Trữ Viễn cầm vị thuốc, ngày hôm sau xuất phát. Ta nằm dài trên bàn, lẳng lặng nhìn thấy bóng dáng màu xanh của y càng lúc càng xa. Cho đến khi hình ảnh cây dù trắng kia biến mất trong tầm nhìn, ta vẫn còn ngẩn người. Vũ tí tách tí tách, mây đen rất nặng trên đỉnh đầu, như tâm tình của ta, trầm trọng dị thường.
Trong óc vẫn vọng lời phụ thân ngày hôm qua nói. Mờ mịt, vô thố, phiền táo. Ta ghét loại cảm xúc này, giống như thân ở trong một khu rừng dày đặc sương mù, tìm không thấy phương hướng. Loại cảm giác cái gì cũng không nắm bắt được này, thật sự là khiến kẻ khác khó chịu.
Trữ Viễn, ta đối với quản gia lần đầu tiên gặp mặt này rốt cuộc có tình cảm gì? Vì cái gì liền để ý y như vậy? Mới lần đầu tiên gặp mặt thôi mà a! Ta thích y sao? Ha hả...... Sao có thể chứ? Thích? Rõ ràng không tin nhất chính là chuyện nhất kiến chung tình gì gì đó...... Nhất kiến chung tình, cáp, ha ha...... Nói giỡn đi? Ta không phải cái loại thay đổi thất thường này, lẳng lơ dương hoa...... Không, là người hoa tâm.
Tuy là nghĩ như vậy, chính là trong óc vẫn có tiếng nói nhỏ lại rõ ràng nói cho ta biết, ta phản bội phụ thân. Cảm giác lòng mình bắt đầu lệch hướng, trong lòng không khỏi một trận áy náy. Tình yêu là cần người toàn tâm toàn ý còn thật sự đối đãi, người giống ta đang trong phúc mà không biết mình có phúc như vậy, quả nhiên là sẽ gặp báo ứng đi? Tình yêu...... Đây là tình yêu đi? Ta là yêu phụ thân đi? Vì cái gì ta có loại cảm giác không đúng? Là phía trước rất hạnh phúc sao? Hạnh phúc đến không giống thật......
———————————————————————————————————————
Bởi vì võ lâm đại hội tới gần, bọn ta không thể không bắt đầu xuất phát. Đáng mừng chính là, thương của chim công cũng đã không còn vấn đề. Biết được chúng ta phải đi, các vị trong hắc ***, mỗi người lộ ra bộ dáng thở phào, nóng bỏng cùng hy vọng trong mắt thật có thể khiến người ta chết cháy. Ta trừ bỏ dở khóc dở cười, cũng chỉ có thể cảm thán bọn họ thời vận không tốt, gặp được nhóm bọn ta. Xác thực mà nói, là đụng phải phụ thân. Qua hai ngày, trời trong xanh, bọn ta thu thập hành lý, rời khỏi trấn nhỏ tên Thiên Tứ kia.
Thời tiết dần lạnh, bọn ta dọc đường đi cũng lục tục mua thêm chút quần áo mùa đông. Cũng không biết là nguyên nhân gì, thân thể ta đặc biệt sợ lạnh, đều phải mặc thêm một hai cái áo so với người khác. Nhưng mà không phải nói người có nội lực có thể trong mùa đông rét lạnh mặc ít y phục cũng vẫn đẹp trai sao? Vì cái gì ta lại không được mà? Đừng nói là so với người bình thường mặc nhiều hơn, liền hiện tại mà nói, ta còn so với Bạch Liên nhiều thêm một bộ mà! Hắn chính là người không học qua võ công. Cái này khiến ta lo lắng mùa đông nên trải qua như thế nào, nơi này lại không có điều hòa lại không có hệ thống sưởi. Cho nên tình huống hiện tại chính là, ta trong ba tầng ngoài ba tầng bao lại như cái bánh chưng, chỉ cần tình huống cho phép, thì từ sáng đến tối nằm trong xe ngựa.
Lạnh......
Ăn xong lương khô, ta xoa xoa miệng, co người lại một chút.
Huynh đệ kia bởi vì chịu không nổi liên tục bảy ngày đều ăn lương khô khô cằn, đi ra ngoài săn đồ ăn. Bất quá ta không ngại, tuy rằng lương khô không thể ăn hoài, bất quá so với đi ra ngoài tìm đồ ăn vẫn hơn. Gió bên ngoài thật lớn a! Thật sự là lãng phí, giống như không mất tiền ấy, lấy để phát điện thì thật tốt.
Một mình chít chít lắc lắc, bỗng nhiên cửa bị mở ra, một trận gió mang theo rét lạnh đến xương ào vào, làm cho ta run một trận. Ngẩng đầu, thấy phụ thân đóng cửa lại, đi tới chỗ ta. Đột nhiên không dám nhìn hắn, tầm mắt liếc hướng khác.
Cái vấn đề kia, ta còn chưa nghĩ xong.
Cảm giác phụ thân ngồi xuống bên cạnh ta, sau đó bỗng nhiên trên tay ấm áp, phụ thân đã muốn đem bàn tay lạnh như băng của ta bao vào bàn tay to của hắn. Ta hạ mắt, cảm động muốn rơi lệ.
Mấy ngày nay, phụ thân giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh, đối ta vẫn ôn nhu, cẩn thận. Duy nhất không giống, chính là buổi tối. Hắn không hề ôm ta, cùng ta ngủ ở trên một cái giường, chỉ ngẫu nhiên ôm nhẹ ta vào trong ngực. Như thế làm cho ta nghĩ tới cụm từ “Đồng sàng dị mộng”. Cảm giác nơi nào đó giống như thay đổi, trong lòng có chút trống trơn. Phụ thân không hề nhiệt tình hôn ta, lại càng đừng nói làm chuyện kia, bình thường cũng chỉ là hôn nhẹ ta. Đương nhiên, ta cũng không phải muốn tìm bất mãn nga! Nhưng mà, nhưng mà...... Được rồi, cho dù ta là muốn tìm bất mãn cũng được. Thế nhưng, kia không phải bởi vì ta quen cuộc sống trước kia sao? Đương nhiên ta cũng không dám yêu cầu gì, ai bảo ta tự làm bậy mà? Phụ thân có ưu tư cũng là bình thường, ta tự biết đuối lý. Ta đang xem lại chính mình......
Phụ thân vẫn nắm tay ta, thỉnh thoảng lại chà xát chà xát, còn thổi khí vào. Ta cúi đầu nhìn thấy tay mình, không khí nhất thời có chút xấu hổ. Ta nghĩ muốn phụ thân ôm ta một cái, hôn nhẹ ta. Mắt hướng bên cạnh liếc một cái, phụ thân vẻ mặt bình tĩnh, ta thấy lại khó chịu.
Ta mím môi, nghĩ bản thân có phải nên chủ động một chút không. Trước kia ngẫu nhiên chủ động thân mật sẽ làm cho phụ thân vui mừng lộ rõ trên nét mặt, không biết bây giờ còn dùng được không. Giãy dụa rối rắm nửa ngày, vừa định áp dụng hành động, hảo xảo bất xảo bọn Bạch Liên đã trở lại. Ta khóc....
Trong óc vẫn vọng lời phụ thân ngày hôm qua nói. Mờ mịt, vô thố, phiền táo. Ta ghét loại cảm xúc này, giống như thân ở trong một khu rừng dày đặc sương mù, tìm không thấy phương hướng. Loại cảm giác cái gì cũng không nắm bắt được này, thật sự là khiến kẻ khác khó chịu.
Trữ Viễn, ta đối với quản gia lần đầu tiên gặp mặt này rốt cuộc có tình cảm gì? Vì cái gì liền để ý y như vậy? Mới lần đầu tiên gặp mặt thôi mà a! Ta thích y sao? Ha hả...... Sao có thể chứ? Thích? Rõ ràng không tin nhất chính là chuyện nhất kiến chung tình gì gì đó...... Nhất kiến chung tình, cáp, ha ha...... Nói giỡn đi? Ta không phải cái loại thay đổi thất thường này, lẳng lơ dương hoa...... Không, là người hoa tâm.
Tuy là nghĩ như vậy, chính là trong óc vẫn có tiếng nói nhỏ lại rõ ràng nói cho ta biết, ta phản bội phụ thân. Cảm giác lòng mình bắt đầu lệch hướng, trong lòng không khỏi một trận áy náy. Tình yêu là cần người toàn tâm toàn ý còn thật sự đối đãi, người giống ta đang trong phúc mà không biết mình có phúc như vậy, quả nhiên là sẽ gặp báo ứng đi? Tình yêu...... Đây là tình yêu đi? Ta là yêu phụ thân đi? Vì cái gì ta có loại cảm giác không đúng? Là phía trước rất hạnh phúc sao? Hạnh phúc đến không giống thật......
———————————————————————————————————————
Bởi vì võ lâm đại hội tới gần, bọn ta không thể không bắt đầu xuất phát. Đáng mừng chính là, thương của chim công cũng đã không còn vấn đề. Biết được chúng ta phải đi, các vị trong hắc ***, mỗi người lộ ra bộ dáng thở phào, nóng bỏng cùng hy vọng trong mắt thật có thể khiến người ta chết cháy. Ta trừ bỏ dở khóc dở cười, cũng chỉ có thể cảm thán bọn họ thời vận không tốt, gặp được nhóm bọn ta. Xác thực mà nói, là đụng phải phụ thân. Qua hai ngày, trời trong xanh, bọn ta thu thập hành lý, rời khỏi trấn nhỏ tên Thiên Tứ kia.
Thời tiết dần lạnh, bọn ta dọc đường đi cũng lục tục mua thêm chút quần áo mùa đông. Cũng không biết là nguyên nhân gì, thân thể ta đặc biệt sợ lạnh, đều phải mặc thêm một hai cái áo so với người khác. Nhưng mà không phải nói người có nội lực có thể trong mùa đông rét lạnh mặc ít y phục cũng vẫn đẹp trai sao? Vì cái gì ta lại không được mà? Đừng nói là so với người bình thường mặc nhiều hơn, liền hiện tại mà nói, ta còn so với Bạch Liên nhiều thêm một bộ mà! Hắn chính là người không học qua võ công. Cái này khiến ta lo lắng mùa đông nên trải qua như thế nào, nơi này lại không có điều hòa lại không có hệ thống sưởi. Cho nên tình huống hiện tại chính là, ta trong ba tầng ngoài ba tầng bao lại như cái bánh chưng, chỉ cần tình huống cho phép, thì từ sáng đến tối nằm trong xe ngựa.
Lạnh......
Ăn xong lương khô, ta xoa xoa miệng, co người lại một chút.
Huynh đệ kia bởi vì chịu không nổi liên tục bảy ngày đều ăn lương khô khô cằn, đi ra ngoài săn đồ ăn. Bất quá ta không ngại, tuy rằng lương khô không thể ăn hoài, bất quá so với đi ra ngoài tìm đồ ăn vẫn hơn. Gió bên ngoài thật lớn a! Thật sự là lãng phí, giống như không mất tiền ấy, lấy để phát điện thì thật tốt.
Một mình chít chít lắc lắc, bỗng nhiên cửa bị mở ra, một trận gió mang theo rét lạnh đến xương ào vào, làm cho ta run một trận. Ngẩng đầu, thấy phụ thân đóng cửa lại, đi tới chỗ ta. Đột nhiên không dám nhìn hắn, tầm mắt liếc hướng khác.
Cái vấn đề kia, ta còn chưa nghĩ xong.
Cảm giác phụ thân ngồi xuống bên cạnh ta, sau đó bỗng nhiên trên tay ấm áp, phụ thân đã muốn đem bàn tay lạnh như băng của ta bao vào bàn tay to của hắn. Ta hạ mắt, cảm động muốn rơi lệ.
Mấy ngày nay, phụ thân giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh, đối ta vẫn ôn nhu, cẩn thận. Duy nhất không giống, chính là buổi tối. Hắn không hề ôm ta, cùng ta ngủ ở trên một cái giường, chỉ ngẫu nhiên ôm nhẹ ta vào trong ngực. Như thế làm cho ta nghĩ tới cụm từ “Đồng sàng dị mộng”. Cảm giác nơi nào đó giống như thay đổi, trong lòng có chút trống trơn. Phụ thân không hề nhiệt tình hôn ta, lại càng đừng nói làm chuyện kia, bình thường cũng chỉ là hôn nhẹ ta. Đương nhiên, ta cũng không phải muốn tìm bất mãn nga! Nhưng mà, nhưng mà...... Được rồi, cho dù ta là muốn tìm bất mãn cũng được. Thế nhưng, kia không phải bởi vì ta quen cuộc sống trước kia sao? Đương nhiên ta cũng không dám yêu cầu gì, ai bảo ta tự làm bậy mà? Phụ thân có ưu tư cũng là bình thường, ta tự biết đuối lý. Ta đang xem lại chính mình......
Phụ thân vẫn nắm tay ta, thỉnh thoảng lại chà xát chà xát, còn thổi khí vào. Ta cúi đầu nhìn thấy tay mình, không khí nhất thời có chút xấu hổ. Ta nghĩ muốn phụ thân ôm ta một cái, hôn nhẹ ta. Mắt hướng bên cạnh liếc một cái, phụ thân vẻ mặt bình tĩnh, ta thấy lại khó chịu.
Ta mím môi, nghĩ bản thân có phải nên chủ động một chút không. Trước kia ngẫu nhiên chủ động thân mật sẽ làm cho phụ thân vui mừng lộ rõ trên nét mặt, không biết bây giờ còn dùng được không. Giãy dụa rối rắm nửa ngày, vừa định áp dụng hành động, hảo xảo bất xảo bọn Bạch Liên đã trở lại. Ta khóc....
/96
|