Trong lúc đó Nhạc Phong đã bắt đầu giao chiến với người của Tư Đồ Khôn, tu vi của Nhạc Phong chỉ là Địa Huyền nhị giai nhưng lại có thể dễ dàng chống lại hơn 5,6 Địa Huyền lục giai, thậm chí khí thế còn đôi phần mạnh mẽ hơn.
Quả nhiên là Thiên Mệnh Chi Chủ, vượt cấp chiến đầu giống như một chuyện hết sức bình thường, dù là bộ pháp hay chưởng pháp của Nhạc Phong đều tinh thâm hơn xa đối thủ dù cho tu vi có không bằng nhưng nhờ vào ưu thế về công pháp và thiên phú chiến đấu mà lấy ít địch nhiều, lấy yếu địch mạnh.
Hàm Sương ở một bên cạnh nhìn Nhạc Phong bị bủa vây, không biết vì sao nàng cảm thấy không thoải mái, liền tự rút ra lưu ly kiếm lao vào trợ trận, giọng lạnh toắt không lộ nhiều cảm xúc.
"Hắn phải chết trong tay ta..."
Không biết có phải vì nàng lợi hại hay không nhưng khi nàng tham trận thì thế công của đám người kia liền không còn mãnh liệt như cũ, dường như tránh làm bị thương nàng, Nhạc Phong nhân cơ hội này đánh giết được hai tên.
Nhìn đồng bọn bị giết, tránh không khỏi có chút run sợ, nhưng đi kèm theo là ánh mắt phẫn nộ của Tư Đồ Khôn, đám tay chân đi theo không dám lùi, đơn giản thế lực của Tư Đồ gia vô cùng lớn mạnh, chỉ vậy thì chúng chỉ có thể phẫn nộ mà hướng mũi công kích về phía Nhạc Phong.
Liên tục là những chưởng ấn đạo nguyên đánh ra những ánh quang khác màu, mang theo từng luồng lực lượng công kích đáng sợ, có cương lực mãnh liệt cũng có nhu nhẹ âm hiểm.
Đối mặt với thế quầng công mãnh liệt hơn cả trước, Nhạc Phong không chút bối rối, hắn mắt quan sát thật kỹ chiêu thức của đám người, qua nửa khắc thời gian đã tìm ra cách phá giải, liên tục ép lui đánh bị thương vài người.
Đang lúc Nhạc Phong còn đang mãi tập trung thì từ phía sau bất ngờ có người nhảy ra tập kích, một thanh hạ đao chém theo một góc âm hiểm đâm lén phía sau Nhạc Phong, uy lực đáng sợ mang theo đạo nguyên mạnh mẽ đầy ắp lực lượng cộng thêm tốc độ nhanh chóng, huống chi Nhạc Phong còn đang mãi tập trung mà không thể để ý phía sau.
Hàm Sương mắt nhìn, hai hàm răng cắn chặt, nhìn không ra nàng mỹ lệ, nàng quyết định chuyển qua nhuyễn kiếm nhảy đến bên người Nhạc Phong múa ra một đường nhuyễn pháp, dáng người mỹ lệ nhảy trong không trung y như tiên nữ nhảy múa. Không chỉ thân hình nàng hấp dẫn mà phải nói công pháp nàng tu luyện cũng mỹ lệ không kém.
Thấy thế mà có người nhảy ra cản, nam tử cầm đao hơi bất ngờ nhưng không hề dừng lại, dù kẻ chặn trước mặt là một tiểu cô nương yếu mềm thì so với phần thưởng tính mạng Nhạc Phong thì mỹ nữ có đáng là gì, cho nên hắn không cần chút khoan nhượng mà chém xuống.
Có thể trong mắt Hàm Sương nàng tự tin có thể tiếp được đao của nam tử, nhưng khi nàng bắt đầu va chạm cùng binh khí thì chỉ nghe một tiếng tan vỡ, nhuyễn kiếm trong tay nàng thế mà vỡ nát, thanh kiếm đi với nàng bấy lâu nay phẩm chất cũng phải Thiên cấp nhưng không nghĩ nó lại gãy ngay lúc này.
Mất binh khí thuận tay, công pháp quen thuộc cũng không sử dụng được, đối mắt với đao ảnh chém vào người nàng có chút hối hận, Nhạc Phong đang giao chiến cũng quay qua nhìn, tức giận la lên.
"Đừng đụng vào nữ nhân của ta..."
Hắn mạnh mẽ đẩy lùi đám người kia ra, tốc độ phản ứng nhanh vẫn là không kịp.
Trong giây chốc tưởng khó thoát kiếp, Hàm Sương lại không ngờ bản thân vẫn không sao, nàng mới nhìn kỹ lại, chỉ thấy nam tử kia sớm đã bị chính đao của mình ghim lên đầu dính chặt trên bức tường, máu chảy loang lỗ ra đất thật đáng sợ.
Bản thân nàng lại được một nam tử ôm trong lòng, nàng hoảng sợ ngước nhìn hơi bần thần khi không nghĩ đến người nam tử cứu nàng lại có dung nhan phi phàm như vậy, nhưng cũng là trong giây lát mất tỉnh táo, nàng nhanh chóng nhận ra vấn đề giãy giụa trong lòng nam tử.
"Thả ta ra..."
"Ngươi chán ghét ta vậy sao..."
Dạ Khinh Ưu thoải mái buông nàng ra, vẻ mặt vốn là không chút biểu lộ giờ mang theo vài phần thương tâm, thấy hắn như vậy trái tim Hàm Sương đập nhanh một cái, nàng có thể giữ được như là xem như rất bình tĩnh rồi, gặp nữ tử khác thì có ai nguyện rời khỏi lòng hắn đâu chứ, cũng không khổ danh là nữ tử của Thiên Mệnh Chi Chủ.
"Ta không có ý đó... Là do nam nữ hữu biệt cho nên..."
Hàm Sương sợ bản thân làm ra điều gì có lỗi ra sức giải thích, cũng lấy lại bình tĩnh, ngước đầu nhìn Dạ Khinh Ưu, thần thái tự tin hẳn lên. Nàng ý định còn muốn giải thích thật rõ ràng, thì nam tử đã tiến đến gần, hắn ép sát mặt lại gần, trong sự ngỡ ngàng của nàng, hắn vạch ra chiếc khăn che mặt hôn lên bờ môi nàng, một luồng hơi nóng phả vào miệng khiến Hàm Sương sững người.
Kỹ thuật điêu nghệ của hắn dễ dàng đưa lưỡi vào cuốn lấy miệng nàng, trong sự phản kháng vụng về của nàng giúp hắn dễ dàng nuốt lấy lưỡi nàng, đôi bên hôn miệng, dịch hương của nàng cứ vậy chảy ra khoang miệng. Nàng yếu sức vùng vẫy giằng hắn ra, nhưng càng vô dụng, bàn tay nam tử đặt tại eo hông của nàng, ôm chặt ép sát thân hình nàng lên người hắn.
Bầu không khí cả phòng im ắng trở lại, ai mà có thể tưởng tượng mới đây còn có cảnh đánh nhau sống chết mà nháy mắt đã đổi thành cảnh một đôi nam nữ hôn nhau, vậy mà không ngờ tên nam tử kia bề ngoài nhìn lạnh lùng vô cảm vậy mà hóa ra là một hoa hoa công tử, ngay cả đệ nhất dâm tặc Hoa Thiên Kính cũng không dám làm ra hành động như vậy.
Chẳng lẽ tên nam tử kia lại tự tin vào mị lực của bản thân mà muốn hôn ai thì hôn sao?
Trong phút chốc nam tử trong phòng nhìn Dạ Khinh Ưu bằng cặp mắt hâm mộ ghen ghét có thừa, mà nữ tử thì nhìn vào cảm xúc lại trái ngược, chỉ cảm thấy hâm mộ Hàm Sương hận không thể thay thế nàng, thậm chí còn nhìn Dạ Khinh Ưu mà nghĩ, như thế mới là nam tử thật thụ.
Dạ Khinh Ưu vòng tay ra vuốt ve tóc mai của Hàm Sương không cho nàng rời môi, mắt hắn thì không nhìn nàng mà chuyển sang nhìn Nhạc Phong. Trong cái nhìn của Nhạc Phong thì ánh mắt của Dạ Khinh Ưu mang theo hàng vạn trêu tức, khiêu khích với hắn.
Hắn dù bị Hàm Sương truy giết nhưng đối với nàng sớm đã sinh ra tình cảm, thậm chí còn xem nàng vốn đã thành nữ nhân của mình, chỉ là hắn không muốn mạnh mẽ chiếm đoạt sợ gây mất thiện cảm của nàng, hắn muốn không chỉ thân xác nàng mà còn cả trái tim nàng, như vậy mới làm hắn mãn nguyện.
Vậy mà hơn một tháng truy đuổi bàn tay của nàng còn chưa kịp đụng thì bị một tên nam tử từ đâu chui ra chiếm đoạt, thậm chí còn trêu tức, khiêu khích hắn, Nhạc Phong giống như bị điên, hai mắt hồng lên, sự oán hận dữ dằn tích tụ. Hắn lao tới phía hai người, nắm đấm trong tay siết lại nghe tiếng răng rắc, trong không gian đường đi của hắn tạo ra vùng gió lạnh quét tan bàn ghế xung quanh phá nát thành mảnh vụn, kim quang cứng cỏi bao bọc cả nắm tay khiến nó như không thể bị phá.
"Cút xa ra khỏi người nàng..."
Dạ Khinh Ưu cuối cùng cũng thả Hàm Sương ra, cả hai tách môi thì Hàm Sương mới như được giải phóng, nàng thở dốc, bản thân suy yếu như sắp ngã, thân thể run rẩy, đôi mắt phiếm hồng, dần dần tạo ra tiếng nức nở...
Nhạc Phong tâm đã mất lý trí, cứ điên cuồng đâm đầu vào Dạ Khinh Ưu dùng hết cảnh lực bản thân đánh lên người Dạ Khinh Ưu.
Trong cơn thịnh nộ của Nhạc Phong, chỉ thấy trong mắt Dạ Khinh Ưu một tia sáng rực, hắn không có dông dài chơi đùa hay muốn biểu diễn gì, chỉ muốn một chiêu chắc chắn giết được Nhạc Phong.
Hắn không chuyển động, mà chỉ thấy không gian hơi rung động một cái, ánh mắt của tất cả người ở đây sẻ không thấy Dạ Khinh Ưu ra chiêu như thế nào, vì hắn xuất chiêu bằng tâm cảnh, thủ đoạn vô hình không để lại manh mối.
Nhạc Phong thấy đối phương dửng dưng như vậy liền tăng cao cảnh giác, hắn dần cảm thấy không ổn, tự lấy trong tay ra một mảnh đá nhỏ phòng ngừa, còn lại thì không cố kỵ gì mà dữ dằn giết tới nam tử trước mắt.
Cũng đúng khi đó, tự nhiên một cảm giác đe dọa ập đến, đầu não của Nhạc Phong dâng lên từng cơn đau đớn, một cảm giác nguy cơ chưa từng có xuất hiện khiến hắn vô cùng sợ hãi. Dù trước kia hắn có gặp hiểm nguy cỡ nào thì cũng cảm thấy bản thân có đường lui vì cảm tính hắn nói vậy, cho nên hắn dám liều mạng. Chỉ là lần này hắn lần đầu cảm giác run sợ từ sâu trong tâm linh, sợ hãi cái chết thật sự.
Hắn muốn sống, Nhạc Phong hắn không muốn chết, còn bao người đang chờ hắn, hai tiểu nương tử hắn mới cưới được còn chưa động phòng nữa.
Mồ hôi trên trán hắn chảy dài, chỉ là một cái liếc mắt mà dường như trăm năm, khi hắn tuyệt vọng trong gang tấc từ mảnh đá kia tự dưng lại phát sáng, nó lơ lửng giữa không trung cắt đứt cường công của Dạ Khinh Ưu, nói cho đúng là hoàn toàn chặn đứng.
Dạ Khinh Ưu vậy mà không ngờ tới việc này, dù hắn biết Thiên Mệnh Chi Chủ nhiều vận khí nhưng không nghĩ chỉ tùy tiện nhặt cục đá mà cũng cản được sát chiêu của hắn đi, trước kia Lâm Thiên cũng không có vận khí như vậy.
Xem ra Nhạc Phong này vận khí so ra tốt hơn nhiều Lâm Thiên, cũng có thể Lâm Thiên chỉ mới lộ ra mình có con đường Thiên mệnh nhưng Nhạc Phong này thì đã thật sự bước trên con đường Thiên Mệnh Cảnh rồi.
Nhạc Phong tuy đỡ được một kích của Dạ Khinh Ưu nhưng cũng không dễ dàng, mắt mũi tai hắn thất khiếu chảy máu, thân thể run rẩy ngã xuống đất vẫn còn khí tức sinh mệnh.
Dạ Khinh Ưu nhìn nhíu mày, không chút do dự bồi thêm một kích, nhưng mà giờ phút này từ trên mái nhà nhảy xuống một người mặt một bộ đồ đen, toàn thân che đậy, chỉ thấy kẻ này nhìn Dạ Khinh Ưu một cái, trong mắt hiện ra kinh sợ.
Nháy mắt kẻ áo đen đã xuất hiện bên cạnh Nhạc Phong bế lấy hắn đi, một vòng xoáy không gian ẩn hiện như lốc xoáy cuốn 2 người đi, biến mất.
Dạ Khinh Ưu giật mình không nghĩ còn có kẻ sử dụng thần thông không gian cao siêu gần bằng bản thân, tuy hắn có thể đuổi theo nhưng nghĩ tới nhiều trở ngại, có thể còn có cạm bẫy đang đợi nên quyết định từ bỏ, chỉ hận một lát, ánh mắt một loại nghiêm lạnh.
Quả nhiên là Thiên Mệnh Chi Chủ, vượt cấp chiến đầu giống như một chuyện hết sức bình thường, dù là bộ pháp hay chưởng pháp của Nhạc Phong đều tinh thâm hơn xa đối thủ dù cho tu vi có không bằng nhưng nhờ vào ưu thế về công pháp và thiên phú chiến đấu mà lấy ít địch nhiều, lấy yếu địch mạnh.
Hàm Sương ở một bên cạnh nhìn Nhạc Phong bị bủa vây, không biết vì sao nàng cảm thấy không thoải mái, liền tự rút ra lưu ly kiếm lao vào trợ trận, giọng lạnh toắt không lộ nhiều cảm xúc.
"Hắn phải chết trong tay ta..."
Không biết có phải vì nàng lợi hại hay không nhưng khi nàng tham trận thì thế công của đám người kia liền không còn mãnh liệt như cũ, dường như tránh làm bị thương nàng, Nhạc Phong nhân cơ hội này đánh giết được hai tên.
Nhìn đồng bọn bị giết, tránh không khỏi có chút run sợ, nhưng đi kèm theo là ánh mắt phẫn nộ của Tư Đồ Khôn, đám tay chân đi theo không dám lùi, đơn giản thế lực của Tư Đồ gia vô cùng lớn mạnh, chỉ vậy thì chúng chỉ có thể phẫn nộ mà hướng mũi công kích về phía Nhạc Phong.
Liên tục là những chưởng ấn đạo nguyên đánh ra những ánh quang khác màu, mang theo từng luồng lực lượng công kích đáng sợ, có cương lực mãnh liệt cũng có nhu nhẹ âm hiểm.
Đối mặt với thế quầng công mãnh liệt hơn cả trước, Nhạc Phong không chút bối rối, hắn mắt quan sát thật kỹ chiêu thức của đám người, qua nửa khắc thời gian đã tìm ra cách phá giải, liên tục ép lui đánh bị thương vài người.
Đang lúc Nhạc Phong còn đang mãi tập trung thì từ phía sau bất ngờ có người nhảy ra tập kích, một thanh hạ đao chém theo một góc âm hiểm đâm lén phía sau Nhạc Phong, uy lực đáng sợ mang theo đạo nguyên mạnh mẽ đầy ắp lực lượng cộng thêm tốc độ nhanh chóng, huống chi Nhạc Phong còn đang mãi tập trung mà không thể để ý phía sau.
Hàm Sương mắt nhìn, hai hàm răng cắn chặt, nhìn không ra nàng mỹ lệ, nàng quyết định chuyển qua nhuyễn kiếm nhảy đến bên người Nhạc Phong múa ra một đường nhuyễn pháp, dáng người mỹ lệ nhảy trong không trung y như tiên nữ nhảy múa. Không chỉ thân hình nàng hấp dẫn mà phải nói công pháp nàng tu luyện cũng mỹ lệ không kém.
Thấy thế mà có người nhảy ra cản, nam tử cầm đao hơi bất ngờ nhưng không hề dừng lại, dù kẻ chặn trước mặt là một tiểu cô nương yếu mềm thì so với phần thưởng tính mạng Nhạc Phong thì mỹ nữ có đáng là gì, cho nên hắn không cần chút khoan nhượng mà chém xuống.
Có thể trong mắt Hàm Sương nàng tự tin có thể tiếp được đao của nam tử, nhưng khi nàng bắt đầu va chạm cùng binh khí thì chỉ nghe một tiếng tan vỡ, nhuyễn kiếm trong tay nàng thế mà vỡ nát, thanh kiếm đi với nàng bấy lâu nay phẩm chất cũng phải Thiên cấp nhưng không nghĩ nó lại gãy ngay lúc này.
Mất binh khí thuận tay, công pháp quen thuộc cũng không sử dụng được, đối mắt với đao ảnh chém vào người nàng có chút hối hận, Nhạc Phong đang giao chiến cũng quay qua nhìn, tức giận la lên.
"Đừng đụng vào nữ nhân của ta..."
Hắn mạnh mẽ đẩy lùi đám người kia ra, tốc độ phản ứng nhanh vẫn là không kịp.
Trong giây chốc tưởng khó thoát kiếp, Hàm Sương lại không ngờ bản thân vẫn không sao, nàng mới nhìn kỹ lại, chỉ thấy nam tử kia sớm đã bị chính đao của mình ghim lên đầu dính chặt trên bức tường, máu chảy loang lỗ ra đất thật đáng sợ.
Bản thân nàng lại được một nam tử ôm trong lòng, nàng hoảng sợ ngước nhìn hơi bần thần khi không nghĩ đến người nam tử cứu nàng lại có dung nhan phi phàm như vậy, nhưng cũng là trong giây lát mất tỉnh táo, nàng nhanh chóng nhận ra vấn đề giãy giụa trong lòng nam tử.
"Thả ta ra..."
"Ngươi chán ghét ta vậy sao..."
Dạ Khinh Ưu thoải mái buông nàng ra, vẻ mặt vốn là không chút biểu lộ giờ mang theo vài phần thương tâm, thấy hắn như vậy trái tim Hàm Sương đập nhanh một cái, nàng có thể giữ được như là xem như rất bình tĩnh rồi, gặp nữ tử khác thì có ai nguyện rời khỏi lòng hắn đâu chứ, cũng không khổ danh là nữ tử của Thiên Mệnh Chi Chủ.
"Ta không có ý đó... Là do nam nữ hữu biệt cho nên..."
Hàm Sương sợ bản thân làm ra điều gì có lỗi ra sức giải thích, cũng lấy lại bình tĩnh, ngước đầu nhìn Dạ Khinh Ưu, thần thái tự tin hẳn lên. Nàng ý định còn muốn giải thích thật rõ ràng, thì nam tử đã tiến đến gần, hắn ép sát mặt lại gần, trong sự ngỡ ngàng của nàng, hắn vạch ra chiếc khăn che mặt hôn lên bờ môi nàng, một luồng hơi nóng phả vào miệng khiến Hàm Sương sững người.
Kỹ thuật điêu nghệ của hắn dễ dàng đưa lưỡi vào cuốn lấy miệng nàng, trong sự phản kháng vụng về của nàng giúp hắn dễ dàng nuốt lấy lưỡi nàng, đôi bên hôn miệng, dịch hương của nàng cứ vậy chảy ra khoang miệng. Nàng yếu sức vùng vẫy giằng hắn ra, nhưng càng vô dụng, bàn tay nam tử đặt tại eo hông của nàng, ôm chặt ép sát thân hình nàng lên người hắn.
Bầu không khí cả phòng im ắng trở lại, ai mà có thể tưởng tượng mới đây còn có cảnh đánh nhau sống chết mà nháy mắt đã đổi thành cảnh một đôi nam nữ hôn nhau, vậy mà không ngờ tên nam tử kia bề ngoài nhìn lạnh lùng vô cảm vậy mà hóa ra là một hoa hoa công tử, ngay cả đệ nhất dâm tặc Hoa Thiên Kính cũng không dám làm ra hành động như vậy.
Chẳng lẽ tên nam tử kia lại tự tin vào mị lực của bản thân mà muốn hôn ai thì hôn sao?
Trong phút chốc nam tử trong phòng nhìn Dạ Khinh Ưu bằng cặp mắt hâm mộ ghen ghét có thừa, mà nữ tử thì nhìn vào cảm xúc lại trái ngược, chỉ cảm thấy hâm mộ Hàm Sương hận không thể thay thế nàng, thậm chí còn nhìn Dạ Khinh Ưu mà nghĩ, như thế mới là nam tử thật thụ.
Dạ Khinh Ưu vòng tay ra vuốt ve tóc mai của Hàm Sương không cho nàng rời môi, mắt hắn thì không nhìn nàng mà chuyển sang nhìn Nhạc Phong. Trong cái nhìn của Nhạc Phong thì ánh mắt của Dạ Khinh Ưu mang theo hàng vạn trêu tức, khiêu khích với hắn.
Hắn dù bị Hàm Sương truy giết nhưng đối với nàng sớm đã sinh ra tình cảm, thậm chí còn xem nàng vốn đã thành nữ nhân của mình, chỉ là hắn không muốn mạnh mẽ chiếm đoạt sợ gây mất thiện cảm của nàng, hắn muốn không chỉ thân xác nàng mà còn cả trái tim nàng, như vậy mới làm hắn mãn nguyện.
Vậy mà hơn một tháng truy đuổi bàn tay của nàng còn chưa kịp đụng thì bị một tên nam tử từ đâu chui ra chiếm đoạt, thậm chí còn trêu tức, khiêu khích hắn, Nhạc Phong giống như bị điên, hai mắt hồng lên, sự oán hận dữ dằn tích tụ. Hắn lao tới phía hai người, nắm đấm trong tay siết lại nghe tiếng răng rắc, trong không gian đường đi của hắn tạo ra vùng gió lạnh quét tan bàn ghế xung quanh phá nát thành mảnh vụn, kim quang cứng cỏi bao bọc cả nắm tay khiến nó như không thể bị phá.
"Cút xa ra khỏi người nàng..."
Dạ Khinh Ưu cuối cùng cũng thả Hàm Sương ra, cả hai tách môi thì Hàm Sương mới như được giải phóng, nàng thở dốc, bản thân suy yếu như sắp ngã, thân thể run rẩy, đôi mắt phiếm hồng, dần dần tạo ra tiếng nức nở...
Nhạc Phong tâm đã mất lý trí, cứ điên cuồng đâm đầu vào Dạ Khinh Ưu dùng hết cảnh lực bản thân đánh lên người Dạ Khinh Ưu.
Trong cơn thịnh nộ của Nhạc Phong, chỉ thấy trong mắt Dạ Khinh Ưu một tia sáng rực, hắn không có dông dài chơi đùa hay muốn biểu diễn gì, chỉ muốn một chiêu chắc chắn giết được Nhạc Phong.
Hắn không chuyển động, mà chỉ thấy không gian hơi rung động một cái, ánh mắt của tất cả người ở đây sẻ không thấy Dạ Khinh Ưu ra chiêu như thế nào, vì hắn xuất chiêu bằng tâm cảnh, thủ đoạn vô hình không để lại manh mối.
Nhạc Phong thấy đối phương dửng dưng như vậy liền tăng cao cảnh giác, hắn dần cảm thấy không ổn, tự lấy trong tay ra một mảnh đá nhỏ phòng ngừa, còn lại thì không cố kỵ gì mà dữ dằn giết tới nam tử trước mắt.
Cũng đúng khi đó, tự nhiên một cảm giác đe dọa ập đến, đầu não của Nhạc Phong dâng lên từng cơn đau đớn, một cảm giác nguy cơ chưa từng có xuất hiện khiến hắn vô cùng sợ hãi. Dù trước kia hắn có gặp hiểm nguy cỡ nào thì cũng cảm thấy bản thân có đường lui vì cảm tính hắn nói vậy, cho nên hắn dám liều mạng. Chỉ là lần này hắn lần đầu cảm giác run sợ từ sâu trong tâm linh, sợ hãi cái chết thật sự.
Hắn muốn sống, Nhạc Phong hắn không muốn chết, còn bao người đang chờ hắn, hai tiểu nương tử hắn mới cưới được còn chưa động phòng nữa.
Mồ hôi trên trán hắn chảy dài, chỉ là một cái liếc mắt mà dường như trăm năm, khi hắn tuyệt vọng trong gang tấc từ mảnh đá kia tự dưng lại phát sáng, nó lơ lửng giữa không trung cắt đứt cường công của Dạ Khinh Ưu, nói cho đúng là hoàn toàn chặn đứng.
Dạ Khinh Ưu vậy mà không ngờ tới việc này, dù hắn biết Thiên Mệnh Chi Chủ nhiều vận khí nhưng không nghĩ chỉ tùy tiện nhặt cục đá mà cũng cản được sát chiêu của hắn đi, trước kia Lâm Thiên cũng không có vận khí như vậy.
Xem ra Nhạc Phong này vận khí so ra tốt hơn nhiều Lâm Thiên, cũng có thể Lâm Thiên chỉ mới lộ ra mình có con đường Thiên mệnh nhưng Nhạc Phong này thì đã thật sự bước trên con đường Thiên Mệnh Cảnh rồi.
Nhạc Phong tuy đỡ được một kích của Dạ Khinh Ưu nhưng cũng không dễ dàng, mắt mũi tai hắn thất khiếu chảy máu, thân thể run rẩy ngã xuống đất vẫn còn khí tức sinh mệnh.
Dạ Khinh Ưu nhìn nhíu mày, không chút do dự bồi thêm một kích, nhưng mà giờ phút này từ trên mái nhà nhảy xuống một người mặt một bộ đồ đen, toàn thân che đậy, chỉ thấy kẻ này nhìn Dạ Khinh Ưu một cái, trong mắt hiện ra kinh sợ.
Nháy mắt kẻ áo đen đã xuất hiện bên cạnh Nhạc Phong bế lấy hắn đi, một vòng xoáy không gian ẩn hiện như lốc xoáy cuốn 2 người đi, biến mất.
Dạ Khinh Ưu giật mình không nghĩ còn có kẻ sử dụng thần thông không gian cao siêu gần bằng bản thân, tuy hắn có thể đuổi theo nhưng nghĩ tới nhiều trở ngại, có thể còn có cạm bẫy đang đợi nên quyết định từ bỏ, chỉ hận một lát, ánh mắt một loại nghiêm lạnh.
/430
|