Lúc đến Tiện An, theo lệ thường đi khách *** tốt nhất. Không nghĩ tới gặp Nhã Chất, Tư Đồ Nhã Chất —— Tam thiếu gia phong lưu của Tư Đồ tộc. Lúc trước là bởi vì cùng hắn chí thú hợp nhau, mới cùng một chỗ lêu lổng thời gian lâu. Hơn nữa Phượng gia từ trước đến nay cùng Tư Đồ thị giao hảo, ta cùng với Nhã Chất cũng thành hảo hữa không có gì là không nói được. Hắn vẫn như thế, bao toàn bộ phòng hảo hạng khách *** hắn ở, cũng không sợ chọc đến phiền toái gì.
Nhìn ánh mắt hắn đối tiểu quỷ cảm thấy hứng thú, ta không hiểu sao có chút khó chịu.
“Ta cảnh cáo ngươi trước, Nhã Chất, không được có ý đồ với bé.”
Nói xong câu đó ta có chút hối hận. Tiểu Linh Nhi vẫn là đứa nhỏ nha! Nhã Chất như thế nào có ý đồ với y chứ? Chẳng lẽ thiên hạ tất cả mọi người đều luyến đồng như ta sao? Rồi, ta thừa nhận, ta thích tiểu quỷ này. Nghĩ ta đường đường Phượng Dự, như thế nào thích một tiểu quỷ như vậy? Không biết dùng bốn năm có thể làm cho tiểu quỷ này thích ta không... Về sau nói sau, thật sự không nhịn được liền đùa giỡn chút thủ đoạn. Vấn đề hiện tại là, tiểu quỷ biết ta không nói thẳng thắn thân phận cho y có mất hứng không a? Vẫn là tìm thời cơ giải thích với y một chút đi!
Bữa tối, Nhã Chất say, giống như đứa nhỏ quấn lấy đòi theo ta ngủ. Trước đây chúng ta đều còn nhỏ, hắn đã thích nằm cùng một ổ chăn với ta rồi, hiện tại đều lớn như vậy sao thói quen vẫn không thay đổi? Đẩy hắn không ra, đỡ hắn vào phòng.
“Nhã Chất, ngươi tắm rửa trước, ta đi ra ngoài một chút.”
“Hảo ” Hắn cho ta một nụ cười sáng lạn.
Có chút ngoài ý muốn quay đầu lại nhìn hắn một cái. Hắn khi nào thì dễ nói chuyện như vậy?
Đi đến cửa phòng tiểu quỷ, có chút do dự, không biết vì cái gì do dự. Nghĩ tới tiểu quỷ có thể xuất hiện đủ loại phản ứng, chỉ là không nghĩ tới y thế nhưng thờ ơ. Cáp, quả nhiên là ta tự mình đa tình sao? Y còn là đứa nhỏ, y còn là đứa nhỏ a! Ta rốt cuộc gấp gáp cái gì?
Có chút mất mác trở về phòng, Nhã Chất đã cười hì hì ngồi ở trên giường chờ ta.
“Như thế nào không ngủ trước?”
“Chờ ngươi a!” Hắn ôm cổ ta.
“Nhã Chất, buông ra, ta mệt chết đi.” Tuy là nói như vậy, nhưng ta lại đem sức nặng toàn thân dựa vào trên người hắn.
Sở Thu Linh, y cho ta có cảm giác thất bại sâu sắc, tuy rằng biết hết thảy đều là ta tự mình chuốc lấy khổ, nhưng là... Không bỏ được a!
“Dự, nói cho ngươi một chuyện.”
“Ân.” Ta không chút để ý nhắm mắt lại.
Bên tai truyền đến hô hấp nóng nóng của hắn, khiến ta một trận ngứa, “Ta thích một người rất lâu rồi.”
“Nga?” Ta nghe đến đây rất hưng trí, “Không biết là cô nương nhà ai may mắn như thế?”
“Hắn không phải cô nương...” Người phía sau cười khổ.
“A? Có chồng rồi?”
“Ta nói Dự, ngươi từ khi nào lại ngốc như vậy?”
“Chớ không phải là ——”
“Đúng, hắn là nam nhân. Là một nam nhân ta khổ luyến đã lâu nhưng vẫn ở bên ngoài phong lưu...” Nhã Chất vùi đầu vào vai ta, tiếp tục nói: “Thời gian qua, ta nhìn hắn chơi trò bụi hoa, chỉ cần hắn không động tâm, ta để hắn đi. Nhưng mà lần này gặp mặt, ta phát hiện hắn cư nhiên động tâm với một đứa nhỏ! Hắn có thể thích một tiểu quỷ, cũng không thèm không quay đầu lại nhìn ta. Ngươi nói hắn có quá đáng không?”
Ta càng nghe càng kinh hãi, đã nói rõ ràng như vậy, có ngu ngốc cũng nghe ra đến người hắn nói chính là ta!
“Nhã Chất, ta...” Ta muốn quay đầu nhìn hắn, lại tránh không ra ôm ấp của hắn.
“Ngươi nói, hắn làm như vậy, ta có nên trừng phạt hắn không?”
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên cắn một cái trên cổ ta!
Ta kêu lên một tiếng đau đớn, theo bản năng muốn tránh đi, chính là chết tiệt, khí lực hắn từ khi nào lại lớn như vậy?“Nhã Chất! Chúng ta là bằng hữu a! Ngươi sao có thể ——”
“Ta sao không thể? Ta dõi theo ngươi nhiều năm như vậy, đến tột cùng là vì cái gì? Ngươi cư nhiên giao trái tim cho người khác!”
Đây là cái chó má ăn khớp gì vậy!
Ta phát hỏa, tuy rằng biết võ công không bằng hắn, nhưng vẫn đánh nhau với hắn. Kết quả không biết tự lượng sức mình chính là, ta bị hắn đặt trên giường, không thể động đậy. Tự làm bậy...
“Nhã Chất, chúng ta ngay cả bằng hữu cũng không làm được sao?” Ta chua sót quay đầu.
“Chúng ta có thể làm người yêu...” Hắn cúi xuống, tinh tế hôn lên cổ ta.
“Ngươi là bằng hữu duy nhất của ta, ta không muốn mất đi ngươi. Ngươi nếu cứ bức ta, ta sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi sinh mệnh của ngươi. Tin tưởng ta, ta có năng lực này.”
Hắn dừng hết thảy động tác, làm như đang tự hỏi mức độ tin cậy của những lời này. Sau đó hắn chậm rãi động thân thể, bình tĩnh nhìn ta.
Ta kiên định quay lại nhìn hắn.
Cuối cùng hắn từ bên môi buông ra một tiếng cười khổ, tiếp theo lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cắn môi của ta.
“Dự, ngươi sao lại nhẫn tâm như thế?” Hắn vùi đầu chôn vào cổ ta, buông lỏng tư thế thôi không kiềm chế ta nữa.
——————————————————
Ta vốn tưởng rằng, có thể cùng tiểu quỷ ở chung bốn năm, lại không nghĩ rằng phụ thân y đến làm rối. Hóa ra phụ thân y chính là Thiên Diện Độc Y —— Trầm Mặc, hắn gọi tiểu quỷ “Liên Nhi”, Liên Nhi... Ha hả, Tiểu Linh Nhi, vậy ra tên của ngươi cũng là giả. Trách không được khi ta giấu diếm thì không để ý chút nào, hóa ra ngươi cũnggạt ta. Chúng ta... thanh toán xong.
“Ngươi phải biết rằng, từ giờ khắc ta xuất hiện về sau, ước định của ngươi cùng Liên Nhi liền không có hiệu quả.” Trầm Mặc thảnh thơi ngồi ở đối diện, chậm rãi nói: “Ta thực cảm kích ngươi cứu Liên Nhi từ thanh lâu ra, cho nên ta không thể giết ngươi. Nhưng nếu ngươi không biết tốt xấu, vậy đừng bàn những cái khác. Ngày mai ta sẽ mang Liên Nhi đi.”
Kiêu ngạo đến cực điểm!
Thiên Diện Độc Y lại thế nào? Cho dù ta làm gì tiểu quỷ kia, hắn cũng không cứu vãn được!
Ta không biết ta bị làm sao, trong lòng có một dòng khí tích tụ, kêu gào phải phát tiết. Chờ ta hối hận, đã làm ra chuyện không thể tha thứ. Cho nên khi Trầm Mặc như nổi điên tấn công tới, ta không phản kháng, thậm chí có một loại cảm giác được giải thoát. Trải qua chuyện này, cho dù Tiểu Linh Nhi dù có một tia cảm tình nào đó với ta, cũng sẽ biến mất đi?
Thiên Diện Độc Y, quả nhiên danh bất hư truyền. Độc này thật có thể tra tấn kẻ khác chết đi sống lại... Trầm Mặc nói, chỉ cần tiểu quỷ tha thứ cho ta, liền đưa ta giải dược.
Tha thứ cho ta? Sao có thể chứ? Ta làm sao dám hy vọng xa vời y có thể tha thứ ta? Chỉ cần y không hận ta thì tốt rồi.
Nhưng mà khi y chân chính đứng trước mặt ta, ta vẫn là...”Linh Nhi Linh Nhi... Ngươi, tha thứ cho ta không?”
Tha thứ cho ta không? Ngươi tha thứ cho ta không? Ngươi còn có thể tha thứ cho ta sao? Ta cầu ngươi, cầu ngươi...
“Đúng vậy, ta tha thứ ngươi.”
“May mắn... Nếu ngươi cứ như vậy rời đi, ta nên làm cái gì bây giờ?”
Ta vẫn còn may mắn, không phải sao?
Y đi rồi, từ biệt lần này, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.
“Dự, ngươi quay đầu lại nhìn ta đi!”
Ta nhìn Nhã Chất mấy ngày nay tiều tụy đi không ít, trầm mặc.
Nhìn ánh mắt hắn đối tiểu quỷ cảm thấy hứng thú, ta không hiểu sao có chút khó chịu.
“Ta cảnh cáo ngươi trước, Nhã Chất, không được có ý đồ với bé.”
Nói xong câu đó ta có chút hối hận. Tiểu Linh Nhi vẫn là đứa nhỏ nha! Nhã Chất như thế nào có ý đồ với y chứ? Chẳng lẽ thiên hạ tất cả mọi người đều luyến đồng như ta sao? Rồi, ta thừa nhận, ta thích tiểu quỷ này. Nghĩ ta đường đường Phượng Dự, như thế nào thích một tiểu quỷ như vậy? Không biết dùng bốn năm có thể làm cho tiểu quỷ này thích ta không... Về sau nói sau, thật sự không nhịn được liền đùa giỡn chút thủ đoạn. Vấn đề hiện tại là, tiểu quỷ biết ta không nói thẳng thắn thân phận cho y có mất hứng không a? Vẫn là tìm thời cơ giải thích với y một chút đi!
Bữa tối, Nhã Chất say, giống như đứa nhỏ quấn lấy đòi theo ta ngủ. Trước đây chúng ta đều còn nhỏ, hắn đã thích nằm cùng một ổ chăn với ta rồi, hiện tại đều lớn như vậy sao thói quen vẫn không thay đổi? Đẩy hắn không ra, đỡ hắn vào phòng.
“Nhã Chất, ngươi tắm rửa trước, ta đi ra ngoài một chút.”
“Hảo ” Hắn cho ta một nụ cười sáng lạn.
Có chút ngoài ý muốn quay đầu lại nhìn hắn một cái. Hắn khi nào thì dễ nói chuyện như vậy?
Đi đến cửa phòng tiểu quỷ, có chút do dự, không biết vì cái gì do dự. Nghĩ tới tiểu quỷ có thể xuất hiện đủ loại phản ứng, chỉ là không nghĩ tới y thế nhưng thờ ơ. Cáp, quả nhiên là ta tự mình đa tình sao? Y còn là đứa nhỏ, y còn là đứa nhỏ a! Ta rốt cuộc gấp gáp cái gì?
Có chút mất mác trở về phòng, Nhã Chất đã cười hì hì ngồi ở trên giường chờ ta.
“Như thế nào không ngủ trước?”
“Chờ ngươi a!” Hắn ôm cổ ta.
“Nhã Chất, buông ra, ta mệt chết đi.” Tuy là nói như vậy, nhưng ta lại đem sức nặng toàn thân dựa vào trên người hắn.
Sở Thu Linh, y cho ta có cảm giác thất bại sâu sắc, tuy rằng biết hết thảy đều là ta tự mình chuốc lấy khổ, nhưng là... Không bỏ được a!
“Dự, nói cho ngươi một chuyện.”
“Ân.” Ta không chút để ý nhắm mắt lại.
Bên tai truyền đến hô hấp nóng nóng của hắn, khiến ta một trận ngứa, “Ta thích một người rất lâu rồi.”
“Nga?” Ta nghe đến đây rất hưng trí, “Không biết là cô nương nhà ai may mắn như thế?”
“Hắn không phải cô nương...” Người phía sau cười khổ.
“A? Có chồng rồi?”
“Ta nói Dự, ngươi từ khi nào lại ngốc như vậy?”
“Chớ không phải là ——”
“Đúng, hắn là nam nhân. Là một nam nhân ta khổ luyến đã lâu nhưng vẫn ở bên ngoài phong lưu...” Nhã Chất vùi đầu vào vai ta, tiếp tục nói: “Thời gian qua, ta nhìn hắn chơi trò bụi hoa, chỉ cần hắn không động tâm, ta để hắn đi. Nhưng mà lần này gặp mặt, ta phát hiện hắn cư nhiên động tâm với một đứa nhỏ! Hắn có thể thích một tiểu quỷ, cũng không thèm không quay đầu lại nhìn ta. Ngươi nói hắn có quá đáng không?”
Ta càng nghe càng kinh hãi, đã nói rõ ràng như vậy, có ngu ngốc cũng nghe ra đến người hắn nói chính là ta!
“Nhã Chất, ta...” Ta muốn quay đầu nhìn hắn, lại tránh không ra ôm ấp của hắn.
“Ngươi nói, hắn làm như vậy, ta có nên trừng phạt hắn không?”
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên cắn một cái trên cổ ta!
Ta kêu lên một tiếng đau đớn, theo bản năng muốn tránh đi, chính là chết tiệt, khí lực hắn từ khi nào lại lớn như vậy?“Nhã Chất! Chúng ta là bằng hữu a! Ngươi sao có thể ——”
“Ta sao không thể? Ta dõi theo ngươi nhiều năm như vậy, đến tột cùng là vì cái gì? Ngươi cư nhiên giao trái tim cho người khác!”
Đây là cái chó má ăn khớp gì vậy!
Ta phát hỏa, tuy rằng biết võ công không bằng hắn, nhưng vẫn đánh nhau với hắn. Kết quả không biết tự lượng sức mình chính là, ta bị hắn đặt trên giường, không thể động đậy. Tự làm bậy...
“Nhã Chất, chúng ta ngay cả bằng hữu cũng không làm được sao?” Ta chua sót quay đầu.
“Chúng ta có thể làm người yêu...” Hắn cúi xuống, tinh tế hôn lên cổ ta.
“Ngươi là bằng hữu duy nhất của ta, ta không muốn mất đi ngươi. Ngươi nếu cứ bức ta, ta sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi sinh mệnh của ngươi. Tin tưởng ta, ta có năng lực này.”
Hắn dừng hết thảy động tác, làm như đang tự hỏi mức độ tin cậy của những lời này. Sau đó hắn chậm rãi động thân thể, bình tĩnh nhìn ta.
Ta kiên định quay lại nhìn hắn.
Cuối cùng hắn từ bên môi buông ra một tiếng cười khổ, tiếp theo lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cắn môi của ta.
“Dự, ngươi sao lại nhẫn tâm như thế?” Hắn vùi đầu chôn vào cổ ta, buông lỏng tư thế thôi không kiềm chế ta nữa.
——————————————————
Ta vốn tưởng rằng, có thể cùng tiểu quỷ ở chung bốn năm, lại không nghĩ rằng phụ thân y đến làm rối. Hóa ra phụ thân y chính là Thiên Diện Độc Y —— Trầm Mặc, hắn gọi tiểu quỷ “Liên Nhi”, Liên Nhi... Ha hả, Tiểu Linh Nhi, vậy ra tên của ngươi cũng là giả. Trách không được khi ta giấu diếm thì không để ý chút nào, hóa ra ngươi cũnggạt ta. Chúng ta... thanh toán xong.
“Ngươi phải biết rằng, từ giờ khắc ta xuất hiện về sau, ước định của ngươi cùng Liên Nhi liền không có hiệu quả.” Trầm Mặc thảnh thơi ngồi ở đối diện, chậm rãi nói: “Ta thực cảm kích ngươi cứu Liên Nhi từ thanh lâu ra, cho nên ta không thể giết ngươi. Nhưng nếu ngươi không biết tốt xấu, vậy đừng bàn những cái khác. Ngày mai ta sẽ mang Liên Nhi đi.”
Kiêu ngạo đến cực điểm!
Thiên Diện Độc Y lại thế nào? Cho dù ta làm gì tiểu quỷ kia, hắn cũng không cứu vãn được!
Ta không biết ta bị làm sao, trong lòng có một dòng khí tích tụ, kêu gào phải phát tiết. Chờ ta hối hận, đã làm ra chuyện không thể tha thứ. Cho nên khi Trầm Mặc như nổi điên tấn công tới, ta không phản kháng, thậm chí có một loại cảm giác được giải thoát. Trải qua chuyện này, cho dù Tiểu Linh Nhi dù có một tia cảm tình nào đó với ta, cũng sẽ biến mất đi?
Thiên Diện Độc Y, quả nhiên danh bất hư truyền. Độc này thật có thể tra tấn kẻ khác chết đi sống lại... Trầm Mặc nói, chỉ cần tiểu quỷ tha thứ cho ta, liền đưa ta giải dược.
Tha thứ cho ta? Sao có thể chứ? Ta làm sao dám hy vọng xa vời y có thể tha thứ ta? Chỉ cần y không hận ta thì tốt rồi.
Nhưng mà khi y chân chính đứng trước mặt ta, ta vẫn là...”Linh Nhi Linh Nhi... Ngươi, tha thứ cho ta không?”
Tha thứ cho ta không? Ngươi tha thứ cho ta không? Ngươi còn có thể tha thứ cho ta sao? Ta cầu ngươi, cầu ngươi...
“Đúng vậy, ta tha thứ ngươi.”
“May mắn... Nếu ngươi cứ như vậy rời đi, ta nên làm cái gì bây giờ?”
Ta vẫn còn may mắn, không phải sao?
Y đi rồi, từ biệt lần này, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.
“Dự, ngươi quay đầu lại nhìn ta đi!”
Ta nhìn Nhã Chất mấy ngày nay tiều tụy đi không ít, trầm mặc.
/96
|