lát… "
Hân Phong Tiểu Nguyệt ngồi ngay ngắn trên liên đài, sau đó vung tay dựng Dạ Khinh Ưu ngồi dậy, đối diện song song với nàng. Hai lòng bàn tay của hai người áp vào nhau, tạo thủ ấn, tiếp sau đó một màng hào quang xung quanh bao bọc. Dạ Khinh Ưu nhăn mày, cảm giác toàn thân như bị tê cóng, sau đó mới hiểu ra nữ nhân kia muốn mượn dương cương khí tức của hắn mà trực tiếp cùng âm nhu chi khí của nàng hòa thành một khối.
Một đóa bạch liên dần nở rộ, bắt đầu bành trướng kích cỡ, hóa thành một nụ hoa, khép chặt, theo luồng âm dương điều hòa chảy vào bên trong. Dạ Khinh Ưu cảm nhận áp lực không hề nhỏ, cắn môi chịu đựng, lúc này hắn không có đạo nguyên lực hộ thân, khó lòng tránh nổi áp bức bạch liên kia gây ra.
Hân Phong Tiểu Nguyệt cũng nhận ra mấu chốt, liền gia tăng đạo nguyên chi thân, bao bọc xung quanh thân thể Dạ Khinh Ưu một lớp màn nhỏ tạo thành bởi hàng ngàn con hồ điệp.
" Thật có lỗi, tướng công… Lần này khiến chàng chịu khổ rồi. Tuy nhiên cơ hội lần này ta không thể bỏ lỡ. "
Hân Phong Tiểu Nguyệt chợt nói, có thể lần này chính là cơ hội duy nhất để cho nàng đột phá bình chướng cảnh giới, cơ hội cũng chỉ đến một lần. Vốn dĩ nàng có thể dùng biện pháp nhanh hơn là cùng song tu với hắn, nhưng như vậy Dạ Khinh Ưu sẽ có cơ hội lấy lại đạo nguyên lực, khôi phục lại bản lĩnh thì nàng khó lòng có cơ hội bắt hắn lần nữa.
Dạ Khinh Ưu ngậm ngùi không nói, im lặng cảm nhận, chờ đợi thời cơ tước đoạt được một chút đạo nguyên, nhằm thoát thân. Hắn và nàng hai người yên lặng đối chưởng trên đài sen, một cặp tiên đồng ngọc nữ thiên hạ không ai sánh bằng.
Chấn động tỏa ra làm cho chúng đệ tử Bách Hoa Tông đả tọa bên dưới bừng tỉnh, chỉ còn duy nhất ngũ đại mỹ nữ thiên phú tốt nhất còn tĩnh tâm nhập tọa. Còn lại năm người đều bị đánh thức, ánh mắt nhìn lên phía trên đài, xấu hổ đỏ mặt, vừa khẩn trương.
" Sư tổ có phải đang muốn cùng sư công tu luyện? "
" Chắc hẳn là vậy, nhìn bọn họ nhập tâm như vậy. Chúng ta cũng không nên làm phiền, ra ngoài thủ hộ cho bọn họ. "
Chúng nữ đệ tử Bách Hoa Tông nhìn nhau, không dám ở lại làm phiền mấy người tu luyện, liền nhanh chóng rời khỏi phòng đóng cửa. Ở bên trong hiện tại chỉ còn năm vị nữ đệ tử xinh đẹp nhất tông, cùng với cặp ngọc nam mỹ nữ ở trên cao tu luyện.
Thời gian trôi qua thêm vài ngày, trên thân thể Dạ Khinh Ưu đã bắt đầu xuất hiện mồ hôi khiến hắn khó chịu, Hân Phong Tiểu Nguyệt cũng nhíu mày, ở bên trong thân thể hai luồng âm dương nhị khí không cách nào dung hòa, hỗn loạn bên trong cơ thể nàng. Hai luồng nhiệt lực nóng lạnh liên tục đánh mạnh vào tâm linh mỹ nữ, người thường có lẽ cũng đã sớm chịu không nổi vì loại cảm giác kia vô cùng bức bách, đau đớn, càng kìm nén cảm giác tra tấn tinh thần lẫn thể xác càng gia tăng.
" Chẳng lẽ công pháp có vấn đề? "
Hân Phong Tiểu Nguyệt nhíu mày, nhớ lại bên trong đúng là vận hành theo quy tắc đạo hành chuẩn mực, khó cách nào phạm phải sai xót, nhưng nàng vẫn có cảm giác không đúng. Càng về sau nàng càng cảm nhận nam nhân trước nàng đang run, hắn lúc này thân thể chỉ cứng cỏi mà thôi, còn bên trong do không có đạo nguyên lực gia trì, sớm khó chịu nổi. Hân Phong Tiểu Nguyệt lo lắng, cũng không muốn hắn vì nàng mà bị thương, muốn buông tha ngoan cố, chuyển sang dùng biện pháp trực tiếp quan hệ xác thịt.
" Ngây thơ. "
Đột ngột một giọng nói vang lên trong đầu nàng, Hân Phong Tiểu Nguyệt chợt giật mình, toàn thân run mạnh, sát khí lan tỏa, giọng lạnh lẽo quát.
" Kẻ nào!! "
" Tiểu oa nhi, ngươi quả nhiên không tệ. Có thể dũng cảm đi đến bước cuối, 'Nhạc Hoa Thanh Tu Pháp" chỉ có mình ngươi. "
Một bóng ảnh mờ ảo hiện ra trong tâm linh Hân Phong Tiểu Nguyệt, nhìn dáng ảnh này nàng giật mình, nhận ra đây chính là khai tông lập phái, tổ sư bà bà của Bách Hoa Tiên Môn - Bách Chi.
" Tiền bối… là tổ sư bà bà sao? "
Hân Phong Tiểu Nguyệt kêu lên, đối mặt trước uy thế tỏa ra của Bách Chi, làm cho nàng phải run lên. Dù tu vi của nàng tại Dị Giới Nguyên cũng đủ xếp vào hàng cường giả, vậy mà trước mặt vị tổ sư này, hầu như không có sức phản kháng, mà thậm chí người kia chỉ là một cái tàn hồn.
" Nữ oa, ngươi bây giờ cũng chưa có tư cách kiêu ngạo đâu. "
Bách Chi tỏ vẻ ung dung, chợt hóa thành hình dáng một nữ hài tú động tám tuổi, nhỏ nhắn xinh xắn. Hân Phong Tiểu Nguyệt chăm chăm nhìn thẳng, chỉ thấy nữ hài vung tay, đem 'Nhạc Hoa Thanh Tu Pháp' kia trực tiếp xé bỏ.
" Dựa vào thứ này, còn lâu mới thành. "
" Chẳng lẽ lại sai? "
Nhìn 'Nhạc Hoa Thanh Tu Pháp' bị xé nát, Hân Phong Tiểu Nguyệt cũng không mấy luyến tiếc, chỉ là tức giận khi bản thân tốn công vô ích. Bách Chi đứng trước mặt nàng, mặt nhỏ ngây thơ khoanh tay tỏ ra phong phạm nói.
" Thật ra ngươi cũng không cần phải phức tạp như vậy, chỉ cần trực tiếp cùng với nam nhân ân ái là được. Ta thấy ngươi đối với tiểu tử kia rất có tình ý, vậy tại sao lại phải vòng vo như vậy? "
" Đơn giản, nam nhân của ta rất khó đối phó. "
Hân Phong Tiểu Nguyệt thẳng thừng đáp, Bách Chi nghe xong ngẩng đầu, tinh thần nhìn qua vị trí Dạ Khinh Ưu, dù cho lúc này không có đạo nguyên lực gia cố, nhưng tinh thần lực nam nhân quả nhiên đủ yêu nghiệt, có thể tỉnh táo. Bách Chi run lên nhìn vào hắn, sau một lúc lấy lại tiêu cự, giãn ra, nhẹ giọng.
" Oan gia… "
Nàng sau khi dứt lời, chỉ thấy buông bỏ bàn tay, không gian áp súc lực lượng trở lại như cũ, âm dương nhị khí trong thân thể Hân Phong Tiểu Nguyệt ổn định lại như cũ, bị đè nén bên trong. Hân Phong Tiểu Nguyệt mở mắt, nhìn về phía bức tượng của Bách Chi, thấy nó nứt ra dần dần sụp đổ, sau đó từ bên trong lan tỏa ra một loại khí hương màu hồng, ngập khắp căn phòng. Ngửi mùi hương này, Dạ Khinh Ưu vừa mới tỉnh táo lại, kinh ngạc.
" Đây là 'Thiên Hương Tiên Dục', cổ dược hương tại Thần giới… "
Loại 'Thiên Hương Tiên Dục' này cũng chính là độc xuân, làm cho tiên nhân cũng phải phát tình, không cách nào chống lại dụ hoặc nam hoan nữ ái. Cũng không ngờ đến, vậy mà bên trong bức tượng của tiên tổ Bách Hoa Tông có thứ này, nghĩ thế nào cũng không ra.
" Tiện nghi cho ngươi. "
Bách Chi đứng tại đỉnh trần, nhìn xuống bên dưới, ánh mắt mải quan sát Dạ Khinh Ưu, hậm hực gầm nhẹ. Dạ Khinh Ưu thân thể coi như cũng vạn độc bất xâm, dù là 'Thiên Hương Tiên Dục' cũng không có mấy tác dụng.
Hân Phong Tiểu Nguyệt tuy nhiên lại chịu ảnh hưởng một chút, nhưng vẫn tỉnh táo, ánh mắt nhìn qua năm vị nữ đệ tử xinh đẹp bên dưới hoàn toàn chịu ảnh hưởng của 'Thiên Hương Tiên Dục', sắc mặt nàng trầm xuống, cắn môi thở dài.
Cái kiểu tu luyện này hoàn toàn trái ngược với phong cách của Bách Hoa Tông, thanh tu tránh xa phàm dục. Dạ Khinh Ưu đọc xong mới biết, tổ sư sáng lập Bách Hoa Tiên Môn, gọi là Bách Chi, từng là thần giới đệ nhất mỹ nữ, thiên kiêu tài tuấn say mê nàng nhiều như sao trên trời, chẳng qua mỹ nữ này kiêu ngạo không có ngó qua nam nhân nào. Thật không ngờ lại có thể tu luyện qua 'Nhạc Hoa Thanh Tu Pháp', cũng không biết nam tử nào may mắn cùng nàng tiến đến được một bước cuối cùng như vậy.
" Chắc hẳn là nàng ta đi. "
Dạ Khinh Ưu ngước đầu nhìn về phía bức tượng kia, cảm thấy rung động, dù chỉ là một bức tượng đá, nhưng có thể tỏa ra tiên vận tràn đầy, ảo ảo có cảm giác mê hoặc vậy. Hân Phong Tiểu Nguyệt thấy hắn nhập tâm, liền mỉm cười, chợt đẩy ngã hắn lên giường, thân thể nhu nhuyễn đè lên, mỉm cười đáp.
" Tướng công, ta tuy đối với công pháp này không mấy hứng thú. Nhưng đó là cơ hội để ta tiến nhập vào Thiên Mệnh cảnh, chàng giúp ta chứ. "
Dạ Khinh Ưu đột nhiên nghe nàng nói, nhíu mày, hiện tại hắn có thể áp nàng một bậc, nhưng nếu giúp nữ nhân này tiến cảnh, thì chắc chắn hắn không phải đối thủ. Dù lấy lại tu vi cũng không có cách nào thắng được. Nghĩ vậy, hắn mở miệng định nói.
" Ta… "
" Không cần nói, để ta chủ động… Yên tâm, ta tự có biện pháp, lần đầu vẫn là tốt nhất để dành cho đêm động phòng hoa chúc. "
Nàng dứt lời, bàn tay trượt tới vươn vào bên trong áo Dạ Khinh Ưu mò mẫn, không cần đợi hắn đồng ý, liền vén nửa bên trên y phục nam nhân, lộ ra bờ ngực trần rắn chắc của nam tử, mà nàng cũng kéo dây lưng. Y phục dần tuột xuống, lộ ra thân thể mê người, dáng người thon thả mảnh mai, đường cong lả lướt đầy cuốn hút. Hân Phong Tiểu Nguyệt lại có chút xấu hổ, dùng mảnh khăn bịt mắt hắn lại.
Dạ Khinh Ưu bị phong bế đạo nguyên lực, chẳng khác người thường là bao, dùng một mảnh khăn bình thường cũng có thể che được mắt hắn. Dạ Khinh Ưu không thể nhìn thấy gì, chỉ cảm giác được đằng trước thân thể non mềm của tuyệt sắc mỹ nữ trần trụi trước mắt, mùi hương dịu nhẹ êm ái càng gây thêm kích thích, nam nhân nào trong tình cảnh này cũng sẽ giống như bị tra tấn, ngứa ngáy khó chịu. Hân Phong Tiểu Nguyệt nhìn nam nhân bên dưới, khẽ cười, sau đó nhìn vào bên trong 'Nhạc Hoa Thanh Tu Pháp', nhíu mày, sau đó kết thủ ấn.
" Dạ lang ráng chịu một lát… "
Hân Phong Tiểu Nguyệt ngồi ngay ngắn trên liên đài, sau đó vung tay dựng Dạ Khinh Ưu ngồi dậy, đối diện song song với nàng. Hai lòng bàn tay của hai người áp vào nhau, tạo thủ ấn, tiếp sau đó một màng hào quang xung quanh bao bọc. Dạ Khinh Ưu nhăn mày, cảm giác toàn thân như bị tê cóng, sau đó mới hiểu ra nữ nhân kia muốn mượn dương cương khí tức của hắn mà trực tiếp cùng âm nhu chi khí của nàng hòa thành một khối.
Một đóa bạch liên dần nở rộ, bắt đầu bành trướng kích cỡ, hóa thành một nụ hoa, khép chặt, theo luồng âm dương điều hòa chảy vào bên trong. Dạ Khinh Ưu cảm nhận áp lực không hề nhỏ, cắn môi chịu đựng, lúc này hắn không có đạo nguyên lực hộ thân, khó lòng tránh nổi áp bức bạch liên kia gây ra.
Hân Phong Tiểu Nguyệt cũng nhận ra mấu chốt, liền gia tăng đạo nguyên chi thân, bao bọc xung quanh thân thể Dạ Khinh Ưu một lớp màn nhỏ tạo thành bởi hàng ngàn con hồ điệp.
" Thật có lỗi, tướng công… Lần này khiến chàng chịu khổ rồi. Tuy nhiên cơ hội lần này ta không thể bỏ lỡ. "
Hân Phong Tiểu Nguyệt chợt nói, có thể lần này chính là cơ hội duy nhất để cho nàng đột phá bình chướng cảnh giới, cơ hội cũng chỉ đến một lần. Vốn dĩ nàng có thể dùng biện pháp nhanh hơn là cùng song tu với hắn, nhưng như vậy Dạ Khinh Ưu sẽ có cơ hội lấy lại đạo nguyên lực, khôi phục lại bản lĩnh thì nàng khó lòng có cơ hội bắt hắn lần nữa.
Dạ Khinh Ưu ngậm ngùi không nói, im lặng cảm nhận, chờ đợi thời cơ tước đoạt được một chút đạo nguyên, nhằm thoát thân. Hắn và nàng hai người yên lặng đối chưởng trên đài sen, một cặp tiên đồng ngọc nữ thiên hạ không ai sánh bằng.
Chấn động tỏa ra làm cho chúng đệ tử Bách Hoa Tông đả tọa bên dưới bừng tỉnh, chỉ còn duy nhất ngũ đại mỹ nữ thiên phú tốt nhất còn tĩnh tâm nhập tọa. Còn lại năm người đều bị đánh thức, ánh mắt nhìn lên phía trên đài, xấu hổ đỏ mặt, vừa khẩn trương.
" Sư tổ có phải đang muốn cùng sư công tu luyện? "
" Chắc hẳn là vậy, nhìn bọn họ nhập tâm như vậy. Chúng ta cũng không nên làm phiền, ra ngoài thủ hộ cho bọn họ. "
Chúng nữ đệ tử Bách Hoa Tông nhìn nhau, không dám ở lại làm phiền mấy người tu luyện, liền nhanh chóng rời khỏi phòng đóng cửa. Ở bên trong hiện tại chỉ còn năm vị nữ đệ tử xinh đẹp nhất tông, cùng với cặp ngọc nam mỹ nữ ở trên cao tu luyện.
Thời gian trôi qua thêm vài ngày, trên thân thể Dạ Khinh Ưu đã bắt đầu xuất hiện mồ hôi khiến hắn khó chịu, Hân Phong Tiểu Nguyệt cũng nhíu mày, ở bên trong thân thể hai luồng âm dương nhị khí không cách nào dung hòa, hỗn loạn bên trong cơ thể nàng. Hai luồng nhiệt lực nóng lạnh liên tục đánh mạnh vào tâm linh mỹ nữ, người thường có lẽ cũng đã sớm chịu không nổi vì loại cảm giác kia vô cùng bức bách, đau đớn, càng kìm nén cảm giác tra tấn tinh thần lẫn thể xác càng gia tăng.
" Chẳng lẽ công pháp có vấn đề? "
Hân Phong Tiểu Nguyệt nhíu mày, nhớ lại bên trong đúng là vận hành theo quy tắc đạo hành chuẩn mực, khó cách nào phạm phải sai xót, nhưng nàng vẫn có cảm giác không đúng. Càng về sau nàng càng cảm nhận nam nhân trước nàng đang run, hắn lúc này thân thể chỉ cứng cỏi mà thôi, còn bên trong do không có đạo nguyên lực gia trì, sớm khó chịu nổi. Hân Phong Tiểu Nguyệt lo lắng, cũng không muốn hắn vì nàng mà bị thương, muốn buông tha ngoan cố, chuyển sang dùng biện pháp trực tiếp quan hệ xác thịt.
" Ngây thơ. "
Đột ngột một giọng nói vang lên trong đầu nàng, Hân Phong Tiểu Nguyệt chợt giật mình, toàn thân run mạnh, sát khí lan tỏa, giọng lạnh lẽo quát.
" Kẻ nào!! "
" Tiểu oa nhi, ngươi quả nhiên không tệ. Có thể dũng cảm đi đến bước cuối, 'Nhạc Hoa Thanh Tu Pháp" chỉ có mình ngươi. "
Một bóng ảnh mờ ảo hiện ra trong tâm linh Hân Phong Tiểu Nguyệt, nhìn dáng ảnh này nàng giật mình, nhận ra đây chính là khai tông lập phái, tổ sư bà bà của Bách Hoa Tiên Môn - Bách Chi.
" Tiền bối… là tổ sư bà bà sao? "
Hân Phong Tiểu Nguyệt kêu lên, đối mặt trước uy thế tỏa ra của Bách Chi, làm cho nàng phải run lên. Dù tu vi của nàng tại Dị Giới Nguyên cũng đủ xếp vào hàng cường giả, vậy mà trước mặt vị tổ sư này, hầu như không có sức phản kháng, mà thậm chí người kia chỉ là một cái tàn hồn.
" Nữ oa, ngươi bây giờ cũng chưa có tư cách kiêu ngạo đâu. "
Bách Chi tỏ vẻ ung dung, chợt hóa thành hình dáng một nữ hài tú động tám tuổi, nhỏ nhắn xinh xắn. Hân Phong Tiểu Nguyệt chăm chăm nhìn thẳng, chỉ thấy nữ hài vung tay, đem 'Nhạc Hoa Thanh Tu Pháp' kia trực tiếp xé bỏ.
" Dựa vào thứ này, còn lâu mới thành. "
" Chẳng lẽ lại sai? "
Nhìn 'Nhạc Hoa Thanh Tu Pháp' bị xé nát, Hân Phong Tiểu Nguyệt cũng không mấy luyến tiếc, chỉ là tức giận khi bản thân tốn công vô ích. Bách Chi đứng trước mặt nàng, mặt nhỏ ngây thơ khoanh tay tỏ ra phong phạm nói.
" Thật ra ngươi cũng không cần phải phức tạp như vậy, chỉ cần trực tiếp cùng với nam nhân ân ái là được. Ta thấy ngươi đối với tiểu tử kia rất có tình ý, vậy tại sao lại phải vòng vo như vậy? "
" Đơn giản, nam nhân của ta rất khó đối phó. "
Hân Phong Tiểu Nguyệt thẳng thừng đáp, Bách Chi nghe xong ngẩng đầu, tinh thần nhìn qua vị trí Dạ Khinh Ưu, dù cho lúc này không có đạo nguyên lực gia cố, nhưng tinh thần lực nam nhân quả nhiên đủ yêu nghiệt, có thể tỉnh táo. Bách Chi run lên nhìn vào hắn, sau một lúc lấy lại tiêu cự, giãn ra, nhẹ giọng.
" Oan gia… "
Nàng sau khi dứt lời, chỉ thấy buông bỏ bàn tay, không gian áp súc lực lượng trở lại như cũ, âm dương nhị khí trong thân thể Hân Phong Tiểu Nguyệt ổn định lại như cũ, bị đè nén bên trong. Hân Phong Tiểu Nguyệt mở mắt, nhìn về phía bức tượng của Bách Chi, thấy nó nứt ra dần dần sụp đổ, sau đó từ bên trong lan tỏa ra một loại khí hương màu hồng, ngập khắp căn phòng. Ngửi mùi hương này, Dạ Khinh Ưu vừa mới tỉnh táo lại, kinh ngạc.
" Đây là 'Thiên Hương Tiên Dục', cổ dược hương tại Thần giới… "
Loại 'Thiên Hương Tiên Dục' này cũng chính là độc xuân, làm cho tiên nhân cũng phải phát tình, không cách nào chống lại dụ hoặc nam hoan nữ ái. Cũng không ngờ đến, vậy mà bên trong bức tượng của tiên tổ Bách Hoa Tông có thứ này, nghĩ thế nào cũng không ra.
" Tiện nghi cho ngươi. "
Bách Chi đứng tại đỉnh trần, nhìn xuống bên dưới, ánh mắt mải quan sát Dạ Khinh Ưu, hậm hực gầm nhẹ. Dạ Khinh Ưu thân thể coi như cũng vạn độc bất xâm, dù là 'Thiên Hương Tiên Dục' cũng không có mấy tác dụng.
Hân Phong Tiểu Nguyệt tuy nhiên lại chịu ảnh hưởng một chút, nhưng vẫn tỉnh táo, ánh mắt nhìn qua năm vị nữ đệ tử xinh đẹp bên dưới hoàn toàn chịu ảnh hưởng của 'Thiên Hương Tiên Dục', sắc mặt nàng trầm xuống, cắn môi thở dài.
/430
|