CHƯƠNG 16: CÒ KÈ MẶC CẢ
Quả nhiên, ta âm thầm trở mặt xem thường. Toàn thân vừa xót vừa đau, đặc biệt thắt lưng, giống như bị chặt đứt ấy. 【 Lâu [ mặt đỏ ]: Liên Nhi, ngươi, ngươi sau lưng mụ mụ làm cái gì? Ngươi. . . . . . Ngươi, ngươi như thế nào có thể? Ngươi cho mẹ ngươi ta đây đem mặt thế nào đi đối mặt Tiểu Mặc [aka papa] a a Liên [ hắc tuyến ]: trong đầu người đều là tư tưởng ***! 】 Quyết định , không bao giờ chạm vào vũ đạo nữa!
Ngày hôm qua buổi chiều thật là ác mộng a! Đào Nhan nữ nhân kia! Không nghĩ tới còn tuổi nhỏ [ mười lăm tuổi ] liền ngoan độc như vậy gây sức ép tử ta . . . . . Nào là hạ thắt lưng nào là áp chân, chết người chính là cư nhiên còn muốn giạng thẳng chân! Ông trời của ta a a may mắn thân thể này đủ mềm mại, không giống thân thể ta trước kia thiếu rèn luyện cứng ngắc, bằng không hậu quả này thiết tưởng không chịu nổi a khủng bố nhất vẫn là câu cuối cùng của nàng “Trở về luyện tập căn bản a về sau mỗi ngày ta đều đi kiểm tra!” Làm ta muốn nói thêm gì đó ngay tại chỗ nuốt trở lại. Nữ nhân kia là ác ma ta phải cách xa nàng một chút, xa một chút, xa một chút. . . . . .
“Công tử, còn rất đau?”
“Ừ ân!” Ta dùng sức gật đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Tiểu Kì.
“Công tử, ngươi nhìn ta như vậy cũng vô dụng.” Tiểu Kì đồng tình thở dài, “Khóa nhất định phải học. Hôm nay buổi sáng là học Dật công tử cờ vây, buổi chiều muốn đến chỗ Ngạn công tử học họa tranh.”
“Tiểu Kì ngươi đi qua chỗ Dật ca ca hỏi một chút, có thể xin phép được không a?”
“Công tử, này không tốt lắm đâu?” Tiểu Kì khó xử nhíu mi.
“Như thế nào lại thế? Đi mà đi mà! Tiểu Kì tốt nhất ” ta túm ống tay áo Tiểu Kì lắc tới lắc lui, cố gắng dùng tiếng nói non nớt của mình biến ngọt biến nị.
Rốt cục, Tiểu Kì thâm chịu cảm động, gật đầu đáp ứng. 【 Lâu [ không cho là đúng ]: không phải đâu? Là bị ngươi nhây đến không có biện pháp đi? Bị buộc bất đắc dĩ. . . . . . Liên [ lơ đểnh phất tay ]: thủ đoạn không sao hết, đạt tới mục đích là được. Lâu [ chọn mi ]: ta như thế nào không biết từ khi nào ngươi biến thành như vậy hả 】
Làm ta ngoài ý muốn chính là, Tiểu Kì trở về, theo sau lại có một thiếu niên tao nhã.
“. . . . . .” Ai?
“Không cần ngồi dậy, nằm trên giường đi!” Nói xong, thiếu niên kia ngồi ở bên giường ta.
“Dật ca ca?”
Hắn gật đầu mỉm cười, xem như trả lời.
“Dật ca ca như thế nào đến đây?”
“Đến thăm ngươi. Hôm nay sẽ không học , ta mang theo mấy quyển sách dạy đánh cờ đến, ngươi không có việc gì thì nhìn xem —— Thu Linh có học qua cờ vây không?”
“Ân.” Cùng mẫu thân học qua.
“Vậy là tốt rồi. Ta cũng không nói nhiều, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi!” Nói xong đứng dậy.
“Dật ca ca đi thong thả.”
Đào Dật quay đầu mỉm cười, đi ra ngoài.
Lại là một người thật là tốt thật là ôn nhu ni! Tốt quá, có thể nghỉ ngơi đến trưa.
Ăn xong điểm tâm, đang nghĩ ngợi giết thời gian như thế nào, lại thấy đầu sỏ gây chuyện xuất hiện . Chỉ nghe cửa phòng phát ra “bính” một tiếng, rốt cục vì không chịu nổi ngoại lực mà mở rộng ra.
Ta cả kinh, còn chưa phản ứng lại, chỉ thấy một hình ảnh màu đỏ như trận gió phi vào, nhắm ngay mặt của ta cuồng hôn một chút.
“Nhan tỷ tỷ, ngươi tới làm gì? Hôm nay không có khóa của ngươi đi?”
Ta sống chết gỡ thân thể Đào Nhan từ trên người xuống.
“Nghe Đào Dật nói ngươi trốn khóa của hắn ——”
“Cái gì trốn khóa? Là xin phép xin phép!” Không có khí lực, ta chỉ có thể tùy ý nàng ôm.”Uy, có thể buông không?”
“Không muốn không muốn! Thu Linh mềm, ôm lấy thật thoải mái mà! !”
Ta vô lực quay đầu xem thường, cái gì “mềm” chớ? Chẳng lẽ ta là gối ôm sao?
Một cái buổi sáng ta cùng Đào Nhan đấu võ mồm cùng với thường thường ăn đậu hủ vượt qua.
Buổi chiều khóa hội họa thực nhẹ nhàng, bởi vì là ngày đầu tiên [Đào Ngạn giảng], chủ yếu giảng chính là lý luận tri thức, cho nên ta chỉ cần ngồi nghe là tốt rồi. Bất quá ta cuối cùng là thất thần, động bất động liền quay đầu ngắm ngoài cửa sổ. Đào Ngạn thở dài, cho tan học.
Rốt cục, đêm, vô thanh vô tức nuốt sống cả chân trời.
Tiểu Kì giúp ta che dấu góc chăn, đi ra ngoài, ta đứng lên mặc chỉnh tề, ôm tất, ngồi trên giường, tĩnh tâm chờ đợi.
Giống ba ngày trước, cùng với cửa sổ bị mở ra, trút xuống là ánh trăng màu bạc. Người kia nhảy vào, chậm rãi ngồi xuống, châm trà.
“Nghĩ xong rồi?”
“Ân.” Bất quá ——”Nhất định phải năm năm sao?”
Tống Ngọc uống trà dừng một chút, làm như không nghĩ tới ta còn cò kè mặc cả.
“Tiểu tử kia, ngươi phải biết rõ ràng. Là ngươi có cầu cùng ta. . . . . .”
“Nhưng mà, năm năm quá dài ! Huống hồ, đến lúc đó ngươi nhất định đã muốn chán ghét ta .” Ta nóng nảy.
“Chán ghét?”
“Chẳng lẽ ngươi không phải cảm thấy ta thú vị mới đưa ra điều kiện này sao?”
Trong lúc nhất thời không có thanh âm, ta có chút không yên nhìn gã.
Có thể bởi vì ta nhất thời nói nhanh quá, gã không định giúp ta chạy đi không? Vậy chẳng phải là mất nhiều hơn sao?
“Được.” Gã đột nhiên trả lời làm ta giật cả mình.”Tiểu tử kia, ngươi rất thú vị. Ta có thể rút ngắn thời gian, bất quá ——”
Lòng ta vui vẻ.”Bất quá cái gì?”
“Ngươi phải trả giá chút xíu?”
“Giá gì?”
Tống Ngọc ngẩng đầu, trong ánh mắt lưu quang tràn đầy.
“Ta muốn ngươi.”
“!” Ta khiếp sợ trừng lớn mắt.
“Nhìn biểu tình của ngươi, ngươi hẳn là hiểu được ý tứ của ta.”
Đáng chết, ta muốn giả ngu cũng không được!
“Ngươi đang nói giỡn sao?” Ta cười gượng.
“Đương nhiên không phải.” Gã đứng lên, bước từng một đi tới.”Ngươi hảo hảo suy nghĩ một chút, còn ở nơi này, ngươi vĩnh viễn không thể mỗi ngày như thế này, cuối cùng cũng có một ngày, ngươi sẽ bị ngàn nhân thượng vạn nhân kỵ. . . . . .”
Ta hoảng sợ giương mắt, trên mặt gã gần trong gang tấc lộ vẻ lạnh lùng.
Ngàn nhân thượng vạn nhân kỵ. . . . . . Người này, hảo tàn nhẫn.
“Ngươi không có khả năng thoát ra ngoài được. . . . . .” Gã vươn tay, khẽ vuốt hai má của ta.”Chỉ cần theo ta bốn năm thôi mà. . . . . . Huống hồ, ta sẽ chờ ngươi lớn lên, đến tuổi thích hợp ta mới chạm vào ngươi.”
A. . . . . . Bốn năm?
“Ta có thể chịu năm năm như trước đó không?” Ta có chút tuyệt vọng hỏi.
“Không thể, tiểu tử kia. Ta nghĩ muốn ngươi.”
Đây là không phải tự chui đầu vào rọ?
Gã buông, tiếp tục nói: “Chỉ có bốn năm thôi mà, bốn năm sau ngươi mới mười tuổi, con đường phía sau còn rất dài!”
“Bốn năm sau, ngươi sẽ thả ta đi sao?”
“Đương nhiên, ta thề. . . . . .” Gã ở bên tai ta thì thào.
“Hảo, ta đáp ứng ngươi. Bất quá ngươi cũng phải tuân thủ hứa hẹn của ngươi.”
“Rồi ——” Gã kéo dài thanh âm, hết sức sủng nịch.”Ta Tống Ngọc hứa: đến khi tiểu tử kia đủ tuổi ta mới chạm vào y, bốn năm sau thả y rời đi. Như thế nào? Vừa lòng không?”
Ta im lặng không nói.
Cái gì “đủ tuổi” ? Bốn năm sau ta cũng chỉ có mười tuổi mà thôi.
“Vậy hiện tại, để ta thu lợi tức trước.”
Lời còn chưa dứt, gã dưới ánh mắt kinh ngạc của ta, hôn ta. Đăng bởi: admin
Quả nhiên, ta âm thầm trở mặt xem thường. Toàn thân vừa xót vừa đau, đặc biệt thắt lưng, giống như bị chặt đứt ấy. 【 Lâu [ mặt đỏ ]: Liên Nhi, ngươi, ngươi sau lưng mụ mụ làm cái gì? Ngươi. . . . . . Ngươi, ngươi như thế nào có thể? Ngươi cho mẹ ngươi ta đây đem mặt thế nào đi đối mặt Tiểu Mặc [aka papa] a a Liên [ hắc tuyến ]: trong đầu người đều là tư tưởng ***! 】 Quyết định , không bao giờ chạm vào vũ đạo nữa!
Ngày hôm qua buổi chiều thật là ác mộng a! Đào Nhan nữ nhân kia! Không nghĩ tới còn tuổi nhỏ [ mười lăm tuổi ] liền ngoan độc như vậy gây sức ép tử ta . . . . . Nào là hạ thắt lưng nào là áp chân, chết người chính là cư nhiên còn muốn giạng thẳng chân! Ông trời của ta a a may mắn thân thể này đủ mềm mại, không giống thân thể ta trước kia thiếu rèn luyện cứng ngắc, bằng không hậu quả này thiết tưởng không chịu nổi a khủng bố nhất vẫn là câu cuối cùng của nàng “Trở về luyện tập căn bản a về sau mỗi ngày ta đều đi kiểm tra!” Làm ta muốn nói thêm gì đó ngay tại chỗ nuốt trở lại. Nữ nhân kia là ác ma ta phải cách xa nàng một chút, xa một chút, xa một chút. . . . . .
“Công tử, còn rất đau?”
“Ừ ân!” Ta dùng sức gật đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Tiểu Kì.
“Công tử, ngươi nhìn ta như vậy cũng vô dụng.” Tiểu Kì đồng tình thở dài, “Khóa nhất định phải học. Hôm nay buổi sáng là học Dật công tử cờ vây, buổi chiều muốn đến chỗ Ngạn công tử học họa tranh.”
“Tiểu Kì ngươi đi qua chỗ Dật ca ca hỏi một chút, có thể xin phép được không a?”
“Công tử, này không tốt lắm đâu?” Tiểu Kì khó xử nhíu mi.
“Như thế nào lại thế? Đi mà đi mà! Tiểu Kì tốt nhất ” ta túm ống tay áo Tiểu Kì lắc tới lắc lui, cố gắng dùng tiếng nói non nớt của mình biến ngọt biến nị.
Rốt cục, Tiểu Kì thâm chịu cảm động, gật đầu đáp ứng. 【 Lâu [ không cho là đúng ]: không phải đâu? Là bị ngươi nhây đến không có biện pháp đi? Bị buộc bất đắc dĩ. . . . . . Liên [ lơ đểnh phất tay ]: thủ đoạn không sao hết, đạt tới mục đích là được. Lâu [ chọn mi ]: ta như thế nào không biết từ khi nào ngươi biến thành như vậy hả 】
Làm ta ngoài ý muốn chính là, Tiểu Kì trở về, theo sau lại có một thiếu niên tao nhã.
“. . . . . .” Ai?
“Không cần ngồi dậy, nằm trên giường đi!” Nói xong, thiếu niên kia ngồi ở bên giường ta.
“Dật ca ca?”
Hắn gật đầu mỉm cười, xem như trả lời.
“Dật ca ca như thế nào đến đây?”
“Đến thăm ngươi. Hôm nay sẽ không học , ta mang theo mấy quyển sách dạy đánh cờ đến, ngươi không có việc gì thì nhìn xem —— Thu Linh có học qua cờ vây không?”
“Ân.” Cùng mẫu thân học qua.
“Vậy là tốt rồi. Ta cũng không nói nhiều, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi!” Nói xong đứng dậy.
“Dật ca ca đi thong thả.”
Đào Dật quay đầu mỉm cười, đi ra ngoài.
Lại là một người thật là tốt thật là ôn nhu ni! Tốt quá, có thể nghỉ ngơi đến trưa.
Ăn xong điểm tâm, đang nghĩ ngợi giết thời gian như thế nào, lại thấy đầu sỏ gây chuyện xuất hiện . Chỉ nghe cửa phòng phát ra “bính” một tiếng, rốt cục vì không chịu nổi ngoại lực mà mở rộng ra.
Ta cả kinh, còn chưa phản ứng lại, chỉ thấy một hình ảnh màu đỏ như trận gió phi vào, nhắm ngay mặt của ta cuồng hôn một chút.
“Nhan tỷ tỷ, ngươi tới làm gì? Hôm nay không có khóa của ngươi đi?”
Ta sống chết gỡ thân thể Đào Nhan từ trên người xuống.
“Nghe Đào Dật nói ngươi trốn khóa của hắn ——”
“Cái gì trốn khóa? Là xin phép xin phép!” Không có khí lực, ta chỉ có thể tùy ý nàng ôm.”Uy, có thể buông không?”
“Không muốn không muốn! Thu Linh mềm, ôm lấy thật thoải mái mà! !”
Ta vô lực quay đầu xem thường, cái gì “mềm” chớ? Chẳng lẽ ta là gối ôm sao?
Một cái buổi sáng ta cùng Đào Nhan đấu võ mồm cùng với thường thường ăn đậu hủ vượt qua.
Buổi chiều khóa hội họa thực nhẹ nhàng, bởi vì là ngày đầu tiên [Đào Ngạn giảng], chủ yếu giảng chính là lý luận tri thức, cho nên ta chỉ cần ngồi nghe là tốt rồi. Bất quá ta cuối cùng là thất thần, động bất động liền quay đầu ngắm ngoài cửa sổ. Đào Ngạn thở dài, cho tan học.
Rốt cục, đêm, vô thanh vô tức nuốt sống cả chân trời.
Tiểu Kì giúp ta che dấu góc chăn, đi ra ngoài, ta đứng lên mặc chỉnh tề, ôm tất, ngồi trên giường, tĩnh tâm chờ đợi.
Giống ba ngày trước, cùng với cửa sổ bị mở ra, trút xuống là ánh trăng màu bạc. Người kia nhảy vào, chậm rãi ngồi xuống, châm trà.
“Nghĩ xong rồi?”
“Ân.” Bất quá ——”Nhất định phải năm năm sao?”
Tống Ngọc uống trà dừng một chút, làm như không nghĩ tới ta còn cò kè mặc cả.
“Tiểu tử kia, ngươi phải biết rõ ràng. Là ngươi có cầu cùng ta. . . . . .”
“Nhưng mà, năm năm quá dài ! Huống hồ, đến lúc đó ngươi nhất định đã muốn chán ghét ta .” Ta nóng nảy.
“Chán ghét?”
“Chẳng lẽ ngươi không phải cảm thấy ta thú vị mới đưa ra điều kiện này sao?”
Trong lúc nhất thời không có thanh âm, ta có chút không yên nhìn gã.
Có thể bởi vì ta nhất thời nói nhanh quá, gã không định giúp ta chạy đi không? Vậy chẳng phải là mất nhiều hơn sao?
“Được.” Gã đột nhiên trả lời làm ta giật cả mình.”Tiểu tử kia, ngươi rất thú vị. Ta có thể rút ngắn thời gian, bất quá ——”
Lòng ta vui vẻ.”Bất quá cái gì?”
“Ngươi phải trả giá chút xíu?”
“Giá gì?”
Tống Ngọc ngẩng đầu, trong ánh mắt lưu quang tràn đầy.
“Ta muốn ngươi.”
“!” Ta khiếp sợ trừng lớn mắt.
“Nhìn biểu tình của ngươi, ngươi hẳn là hiểu được ý tứ của ta.”
Đáng chết, ta muốn giả ngu cũng không được!
“Ngươi đang nói giỡn sao?” Ta cười gượng.
“Đương nhiên không phải.” Gã đứng lên, bước từng một đi tới.”Ngươi hảo hảo suy nghĩ một chút, còn ở nơi này, ngươi vĩnh viễn không thể mỗi ngày như thế này, cuối cùng cũng có một ngày, ngươi sẽ bị ngàn nhân thượng vạn nhân kỵ. . . . . .”
Ta hoảng sợ giương mắt, trên mặt gã gần trong gang tấc lộ vẻ lạnh lùng.
Ngàn nhân thượng vạn nhân kỵ. . . . . . Người này, hảo tàn nhẫn.
“Ngươi không có khả năng thoát ra ngoài được. . . . . .” Gã vươn tay, khẽ vuốt hai má của ta.”Chỉ cần theo ta bốn năm thôi mà. . . . . . Huống hồ, ta sẽ chờ ngươi lớn lên, đến tuổi thích hợp ta mới chạm vào ngươi.”
A. . . . . . Bốn năm?
“Ta có thể chịu năm năm như trước đó không?” Ta có chút tuyệt vọng hỏi.
“Không thể, tiểu tử kia. Ta nghĩ muốn ngươi.”
Đây là không phải tự chui đầu vào rọ?
Gã buông, tiếp tục nói: “Chỉ có bốn năm thôi mà, bốn năm sau ngươi mới mười tuổi, con đường phía sau còn rất dài!”
“Bốn năm sau, ngươi sẽ thả ta đi sao?”
“Đương nhiên, ta thề. . . . . .” Gã ở bên tai ta thì thào.
“Hảo, ta đáp ứng ngươi. Bất quá ngươi cũng phải tuân thủ hứa hẹn của ngươi.”
“Rồi ——” Gã kéo dài thanh âm, hết sức sủng nịch.”Ta Tống Ngọc hứa: đến khi tiểu tử kia đủ tuổi ta mới chạm vào y, bốn năm sau thả y rời đi. Như thế nào? Vừa lòng không?”
Ta im lặng không nói.
Cái gì “đủ tuổi” ? Bốn năm sau ta cũng chỉ có mười tuổi mà thôi.
“Vậy hiện tại, để ta thu lợi tức trước.”
Lời còn chưa dứt, gã dưới ánh mắt kinh ngạc của ta, hôn ta. Đăng bởi: admin
/96
|