CHƯƠNG 23: VẠN ĐĂNG TIẾT
Màn đêm buông xuống, ngọn đèn ngoài cửa sổ huy hoàng, tiếng người ồn ào.
Lòng rộn ràng, dù sao đây là sự kiện náo nhiệt nhất từ lúc xuyên không đến giờ. Phương tiện giải trí ở cổ đại khá là ít, đều là sớm liền ngủ, khó gặp được ngày hội thế này, không vào góp vui không chịu nổi a . Cơ mà —— ta quay đầu nhìn mắt Tống Ngọc, bộ dáng hoàn toàn không thể ảnh hưởng, một mình cầm một quyển sách mới không biết từ nơi nào lấy ra mà đọc.
Kỳ quái , ta làm gì phải xem sắc mặt gã a? Cùng lắm thì ta tự mình đi ra ngoài là được.
Muốn làm liền làm! Ta nhảy xuống giường, cầm áo khoác, thực đúng lý hợp tình mở cửa.
“Đi chỗ nào?”
Ách! Ta một chút, không được tự nhiên sờ sờ cái mũi. “Đi. . . . . . Nhà xí.” Nói ra ta đã muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, biện lý do nào chả được, cố tình lại là cái này —— không đúng a, ta sao phải nói dối? Trộm liếc mắt nhìn Tống Ngọc một cái, gã ngay cả đầu cũng chưa nâng. Quản gã!
Oa oa oa! Thật sự nhộn nhịp quá đi! Quả nhiên, đi ra là đúng.
Trên đường người đến người đi, giống như hội chợ ấy, duy nhất không giống chính là hiện tại là đêm, hơn nữa mỗi người trên tay đều cầm một cái đèn ***g. Giống như tiết Nguyên Tiêu của ta ở thế giới kia, nhớ rõ mới trước đây, cơm chiều xong, ta cầm đèn ***g con thỏ, đi theo ba mẹ lên phố tản bộ. . . . . . Sau đó, đèn ***g giấy dần bị thay bằng đèn plastic chạy pin hiện đại, hình dạng mặc dù tinh mỹ hơn rất nhiều, nhưng nhiều người vẫn là chung thủy với đèn ***g giấy.
Bất tri bất giác, đi theo dòng người tới quảng trường, cách đó không xa có một cái đài, vài người đứng ở phía trên không biết nói cái gì, dưới đài từng trận hoan hô.
Nhìn thấy vây quanh đài trong ba tần người ngoài ba lớp người, ta lắc lắc đầu, nếu chen không vào nổi, vậy khỏi cần vô giúp vui , miễn cho bất hạnh bị giẫm chết, kia mới oan uổng mà!
Tìm ra bên cạnh một gốc cây đại thụ quảng trường ngồi xuống, đột nhiên nhớ tới đèn Khổng Minh. Hiện tại không khí tốt như vậy, làm đèn Khổng Minh hẳn là lựa chọn không tồi, nói không chừng còn có thể được thưởng. Nhưng mà, trên tay không vật liệu a! Người phụ nữ khéo cũng không thể thổi cơm khi không có gạo mà!
“Tiểu đệ đệ, như thế nào một mình ở đây? Lạc cha mẹ sao?”
Ta nghe tiếng ngẩng đầu, người tới có một đôi mắt hoa đào câu nhân, dáng vẻ thư sinh. Mĩ thiếu niên! Ta nhìn đèn ***g trên tay nhóc ấy mang theo cùng đèn Khổng Minh phi thường tương tự, trước mắt sáng ngời, đèn Khổng Minh từ trời rơi xuống.
Ta ngọt ngào cười với nhóc ta, nói: “Ca ca, có nghĩ cho đèn ***g của ngươi bay ——lên không?” Nói xong, ta còn đặc biệt trẻ con khoa tay múa chân một chút, một bên trong lòng khinh bỉ bản thân dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Thiếu niên kinh ngạc trợn to mắt, đơn thuần đã quên ta hỏi gì, lòng tràn đầy bị hấp dẫn coi ta làm cho đèn ***g bay lên.
“Thật sự? Ngươi có thế làm đèn ***g của ta bay lên?” Ngữ khí hưng phấn.
Ta không khỏi có chút hổ thẹn, trước kia cũng gần chế tác đèn Khổng Minh một lần mà thôi, còn không biết có thể thành công hay không mà cứ nói như vậy, làm cho ta có một loại cảm giác lừa gạt tiểu hài nhi thiện lương.
“Đúng vậy! Bất quá ta muốn mượn đèn ***g của ngươi một chút.” Ngựa chết đương ngựa sống đi! Làm việc nên thử một lần.
Nhóc ấy đưa đèn ***g cho ta, ngồi chồm hổm bên người ta, tập trung tinh thần hưng trí bừng bừng nhìn ta.
Cậu nhóc như vậy làm cho ta càng khẩn trương. Tiểu bằng hữu, ta nhất định cố gắng!
Thổi tắt ngọn nến bên trong, xé giấy phía dưới đèn ***g ra, kéo tua cờ dư thừa, bẻ gãy một hai cành trúc, che khuất phía trên đèn. Ân, cũng được rồi, hết thảy OK!
“Được rồi!”
“Được rồi?” Thiếu niên phi thường đáng yêu nhìn nhìn ta.
Thấy ta gật đầu, nhóc ta từ trong ngực lấy ra hỏa chiết tử, thật cẩn thận đốt ngọn nến. Chúng ta nháy mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm đèn Khổng Minh thô chế, chỉ thấy nó đầu tiên là lắc lắc lắc lắc chấn động, qua một lát, chậm rãi bay lên, chậm rãi bay lên. . . . . . Không động đậy —— Đùa hả! Cư nhiên bị vướng vào cây.
“Có lầm hay không?” Ta nhíu mi.
“Tiểu Linh Nhi, đây là ngươi làm sao?” Thanh âm Tống Ngọc đột nhiên vang ở bên tai.
Ta cả kinh, bắt buộc chính mình trấn tĩnh, làm bộ như không có việc gì xoay người.”Ngươi như thế nào ở đây?”
“Ta sợ ngươi té xỉu trong nhà xí a!” Tống Ngọc hướng ta nháy mắt mấy cái.
Mặt ta đỏ lên, không nói gì. Quả nhiên không nên dùng cái cớ đi nhà xí. . . . . .
“Muốn ta giúp không?” Tống Ngọc cằm hướng lên trên cây hất hất.
Vừa mới chuẩn bị nói có, khóe mắt ngắm đến miệng gã cười không có hảo ý, dừng lại. Người này. . . . . .”Điều kiện gì?” Ngữ khí của ta có chút vô lực.
Tống Ngọc chọn mi, như là giật mình ta đột nhiên “hiểu chuyện” , lập tức cười ra, nói: “Về sau mỗi đêm hôn ngủ ngon ——”
“Tống Ngọc! Ngươi không cần quá phận!” Nghiến răngHừ! Cũng không phải không gã thì không được.
“Vị ca ca này, chúng ta làm lại cái khác là được rồi.” Ta xoay người đề nghị với mĩ thiếu niên kia.
Nhóc vừa mới chuẩn bị trả lời ta, lại bị một cái giọng nam cắt ngang ——
“Không cần.”
Lại một mĩ thiếu niên! Ta hôm nay thật có diễm phúc a a đáng tiếc là nhóc băng sơn. . . . . .
Băng sơn mĩ thiếu niên nhìn cũng không nhìn ta liếc mắt một cái, đối mĩ thiếu niên mắt hoa đào nói: “Ca, ngươi như thế nào chạy loạn? Vạn Đăng Tiết ngươi cũng xem qua rồi, có thể đi được chưa?”
Cả thanh âm cũng cho người ta cảm giác tươi mát kết băng. Ngô? Bọn họ là huynh đệ?
“Lam. . . . . .” Mĩ thiếu niên mắt hoa đào có chút ủy khuất, “Ta muốn xem đèn ***g bay lên trời.”
Băng sơn mĩ thiếu niên ngẩng đầu nhìn đèn Khổng Minh đáng thương vướng trên cây, mắt phượng hẹp dài nhíu lại, có chút đăm chiêu liếc ta một cái.
“Chờ về sau ta làm cho ngươi. Đi nào. . . . . .” Nói xong xoay người bước đi.
Mĩ thiếu niên mắt hoa đào trên mặt vui vẻ, giống con thỏ nhỏ tung tăng đi theo băng sơn mĩ thiếu niên, hỏi một hơi thiệt dài: “Lam, ngươi cũng sẽ làm đèn ***g bay sao? Hảo thần kỳ nga! Ngươi chừng nào thì sẽ làm? Ta như thế nào không biết? Lam. . . . . .”Hai người thân ảnh càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất không thấy.
Thật sự là! Cũng không để ý ta. . . . . . Ta chu miệng, có chút bất mãn. Đăng bởi: admin
Màn đêm buông xuống, ngọn đèn ngoài cửa sổ huy hoàng, tiếng người ồn ào.
Lòng rộn ràng, dù sao đây là sự kiện náo nhiệt nhất từ lúc xuyên không đến giờ. Phương tiện giải trí ở cổ đại khá là ít, đều là sớm liền ngủ, khó gặp được ngày hội thế này, không vào góp vui không chịu nổi a . Cơ mà —— ta quay đầu nhìn mắt Tống Ngọc, bộ dáng hoàn toàn không thể ảnh hưởng, một mình cầm một quyển sách mới không biết từ nơi nào lấy ra mà đọc.
Kỳ quái , ta làm gì phải xem sắc mặt gã a? Cùng lắm thì ta tự mình đi ra ngoài là được.
Muốn làm liền làm! Ta nhảy xuống giường, cầm áo khoác, thực đúng lý hợp tình mở cửa.
“Đi chỗ nào?”
Ách! Ta một chút, không được tự nhiên sờ sờ cái mũi. “Đi. . . . . . Nhà xí.” Nói ra ta đã muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, biện lý do nào chả được, cố tình lại là cái này —— không đúng a, ta sao phải nói dối? Trộm liếc mắt nhìn Tống Ngọc một cái, gã ngay cả đầu cũng chưa nâng. Quản gã!
Oa oa oa! Thật sự nhộn nhịp quá đi! Quả nhiên, đi ra là đúng.
Trên đường người đến người đi, giống như hội chợ ấy, duy nhất không giống chính là hiện tại là đêm, hơn nữa mỗi người trên tay đều cầm một cái đèn ***g. Giống như tiết Nguyên Tiêu của ta ở thế giới kia, nhớ rõ mới trước đây, cơm chiều xong, ta cầm đèn ***g con thỏ, đi theo ba mẹ lên phố tản bộ. . . . . . Sau đó, đèn ***g giấy dần bị thay bằng đèn plastic chạy pin hiện đại, hình dạng mặc dù tinh mỹ hơn rất nhiều, nhưng nhiều người vẫn là chung thủy với đèn ***g giấy.
Bất tri bất giác, đi theo dòng người tới quảng trường, cách đó không xa có một cái đài, vài người đứng ở phía trên không biết nói cái gì, dưới đài từng trận hoan hô.
Nhìn thấy vây quanh đài trong ba tần người ngoài ba lớp người, ta lắc lắc đầu, nếu chen không vào nổi, vậy khỏi cần vô giúp vui , miễn cho bất hạnh bị giẫm chết, kia mới oan uổng mà!
Tìm ra bên cạnh một gốc cây đại thụ quảng trường ngồi xuống, đột nhiên nhớ tới đèn Khổng Minh. Hiện tại không khí tốt như vậy, làm đèn Khổng Minh hẳn là lựa chọn không tồi, nói không chừng còn có thể được thưởng. Nhưng mà, trên tay không vật liệu a! Người phụ nữ khéo cũng không thể thổi cơm khi không có gạo mà!
“Tiểu đệ đệ, như thế nào một mình ở đây? Lạc cha mẹ sao?”
Ta nghe tiếng ngẩng đầu, người tới có một đôi mắt hoa đào câu nhân, dáng vẻ thư sinh. Mĩ thiếu niên! Ta nhìn đèn ***g trên tay nhóc ấy mang theo cùng đèn Khổng Minh phi thường tương tự, trước mắt sáng ngời, đèn Khổng Minh từ trời rơi xuống.
Ta ngọt ngào cười với nhóc ta, nói: “Ca ca, có nghĩ cho đèn ***g của ngươi bay ——lên không?” Nói xong, ta còn đặc biệt trẻ con khoa tay múa chân một chút, một bên trong lòng khinh bỉ bản thân dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Thiếu niên kinh ngạc trợn to mắt, đơn thuần đã quên ta hỏi gì, lòng tràn đầy bị hấp dẫn coi ta làm cho đèn ***g bay lên.
“Thật sự? Ngươi có thế làm đèn ***g của ta bay lên?” Ngữ khí hưng phấn.
Ta không khỏi có chút hổ thẹn, trước kia cũng gần chế tác đèn Khổng Minh một lần mà thôi, còn không biết có thể thành công hay không mà cứ nói như vậy, làm cho ta có một loại cảm giác lừa gạt tiểu hài nhi thiện lương.
“Đúng vậy! Bất quá ta muốn mượn đèn ***g của ngươi một chút.” Ngựa chết đương ngựa sống đi! Làm việc nên thử một lần.
Nhóc ấy đưa đèn ***g cho ta, ngồi chồm hổm bên người ta, tập trung tinh thần hưng trí bừng bừng nhìn ta.
Cậu nhóc như vậy làm cho ta càng khẩn trương. Tiểu bằng hữu, ta nhất định cố gắng!
Thổi tắt ngọn nến bên trong, xé giấy phía dưới đèn ***g ra, kéo tua cờ dư thừa, bẻ gãy một hai cành trúc, che khuất phía trên đèn. Ân, cũng được rồi, hết thảy OK!
“Được rồi!”
“Được rồi?” Thiếu niên phi thường đáng yêu nhìn nhìn ta.
Thấy ta gật đầu, nhóc ta từ trong ngực lấy ra hỏa chiết tử, thật cẩn thận đốt ngọn nến. Chúng ta nháy mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm đèn Khổng Minh thô chế, chỉ thấy nó đầu tiên là lắc lắc lắc lắc chấn động, qua một lát, chậm rãi bay lên, chậm rãi bay lên. . . . . . Không động đậy —— Đùa hả! Cư nhiên bị vướng vào cây.
“Có lầm hay không?” Ta nhíu mi.
“Tiểu Linh Nhi, đây là ngươi làm sao?” Thanh âm Tống Ngọc đột nhiên vang ở bên tai.
Ta cả kinh, bắt buộc chính mình trấn tĩnh, làm bộ như không có việc gì xoay người.”Ngươi như thế nào ở đây?”
“Ta sợ ngươi té xỉu trong nhà xí a!” Tống Ngọc hướng ta nháy mắt mấy cái.
Mặt ta đỏ lên, không nói gì. Quả nhiên không nên dùng cái cớ đi nhà xí. . . . . .
“Muốn ta giúp không?” Tống Ngọc cằm hướng lên trên cây hất hất.
Vừa mới chuẩn bị nói có, khóe mắt ngắm đến miệng gã cười không có hảo ý, dừng lại. Người này. . . . . .”Điều kiện gì?” Ngữ khí của ta có chút vô lực.
Tống Ngọc chọn mi, như là giật mình ta đột nhiên “hiểu chuyện” , lập tức cười ra, nói: “Về sau mỗi đêm hôn ngủ ngon ——”
“Tống Ngọc! Ngươi không cần quá phận!” Nghiến răngHừ! Cũng không phải không gã thì không được.
“Vị ca ca này, chúng ta làm lại cái khác là được rồi.” Ta xoay người đề nghị với mĩ thiếu niên kia.
Nhóc vừa mới chuẩn bị trả lời ta, lại bị một cái giọng nam cắt ngang ——
“Không cần.”
Lại một mĩ thiếu niên! Ta hôm nay thật có diễm phúc a a đáng tiếc là nhóc băng sơn. . . . . .
Băng sơn mĩ thiếu niên nhìn cũng không nhìn ta liếc mắt một cái, đối mĩ thiếu niên mắt hoa đào nói: “Ca, ngươi như thế nào chạy loạn? Vạn Đăng Tiết ngươi cũng xem qua rồi, có thể đi được chưa?”
Cả thanh âm cũng cho người ta cảm giác tươi mát kết băng. Ngô? Bọn họ là huynh đệ?
“Lam. . . . . .” Mĩ thiếu niên mắt hoa đào có chút ủy khuất, “Ta muốn xem đèn ***g bay lên trời.”
Băng sơn mĩ thiếu niên ngẩng đầu nhìn đèn Khổng Minh đáng thương vướng trên cây, mắt phượng hẹp dài nhíu lại, có chút đăm chiêu liếc ta một cái.
“Chờ về sau ta làm cho ngươi. Đi nào. . . . . .” Nói xong xoay người bước đi.
Mĩ thiếu niên mắt hoa đào trên mặt vui vẻ, giống con thỏ nhỏ tung tăng đi theo băng sơn mĩ thiếu niên, hỏi một hơi thiệt dài: “Lam, ngươi cũng sẽ làm đèn ***g bay sao? Hảo thần kỳ nga! Ngươi chừng nào thì sẽ làm? Ta như thế nào không biết? Lam. . . . . .”Hai người thân ảnh càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất không thấy.
Thật sự là! Cũng không để ý ta. . . . . . Ta chu miệng, có chút bất mãn. Đăng bởi: admin
/96
|