Mãi Mãi Bên Em

Chương 7 - Chương 7

/8


Edit + Beta: Mễ Trùng đại nhân

Nói xong những lời này, Eugene một lần nữa lo âu nhìn về phía khuôn mặt bí đỏ của Joyley: Bất quá, mặt cô sưng thành như vậy, thật sự không khó chịu sao? Có đau không không? Nếu như cô chịu không nổi thì nên về nghỉ ngơi trước, tranh của tôi, cô muốn đến xem lúc nào cũng được.

Joyley vội vàng lắc đầu, nhanh chóng viết ở trên quyển sổ: Không đau, chẳng qua hơi khó nói chuyện một chút thôi, thật đó!

Được rồi... Eugene gật đầu một cái, khẽ mỉm cười với Joyley, Nhưng nếu cô có gì không thoải mái phải lập tức nói cho tôi biết đó. Đúng rồi, ngày hôm qua cô nói muốn xem tranh tôi vẽ biển đúng không?

Joyley lập tức dùng sức gật đầu như giã tỏi, hai con mắt to chứa đầy mong đợi.

Eugene cười một tiếng, xoay người lục lọi ở trong góc bên cạnh một lát, lấy ra một bộ tranh vẽ đưa tới trước mặt Joyley: Đây là tranh mấy tháng trước tôi đến bờ biển vẽ.

Trên mặt vải tranh sơn dầu vẽ phong cảnh mặt biển xanh thăm thẳm vô tận, tốp ba tốp năm chim hải âu từ bờ biển phụ cận bay đến, từng đợt sóng lăn tăn màu trắng từ ngoài khơi đánh vào bãi cát vàng, mà ở bên bờ cát, có bóng dáng một người nam nhân đang đứng đưa lưng về phía bức họa, ngắm nhìn mặt biển xa xa.

Truyện được đăng tại Mễ Trùng Động và diễn đàn Lê Quý Đôn.

Joyley bị rung động bởi bức tranh vĩ đại mà tinh tế này, nhưng mà nhìn mãi một lúc, cô cảm nhận được một loại cảm xúc cô đơn từ trong bức tranh này truyền ra.

Bóng lưng người nam nhân cứ như vậy lẻ loi một mình đứng ở nơi đó, chỉ có mấy con hải âu xa lạ làm bạn với hắn.

Joyley hơi nghiêng nghiêng đầu, quay đầu viết một hàng chữ đưa cho Eugene xem: Anh ta đang đợi cái gì vậy?

Vẻ mặt của Eugene hơi ngẩn ra một chút, giống như không thể ngờ được cô gái trước mặt lại có thể nhìn ra tình cảm hàm ý ẩn trong bức họa, suy tư một chút mới trả lời: Anh ta đang đợi tộc nhân của mình.

Tại sao chỉ còn lại một mình anh ta, tộc nhân của anh ta không có ở cùng với anh ta sao? Joyley tiếp tục hỏi.

Eugene nhàn nhạt mất mác nói: Có một pháp sư tà ác đã thi triển phong ấn cấm thuật với anh ta, khiến cho anh ta mất đi tất cả năng lực cường đại của bản thân, trở thành một kẻ sống lang thang, mà tất cả những tùy tùng trung thành bên cạnh anh ta cũng rời bỏ anh ta, a, cái gọi là chúng bạn xa lánh bất quá cũng chỉ như vậy thôi. Nhưng mà cho tới bây giờ anh ta cũng không cần bất kỳ ai thương hại, mất đi năng lực và địa vị, anh ta sẽ dựa vào sự cố gắng của chính mình đoạt lại toàn bộ, mà những người đã từng phản bội anh ta, anh ta sẽ ăn miếng trả miếng từng kẻ một.

Lời nói này Joyley nghe tỉnh tỉnh mê mê, cô mơ hồ cảm thấy khi Eugene nói những lời đó, trong giọng nói lộ ra một loại khí phách bướng bỉnh ngang ngược, nhưng lúc cô cẩn thận qun sát y, cô chỉ nhìn thấy một Eugene ôn nhu như ánh mặt trời, Joyley không khỏi cảm thấy có thể là mình đã nghĩ quá nhiều.

Vì vậy cô viết: Đây đúng thật là một câu chuyện phức tạp, Eugene Eugene, người trong bức họa là bạn sao? Vậy anh ta bây giờ đang ở nơi nào, anh ta đã phá bỏ được... cái cấm thuật đó chưa?

Eugene lắc đầu một cái, thâm trầm nhìn lướt nhanh qua Joyley: Vẫn chưa, bất quá tôi tin tưởng anh ta rất nhanh là có thể thành công, bởi vì anh ta hình như đã tìm được yếu tố mấu chốt để phá vỡ thuật phong rồi.

Joyley gật đầu một cái, nhìn người nam nhân trong bức họa đang đưa lưng về phía mình, khàn giọng nói: Thật hy vọng anh ta có thể nhanh chóng đoàn tụ cùng tộc nhân của mình.

Eugene khẽ mỉm cười một cái: Tôi còn vẽ rất nhiều thứ khác, cô có muốn xem không?

Ừ ừ... Joyley gật đầu một cái, vì vậy Eugene đưa cho cô xem những bức tranh phong cảnh trước kia mình từng vẽ, từng tấm từng tấm giới thiệu cho cô, Joyley càng xem, bong bóng hồng trong lòng bốc lên càng nhiều, cô nói: Anh vẽ thật là đẹp! Eugene Eugene, vậy anh tới trấn nhỏ của chúng tôi, cũng là để vẽ tranh sao?

Eugene gật đầu một cái: Ừ.

Vậy anh định vẽ cái gì? Joyley tò mò hỏi.

Eugene suy tư một chút, nói: Tôi nghe nói trên trấn có một nông trường phong cảnh không tệ lắm, Joyley, không biết có thể phiền cô dẫn tôi đi xem không?

Cái đầu đầy màu bong bóng hồng của Joyley không chút suy nghĩ liền gật đầu một cái, nhưng là một giây kế tiếp thì chợt dừng lại, đi nông trường vẽ tranh? Đây chẳng phải là nói, chỉ có thể đi ban ngày à? Có thể có thể có thể, nhưng mà cô không thể phơi nắng a!

Truyện được đăng tại Mễ Trùng Động và diễn đàn Lê Quý Đôn.

Thấy vẻ mặt cô không đúng lắm, Eugene ân cần hỏi: Thế nào, Joyley? Mặt cô không thoải mái sao? Hay là cô không tiện đưa tôi đi? Không sao đâu, nếu như cô không tiện, tự tôi cũng có thể...

Không không không... Joyley lắc đầu một cái, cô cắn móng tay suy tư hồi lâu, cuối cùng vẫn rất khó khăn mới gật đầu một cái, Tôi có thể đưa anh đi!

Có thật không? Joyley, tôi không hy vọng cô miễn cưỡng bản thân mình. Eugene ân cần nhìn Joyley.

Cô không thể nói quá nhiều, vì vậy cô vội vàng viết: Sẽ không, tôi cũng rất muốn đi đến nông trường cùng với anh, nhìn xem anh vẽ tranh như nào, chẳng qua là chờ đến khi tôi xuất hiện, có lẽ anh sẽ hơi kinh ngạc một chút.

Kinh ngạc? Làm sao có thể...

Joyley không giải thích gì thêm nữa, cô cảm thấy hay là chờ đến khi đến nông trường thì nên nói tất cả sự thật cho y biết vẫn tốt hơn, vì vậy cô chỉ lắc đầu một cái.

Được rồi, vậy chuyện đến nông trường phải làm phiền cô rồi, chúng ta chỉ mới biết nhau trong khoảng thời gian ngắn, cô bận bịu giúp tôi nhiều như vậy, tôi... tôi cảm thấy thực ngại quá.

Không phiền không phiền! Joyley xua xua tay, nhanh chóng viết, Có thể giúp được anh tôi rất vui!

Cám ơn cô rất nhiều. Eugene nở một nụ cười rực rỡ với Joyley, cho dù cô đã nhiều lần nhìn thấy nụ cười như ánh mặt trời của y, nhưng mỗi lần nhìn lại tim vẫn không khống chế được mà đập rộn ràng.

Vậy... cô xem thử khi nào chúng ta đi nông trường là thích hợp nhất? Nhất định phải trước chờ sau khi mặt cô hết sưng mới được nha.

Nga! Anh ấy thật sự là một vị thân sĩ biết quan tâm người khác! Trên đỉnh đầu bí ngô của Joyley bay lên một đống lớn màu hồng bong bóng, đỏ mặt viết: Vào lúc trời xế chiều chắc là ổn, đến khi đó tôi đi tìm anh có được hay không?

Được. Eugene đồng ý, thời gian không còn sớm, y


/8

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status