Các ngươi nói xem, nếu người bị ác ma Phục Sinh bắt đi, sao có thể chỉ bị nhốt ở chỗ đơn giản như vậy được, nhất định sẽ bị đưa về ổ. Mạc Hàn Trần nhíu mày, nhìn từng tấc đất ở xung quanh.
Chỉ cầu chúng ta nhanh chóng tìm được hắn, chỉ có nhân lúc hắn còn yếu thì mới có thể cho hắn một kích trí mạng được, nếu không thì thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Bạch Vũ Mộng híp mắt rồi bỗng nhiên chăm chú nhìn vào một chỗ.
Ta nghĩ ta biết nên tìm hắn thế nào rồi. Bạch Vũ Mộng cười thần bí, kéo Lam Hạo Thần đi đến chỗ một cánh hoa nhỏ rồi nhìn không chớp mắt.
Vũ nhi, ngươi có phát hiện gì sao? Duẫn Minh Hi nhìn cẩn thận, nhưng vẫn không hiểu cái này có gì kỳ lạ, nghi hoặc mở miệng.
Các ngươi xem, có phải bên trên có một con sâu rất nhỏ không, đây là manh mối Đạp Vũ để lại cho chúng ta, đây là cổ trùng Nam Cương, nếu đã nhớ kỹ mùi hương của một người thì sẽ tìm thấy người đó rất dễ dàng.
Bạch Vũ Mộng chỉ vào một chỗ không dễ bị phát hiện mở miệng.
Nói cách khác, chỉ cần chúng ta đi theo con sâu này thì có thể tìm được nàng? Giọng nói của Mạc Hàn Trần có chút vui mừng, không dám tin mở miệng.
Ừ, chắc là như vậy, chúng ta thử trước xem. Bạch Vũ Mộng mở miệng, sau đó lay động đóa hoa một chút, sâu lập tức phi lên, bay về phía trước.
Mọi người cũng nhanh chóng đuổi theo, đuổi một lúc lâu thì đến được một chỗ khác rộng lớn hơn, nơi này không có một ngọn cỏ, cực kỳ hoang vắng.
Làm sao có thể, sao Nam Cương lại có nơi như vậy? Duẫn Minh Hi khẽ nhíu mày, tuy rằng hắn không nắm rõ nhưng cũng biết là không có nơi nào như vậy.
Xem ra, nơi này không phải hoang vắng từ trước mà là từ có cái gì đến đây khiến nơi này bị lây nhiễm nên mới trở nên như vậy. Lam Hạo Thần nhíu mi nhìn tất cả những thứ này, tay nắm thật chặt.
Ngay khi Lam Hạo Thần vừa dứt lời thì nghe thấy một âm thanh chói tai, tiếp theo đó thì từ bên trong có một làn khói đen bay ra, dần dần hình thành một hình người.
Người này toàn thân đều bị màu đen bao
Chỉ cầu chúng ta nhanh chóng tìm được hắn, chỉ có nhân lúc hắn còn yếu thì mới có thể cho hắn một kích trí mạng được, nếu không thì thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Bạch Vũ Mộng híp mắt rồi bỗng nhiên chăm chú nhìn vào một chỗ.
Ta nghĩ ta biết nên tìm hắn thế nào rồi. Bạch Vũ Mộng cười thần bí, kéo Lam Hạo Thần đi đến chỗ một cánh hoa nhỏ rồi nhìn không chớp mắt.
Vũ nhi, ngươi có phát hiện gì sao? Duẫn Minh Hi nhìn cẩn thận, nhưng vẫn không hiểu cái này có gì kỳ lạ, nghi hoặc mở miệng.
Các ngươi xem, có phải bên trên có một con sâu rất nhỏ không, đây là manh mối Đạp Vũ để lại cho chúng ta, đây là cổ trùng Nam Cương, nếu đã nhớ kỹ mùi hương của một người thì sẽ tìm thấy người đó rất dễ dàng.
Bạch Vũ Mộng chỉ vào một chỗ không dễ bị phát hiện mở miệng.
Nói cách khác, chỉ cần chúng ta đi theo con sâu này thì có thể tìm được nàng? Giọng nói của Mạc Hàn Trần có chút vui mừng, không dám tin mở miệng.
Ừ, chắc là như vậy, chúng ta thử trước xem. Bạch Vũ Mộng mở miệng, sau đó lay động đóa hoa một chút, sâu lập tức phi lên, bay về phía trước.
Mọi người cũng nhanh chóng đuổi theo, đuổi một lúc lâu thì đến được một chỗ khác rộng lớn hơn, nơi này không có một ngọn cỏ, cực kỳ hoang vắng.
Làm sao có thể, sao Nam Cương lại có nơi như vậy? Duẫn Minh Hi khẽ nhíu mày, tuy rằng hắn không nắm rõ nhưng cũng biết là không có nơi nào như vậy.
Xem ra, nơi này không phải hoang vắng từ trước mà là từ có cái gì đến đây khiến nơi này bị lây nhiễm nên mới trở nên như vậy. Lam Hạo Thần nhíu mi nhìn tất cả những thứ này, tay nắm thật chặt.
Ngay khi Lam Hạo Thần vừa dứt lời thì nghe thấy một âm thanh chói tai, tiếp theo đó thì từ bên trong có một làn khói đen bay ra, dần dần hình thành một hình người.
Người này toàn thân đều bị màu đen bao
/205
|