Thời gian vắng lặng trôi qua, bầu không khí trong phòng trở nên im ắng lạ thường, chúng nữ lần đầu nhìn thấy dáng vẻ này của nam nhân, đều cảm thấy khó thích ứng. Các nàng đều không biết gì về hắn, mà hắn cũng không bao giờ bộc bạch về bản thân, khiến cho các nàng chỉ thấy hắn là một nam nhân khó hiểu.
" Được rồi, tạm thời ta còn có chuyện. Yên tâm chờ ở đây, ta sẽ tìm thiên tài địa bảo tốt nhất dành cho hài tử. "
Dạ Khinh Ưu đứng lên, lấy lại bộ dáng điềm tĩnh thường ngày, lời lẽ nói ra khiến ai cũng hiểu, hắn đang vì tương lai của hài tử mà nghĩ đến, dành được điều kiện tốt nhất chuẩn bị cho hài tử ra đời.
Không ngờ hắn mới về lại đi, trên mặt các nàng hiện ra chút tiếc nuối, nhưng dù muốn cũng không có cản lại, chỉ hi vọng hắn mau chóng quay về. Dạ Khinh Ưu nói chuyện vài câu, biết được Nguyệt Vô Song và Hàm Sương lại tham gia Thủy Tâm học viện, dường như ở trên thuyền khiến các nàng cảm thấy chán. Hắn cũng không có ý kiến, dù sao trên người các nàng cũng có ấn ký của hắn, xảy ra chuyện gì tùy thời đều có thể biết.
Dạ Khinh Ưu để Lâm Di Ảnh ở lại, sau đó rời đi, quay trở lại vị trí của Bách Chi, dựa theo thời gian, có lẽ nàng đã luyện hóa thành công 'Tân Sinh Lãnh Hỏa'.
Quả nhiên Bách Chi lúc này đã tỉnh mắt, nàng bộ dáng hiện tại biến hóa hoàn toàn khác, không còn vẻ la lỵ ngây thơ đáng yêu như trước, mà trưởng thành đẹp đến chết người, mái tóc bạc như dải ngân hà quyến rũ, đôi mắt hàm chứa vẻ băng lãnh cô quạnh làm người khác nhói tim gan, thân hình nảy nở hoàn mỹ, được bao bọc bởi bộ y sam bó sát thân hình nổi trội. Nàng quả thật mỹ mạo rất ít người nào có thể sánh bằng, làm nam nhân tình nguyện phủ phục dưới chân nàng.
" Ngươi bỏ đi đâu, chẳng lẽ mặc kệ ta xảy ra chuyện sao? "
Đôi mắt đẹp của Bách Chi nhẹ nhàng lay động, bộ dáng tức giận nghiêng nước nghiêng thành, Dạ Khinh Ưu hơi rung động một chút, dời đi ánh mắt, từng bước lại gần nàng.
" Đi thôi, chẳng phải ngươi nói giúp ngươi lấy được 'Tân Sinh Lãnh Hỏa' sẽ chỉ ta đạt được cơ duyên sao? "
Thấy nam nhân trực tiếp phớt lờ câu hỏi của mình, Bách Chi tức giận cũng không được, nàng tự nhiên cau hàng mày đẹp, tỏ ra khó khăn nói.
" Ta thật sự cũng muốn giúp, nhưng hiện giờ ta vừa trọng tố lại thân thể, không cách nào giúp ngươi được… "
" Mà, ta cũng đoán được… Nếu vậy, trước tiên đến Ma Giới rồi tính. "
Dạ Khinh Ưu tay chộp lấy bả vai của nàng, trực tiếp mở thông đạo không gian xuyên qua Ma Giới, bình thường dùng cách này thì thể xác con người không chịu nổi, nhưng Bách Chi vốn dùng 'Tân Sinh Lãnh Hỏa' làm cơ sở khôi phục lại thần hồn, đối với loại áp lực này không có cảm giác bị đè nặng. Ngay cả Dạ Khinh Ưu cũng cảm thấy kinh ngạc, vốn muốn xem bộ dáng khổ sở của nàng cầu xin nhưng cũng không được.
Rất lâu rồi quay trở lại Ma Giới, Dạ Khinh Ưu cảm giác được từng đợt Ma Lực điên cuồng nhập vào thân thể, khiến cho hắn vô cùng thoải mái. Đây chính là lực lượng khi đạt được danh xưng Ma Đế, có thể mượn nhờ Ma Khí tại Ma Giới để mau chóng tăng tốc độ khôi phục, cũng như có thể mượn nhờ nó để gia tăng lực lượng đến nhanh chóng. Cũng chính vì vậy Tam Đế của Tam Giới không ai dám xâm phạm địa bàn của đối phương, bởi có lợi thế sân nhà.
Hai người Dạ Khinh Ưu mặc đấu bồng che lấp toàn bộ chân diện bên ngoài của mình, cũng dễ hiểu, riêng bề ngoài của Bách Chi cũng sẽ dẫn đến vô số phiền phức. Đặc biệt tại nơi này, Ma Xương Huyết Vực nghe nói là vùng hỗn loạn nhất Ma Giới, do không có thế lực nào đủ sức tiếp quản nơi này.
" Nơi này thật loạn, ta chán ghét… "
Bách Chi kiều thanh vang lên, nhíu mày nhìn hoàn cảnh xung quanh, khắp nơi toàn là những ngôi nhà không lành lặn, mùi máu tươi đọng lại khắp nơi, mà ánh mắt của nhiều kẻ lại cứ chú ý đến người nàng càng khiến nàng khó chịu. Dạ Khinh Ưu không để ý đến nàng, hắn vẫn quan tâm kiểm tra một chút thông tin cụ thể, tránh xảy ra sai sót.
" Này, ngươi đến đây làm gì? Với bản lĩnh của ngươi còn sợ cái gì nữa sao. "
Bách Chi nhàm chán đi theo sau hắn, chú ý xung quanh toàn bộ người ở đây đều có Ma Khí, cảm giác vô cùng chán ghét. Nàng vốn thanh tu, không thích loại chướng khí dày đặc khó chịu này. Dạ Khinh Ưu đột nhiên đứng trước một tòa khách điếm, bước chân đi vào, không quên quay qua dặn nàng.
" Ở yên đây chờ ta, đừng xung đột. "
" Ta tự biết, ngươi xem ta là trẻ con sao? "
Bách Chi hậm hực một mặt, khoanh tay đứng trước cửa, tỏ ra không thèm để ý đến hắn. Dạ Khinh Ưu nhìn nàng một chút, liền bước vào bên trong. Ở bên ngoài, nhìn xung quanh, nơi nào cũng toàn thấy ma tộc chán ghét khiến Bách Chi khó chịu, quyết định nhảy lên trên một nóc nhà cao tránh nhìn thấy đám người này.
Đứng tại trên cao, Bách Chi chỉ nhắm ngay trước cửa, chờ Dạ Khinh Ưu bước ra mau chóng rời đi chỗ này, tuy nhiên tiếng huyên náo lại gây ra chú ý của nàng, ánh mắt nhìn tại cách đó không xa, nàng kinh ngạc nhìn thấy gã da thịt đen như lỗ hố sâu, mặc thêm bộ tử y quái dị, dáng vẻ kịch cợm trong tay đang cầm một sợi xích, dắt phía sau là vài thân ảnh bị xích cổ, đi bằng tứ chi quỳ bò trên mặt đất.
" Cái gì kia! "
Bách Chi mắt trừng to, đột nhiên nổi cơn lôi đình, nàng chứng kiến chính là một kẻ dị nhân đang dắt ba thiếu nữ nhân loại theo như dắt chó, bắt các nàng đeo xích cổ, bò bằng hai chân hai tay, toàn thân lại không được mặc y phục.
" Khốn kiếp, đám ma tộc này quả nhiên đủ cặn bã. "
Sát ý bùng lên trong mắt Bách Chi, nàng đột nhiên phi thân xuống, hắc bào che lấp dáng vẻ của nàng, chặn tại ngay trước mặt kẻ đen thui kia, phóng ra ba động lực lượng mạnh mẽ. Gã đen thui kia thấy có kẻ chặn đường, tỏ ra vô cùng tức giận, một cây roi trong tay vung mạnh đánh về hướng Bách Chi, ngạo mạn nói.
" Dám chặn đường ta, ngươi chán sống phải không. "
Thấy Bách Chi cản đường gã toàn thân đen kịt đó, xung quanh ma tộc tụ họp, chú ý cảm thấy đáng thương cho kẻ xấu số, nhìn nhau bàn luận.
" Lại có kẻ dám chọc Xương Qua tên điên này, quả thật khó thấy. "
" Nhìn là biết mới đến, đúng là đủ xui xẻo. Khà khà, thật thú vị... "
Lời bàn tán không chút nào lọt vào tai của Bách Chi, bởi nàng chỉ quan tâm đến việc giết cái tên đen thui trước mắt. Ánh mắt nàng lóe lên kiếm quang, lòng bàn tay tụ hội hoa khí, kết thành bạch quang tỏa ánh sáng rực rỡ trực tiếp phóng thẳng mặt của kẻ gọi là Xương Qua.
" Ái chà, vậy mà còn dám ra tay với ta. "
Xương Qua nét mặt biểu cảm không nhìn thấy được gì, đơn giản bởi dáng vẻ kỳ dị của hắn, bản thân gã cũng không tầm thường, tu vi Thánh Linh Nhị Giai, tại nơi này có thể xem như tồn tại đứng đầu.
" Đã thế ta sẽ biến nguơi thành con cẩu tiếp theo của ta. "
Xương Qua hóa thành một đạo hắc ảnh, quỷ dị biến mất, nháy mắt đã xuất hiện ngay phía sau lưng Bách Chi, một trảo đen kịt lập lòe ám quang đâm xuống bả vai Bách Chi, dĩ nhiên gã muốn từ từ tận hưởng con mồi, sau đó đem biến đối phương thành đồ chơi tiếp theo của mình. Bách Chi vẫn vô cùng bình tĩnh, sớm đã đoán trước hành động của đối phương, nàng vươn cánh tay, động tác xoay người nhanh chóng, trong tay hoa kiếm tạo thành từ đạo nguyên sắc bén hóa thành một đường kiếm vụt qua, làm mắt người ta hoa lên.
Kết quả sau đó để người đứng xem náo nhiệt ngây người, đầu của Xương Qua quỷ dị rời khỏi cổ bay tuốt lên cao, dù bị chém bay đầu nhưng ánh mắt hắn vẫn di chuyển, không thể lộ ra hoảng sợ, trong tâm kinh hãi nhìn thân thể bên dưới ngã xuống đất.
" Ngươi dám!! "
Xương Qua màu mắt hóa đỏ lòm, mở mồm vừa nói một câu, Bách Chi không chút e dè đem hoa kiếm hóa thành một đạo bạch quang dài mười thước, trảo một vòng đồng thời chém cả người Xương Qua thành mảnh vụn.
" Rồi ngươi sẽ hối hận. "
Xương Qua chỉ kịp nói một câu, liền sau đó không còn có thể nói được gì nữa. Mọi người còn chưa hết chấn kinh với bản lĩnh của người thần bí kia, hoàn toàn im lặng trầm trồ, nhưng tất cả lại thêm một phen kinh hãi, chỉ thấy đấu bồng bên ngoài của Bách Chi chịu không nổi thủ đoạn áp sát của Xương Qua đã nát vụn, để lộ kiều dung của thiếu nữ phía đằng sau.
Không khí xung quanh trầm lặng, chỉ nghe được tiếng hít thở, toàn bộ đổ dồn vào dung nhan của Bách Chi, toàn bộ nam nhân lâm vào trạng thái mụ mị không kịp tỉnh lại.
Bách Chi mặc kệ ánh mắt của đám người kia, đi đến trước mặt ba thiếu nữ nhân tộc đang bò trên đất, nhanh tay đem trường bào khoác lên người ba thiếu nữ, nói.
" Các ngươi mau đứng lên. "
Cả ba thiếu nữ ngơ ngẩn ngước đầu nhìn nàng, ánh mắt mờ mịt không hiểu, Bách Chi nhíu mày, định tay kéo ba người lên, nhưng cả ba nhanh chóng quay trở lại tư thế cũ, khiến nàng cảm thấy khó chịu.
" Vô dụng thôi, bọn họ bị Xương Qua huấn luyện qua, giờ đã không còn là nhân loại rồi. "
" Cũng không khác thú vật là mấy. "
Nhìn Bách Chi để ý ba nữ tử, một đám nam nhân vội vã nói ý muốn lấy lòng, nhưng đổi lại là ánh mắt lạnh như băng của mỹ nữ quét qua bọn họ khiến toàn bộ lạnh run, đều kịp tỉnh táo nhận ra nàng chính là người đã giết Xương Qua, hoàn toàn không phải là dạng nhân vật đơn giản.
" Được rồi, tạm thời ta còn có chuyện. Yên tâm chờ ở đây, ta sẽ tìm thiên tài địa bảo tốt nhất dành cho hài tử. "
Dạ Khinh Ưu đứng lên, lấy lại bộ dáng điềm tĩnh thường ngày, lời lẽ nói ra khiến ai cũng hiểu, hắn đang vì tương lai của hài tử mà nghĩ đến, dành được điều kiện tốt nhất chuẩn bị cho hài tử ra đời.
Không ngờ hắn mới về lại đi, trên mặt các nàng hiện ra chút tiếc nuối, nhưng dù muốn cũng không có cản lại, chỉ hi vọng hắn mau chóng quay về. Dạ Khinh Ưu nói chuyện vài câu, biết được Nguyệt Vô Song và Hàm Sương lại tham gia Thủy Tâm học viện, dường như ở trên thuyền khiến các nàng cảm thấy chán. Hắn cũng không có ý kiến, dù sao trên người các nàng cũng có ấn ký của hắn, xảy ra chuyện gì tùy thời đều có thể biết.
Dạ Khinh Ưu để Lâm Di Ảnh ở lại, sau đó rời đi, quay trở lại vị trí của Bách Chi, dựa theo thời gian, có lẽ nàng đã luyện hóa thành công 'Tân Sinh Lãnh Hỏa'.
Quả nhiên Bách Chi lúc này đã tỉnh mắt, nàng bộ dáng hiện tại biến hóa hoàn toàn khác, không còn vẻ la lỵ ngây thơ đáng yêu như trước, mà trưởng thành đẹp đến chết người, mái tóc bạc như dải ngân hà quyến rũ, đôi mắt hàm chứa vẻ băng lãnh cô quạnh làm người khác nhói tim gan, thân hình nảy nở hoàn mỹ, được bao bọc bởi bộ y sam bó sát thân hình nổi trội. Nàng quả thật mỹ mạo rất ít người nào có thể sánh bằng, làm nam nhân tình nguyện phủ phục dưới chân nàng.
" Ngươi bỏ đi đâu, chẳng lẽ mặc kệ ta xảy ra chuyện sao? "
Đôi mắt đẹp của Bách Chi nhẹ nhàng lay động, bộ dáng tức giận nghiêng nước nghiêng thành, Dạ Khinh Ưu hơi rung động một chút, dời đi ánh mắt, từng bước lại gần nàng.
" Đi thôi, chẳng phải ngươi nói giúp ngươi lấy được 'Tân Sinh Lãnh Hỏa' sẽ chỉ ta đạt được cơ duyên sao? "
Thấy nam nhân trực tiếp phớt lờ câu hỏi của mình, Bách Chi tức giận cũng không được, nàng tự nhiên cau hàng mày đẹp, tỏ ra khó khăn nói.
" Ta thật sự cũng muốn giúp, nhưng hiện giờ ta vừa trọng tố lại thân thể, không cách nào giúp ngươi được… "
" Mà, ta cũng đoán được… Nếu vậy, trước tiên đến Ma Giới rồi tính. "
Dạ Khinh Ưu tay chộp lấy bả vai của nàng, trực tiếp mở thông đạo không gian xuyên qua Ma Giới, bình thường dùng cách này thì thể xác con người không chịu nổi, nhưng Bách Chi vốn dùng 'Tân Sinh Lãnh Hỏa' làm cơ sở khôi phục lại thần hồn, đối với loại áp lực này không có cảm giác bị đè nặng. Ngay cả Dạ Khinh Ưu cũng cảm thấy kinh ngạc, vốn muốn xem bộ dáng khổ sở của nàng cầu xin nhưng cũng không được.
Rất lâu rồi quay trở lại Ma Giới, Dạ Khinh Ưu cảm giác được từng đợt Ma Lực điên cuồng nhập vào thân thể, khiến cho hắn vô cùng thoải mái. Đây chính là lực lượng khi đạt được danh xưng Ma Đế, có thể mượn nhờ Ma Khí tại Ma Giới để mau chóng tăng tốc độ khôi phục, cũng như có thể mượn nhờ nó để gia tăng lực lượng đến nhanh chóng. Cũng chính vì vậy Tam Đế của Tam Giới không ai dám xâm phạm địa bàn của đối phương, bởi có lợi thế sân nhà.
Hai người Dạ Khinh Ưu mặc đấu bồng che lấp toàn bộ chân diện bên ngoài của mình, cũng dễ hiểu, riêng bề ngoài của Bách Chi cũng sẽ dẫn đến vô số phiền phức. Đặc biệt tại nơi này, Ma Xương Huyết Vực nghe nói là vùng hỗn loạn nhất Ma Giới, do không có thế lực nào đủ sức tiếp quản nơi này.
" Nơi này thật loạn, ta chán ghét… "
Bách Chi kiều thanh vang lên, nhíu mày nhìn hoàn cảnh xung quanh, khắp nơi toàn là những ngôi nhà không lành lặn, mùi máu tươi đọng lại khắp nơi, mà ánh mắt của nhiều kẻ lại cứ chú ý đến người nàng càng khiến nàng khó chịu. Dạ Khinh Ưu không để ý đến nàng, hắn vẫn quan tâm kiểm tra một chút thông tin cụ thể, tránh xảy ra sai sót.
" Này, ngươi đến đây làm gì? Với bản lĩnh của ngươi còn sợ cái gì nữa sao. "
Bách Chi nhàm chán đi theo sau hắn, chú ý xung quanh toàn bộ người ở đây đều có Ma Khí, cảm giác vô cùng chán ghét. Nàng vốn thanh tu, không thích loại chướng khí dày đặc khó chịu này. Dạ Khinh Ưu đột nhiên đứng trước một tòa khách điếm, bước chân đi vào, không quên quay qua dặn nàng.
" Ở yên đây chờ ta, đừng xung đột. "
" Ta tự biết, ngươi xem ta là trẻ con sao? "
Bách Chi hậm hực một mặt, khoanh tay đứng trước cửa, tỏ ra không thèm để ý đến hắn. Dạ Khinh Ưu nhìn nàng một chút, liền bước vào bên trong. Ở bên ngoài, nhìn xung quanh, nơi nào cũng toàn thấy ma tộc chán ghét khiến Bách Chi khó chịu, quyết định nhảy lên trên một nóc nhà cao tránh nhìn thấy đám người này.
Đứng tại trên cao, Bách Chi chỉ nhắm ngay trước cửa, chờ Dạ Khinh Ưu bước ra mau chóng rời đi chỗ này, tuy nhiên tiếng huyên náo lại gây ra chú ý của nàng, ánh mắt nhìn tại cách đó không xa, nàng kinh ngạc nhìn thấy gã da thịt đen như lỗ hố sâu, mặc thêm bộ tử y quái dị, dáng vẻ kịch cợm trong tay đang cầm một sợi xích, dắt phía sau là vài thân ảnh bị xích cổ, đi bằng tứ chi quỳ bò trên mặt đất.
" Cái gì kia! "
Bách Chi mắt trừng to, đột nhiên nổi cơn lôi đình, nàng chứng kiến chính là một kẻ dị nhân đang dắt ba thiếu nữ nhân loại theo như dắt chó, bắt các nàng đeo xích cổ, bò bằng hai chân hai tay, toàn thân lại không được mặc y phục.
" Khốn kiếp, đám ma tộc này quả nhiên đủ cặn bã. "
Sát ý bùng lên trong mắt Bách Chi, nàng đột nhiên phi thân xuống, hắc bào che lấp dáng vẻ của nàng, chặn tại ngay trước mặt kẻ đen thui kia, phóng ra ba động lực lượng mạnh mẽ. Gã đen thui kia thấy có kẻ chặn đường, tỏ ra vô cùng tức giận, một cây roi trong tay vung mạnh đánh về hướng Bách Chi, ngạo mạn nói.
" Dám chặn đường ta, ngươi chán sống phải không. "
Thấy Bách Chi cản đường gã toàn thân đen kịt đó, xung quanh ma tộc tụ họp, chú ý cảm thấy đáng thương cho kẻ xấu số, nhìn nhau bàn luận.
" Lại có kẻ dám chọc Xương Qua tên điên này, quả thật khó thấy. "
" Nhìn là biết mới đến, đúng là đủ xui xẻo. Khà khà, thật thú vị... "
Lời bàn tán không chút nào lọt vào tai của Bách Chi, bởi nàng chỉ quan tâm đến việc giết cái tên đen thui trước mắt. Ánh mắt nàng lóe lên kiếm quang, lòng bàn tay tụ hội hoa khí, kết thành bạch quang tỏa ánh sáng rực rỡ trực tiếp phóng thẳng mặt của kẻ gọi là Xương Qua.
" Ái chà, vậy mà còn dám ra tay với ta. "
Xương Qua nét mặt biểu cảm không nhìn thấy được gì, đơn giản bởi dáng vẻ kỳ dị của hắn, bản thân gã cũng không tầm thường, tu vi Thánh Linh Nhị Giai, tại nơi này có thể xem như tồn tại đứng đầu.
" Đã thế ta sẽ biến nguơi thành con cẩu tiếp theo của ta. "
Xương Qua hóa thành một đạo hắc ảnh, quỷ dị biến mất, nháy mắt đã xuất hiện ngay phía sau lưng Bách Chi, một trảo đen kịt lập lòe ám quang đâm xuống bả vai Bách Chi, dĩ nhiên gã muốn từ từ tận hưởng con mồi, sau đó đem biến đối phương thành đồ chơi tiếp theo của mình. Bách Chi vẫn vô cùng bình tĩnh, sớm đã đoán trước hành động của đối phương, nàng vươn cánh tay, động tác xoay người nhanh chóng, trong tay hoa kiếm tạo thành từ đạo nguyên sắc bén hóa thành một đường kiếm vụt qua, làm mắt người ta hoa lên.
Kết quả sau đó để người đứng xem náo nhiệt ngây người, đầu của Xương Qua quỷ dị rời khỏi cổ bay tuốt lên cao, dù bị chém bay đầu nhưng ánh mắt hắn vẫn di chuyển, không thể lộ ra hoảng sợ, trong tâm kinh hãi nhìn thân thể bên dưới ngã xuống đất.
" Ngươi dám!! "
Xương Qua màu mắt hóa đỏ lòm, mở mồm vừa nói một câu, Bách Chi không chút e dè đem hoa kiếm hóa thành một đạo bạch quang dài mười thước, trảo một vòng đồng thời chém cả người Xương Qua thành mảnh vụn.
" Rồi ngươi sẽ hối hận. "
Xương Qua chỉ kịp nói một câu, liền sau đó không còn có thể nói được gì nữa. Mọi người còn chưa hết chấn kinh với bản lĩnh của người thần bí kia, hoàn toàn im lặng trầm trồ, nhưng tất cả lại thêm một phen kinh hãi, chỉ thấy đấu bồng bên ngoài của Bách Chi chịu không nổi thủ đoạn áp sát của Xương Qua đã nát vụn, để lộ kiều dung của thiếu nữ phía đằng sau.
Không khí xung quanh trầm lặng, chỉ nghe được tiếng hít thở, toàn bộ đổ dồn vào dung nhan của Bách Chi, toàn bộ nam nhân lâm vào trạng thái mụ mị không kịp tỉnh lại.
Bách Chi mặc kệ ánh mắt của đám người kia, đi đến trước mặt ba thiếu nữ nhân tộc đang bò trên đất, nhanh tay đem trường bào khoác lên người ba thiếu nữ, nói.
" Các ngươi mau đứng lên. "
Cả ba thiếu nữ ngơ ngẩn ngước đầu nhìn nàng, ánh mắt mờ mịt không hiểu, Bách Chi nhíu mày, định tay kéo ba người lên, nhưng cả ba nhanh chóng quay trở lại tư thế cũ, khiến nàng cảm thấy khó chịu.
" Vô dụng thôi, bọn họ bị Xương Qua huấn luyện qua, giờ đã không còn là nhân loại rồi. "
" Cũng không khác thú vật là mấy. "
Nhìn Bách Chi để ý ba nữ tử, một đám nam nhân vội vã nói ý muốn lấy lòng, nhưng đổi lại là ánh mắt lạnh như băng của mỹ nữ quét qua bọn họ khiến toàn bộ lạnh run, đều kịp tỉnh táo nhận ra nàng chính là người đã giết Xương Qua, hoàn toàn không phải là dạng nhân vật đơn giản.
/430
|