CHƯƠNG 47: TAN NÁT CÕI LÒNG
Cuối hè, nghiên tiên trong viện nở thật tươi đẹp. Ta tựa nằm vào một cái ghế bằng tre trúc, duỗi lại thắt lưng một chút. Khép lại sách thuốc, cảm giác có chút buồn ngủ.
Kỳ quái , hôm nay không có làm gì a! Như thế nào sớm mệt rã rời như vậy?
Ngẩng đầu nhìn, sắc trời không còn sớm, phụ thân cũng có thể chuẩn bị đóng cửa . Tuy rằng mùa hè sắp qua, bất quá cảm giác dính dính trên người thật sự là không thoải mái chút nào a! Hay là tắm rửa trước một cái, sau đó lại ăn cơm đi!
Nghĩ là làm liền. Trước xếp ghế lại, tiếp theo kéo đại mộc dũng ra, sau đó đi sài phòng nấu nước. Ngẫm lại vẫn là hiện đại tốt! Có máy nước nóng dùng năng lượng mặt trời, bảo vệ môi trường lại tiết kiệm điện, vừa mở ra là có nước ấm. Nơi này còn dùng phương pháp nấu nước tối truyền thống, thật sự là không thể so được. Mệt muốn chết! Làm sao bây giờ? Ta hình như hoài niệm kiếp trước . Ha hả, thế nhưng nơi đó, không có phụ thân nha! Có cái gì phải hoài niệm chứ.
Lăn qua lăn lại nửa ngày, rốt cục đổ đầy nước vào mộc dũng. Cởi quần áo, xuống nước!
Thật thoải mái a! Nếu thùng này lớn thêm một chút thì tốt rồi, sau đó thả vài cánh hoa, thực sự có một chút cảm giác của kẻ có tiền. Bất quá ta hiện tại không có tiền, chấp nhận chấp nhận đi!
Trước kia xem tiểu thuyết, thường xuyên nhìn thấy diễn viên vừa ngâm vừa ngủ. Lúc ấy rất là khinh bỉ, như thế nào có thể trong nước mà cũng ngủ được? Bất quá khi chuyện này thật sự phát sinh trên người ta. . . . . . Ta chỉ có thể nói, đây là tuyệt đối có thể!
“Liên Nhi? Liên Nhi?”
Ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, mông lung thấy mặt phụ thân dần phóng đại, hơi thở nóng nóng khẽ vuốt qua hai má của ta, khiến trên mặt ta một trận khô nóng.
“Như thế nào ở trong này lại ngủ? Cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”
“Ân.” Ta hừ nhẹ một tiếng, lại nhắm mắt lại.
“Ngoan dạy đi, phải ngủ trên giường.” Thanh âm ôn nhu dễ nghe tiếp tục , giống như bài hát ru con, làm cho ta càng thêm buồn ngủ.
Phụ thân tựa hồ thở dài một tiếng, ta liền bị Chu công kéo vào hắc ám thâm trầm.
Lúc tỉnh lại, không trung đã trắng. Nháy mắt mấy cái, nhìn chung quanh. Ân, ở trên giường. Tối hôm qua hẳn là phụ thân ôm ta lên giường, nhưng mà phụ thân đâu? Hắn ngày hôm qua không cùng ta ngủ sao? Chẳng lẽ là có việc đi ra ngoài? Là việc gì gấp sao? Cũng không nói với ta một tiếng. . . . . .
Mặc quần áo, rửa mặt, dịch dung, hết thảy đều làm xong, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng. Theo lý, phụ thân sẽ không để ta lo lắng. Cho dù không tiện nói với ta, cũng sẽ để lại giấy nhắn hay gì đó chứ a! Thế mà, cái gì cũng không có. Sẽ không là gặp phiền toái gì đi? Chẳng lẽ là. . . . . . Cừu gia tìm tới cửa ?
Lòng nhất thời căng thẳng.
Sẽ không đâu sẽ không đâu. . . . . . Phụ thân lợi hại như vậy, cho dù là cừu gia, cũng sẽ không có việc gì đi. Huống chi, trong nhà cũng không có dấu vết đánh nhau, hơn nữa ta cũng bình an ngủ thẳng đến hừng đông. Như vậy, hay là đến khám bệnh tại nhà ? Vẫn là không đúng, nếu vậy phụ thân sẽ nói cho ta biết một tiếng a! Đáng chết! Phụ thân ngươi rốt cuộc ở đâu vậy?
Mở cửa ra, vừa lúc gặp được Thải tỷ của Mẫu Đơn các. Trước kia cùng phụ thân đi chẩn bệnh, có cùng Thải tỷ nói chuyện vài lần, nàng thực nhiệt tình, không ít lần nhéo mặt ta.
Vốn không ôm hy vọng, chỉ là thuận miệng hỏi một chút, lại không nghĩ rằng, nàng biết.
“Thải tỷ biết cha ta ở đâu không ạ?”
“Cha ngươi đang ở Mẫu Đơn các của bọn ta a!” Cười rất là đen tối.
Lòng bỗng dưng trầm xuống, nhưng vẫn ôm một chút hy vọng, kéo kéo khóe miệng, để biểu tình của mình thoạt nhìn tự nhiên chút.”Trong các có ai bị bệnh sao?”
Nói cho ta là đúng đi, nói cho ta biết là đúng đi, nói cho ta biết trong các của các ngươi thật sự có người bị bệnh đi. . . . . . Vậy mà vô luận trong lòng ta quát to như thế nào, đều thay đổi không được sự thật.
“Trầm đại phu lần này không phải là đến khám bệnh tại nhà, hắn là khách nhân. Còn gọi tiểu quan trong các của bọn ta tiếp khách mà! Ta chưa bao giờ biết Trầm đại phu hóa ra thích kiểu này a ”
Câu nói kế tiếp ta hoàn toàn không nghe gì hết, chỉ là cảm thấy được trong tâm đau, đau quá, như là bị người dùng đao hung hăng chém vài cái. Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Phụ thân đi thanh lâu , hắn đi tìm tiểu quan, hắn cùng người khác. . . . . . lên giường . Hắn phản bội ta —— không! Như thế nào có thể nói là phản bội mà? Ta là gì của hắn chứ? Như thế nào có tư cách dùng từ “phản bội”? Ta không có tư cách, ta không có tư cách! Cho dù là mẫu thân ở chỗ này, cũng không có tư cách. Hắn cho tới bây giờ đều chưa từng yêu nàng. . . . . .
“Tiểu Liên? Ngươi làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không?”
“Không, ta tốt lắm.” Ta biết sắc mặt ta hiện tại nhất định tái nhợt đáng sợ.”Thải tỷ, có thể mang ta đi tìm phụ thân sao? Ta, sẽ không quấy rầy những người khác đâu. Ta tìm phụ thân. . . . . . Có việc. . . . . .”
“Tốt! Ta vừa lúc muốn quay về các.”
Vì cái gì còn muốn đi Mẫu Đơn các mà? Rõ ràng là đã bị thương, vì cái gì không lập tức trở về liếm vết thương mà? Vẫn là ôm hy vọng sao? Không tận mắt thấy thì chưa hết hy vọng sao? Kỳ thật, ta chung quy là không muốn tin tưởng. Có lẽ, thật sự tận mắt chứng kiến , ta mới có thể tin tưởng, mới có thể đau đến chết đi.
Dọc theo đường đi, ta đều có chút hốt hoảng, cho đến khi vào Mẫu Đơn các, ta mới cố lấy lại tinh thần.
Thải tỷ để ta ngồi trong chốc lát, nói chờ kêu được sẽ gọi ta. Ta gật đầu, một mình ngồi trong đại sảnh lành lạnh. Ngẫu nhiên có gã sai vặt đi ngang qua ta, hoặc nhiều hoặc ít đều tò mò liếc nhìn ta một cái. Ta càng lúc càng khẩn trương, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh.
“Tiểu Liên, tìm được rồi!” Đột nhiên thanh âm tới làm ta giật cả mình, ta vội vàng đứng lên nhìn lại phía sau, “Ở trong phòng Liên công tử. Ngươi từ nơi này lên lầu, sau đó quẹo trái, cứ đi đến cuối cùng, gian giữa bên phải. Cha ngươi hình như đã tỉnh rồi.”
“Cám ơn Thải tỷ!”
Lễ phép cúi đầu, ta xoay người, hít sâu một hơi, lên lầu. Rất nhanh, ta tìm được gian phòng kia. Chính là đứng ở cửa phòng khẩu ta lại do dự , xác thực địa nói, ta ở sợ hãi. Đúng vậy, ta sợ, ta sợ hết thảy những gì ta sắp nhìn thấy, ta sợ một chút hy vọng còn lại trong lòng ta sẽ tiêu tan hết. Nhưng đã đi đây rồi, còn cái gì phải sợ chứ? Cùng lắm cõi lòng tan nát hoàn toàn thôi.
Hít sâu, ta gõ gõ cửa.
“Tiến vào.” Không lâu, bên trong truyền ra thanh âm phụ thân.
Hạ quyết tâm, ta đẩy cửa đi vào.
Hơi thở *** mĩ ập vào mặt. . . . . . Quần áo đầy đất đập vào mắt đầu tiên. Tiếp theo là một đống hỗn độn trên giường, phụ thân chưa tỉnh ngủ tựa vào đầu giường, không biết suy nghĩ cái gì. Liên công tử mái tóc hỗn độn, khép hờ mắt, thân mình không mặc gì, gối lên cánh tay phụ thân. Trên da thịt trắng nõn, dấu vết xanh tím thật là chói mắt. Trong không khí còn bay *** hương vị dơ bẩn. . . . . .
Thế giới của ta, trời, sụp đổ, đất, nứt ra!
Ta căn bản là không nên đến. Những thứ này là gì? Hắn cùng người khác trên giường , hắn cùng người khác trên giường , hắn cùng người khác trên giường ! Hắn không thuộc về ta. . . . . . Đúng, hắn vốn không thuộc về ta. Hắn chính là phụ thân của ta, là ta một sương tình nguyện thích hắn, thậm chí yêu hắn! Đây đều là ta sai! Là ta bức chính mình đến nước này, là ta làm chính mình thống khổ như thế, là ta tự làm bậy không thể sống!
“Liên Nhi? !” Phụ thân như đi vào cõi thần tiên rốt cục phát hiện ra ta đã rơi lệ đầy mặt, không để ý ánh mắt kinh nghi của Liên công tử, chạy vội lại.”Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”
Ta đã khóc không thành tiếng.
Phụ thân không còn cách nào, cầm áo khoác, một phen ôm lấy ta tông cửa xông ra. Đăng bởi: admin
Cuối hè, nghiên tiên trong viện nở thật tươi đẹp. Ta tựa nằm vào một cái ghế bằng tre trúc, duỗi lại thắt lưng một chút. Khép lại sách thuốc, cảm giác có chút buồn ngủ.
Kỳ quái , hôm nay không có làm gì a! Như thế nào sớm mệt rã rời như vậy?
Ngẩng đầu nhìn, sắc trời không còn sớm, phụ thân cũng có thể chuẩn bị đóng cửa . Tuy rằng mùa hè sắp qua, bất quá cảm giác dính dính trên người thật sự là không thoải mái chút nào a! Hay là tắm rửa trước một cái, sau đó lại ăn cơm đi!
Nghĩ là làm liền. Trước xếp ghế lại, tiếp theo kéo đại mộc dũng ra, sau đó đi sài phòng nấu nước. Ngẫm lại vẫn là hiện đại tốt! Có máy nước nóng dùng năng lượng mặt trời, bảo vệ môi trường lại tiết kiệm điện, vừa mở ra là có nước ấm. Nơi này còn dùng phương pháp nấu nước tối truyền thống, thật sự là không thể so được. Mệt muốn chết! Làm sao bây giờ? Ta hình như hoài niệm kiếp trước . Ha hả, thế nhưng nơi đó, không có phụ thân nha! Có cái gì phải hoài niệm chứ.
Lăn qua lăn lại nửa ngày, rốt cục đổ đầy nước vào mộc dũng. Cởi quần áo, xuống nước!
Thật thoải mái a! Nếu thùng này lớn thêm một chút thì tốt rồi, sau đó thả vài cánh hoa, thực sự có một chút cảm giác của kẻ có tiền. Bất quá ta hiện tại không có tiền, chấp nhận chấp nhận đi!
Trước kia xem tiểu thuyết, thường xuyên nhìn thấy diễn viên vừa ngâm vừa ngủ. Lúc ấy rất là khinh bỉ, như thế nào có thể trong nước mà cũng ngủ được? Bất quá khi chuyện này thật sự phát sinh trên người ta. . . . . . Ta chỉ có thể nói, đây là tuyệt đối có thể!
“Liên Nhi? Liên Nhi?”
Ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, mông lung thấy mặt phụ thân dần phóng đại, hơi thở nóng nóng khẽ vuốt qua hai má của ta, khiến trên mặt ta một trận khô nóng.
“Như thế nào ở trong này lại ngủ? Cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”
“Ân.” Ta hừ nhẹ một tiếng, lại nhắm mắt lại.
“Ngoan dạy đi, phải ngủ trên giường.” Thanh âm ôn nhu dễ nghe tiếp tục , giống như bài hát ru con, làm cho ta càng thêm buồn ngủ.
Phụ thân tựa hồ thở dài một tiếng, ta liền bị Chu công kéo vào hắc ám thâm trầm.
Lúc tỉnh lại, không trung đã trắng. Nháy mắt mấy cái, nhìn chung quanh. Ân, ở trên giường. Tối hôm qua hẳn là phụ thân ôm ta lên giường, nhưng mà phụ thân đâu? Hắn ngày hôm qua không cùng ta ngủ sao? Chẳng lẽ là có việc đi ra ngoài? Là việc gì gấp sao? Cũng không nói với ta một tiếng. . . . . .
Mặc quần áo, rửa mặt, dịch dung, hết thảy đều làm xong, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng. Theo lý, phụ thân sẽ không để ta lo lắng. Cho dù không tiện nói với ta, cũng sẽ để lại giấy nhắn hay gì đó chứ a! Thế mà, cái gì cũng không có. Sẽ không là gặp phiền toái gì đi? Chẳng lẽ là. . . . . . Cừu gia tìm tới cửa ?
Lòng nhất thời căng thẳng.
Sẽ không đâu sẽ không đâu. . . . . . Phụ thân lợi hại như vậy, cho dù là cừu gia, cũng sẽ không có việc gì đi. Huống chi, trong nhà cũng không có dấu vết đánh nhau, hơn nữa ta cũng bình an ngủ thẳng đến hừng đông. Như vậy, hay là đến khám bệnh tại nhà ? Vẫn là không đúng, nếu vậy phụ thân sẽ nói cho ta biết một tiếng a! Đáng chết! Phụ thân ngươi rốt cuộc ở đâu vậy?
Mở cửa ra, vừa lúc gặp được Thải tỷ của Mẫu Đơn các. Trước kia cùng phụ thân đi chẩn bệnh, có cùng Thải tỷ nói chuyện vài lần, nàng thực nhiệt tình, không ít lần nhéo mặt ta.
Vốn không ôm hy vọng, chỉ là thuận miệng hỏi một chút, lại không nghĩ rằng, nàng biết.
“Thải tỷ biết cha ta ở đâu không ạ?”
“Cha ngươi đang ở Mẫu Đơn các của bọn ta a!” Cười rất là đen tối.
Lòng bỗng dưng trầm xuống, nhưng vẫn ôm một chút hy vọng, kéo kéo khóe miệng, để biểu tình của mình thoạt nhìn tự nhiên chút.”Trong các có ai bị bệnh sao?”
Nói cho ta là đúng đi, nói cho ta biết là đúng đi, nói cho ta biết trong các của các ngươi thật sự có người bị bệnh đi. . . . . . Vậy mà vô luận trong lòng ta quát to như thế nào, đều thay đổi không được sự thật.
“Trầm đại phu lần này không phải là đến khám bệnh tại nhà, hắn là khách nhân. Còn gọi tiểu quan trong các của bọn ta tiếp khách mà! Ta chưa bao giờ biết Trầm đại phu hóa ra thích kiểu này a ”
Câu nói kế tiếp ta hoàn toàn không nghe gì hết, chỉ là cảm thấy được trong tâm đau, đau quá, như là bị người dùng đao hung hăng chém vài cái. Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Phụ thân đi thanh lâu , hắn đi tìm tiểu quan, hắn cùng người khác. . . . . . lên giường . Hắn phản bội ta —— không! Như thế nào có thể nói là phản bội mà? Ta là gì của hắn chứ? Như thế nào có tư cách dùng từ “phản bội”? Ta không có tư cách, ta không có tư cách! Cho dù là mẫu thân ở chỗ này, cũng không có tư cách. Hắn cho tới bây giờ đều chưa từng yêu nàng. . . . . .
“Tiểu Liên? Ngươi làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không?”
“Không, ta tốt lắm.” Ta biết sắc mặt ta hiện tại nhất định tái nhợt đáng sợ.”Thải tỷ, có thể mang ta đi tìm phụ thân sao? Ta, sẽ không quấy rầy những người khác đâu. Ta tìm phụ thân. . . . . . Có việc. . . . . .”
“Tốt! Ta vừa lúc muốn quay về các.”
Vì cái gì còn muốn đi Mẫu Đơn các mà? Rõ ràng là đã bị thương, vì cái gì không lập tức trở về liếm vết thương mà? Vẫn là ôm hy vọng sao? Không tận mắt thấy thì chưa hết hy vọng sao? Kỳ thật, ta chung quy là không muốn tin tưởng. Có lẽ, thật sự tận mắt chứng kiến , ta mới có thể tin tưởng, mới có thể đau đến chết đi.
Dọc theo đường đi, ta đều có chút hốt hoảng, cho đến khi vào Mẫu Đơn các, ta mới cố lấy lại tinh thần.
Thải tỷ để ta ngồi trong chốc lát, nói chờ kêu được sẽ gọi ta. Ta gật đầu, một mình ngồi trong đại sảnh lành lạnh. Ngẫu nhiên có gã sai vặt đi ngang qua ta, hoặc nhiều hoặc ít đều tò mò liếc nhìn ta một cái. Ta càng lúc càng khẩn trương, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh.
“Tiểu Liên, tìm được rồi!” Đột nhiên thanh âm tới làm ta giật cả mình, ta vội vàng đứng lên nhìn lại phía sau, “Ở trong phòng Liên công tử. Ngươi từ nơi này lên lầu, sau đó quẹo trái, cứ đi đến cuối cùng, gian giữa bên phải. Cha ngươi hình như đã tỉnh rồi.”
“Cám ơn Thải tỷ!”
Lễ phép cúi đầu, ta xoay người, hít sâu một hơi, lên lầu. Rất nhanh, ta tìm được gian phòng kia. Chính là đứng ở cửa phòng khẩu ta lại do dự , xác thực địa nói, ta ở sợ hãi. Đúng vậy, ta sợ, ta sợ hết thảy những gì ta sắp nhìn thấy, ta sợ một chút hy vọng còn lại trong lòng ta sẽ tiêu tan hết. Nhưng đã đi đây rồi, còn cái gì phải sợ chứ? Cùng lắm cõi lòng tan nát hoàn toàn thôi.
Hít sâu, ta gõ gõ cửa.
“Tiến vào.” Không lâu, bên trong truyền ra thanh âm phụ thân.
Hạ quyết tâm, ta đẩy cửa đi vào.
Hơi thở *** mĩ ập vào mặt. . . . . . Quần áo đầy đất đập vào mắt đầu tiên. Tiếp theo là một đống hỗn độn trên giường, phụ thân chưa tỉnh ngủ tựa vào đầu giường, không biết suy nghĩ cái gì. Liên công tử mái tóc hỗn độn, khép hờ mắt, thân mình không mặc gì, gối lên cánh tay phụ thân. Trên da thịt trắng nõn, dấu vết xanh tím thật là chói mắt. Trong không khí còn bay *** hương vị dơ bẩn. . . . . .
Thế giới của ta, trời, sụp đổ, đất, nứt ra!
Ta căn bản là không nên đến. Những thứ này là gì? Hắn cùng người khác trên giường , hắn cùng người khác trên giường , hắn cùng người khác trên giường ! Hắn không thuộc về ta. . . . . . Đúng, hắn vốn không thuộc về ta. Hắn chính là phụ thân của ta, là ta một sương tình nguyện thích hắn, thậm chí yêu hắn! Đây đều là ta sai! Là ta bức chính mình đến nước này, là ta làm chính mình thống khổ như thế, là ta tự làm bậy không thể sống!
“Liên Nhi? !” Phụ thân như đi vào cõi thần tiên rốt cục phát hiện ra ta đã rơi lệ đầy mặt, không để ý ánh mắt kinh nghi của Liên công tử, chạy vội lại.”Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”
Ta đã khóc không thành tiếng.
Phụ thân không còn cách nào, cầm áo khoác, một phen ôm lấy ta tông cửa xông ra. Đăng bởi: admin
/96
|