Người trên đài mỉm cười mở miệng: Vị công tử này đã lấy được hoa đăng tốt nhất đêm nay, vậy thì món lễ vật thần bí này cũng chính là của ngươi.
Dưới đài hơi huyên náo, mọi người đều muốn xem thử lễ vật đó là gì nên chờ đợi lễ vật được lấy ra.
Duẫn Minh Hi khinh thường bĩu môi, hắn chỉ muốn cái hoa đăng này thôi chứ không hề muốn lấy lễ vật thần bí gì cả, nhưng mà... Nghiên Nhi, có muốn món lễ vật kia không? Duẫn Minh Hi nhíu mày hỏi.
Duẫn Tuyết Nghiên nhíu mày suy tư một lúc rồi mới cười trả lời: Dù sao đã lấy được hoa đăng, nhiều thêm một món cũng không sao, vừa vặn ta cũng muốn xem thử nó thần bí thế nào.
Duẫn Minh Hi bất đắc dĩ cười, xoay người lại lên đài, chỉ thấy có người chuyển một cái thùng lớn ra, bên trên được che bởi vải đỏ, khiến mọi người không thấy rõ.
Duẫn Minh Hi hơi nhíu mày, trong lòng đột nhiên có chút phiền chán, cũng không biết nó đến từ đâu, mắt nhìn chằm chằm cái thùng lớn.
Vị công tử này, lễ vật hôm nay ở trong đó, mời ngươi tự mình mở ra xem đi! Người kia lại mở miệng, vẻ mặt đầy ý cười nhìn Duẫn Minh Hi.
Duẫn Minh Hi không chút do dự đi qua, hơi nheo mắt lại, nhìn cái rương sau đó thong thả vươn tay mở cái rương ra.
Còn chưa mở ra hết thì từ trong thùng có rất nhiều ám khí bay ra, bắn ra bốn phía, Duẫn Minh Hi phản ứng cực nhanh nghiêng người tránh thoát, phi thân xuống đài bảo vệ bên cạnh Bạch Vũ Mộng.
Lúc cái thùng được mở ra thì ánh mắt của Bạch Vũ Mộng co rút, bởi vì nàng thấy bên trong không chỉ có ám khí mà còn có dơi độc, một loài vật khi bị kích thích sẽ điên cuồng tấn công.
Nếu bị nó cắn trúng thì sẽ chết không thể nghi ngờ, không biết là ai muốn mạng của nàng đến mức ngay cả dân chúng nơi này cũng không buông tha.
Bạch Vũ Mộng tránh thoát ba ám khí đầu tiên, thấy mọi người hỗn loạn chen lấn xô đẩy, cấp tốc chạy trốn, không muốn bị ám khí bắn trúng, nhưng cũng có không ít người ngã vào trong vũng máu.
Trong đó có những người bị giẫm chết, trên đường đầy máu tươi, những người sợ hãi chạy trốn không biết đã bị những người khác đẩy ngã, giẫm chết từ khi nào.
Bạch Vũ Mộng không đành lòng nhắm hai mắt lại, dặn dò mọi người cố gắng bảo vệ một
Dưới đài hơi huyên náo, mọi người đều muốn xem thử lễ vật đó là gì nên chờ đợi lễ vật được lấy ra.
Duẫn Minh Hi khinh thường bĩu môi, hắn chỉ muốn cái hoa đăng này thôi chứ không hề muốn lấy lễ vật thần bí gì cả, nhưng mà... Nghiên Nhi, có muốn món lễ vật kia không? Duẫn Minh Hi nhíu mày hỏi.
Duẫn Tuyết Nghiên nhíu mày suy tư một lúc rồi mới cười trả lời: Dù sao đã lấy được hoa đăng, nhiều thêm một món cũng không sao, vừa vặn ta cũng muốn xem thử nó thần bí thế nào.
Duẫn Minh Hi bất đắc dĩ cười, xoay người lại lên đài, chỉ thấy có người chuyển một cái thùng lớn ra, bên trên được che bởi vải đỏ, khiến mọi người không thấy rõ.
Duẫn Minh Hi hơi nhíu mày, trong lòng đột nhiên có chút phiền chán, cũng không biết nó đến từ đâu, mắt nhìn chằm chằm cái thùng lớn.
Vị công tử này, lễ vật hôm nay ở trong đó, mời ngươi tự mình mở ra xem đi! Người kia lại mở miệng, vẻ mặt đầy ý cười nhìn Duẫn Minh Hi.
Duẫn Minh Hi không chút do dự đi qua, hơi nheo mắt lại, nhìn cái rương sau đó thong thả vươn tay mở cái rương ra.
Còn chưa mở ra hết thì từ trong thùng có rất nhiều ám khí bay ra, bắn ra bốn phía, Duẫn Minh Hi phản ứng cực nhanh nghiêng người tránh thoát, phi thân xuống đài bảo vệ bên cạnh Bạch Vũ Mộng.
Lúc cái thùng được mở ra thì ánh mắt của Bạch Vũ Mộng co rút, bởi vì nàng thấy bên trong không chỉ có ám khí mà còn có dơi độc, một loài vật khi bị kích thích sẽ điên cuồng tấn công.
Nếu bị nó cắn trúng thì sẽ chết không thể nghi ngờ, không biết là ai muốn mạng của nàng đến mức ngay cả dân chúng nơi này cũng không buông tha.
Bạch Vũ Mộng tránh thoát ba ám khí đầu tiên, thấy mọi người hỗn loạn chen lấn xô đẩy, cấp tốc chạy trốn, không muốn bị ám khí bắn trúng, nhưng cũng có không ít người ngã vào trong vũng máu.
Trong đó có những người bị giẫm chết, trên đường đầy máu tươi, những người sợ hãi chạy trốn không biết đã bị những người khác đẩy ngã, giẫm chết từ khi nào.
Bạch Vũ Mộng không đành lòng nhắm hai mắt lại, dặn dò mọi người cố gắng bảo vệ một
/205
|