Mấy ngày nay Bạch Vũ Mộng luôn ngây người, không biết mình đang làm gì, mỗi ngày đầu đều rất đau, nàng đã cố gắng khắc chế không cho mình suy nghĩ đến chuyện đó nữa, nhưng lại vẫn không khống chế được bản thân.
Đến một ngày, Y Cần xuất hiện trong Hoàng cung, Bạch Vũ Mộng nhìn thấy Y Cần thì rất kinh ngạc, không biết tại sao thuộc hạ của hắn lại xuất hiện ở đây?
Phu nhân, chủ tử muốn nô tì đến đưa cho người cái này. Y Cần đưa cho Bạch Vũ Mộng một hộp gỗ đàn hương trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Phu nhân? Ngươi gọi nàng là phu nhân? Duẫn Minh Hi bắt được trọng điểm, kinh ngạc mở miệng, hắn vừa mở miệng thì người khác cũng khiếp sợ nhìn Y Cần.
Y Cần hơi co rút đồng tử, rồi lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, trên mặt nở nụ cười nhu hòa, dịu dàng đáp: Bởi vì phu nhân có thai, nô tì cũng chỉ đoán như vậy.
Lời giải thích này lại khiến mọi người bán tín bán nghi, một người biến mất vài ngày rồi lại đột nhiên phái thuộc hạ đến đưa đồ, không thấy là rất kỳ quái sao, cho dù người nọ có thể là Lam Hạo Thần.
Là cái gì vậy? Bạch Vũ Mộng đau đầu xoa trán, vài ngày nay, nàng cũng không thể ngủ ngon, ngoại trừ buổi tối ngửi được mùi thơm kia ra thì lúc nào trong đầu cũng nghĩ đến chuyện đó nên không thể ngủ được.
Phu nhân tự mình mở ra xem sẽ tốt hơn. Y Cần cười mở miệng, trong mắt có sự đấu tranh nhưng lại nhanh chóng giấu đi, lập tức mở miệng:
Phu nhân, chủ tử muốn ta nhắn một câu với người, hắn hi vọng phu nhân có thể làm được chuyện đã hứa với hắn, không có tự làm hại bản thân thân mình.
Bạch Vũ Mộng kinh ngạc ngẩng đầu, những người khác cũng nghi hoặc nhìn, trong mắt đầy vẻ hoài nghi và phỏng đoán, nhưng vẫn không thể khẳng định, chỉ có thể thở dài một tiếng, không biết nên làm thế nào.
Bạch Vũ Mộng mím môi, qua một hồi lâu mới mở miệng: Ta đã biết, ngươi trở về nói với chủ tử của ngươi, cám ơn hắn nhiều lần cứu giúp, ta sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mình.
Dạ, vậy nô tì cáo lui trước. Y Cần nói xong liền cất bước muốn rời khỏi, nhưng trong đầu lại xuất hiện một ý niệm, bước chân dừng một chút, xoay người nhìn Bạch
Đến một ngày, Y Cần xuất hiện trong Hoàng cung, Bạch Vũ Mộng nhìn thấy Y Cần thì rất kinh ngạc, không biết tại sao thuộc hạ của hắn lại xuất hiện ở đây?
Phu nhân, chủ tử muốn nô tì đến đưa cho người cái này. Y Cần đưa cho Bạch Vũ Mộng một hộp gỗ đàn hương trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Phu nhân? Ngươi gọi nàng là phu nhân? Duẫn Minh Hi bắt được trọng điểm, kinh ngạc mở miệng, hắn vừa mở miệng thì người khác cũng khiếp sợ nhìn Y Cần.
Y Cần hơi co rút đồng tử, rồi lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, trên mặt nở nụ cười nhu hòa, dịu dàng đáp: Bởi vì phu nhân có thai, nô tì cũng chỉ đoán như vậy.
Lời giải thích này lại khiến mọi người bán tín bán nghi, một người biến mất vài ngày rồi lại đột nhiên phái thuộc hạ đến đưa đồ, không thấy là rất kỳ quái sao, cho dù người nọ có thể là Lam Hạo Thần.
Là cái gì vậy? Bạch Vũ Mộng đau đầu xoa trán, vài ngày nay, nàng cũng không thể ngủ ngon, ngoại trừ buổi tối ngửi được mùi thơm kia ra thì lúc nào trong đầu cũng nghĩ đến chuyện đó nên không thể ngủ được.
Phu nhân tự mình mở ra xem sẽ tốt hơn. Y Cần cười mở miệng, trong mắt có sự đấu tranh nhưng lại nhanh chóng giấu đi, lập tức mở miệng:
Phu nhân, chủ tử muốn ta nhắn một câu với người, hắn hi vọng phu nhân có thể làm được chuyện đã hứa với hắn, không có tự làm hại bản thân thân mình.
Bạch Vũ Mộng kinh ngạc ngẩng đầu, những người khác cũng nghi hoặc nhìn, trong mắt đầy vẻ hoài nghi và phỏng đoán, nhưng vẫn không thể khẳng định, chỉ có thể thở dài một tiếng, không biết nên làm thế nào.
Bạch Vũ Mộng mím môi, qua một hồi lâu mới mở miệng: Ta đã biết, ngươi trở về nói với chủ tử của ngươi, cám ơn hắn nhiều lần cứu giúp, ta sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mình.
Dạ, vậy nô tì cáo lui trước. Y Cần nói xong liền cất bước muốn rời khỏi, nhưng trong đầu lại xuất hiện một ý niệm, bước chân dừng một chút, xoay người nhìn Bạch
/205
|